← Quay lại trang sách

- 13 -

Qua ngày thứ ba, Liên vẫn rảnh rang nhưng không hẹn với Thinh. Chiều hôm nay Ngọc về và nàng muốn được trong sạch, ít lắm là một ngày, cho tội lỗi xa bớt đi, hầu bớt ngượng với Ngọc.

Người ta ăn chay nằm đất ba ngày trước khi giao cảm với Thánh Thần, Tiên Phật, thì nàng cũng phải chay lạt một ngày cho bớt xấu hổ với chính nàng.

Chiều hôm ấy, Ngọc về đúng y vào giờ đã định. Ngọc quả thật là một con người mực thước, không hề sai chạy lần nào về cái gì hết.

Có lẽ đây là dịp mừng to nhứt trong đời bà Cai. Bà, một người không hề ra khỏi cửa, từ khi dọn nhà xuống xóm này, lại dẫn bé Mai ra đầu ngõ để đứng ngóng mong một tiếng đồng hồ trước giờ về biết trước của Ngọc.

Thấy dạng Ngọc từ đàng xa đi bộ tới, sau khi xuống xe buýt, cả hai mẹ con reo lên và Ngọc ngạc nhiên trước lời thăm hỏi lăng xăng của bà mẹ vợ.

Chàng không thể biết được nỗi lo sợ của bà lúc chàng vắng mặt, lo sợ con gái bà lạc bước mà hại cho tương lai nó. Những buổi đi về khả nghi của Liên khiến bà không yên lòng.

Ngọc trao quà – quà mua ở chợ Saigon – cho Mai rồi mẹ vợ và chàng rể chuyện trò vui vẻ cho đến trước nhà.

Liên cố làm lụng thật nhiều ngoài sau và chỉ chạy ra cửa vào phút chót, tay và mặt lấm dầu lọ và mỡ, nhìn cả ba, nhoẻn miệng cười một cái cho ra vẻ cũng mừng chồng về, rồi quày quả lui ra sau như thẹn với thiên hạ vì mặt lọ lem

Nàng ngượng quá và xấu hổ quá, như là mặt nàng bị vấy máu của con thằn lằn trắng. Liên nhớ lại câu chuyện thằn lằn trắng mà các nữ sinh hay kể cho nhau nghe để rồi đặt câu hỏi: “Chuyện ấy có thể có được hay không?” Và mong được ai xác nhận hay đính chánh cho họ an lòng.

Tục truyền rằng ngày xưa, các anh chồng ghen, anh nào cũng nuôi một con thằn lằn trắng, loại thằn lằn da thịt trong bóng cỡ có thể trông thấu suốt ruột gan của chúng nó. Họ nuôi giống thằn lằn ấy toàn bằng chất hồng đơn rồi đúng ngày trùng ngủ, họ thích huyết thằn lằn, dùng huyết ấy để làm cục đá thử vàng, thoa lên cổ tay vợ họ. Chị vợ nào trung thành với các đức phu quân thì máu thằn lằn sẽ trôi đi lúc được rửa bằng nước. Trái lại chị nào ngoại tình thì giọt máu ấy dính khắn vào da cổ tay, không thế nào tẩy được cả.

Liên biết rằng đó là chuyện nói lề để nhát đàn bà, nhưng cứ sợ, mặc dầu nàng không bị bôi huyết thằn lằn trắng bao giờ cả.

Nàng sợ đôi con mắt quan sát của Ngọc nó sâu sắc như là hại ngọn đoản đao bén ngót, nàng sợ sung sướng nơi lòng nàng lộ ra trên gương mặt nàng nó như là cái mặt đồng hồ ghi chú mọi biến đổi bên trong.

Việc bôi mặt lọ lem của nàng, có hai mục đích: có cớ mà trở vào ngay, khỏi đón tiếp chồng ngoài cửa lâu lắc mà lòi cái lạnh lùng của nàng ra ; che được phần nào sự bép xép hớ hênh của gương mặt nàng.

Bưng ly nước chanh lên cho Ngọc đang thay y phục trong buồng, Liên hỏi cho có chuyện:

– Anh đi xe có mệt lắm không?

– Mệt, anh bịnh…

Liên chưng hững, nhìn lại chồng thì quả thấy mặt Ngọc bơ phờ. Khi nãy chàng đã cố gắng vui với mẹ vợ và em vợ nên Liên nhìn vội vàng không hay biết gì cả.

Hoảng hốt nàng hỏi lăng xăng:

– Anh bịnh từ hồi nào và bịnh làm sao? Sao anh không xin về trước?

– Chỉ sốt sơ thôi, từ hôm qua ; thấy còn chịu đựng được anh không muốn trao gánh nặng cho những bạn đồng đội.

Ngọc uống rốc ly nước chanh, nghe sung sướng lắm rồi đi rửa mặt vội vàng, đoạn trở lên nằm trên giường của Liên.

Bữa cơm tối hôm đó, Liên ăn có một mình, Ngọc đòi ăn cháo hoa, nhưng cháo nấu chưa nhừ.

Khi nàng dọn dẹp xong thì cháo đã nát biến, hạp với ý thích của Ngọc. Nàng múc cháo, lấy sữa đặc ra rồi mời Ngọc.

Nhưng Ngọc chỉ ư ư mà không mở mắt. Nàng nhìn rõ lại thì mặt Ngọc đỏ như uống rượu. Sờ tay lên trán bạn, thì Liên nghe nóng như lửa đốt gần đâu đó.

Chắc Ngọc cảm nắng, Liên vội vàng mặc áo rồi chạy đi mua vài viên át-bi-rin. Nàng phải ngâm thuốc rồi cạy răng Ngọc mà đổ vì đánh thức bạn mãi mà không hiệu quả.

Mặc dầu không còn mong chuyện lâu dài với Ngọc, Liên vẫn sốt ruột. Nhưng nàng chỉ biết chờ cho thuốc thấm chớ không sao hơn được.

Độ già nửa tiếng đồng hồ sau, Ngọc kêu nước, Liên vội đi làm vừa lòng bạn và sờ thử thì thấy nhiệt độ đã giảm. Nàng hỏi:

– Anh nghe thế nào?

– Nghe dễ chịu. Chắc anh cảm nắng, cảm sương.

– Em cũng nghĩ như vậy.

Ngọc chống tay muốn ngồi, nhưng không được. Liên vừa đỡ bạn, vừa nói:

– Anh cứ nằm đây, dậy làm gì?

Nàng ngỡ Ngọc muốn ra ngoài trước như mọi đêm. Nhưng Ngọc cắt nghĩa:

– Anh ra sau một chút.

Liên đỡ Ngọc dậy và thấy bạn sao đi trông bộ tịch yếu đuối lắm. Nàng bước theo vịn Ngọc, nhưng Ngọc không cho.

– Cám ơn em, nhưng để anh đi một mình.

Giây lát sau Ngọc trở lên, vẫn run rẩy và khi bước gần tới giường thì thình lình chàng chới với tay rồi ngã quỵ xuống gạch. Liên mất cả hồn vía chạy lại đỡ bạn và nói:

– Thấy không, phải anh để em vịn cho mà đi thì có đâu…

Nhưng không sao nàng đỡ Ngọc cho nổi. Ngọc nặng năm mươi chín kí-lô, còn nàng thì mảnh mai bé nhỏ quá.

– Vô ích em à, – Ngọc nói sau một cơn hoảng hốt vì bỗng dưng biết rõ bịnh trạng nguy kịch của mình -. Vô ích. Nếu anh còn sức, tự gắng gượng thêm thì em mới đỡ được. Bây giờ anh chỉ còn là một đống thịt nặng, em không sao …

– Trời ơi, nhưng sao lại thế nầy anh?

– Tự nhiên anh nghe bủn rủn tay chơn rồi không kềm vững được nữa. Giờ thì toàn thân anh đã tê liệt rồi.

– Trời ơi, nhưng bịnh gì mà lại thế nầy?

– Em à, anh phỏng đoán bịnh và lo lắng. Rõ ràng có dấu hiệu của chứng tê bại trẻ con…

Liên kêu rú lên một tiếng khi nghe đến tên của chứng bịnh ghê gớm ấy rồi than:

– Trời ơi, nếu thế thì thật là không may. Nhưng anh là người lớn chớ có phải trẻ con đâu.

– Đó chỉ là cái tên thôi, người lớn hay trẻ con gì cũng có thể mắc phải, anh thấy có triệu chứng nên lo lắm: có nóng sốt rồi tiếp theo đó là tê liệt.

Liên bối rối hỏi:

– Bây giờ làm sao, anh? Để em chạy qua cho má hay.

Đó là bản năng cầu cứu của những cô vợ trẻ tuổi, động một tí đã chạy về báo động với mẹ.

– Không nên, không nên làm cho má lo.

– Anh có mệt lắm không, có đau đớn lắm hay không?

– Em nên đưa anh đi nhà thương ngay. Mà như thế nầy. Đừng gọi tắc-xi hoặc xích-lô đạp. Em kêu một chiếc xích-lô máy, người lái sẽ sẵn lòng phụ với em để đỡ anh ra xe, mà em còn được ngồi cạnh anh để đỡ anh lúc đi đường. Thôi, không còn gì nói nữa, em đi kêu xe là vừa..

– Nhưng anh nằm dưới gạch lâu quá sợ hơi đất.

– Đừng lo. Hơi đất chỉ là chuyện tưởng tượng, không có gì hại cả đâu.

Lần đầu tiên trong đời Liên mà nàng đi ra đường mặc áo ngắn. Liên quýnh quáng để đầu bù mà chạy u một nước, chơn không giày không guốc, mặt nàng hốc hác bơ phờ, nếu người trong xóm mà thấy được, chắc họ đoán hai vợ chồng vừa đánh lộn với nhau và Liên chạy đi kêu cảnh sát.

Chiếc xe xích lô máy nổ ầm lên trước nhà mà người phu quên tắt động cơ vì bận khiêng bịnh, đã lôi kéo cả xóm ra đó.

Họ bu quanh chiếc xe ấy mà Ngọc vừa được khiêng ra đến nơi, một người hỏi thăm một tiếng khiến bà Cai đóng cửa bít bùng mà vẫn nghe huyên náo bên ngoài và cũng tò mò mở cửa ra dòm.

Khi bà thấy tấn kịch trước nhà bà rụng rời rồi chạy ra xe, bà ôm lấy người con rể mà bà thương mến vô cùng rồi oà lên mà khóc, không kịp hỏi thăm gì cả.

– Không sao má à, -Ngọc nói để an lòng bà cụ- con đi nằm nhà thương độ một tuần lễ là về.

– Nhưng con đau làm sao?

– Dạ, con cảm nặng vậy thôi,

– Nhưng sao phải khiêng?

– Dạ, con chóng raặt.

– Thiệt hôn con? Má lo quá.

– Dạ, không có sao hết, má cứ an lòng.

– An lòng sao được. Nếu chỉ cam thôi, sao con không ở nhà má hốt thuốc Bắc cho con uống?

Ngọc đuối lý không biết nói dối thêm sao cho ổn nên đành làm thinh, vả chàng cũng đang bấn loạn vì bịnh tình của chàng, cũng đang tủi thân nên chàng châu mày cố kềm giữ cho khỏi bị xúc động nên nghẹn ngào không nói được nữa.

Người hiếu kỳ vẹt ra cho xe chạy tới, và trong khi bà Cai và Mai lủi thủi vào nhà thì cả xóm còn đứng ngoài ngõ mà bàn ra tán vào.

Nhà thương đô thành là nơi được Ngọc chỉ định đưa chàng tới đó. Chàng không biết nhà thưong nào giỏi hơn nhà thương nào, nhưng độ rằng nhà thương đô thành có tánh cách cứu cấp chắc chuẩn bị sẵn sàng hơn.

– Anh nghe làm sao? – Liên cứ chốc chốc lại hỏi lại câu đó, lúc đi đường.

– Anh không nghe sao cả? À, khi nãy em có đóng cửa chớ?

– Dạ có.

Ngọc quả là con người thực tế. Hắn nhớ đến cả chi tiết ấy lúc bệnh nguy và sắp vào nhà thương.

Không biết Ngọc ra sao, chớ Liên thì nghe như lửa đốt chân nàng kể từ lúc vào nhà thương và đứng đợi nhân viên trực đi mời bác sĩ.

Họ đi chắc không lâu lắm, nhưng nàng lại nghe như là hằng thế kỷ đã qua. Lạ quá! Nếu Ngọc chết thì đã sao! Về sinh kế, nàng không cần Ngọc đến phải bám víu vào hắn, về tình thì… ơ hơ… chưa có gì, thì tại làm sao mà…

Có tiếng giày nện mạnh lên gạch và kìa, sau lưng nhân viên trực đi theo một vị thầy thuốc còn đang gài nút áo. Y sĩ trẻ tuổi quá, khiến Liên không tin là bác sĩ, nhưng người trực đã là y tá rồi, không lẽ đi gọi thêm một người y tá trẻ hơn.

Nhưng… Liên muốn kêu lên, rồi không hiểu sao lại nín lặng và bác sĩ nhìn nàng rồi chưng hửng mà hỏi:

– Kìa chị Liên, ai đau ốm gì đó?

Lâu lắm Liên mới nói được:

– Anh Hân ơi, nhà tôi… ơ… hơ… mắc chứng tê bại trẻ con

– Té ra là anh.

Bác sĩ Hân bước ngay lại chiếc băng-ca dùng khiêng con bịnh vào đây.

– Thế nào, anh nói được chớ?

– Được. – Ngọc đáp.

– Anh sốt nhiều hay ít và từ bao lâu rồi?

– Đã ba hôm, nhưng chỉ mới sốt nhiều đêm nay thôi.

– Hừ… m…

Ông ta thò tay vào túi lấy ra một que sắt nhỏ đầu có gắn bánh xe rồi nện bánh xe ấy vào dưới đầu gối của Ngọc. Đoạn khám nhiều nơi nữa bằng ống nghe, bằng bắt mạch tay, rồi ra lịnh:

– Cho vào phòng A, anh nằm phòng có tiền chớ chị?

– Dạ, trời, tôi đã quên điều đó nên…

– Không hề gì, -Ngọc nói- anh có tiền trong bóp đây.

– Vậy thì tốt, – Hân xoa tay tỏ vẻ hài lòng.- Để tôi làm giấy tạm cho chị ở lại với anh.

Khi thủ tục xong xuôi cả, Liên theo mọi người trừ Hân để lên phòng, tận trên lầu ba. Phòng gồm hai giường nhưng hôm nay chỉ có Ngọc choán thôi.

Nàng ngồi bên mép giường mà làm thinh, lòng nóng nảy trông đợi Hân đến, hoặc thuốc men gì mà nàng ngỡ Ngọc uống vào là đỡ được ngay.

Chốc chốc nàng lại chắc lưỡi hít hà và Ngọc cũng sốt ruột chắc lưỡi như hai con thằn lằn sắp yêu nhau.

Liên vừa toan bước ra khỏi buồng để đi tìm Hân thì hắn đã đến nơi. Hắn cười nói:

– Anh chị đừng lo gì cả, không sao đâu.

– Thầy thuốc người nào cũng nói thế hết, cho đến phút mà con bịnh hấp hối các anh cũng nói như vậy. Anh nói không sao mà nhà tôi như thế này? Và sao lại không có thuốc men gì hết vậy?

Hắn cười rất bình tĩnh mà rằng:

– Theo chỗ tôi thấy thì không phải tê bại trẻ con.

Mắt Ngọc sáng lên hy vọng. Chàng hỏi:

– Tôi tin bác sĩ và mong bác sĩ không lầm, nhưng sao tôi lại tê liệt toàn thân như vầy?

– Anh cứ gọi tôi bằng anh, vì tình quen biết với chị Liên, và cũng vì tôi không là bác sĩ.

– Trời ơi! Liên và Ngọc đều kêu lên như thế một lượt và hoảng sợ vô cùng.

Hắn cười hề hề:

-… và xin anh chị đừng hoảng lắm. Tôi chưa có bằng bác-sĩ, nhưng đủ sức trị bịnh cho anh. Tôi học đã bảy năm rồi, chỉ còn mấy tháng nữa là thi đó thôi.

Ngọc an lòng trở lại và nói:

– À, tôi cứ ngỡ anh là bác sĩ giả.

– Anh thấy không, nếu anh bị tê bại trẻ con thì không đùa được như vậy đâu.

– Nhưng sao lại…

– Xin lỗi anh làm nghề gì?

– Giáo sư.

– Như vậy anh phải biết rằng có nhiều bịnh khác cũng làm tê liệt chớ?

– À ra vậy. Phải, nhưng tôi không thạo chi tiết.

– Cố nhiên.

Liên hỏi:

– Có bao nhiêu thứ bịnh làm tê liệt, anh?

– Lu bù. Chẳng hạn như thiếu sinh tố B1. Chẳng hạn như đứt gân máu. Chẳng hạng như tê bại trẻ con.

– Theo anh thì nhà tôi mắc chứng nào?

– Nếu tôi không lầm thì anh mắc phải chứng Guillain Barré.

Ngọc ngạc nhiên:

– Bịnh gì mà nghe như là tên người…

– Phải, đó là tên vị lương y đã tìm ra bịnh.

– Nguy lắm hay không anh?

– Hiện nay y học chỉ biết lờ mờ về bịnh ấy thôi, nhưng may mắn là bệnh không nguy, phần lớn con bịnh đều qua khỏi cả.

– Giờ anh định sao?

– Anh là người trí thức, tất anh phải biết rằng phải chờ chứng bịnh được xác nhận, nhà thương mới có quyền điều trị.

– Ai xác nhận? À, anh chỉ là sinh viên. Chắc phải đợi bác sĩ thiệt thọ?

– Không, phải đợi kết quả các cuộc phân chất.

Liên thắc mắc hỏi:

– Còn các bịnh ngặt có thể chết ngay thì sao?

– Tạo hóa xui cũng hay chị à. Phàm những bịnh ngặt có thể chết ngay như là thiên thời, thổ tả, hoặc phong đòn gánh v.v.. thì dấu hiệu rõ rệt lắm, khỏi cần đợi kết quả của các cuộc phân chất mà nhà thương vẫn được phép chữa ngay. Nhiều con bịnh có cảm giác bị bỏ bê cũng vì sự chờ đợi kết quả này. Nhưng ở ngoài, không ai làm sao biết được cả.

Thôi, anh cứ nghỉ yên, và chị đừng lo gì hết. Chắc chắn rồi không phải bịnh tê bại trẻ con đâu.

Hân bắt tay Ngọc, cúi chào Liên rồi bước vội ra ngoài. Liên làm ra vẻ quên hắn ngay, sờ trán chồng, rồi vài mươi giây sau, nàng ngẩng lên, ngó dáo dác và nói:

– Ý chết, quên hỏi anh ấy cái này.

Rồi nàng vụt chạy bay đi. Nàng bắt gặp Hân khi Hân đi vừa mút dãy giường của phòng chung bên ngoài.

Hân nghe tiếng chạy day lại và hỏi:

– Gì đó chị?

– Không có gì về bịnh trạng của chồng tôi. Nhưng tôi muốn hỏi thăm anh về anh Văn.

– À…tôi cũng muốn hỏi thăm chị lấy chồng từ bao giờ nhưng không hỏi trước mặt Ngọc được.

– Đã sáu tháng rồi anh à.

– Hạnh phúc chớ?

– Hạnh phúc.

– Mừng dùm chị. Có một lúc anh Văn đau khổ lắm.

– Tôi biết, giờ anh ấy ở đâu?

– Hiện ảnh tập sự với luật sư Thành. Ảnh cưới vợ non một năm nay rồi.

– Hạnh phúc chớ?

– Hoàn toàn.

Liên nghẹn ngào không phải vì còn yêu Văn mà tủi thân nhưng vì cái nỗi ngậm ngùi trước một khúc dĩ vãng được gợi lại.

Đoạn nàng nói:

– Giờ không có mặt nhà tôi ở đây, xin anh cứ nói thật. Liệu anh ấy có khỏi hay không?

– Khó lòng mà biết, tuy bịnh không nguy nếu là bịnh Guillain Barré. Tuy thế trong trăm người bịnh cũng có vài người chết, tôi biết sao được số mạng của mọi người. Đó là nói thật với chị. Nhưng mà tỷ số hai phần trăm rủi ro cũng là một tỷ số thấp không đáng kể. Chị phải an lòng trước tỷ số ấy.

– Cám ơn anh, thôi anh đi nghỉ để rồi chốc chốc lại dậy mà tiếp bịnh.

– Ừ, chị cũng nên trở về với anh ấy coi anh ấy có đòi uống nước hoặc đi ngoài hay không.

Suốt một tuần lễ chờ đợi kết quả các cuộc phân chất, Liên chỉ về nhà để tắm rửa và thay đổi y phục.

Nàng nghe nói bịnh do một thứ vi tế trùng gây ra nên không cho mẹ và em vào nhà thương thăm Ngọc, mặc dầu bà Cai sốt ruột, mấy lần đòi đi.

Nàng lại cẩn thận viết thư cho Thinh, nói dối là đi Đà lạt với Ngọc. Nàng biết sự bướng bỉnh và tánh liều lĩnh của anh chàng nhạc sĩ đang bồng bột yêu ; hắn mà phải đợi lâu hắn vào xóm hỏi thăm bậy bạ thì phiền lắm.

Liên ăn cơm ngay trong nhà thương, ăn chung phần của Ngọc với vài món phụ mua thêm bên ngoài. Mỗi bữa nàng phải đút cho Ngọc ăn như đút em nhỏ vì Ngọc tuy còn cử động tay mặt được chút ít, vẫn không thể xử dụng đũa và nhứt là nâng chén.

Cứ chồng một và cơm là vợ một và cơm và bữa ăn nào cũng kéo dài hằng giờ.

Ngọc đã hết sốt, không biết có phải nhờ thuóc Cortisone mà nhà thương tiêm cho hay không. Phải, bịnh Guillain Barré đã được xác nhận và sự điều trị bắt đầu.

Tuy nhiên chứng tê liệt không thuyên giảm đi một ly nào cả. Hân chỉ gác đêm thôi, mà đêm nào người sinh viên cuối học khóa ấy cùng túi bụi với những đám tự tử, những đám chém lộn có thương tích, những đám nạn nhân tai nạn xe cộ, nên khó lòng mà gặp mặt anh ta được.

Chiều hôm đó, sau bữa ăn quá sớm, theo tục lệ các nhà thương trong nước ta, Ngọc nói với bạn:

– Anh có chút ít cần kiệm gởi dưới ngân hàng. Trong lúc nầy anh không có lương, em lại không may được, thì phải cần đến số tiền hộ thân đó. Vậy mai em về nhà thăm má rồi mở hộc tủ dưới bàn viết anh mà lấy tập “sét”. Em biên vào một ngân phiếu, tên họ em và số tiền năm ngàn, mang trở vào đây anh ký tên rồi em đi lãnh.

Liên nhìn gương mặt bình thản kỳ lạ của Ngọc mà sự lo xa vừa thố lộ làm cho nàng thấy đó là một bực siêu nhân. Sở dĩ siêu nhân ấy mà sống đời tăm tối thế chỉ vì chàng ta không có dịp thi thố tài năng thôi. Chàng ta mà được giao phó trọng trách gì chắc chàng ta cũng sẽ thành công cả, không nhờ thiên tài mà nhờ cần cù cố gắng quá sức và nhứt là nhờ giỏi tiên liệu cả mọi việc có thể xảy đến.

Chính những con người như thế này mới tạo hạnh phúc cho nhà, cho nước, và nhà-nước, không bao giờ gặp cảnh đổ vỡ vì rủi may.

Nếu chàng ta chết đi trong cảnh không tên không tuổi thì chàng ta sẽ giúp cho bức thành do muôn triệu người không tên không tuổi khác tạo nên, giúp cho bức thành ấy cao thêm để dựng căn bản, nền tảng cho một quốc gia hùng mạnh.

Tại sao con gái cứ mê anh hùng, mê văn nghệ sĩ, trong khi chính những người công tư chức nho nhỏ như vậy mới là những người chồng lý tưởng, suốt đời khiêm tốn của họ, họ chỉ biết yêu có một người, người mà họ cưới.

– Em nè..

– Dạ!

– Hỗm nay anh không biết má lấy tiền đâu để tiêu xài.

– Có, em có đưa cho má chút ít, chỗ tiền may công của kỳ áo quần giao trước ngày anh đi Nha Trang một hôm.

– Anh không thích giúp thẳng má, sợ em tủi. Nhưng giờ, anh bắt em ở lì nơi đây nuôi anh, em không còn may vá gì được nữa hết, thì tất nhiên là nhận tiền của anh, em không còn phải khó chịu. Vậy ta xài chung số tiền năm ngàn đó.

Nếu bịnh anh có thuyên giảm mà không khỏi hẳn, trước ngày hết cạn số tiền cần kiệm thì anh sẽ xin nằm buồng bố thí. Bằng như mà không thể khỏi được, anh sẽ có giải pháp…

Ngọc bình thản mà nói, nhưng Liên lại rợn người lên. Cái giải pháp mà chàng vừa ám chỉ đến ấy, nàng đoán hiểu là một cuộc quyên sinh.

Ngọc tiếp:

– Không có bịnh gì mà khổ cho một đôi vợ chồng bằng chứng tê liệt. Con bịnh mà chết ngay lập tức hoặc sau vài tháng đau ốm thì không có vấn đề rắc rối cho người hôn phối còn sống. Nhưng cứ nằm vạ như vậy, thật khó nghĩ cho... em. Bỏ bạn thì sợ mang tiếng với đời, mà không bỏ thì hỏng cả cuộc đòi. Vì vậy mà anh không để cho em thắc mắc lâu.

Thật là không may cho anh, anh không dám nói “CHO TA” vì chưa chắc em đã yêu anh.

Liên bối rối không biết phải nói sao cho phải tình, đúng cảnh trong trường hợp nầy mà khỏi mích lòng người bịnh. Làm thinh, hắn sẽ cho rằng nàng đồng ý về sự chưa yêu ấy và sẽ buồn, mà nói thì không thích nói dối.

Rốt cuộc nàng nắm lấy tay Ngọc, để úp mở trả lời. Ngọc lại nói:

– Hay là may cho anh mà anh không biết. Nếu anh không cưới em thì hôm nay anh lấy ai đỡ đần.

Mới nuôi bịnh chỉ mười hôm mà Liên mất đi đến hơn hai kí- lô thịt. Giường nhà thương hẹp quá, nàng không thể nằm với Ngọc, nên cứ ngồi suốt ngày đêm, đến khuya thì ngã lưng ghé lại dưới chân chồng vài tiếng đồng hồ, thật là vất vả.

Vả lại Ngọc vào đây được mấy hôm thì giường bịnh thứ nhì đã có người choán, nằm thật là không xem được tí nào thì không còn vấn đề đem ghế bố ở nhà vào đây.

Vất vả chỉ vì vậy thôi, chớ cũng chẳng cực nhọc bao nhiêu, ngoài những lần đỡ Ngọc cho ăn uống và cho đi ngoài.

Ngọc lại lịch sự quá, hắn nhịn uống, ít dám kêu gọi đòi hỏi gì và lần nào cần đi ngoài hắn cũng xuýt xoa xin lỗi, xin bạn miễn phiền cho.

Đêm hôm thứ mười ba thì bịnh chàng trở nặng. Toàn thân xụi lơ, không còn cử động tay như trước được nữa, và tánh tình hắn cũng thay đổi. Hắn gắt gỏng khi nào cần Liên mà Liên chạy đi đâu đó, buộc lòng hắn phải gọi nhiều lần.

Trước hắn quan niệm rằng đã hưởng ân huệ của Liên. Giờ thì hắn cư xử như là Liên có bổn phận phải phục địch hắn thật là dễ ghét lạ.

Cái anh chàng sinh viên thì thỉnh thoảng mới ghé thăm họ một lần, mà luôn luôn là về đêm, vào giấc khuya.

Liên có tật hay bịa ra những câu hỏi vừa sực nhớ để chạy theo hắn, nói vài câu chuyện hàn huyên về Văn. Nàng rất ham nghe hắn kể lể hạnh phúc của người bạn cũ của nàng.

Mỗi lần như thế là Ngọc không bằng lòng, và khi Liên trở vào thì y như là chàng kiếm cớ để gây gỗ với Liên.

Liên cứ ngỡ đó là do tánh gắt gỏng mới của chàng thôi, nên luôn luôn cự lại, chớ không nín mà chịu nữa.

“Con người sao mà tàn nhẫn quá; – nàng nghĩ thầm và đôi khi muốn nói to ra ý nghĩ ấy- cần người ta, người ta không có mặt thì gắt đã đành, nhưng lúc người ta rỗi rảnh cũng không để người ta bước ra khỏi cửa. Làm như ngưòi ta phải ở trực rục xương nơi đây”.

Đêm đó, người bạn đồng buồng thứ nhì của Ngọc đã khỏi bịnh và ra về hồi chiều. Nhìn qua giường bên cạnh, Ngọc nói:

– Anh có cảm giác như là anh bất tử trên quả địa cầu nhà thương, còn họ thì tuần tự rời khỏi cõi đời, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Nhưng mà tủi thân quá phải không em, sống dai để nằm một nơi mãi.

Chàng vừa nói tới đây thì Hân bước vào nên chàng nín bặt. Từ ít lâu nay, Ngọc không thèm nói đến Hân. Ban đầu chàng còn lơ là chào hắn, rồi sau lại thì day mặt vô vách để khỏi phải thấy hắn. Khi nào trốn không kịp, chàng nhìn lên trần như say mê nghĩ ngợi về gì.

Lần nầy, chàng nhắm mắt giả đò ngủ. Hắn hỏi:

– Có gì lạ không chị?

– Dạ không, vẫn tiêm thuốc ấy mãi và vẫn không thấy hiệu nghiệm gì.

– Chị bền chí. Bịnh nầy kéo dây dưa năm ba tháng chớ không khỏi ngay được đâu. Miễn không có biến chứng nào khác. Hôm qua tôi đã can thiệp xin hai bánh cao su cho ảnh, đã có chưa?

– Dạ chưa. Nhưng bánh cao su để làm gì?

– Như vậy, tôi phải nhắc lại họ mới được. Con bịnh nằm lâu ngày hay bị chứng lở lưng, mà chứng đó khó trị lắm.

Chị có được bánh cao su thì kê dưới lưng ảnh, nơi eo ếch vì ở đó có hai cục xương nhô ra, hay cọ giường và rất hay lở nơi đó. Kê bánh cao su mà nằm thì nó thông hơi, khỏi lo gì nữa. Thôi tôi đi chị nhé.

Như thường lệ, Liên đợi vài mươi giây rồi vụt kêu lên một tiếng: “Ý chết” đoạn hớt hơ hớt hãi chạy theo người sinh viên gác đêm.

Lần này nàng vừa mới chạy ra tới cửa thì Ngọc gọi, giọng rất xẳng:

– Liên!

Liên nghe, nhưng giả điếc cứ chạy đi, và tiếng gọi của Ngọc càng lúc càng to, càng nghe tức tối.

Liên bất kể, cứ rượt theo Hân để nói vài câu chuyện về nàng và về Văn. Đến khi trở về phòng, nàng đinh ninh rằng thế nào Ngọc cũng nổi trận lôi đình và lần này có thể đến dám tiếng nặng tiếng nhẹ với nàng nữa là khác.

Nhưng lạ quá, Ngọc nín khe, khiến nàng còn khó chịu hơn. Thà là hắn mắng chửi la hét gì thì làm cho biết sức giận của hắn tới đâu, chớ còn hắn làm thinh thì còn biết hắn mưu toan gì.

Liên lấy giấy nhựt trình cũ trải trên giường bên cạnh rồi nằm xuống mà nghỉ lưng. Nàng nghe sung sướng lạ mà được nằm và nghe rất dễ chịu cảnh thân mật của vợ chồng không bị ai chứng kiến.

Bỗng nàng nghe một tiếng nấc ngắn và rất khẽ, không biết từ đâu phát ra, có thể là ở dãy giường của phòng chung bên ngoài. Tò mò, Liên lắng tai và nghe một tiếng nữa. Không, tiếng nấc ấy vang lên khẽ quá không phải vì từ xa vọng lại mà vì người nấc cố nén, sợ ai nghe, và đâu như là bên giường của Ngọc.

Ngọc sao lại khóc, Liên tự hỏi và để chắc ý, nàng ngóc đầu lên vừa đúng lúc tiếng nấc thứ ba phát ra và nàng nhận ra quả là Ngọc khóc.

“Hắn căm tức đến phát khóc và sợ xấu hổ, hắn cố cầm giữ” Liên nghĩ như vậy và hơi nghe sung sướng đã trả thù được bao nhiêu càu nhàu của Ngọc hôm nay.

Nhưng Ngọc càng lúc càng khóc nhiều, tuy chỉ thầm lặng khóc thôi, khiến Liên không nỡ để vậy nữa. Nàng bước sang giường bạn để buông mùng cho bạn mà cũng để giải thích vài lời rằng khi nãy nàng không nghe Ngọc kêu, cho Ngọc đỡ uất ức kẻo tội nghiệp.