Tập II
Lượng cựa mình, một cảm giác đau đớn tột cùng, anh rên khẽ:
– Nước…
– Anh Lượng! Anh tỉnh rồi hả?
Vân Phi mừng rỡ khom sát người vào Lượng:
– Anh tỉnh rồi! Em mừng quá anh Lượng. Để em gọi bác sĩ.
Cô nhấn chuông gọi bác sĩ, đồng thời bón nước cho anh.
– Anh nghe trong người như thế nào?
– Đau lắm. Đây là đâu vậy?
Lượng cố mở mắt cho to ra, nhưng anh chỉ thấy gương mặt của Vân Phi và mọi thứ bằng một màn sáng mờ mờ ảo ảo.
Anh đưa tay ra huơ huơ trước mặt. Sao như thế này?
Bác sĩ vào, Vân Phi lui ra ngoài. Lượng đưa tay dụi mắt:
– Bác sĩ! Sao tôi không nhìn thấy gì cả, mọi thứ đều mờ mờ.
– Anh bị chấn thương đầu, nên thị lực bị tổn thương. Cần có thời gian phục hồi.
– Tôi sẽ bị mù ư?
– Cũng có thể và cũng có thể không. Anh có thể hy vọng.
Hy vọng? Lượng nhắm mắt lại. Một màn sương mờ ảo đến khó chịu.
Ý nghĩ mình không còn nhìn thấy gì cả, khiến Lượng hoảng sợ. Ôi! Không thể nào.
Và bóng tối mỗi lúc như khép lại một cách tàn nhẫn. Đêm và ngày như nhau. Lượng nằm chết cứng. Anh ân hận vì đã đi theo Vân Phi, anh thật lòng lo lắng cho cô nhưng bị tước đoạt mất ánh sáng quả là tàn nhẫn.
Vân Phi khoá oà:
– Tại em… tại em tất cả. Lượng ơi! Em đâu có muốn, em yêu anh kia mà. Nhưng anh chỉ biết làm khổ em bằng sự lạnh lùng khép kín. Anh hãy đánh em, hãy mắng em đi.
Cô khóc rấm rứt. Lượng run rẩy tìm tay cô. Nước mắt của anh cũng tuôn rơi. Anh đã bỏ qua cơ hội hạnh phúc của mình.
Bây giờ anh đã mù rồi, còn nói lời yêu gì nữa. Mọi hy vọng và ý tưởng sống cũng theo ánh sáng cuối đường hầm tắt mất đi rồi.
Cái cảm giác của người mù khiến anh đau đớn chịu không nổi. Người anh đang yêu đang ở cạnh anh, cô đang nhỏ những giọt nước mắt đau khổ vì anh.
Từ lúc biết yêu Vân Phi, anh và cô vẫn hoàn toàn xa lạ. Bây giờ cả hai gần nhau trong gang tấc, tay cô nằm gọn trong tay anh, cô nói rằng cô yêu anh, chính anh làm cho cô đau khổ.
Bất giác anh đưa tay lên mắt:
– Vân Phi! Em đang khóc đó ư? Đừng khóc nữa! Khóc hoài em sẽ không còn xinh đẹp nữa. Em sắp kết hôn mà.
– Không, không bao giờ có chuyện em và Vũ kết hôn. Anh ta lừa dối em.
Vân Phi nhón người lên, mặt cô gác lên mặt anh. Có lẽ mặt anh và cô rất gần nhau, anh cảm nhận được từng hơi thở nóng của cô phả lên mặt anh.
– Lượng ạ! Trước sau trái tim em chỉ có mình anh, mỗi mình anh.
– Anh mù rồi!
– Không, chỉ là tạm thời thôi, rồi mắt anh sẽ sáng. Anh sờ tay lên mặt em đi Lượng.
Lượng lắc đầu. Để làm gì? Bóng tối quanh anh chập chùng. Hạnh phúc và đau khổ luôn song phương trong tâm hồn anh.
– Anh muốn nói chuyện với em, hãy cho em cơ hội giải thích đi Vân Phi.
Vân Phi lạnh lùng lắc đầu:
– Giữa hai chúng ta không còn gì để nói, em không tin anh nữa. Và một điều nữa, em không yêu anh, anh biết mà.
Vũ cố đè nén cơn giận dữ xuống:
– Anh không tin là em không yêu anh. Chúng ta sắp đám cưới, còn không bao nhiêu ngày nữa. Vân Phi! Hãy tin anh, anh chỉ yêu có một mình em. Anh bị Ngọc Hoa gài bẫy mà.
Vân Phi cười nhạt:
– Anh Vũ! Anh xem em là đứa trẻ lên ba hay sao? Chính tai em nghe và mắt em thấy.
Vũ nghẹn lời. Thật sự anh không có cách giải thích thoả đáng nào cho Vân Phi tin anh, và có nghĩa là Vân Phi sẽ bỏ anh. Giấc mơ trở thành người của giới thượng lưu, rể của nhà doanh nghiệp Thiên Ân lẽ nào tan vỡ hay sao?
Anh không đành lòng chút nào. Hoảng hốt trước ý nghĩ mất Vân Phi, Vũ vội quỳ xuống chân Vân Phi, anh ôm choàng qua chân cô:
– Vân Phi! Em không tha thứ cho anh sao? Xưa nay, anh quen bay bướm phong lưu, nhưng anh yêu em, anh không thể nào mất em đâu.
Vân Phi gỡ tay Vũ ra, cô khinh bỉ:
– Tình yêu van xin, anh không thấy xấu hổ hay sao? Em sẽ không đổi ý đâu.
– Em muốn trở lại với Lượng, em ân hận vì đã xô nó ra đường, nhưng em nên nhớ, nó mù rồi, là một phế nhân đó, em hiểu không? Nó sẽ trở thành gánh nặng của em.
– Anh ấy sẽ sáng mắt, em có lòng tin anh ấy sẽ sáng mắt. Anh đừng nói nhiều nữa, hãy đi về và cầm tất cả những nữ trang này đi đi.
Vân Phi gọi lớn:
– Chị Năm! Mở cửa cho anh Vũ về nhà giùm em.
Biết không thể lay chuyển được Vân Phi, Vũ đứng lên đi chậm chạp ra cửa.
– Anh Vũ!
Vũ quay phắt lại mừng rỡ:
– Em đổi ý phải không Phi?
– Không phải. Anh nên cầm hộp nữ trang này đi về.
Có tiếng chân đi lên cầu thang nên Vũ đành lấy hộp nữ trang bỏ vào túi áo.
Chạm mặt Vân Long, anh ta không chào mà đi một nước.
Vân Long đứng lại.
– Chị đã tỉnh ngộ rồi phải không? May cho chị là chưa cưới nhau đó.
Vân Phi thở dài:
– Em vừa từ chỗ anh Lượng về à? Anh ấy có chịu ăn cơm không?
– Có. Nhưng vất vả lắm. Đút cơm thì anh không chịu, tự múc cơm thì đổ tùm lum, ảnh nổi giận bỏ cơm.
Vân Phi ứa nước mắt:
– Tất cả tại chị. Nếu chị không cự cãi, vùng vẫy hay chống cự lại, đã không xảy ra chuyện gì. Chị hối hận quá.
– Chị đừng vậy mà Phi. Anh Lượng nói tại số phận ảnh như vậy, ảnh không hề trách chị.
– Nhưng mà lương tâm chị đâu có yên ổn. Ảnh dặn đừng gọi điện về Vĩnh Long, sợ ba ảnh lại lo lắng, càng làm cho chị thấy mình có lỗi.
– Chị khóc ở đây được, nhưng nhớ lúc đi gặp anh Lượng, đừng khóc nhé.
Vân Long dặn là như thế, nhưng khi nhìn thấy Lượng nằm lặng lẽ, đôi mắt mở to vô hồn, Vân Phi bật khóc.
– Vân Phi phải không?
Lượng nhổm dậy, trong lúc Vân Phi đưa ngón tay vào giữa hai hàm răng, để ngăn cho tiếng khóc đừng oà vỡ ra.
– Em khóc đó hả Phi?
Không kềm nén được, Vân Phi bước đến cô ôm choàng qua cổ anh, mặt úp vào vai anh, tiếng khóc nấc nghẹn.
Lượng ngồi lặng im.
– Anh có làm sao đâu. Em xem anh ngồi dậy được nè. Có em cạnh anh, anh vui lắm.
Vân Phi sờ tay lên mặt Lượng, gương mặt cô từng nhung nhớ, tưởng rằng chẳng bao giờ được trong vòng tay anh, hay khóc được trên vai anh và nghe anh dỗ dành mình.
Anh nắm tay cô giữ lại:
– Phi này! Người mù là anh không phải em.
– Em đang nhắm mắt lại và sờ lên gương mặt anh.
– Vậy em cảm nhận đựơc gì?
– Không nhìn thấy gì, đau khổ lắm anh à.
– Nhưng anh biết được anh có em, đó là điều anh rất hạnh phúc. Lần đầu tiên anh nói ra tình cảm của anh rồi đó.
– Vậy anh nói đi, anh yêu em, anh cần em, anh sẽ không xua đuổi, không có ý nghĩ rời xa em.
Lượng lặng im. Anh không muốn nói gì cả mà kéo cô gần sát vào mình hơn, mắt nhắm lại, để nghe mùi hương thơm dịu dàng từ mái tóc của cô.
– Anh Lượng!
– Em cần anh nói lắm sao?
– Cần, rất cần. Em không muốn nghe lời từ chối hay phủ nhận. Chính vì lời từ chối em đã khổ sở, đã đau đớn quay quắt.
– Tại sao em lại yêu anh, hả Phi?
– Tình yêu làm sao nói được hả anh. Như Xuân Dịu đã nói:
“Làm sao cắt nghĩa được tình yêu.
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều.
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt.
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu”.
Lượng phì cười. Lần đầu tiên từ lúc gặp lại, Vân Phi mới thấy được nụ cười trên môi Lượng, làm cho anh như trẻ lại và dễ gần gũi.
Vân Phi nghiêng đầu ngắm anh, cô quên mất việc anh bị mù:
– Khi anh cười, anh đẹp thật.
– Vậy sao? Lần đầu tiên có một người khen anh đẹp.
– Anh không tin, em lấy gương cho anh soi.
Nói xong Vân Phi mới biết mình lỡ lời, cô bưng miệng mình lại.
– Anh Lượng! Em xin lỗi, em không cố ý.
Lượng thở mạnh:
– Có gì đâu. Nhưng Phi này!
– Dạ.
– Em đừng quen anh nữa, anh sẽ là bất hạnh cho em đó.
Vân Phi giận dỗi áp mặt mình vào ngực Lượng:
– Em không thích anh nói như thế. Anh mới vừa hỏi tại sao em yêu anh mà. Em đã nói rồi, em yêu anh vì em yêu anh, thế thôi. Anh cũng phải nói là anh yêu em.
– Em muốn nghe ư? Anh yêu em Phi ạ. Một tình yêu sâu sắc, anh giấu trong tận cùng trái tim mình. Một tình yêu chân chính thì đâu cần phải nói ra hả em. Điều anh mong muốn là em được hạnh phúc và nụ cười luôn ở trên môi em.
Nước mắt Vân Phi dâng lên, lòng cô đau nhói. Cô không thể nào chịu được tính cách lặng lẽ của anh, trong khi cô thuộc về thế giới ồn ào.
– Anh biết là vì tình bạn, anh từ chối em, gây đau khổ cho em. Giữa anh và em còn có một bức tường giai cấp nữa.
– Nhưng ba em không phân định ranh giới ấy, ba còn có ý tác hợp cho anh và em nữa kìa.
– Anh thật điên phải không em? Từ chối một tình cảm rất thực, để cho những điều vô lý cứ xảy ra đưa anh và em đi rồi, không còn nhìn thấy được em nữa.
– Em sẽ ở cạnh anh và làm đôi mắt cho anh.
– Thật sao? Đừng khờ như vậy em ạ!
– Không. Ai bảo em khờ dại ngu ngốc, em mặc kệ. Ở cạnh anh, em thấy vui và hạnh phúc là đủ rồi.
– Quá lãng mạng rồi đó Vân Phi. Chắc chắn ba mẹ em sẽ không chấp nhận.
Lượng lần tay tìm mái tóc Vân Phi vuốt nhẹ.
– Em làm cho anh xúc động quá. Anh muốn khóc đây nè.
– Anh khóc đi!
– Đàn ông khóc, trong buồn cười lắm.
– Thôi đi! Nói đi, nói lại anh vẫn muốn đẩy em đi xa anh, em không chịu đâu. Anh nghe cho rõ, em yêu anh chứ không phải vì em đẩy anh ra đường mà giờ đây em phải có trách nhiệm với anh.
– Anh chưa bao giờ nghĩ như thế.
– Đừng bao giờ nghĩ em thế này thế nọ. Yêu anh chính là hạnh phúc em có được. Bây giờ anh nằm nghỉ đi. Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi nhiều, mắt của anh chưa hẳn là tuyệt vọng.
Vân Phi bắt Lượng nằm xuống:
– Em đọc báo cho anh nghe nhé.
Lượng nằm im quá, không hiểu anh thức hay ngủ khi cô đang đọc cho anh nghe tin tức trên báo.
Mỉm cười Vân Phi hạ tờ báo xuống, cô chồm người xuống để ngắm nhìn anh.
Rồi không dằn được tình cảm, cô cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi của anh.
Một vòng tay chợt ôm qua người Vân Phi, tiếng anh như lời gió thoảng.
– Anh yêu em…
Nụ hôn đầu tiên ngọt ngào và say đắm. Chưa bao giờ Vân Phi có cảm giác rung động đến thế, cô ghì chặt vai anh hơn nữa.
– Lượng ơi! Đừng bao giờ nói xa em. Em yêu anh…. Hãy hứa với em!
Chỉ có nụ hôn thay cho lời nói.
Mở cánh cửa, Ngọc Hoa giật mình vì người đến tìm cô là Vũ. Anh đứng nhìn cô, mùi rượu xông lên nồng nặc. Ngọc Hoa toan đóng cửa lại, nhưng nhanh hơn Vũ đẩy cánh cửa ngược vào. Anh cười nhạt:
– Bây giờ em hết còn cần anh và mong anh rồi phải không?
Ngọc Hoa lạnh lùng:
– Khi anh hỏi tôi, nghĩa là anh đã có câu trả lời. Tốt nhất anh đừng bao giờ đến nhà tôi, gặp nhau ở công ty là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Giữa tôi và anh không còn gì nữa cả.
– Còn chứ.
Mắt Vũ long lên dữ tợn:
– Em phá hỏng hôn nhân của anh, em nghĩ là anh để yên cho em à?
Ngọc Hoa châm biếm:
– Tục ngữ có câu: “chó sủa là chó không bao giờ cắn”.
Vũ xám mặt trước câu nói như tạt nước vào mặt. Bắt giác anh đưa tay xoa cằm. Cô ta mắng anh là chó. Cơn giận bùng lên. Anh nắm hai vai cô bóp mạnh.
– Tôi là chó còn cô là gì hả? Đồ gái làm tiền!
Bốp! Ngọc Hoa vung tay, cô tát mạnh vào mặt Vũ bằng tất cả sức mạnh. Bao nhiêu giận dỗi và căm uất được cô trút hết vào cái tát.
– Đúng, tôi là gái làm tiền, nhưng chính anh đã dạy tôi đấy.
Kẻ tám lạng, người nửa cân. Ngày nào giây phút bên nhau mặn nồng, ái ân say đắm, nay chỉ còn ghét bỏ nhau.
– Anh nghe cho rõ, người ta chỉ cười người đàn ông núp váy đàn bà, mưu toan bất chánh với đàn bà thôi.
Vũ bưng mặt. Cái tát đau buốt. Răng anh nghiến lại.
– Cô sẽ không được mãi đâu, cô tưởng tôi không biết ông Thiên Ân vụng trôm với cô sao?
– Rồi sao? Anh đi nói với vợ ông ấy? Bà ấy sẽ tuyệt vọng và và đi nhanh hơn nữa. Lúc đó Vân Phi sẽ cám ơn anh và ông Thiên Ân sẽ để anh làm việc ở công ty chắc?
Vũ buông xuôi tay. Anh thua cuộc rồi. Lẽ ra anh không nên dữ dằn khi đến đây. Tình yêu đã hết, chỉ còn hận thù, anh quay lưng thất thểu đi.
– Chào anh, anh Vũ!
Một tiếc xe tắp vào Vũ, Minh Hằng cười tươi.
Vũ nhướng mày lạnh nhạt.
– Chào cô!
– Xe anh đâu mà đi bộ vậy? Lên xe em cho đi nhờ.
Minh Hằng mở rộng cửa xe, nụ cười vẫn tươi tắn.
– Lên xe đi anh Vũ!
Không khách sáo, Vũ ngồi lên, anh đang buồn và chẳng biết đi đâu. Chưa bao giời anh ghét ngày chủ nhật đến thế. Lượng đã mù, vậy mà Vân Phi vẫn yêu, vẫn đến với anh ta. Cả Ngọc Hoa nữa, cô ta cũng trở mặt với anh. Đời là một sự phản bội.
– Anh Vũ! Nế như anh bằng lòng hợp tác với em, sau mỗi lần thành công, anh sẽ có hai mươi phần trăm tiền hoa hồng.
Vũ cau mày:
– Là sao?
– Công ty Thiên Ân và công ty của ba tôi đang tranh đấu thầu khu đô thị Vĩnh lộc, hẳn là anh biết chuyện này?
– Có.
– Nếu anh cung cấp được cho tôi con số chính xác đấu thầu của ông Thiên Ân, giúp tôi gọi cao giá thắng đấu thầu, thì anh sẽ có hai mươi phần trăm tổng trị giá gọi thầu.
Vũ thừ người ra, anh biết việc này e rất khó. Giá đấu thầu chỉ có ba người nắm. Ông Thiên Ân, trưởng phòng kế toán và kế hoạch. Gì chứ moi họng mụ Hoàng Trinh không phải dễ. Ba mươi lăm tuổi, chưa chồng, mụ khó khăn và cũng thật đáng ghét. Minh Hằng đặt tay lên vai Vũ:
– Anh có nhận lời không?
– Việc này…
– Anh không giận chuyện Vân Phi trở mặt với anh à? Hãy cho cô ta và ông Thiên Ân biết sự lợi hại của anh.
– Tôi chưa nghĩ ra cách nào để giúp cô cả.
– Tôi sẽ nghĩ giùm anh. Công ty của anh, ai là người nắm số liệu đấu thầu?
– Dĩ nhiên là ông Thiên Ân, trưởng phòng kế hoạch Lý Tưởng và bà Hoàng Trinh.
– Hoàng Trinh….– Minh Hằng gật gù.
– Anh hãy làm quen và thân mật với bà ấy. Phụ nữ thường thích người ta khen mình đẹp và nhận quà như quần áo, nước hoa…
Vũ nhăn nhó.
– Cô bảo tôi tán tỉnh bà ấy ư? Tôi thà chết còn sướng hơn. Bà ấy vừa già vừa xấu.
– Nhưng bà ta có rất nhiều tiền và có thể chiều chuộng nâng niu anh. Anh chạy theo những cô gái trẻ, chẳng hạn như… Vân Phi, anh phải quỵ luỵ vất vả mà chẳng được gì.
Vũ cắn môi, trong lúc Minh Hằng tiếp tục thuyết phục:
– Vân Phi và ông Thiên Ân không trọng dụng anh, nhưng còn tôi, tôi biết anh có tài. Sau vụ này thành công, công ty tôi sẽ mở cửa đón anh. Chức vụ đội trưởng sẽ thuộc về anh.
Lòng Vũ như mở cờ:
– Được, tôi nhận lời.
– Vậy tôi đưa anh về nhà. Trước tiên tôi ứng cho anh mười triệu để cho anh mua quà và mời bà Hoàng Trinh dùng cơm.
Hai bàn tay Vũ nắm lại. Nghĩ đến lúc ông Thiên Ân mất thầu công trình chung cư Vĩnh Lộc, lòng anh thầm hả hê.
Vũ này không ăn cũng đạp cho đổ.
Nhà xe không có một bóng người. Vũ quan sắt kỹ lần nữa, rồi cúi xuống chiếc xe của Hoàng Trinh, xả xẹp vỏ xe phía trước.
Vỏ xe đang căng phồng, từ từ xẹp xuống đến tận vành. Xong rồi, Vũ đứng lên thản nhiên đi.
Bây giờ anh chỉ cần cái kết quả chiều nay. Bao giờ Hoàng Trinh cũng về muộn nhất.
Bây giờ… Hoàng Trinh thong thả xuống nhà xe. Cô ở một mình, thích thì tự nấu cơm ăn, không thì ăn mì gói, sang hơn vào tiệm ăn mà ăn. Chẳng có ai đợi cô ở nhà. Đôi khi cô cũng khao khát… có một ai đó. Nhưng người hơn cô, người ta chẳng bao giờ thèm ngó cô, còn người thấp hơn thì cô chẳng để mắt tới.
Tra chìa khoá vào xe, Hoàng Trinh giựt mình nhìn xuống. Xe của cô xẹp tận vành. Tối rồi, chỗ nào mà vá xe. Thất vọng, Hoàng Trinh khoá cổ xe lại, cô đứng lựng khựng suy tính.
– Hoàng Trinh! Sao chưa về?
Lần đầu tiên Vũ gọi khơi khơi cái tên Hoàng Trinh, thay vì chị. Vừa hỏi anh vừa tiến đến gần:
– Xe chị xẹp cả hai vỏ, đẩy đi mệt lắm, tối rồi không có chỗ vá đâu.
Vũ vờ cúi xuống xem xét.
– Chắc là cán đinh. Hay Hoàng Trinh bỏ xe lại công ty, tôi đưa Hoàng Trinh về nhà.
Hỏi xong, Vũ nín thở chờ đợi. Quả thật Hoàng Trinh gật đầu, cái gật đầu làm cho anh suýt nhảy tung lên.
– Vâng, nhờ cậu vậy.
Vũ đi xe Nouvo, chiếc xe cồng kềnh và cũng thật “oách”. Khi anh ngồi lên càng tăng nét bệ vệ hào hoa. Hoàng Trinh ngồi lên, Vũ như cẩn thận nắm cườm chân cô đặt ngay lên chỗ để chân.
– Chị ngồi như thế này mới không mổi.
Cái đụng chạm… vô tình, nhưng lại khiến Hoàng Trinh nổi gai cả người. Lâu lắm chưa có ai quan tâm cô như thế. Anh ta ra ga– lăng lại quá đẹp trai, hèn nào con gái theo ào ào. Lẽ ra anh sẽ là chồng của Vân Phi, vậy mà không hiểu tại sao nữa…
Vũ cho xe chạy hơi nhanh, chiếc xe có phần sau hơi chênh lên, nên người Hoàng Trinh chúi sát người Vũ.
Chợt, Hoàng Vũ chạy chậm lại:
– Tôi đói quá! Hay là mình đi ăn cơm nghe Hoàng Trinh. Tôi mời thật tình đó.
Không cần Hoàng Trinh đồng ý, Vũ tắp vào một nhà hàng ăn. Đúng hơn là anh gọi điện đặt phòng trước, cho nên cứ đi thẳng vào.
– Mời chị!
Vũ mở cửa căn phòng, có một bàn ăn và bình hoa hồng. Hoàng Trinh rụt rè bước vào. Cô chưa bao giờ bước vào thế giới lãng mạn như thế này.
Vũ thật hào phóng, anh gọi nhiều món ăn, và món nào cũng ngon cả.
– Vũ này! Bữa ăn này chắc là nhiều tiền lắm?
Vũ nhún vai:
– Có sao đâu. Tiền để dành cưới vợ, người ta bỏ mình, mang ra xài cho kỳ hết.
Hoàng Trinh nhìn Vũ bằng cặp mắt thông cảm. Vũ đang buồn… cô hiểu điều đó.
Một cuộc tình tan vỡ bao giờ cũng để lại dấu ấn sâu sắc không dễ dàng quên.
Rồi làm như bất cần tất cả, Vũ rút trong túi áo mình chiếc hộp nhung nhỏ. Anh mở ra chiếc nhẫn đính kim cương xinh xắn. Anh cầm lên và chợt nâng bàn tay Hoàng Trinh đeo vào.
– Tặng chị đó.
Hoàng Trinh ngỡ ngàng.
Cậu tặng tôi?
– Bàn tay của chị đeo vào rất đẹp, chị nhận đi.
Hoàng Trinh cảm động:
– Nhưng mà tôi…
Vũ ngắt lời:
– Chị ngại à? Chẳng có gì ngại cả. Tôi mến chị nên tặng chị. Thật ra chị cũng rất xinh, tại chị lạnh lùng nên khó gần gũi. Người phụ nữ muốn người đàn ông yêu thích mình, nên cởi mở một chút.
Hoàng Trinh chớp mắt, trong lúc Vũ rót thêm rượu vào ly.
– Nếu chị đã no thì ăn trái cây tráng miệng, uống một chút rượu vang này, về nhà chị sẽ rất dễ ngủ.
Vũ nâng ly lên, cụng vào ly rượu của Hoàng Trinh.
– Mời chị! Đừng lo say. Say, tôi sẽ đưa chị về tận nhà mà.
Hoàng Trinh nhấp môi. Rượu vang thơm nồng. Cô mới uống có một chút mà say. Say không phải vì rượu mà vì ánh mắt Vũ nồng nàn ve vuốt, vì những săn sóc ân cần.
Điệu vĩ cầm từ người đàn vang lên dìu dặt, lãng mạn.
Thật khuya, Vũ mới đưa Hoàng Trinh về. Tay anh dừng thật lâu khi nắm tay cô:
– Chúc… Trinh ngủ ngon!
Hoàng Trinh bối rối:
– Chúc Vũ ngủ ngon!
Cô quay lưng, nhưng Vũ chưa về, anh cầm chiếc chìa khoá trên cô:
– Để Vũ mở giúp cho.
Cánh cửa vừa mở ra, Hoàng Trinh chưa kịp bật đèn, vòng tay mạnh mẽ đã ôm qua người cô. Nụ hôn đắm đuối.
Hoàng Trinh cứ đờ người ra, cô vừa muốn chống lại Vũ, vừa lại không muốn. Nhưng chợt Vũ buông cô ra:
– Xin lỗi Trinh, tôi say rồi… Chào Trinh!
Vũ loãng choãng đi, Hoàng Trinh ái ngại nhìn theo. Vũ đã say, nếu như cô để anh ra về lúc này thật nguy hiểm. Cô bước nhanh theo Vũ.
– Vũ!
Vũ đứng lại nhưng mặt vẫn hướng ra phía trước.
Hoàng Trinh ngập ngừng:
– Vũ say rồi, ở lại đi một chút hẵng về, tôi pha cho Vũ ly nước chanh.
Vũ vẫn đứng yên:
– Tôi muốn say cho quên tất cả. Trinh hiểu không? Tỉnh mà làm gì lòng tôi cô đơn quá.
Anh chợt vòng tay ôm qua người Hoàng Trinh:
– Tôi cần… em, em có biết không?
– Vào nhà đi Vũ!
Hoàng Trinh lúng túng dìu Vũ vào nhà. Cô để Vũ nằm lên ghế, còn mình vội vã vào trong pha ly nước chanh mang ra.
– Vũ uống đi, khi nào đỡ say hẵng về.
Vũ nhận ly nước chanh:
– Cám ơn.
Vũ uống cạn rồi thả ly không cho Hoàng Trinh, anh ngả đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại.
Thật lâu Vũ hé mắt ra, nhìn qua bức màn bên trong… Anh đứng lên và đi vào.
Hoàng Trinh đang cởi chiếc áo nhỏ, cô giật mình lúng túng mặt đỏ bừng vì…
– Để tôi giúp giùm cho.
Anh giúp cô mở móc áo ngực. Một bầu ngực to tròn. Hoàng Trinh vẫn là xử nữ, dù cô đang vào độ tuổi ba mươi lăm.
Cô run lên lúc Vũ xoay nhẹ người cô lại, mắt anh say mê chiêm ngưỡng, rồi vành môi ướt át hôn nhẹ lên…
Hoàng Trinh không còn đủ sức chống trả lại trước những nụ hôn quá gợi cảm, hai tay cô bấu lên hông Vũ đón nhận những cảm xúc lạ lẫm đẩy cô lên cao chơi vơi.
Giữa lúc Hoàng Trinh hoàn toàn dâng hiến, Vũ với chiếc áo choàng lên người cô.
– Anh phải về Trinh ạ, nếu không anh sẽ nghiền nát em ra.
Vũ đã đi, tiếng xe nổ giòn rồi đi xa hút. Hoàng Trinh chạy ra cửa, cô muốn gọi Vũ ở lại mà sao nói không nên lời.
Đưa bàn tay có chiếc nhẫn của Vũ lên môi, Hoàng Trinh mơ màng. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ có một buổi tối đẹp như hôm nay.
Tình yêu là gì? Có phải là rung động lạ lẫm vừa chợt đến xao xuyến trái tim?
Đêm nay cô sẽ nhớ anh với trái tim rộng mở, xôn xao…
Tiếng chân đi thật nhẹ, nhưng Lượng vẫn nhận ra. Là Vân Phi của anh. Anh vờ nhắm mắt như ngủ.
Làm gì Vân Phi không thấy. Cô tinh nghịch lấy ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn chân Lượng.
Bị nhột, Lượng đành co chân lại và cười:
– Em biết không Phi, suốt đêm qua anh luôn mơ thấy em.
– Anh thấy em làm gì?
– Anh thấy em thật đẹp, thật dễ thương.
– Anh chịu khen em rồi à? À! Em mua thức ăn điểm tâm cho anh nè. Em giúp anh đi đánh răng rửa mặt nhé?
– Anh làm vệ sinh rồi, phải tự làm chứ.
Chợt, Vân Phi kêu lên:
– Anh bị ngã hay sao vậy anh Lượng?
Một vết bầm tím trên trán Lượng. Vân Phi vừa chạm tay vào, Lượng nhăn mặt, nhưng rồi cười ngay:
– Ừ. Anh quên từ đây vào trong còn cái tủ.
– Sao anh không đợi em đến giúp anh? Như thế này, có lẽ em phải ở lại đây với anh mới được.
Lượng chống chế:
– Không cần đâu. Anh cũng phải tập đi đứng cho quen chứ, ai lại bắt em vất vả.
– Đầu tóc anh rối bù nè, em chải cho anh xong rồi ăn sáng nhé. Bánh cuốn ngon lắm đó.
– Em lại vất vả vì anh. Thôi, đưa cái lượt anh tự chải cũng được. Phải để anh làm đẹp cho em ngắm chứ phải không?
Lượng giành cây lược chải sơ mấy cái. Anh hướng mặt về phía Vân Phi gượng đùa:
– Đẹp trai rồi phải không?
Xúc động Vân Phi sà vào ôm anh.
– Anh đẹp hay xấu, em vẫn yêu anh Lượng ạ. Em còn muốn được làm vợ anh nữa kìa.
– Nè, cô bé! Không nên đâu. Anh không thể làm gì cho em được cả, dù là lấy giùm em một cuốn sách.
– Em đâu có cần anh làm điều này. Em chỉ muốn đưa anh sang nước ngoài điều trị. Lượng ạ! Em tin anh sẽ sáng mắt. Thôi, anh ăn bánh cuốn nhé.
Vân Phi định đút cho Lượng ăn, nhưng anh nhất định không chịu.
– Em phải để anh tự lực chứ, đâu phải lúc nào em cũng ở bên anh. Em còn mẹ, mẹ em cũng rất cần sự săn sóc của em.
– Mẹ có ba rồi. À! Anh nói em mới nhớ. Còn hai hôm nữa là đến ngày ba dự đấu thầu khu chung cư Vĩnh Lộc.
Lượng thở dài:
– Anh mù rồi, chẳng còn giúp gì được cho ba em cả.
– Nhưng anh giúp em vui vẻ là được rồi. Đâu phải anh mù hẳn. Bác sĩ nói anh có đến bảy mươi phần trăm hy vọng.
Lượng xúc động ôm Vân Phi vào ngực mình:
– Hy vọng là anh sáng mắt. Em chính là hạnh phúc của đời anh đó Phi.
Vân Phi hôn nhẹ lên mắt anh:
– Em yêu anh, Vân Phi là vợ anh.
Hạnh phúc quá đầy, cho nên không ai nhìn thấy Vũ. Anh đứng bên ngoài cánh cửa căm tức nhìn vào.
Hãy cứ vui đi trên sự đau khổ của anh. Có một ngày em sẽ rơi nước mắt đấy, Vân Phi ạ.
Từ buổi tối hôm ấy, Vũ vẫn thầm lặng quan tâm và chăm sóc cho Hoàng Trinh. Chiều nay, anh hẹn với cô hai người đi ăn và đi nghe nhạc.
Hoàng Trinh vui lắm. Cô chưa bao giờ được chiều chuộng và yêu thương như thế. Cô biết mình già hơn Vũ, đôi lúc cũng có băn khoăn. Liệu Vũ đến với cô là thật tình như anh nói anh cần cô, vì cô điềm đạm. Anh sợ những cô gái trẻ, họ chỉ biết đòi hỏi anh. Và nếu như người vợ anh chọn sẽ có tính tình như cô. Rượu nào chưa uống đã say. Lời của Vũ như mật ngọt rót vào cõi lòng khô héo của cô gái đã qua thuở xuân thì.
Hồi này, Hoàng Trinh chịu khó chăm sóc sắc đẹp, may thêm mấy cái áo mới, chịu khó mua kem dưỡng da đắp mặt nạ.
Cô đến nhà hàng Hoàng Cung, ở đó Vũ đang đợi cô, anh đứng lên khi nhìn thấy cô. Đôi mắt mở to nồng nàn và say đắm.
– Hôm nay em đẹp thật!
Anh ôm qua hông cô và hôn nhẹ lên môi cô:
– Anh đợi Trinh lâu chưa?
– Chừng nửa giờ.
Hoàng Trinh tròn mắt:
– Anh hẹn Trinh bảy giờ mà đến đây chi sớm vậy?
– Vì yêu em, đợi em bao lâu anh cũng đợi.
Miệng nói lời tình yêu, lòng thì mắng thầm: Nếu không vì hận và cần tiền chắc chắn anh chẳng có can đảm tán tỉnh cô gái già này. Cứ trông mặt cô ta đang đờ đẫn vì si mê mà Hoàng Vũ lợm giọng:
– Em ngồi đi!
Vũ dìu Hoàng Trinh ngồi xuống ghế, anh mở nắp chai rượu và rót vào đầy hai cái ly:
– Anh nghe nói sáng ngày mai em và ông Thiên Ân đi dự họp mời thầu đấu giá xây khu đô thị mới.
– Phải. Ông ấy nói sẽ thưởng cho em một tháng lương, nếu như kỳ này ông ấy trúng thầu.
– Em có nghe giá khởi điểm là bao nhiêu không?
– Là mười triệu đô. Anh biết ông Thiên Ân sẽ đấu thầu bao nhiêu không?
Vũ hồi hộp, đây là cái anh muốn biết và vì nó mà anh phải vất vả chiều chuộng con người này. Nhưng anh vờ nhún vai.
– Em chắc là sẽ thắng chứ? Anh nghe nói công ty Việt Đại sẽ gọi mười lăm triệu đô đó.
Hoàng Trinh mừng rỡ:
– Vậy à? Nếu như vậy ông Thiên Ân đưa ra cái giá mười tám triệu đô đâu có cách biệt bao nhiêu. Hoàng Vũ! Cám ơn anh đã cho một thông tin quý giá.
– Nhưng nếu chắc ăn, em hãy bảo ông ấy đưa ra con số tròn hai mươi.
– Vâng. Tối nay Trinh xem lại hồ sơ cho kỹ một chút.
– Ủa! Em mang hồ sơ về nhà à?
– Ừ. Sáng em đến nơi đấu thầu luôn không cần đến công ty.
Vũ thở phào, đã đến lúc hành động rồi đây.
Anh ra sức chiều chuộng Hoàng Trinh hơn, uống chung với cô một ly rượu và vừa ăn vừa hôn cô, trao cho cô ánh mắt say đắm nồng nàn.
Dưới ánh đèn chùm vàng lãng mạn, Hoàng Vũ thật đẹp trai, thật quyến rũ. Anh dìu cô đi theo điệu nhạc Vales tình tứ.
Hoàng Trinh say say men rượu lẫn men tình…
Bây giờ chỉ có cô và anh trong căn phòng của cô, anh giữ cô trong vòng tay, môi anh tìm môi cô. Hai bàn tay vuốt nhẹ đôi vai cô, rồi kéo cho chiếc áo rơi xuống chân. Cái cảm giác lạ lẫm của hôm ấy lại trở về, Hoàng Trinh trở nên bạo dạn hơn, hai tay cô bấu vai anh, nồng nàn đón nhận tất cả say đắm anh cho cô.
Ánh mắt Hoàng Trinh dại đi, hoàn toàn dâng hiến và dâng hiến. Cô nghe toàn thân mình được nhấc bổng lên và đẩy ngã xuống trên tấm thảm êm ái. Từng cơn sóng cuồng nhiệt cứ dâng cao và cao mãi, dìm Hoàng Trinh xuống tận cùng khoái cảm…
Cô ta đã ngủ. Một giấc ngủ êm mệt. Hoàng Vũ nhanh chóng trỗi dậy, anh đến bàn, và trông thấy ngay xấp hồ sơ mình cần.
Mang ra ngoài phòng khách, bật cây đèn bàn, Vũ xem chăm chú. Sau đó anh xếp lại và cẩn thận đặt vào chỗ cũ, rồi đến nằm cạnh Hoàng Trinh.
Hoàng Trinh giật mình mở mắt. Bảy giờ! Cô hốt hoảng tung chăn ngồi dậy.
– Em dậy làm chi cho sớm, tám giờ mới làm việc mà.
Vòng tay Vũ ôm lấy Hoàng Trinh. Cô và anh đều đang sống trong… thời kỳ đồ đá. Hoàng Trinh đỏ mặt. Cái cảm giác đêm qua lại về.
Khi cùng anh nên một, cô đã được yêu đến tận cùng. Hương vị tình yêu ngọt ngào như ly rượu vang ngọt lịm.
Dẫu muốn được cùng anh lần nữa, nhưng Hoàng Trinh vẫn nhớ nhiệm vụ của mình. Cô gỡ tay Vũ ra:
– Không được đâu anh Vũ, em phải đến sở tài chánh…
Vũ ngăn lời nói của cô bằng nụ hôn và khuất phục cô lần thứ hai, anh hoà nhập vào cô. Hoàng Trinh chỉ kịp đến sở tài chánh lúc tám giờ rưỡi. Cô đến trễ hai mươi phút, giữa lúc ông Thiên Ân nóng nảy, nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa.
Ông thở phào khi nhìn thấy Hoàng Trinh:
– Cô làm tôi lo muốn chết, sợ cô không đến.
Hoàng Trinh thở mạnh vì mệt:
– Xin lỗi… tôi kẹt xe.
– Đưa hồ sơ cho tôi.
Trong một góc, Minh Hằng ngồi cạnh cha kín đáo nhìn họ. Cô có một con số từ Hoàng Vũ và bây giờ ai sẽ là kẻ thắng?
Hai mươi mốt triệu đô. Ông Thiên Ân toát mồ hôi. Con số thắng ông chỉ xuýt xoát một triệu. Mất công trình này xem như một tổn thất lớn. Ông buồn hiu ngồi im. Còn Hoàng Trinh, cô xuýt xoa tiếc, cô đã nghe lời Vũ nâng lên hai mươi triệu đô, vậy mà vẫn thua.
Thắng hay thua không quan trọng với cô, mà quan trọng đối với cô là có được Vũ. Nghĩ đến sự cuồng nhiệt anh cho mình, Hoàng Trinh ngây ngất…
– Đây là số tiền anh có.
Minh Hằng đặt cọc tiền lên bàn. Vũ cất vào túi áo.
– Bây giờ sòng phẳng nhé. Chúng ta chẳng ai nợ ai. Thú thật với cô, tôi chẳng hứng thú gì trong việc này cả. Ra đường cô ta như bà chị của tôi, tôi thật xấu hổ.
Minh Hằng mỉm cười:
– Mới bước đầu đốn ngã công ty Thiên Ân, anh đã muốn dừng chân rồi hay sao? Anh không muốn trả thù hay giành lại Vân Phi sao?
Vũ khựng lại, một Ngọc Hoa rồi Hoàng Trinh, thì Vân Phi vẫn là điểm anh muốn đến. Anh chiều chuộng cô biết bao nhiêu, cuối cùng con số không vẫn là con số không thật tàn nhẫn.
Đoán biết tâm trạng của Hoàng Vũ, Minh Hằng đặt tay mình lên vai Vũ:
– Hoàng Trinh vẫn còn giá trị lợi dụng đó, cho nên chúng ta vẫn còn gặp lại. Nếu như anh cần tôi giúp việc gì không nằm ngoài khả năng của tôi, tôi vẫn luôn sẵn sàng.
Vũ bỏ đi, anh muốn say. Say để quên hết. Quên luôn mọi chuyện Hoàng Trinh đợi anh, tha thiết với tấm lòng một người vợ.
Vũ tắt điện thoại. Lúc này anh muốn thanh thản.
Hoàng Trinh thì không, cô phải chịu cơn thịnh nộ của ông Thiên Ân. Cô cố biện minh, giải thích.
– Ai đã cho con số hai mươi triệu đó hả? Hay là tự cô nghĩ ra?
Hoàng Trinh sợ hãi ngồi im. Cô không dám nói ra tên Vũ, hoá ra cô tự tố cáo mình có mối quan hệ không trong sáng với Vũ. Có một ngày cô sẽ cho mọi người biết, cô và Vũ sẽ cưới nhau, nhưng không phải là lúc này.
Vũ đi đâu, suốt ngày nay anh không đi tìm cô, cũng không thấy xuất hiện ở công ty.
Có lẽ tối anh lại sẽ đến. Anh thật đáng yêu, biết cả ý nghĩ của cô.
– Chị Trinh! Chuyện gì mà giám đốc giận dữ vậy?
Hoàng Trinh nhún vai:
– Ổng cay cú vụ hụt thầu xây dựng chung cư Vĩnh Lộc ấy mà. Tại ổng, cứ chắc mẩm phen này thắng Việt Đại. Làm chuyện gì cũng thất bại chứ thành công hoài sao.
– Chị có chiếc nhẫn đẹp quá!
Đang nói, bị chú ý chiếc nhẫn, Hoàng Trinh rụt tay lại.
– Đẹp lắm à?
– Ừ. Chị mua hay ai tặng vậy?
Bỗng dưng Hoàng Trinh muốn chia sẻ cùng cô bạn đồng nghiệp niềm vui của mình, cô ỡm ờ:
– Anh ấy tặng chị.
– Anh ấy?
Bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên như không tin lời cô nói, Hoàng Trinh bực mình:
– Có lẽ em không tin, nhưng ảnh rất yêu chị. Ảnh là một người đẹp trai, hào hoa phong nhã.
Gương mặt Hoàng Trinh toát lên vẻ hạnh phúc, mắt cô sáng long lanh. Ba mươi lăm tuổi, lần đầu tiên cô nếm được hương vị tình yêu. Tuổi tác không là gì cả. Dù sao thì cũng cám ơn Vân Phi đã phụ bạc anh, để anh tìm đến cô.
uổi tối đi qua lặng lẽ, một tiếng xe đỗ lại phía trước cũng làm Hoàng Trinh bật dậy, chạy ra cửa. Chỉ có con đường vắng và ngọn đèn cao áp trên cao chiếu ánh sáng nhạt nhoà.
Vũ không đến, một cú điện thoại cũng không. Buổi sáng anh còn vui vẻ nồng nàn kia mà. Hoàng Trinh thẫn thờ, nước mắt cô rơi ướt má. Mong rằng đây không phải là sự lừa dối. Hoàng Trinh từng yêu và từng bị phụ bạc. Cô hứa với lòng không yêu nữa, nhưng rồi Vũ đến, anh mở cửa trái tim cô. Trái tim cô lần nữa thổn thức.
Anh đang ở đâu? Hãy đến đi Vũ, em chờ anh! Anh có biết không? Chăn gối nào còn hơi thở ấm áp của anh mà.
Hoàng Trinh lấy gối đậy lên mặt. Cô khóc như cô gái mới biết yêu lần đầu.
Cũng đêm nay, Vân Phi nằm gọn trong vòng tay Lượng. Ngày mai Lượng đi xa cô đến nửa vòng trái đất. Tuy rằng anh đi chữa bệnh, thời gian có lẽ sẽ dài đến nửa năm nhưng Vân Phi hiểu, cô sẽ rất nhớ anh.
Vuốt nhẹ nhẹ mái tóc người yêu, Lượng xúc động. Chưa bao giờ anh thấy lòng mình rung động đến dạt dào như thế. Hít mạnh đến căng lồng ngực mùi hương kỳ dịu như mùi của hoa cỏ, Lượng thì thầm:
– Anh yêu em.
Vân Phi áp mặt mình lên ngực anh, nơi có trái tim anh đập nhè nhẹ nhịp khúc yêu thương. Cô trêu anh:
– Khi qua bên Mỹ, mỗi ngày anh đều gọi điện và nói như thế với em phải không?
Lượng cười khẽ:
– Nếu như em muốn.
– Không phải em muốn.
– Không phải em muốn, mà anh phải tự nguyện kìa.
– Phi!
– Dạ.
Tiếng dạ ngoan ngoãn, Lượng xúc động ghì chặt Vân Phi hơn vào mình. Tay anh sờ nhẹ lên mặt cô, như để ghi hết hình ảnh của cô vào tâm hồn mình.
– Anh không còn nhìn thấy em, cho nên anh muốn thuộc những đường nét trên gương mặt em, vì xa em chắc chắn anh sẽ rất nhớ. Rồi anh tự trách mình, tại sao anh lại buông trôi hạnh phúc của mình. Anh thật ngốc quá phải không em?
Đáp lời anh, Vân Phi hôn nhẹ lên môi anh. Đêm đang thăng hoa cùng tình yêu.
– Vũ!
Không tránh mặt Hoàng Trinh được nữa, Hoàng Vũ đành đứng lại, anh không nói một lời.
Hoàng Trinh bước đến gần chỉ chừa đủ một khoảng cách nhỏ, cô nghẹn ngào:
– Cả tuần nay, hình như anh tránh mặt… Trinh?
– Đâu có. Nhưng… anh bận quá.
– Vậy chừng nào anh ghé?
Làm như nghĩ ngợi, Vũ cười:
– Tối mai nhé. Trinh đi đi, đừng để người ta thấy.
Hoàng Trinh nhẹ cả người, được lời hứa hẹn của Vũ, cô quên tất cả mọi ưu phiền khắc khoải đã giày vò cô suốt một tuần qua. Cô nói thật nhỏ đủ cho Vũ nghe.
– Làm tiệc rượu đợi Vũ đến đó.
Cô bỏ đi ngay vì có tiếng chân đi gần họ. Là Ngọc Hoa, cô tò mò nhìn cả hai. Nhìn thấy Ngọc Hoa, Hoàng Trinh giả lả:
– Hoa!
– Chị!
Cả hai đi qua, mỗi người sang một ngã rẽ. Vũ thọc sâu hai tay vào túi quần. Lượng đã mù, vậy mà anh vẫn không thay được Lượng, chức đội trưởng vẫn thuộc về kẻ khác. Có thể việc này là do Ngọc Hoa cũng nên.
Ý nghĩ vừa chợt xuất hiện trong đầu làm Vũ tức giận, anh nhanh chân đuổi theo Ngọc Hoa.
– Ngọc Hoa!
Vũ vượt lên đi song đôi với Ngọc Hoa, giọng anh hậm hực:
– Em có cần anh phải chết, em mới vừa lòng không Hoa?
Ngọc Hoa tròn mắt:
– Tôi không hiểu anh muốn nói gì?
Nuốt ực cơn giận, Vũ cố lấy giọng ôn hoà:
– Anh nghĩ là em hiểu. Lẽ ra khi Lượng mù và bây giờ nó đi Mỹ, chức vụ đội trưởng đội kỹ sư công ty phải là của anh, không phải là thằng Trung. Em nói cái gì với ông Thiên Ân?
Ngọc Hoa lạnh lùng:
– Tôi chẳng nói gì cả, nếu muốn biết, anh đi hỏi ông Thiên Ân.
– Em có thể nói ông Thiên Ân cất nhắc anh thay thế Lượng.
– Tại sao tôi phải nói giúp anh? Tôi không nói đâu.
Ngọc Hoa bước đi, Vũ nắm cánh tay cô lại:
– Anh không muốn uy hiếp em và ông ta. Nếu em không giúp anh, anh sẽ nói cho ông ta biết mối quan hệ từng có giữa em và ông ta cho vợ ông ta biết.
Ngọc Hoa cắn mạnh môi, cô khinh bỉ:
– Anh uy hiếp tôi?
– Phải!
– Anh cứ nói đi, tôi cần bà ta chết, để tôi làm vợ chánh thức của ông Thiên Ân.
– Khốn kiếp!
Vũ buông tay Ngọc Hoa ra. Anh cứ tưởng cô hiền, hoá ra cô nanh nọc chua ngoa chẳng kém gì ai. Một cái bóng đứng áng trước họ, cả hai cùng thảng thốt nhìn lên:
– Vân Phi!
Ngọc Hoa lùi lại sợ hãi. Thật tình mà nói, chính cô lôi cuốn ông Thiên Ân vào cái vòng do chính mình tạo ra, và bây giờ cô không muốn ra khỏi cái vòng ấy. Sự hào phóng cùng cách quan tâm của ông, ít nhiều cũng cho cô mỹ cảm và nó đang dần từ mỹ cảm sang một tình yêu, không dữ dội lãng mạn như với Vũ, mà sâu lắng ngọt ngào.
Vũ cười nhún vai:
– Em nghe rõ cả rồi chứ Vân Phi?
Vân Phi gằn giọng:
– Hai người nghe cho rõ. Tôi sẽ nói việc này với ba tôi, cả hai chuẩn bị rời khỏi công ty. Còn mẹ tôi, bà luôn khuyến khích ba tôi có tình cảm bên ngoài. Về khoản này, hai người yên tâm đi, mẹ tôi sẽ không hề hấn gì cả. Tôi thật ghê tởm hai người.
Ngọc Hoa đứng chết lặng. Vân Phi đi rồi, cô vẫn còn đứng im. Còn Vũ, càng ngày anh cứ lộ ra trước mặt Vân Phi một con người xấu xa.
Anh đâu có muốn như thế, nhưng sao cứ đi từ thất bại này đến thất bại khác.
Một khoảng không gian im ắng đến lạnh lùng. Ông Thiên Ân đứng bên cửa sổ hút thuốc liên tục.
Giữa người vợ và người tình, đối với ông, vợ là tình nghĩa bao nhiêu năm sống chung, từ tình yêu sang tình vợ chồng.
Ông cũng là một con người tầm thường, có những lúc lòng trống trải và ham muốn khát khao. Ngọc Hoa cho ông phút mặn nồng đắm đuối, cho ông lùi về thời quá trẻ trung sôi nổi.
Nhưng những gì biết từ cô, làm cho ông thấy mình tổn thương và buồn.
– Anh Ân!
Ngọc Hoa đến từ phía sau lưng ông, cô ôm lấy ông và ngả đầu vào lưng ông, nghẹn ngào:
– Em xin lỗi. Đúng là em có nói như thế, nhưng thật lòng là em yêu anh.
Ông Thiên Ân im lặng rít một hơi thuốc, rồi ném điếu thuốc qua cửa sổ.
– Anh không tha thứ cho em?
– Anh tha thứ được cho em, nhưng em có hiểu lời nói của em làm cho anh buồn không? Có thể cái chết là một giải thoát cho Vân Lan, cho cô ấy đỡ đau đớn. Hơn năm năm rồi, sự đau đớn bệnh tật đã hành hạ cô ấy. Có những đêm anh ray rứt vì đã phản bội cô ấy, em có hiểu những mâu thuẫn trong anh hay không?
Nước mắt Ngọc Hoa dâng lên:
– Em xin lỗi.
– Em nín đi! Tạm thời, em hãy xin nghỉ việc. Còn Vũ, anh đưa anh ta đến các công trường.
– Anh không bỏ em chứ?
– Ờ.
Ngọc Hoa mừng rỡ kéo ông quay lại đối diện mình, cô nhón chân lên hôn lên môi ông.
Nụ hôn lại ấm nồng trao nhau.
Hơn mười giờ đêm, Vũ mới đến. Anh đã uống khá nhiều rượu. Hoàng Trinh vội đón Vũ. Lòng cô se lại. Chiều nay cô đợi anh mòn mỏi và lúc mà cô tưởng chừng đã tuyệt vọng, Vũ lại hiện ra.
– Em chưa ngủ hả Trinh?
Hoàng Trinh lắc đầu buồn hiu. Cô muốn nói sự mong đợi của cô, nhưng xem ra… làm sao ấy. Lẽ ra cô không nên yêu Vũ. Cô lớn hơn Vũ đến cả chục tuổi, Vũ sôi động còn cô lặng lẽ. Sau cái đêm ấy, cô lại càng không thể xa anh được nữa. Ăn ngủ, và làm việc, điều nào cũng gợi cho cô nhớ anh, nhớ da diết não lòng.
– Anh biết em đợi anh. Anh đòi đi về, nhưng mà cô Minh Hằng cứ lôi anh lại.
Hoàng Trinh cau mày:
– Minh Hằng?
– Anh và Minh Hằng không có gì đâu, cô ta là giám đốc công ty Việt Đại.
Không đánh mà khai, Hoàng Trinh cắn mạnh môi nhìn Vũ trong cơn say lúng túng. Bây giờ cô đã hiểu vì sao Vũ đến với cô. Sau đêm ấy Vũ biến mất, không tìm cô dẫu một lần. Cái hẹn đêm nay là do cô chủ động. Nước mắt Hoàng Trinh dâng lên.
– Em nghĩ gì vậy Trinh?
Vũ nâng mặt Hoàng Trinh lên, anh chùi nước mắt trên má cô:
– Em khóc vì anh đến muộn à? Đến muộn nhưng mà anh cũng đến chứ đâu có bỏ em. Anh thích em như vậy đó.
Bàn tay Vũ vuốt ve mơn trớn cô. Hoàng Trinh muốn đẩy ra, cô biết Vũ đang lợi dụng cô. Nhưng trời ơi! Sao cô không có can đảm từ chối. Cô quá yêu anh. Nếu như anh bỏ cô, Hoàng Trinh thực sự rơi vào trống vắng lạnh lùng. Cô sợ tháng ngày của quá khứ.
Thà rằng đừng có Vũ, cô sẽ sống như thế, khép kín lạnh lùng. Anh đến thay đổi cuộc sống của cô. Không thể nào cô mất Vũ.
Và rồi cái cảm giác đam mê cuốn trôi Hoàng Trinh đi, đưa cô đến một vùng xa lạ tuyệt vời…
Hoàng Trinh thức giấc, cô mỉm cười khi thấy Vũ ngồi hút thuốc.
– Vũ tỉnh rượu rồi à?
– Ừ. Nhờ ly nước chanh của em, nhưng đau đầu quá.
– Vũ này! Đừng uống rượu nữa có được không?
– Buồn quá, không uống rượu thì làm gì đây? Trinh có nghe vụ tôi bị chuyển xuống công trường chứ?
Trinh đáp nhỏ xíu:
– Có.
Vũ hậm hực:
– Là Vân Phi, cô ấy ghét tôi, tôi sẽ nghỉ việc. Đang làm việc ở tổng công ty bị điều xuống công trường, nhục lắm.
Hoàng Trinh an ủi:
– Làm việc ở đâu thì cũng là làm việc mà Vũ.
– Em quan niệm như thế à? Không được. Họ dồn anh xuống tận cùng, sao anh không chống trả lại?
Bắt gặp Hoàng Trinh nhìn mình, Vũ vội ôm cô vào ngực mình vuốt ve.
– Sao em lại nhìn anh?
– Hôm ấy, anh xem hồ sơ đấu thầu Trinh mang về phải không?
Vũ giật mình chống chế:
– Đâu có.
– Trinh biết anh đã xem, cho nên anh đã cho con số hai mươi triệu đô, còn công ty Việt Đại thì hai mươi mốt triệu.
Vũ ấp úng:
– Em trách à? Thất bại đấu thầu, ông Thiên Ân đâu có nghèo.
– Em hỏi thật, có phải anh đến với em vì nguyên nhân này?
– Không… không phải.
Vũ lại vuốt ve Hoàng Trinh, đẩy cô vào đam mê. Chỉ có như thế anh mới điều khiển được cô ta, dù sao anh cũng đang cần cô.
Hoàng Trinh khép mắt lại, trong nỗi buồn lẫn hạnh phúc. Cô biết rằng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào xa Vũ. Anh là lẽ sống, là ánh sáng của cuộc đời cô.
– Cậu Vũ! Cô Vân Phi và ông không có ở nhà.
Vũ tươi cười:
– Không đâu, tôi đến thăm bà. Nghe nói bà khoẻ nhiều rồi phải không?
– Dạ.
Chị Năm phân vân không hiểu có nên cho Vũ lên lầu không, thì anh đặt vào tay chị hai tờ một trăm.
– Biếu chị.
Lách người qua, Vũ đi luôn lên lầu. Anh biết bà Vân Lan nằm phòng nào, nên gõ tay nhẹ vào cửa.
– Mẹ! Con là Hoàng Vũ, con muốn thăm mẹ.
Tiếng Vũ ngọt ngào. Anh vẫn gọi bà Vân là mẹ, cho dù cuộc hôn nhân giữa anh và Vân Phi đã tan vỡ.
– Vũ hả? Vào đi!
Đối với Vũ, bà Vân Lan không thay đổi. Vũ có lỗi với Vân Phi và quyền chọn lựa thuộc về Vân Phi.
Vũ bước vào, anh cung kính:
– Chào mẹ! Mẹ vẫn khoẻ? Hôm nay trông mẹ tươi tỉnh và có chút sắc hồng đó.
Bà Vân Lan cười khẽ:
– Cám ơn con. Thăm mẹ hay có chuyện gì nữa?
– Dạ, lâu quá không ghé thăm, con muốn thăm mẹ vậy thôi. Tuy Vân Phi và con tan vỡ, nhưng con vẫn quan tâm đến mẹ.
– À! Nếu như có con đến, mẹ thấy vui lắm. Vân Phi bận cả ngày, ông ấy cũng vậy. Còn mẹ thì thỉnh thoảng đi quanh nhà, bênh hoài thành ra con người cũng lạc hậu luôn.
– Mẹ ráng hết bệnh đi. Chứ theo như con thấy, mẹ bỏ ba lâu quá… thành ra ba đi tìm niềm vui bên ngoài. Chắc là mẹ còn nhớ cô Ngọc Hoa, thư ký riêng của ba?
Bà Vân Lan cắn môi:
– Có, mẹ có biết cô Ngọc Hoa. Sao?
Vũ làm vẻ do dự:
– Thật ra con không muốn nói cho mẹ biết, nhưng cô Ngọc Hoa này rất quá đáng, cô ta luôn bảo sự sống của mẹ được tính từng ngày, rằng cô ta sẽ là vợ của ba sau này. Mẹ hãy xem ảnh nè. Đây là căn nhà mà ba đã mua cho cô ta, còn đây là chiếc xe…
Như là cơn bão dữ thổi qua vùng ánh sáng, trời đất như sầm tối lại. Bà Vân Lan mở to mắt ra nhìn những tấm ảnh. Ông Thiên Ân và cô gái đó, họ âu yếm tươi cười, tay trong tay. Gương mặt bà Vân Lan trắng bệch ra. Vũ lo sợ:
– Mẹ! Mẹ không sao chứ?
– Không, mẹ không sao. Con đỡ giùm cho mẹ nằm xuống!
Vũ đỡ cho bà Vân Lan nằm xuống. Như thế này thì anh cũng không muốn ở lại, Vũ thu mấy tấm ảnh bỏ vào phong bì cất vào túi áo.
Anh lay nhẹ tay bà Vân Lan:
– Mẹ!
– Mẹ không sao đâu. Con đi về đi, mẹ muốn nghỉ một chút.
Chỉ đợi có thế, Vũ nhanh chân rảo bước đi. Anh chưa hiểu kết quả lành hay dữ, nhưng chắc chắn tâm trạng bà Vân Lan sẽ không vui. Điều gì sẽ đến?
Anh không vui thì tất cả phải không vui.
Mắt mở to, bà Vân Lan nhìn vào khoảng không. Bà tự ghìm lòng mình, hãy tha thứ cho người bạn chăn gối. Bà đã đau ốm lâu lắm rồi. Bao lâu nay Thiên Ân đã quá vì mình rồi còn nữa.
Một cơn đau chợt đến, đau dữ dội, bà run tay chộp lấy lọ thuốc trên đầu giường, mở lấy bỏ vào miệng.
Đau quá, chưa bao giờ đau đớn thế, tim như bị ép lại không thở nổi.
– Bà chủ! Bà làm sao vậy?
Chị Năm hét lên:
– Nước… nước…
Cho bà Vân Lan uống nước, chị Năm vội gọi điện thoại cho ông Thiên Ân.
Cơn đau vật vã khiến cho bà Vân Lan kiệt sức. Lúc này ý nghĩ được chết bỗng mãnh liệt hơn bao giờ. Nước mắt bà trào ra hai bên má.
– Vân Lan!
Một bàn tay đang nắm lấy tay bà, gương mặt lo âu cúi gần. Bà Vân Lan mở mắt ra:
– Vân Lan!
Ông Thiên Ân mừng rỡ, Vân Phi cũng lao lại gần:
– Mẹ! Trong người mẹ như thế nào rồi!
– Vân Phi…
Một cảm giác đau khổ trào lên, làm cho bà không muốn nhìn ông. Có lo lắng quan tâm dịu dàng với bà bao nhiêu đi chăng nữa, thì trái tim ông cũng sẻ chia cho cô gái trẻ đó.
Hạnh phúc bừng trên gương mặt ông khi ở cạnh người tình trẻ đẹp. Bà kêu lên với chính mình, hãy cho tôi được chết.
– Mẹ ơi! Mẹ uống sữa nhé?
Vân Phi lau mồ hôi trên mặt mẹ, cô lo lắng nhìn mẹ. Có một điều gì đó đã xảy ra, đẩy mẹ vào tận cùng tuyệt vậy?
Uống sữa xong, Vân Phi đỡ cho mẹ nằm ngay ngắn lại:
– Mẹ ngủ đi!
Vân Phi quay sang cha:
– Mẹ đỡ nhiều rồi, hay ba về nhà nghỉ cho khoẻ, để con ở lại đây với mẹ.
– Thôi, để ba ở lại đây với mẹ của con.
Ông vén tóc của bà gọn lại âu yếm:
– Em ngủ đi. Sáng nay anh thấy em khoẻ nhiều, ai ngờ buổi trưa lại đau nữa.
Chờ cho Vân Phi đi về, lúc này bà Vân Lan mới mở mắt ra:
– Tôi đau nhiều làm cho mình vất vả quá phải không?
Ông Thiên Ân lắc đầu:
– Có gì đâu, tiếc là anh không thể chia sẻ cái đau với em.
– Thiên Ân!
– Em nói đi.
– Tôi biết không nên ích kỷ khi ông sống chung cùng người con gái khác, vì xưa nay tôi vẫn luôn khuyên ông như thế.
– Vân Lan…
– Hãy để cho tôi nói. Tôi sẽ không trách gì đâu. Hơn hai mươi năm nay, tôi thật sự hạnh phúc. Cám ơn mình đã yêu thương tôi.
– Em ngủ đi, đừng nói nhiều. Em vẫn là người duy nhất anh yêu.
Người duy nhất. Tim bà trào lên xót xa. Đã đến lúc bà nên đi xa cho ông đỡ nhọc nhằn vất vả.
Buổi tối Vân Phi ở lại với mẹ, cô kể cho mẹ nghe, sau thủ tục xét nghiệm, người ta bắt đầu điều trị cho Lượng.
– Con yêu Hữu Lượng lắm phải không? Mẹ hy vọng con sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Vân Phi ngập ngừng:
– Mẹ à! Chuyện của ba và cô Ngọc Hoa, mẹ đừng buồn.
– Mẹ đâu có buồn. Mẹ đau lâu quá, dĩ nhiên ba phải tìm một chỗ cho ba chứ. Nhưng mà con có nghĩ cô ta thật tình không?
– Con nghĩ có lẽ có.
– Vậy là mẹ an tâm.
Lâu lắm rồi Vân Phi mới có một đêm nằm cạnh mẹ, và tâm sự với mẹ những gì của lòng mình. Những thắc mắt trong tình yêu, cô ôm quàng qua người mẹ, thân thiết như một người bạn.
Vân Phi thiếp đi với giấc mơ đẹp. Ngày Lượng trở về, mắt anh sáng lại, trìu mến trao cho cô ánh mắt thiết tha.
Vân Phi thức giấc. Cô đã ngủ một giấc ngủ thật ngon và đầy mộng đẹp.
Gần bốn giờ sáng.
Vân Phi nhổm người dậy nhìn mẹ. Có lẽ mẹ đã đỡ đau cho nên bà ngủ thật yên.
Vân Phi kéo nhè nhẹ tấm đắp lên ngực mẹ. Chợt cô nhìn mẹ. Hình như… Vân Phi đưa tay lên ngực mẹ, vuông ngực gầy không còn nhấp nhô dù chỉ là thật nhẹ. Hoảng hốt, Vân Phi đưa tay lên mũi mẹ. Cô hoảng sợ đến đứng chết lặng, rồi vụt rào lên.
– Mẹ! Mẹ… mẹ đừng làm con sợ. Mở mắt ra nhìn con đi mẹ. Mẹ ơi…
Vẫn lặng im. Vân Phi lay mạnh hơn nữa, rồi cuống cuồng quay lưng chạy tuông ra cửa:
– Bác sĩ! Bác sĩ… cứu…
Vân Phi líu lưỡi đến nói không ra lời. Bác sĩ và y tá vội chạy đến. Ông vạch mí mắt xem xét rồi ấn tay lên ngực bà Vân Lan.
– Bà ấy đã chết hơn một giờ đồng hồ, do uống thuốc quá liều.
Vân Phi quỵ xuống, cô ôm mặt. Không thể nào, buổi tối hai mẹ con vui vẻ trò chuyện cùng nhau, mẹ ôm cô vào lòng âu yến thương yêu. Tình yêu con đậm đà biết bao nhiêu. Vậy mà bây giờ mẹ đành lòng bỏ cô mà đi.
Gọi điện cho cha mà tay Vân Phi cứ run rẩy, lập cập:
– Alô.
– Ba ơi! Mẹ… chết rồi.
Chết! Ông Thiên Ân buông rơi điện thoại, đứng chết sững. Ông biết sẽ có một ngày như thế, cái ngày chia xa vĩnh viễn ấy. Thế mà vẫn không sao chịu nổi sự thật mất mát ấy.
Một không gian như vẻ gam màu tối sẫm. Một cuộc sống vừa kết thúc.
– Ba! Có chuyện xảy ra cho mẹ à?
– Mẹ con không còn nữa, Long ơi.
Vân Long cũng khóc, lần đầu tiên anh nhìn thấy cha khóc, giọt nước mắt tiếc thương.
Hai cha con đến bệnh viện. Vân Phi hãy còn quỳ ở đó, trong lúc người ta chuẩn bị đưa người ra đi xuống nhà vĩnh biệt.
Sinh ly tử biệt. Có ai tránh được quy luật của tạo hoá.
– Cô Vân Phi, cô tha lỗi cho tôi. Lẽ ra buổi sáng hôm ấy, tôi không nên cho cậu Vũ lên phòng thăm bà.
Đang khóc, Vân Phi quay phắt lại.
– Chị nói cái gì?
Chị Năm sợ hãi:
– Hôm đó cậu Vũ đã đến thăm bà, tôi không biết cậu Vũ nói cái gì nữa, nhưng bà khóc và làm mệt.
Vân Phi cắn mạnh môi. Cô hiểu Hoàng Vũ nói điều gì. Khốn kiếp! Đến người bệnh anh ta cũng chẳng tha. Mẹ đã chọn cái chết để được giải thoát khỏi sự đau đớn và tuyệt vọng. Hoàng Vũ! Hai hàm răng Vân Phi nghiến lại.
Anh ta gây cho cô biết bao nhiêu đau khổ, mắt Lượng mù, thế vẫn còn chưa đủ hay sao.
Sờ tay lên khung ảnh của mẹ, nước mắt Vân Phi tuôn dòng. Cô bỗng thấy căm ghét cha. Tại sao vậy? Sao ba không thể sống như ông đã sống?
Gạt nước mắt, Vân Phi đi vào phòng cha, cô không gõ cửa, mà xô mạnh cánh cửa đi vào. Ông Thiên Ân đang ngồi lặng trong bóng chiều, một chút ánh sáng nhỏ nhoi soi lên gương mặt khắc khổ già nua. Chỉ mấy hôm thôi, mà ông như đã già đi đến hàng chục tuổi.
Ông ngẩng lên nhìn Vân Phi.
– Chuyện gì vậy?
– Ba biết tại sao mẹ đi sớm hơn điều chẩn đoán của bác sĩ không?
Một cái gật nhẹ, nước mắt ông Thiên Ân trào ra:
– Ba biết. Có điều ba chưa hiểu vì sao mẹ con lại biết chuyện ba và cô Ngọc Hoa.
– Là Hoàng Vũ. Ba ơi! Là lỗi của con hay của ba đây?
– Là ba. Lẽ ra ba phải biết dằn nén tình cảm của mình xuống.
Cơn giận vừa bùng lên trong lòng Vân Phi vụt tiêu tan. Mỗi con người đều có tình cảm tư riêng, ba cũng là con người. Vân Phi sà vào lòng cha khóc ngất.
– Vân Phi! Ba xin lỗi con.
Vân Phi mím môi. Không bao giờ cô tha thứ cho Hoàng Vũ.
Hoàng Trinh vừa bước qua cánh cửa, một vòng tay mạnh mẽ vươn nắm lấy cánh tay cô rồi ôm choàng lấy cô, trút lên mặt lên cổ cô những nụ hôn cháy bỏng cuồng nhiệt.
Là Hoàng Vũ. Hoàng Trinh đã quen với cách tỏ bày tình cảm của Vũ, chỉ có hành động thay cho lời nói.
– Vũ!
Tiếng kêu nũng nịu tắt ngang, anh kéo chiếc áo qua đầu cô, bước ch?