- 10 -
Hôm ấy, và liên tiếp trong bảy hôm liền, Liên sống trong tâm trạng một cô gái dậy thì, tưởng nhớ đến một người con trai ưng ý gặp gỡ giữa đường, nhưng không biết làm thế nào tạo một buổi tri ngộ.
Nàng tưởng tượng – mà rất đúng sự thật – rằng Thinh cũng đang khổ sở vì bặt đường lui tới với nàng.
Quả thế, ông giáo dạy nhạc ấy đang bối rối thì nghĩ ngay đến Biên. Nhưng ông ta nhớ lại cái nhin căm tức của ông chủ nhà nên lại thôi, không tính đến việc hỏi thăm anh chàng ghen ấy nữa.
Nhưng tương tư được một tuần lễ là nhạc sĩ chịu thua, quyết phải đầu hàng Biên mới được, cho dẫu phải bị hắn mắng chửi thậm tệ đi nữa.
Thinh đến nhà bạn vào lúc bốn giờ chiều, chàng có cảm giác rằng Biên vẫn ở nhà vì chiếc xe hơi đang nằm trong ga-ra, nhưng chính Nguyệt tiếp chàng, bảo rằng Biên đi vắng.
Thinh tự ái rất nhiều, nhưng chàng cứ ngồi lì, trước sự tiếp đón lạnh lạt của nữ chủ.
Nguyệt không phản đối khi chồng nàng mời những người khách như Thinh, những người ấy giúp cho tân khách thành số đông cho rậm đám, tướng dở nó đỡ tướng hay, nhưng ngoài dịp đó, nàng thấy sự có mặt của Thinh ở đây là dư.
Họ nói chuyện mưa nắng bậy bạ một hơi rồi Thinh gom hết cả can đảm của chàng lại để hỏi cái câu hỏi mà chàng đến đây chỉ có mục đích đó:
– Thưa chị, còn cô Liên vẫn được raạnh khoẻ chớ?
Nguyệt cười khanh khách một hơi rồi nói:
– Anh thật cả gan. Tôi chỉ ngỡ anh đến đây đánh hơi tin tức rồi thôi, không dè anh lại trắng trợn khui vụ nầy ra.
Thinh ngạc nhiên hết sức hỏi:
– Sao chị nói lạ vậy, làm như tôi đã làm gì xấu hổ lắm.
– Không xấu hổ à? Người ta là gái có chồng, anh lại mê hoặc người ta.
– Nào tôi có mê hoặc ai bao giờ đâu?
– Không mê hoặc! Không mê hoặc mà nó lại tương tư anh, nó bỏ cả phận sự thiêng liêng của nó...
Bốn tiếng mà Nguyệt dùng sai, “phận sự thiêng liêng” làm cho Thinh ngộ nhận, ngỡ Liên đã có con.
Chàng nghe choáng váng người, không dè một thiếu phụ son trẻ như vậy mà đã là mẹ rồi.
Ngồi thừ người giây lát, chàng tự thú:
– Qua đêm đó tôi có trò chuyện thân mật với Liên thật đó, nhưng rồi thôi, tôi không hề gặp lại Liên, và rất ngạc nhiên mà chị lại biết được chi tiết ấy.
Nguyệt không đáp câu hỏi đó, và Thinh không làm sao mà biết được sự thật trong nhà nầy.
Số là Biên ghen nhưng không dám tự hắn hành động, nhơn nghe Nguyệt phàn nàn về sự thay đổi của Liên, kêu rằng Liên khó tánh quá, tự nhiên rủ đi chơi không đi nữa, hắn mới chụp cơ hội, kể câu chuyện bắt gặp sau gốc cây cho Nguyệt nghe lại thêm bớt nhiều chi tiết, bịa ra nhiều tiếng nghe lỏm khả nghi và kết luận rằng Liên bận yêu nên mới lợt lạt với nàng.
Là đờn bà Nguyệt cũng ghen, ghen tình bạn bị chia xẻ, có thể bị cướp giựt luôn. Nàng nguyền rủa Thinh một hơi, lại cằn nhằn chồng một hơi nữa, đã đưa tai họa vào nhà bằng cách mời một người khách như vậy, nhưng chợt nhận ra sự vô lý của mình nên Nguyệt lại thôi không đòi hỏi Biên đưa nàng đến nhà Thinh để làm dữ nữa.
Nàng nhận ra sự vô lý của nàng vì biết sau một cuộc tiếp tân, một buổi dạ hội, một đêm khiêu vũ gia đình, thì một mối tình được thắt lại, không sao ngăn cản được, và nếu ai có tội trong vự đó thì người ấy chính là kẻ đã tạo dịp gặp gỡ cho người ta.
Cơn giận bị đè nén ấy bây giờ bùng lên dữ dội, do những lời không công phạt của người đối thoại, Thinh chỉ mới nói có một câu hiền lành, thế mà nàng đã nổi trận lôi đình rồi.
Thinh đứng lên xin phép, nhưng lại thêm:
– Xin chị đừng ngộ nhận nữa, giữa Liên và tôi không có gì với nhau đâu. Tôi không biết Liên ở đâu thì làm sao mà…
– A ha, không biết, anh đừng có làm bộ thật thà một cách ác hiểm. Anh cứ kiếm cách nhắc đến Liên để chọc tức tôi. Nếu nó không hẹn với anh ở quán, lều nào đó hỗm nay thì nó đã đến đây như thường lệ. Còn như anh muốn biết nhà nó thì cứ về Da Bà Bầu…
Nguyệt nói lời sau cùng nầy với một ẩn ý sâu độc, và nói xong, nàng cười lên sung sướng. Ý nàng muốn vạch trần sự nghèo nàn của Liên, Liên mà có lẽ Thinh ngỡ là một thiếu phụ giàu có sang trọng lắm, để làm giảm giá Liên phần nào trong con mắt của Thinh.
Nhưng khi nghe được cái tên đường mà chàng muốn biết, Thinh vội xây lưng chạy ra.
Tới đường, anh chàng si tình bắt một chiếc tắc xi rồi bảo chạy vô đường Da Bà Bầu lập tức. Nhưng khi xe chạy đến công trường Dân Chủ, sự mừng rỡ của chàng dịu lần, bồng bột của chàng nguội lần, chàng mới sực nhớ lại rằng mình điên quá, làm sao mà mình tìm được một người khi biết có một dấu vết mơ màng ấy: tên con đường.
Vì thế, chàng lại bảo xe chạy thẳng về nhà chàng ở ngõ hẻm Lê Văn Duyệt, để nằm mà suy nghĩ lối hành động.
Về nhà, Thinh tự pha một ly cà phê thật đậm. Chàng tin rằng chất kích thích ấy giúp trí óc chàng làm việc hăng lên và suy luận sáng suốt hơn lúc thường.
Và quả chàng suy luận sáng suốt thật là phải tìm đến con đường Da Bà Bầu, con đường có tên kỳ lạ ấy, để xem địa thế ra sao cái đã rồi mới suy đoán để thâu hẹp lần lần vòng tìm kiếm của chàng.
Kể ra thì dấu vết tuy mong manh, nhưng ít lắm chàng cũng biết hướng đi, cũng có một địa điểm để đặt hy vọng vào hơn là mù quáng như hôm nay.
May mắn làm sao! Hôm nay chàng đến thăm Biên, chỉ để chụp lấy một dấu vết cỏn con nào của Liên, không dám mong mỏi thành công cho lắm nhưng lại thành công bất ngờ, vào giây phút chót.
Suy luận tới đó, Thinh không nằm được nữa. Cà-phê thúc giục chàng hành động ngay nếu không, chàng sẽ bồn chồn, bứt rứt không sao yên được.
Ở Saigon có những con đường mà nếu không có những dịp như vậy, chắc trọn đời Thinh không hề bước chơn tới, đó là những con đường không nằm trên vùng xê dịch của ai hết, con đường hẻo lánh bên trong, đưa từ ô nầy qua ô khác, không ai cần đi ngang qua đó cả, con đường nghe tên xa lạ như đường của tỉnh nào, của thành phố nào khác hơn là đô thành.
Thinh dặn bác tài xế tắc-xi hễ xe rẽ vào đường ấy là cho chàng biết ngay, và chàng đợi mãi mà chưa nghe bác ấy nói gì, khiến chàng ngỡ bác ta quên, nên dặn lại.
– Tới Da Bà Bầu thì nói liền nghe bác, và chạy dài từ đầu đường tới cuối đường.
– Da Bà Bầu đây!
Hắn vừa nói vừa đưa tay trái lên mui xe để ra dấu quẹo bên mặt. Thinh ngạc nhiên lắm mà thấy xe rẽ vào một con đường mà chàng tưởng tượng khác hẳn đi.
Thường thường thì ta hình đung nơi cư trú của một người theo cái thể của người ấy. Thinh đã nghĩ đến một con đường thơ mộng với bóng mát của cây trồng trên vỉa hè, vời màu mát của sân cỏ trước nhà cửa hai bên dường, con đường rất hợp với người đẹp của chàng.
Nên chi con đường khô khan này trong giây phút khiến chàng đâm lo rằng Nguyệt đã nói không đúng, vì lẽ nào đó.
Chàng bền chí làm thinh để xe chạy mút đường ấy và thật là hết hi vọng tìm ra một khúc đường như chàng mơ ước.
Có lắm con phố đoạn đầu xấu xí nghèo nàn, nhưng đoạn cuối lại sung túc mát mẻ. Nhưng con đường nầy thì từ đầu chí cuối chàng chỉ gặp những nhà ở khiêm tốn và những tiệm buôn nho nhỏ thôi.
Tuy nhiên chàng không bỏ cuộc, và lập ngay chương trình tìm kiếm.
Tối nay, chàng sẽ đến vào lúc đầu hôm, rồi đi bộ chầm chậm, dòm vào từng căn nhà. Về đêm, nhà thấp và tối om thế nào cũng hóa sáng sủa và ở ngoài mà dòm vào trong, thấy rõ không sót chi tiết nào.
Làm như vậy vẫn không mong tìm được Liên, vì Liên có thể đi khỏi, có thể đang ăn cơm sau nhà, có thể nằm trong buồng vì đau ốm. Nhưng cứ bền chí trong suốt tháng, không lẽ lại không thấy được nàng một lần.
Trong suốt tháng! Bọn si tình thật nhiều công và dám hi sinh. Bỏ ra suốt một tháng trường, mỗi đêm, từ đầu hôm tới khuya để tìm một người họ không chắc ở đó cho lắm! Bọn mò trai còn kém nhẫn nại hơn, vì bọn nầy chắc chắn là gặp trai mỗi khi lặn xuống đáy biển, mặc dầu thỉnh thoảng họ mới tìm được trai có ngọc.Đó là điểm đầu chương trình của chàng và nghĩ ra xong, Thinh cho xe chạy trở về nhà, không phấn khởi lắm, cũng chẳng tuyệt vọng.
Chàng trở vào Da Bà Bầu hồi bảy giờ rưỡi tối. Mặc dầu bứt rứt xốn xang như kiến lửa cắn chơn, chàng cũng không dám đến sớm hon, vì biết rằng nhiều gia đình ăn com chưa xong trước giờ đó.
Đó là giờ mà theo lẽ phải, không còn ai ở sau nhà làm gì nữa cả. Nếu họ chẳng ra sân hóng mát thì cũng quây quần nơi đèn sáng phía trước để trò chuyện giữa gia đình với nhau.
Thinh đi chầm chậm, nhìn bên trái, bên mặt, chú ý đến những căn nhà mà lối trang trí có vẻ trẻ trung theo mới. Những nhà nào không ai, chàng tìm ảnh treo nơi vách, nhưng chịu là không thấy rõ được người trong ảnh.
Anh chàng si tình soát qua được lối ba mươi căn phố thì gặp một ngõ hẻm. Chàng ta đứng ngẩn ngơ nơi đầu hẻm rất lâu, thắc mắc vì khó khăn bất ngờ nầy. Nếu phải lục soát các hẻm nữa thì thật không biết bao giờ mới xong công việc, vì có nhiều hẻm dẫn dắt đi vô sâu mãi rồi quằn quẹo lung tung, tưỏng chừng như các ngõ ấy vô tận.
Chàng hồi hộp mỗi lần thoáng thấy một đôi vợ chồng trẻ, và mỗi lần như thế là mỗi lần chàng phải thất vọng.
Liên đã có chồng, chàng biết điều đó. Nhưng sự có mặt lẻ loi của nàng trong đêm tiếp tân đã cho chàng cái ảo tưởng là nàng còn độc thân. Vì thế mà chàng để cho tình yêu của chàng tự do nẩy nở.
Giờ đã trót yêu, Thinh bối rối khi cái ý nghĩ chồng Liên sẽ là chướng ngại, hiện đến. Chàng không muốn phá gia cang của ai cả, cho dẫu là Liên không hạnh phúc với chồng nàng.
Nhưng hình ảnh thoáng thấy trong tưởng tượng, một đôi vợ chồng thân mật ngồi trước cửa nhà, Liên và chồng nàng, lại làm cho máu ghen của chàng sôi lên.
Ghen không phải là thứ tình cảm dữ, độc quyền của kẻ có quyền ghen. Hễ ai yêu là người đó ghen.
Thinh điểm qua đã hơn hai trăm căn phố rồi, trong đó gần mười căn đã làm chàng mừng hụt và bối rối.
Chỉ vào những phút mà chàng ngỡ tìm được Liên, chàng mới nhớ lại công việc phải làm, nếu tìm ra nhà nàng. Chàng bối rối trong giây phút vì không biết phải hành động ra sao nếu quả đó là Liên!
Thinh đi đến chín giờ rưỡi thì thiên hạ bắt đầu đóng cửa, mà chàng chỉ điểm được có một phần ba con đường.
Kẻ si tinh chán nản quá. Nếu hắn tự biết, thì hắn đã nhận ra là hắn không yêu nhiều. Khi người ta yêu nhiều, thì tam tứ núi người ta cũng trèo kia mà!
Đi lang thang hai tiếng đồng hồ, hắn thấy là hắn đã khổ hạnh, đã hi sinh nhiều lắm, và không thể tiếp tục chịu cực hình nữa được.
Vì thế hắn gọi xe về nhà, tự nhủ rằng những tay trinh thám đại tài bèn Âu Mỹ, cứ nằm nhà, nghiền ngẫm những yếu tố có sẵn trong tay rồi dùng phương pháp qui nạp và diễn địch mà vẫn tìm ra thủ phạm như thường.
Vậy đêm ấy chàng qui nạp và diễn dịch như thế nầy: Sống trong xóm, có lẽ Liên không giàu, và có lẽ chính nàng làm công việc nội trợ, hay ít ra cũng làm cái phần quan trọng của công việc nội trợ là đi mua thức ăn. Vậy cứ đón đường Liên giữa ban ngày vào giấc sáng, ở những nẻo đưa người trong phố đến chợ.
Suy luận của Thinh chỉ nằm dựa trên những “có lẽ” nhưng chàng lại tin chắc rằng chàng hữu lý và tin chắc rằng chương trình hành động ấy rất hay.
Tuy nhiên những kẻ yêu hay được may mắn hậu đãi, vì thế mà sáng hôm ấy quả chàng gặp được Liên, một cô Liên áo bà ba, nón Huế khác hẳn với nàng công chúa của đêm tiếp tân mà hình ảnh đã được khắc sâuu vào tâm trí chàng.
Cả hai đều rụng rời như trong buổi gặp gỡ lần đầu, nhưng lần nầy nguyên do sự kinh ngạc của họ khác trước. Liên hết hồn, thấy Thinh như thấy một bóng ma, Thinh mà nàng mơ mà không dám mong tái ngộ ; nàng lại sợ hãi, cơn sợ hãi của người đàn bà có chồng, thình lình gặp người con trai đã đeo đuổi mình, gần nhà chồng quá, sợ hắn liều thì nguy.
Thinh thì nghe như mình vừa rơi từ đâu trên cao xuống tới đất. Không, người con gái không son phấn nầy còn hấp dẫn hơn là thiếu phụ đêm khiêu vũ nhiều lắm, với vẻ mặt ngây thơ của nàng, với lối ăn vận bình dân của nàng, với dáng điệu bé nhỏ của nàng trong bộ y phục ngắn.
Nhưng không làm sao mà chàng khỏi xót xa khi vụt thình lình cố nhân bỗng tiêu tan đi mất. Liên có thể ăn diện trở lại, và xuất hiện ra với bộ mặt của đêm nào. Nhưng hình ảnh tương lai có thể có ấy không thể còn duy nhứt về nàng nữa. Từ đây, Thinh đã biết hai cô Liên và cô Liên trước cứ như bị cô Liên sau xóa mờ bót phần nào. Mà cô Liên trước là hình ảnh ban đầu mà chàng trung thành với nó.
Họ đứng chết sững giây lát rồi Liên hoảng hốt, nghẹn ngào nói thiệt mau:
- Em sẽ gặp anh, chiều nay, ở tiệm cà-phê Ánh-Tuyết đường Duy Tân hồi ba giờ rưỡi.
Liên hẹn với trai dễ dàng quá không phải vì nàng trắc nết, đi trước bên nam một cách vội vàng như kẻ đói khát, nhưng vì nàng quá sợ hãi, nghĩ rằng chỉ có cách đó là tống cổ hắn đi mau lẹ, khỏi bị hắn cầm lại để nói lôi thôi rồi người quen biết bắt gặp thì nguy.
Hẹn nhau như vậy xong, nàng có thể bỏ đi ngay mà Thinh không tức ấm ách, chạy theo níu kéo, đòi hỏi gì cả. Mục đích hắn là gặp nàng, mà hắn được thỏa mãn mau lẹ như vậy ắt hắn đã hả dạ.
Liên đi rồi, Thinh còn đứng trông theo rất lâu cái lưng ong của nàng mãi cho đến khi mà Liên bị bao nhiêu người qua đường khác che khuất mới thôi.
Có những bà nội trợ đảm đang hết sức, đã quán xuyến công việc nhà, lại lợi dụng những phương tiện ít oi sẵn có trong tay để làm ra lợi hầu giúp chồng.
Đó là trường hợp của bà chủ hiệu cà-phê Ánh-Tuyết. Nhà là một căn nhà ở, nghĩa là mặt tiền nhà bít bằng vách tường trổ một cửa ra vào và một cửa sổ, chớ không phải trống trơn như nhà buôn bán.
Bà chủ nhà đã biến buồng trước thành một hiệu cà-phê nho nhỏ, chắc chỉ mong sống với người trong vùng, mỗi ngày bán độ vài mươi tách cà-phê, vài mươi chai nước ngọt thôi.
Người đứng thâu tiền là một cô gái bé xinh xinh độ mười sáu. Cô bé có lẽ là trưởng nữ của chủ nhà và Ánh-Tuyết chắc là tên của nó.
Hy vọng khiêm tốn của tiệm cà-phê nầy thế mà được kết quả mỹ mãn vượt hẳn đi. Không rõ nhờ bà chủ pha cà-phê ngon, hay nhờ sự xinh xắn, với cái duyên thầm của cô bé, mà khách cứ đông, nhứt là vào buổi sáng và vào lúc đầu hôm.
Những giờ trưa như giờ này, đáng lý gì tiệm vắng hoe vì nằm trên một con đường phố nhà giàu, người ở biệt thự không la cà quán cốc như người xóm bình dân, Ánh-Tuyết cũng có khách lai rai.
Đó là những người ở các ô xa đã may mắn biết hiệu nầy và thấy đó là nơi hẹn hò kín đáo, kín đáo vì lối kiến trúc theo nhà ở của tiệm, kín đáo vì ít người biết nơi đây.
Liên đã đến đây mấy lần lúc còn ở với Hổ, và khi sáng trong một lúc bối rối và hoảng sợ, thình lình nhớ lại địa điểm nầy mà nàng đã quên mất từ lâu.
Lẽ cố nhiên là nàng đến sau, đúng y cái lệ bất di bất dịch trong những cuộc hẹn hò giữa nam và nữ.
Bước vào tiệm là nàng tự nhiên đến bàn của Thinh mà ngồi lại, không một chút bỡ ngỡ cho người ta sinh nghi. Cuộc sống lúc trước bên bờ sông Bảo Định đã giúp nàng dạn với không khí quán lều, quen với sự đóng kịch trước mặt thiên hạ.
– Anh đợi em có lâu không?
– Anh đến độ mười lăm phút.
– Em bận lắm, lần nầy ta gặp nhau chớp nhoáng để hẹn lần khác.
Bên trong cùng là hai người đàn ông có vẻ bí mật, chắc là bọn buôn chợ đen. Bọn này thì không chú ý đến trai gái bao giờ. Chủ nhân cũng thế, vì quá quen và vì nghề nghiệp.
– Em uống gì?
– Cà phê sữa đá.
– Em nè, hẹn mãi vô ích. Anh nóng lòng như bị lửa đốt bên trong. Anh chỉ muốn biết em quyết định thế nào…
Liên cười:
– Anh chưa đề nghị gì hết kia mà?
– Đành vậy, nhưng mà y như là anh đã nói nhiều và em biết rõ lòng anh rồi.
Liên vẫn cười nữa vì nghe hay hay. Nàng đã sành việc yêu đương, và mặc dầu yêu, vẫn sáng suốt bình tĩnh, như là đứng ngoài cuộc mà dòm vào, có thái độ của một người chị cao niên nhìn đứa em trai vụng về mới vỡ lòng luyến ái.
– Để thủng thỉnh hãy nói. Ngày mốt này chồng em hướng dẫn một đoàn học sinh đi nghỉ hè ở Nha Trang trong ba ngày, anh nên mời em đi ăn cơm, ăn ban ngày, bữa cơm trưa, vì tối em bỏ nhà bất tiện lắm.
– Em thích ăn ở đâu?
– Sáng kiến về anh, em không sành lắm. Nhưng em cần nơi nào xa và không gặp người quen.
– Gặp người quen hay không toàn do sự may rủi cả. Anh ấy thường giao thiệp với giới nào?
– Giáo giới.
– Như vậy, ta nên đi ăn ở một nơi sang trọng.
– Tại sao vậy?
– Ở những nơi sang trọng chỉ có hai hạng người lui tới thôi. Hạng thứ nhứt là bọn nhà giàu. Hạng thứ nhì là bọn văn nghệ sĩ. Công chức, tư chức, cho dẫu là cao cấp đi nữa, cũng ít tới lui những nơi đó.
– Bọn văn nghệ sĩ giàu hạng nhì trong nước hả?
– Trái lại nữa, đó là hạng nghèo nhứt nước, nhưng lại ngông nhứt nước, sống ngày nay không cần biết có ngày mai, không thích để dành tiền làm giàu, thường quên cả vợ con, lãnh lương binh nhì mà lại tiêu xài bằng quan tư.
– Như vậy họ đào đâu ra tiền để…
– Thỉnh thoảng họ vẫn đào được, thí dụ bán một tác phẩm, đi diễn kịch một đêm. Được bao nhiêu tiền họ tiêu pha cho hết ngay họ mới nghe an ổn trong lòng được.
Liên nghe qua hay quá. Chính những con người kỳ dị ấy là những người hợp với mơ tưỏng của con gái, họ mơ tưởng những anh hùng, nhưng anh hùng khó xuất hiện được đời nầy, nên miễn có làm gì khác lạ là họ thích rồi.
– Văn nghệ sĩ nào cũng thế cả hả anh?
– Không, thỉnh thoảng cũng có vài “công chức” trong làng văn nghệ. Đó là những thằng biết cần kiệm, biết tích cốc phòng cơ, những thằng yêu một cách ngăn nắp, ăn chơi một cách cổ điển để rồi chết một cách trưởng giả.
Đây là lần đầu tiên mà Liên nghe một giọng khinh bạc như vậy.
Cuộc hội kiến hôm nay, chỉ là một cuộc gặp mặt chớp nhoáng theo dự định của nàng. Thế mà Liên ngồi mãi nơi đó, không buồn uống ly cà phê sữa đá, cũng chẳng hay rằng ẩm khách đã ra vào năm bảy lớp người rồi.
Nếu bây giờ mà có Ngọc đến, chắc nàng cũng không chịu nhúc nhích cho dẫu đã thấy dạng chồng vào.
Liên mê say câu chuyện, những câu chuyện không đâu mà Thinh đã nói ra bằng một giọng bất chấp thiên hạ, khác xa với giọng đạo đức mà Ngọc nhai lại mỗi ngày khiến nàng ngấy như thuở bé học bài luân lý.
Con đường, đạo đức là con đường lên đèo, leo nó khổ thân lắm nên con đường đổ xuống triền núi nào cũng dễ mê cả.
Liên căn dặn:
– Ăn đâu tùy anh, nhưng phải tránh cái nhà hàng gì mà đặt trên tàu, dưới sông Bến Nghé.
– Sao vậy?
Liên bối rối đoạn ấp úng đáp:
– Vì anh Ngọc có nhiều bạn ở đó…
Nàng nhớ đến ông thầu khoán Sáu đã bị nàng cướp tiền, nhớ đến Hổ mà nàng trốn và tin rằng hắn vẫn còn sống đời sống cũ và lui tới các chốn ăn chơi như xưa.
– Tùy em.
Thật ra, Liên không cần được Thinh rủ đi ăn nữa. Ăn chỉ là cái cớ để họ gặp nhau thôi, và nàng thấy rằng nếu Thinh mà nói chuyện hay như thế thì cho dẫu ngồi ngoài xó nào đó cũng vẫn thích như thường. Ăn hiệu, trái lại còn bất tiện thêm vì bị kẻ tò mò chú ý, lại cứ nơm nớp lo sợ thì còn thú vị gì nữa.
Nghĩ tới đó nàng hỏi:
– Anh có xe hay không?
– Không, chi vậy? Phải đi bằng xe hơi à? Em thấy rằng phải sang trọng mới yêu nhau được à?
– Không, nhưng em nghĩ đến điều khác.
– Điều gì? À, còn chiếc xe của em hôm nọ?
– Không phải xe của em, em mượn của người ta.
– Anh mượn xe của bạn hữu cũng dễ dàng lắm. Nếu em đòi hỏi thì…
– Em không đòi hỏi, nhưng giá thử anh có xe thì ta đưa nhau về các vùng quê lân cận thì thú hơn ở đây nhiều lắm.
– À, ý hay đó. Được, anh sẽ có xe.
– Ta đi thật sớm cho mát. Em sẽ mang thức ăn theo. Ta ăn ngoài trời rồi chiều về.
– Hay quá sức. Anh chỉ mơ được như vậy, nhưng quên mất. Hồi anh còn ở ngoại quốc, anh thấy người ta chỉ gặp nhau như vậy thôi, nhứt là những ngày cuối tuần. Về đây ít thấy ai làm như thế, anh cũng quên nghĩ đến lối đó.
– Anh mang theo cây đàn nhé.
– Đàn? Anh không có đàn.
– Sao anh bảo là dạy nhạc.
– Anh dạy nhạc lý phần lớn. Nếu có dạy thực hành thì dạy bằng dương cầm.
– Chớ anh không đàn chơi ở nhà sao?
– Có chớ, nhưng anh cũng chơi dương cầm chớ có phải trẻ con, hay tay mơ đâu mà chơi những cây nho nhỏ.
– Thôi cũng được, vậy sáng thứ năm, đúng 7 giờ, anh nên có mặt tại..à để xem tại đâu cho tiện… tại à…tại đường Phan Thanh Giản, trước vườn Bà Lớn. Em ra chợ mua bánh mì thịt quay rồi đi xích lô lại đó.
– Sẽ y hẹn. Nhưng em chưa trả lời…
– Còn trả lời gì nữa?
– Trả lời câu hỏi của anh.
– Anh ngốc quá! Đoán mà hiểu. Nói chuyện sao nghe hay mà lờ khờ dữ vậy không biết!