- 15 -
Từ nãy đến giờ Ngọc ngạc nhiên đến hai lần. Chàng về xóm mà không thấy mẹ vợ và em vợ như chàng đã đoán. Liên đi chợ về, chàng lại ngạc nhiên hơn. Bữa tiệc mừng ngày tái sanh, ngày tân hôn của họ không có gì rình rang cả, chỉ leo heo vài món thôi.
Nhà bên kia, cửa đóng im lỉm. Hỏi thăm Liên, Liên đánh trống lắp, và chúi đầu nấu ăn xong, nàng lại ra đi.
Ngọc đợi bạn mải cho đến đúng ngọ rồi đâm ra bực tức.
Rốt cuộc chàng nổi giận đùng đùng, cầm lấy khung ảnh bán thân của Liên đặt trên tủ đầu giường, toan đập một cái cho đã nư.
Bỗng chàng giựt mình, hai tay run rẩy đưa tới để lấy xấp giấy viết thơ màu tím lợt vốn chận dưới khung ảnh mà khi nãy chàng không chú ý tới.
Linh tánh báo trước cho chàng một sự chẳng lành. Khi đọc hết trang thơ đầu, Ngọc như điên, vụt chạy ra cửa, dòm ra ngõ hẻm, rồi chạy trở vào, cuống lên như gà mắc đẻ.
Giây lâu, chợt thấy mình hành động vô lý và vô ích, chàng ngồi phệt lên giường, đọc nốt bức thơ… vĩnh biệt của Liên, lòng từng cơn quặn thắt.
Anh Ngọc yêu quí của em,
Hôm qua em đã về nhà lo cho má dọn đi nơi khác, anh không thể nào tìm được nhà mới của em đâu. Xin anh đừng cố gắng mất công.
Bữa ăn hôm nay là bữa ăn cuối cùng mà em sửa soạn cho anh nên em để cả thương yêu vào đó. Chỉ tiếc là em vội vàng và phải làm sớm quá, nguội hết chắc anh ăn không ngon miệng.
Đọc tới đây, chắc anh đã hiểu là em đi luôn. Đi như đi trốn thế nầy, thật không đẹp chút nào, phải không anh? Nhưng nếu từ biệt anh theo lễ, em sẽ không đủ can đảm mà ra đi nữa. Mà em phải đi.
Làm sao mà rứt đi được nếu được nghe anh giã từ bằng một lời chân thành, hay được anh vuốt lên tóc một cái nhẹ.
Chỉ vì vậy thôi mà em phải trốn, còn tại làm sao mà em đi luôn? Không, không giống như trong các tiểu thuyết đâu. Người ta hay bảo rằng đã trót dấn thân vào đời mưa gió thì không còn thích quay trở lại nữa. Ngươi ta lầm đó anh à! Không ai tha thiết được làm vợ bằng em.
Anh Ngọc ơi, thật là hận ngàn ngày mà ta đã gặp lại nhau trong một trường hợp không hay…giữa dãy quán cốc bên bờ sông Bảo Định.
Còn gì nữa đâu, thiếu nữ mà anh đã biết dưới bộ mặt nữ sinh trong trắng!
Bấy giờ anh đã vỡ mộng, và em chỉ là một kẻ đáng ghê tởm thôi. Cũng thời một cô gái đó mà trước khi biết sự thật về đời nàng, nàng là người đáng yêu quí, còn sau khi biết, nàng chỉ là một đống rác thôi. Trời ơi, phẩm giá con người không ở nơi tác phong hiện tại, mà còn phải phụ thuộc về dĩ vãng nữa à?
Không, đó chỉ là một lời kêu than thôi chớ không phải là lời trách móc anh đâu, anh Ngọc à. Anh không có lỗi gì cả khi anh ghê tởm em. Hơn thế anh đã tìm đủ cách, anh đã hy sinh thật nhiều để rửa sạch em cho nó được thơm tho phần nào hầu cầm em trên tay mà khỏi nghe nhờm tay.
Nhưng em không thể lầm được, không còn nuôi được ảo ảnh làm lại cuộc dời, sau cái hôn nửa chừng trong đêm hôm qua của anh. Anh đã hôn em nửa chừng như vậy mấy lần nhưng em chỉ tủi thân thôi mà không tuyệt vọng như lần chót nầy vì em chưa được rửa sạch lắm.
Em đã hiểu sự lắng nghe của anh; anh lắng nghe cái mùi bẩn thỉu của mấy năm trước của em. Em đã hiểu cái nhìn xa trong khoảng không của anh: anh bỗng thấỵ hiện lên dĩ vãng nhơ nhớp của em.
Anh có muốn nhớ đâu và còn cố quên là khác nữa. Nhưng anh không thể quên được. Anh đã mở nút áo của em bằng một bàn tay không phấn khởi, không tin tưởng vào ý muốn của anh. Anh chỉ miễn cưỡng làm thế vì không thể lùi bước được nữa, một khi bao thử thách đã chấm dứt; không thể lùi bước được nữa khi mà anh vừa đồng ý với em rằng đêm đó phải là đêm tân hôn của ta; không lùi bước được nữa, sau cái hôn đầu tiên có giá trị như là ký kết hôn thú với nhau.
Anh Ngọc yêu qúi của em ơi, em đã bị đánh dấu như bò ở các sở cao su. Thuở em còn bé, ở tỉnh nhà Bình Dương, có rất nhiều sở cao su. Các sở ấy nuôi bò hàng ngàn con, sợ trộm, chủ sở đánh dấu lên da bò bằng sắt nung đỏ.
Bò mang dấu hiệu của các sở, không còn ai dám chứa nữa, trừ phi hạ chúng mà ăn thịt thì không kể.
Dấu hiệu đánh lên người em tuy vô hình, nhưng vẫn được tạc sâu, không bao giờ phai cả đối với những người biết được cuộc đời đã qua của em.
Anh Ngọc ơi, anh là một người thơm phức mùi đạo đức, một người mà lòng và hồn trong veo như nước suối, hơn thế nữa là người dày công xây dựng em thì em còn lòng dạ nào bắt anh phải thỉnh thoảng nhờm em một lần khi mà dấu sắt mang trên da bò thoáng hiện ra trước mắt anh.
Để không phụ lòng anh, em sẽ cố sống một đời lương thiện và em sẽ lấy chồng, lấy những người không biết gì hết về mấy năm qua của em.
Sự mù quáng sẽ cho họ hưởng hạnh phúc thật với em mà anh không bao giờ hưởng được.
Anh Ngọc ơi, trong đời tăm tối của anh, anh đã làm được một việc phi thường là xây dựng một cô gái giang hồ. Nhưng rồi anh sẽ chết không tên không tuổi với cái việc phi thường nhưng nặc danh ấy.
Ít ra em cũng phải thay mặt mọi người mà đáp ơn anh bằng cách không làm vợ của anh. Em làm vợ của anh thì cái kỳ công oanh liệt của anh sẽ bị chôn trong hạnh phúc của em vì em sẽ có lợi và giấu nhẹm kỳ công đó.
Em ra đi, tức là ngoài xã hội có một người không phải là vợ anh, biết rõ bí mật anh hùng của đời anh.
Ít ra, trận chiến âm thầm mà anh đã toàn thắng phải được một người nào, ngoài anh ra, biết đến.
Nhưng mà, anh ơi,, phải thú thật rằng chung qui cũng chỉ vì em ích kỷ thôi. Em muốn được yêu nhiều, yêu trọn vẹn, yêu bằng một thứ tình không vẩn đục do nhớ một kỷ niệm không hay nào cả.
Anh quả đã thật tình yêu em cho đến cả lúc anh bắt chợt em đang lả lơi với khách. Nhưng đó là dư vang của tình yêu cũ mà anh nuôi nấng mãi trong những ngày em biệt tích.
Gặp lại nhau trong trường hợp bất lợi cho em, anh thương hại và quyết cứu em chỉ vì lòng thương xót. Quả anh mong sẽ quên và sẽ yêu em, nhưng rõ ràng là không được nữa rồi. Cái hôn trở nên ngượng ngập ở nửa phần sau của đêm rồi, hùng biện quá, ta không thể dối lòng ta được nữa.
Anh Ngọc ơi, bây giờ em mới thấy được tất cả khó khăn của việc hoàn lương, và em chỉ có một con đường duy nhứt là trốn đi thật xa để gặp những đàn ông mù tịt về dĩ vảng của em thôi.
Một món vật dụng rơi trong bùn, có ai vớt sẵn vừa sạch sẽ trao cho anh, chắc anh sẽ tín dụng. Nhưng nếu chính tay anh vớt nó, rửa ráy nó, thì anh cứ nghe nhờm nhờm mãi phải không anh? Không, anh đừng chối cãi. Cảm giác ghê tởm ấy ai cũng có, không riêng gì anh, và rất chánh đáng.
Tủi thân ôi!
Anh Ngọc à, em tin chắc rằng anh sẽ qua được một cách yên lành những ngày buồn sau buổi em ra đi, vì anh thực tế, lại mạnh ở cá tánh. Vì vây mà em an dạ xa anh.
Nhưng anh Ngọc ơi, làm sao mà khỏi ngậm ngùi khi thỉnh thoảng nhớ đến anh trong những đêm mưa dài, những chiều sương phủ?
Ngọc đặt bức thư đọc chưa xong lên đùi chàng rồi ôm đầu mà rưng rưng lệ.
Người mình yêu, bỏ mình đi thì mình đau khổ, nhưng quên được, chí như con người đã yêu mình mà không dám yêu, chạy trốn trong luyến tiếc, sao mà ngậm ngùi quá, không biết đến bao giờ mới nguôi được cho.
Bỗng Ngọc ngẩng lên ; dáo dác nghe ngóng. Hình như là Liên còn lẩn quẩn đâu đây, đang làm cơm dưới bếp hay đang dọn quét ở buồng ngoài.
– Liên ơi! Liên!
Chàng gọi to lên, rồi ảo ảnh của Liên đang lung linh trong không trung bỗng mờ tan lần lần…
Lâu lắm, Ngọc cúi xuống đọc tiếp đoạn thơ cuối cùng.
“Thôi anh Ngọc nhé, vĩnh biệt! Anh nên nhớ cho rằng trong đời em, em đã yêu anh. Bấy nhiêu đó thật là ít ỏi đối với bao nhiêu công của anh, nhưng em chắc cũng tạm đủ cho anh là người không đòi hỏi một cuộc trả ơn cân xứng.
Em yêu anh, em yêu anh nhiều, nhớ anh mãi cho đến lúc bạc đầu. Ngày sau có con trai, em sẽ đặt tên nó là Ngọc và sẽ cố gắng cho nó ăn học để nó làm được cái nghề cao quí của anh.
Ký tên
LIÊN
TÁI BÚT: Hai tấm giấy của hiệu giặt ủi, em để trong quyển tiểu thuyết “Một chuyến đi “.
Anh nhớ, thiếm hai quán nước đá còn thiếu ta -à không, thiếu anh- 18đ tiền thối.
Nước mắt Ngọc đã ràn rụa khi đọc đoạn tái bút nầy.
– Liên ơi! Liên!
Chàng lắng nghe một tiếng dạ, như là văng vẳng đâu đây, xa, xa lắm.
Ngọc đứng lên, nhìn quanh căn phố xép. Cô đơn tràn ngập nơi đây, cô đơn tràn ngập lòng chàng… Chàng vừa từ trong một giấc mơ kỳ thú và triền miên kéo dài đến năm sáu tháng, trở về với cái quạnh hiu của đời chàng. Chàng vừa thoát vỏ một anh hùng vô danh, trở ra đời sống trầm trầm của một ông giáo khuôn mẫu.
Bỗng trong một cơn nổi loạn của tinh thần bất khuất, chàng vụt chạy ra khỏi cửa, miệng lẩm bẩm:
– Thế nào cũng phải tìm cho ra Liên, nếu không…
HẾT