← Quay lại trang sách

- 14 -

Ánh đèn nhà thương vàng khè lại bị nóc mùng che đi nên Liên chỉ thấy Ngọc lờ mờ, chàng nhắm nghiền đôi mắt lại, và nghe giường lung lay, chàng biết rằng Liên đến gần nên càng cố che dấu sự trẻ con của mình.

Liên trông mặt chàng nhăn nhó (vì cơn khóc bị đè nén), nàng buồn cười lắm. Nàng nói:

– Anh uống miếng nước rồi ngủ nhé?

Ngọc không đáp nhưng không giữ được nữa; chàng òa lên khóc, khóc thật nhiều và thật to.

Bấy giờ Liên mới nghe thương xót bạn và thấy là mình bậy lắm. Con bịnh bao giờ cũng khó tánh và phải được chìu chuộng. Ngọc đã ở tốt với nàng quá, nàng lại không chịu khó được với bạn cho tới mức cuối cùng hay sao.

Nàng không định nói dối với Ngọc rằng nàng đã không nghe chàng gọi nữa, mà quyết thú tội. Nàng cầm lấy tay Ngọc và nói:

– Anh thứ lỗi cho em đã không đáp tiếng gọi của anh.

Bàn tay mềm yếu của Ngọc run run và vụng dại muốn siết lấy tay Liên, nhưng không được. Thương xót quá Liên bóp mạnh tay chàng lại. Ngọc thổn thức hỏi:

– Em theo anh sinh viên ấy làm gì mà lần nào anh ấy đến đây, em cũng kiếm chuyện để…

– Không, em chỉ hỏi thêm vài chi tiết về bịnh anh thôi.

– Cuộc thử thách đã chấm dứt, chấm dứt vào một ngày không may cho anh. Nhưng thà là em để anh chết vì bịnh chớ em nỡ nào giết anh vì tấm lòng bất định của em nữa.

Liên giựt nẩy mình. Thì ra Ngọc ghen chớ không phải tức giận vì nàng không phục dịch châu đáo.

Trong giây phút, nàng nghe sung sướng dâng trào lên đến mọc ốc khắp da thịt nàng và ứa nước mắt, Liên cúi xuống áp má của nàng lên má Ngọc. Nàng nghẹn ngào nói:

– Trời ơi, anh ghen phải không anh, trời ơi em có ngờ đâu được giây phút nầy… Phải chi em biết được anh yêu em đến thế!

Nước mắt của hai người pha trộn với nhau, không còn biết ai khóc nhiều hơn ai nữa.

Khi cả hai đều vơi lệ, Liên ngồi dậy lau mặt cho bạn và cho chính mình và bỗng nghe mình là một con người khác hẳn đi. Ánh đèn nhà thương dường như là sáng hơn chớ không men mét một màu bịnh hoạn nữa và gian buồng lạnh ngắt không tranh ảnh trên bốn bức tường sơn dầu màu xám xịt nầy trông vui mắt hơn mọi khi nhiều lắm. Những tiếng rên của con bịnh ngoài phòng chung sao như là nhẹ hơn, ít đau thương hơn vào đêm nay, và nàng nghe đời nàng không còn tẻ như từ buổi về nhà chồng đến nay.

Đây là lần thứ nhì mà Liên nằm chui trong nách chồng. Lần đầu, vào một đêm Ngọc say rượu mê man không hay biết gì hết và lần này chàng bại xụi toàn thân. Ý nghĩ ấy làm cho Liên hơi tủi, nhưng sung sướng vừa qua to lớn quá nên nó lấn át được niềm tủi thân kia.

Liên nằm nghiêng đưa cánh tay mặt ra cho Ngọc gối đầu như chính nàng là con trai, thủ vai người che chở, tay trái nàng xoa lên đầu Ngọc và nói:

– Hân là bạn Văn, chỉ có thế thôi, nếu anh không tin, điều tra lại thì rõ. Và lẽ cố nhiên em tìm biết về Văn, chắc anh không trách em điều đó chớ?

– Vậy à! Nếu quả như vậy thì không có gì cho anh buồn cả. Em ơi, thật là không may cho ta. Anh không biết sẽ khỏi hay là không?

– Thế nào cũng khỏi. Hân đã vừa quả quyết như vậy hôm qua.

– Nhưng biết đến bao giờ! Anh không muốn biến em thành đá vọng phu.

– Em không sốt ruột lắm như anh. Miễn là em tin rằng anh sẽ khỏi là đủ rồi.

Liên đã thành thật mà nói câu dó. Nàng thấy nàng chưa thật yêu Ngọc, và càng chờ đợi, nàng càng già giặn trong cuộc tập sự yêu chồng nầy.

Sự sung sướng khi nãy chỉ là phấn khởi của tự ái một kẻ bị bỏ phế thôi, chớ không phải tình yêu.

Nàng có bắt đầu yêu Ngọc thật đấy, sau một tháng về nhà chồng, nhưng đêm nay nàng lại tự hỏi có phải chăng đó là tình yêu, hay chẳng qua là sự kêu gào của xác thịt đêm đó khi ở trong một căn nhà vắng với một người con trai mà nàng mến phục. Nhu cầu sinh lý pha trộn với sự kính mến cảm tình nghe dễ lầm lẫn với tình yêu lắm.

Chỉ bắt đầu từ giờ phút nầy Liên mới nghe rằng mình nuôi chồng ở nhà thưong. Từ đêm đầu đến nay, nàng chỉ có cảm giác nàng là một kẻ nuôi bịnh nhà nghề, nuôi ăn tiền tháng hay tiền xa cạ suốt một trận đau ốm vậy thôi.

Chui thêm vào nách bạn, Liên nói:

– Anh đã nói đến hòn đá vọng phu. Em sẵn lòng biến thành nó, anh à!

– Cảm ơn em đã an ủi anh bằng lời quả quyết ấy. Nhưng anh không tin chuyện cổ tích lắm đâu. Vả lại ai lại nỡ bắt một thiếu phụ còn trẻ quá như em, phải đợi chờ trong vô vọng. Nếu anh liệu không khỏi thì…

– Anh đừng nói nhảm. Sao lại không khỏi.

– Chính mấy lão thầy thuốc mới là kẻ nói nhảm. Lắm khi họ cho là bịnh nguy lắm, nhưng con bịnh cứ sống nhăn và trái lại.

Ngọc day đầu qua bên trái để hôn Liên, nhưng không được, sự tê liệt nơi chàng đã tiến đến cái mức mà chàng không còn động đậy gì được nữa cả.

Liên chống tay ngồi dậy nửa chừng, nghiêng má nàng sát vào miệng và mũi bạn, và mấy giây sau, nàng giựt mình hỏi:

– Anh có nghe gì lạ trong mình hay không?

– Tại sao em lại hỏi như vậy?

– Vì hơi thở anh nóng một cách khác thường. Có khi ở các nơi khác chưa thấy gì, nhưng hơi thở là… Em nhớ hồi em còn bé, má đã nhiều lần kịp biết trước những cơn đau ốm của em bằng cách nghe hơi thở như vậy.

– Em nói có lẽ đúng, anh nghe hơi khác thường.

– Khác thường làm sao anh?

– Nghe như là muốn sốt rét.

– Mai anh nhớ khai bệnh thêm với bác sĩ.

– Ừ.

Ngọc sốt rét thật, và sốt nhiều lắm. Trưa hôm sau đó chàng không ăn uống được rồi. Miệng chưa hôi, nhưng sao mà nghe hơi thức ăn, nhứt là hơi thơm của những món chiên xào, cứ bắt đầu buồn nôn.

Nhiệt độ sớm mai 38,5 xế lại 39,5 đó là nhiệt độ do cô nữ y tá ghi nhận, nhưng Liên cảm giác rằng những giờ mà cô y tá không đến lấy nhiệt độ, Ngọc nóng nhiều hơn thế.

Tối lại Hân có đến, Liên bối rối nói:

– Anh ơi, sao mà bịnh của nhà tôi lại trở nặng như thế này, anh liệu cứu giùm thử xem, chớ ông bác sĩ ổng không có làm gì cho chồng tôi đỡ cả.

– Tôi nghe tin nên mới lên đây. Tôi có gởi anh với ông bác sĩ nên hễ có gì khác lạ là ông cho tôi hay liền.

Nhưng không phải bịnh anh trở nặng đâu. Bịnh anh đã qua khỏi thời kỳ nóng sốt rồi, nếu có nóng là do bịnh khác.

– Nhưng ông bác sĩ ông ấy cũng chẳng trị cái bịnh khác đó.

– Cố nhiên, vì ổng chưa biết anh bịnh gì.

– Vậy à! Anh giỏi lắm, vì chính anh đã tìm ra bịnh nhà tôi ngay trong đêm đầu mới đến, đâu anh thử tìm giùm xem lần này nhà tôi bịnh gì.

– Nếu quả may ra tôi có thật giỏi như chị tưởng đi nữa thì lần này tôi cũng đành cua taỵ Nóng không phải là một bịnh mà là dấu hiệu của hằng trăm thứ bịnh, còn làm sao biết anh mắc bịnh gì phải đợi gom góp các cuộc quan sát mới dám kết luận, nhưng cũng chưa dám trị vì như đã nói, quan sát và kết luận chưa đủ, kết luận ấy phải được chứng minh bằng kết quả của các cuộc phân chất.

– Tại sao lại rắc rối dữ vậy?

– Để ngăn các y sĩ kết luận sai lầm, và điều trị sai lầm.

– Nhỡ con người ta chết trước khi có các cuộc phân chất thì sao?

– Tôi đã nói với chị rằng tạo hóa sắp xếp rất khéo. Những bịnh nào có thể giết ngay con bịnh thì dấu hiệu nổi bật lên một cách rõ rệt và luôn luôn kịp chữa trị. Còn các bịnh mà bí như vầy thì không chết lập tức bao giờ cả.

Qua hôm sau nhiệt độ của Ngọc cứ nằm suốt ngày đêm ở mức 40 độ. Chàng mê sảng và nói xàm.

Liên không rời bạn nửa phút, nửa thước, vì lo sợ cái gì không biết. Nếu nàng có mặt sát cạnh Ngạc và Ngọc có chết đi nàng cũng chẳng níu lại kịp, nhưng cứ nghe nếu nàng không có ở đó thì Ngọc lâm nguy.

Bác sĩ cho hay rằng sẽ đưa Ngọc vào phòng lạnh, đáng lý thì chỉ để dành cho trường hợp khác nhưng vì Ngọc sốt nhiều sợ chàng không khỏi chứng động kinh nên phải cho chàng hưởng ơn huệ đó.

Nghe nói đến chứng động kinh, Liên càng hoảng sợ hơn và cho đến đi ngoài có việc cần mà nàng cũng ngại đi.

Thỉnh thoảng Ngọc có tỉnh lại và căn dặn Liên.:

– Nếu anh có chết, thì số tiền trong ngân hàng sẽ mất, em không lãnh được vì không có lập hôn thú với nhau.

Em đưa tập ngân phiếu anh ký sẵn vài cái “séc” trắng, phòng khi rủi ro xảy đến, em cứ điền vào những điều cần thiết, lấy tiền ra lần lần mà xài cho đến khi nào hết thì thôi.

Liên ôm bạn lại khóc òa, rồi không chịu nhúc nhích để đi lấy tập ngân phiếu.

Ngọc cố gắng chiến đấu với cái chết trông thấy được. Hễ gần mê sảng trở lại là chàng biết trước, vì mải lắng nghe trong người chàng, mải chống chỏi sự buông trôi. Đó là con người hùng với cái nghĩa lành mạnh và đúng nhứt của nó.

Con người ấy, ngoài đời không làm được kỳ công oanh liệt nào nhưng luôn luôn tranh đấu với bản thân mình và bản năng yếu đuối của con người, và luôn luôn thắng trận.

Hễ mỗi lần sắp lạc bước vào chốn u minh của tâm thần, Ngọc báo trước bạn:

– Anh sắp mê sảng rồi đây, thôi từ giã em nhé.

Liên có cảm giác rằng một hôm nào đó, nàng sẽ nghe chàng nói:

– Thôi vĩnh biệt em nhé!

Được đưa vào phòng lạnh, Ngọc chỉ còn nóng 39 độ rưỡi thay vì 40 độ 2 như mấy hôm trước, chàng ít mê sảng hơn, nhưng tuyệt nhiên sốt không lui.

Trong những lúc tỉnh táo thường ấy chàng thấy Liên gầy sút hẳn đi, với đôi má hóp sâu vào, với đôi mắt trỏm lơ và tóc tai bồm xồm không chải gỡ.

Chàng lại mắc thêm chứng đi rửa hai ba hôm liền và Liên không bao giờ khỏi giặt gỵa những chiếc quần bẩn vì sự đi rửa bất thình lình của bạn, y như là nó cứ xảy ra trong lúc chàng mê man.

Tối hôm đó, Hân vào phòng lạnh và nói:

– Anh có rất nhiều triệu chứng ban cua và mai nầy sẽ biết chắc, vì kết quả phân chất máu cho biết đích xác. Nếu quả ban cua thì không còn gì lo nữa.

– Sao nói ban cua uống thuốc tây chết ngay hả anh?- Liên lo lắng hỏi,

– Đó cũng chỉ là một chuyện nói lề như bao câu chuyện nói lề khác. Ban cua đã có thuốc trị rất hiệu nghiệm từ mười mấy năm nay. Ngày xưa nhà thương không biết thuốc, nhưng cách săn sóc còn hiệu nghiêm hơn là uống tầm bậy tầm bạ.

Hôm sau, bịnh ban cua của Ngọc được xác nhận và chàng được điều trị theo xác nhận đó. Tuy nhiên, đến bốn hôm sau, nhiệt độ mới hạ xuống còn 38. Trong suốt bốn hôm ấy, Liên vẫn tiếp tục giặt quần dơ cho bạn mỗi ngày năm sáu lần.

Khi Ngọc được trả ra buồng ngoài thì Liên đã đuối sức. Ngoài những giờ bác sĩ khám bịnh, ngoài những lúc săn sóc Ngọc, Liên nằm dài trên giường bên cạnh. Nhưng nàng cứ nhảy nhổm lên mỗi lần nghe động bên phía Ngọc nằm.

Có ai biết hay khôog chuyện các bà phước quyến luyến con bịnh, và đến khi họ khỏi hẳn ra về, các bà khóc kể như là họ đi vào thế giới bên kia? Có ai biết rằng các bà mẹ thương yêu những đứa con èo uột nhiều hơn những đứa con khỏe mạnh hay không? Chỉ vì công lao của các bà đối với những đứa con ốm đau liên miên, nhiều quá. Các bà thấy như những đứa con ấy là tác phẩm thật của các bà hơn là những đứa con sởn sơ. Hơn thế, các bà thấy rằng những đứa con ấy chính là các bà. Mồ hôi, nước mắt, những đêm thức sáng trắng của các bà đã tạo ra những đứa con ấy, nên tình thương chính mình họ đã biến thành tình thương con lần theo bao nhiêu khổ hạnh.

Liên cũng ở vào trường họp ấy. Nàng đã thương Ngọc từ ngày cực khổ với Ngọc như thương chính bàn tay của nàng. Ngọc không phải là Ngọc nữa, mà Ngọc là Liên, y như là ngày xưa, vợ chồng đã xưng hô với nhau bằng tiếng “Mình” thắm thía, Mình, tức là thân thể của ta. Người ấy là ai? Người ấy chính là ta vậy.

Liên nuôi bịnh không vì bổn phận hay vì thương xót nữa, mà nàng nuôi bịnh một cách dĩ nhiên, như chính nàng uống thuốc để tự săn sóc mình.

Cùng với tình thương, tình yêu len lỏi vào hồn nàng như những giọt nước rỉ vào kẽ đá, rồi từ kẽ đá rỏ xuống, những giọt nước âm thầm chảy trong lòng những quả núi vôi, rỏ xuống, trôi đi, những chất vôi đọng lại mỗi ngày một ít và thòng xuống lần lần, mọc thành những thạch nhũ lộng lẫy huy hoàng.

Đó là thứ tình cặn, cặn của nước sơn khê trong veo, nhưng sự kết tinh chất cặn ấy đẹp vô cùng và cứ cùng với thời gian mà được bồi đắp thêm mãi, cho đến khi nào hai thứ thạch nhũ, thạch nhũ thòng và thạch nhũ nhô, giao nhau ngàn đời bất diệt.

Đến hôm thứ mười hai, hồi ba giờ khuya Liên đang nằm ngủ bỗng nghe ai đặt nhẹ lên má nàng một cái hôn; nàng đang mơ thấy Ngọc yêu mình, chợt choàng thức dậy, nhớ đến sự thật là Ngọc đang sốt, đang tê liệt nên buồn tủi lắm.

Bỗng cái ấn tượng nóng hổi của cái hôn làm cho nàng kinh ngạc hết sức, ngóc đầu dậy thì bắt gặp Ngọc đang thả rơi đầu xuống gối.

Liên áp mặt lên mặt Ngọc rồi hỏi:

– Anh vừa hôn em?

Ngọc cười.

– Ừ, anh vừa hôn em. Cứ ngỡ không bao giờ…

– Nhưng sao lại…

– Anh giựt mình thức giấc thì nghe trong người khoẻ khoắn kỳ lạ. Anh đưa tay lên sờ trán anh, thì lạ lùng thay, đưa lên được. Nghiêng đầu qua nhìn em cũng được.

Liên cũng sờ tay lên trán bạn rồi reo:

– Sung sướng ôi! Anh đã hết nóng!

– Không thật là hết hẳn. Nhưng chắc chỉ 37 độ rưỡi thôi. Anh yêu đời lạ kỳ em à.

Đôi bạn thức luôn đến sáng để hưởng sự vui mừng của họ và để bàn tính về tương lai. Chứng tê liệt của Ngọc chỉ thuyên giảm thôi nhưng mà đã có sự thuyên giảm ấy thì họ dám tin là bịnh sẽ khỏi hẳn ngày kia.

Liên cũng bị sự khỏe khoắn của Ngọc lây qua nên nàng không nghe dã dượi, mệt nhọc trong người nữa, y như là vừa uống một ly cà phê thật đậm, thấy người tỉnh táo và muốn hoạt động hay nói năng.

Sáng ra, đến giờ khám bịnh, bác sĩ nhìn vào nhiệt biểu treo ở đầu giường, cười nói:

– Thoát nạn rồi đó nhé. Nghe làm sao?

– Thưa bác sĩ tôi thấy căn buồng nầy đẹp hẳn ra.

Bác sĩ cười khà rồi kể lể:

– Ngày xưa, y học thái tây chưa biết thuốc trị ban cua, nhưng cũng có người sống sót. Những kẻ sống sót lại đó, biến thành những con người khác hẳn về thể chất, về tâm hồn. Thế đủ biết sức tàn phá của vi trùng ban cua ghê gớm đến mức nào, nhưng nó tàn phá mà cũng xây dựng, và tái tạo những con người khác với người cũ. À, để tôi xem chứng tê liệt của anh, coi nó...

– À, bác sĩ ơi, tôi đã đưa tay lên được, đã lắc lư cái đầu được rồi.

– Thấy không, tôi đã bảo mà. Có những biến đổi bí mật bên trong cơ thể người mắc bịnh ban cua, thường thì biến đổi tốt, may là anh chỉ sốt có mười hai ngày là thuốc đã tiêu diệt hết vi trùng. Nếu anh sốt hằng tháng như ngày xưa có lẽ, biết đâu, chứng tê liệt lại chẳng khỏi hẳn cùng một lượt với bịnh ban cua.

Hôm đó, Liên mới dám về sớm để tắm rửa, nàng đã ở bẩn suốt mười hai hôm, chỉ thay đổi y phục thôi, và bà Cai sốt ruột quá, bất kể lời căn dặn của nàng, đã vào nghe tin tức về người con rể mấy lần.

Lần đầu tiên từ ngày gả con lấy chồng, bà Cai mới thấy con gái bà vui tươi thật sự, chớ không gượng cười, gượng nói như trước nữa.

Liên về tới xóm là chạy vào nhà mẹ, hôn em trơ trất rồi ôm mẹ, miệng cười, mắt rướm lệ hạnh phúc.

Bà Cai bỗng nhiên tìm thấy lại con bé hồn nhiên của những ngày ở Bình Dương dưới một gương mặt ốm xanh. Bà nói:

– Bây giờ tao mới dám chắc bụng là vợ chồng bây thương yêu nhau.

***

Ngọc đã ăn lại sức, ăn tợn như con trai mới lớn lên và ngoài những bữa ăn nhà thương, cứ đòi thêm mì, thêm cháo.

Chứng tê liệt lùi dọc theo những cánh tay, ống chưn, lùi chậm chậm nhưng trông thấy. Sáng nào Ngọc cũng mừng rỡ và khoe với bạn những tiến bộ chàng bắt gặp thình lình lúc thức dậy: Chàng đã đập chết hai con muỗi trong mùng, đã đạp được chiếc mền nó làm chàng nực nội trong đêm.

Hân hôm nọ vào thăm đã quả quyết rằng bịnh thưong hàn có ảnh hưởng đến chứng Guillain Barré, và hắn tin chắc rằng Ngọc chóng lành hơn các con bịnh khác.

Ngọc vào nhà thương mới được có bốn mươi mốt ngày mà đã chống tay ngồi dậy được rồi. Thế là mau khỏi lắm đối với chứng tê liệt của chàng.

Cả hai vợ chồng đều đỏ da thắm thịt, má hóp của Liên đua với má hóp của Ngọc mà đầy lên và Liên cứ mỗi ngày mỗi đẹp hơn lên.

Đến ngày thứ bốn mươi tám thì Ngọc tuột xuống giường, vịn thanh sắt mà bước rồi lần vách mà đi quanh phòng.

Liên hồi hộp đứng cạnh bàn nước mà theo dõi bước chập chững của bạn, giây phút nào cũng sẵn sàng can thiệp kịp lúc rủi ro bạn sẩy bước, y như một bà mẹ cảm động chứng kiến những bước đầu của đứa con dại mới tập đi.

Khi Ngọc đảo trở về gần tới điểm khởi hành là chiếc giường, chàng đưa hai tay ra, hệt như em bé tập đi gần tới mức sợ hãi té mà hỏng cả cuộc thành côug nên cố đưa tay tới trước để chụp lấy vật gì, nhứt là hai cánh tay che chở của bà mẹ.

Và theo bản năng che chở, để đáp lại bản năng tự tồn đang kêu cứu bằng hai cánh tay đưa ra đó, Liên cũng đưa hai tay nàng ra và bước tới vài bước.

Giữa lúc đôi bạn rơi vào tay nhau thì Hân vào buồng họ. Hân chỉ gác đêm thôi, ban ngày hắn phự giúp công việc gì với các bác sĩ không ai biết. Hắn vỗ tay và hét to:

– Hoan hô! Tôi đến để từ giã anh chị. Cảnh này làm tôi an lòng ra đi.

Ngọc và Liên chưng hửng hỏi:

– Anh đi đâu?

– Tôi đổi qua bịnh viện Bình Dân.

– Anh đi mạnh giỏi nhé!

– Cố nhiên. Tôi phải mạnh giỏi luôn luôn, vì thầy thuốc không có quyền bịnh, để đứng được hoài, hầu làm cho người khác mạnh giỏi. Chúc anh mau lành bịnh.

Hắn vừa nói, vừa bước tới siết tay Ngọc. Khi hắn ra tới cửa, Liên vẫn còn ở trong tay trái của Ngọc, gọi giựt hắn lại để nói:

– Anh Hân nè…

– Gì a chị?

– Anh nhớ nói với ơ…hơ… anh Văn rằng tôi được hạnh phúc.

Khi nói phân nửa sau của câu trên, Liên ngước lên nhìn bạn chớ không ngó Hân mà nói. Hân đáp: “Tôi không quên đâu”, nhưng nàng không nghe câu đáp ấy vì nàng bận đàm tâm với Ngọc.

Đến chiều lại thì Ngọc đã đi ngay ngắn như thường. Đôi bạn dắt tay nhau, đi dạo ngoài phòng chung bên ngoài dành cho những người bịnh ít tiền, chứng kiến bữa ăn chiều rộn rịp của họ và cuộc viếng thăm rần rộ của người nhà.

– Đời đẹp lắm phải không anh? Liên hỏi.

– Và thiên hạ, ai cũng dễ thương hết. Hôm nay, cũng bao nhiêu người nầy mà họ làm ồn, anh nghe ghét họ vô cùng, nhưng nay sao anh cứ thấy thương mến họ hết sức.

Ngọc yêu cầu Liên đưa chàng đến buồng tắm, cầu tiêu, vì từ đây chàng không để bạn cực nhọc nữa. Vả chàng cũng muốn tẩy trần sau năm mươi ngày không tắm rửa gì cả.

Ngọc tắm xong thì bương bả trở vào buồng trùm mền vì chàng nghe muốn phát lạnh bởi không quen nước gần hai tháng nay. Và từ đó cho đến giờ ngủ của nhà thương, chàng không đi đâu nữa cả.

Hai vợ chồng bàn định đưa mẹ về ở chung cho đỡ tốn, mua giấy bồi isorel làm trần cho đẹp căn nhà, và Liên có thể may nhiều hơn nhờ có mẹ lo bớt việc nhà cho.

Bước phiêu lưu còn mới ràng ràng của Liên, nàng nghe nó lùi xa trong dĩ vãng và chàng nhạc sĩ phong lưu Thinh chỉ còn là một cái bóng mờ, còn mờ hơn bóng Văn nữa, chàng nhạc sĩ mà lối sống bạt mạng, tuy nên thơ nhưng quả không hợp với hoài bảo sống êm ấm, bình yên của nàng.

Trùm mền hằng giờ, Ngọc thấy ấm trở lại, hơn thế, đã nghe nực. Chàng tốc mền ra, hít vào thật nhiều hơi và nói:

– Nghe như là chưa bao giờ đau ốm gì. Mai anh xin về.

– Chắc chưa được. Ông bác sĩ ổng nói phải tiêm cho đủ số thuốc. Nhưng em đã sung sướng lắm rồi, y như là anh không còn bịnh đau gì cả, hơn thế y như là anh mới cưới em.

Ngọc siết mạnh đầu Liên trong tay mà rằng:

– Ừ, anh mới cưới em nhỏ hôm nay!

– Ngộ nghĩnh hay không anh? Anh cưới em ở nhà, mà có thể là ta thành vợ chồng với nhau ở đây.

Ngọc làm thinh ngồi dậy buông mùng, rồi bước xuống giường đi tắt đèn. Ngoài kia các con bịnh đã ngủ yên, chỉ trừ vài người đau nặng thỉnh thoảng rên siết thôi.

Chàng vén mùng, đứng đó mà nhìn vợ rất lâu và mỉm cười. Liên nhắm mắt lại đợi chờ bạn như mấy đêm ở nhà mà Ngọc vào buồng với nàng.

Ngọc bước lên giường, nằm xuống bên ngoài Liên và nàng bá lấy cổ chồng mà nói:

– Đêm nay là đêm tân hôn của đôi ta.

– Ừ, đêm tân hôn của đôi ta.

Ngọc hôn nhẹ lên tóc bạn, lên mắt bạn, lên tai bạn rồi cả mũi chàng cả môi chàng ấn mạnh lên má của Liên như bao đời rồi người Á đông ta đã hôn nhau.

Cái hôn nát má ấy bỗng dưng ngưng lại thình lình khiến Liên ngạc nhiên hết sức. Nàng hé mắt dòm thì thấy bạn đang ngẩn ngơ như lắng nghe cái gì, như cố nhìn vào đâu không rõ.

Lâu lắm…, lâu lắm và cả lòng Liên nát ngướu như tương. Lâu lắm … lâu lắm... một bàn tay ngập ngừng đưa tay lên mở nút áo của nàng.

Liên nắm lấy tay bạn mà rằng:

– Thôi anh, em có bổn phận chẳng những phải hiến thân cho anh mà hiến cả tâm hồn em, cả sự sống của em nữa. Nhưng hãy khoan, ta không nên lạm dụng nhà thương.

Nàng đã khôn ngoan đánh trúng vào tinh thần trọng kỷ luật, tinh thần quí thuần phong của con nhà mô phạm nên Ngọc không nài nỉ thêm gì…