- 11 -
Liên đã đi đến nước liều. Nàng đã yêu trở lại như xưa và càng ngày càng khao khát tình yêu. Nhưng Ngọc lại bắt nàng đợi.
Nàng đợi được, nếu không có người con trai rất nên thơ nầy xuất hiện ra cản đường hành hương của nàng. Nàng không cự tuyệt hắn như đã cự tuyệt anh học trò hư hỏng mấy tháng trước đây vì hắn hơn Ngọc nhiều bậc.
Có người to gan dám quả quyết rằng người đàn bà có chồng nào cũng có thể ngoại tình được cả vì đạo đức của con người chỉ tương đối thôi, tùy theo họ gặp hay không, người đàn ông có đủ bản lãnh chinh phục họ.
Những kẻ bạo mồm ấy phải chăng là hữu lý, bằng cớ là trường hợp của Liên đây. Trong thời gian khao khát yêu đương của nàng, nàng đã gặp hai thanh niên mà chỉ tránh được có một.
Từ lúc chia tay với Thinh ở hiệu cà phê Ánh-Tuyết, để đánh tan mặc cảm phạm tội, Liên đã tìm đủ cớ để bào chữa cho mình.
Không, nàng chưa là vợ của Ngọc, thì không thể nói là nàng ngoại tình khi yêu một người con trai khác. Nếu sau nầy mà Ngọc vui lòng yêu nàng thật sự, tức là cho nàng làm vợ thật sự, nàng sẽ không xấu hổ để nhận. Thêm một người đàn ông trong đời nàng, trước khi về với Ngọc, cũng chẳng làm nàng hoen ố thêm một chút nào.
Trái với những ngày mơ cái giàu sang của Nguyệt, mơ nhịp sống xa hoa, xe hơi, nhà lầu, những ngày mà Liên nghe uể oải, ngán ngẩm, kể từ buổi gặp gỡ khi trưa này, Liên hăng say làm việc đến đỗi nàng cũng kinh ngạc cho chính sự siêng năng của nàng.
Làm bếp, ủi áo quần, cắt may, mỗi thứ nàng làm với nhiều thích thú trong lòng, không nghe mỏi mệt nữa.
Ái tình như đã tiêm kích thích tố vào người nàng khiến nàng thấy toàn hồng và có lẽ thứ kích thích tố tưởng tượng ấy có thật hay sao mà da mặt nàng trở nên hồng hào thêm thật sự. Nỗi vui sướng trong lòng nàng, nàng càng muốn giấu nó càng bộc lộ rõ ra trên gương mặt nàng.
Ngọc quan sát bạn và nhận thấy được những thay đổi nầy. Chàng làm thinh để suy nghĩ nhiều về điều đó, không hỏi Liên duyên cớ sung sướng của nàng, cũng không vội buồn rầu lo lắng.
Chàng đoán không sai là Liên đã để chơn vào một cuộc phiêu lưu tình cảm nào đó.
Lời quả quyết của những kẻ bạo miệng, ám chỉ trên đây, Ngọc đã nghe nhiều lần. Nếu phen nầy, Liên gặp người có bản lãnh thì nàng sẽ hủy bỏ chín kiếp tu khổ hạnh của nàng vậy
Nhưng người có bản lãnh chinh phục không cứ là người có bản lãnh giữ vững tình yêu. Trái lại nữa. Chàng chỉ còn cái hi vọng đó mà thôi, hi vọng cuối cùng của đời chàng, hi vọng Liên sẽ vỡ mộng và trở về với chàng, trở về vĩnh viễn, đậu vào cái bến xoàng xĩnh nhưng yên lành của chàng và không bao giờ dám nghĩ đến việc trương buồm ra khơi nữa.
Chàng không buồn mà chỉ nghĩ ngợi nhiều và trong giây phút chàng hoảng hốt tự bảo thầm: “Trời ơi, mình đã già quá rồi!”
Phải, những người trẻ tuổi phải biết yêu điên dại, yêu vì háo thắng, lắm khi không thích người yêu cho lắm, vẫn chiến đấu để yêu, không phải để thỏa tình mà chính là để thỏa tính hiếu chiến.
Phải tranh giành mà yêu, càng có nhiều tình địch, cuộc giành giựt càng gay cấn, thì càng hào hứng.
Chàng đã già rồi chăng, nên sợ tình địch, nhắm mắt để mà đợi người trở về?
Ngọc xem lại cánh tay chàng. Chàng chỉ mới có hăm chín thôi; sự tập luyện hằng ngày đã cho chàng những bắp thịt rắn chắc, hai nắm tay có thể đấm xuống là đập bể hai chén ăn cơm úp.
Không, chàng chưa già, cả về tuổi tác lẫn thể chất. Tuy nhiên chàng đã qua khỏi những tuổi mù quáng, đi đến một giai đoạn đời người mà lý trí có thể thắng tình cảm được.
Hăm chín tuổi! Đó là cái tuổi đẹp nhứt của đời người mà người con trai đã “sạch nước cản” để tránh sai lầm, mà cũng chưa già quá để hết yêu.
Hăm chín tuổi! Đó là cái tuổi mà người con trai đã sành yêu như các tay nhậu cừ sành thưởng thức rượu chát.
Rượu chát lâu năm, lắng cặn lại thì ngon nhiều. Mà tình cặn của một người kỹ nữ còn trẻ cũng đậm vị lắm. Liên sẽ không còn hương trinh để tặng chàng nữa, nhưng nàng cũng sẽ không còn mơ giấc mơ nào khác.
Tất cả những gì trong lành nơi nàng đã tiêu tan hết rồi, và những chất cặn còn sót lại, sau bao nhiêu dao động, sẽ lắng xuống, kết đọng lại thành một tinh túy tạm bợ thay cho tinh túy thật đã mất, và trong một cố gắng vô biên, tinh túy tạm ấy sẽ gồm gần đủ tính chất của tinh túy thật. Nhưng nó lại đậm đà hơn như là điếu thuốc hút hết phân nửa.
Chàng đã không được một cô Liên nữ sinh, nhưng mà chàng phải được một cô Liên kinh nghiệm, một cô Liên đã nhìn thấy đủ màu sắc của cuộc đời, chớ không thể tự mãn với một cô Liên lưng chừng được.
Người trinh nữ vẫn nguy hiểm như Liên bây giờ, vì mộng giàu sang, mộng tình lãng mạn của họ chưa thỏa. Nhưng họ được sự nhát sợ phiêu lưu giữ gìn họ, thì yêu họ không sao, cưới họ cũng chẳng sao. Chí như Liên, nàng cứ dám liều mãi thì để cho nàng liều cho chán chê ra, chớ nhốt nàng cũng bằng như là nhốt gió.
Mình chưa già! Sau cơn hoảng sợ, Ngọc tự an ủi chàng như thế, mình chưa già vì mình vẫn đau xót mỗi bận mình trông thấy sự vui tươi của Liên. Hẳn Liên phải sung sướng lắm!
Ngọc lại nhìn bạn, hạnh phúc nơi Liên như đầy ứ đến tràn trề ra ngoài mặt nàng. Sự hân hoan ấy kể lể thầm cho chàng nghe những câu chuyện không hay cho sự yên ổn của tâm trí chàng, chàng muốn nghĩ đến điều khác cho đỡ đau xót, nhưng không thể được. Chẳng những thế, chàng còn cố tưởng tượng thêm nhiều chi tiết, y như là một kẻ sợ ma, sợ các chuyện rùng rợn dữ dội, mà cứ muốn nghe cặn kẽ đầu đuôi.
Nào là hắn cầm tay Liên rồi nàng rùng mình, nào là những tiếng “anh, em” khe khẽ thốt, nhẹ như gió thoảng, trong nghẹn ngào…
Một ác ý, nham hiểm vô cùng, xui chàng hành hạ Liên cho bõ ghét:
– Liên nè!
Liên đang vắt khuy áo, hồn thả theo những mộng đẹp nào, nghe ai kêu đúng tên mình, giựt mình ngước lên, mặt Ngọc hiện ra rõ ràng trước mắt nàng, mắt Ngọc nhìn thẳng vào nàng, thế mà nàng vẫn còn ngơ ngác không hiểu vì sao mà nàng lại ngồi đây khi nàng mơ thấy cùng đi với Thinh, dọc theo bờ một con suối nhỏ trong veo.
Mấy mươi giây đồng hồ qua, nàng mới trở về với cảnh thật.
– Dạ, anh gọi em?
– Ừ, mai, em ra Saigon, ráng tìm mua cho được một cái ca xếp…
– Ca xếp là gì anh?
– Là thứ ca uống nước, làm bằng nhôm hay bằng nhựa, gồm ba đoạn, lớn nhỏ hơn nhau một tí, kéo ra để ráp lại thì dùng uống nước, uống xong xếp để vào một hộp nhỏ, bỏ túi dễ dàng,
– Chi vậy anh?
– Em quên rằng mốt nầy anh phải đi Nha Trang bốn hôm sao…
–???
– Trong những dịp sống tập thể như các cuộc đưa học sinh đi nghỉ hè, anh không muốn xô bồ, dung chung ly chén với ai hết, mất vệ sinh lắm!
Liên không quên cái dịp may mà nàng chờ đợi ấy! Nhưng nàng cứ lo đến phút cuối cùng, vì một trở ngại nào đó Ngọc không đi.
Lời căn dặn mua ca là một sự xác nhận chuyến đi ấy, khiến nàng đang vui càng vui rộn lên.
Sợ Ngọc thấy sự bộc lộ tình cảm của nàng, chàng Ngọc trầm lặng mà nàng dư biết là hay kín đáo quan sát, xét nét tỉ mỉ và tế nhị, Liên cố trấn tĩnh để dấu diếm che đậy, nhưng tình cảm của nàng như là một đứa trẻ lên ba, không sao nhốt nó trong một cái thùng mà nó khỏi la hét ầm lên.
– Trông hình như em vui lắm thì phải.
Ranh mãnh một cách ác độc, người thanh niên vô phước hỏi bạn như vậy, rồi nhìn sự bối rối của Liên một cách thích thú, chàng mỉm cười cái cười tàn ác của tay đao phủ ngày xưa.
Liên sợ hãi thì ít mà sượng sùng thì nhiều, mặc dầu nàng đã quyết là không còn dính líu gì với Ngọc nữa cả.
Nàng đã không yêu hắn ngay từ buổi đầu, có quyền không bao giờ yêu hắn cả, có quyền ra đi, sự dính líu tình cảm là do chính nàng tạo ra vì tình yêu Ngọc vừa chớm nở. Nàng có quyền đổi ý, xóa bỏ sự dính líu ấy. Nhưng nàng vẫn bẽ bàng. Không làm sao chối được rằng nàng đã phản bội bạn.
Đây là lần đầu tiên mà Ngọc thấy rõ là chàng thắng Liên thật sự. Những cuộc thắng khác có cái gì không toại nguyện chàng, vì chàng đã cậy thế đồng tiền, cậy vào áp lực của kẻ khác.
Nhưng chàng hối hận ngay. Làm cho Liên khổ không lợi gì cho ai cả, trái lại còn gây hại cho chàng. Trả thù, tức là gây căm thù nơi nạn nhân của mình, căm thù mà trước đó chỉ có một mình chàng là bị ám ảnh thôi.
Nếu phải đoạn tuyệt, thì sự kiện lý tưởng là Liên sẽ xách gói ra đi với một chút ngậm ngùi, thương xót.
Kỷ niệm về một tí quyến luyến ấy sẽ làm êm dịu những ngày trống rỗng của đời chàng hơn biết bao nhiêu là nếu nàng hằn học vụt bước ra khỏi nhà nầy.
Chàng không xét nét bạn nữa, cho Liên an lòng lại, và xí xóa cật vấn của chàng.
– Vì có phận sự, nếu không, anh đã đưa em đi với anh.
– Cám ơn ý tốt của anh.
Liên cười chua chát mà nói như vậy và lòng nàng chua xót quá vì Ngọc vụng về nhắc nhở nàng tình cảnh trơ trọi của nàng.
“Mình có lỗi gì chăng nếu mình phản bội hắn?” Liên lại tự hỏi. Phải, có lỗi, nhưng kẻ thờ ơ lạnh lùng đã dự phần nào trong bước sa ngã của mình”.
o O o
Chiếc xe hai ngựa mà Thinh mượn của bạn, nằm chúi mũi ở ngay đầu ngõ đưa vào vườn Bà Lớn.
Thinh đứng ngoài xe trông về hướng Ngã Bảy và đưa tay lên vẫy ngay từ lúc thấy chiếc xích lô đạp chở Liên mới đánh vòng quanh bồn binh.
Liên mặc toàn đen, chơn đi guốc thấp gót, đầu đội chiếc nón lá cũ để đi chợ mỗi ngày. Nàng vừa trả tiền xe vừa cười hỏi:
– Anh đợi em có lâu không?
– Gần mười thế kỷ rồi, mau lên kẻo nắng. Mua gì mà nhiều thế?
Liên khệ nệ xách chiếc giỏ đi chợ, đầy nhóc những gì không biết, bước lại cửa xe. Nàng đóng cửa lại rồi cười nói:
– Ngộ quá, như là ngồi võng.
– Thua xa chiếc Triumph của em phải không?
– Nhưng quí hơn, vì chiếc Triumph là em mượn của người ta.
– Thì chiếc nầy cũng của người ta; cũng thời của mượn, mà anh lại mượn món “xập kỉ nình”, không được sáng rỡ như xe em mượn.
– Thôi bỏ chuyện ấy! Em trả lời câu hỏi khi nãy của anh đây…
Xe đã vọt lên, và Thinh chận lại:
– Khoan trả lời. Em muốn đi đâu bây giờ?
– Em biết đâu, miễn ra khỏi Saigon, đến một nơi có cây cỏ và bóng mát. Em mua đồ ăn, chính vì ta sẽ ra ngoài đồng cho tới chiều.
– Em mua những gì?
– Bánh mì, thịt quay, bánh ngọt, chuối và đem theo một bình thủy nước trà.
– Hay, em nghĩ tới nước uống là giỏi lắm đó.
Mảng vui câu chuyện mà Liên không chú ý đến hướng đi, chừng qua khỏi cầu Băng-Ky, nàng mới hay rằng họ đi về hướng miền Đông. Lo lắng nàng hỏi:
– Có đi Bình-Dương không?
– Không.
Nàng không muốn về tỉnh nhà, vì mặc cảm của kẻ suy vi là thế. Tuy nhiên khi xe chạy qua ngã ba Bình Triệu, nàng không khỏi ngậm ngùi nhớ nhà, và nhứt là nhớ lại những năm hoa niên của một cô bé nhiều mộng mà mộng nào cũng đẹp như mộng nào.
– Liên nè! Liên đã quyết định chưa?
Nàng ranh mãnh hỏi lại:
– Quyết định gì a anh?
– Quyết định chấp thuận hay không, đề nghị của anh.
– Cái đó tùy.
– Tùy gì?
– Tùy anh có xứng đáng hay không.
Thinh chưa kinh nghiệm, tin Liên bằng lời. Và có lẽ chàng đã du học từ phương Tây về nên nhiễm Âu Châu, thấy bên ấy con gái đi với con trai mà hai đứa vẫn không yêu nhau, không tư tình với nhau, rồi ngỡ Liên cũng thế.
Qua khỏi Thủ Đức, Thinh quẹo xe vào một lộ hẹp bên tay mặt, và chạy một đỗi đường là họ đổ ra xa lộ.
Xa lộ rộng mênh mông nhưng vắng teo vì chưa mở trọn. Tuy nhiên nơi bìa các sở cao su, các chòi cây ở bai bên lộ lại đen nghẹt xe hơi. Hôm ấy vào ngày cuối tuần nên dân thành phố đi trốn ồn và trốn nắng rất đông.
Thinh cho xe chạy chậm để tìm một chỗ vắng đặng đổ bộ, nhưng qua khỏi cầu sông Đồng Nai rồi mà vẫn chưa gặp nơi thuận tiện.
Họ chạy mãi đến con đường mòn rẽ xuống hãng giấy Bến Gỗ mới thấy trống xe, trống người.
Thinh nhắm một con đường riêng của một sở cao su mà quẹo xuống rồi chạy thật sâu vào giữa rún sở để được yên thân.
Sở cao su xem ra không được săn sóc chu đáo nên đế và tranh mọc khá cao dưới gốc những cây cao su ngay hàng thẳng lối, nên chi họ trải bố ngồi chơi trong đó, người đi bên ngoài không ai thấy cả.
Hình như ai cũng bận làm quen với thiên nhiên, nên không ai nói gì với ai hết.
Có những tiếng chim mà hơn mười năm rồi, đôi bạn chả ai còn dịp nghe nữa, bây giờ nó vang lên, cả hai đều sung sướng như bắt gặp lại thuở thiếu thời của họ.
– Anh nghe yêu đời hơn Liên à, Liên có như vậy hay không?
– Hơn? Nhưng hơn cái gì mới được chớ?
– Hơn bao giờ hết.
– Liên thì khác, Liên nghe yêu đời hơn yêu người; nói cho đúng hơn, Liên không nghe yêu người nữa, ít lắm là trong lúc nầy. Nghe chim nhớ lại thuở nhỏ, sống lại những ngày thơ ấu, mà hễ thơ ấu thì chỉ yêu thiên nhiên, yêu đời thôi.
– Nhưng người lại ngồi ngay trước mặt Liên, quên người được hay sao?
– Đáng lý gì Thinh nên ẩn núp đâu đó, để cho Liên quên mà tận hưởng giây phút thơ dại nó hồi sinh trong giây lát nầy.
Ông giáo dạy nhạc mừng rối rít lên cầm lấy tay Liên mà hỏi:
– Thế nghĩa là Liên vẫn nhớ đến người và vẫn yêu người.
Liên cười mà rằng:
– Đừng có ăn gian. Nhớ thì bắt buộc phải nhớ đến vì người ngồi đó, nhưng yêu thì chưa chắc.
– Sao Liên khó tánh quá. Anh thì anh yêu Liên ngay từ buổi gặp gở…
– Không phải khó tánh. Tại Liên là đàn bà, luôn luôn nguội và chậm yêu hơn đờn ông.
Liên không nói dối, nhưng nàng nói sai. Đàn bà không nguội, cùng chẳng ít nhạy cảm hơn đờn ông. Còn trái lại nữa là khác, nhưng nàng là một đờn bà khác hơn đờn bà thường, chỉ vừa lành bịnh đấy thôi lại giàu kinh nghiệm về đờn ông nên không bồng bột được. Nàng phải để ra ngót ba tháng trời để tận yêu Ngọc thì biết nàng ít sôi nổi tới mức nào.
Liên đói yêu, thích phiêu lưu trên đường tình thử xem sao, nhưng cái đói của nàng là cái đói của người lớn, người đói còn giữ thể thống được, chớ không kêu gào đòi ăn như trẻ com.
– Ngay lưng một lát cho khoẻ cái coi! Đêm rồi, Liên thức may đến một giờ khuya.
Nói rồi nàng chống tay để rồi nằm xuống, đầu gối lên một chỗ đất lồi, cồm cộm dưới tấm bố. Nắng lồng qua tàng cao su thưa như thêu hoa trắng lên áo đen của Liên và lần đầu tiên Thinh mới thấy tất cả vẻ đẹp của nàng khi mà dáng nằm của nàng trình diện trung thành sự khéo tạc của thân thể nàng.
Chàng say sưa nhìn bạn đang ngửa mặt lên trời xem mây bạc trôi qua kẽ lá, chàng ngắm quên thôi nước da trắng của bạn nổi bật lên màu đen huyền của y phục.
Liên, nàng đang sung sướng như chưa bao giờ được sung sướng, nhìn lên ngọn cây mà vẫn biết có kẻ đang ngắm nàng, đang thèm muốn nàng, đang yêu nàng với tất cả sự sôi nổi của buổi vỡ lòng.
Ngọc đã có kinh nghiệm về đàn bà, nàng ở chung, quan sát chồng và nhận được điều đó. Nhưng Thinh thì còn nguyên vẹn con trai. Cả hai người đều kinh nghiệm như nhau cả thì yêu nhau sẽ bớt thú nhiều lắm. Chinh phục được một trinh nam, Liên có cảm giác rằng nàng sẽ hạnh phúc y hệt như nàng còn trinh nữ và được một bạn trai kinh nghiệm chinh phục.
Trong tình yêu, bị người kinh nghiệm chinh phục hoặc chinh phục được người vỡ lòng, cả hai trường hợp ấy đều huyền ảo y như nhau. Nếu cả hai đều đồng hiểu biết, đồng tài năng, hoặc đồng mù mờ như nhau thì có thể nói là không còn thú vị gì nữa cả.
Nhờ kinh nghiệm, Liên đã biết rõ rằng tất cả thú vị của yêu chỉ nằm trong thời kỳ từ buổi sơ giao đến lúc hai người tình ở trong tay nhau. Từ lúc đó về sau thì sẽ không còn gì nữa cả.
Yêu, không phải là được, mà là bôn chôn, nao nức, hờn dỗi, ghen tức, đau khổ cho đến đỗi cái tan nát của lòng, sau ngày đoạn tuyệt, cũng còn thú hơn sự ăn ở với nhau một bực.
Nàng khôn ngoan muốn tận hưởng cái giai đoạn tiền luyến ái ấy và mong nó càng kéo dài càng hay. Trong trường hợp nầy, nàng được hưởng thêm sự vụng về ngộ nghĩnh, sự nhút nhát dễ mê của Thinh và hi vọng gã si tình tập sự ấy hành động càng chậm, càng có lợi cho nàng.
Trên trời, mây đã trôi hết. Nền trời sạch trơn và tự nhiên, bóng mát dưới nầy đậm đen lại vì nắng nhiều. Hoa nắng trên áo Liên càng trắng hơn và Liên phải híp mắt lại vì một giọt nắng lớn vừa chảy xuống mặt nàng.
Thinh đưa hai hàn tay ngửa ra hứng lấy giọt nắng ấy cho Liên khỏi bị chói. Thình lình cảm thấy một màu đen trước mắt, Liên đoán biết cử chỉ che chở của bạn, mỉm cười nhưng không mở mắt ra.
Không biết bao nhiêu lần, Thinh như bị đôi môi hường tự nhiên của nàng thôi miên và lôi đầu xuống, và không biết bao nhiêu lần sự sợ hãi kéo chàng trở lại.
Nắng bụm trong tay, tràn trề ra, chảy xuống. Nhưng mặt trời đã xê dịch ít nhiều nên giọt nắng chỉ rơi trên tóc Liên thôi.
– Liên ơi!
– Gì anh?
– Liên à!
– Có phải đó là một điệp khúc hay không mà anh cứ lặp lại mãi?
– Phải rồi, anh vừa chụp được một giai điệu trong không trung. Giai điệu ấy dường như là tiếng hát của tóc Liên, của môi Liên. Và anh sẽ sáng tác một bản nhạc quanh giai điệu ngắn ngủi đó Liên à!
– Giai điệu đó có hay hay không anh?
– Đả bảo là “giai” thì hẳn phải hay chớ.
– Đâu anh ca em nghe thử xem.
– Là là là là lá la là lả…
– Hát bằng lời kia chớ.
– Chưa có lời. Nhưng nhạc không cần lời mới hay, lắm khi lại cần không có lời.
– Không có lời thì ai còn hiểu cái gì.
– Vẫn hiểu được.
– Thí dụ như giai điệu anh vừa tìm thấy đây, nó nói lên những gì?
– Nó gợi hình ảnh một thành phố hoang tàn La-Hy với những pho tượng cẩm thạch tuyệt tác. Thân thể của Liên nhắc người ta nhớ cảnh ấy và nhạc phụ họa theo để ca ngợi cảnh ấy và ca ngợi Liên.
– Liên không thấy như vậy chút nào hết.
– Kể ra thì cũng hơi khó hiểu. Bởi vậy anh chỉ muốn làm họa sĩ hay nhà điêu khắc thôi, từ ngày gặp Liên, nhứt là từ nãy đến giờ. Nếu được cái tài của hai thứ nghệ sĩ tương đối dễ thấy tài đó, anh sẽ họa giọt nắng rơi lên mặt em, làm cho em híp mắt lại, đôi môi hờ cười như là nhột nhột buồn buồn vì sự đụng chạm nhẹ nhàng của ánh sáng trên da mặt em. Hoặc là anh sẽ tạc tượng em đang nằm, tượng em sẽ khéo không thua gì tượng phụ nữ La-Hy chút xíu nào hết. Sao trời lại sanh em ra ở Việt Nam là xứ không chơi tượng đá?. Bàn tay, trời, nội cái bàn tay của em là cả một bản nhạc rồi..
Thinh không còn ở đó nữa, chàng đã lạc vào một thế giới thần tiên nào đông đúc những âm thanh, những pho tượng cẩm thạch, và nhờ thế mà chàng quên sợ hãi, dám cầm lấy tay Liên.
Bấy giờ, chàng sung sướng cực độ, sống miên man trong vẻ đẹp lý tưởng và Liên chỉ là cái cớ nhỏ nó tháo chốt cho sự cực độ cảm thán ấy thôi.
Liên chỉ là một người thường. Nàng không bay theo lên mây với người nghệ sĩ, mà chỉ thấy sung sướng những sung sướng thấp là là mặt đất của con người thường thôi.
Nàng nhắm mắt lại để lắng nghe cái cảm giác đê mê không tìm được lúc Ngọc nắm lấy tay nàng trên bến Cửu Long, và hoàn toàn toại nguyện vì cảm giác thần tiên nầy kéo dài lâu quá, suốt buổi xuất thần của người nghệ sĩ.
Khi mà Thinh từ trên chín từng mây nghệ thuật hạ xuống bên người đẹp, khi mà con người thường trong con người nghệ sĩ ấy nâng đầu bạn lên thì bấy giờ Liên đã nghe hết rồi. Hết rồi giấc mơ huyền diệu, hết rồi những giây phút nửa tỉnh nửa say mà nàng nghe cả thể xác lẫn tâm hồn như nhẹ lâng lâng, lững lờ trong hư ảo.
– Em!
Thinh gọi thì thầm, môi lướt qua bên tai bạn, và Liên bá lấy cổ Thinh mà gọi:
– Ngọc!
Cả hai đều chưng hửng sau tiếng gọi bất giác tự tiềm thức người gọi vọt ra. Thinh mỉm cười thầm, ngờ Liên quen miệng như ở nhà. Nhưng Liên thừ người ra, ngẩn ngơ tự hỏi sao nàng lại gọi như thế.
Khi bị Hổ dập liễu vùi hoa, nàng đau xót quá cho thân phận nàng, nên chỉ nghĩ đến nàng thôi. Nhưng giờ thì gương mặt của Ngọc lại hiện ra trước hết, giữa lúc Thinh ôm nàng trong tay. Gương mặt của người bạn tốt bụng có công đeo đuổi, nâng đỡ nàng từ bao lâu nay, sao như là đang chau mày đau khổ trước sự phản bội của nàng.
Nàng lành tâm bịnh bên cạnh người ấy, bắt đầu làm quen lại với tình yêu trong tay người ấy, người ấy đã chiếm một chỗ ngồi lớn quá trong lòng nàng nên tự nhiên là nàng gọi tên hắn, không sao khác được.
– Anh đây chớ, em. Ngọc đã xa rồi, giờ đây chỉ có đôi ta thôi.
– Ừ, chỉ có đôi ta thôi. Thinh oi, Liên đã phản bội Ngọc.
– Anh không hề xui dại Liên. Anh không biết Ngọc, không muốn biết có Ngọc trên đời nầy. Anh yêu Liên, chỉ biết có Liên thôi. Liên có vui lòng tạm biết chỉ một mình anh trong giây phút này hay không?
Liên xoa đầu bạn mà rằng:
– Không muốn cũng không được. Ừ, Liên chỉ biết có một mình anh thôi, và sẽ chỉ biết như vậy mãi, bởi vì Liên không còn mặt mũi nào mà trở về với Ngọc nữa hết.
Trên kia, một con chim hít cô kêu nghe rất xa vắng, xa lắm, xa như là Ngọc và nàng kể từ đây.