
Nhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh
Tổng số chương: 2
Đang chạy xe, Lượng có cảm giác toàn thân mình bị xô tới và một bóng áo trắng bay qua người anh.
Hự! Lượng ngã lăn trên đường và một vật nặng nằm đè lên người anh… Không phải cái xe nặng nề, mà một thân thể mềm mại, cùng mùi hương dịu dàng.
– Ái da! Đau chết đi được.
Đang đau muốn tắt thở, Lượng cố nhìn lên. Trời đất ơi! Cô ta đang nằm trên người anh, vậy mà còn kêu đau, trong lúc thân thể anh bị trợt dài và ngã trên mặt đường.
May là đường đang vắng, nếu không không biết sẽ như thế nào đây?
Con gái con đứa chạy xe kiểu gì vậy không biết.
Nhận ra mình đang nằm trên người gã con trai lạ, Vân Phi vội nhổm dậy tức thì, cô quay tìm kẻ tông vào mình. Và ngay lập tức, cô túm lấy Lượng:
– Anh chạy xe kiểu gì vậy hả?
Lượng bực dọc hất đùa tay Vân Phi ra. Quần áo anh lấm lem hết trơn rồi, như thế này sao đi dự đại hội.
Cố nén đau, anh gượng đứng dậy, đi cà nhắc lại đỡ chiếc xe của mình lên. Phía sau là chiếc Atila, nó cũng đang bị ngã chỏng gọng, xăng chảy ra ướt cả mặt đường, mùi xăng bốc lên nồng nặc.
Muộn mất rồi! Lượng ngồi lên xe thử đề máy vận hành. May quá, không sao.
Nhưng xe Lượng vừa nhích máy, Vân Phi nắm đuôi xe anh lại, cô hét toáng lên:
– Anh định bỏ đi à, không cần biết tôi như thế nào à?
Lượng khó chịu:
– Này cô! Là cô đụng tôi, chớ không phải tôi đụng cô. Xe tôi chạy phía trước, cô ngã lại nằm trên người tôi, người cô không sao, nhưng tôi thì lấm lem, chảy máu tay. Tôi đang vội không bắt đền cô, cô còn muốn kêu ca gì nữa?
– Vội thì vội, ít ra cũng phải nhìn xem tôi có làm sao không đã chứ?
Lượng nổi cáu:
– Nè! Cô định vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?
– Phải!
Vân Phi còn định la lối nữa, cô cũng bị trầy chân nè, nhưng một người đã chen vào.
– Gì vậy, cô Vân Phi?
Trông thấy Vũ, Vân Phi mừng rỡ:
– Anh Vũ! Tên này…
Lượng lạnh lùng:
– Là cô ta tông vào tao. Mày quen cô ta thì giải quyết giùm tao, tao phải về công ty họp gấp đây, trễ giờ rồi.
Vũ phẩy tay:
– Ừ, đi đi để tao lo.
Không đợi Vũ dứt câu, Lượng vội đề máy cho xe vọt đi. Thật bực bội, đúng là sáng ra ngõ gặp gái mà.
Vân Phi cáu kỉnh:
– Anh Vũ! Anh quen anh ta à?
– Ừ. Là kỹ sư Lượng, đội trưởng đội xây dựng của công ty. Cô có sao không?
– Trầy tay và chân nè.
– Để tôi dựng xe của cô lên, đẩy vào lề.
Vân Phi đi cà nhắc vào, cô ngồi bệt luôn trên vỉa hè.
– Anh mau gọi điện thoại cho ba tôi luôn đi, nói ổng đến đây rước tôi.
– Sáng nay, giám đốc phải họp đó.
– Tôi mặc kệ!
Vân Phi phụng phịu muốn khóc. Vũ đành vỗ về:
– Tôi gọi tắc xi cho cô nghe. Còn xe của cô, để tôi xem có hư gì không, sau đó tôi mang đến nhà cho cô nhe.
Vân Phi miễn cưỡng:
– Cũng được.
Thật ra Vân Phi chỉ bị trầy đầu gối một chút, nhưng cô quen thói làm nũng nên lúc nào cũng muốn tất cả đều quan tâm đến mình.
Vẫy một chiếc tắc xi, Vũ dìu Vân Phi ngồi lên, anh dặn dò người tài xế, xong đóng cửa xe lại và chào Vân Phi.
Vân Phi xoa đầu gối, cô sợ nhất là đầu gối mang thẹo. Cái xe chết tiệt, cô đã nói với ba, cô ghét Atila. Hễ chạy nhanh mà thắng gấp là nhào té xuống đường, nhưng ông có chịu nghe đâu.
Chiều nay về nhà, cô nhất định sẽ bắt thường ông.
Lượng chạy đến ướt mồ hôi, cái chân đau mà phải cắn răng chịu. May là đến cơ quan, còn năm phút nữa tám giờ ba mươi, đủ thời gian cho anh thay cái áo khác.
Gởi xe ở bãi, Lượng ôm cặp hồ sơ chạy nhanh vào.
– Anh Lượng! Sao đến trễ dữ vậy?
Ngọc Hoa kêu lên hốt hoảng:
– Anh bị ngã xe à? Có sao không?
– Trầy chút xíu thôi.
Lượng bước nhanh vào phòng mình. Anh luôn để sẵn quần áo ở phòng làm việc, nên có thể vào phòng họp với bộ quần áo khác. Tuy nhiên quá hấp tấp, anh quên bẻ cổ áo sơ mi cho ngay lại.
– Anh Lượng!
Lượng quay lại:
– Gì vậy?
Ngọc Hoa bước tới, cô sửa giùm cho Lượng cổ áo. Lượng cảm động đến trống ngực đập thật mạnh. Chưa dừng lại ở đó, cô còn làm cho anh cảm xúc đến ngây ngất.
– Tay anh bị trầy rướm máu nè, vào họp đi, một lát ra, em rửa vết thương và băng bó lại giùm cho.
– Cám ơn.
Anh nhìn cô dịu dàng yêu thương, nhưng dường như cô chẳng nhận ra, đẩy vai anh đi.
Đi họp đi, kẻo trễ.
Phòng họp đã sẵn sàng. Dù vừa ngã xe và bực mình, cái bực mình vội tan nhanh đi vì anh vừa nhận ra… tin hiệu tình yêu ở Ngọc Hoa. Bỗng dưng Lượng trở nên hưng phấn. Anh thuyết trình phương án của mình thao thao bất tuyệt giữa đôi mắt hài lòng của vị tổng giám đốc Thiên Ân.
Điện thoại của ông reo, ông vội vã cầm máy đi ra ngoài. Nhìn ông, bất giác Lượng nhớ đến cái ngã xe ban sáng và cô gái. Lúc đó vội quá, cho nên anh chẳng kịp nhận ra gì cả. Nếu gặp lại, anh cũng chẳng nhận ra cô. Có một điều anh sẽ không quên, là làn da mịn màng ấy tiếp xúc làn da của anh. Đôi mắt của cô to tròn và bướng bỉnh.
Mãi đến lúc rồi phòng hợp, Lượng mới thấy Vũ lò dò vào, mặt nhăn nhó như cái bị rách.
– Tao phải sửa xe cho cô nàng đến bây giờ mới xong đấy.
– Cô ta có sao không?
– Trầy đầu gối và cứ như ăn mày đổ ruột không bằng, mè nheo chịu không nổi.
Nhưng Vũ chợt cười thì thầm:
– Dễ thương không chịu nổi. Cám ơn mày đã cho tao cô hội gần người đẹp.
Lượng vờ trừng mắt:
– Vậy mày còn kêu ca cái gì nữa hả?
– Còn mày? Có sao không?
– Trầy tay. Tao đi xuống phòng y tế đây.
– Anh Lượng vào đây, em rửa vết thương và băng bó cho.
Ngọc Hoa đi ra, không hiểu cô có biết câu nói của cô đã làm cho Lượng thật sung sướng và hạnh phúc. Nếu như không thích anh, cô đâu đã quan tâm đến anh.
Lượng chưa kịp đi, Vũ đã vỗ vào vai anh:
– Sướng nghe, được người đẹp lo cho, tao ganh tỵ với mày đó. Vừa mới ra trường đã có việc làm ngay, lại là một công ty lớn, đã vậy còn được cất nhắc đi tu nghiệp, lương thì tăng liên tục.
– Thôi được rồi, stop đi!
Vũ chẳng chịu dừng mà nhìn sát vào mặt Ngọc Hoa:
– Em nói đi Hoa! Em thích thằng Lượng hay thích anh?
Ngọc Hoa đỏ mặt. Làm sao cô có thể nói được. Cô thích Vũ. Vũ và Lượng là đôi bạn thân, họ ở chung một căn nhà, nếu như cô thân với Lượng, ắt luôn gặp Vũ. Vũ đẹp trai phong độ, ăn nói lưu loát. Cô yêu anh vì những điều ấy. Tình yêu là điều thầm kín bí mật và riêng tư, sao có thể nói rõ, khi anh là chàng hoàng tử trong trái tim cô.
– Này Hoa! Chiều nay đi ăn cơm và đi nghe nhạc với bọn anh đi.
Ngọc Hoa sung sướng gật đầu. Được đi với Vũ đến bất cứ chân trời nào, cô cũng đi hết. Còn Lượng, anh cũng đang thật hạnh phúc và thầm cám ơn thằng bạn đã tạo cơ hội cho mình.
Đi ăn xong, bộ ba kéo đến vũ trường Medoly. Vũ là khách hàng thường xuyên ở đây, còn Lượng và Ngọc Hoa, đây là lần đầu.
Bản tính phong lưu, chiều nay Vũ chăm sóc Ngọc Hoa… hơi tận tình, cô ngây ngất với điều ấy. Ánh mắt cô chưa một lần cho Lượng. Nhìn cô, Lượng chợt buồn thầm. Có khi nào anh đã lầm?
Vừa bước qua cửa vũ trường là không gian sôi động. Nhạc vang vang rền rĩ điệu Pop Rock.
Vũ đi nhanh quá, nên Ngọc Hoa đành phải bám theo Lượng. Cả ba chọn một bàn trống ngồi vào.
Vũ gọi rượu.
Ngọc Hoa bỡ ngỡ nhìn ra sân nhảy. Những cặp tình nhân đang hưng phấn nhảy.
Hàng chữ “Valentine” đập vào mắt cô. Hoá ra hôm nay là ngày lễ tình nhân. Lượng rót rượu vào ly cho Ngọc Hoa.
– Em uống đi Hoa.
– Dạ.
Vũ thờ ơ nâng ly rượu lên môi, chợt ánh mắt anh sáng lên, hai chân anh bật lên như cái lò xo.
– Vân Phi!
Lượng giật mình nhìn ra sàn nhảy, anh nhận ra ngay là “cô ta”.
Chiếc váy da thật ngắn lên đến đùi, chân mang giày cao, cô đang say sưa nhảy. Nhạc lúc này đang chuyển sang điệu cuồng nhiệt và nóng bỏng.
– Nhảy đi Ngọc Hoa, Lượng!
Lượng lắc đầu:
– Tao không thích điệu nhạc này, cuồng loạn quá. Mày và Ngọc Hoa nhảy đi.
Ngọc Hoa ngượng ngập:
– Em không biết nhảy.
Chỉ chờ có như vậy, Vũ đi ngay ra sàn nhảy và từng bước chân di động điệu nghệ thuần thục, cố đến gần và tiếp cận Vân Phi.
– Chào Vân Phi!
Vân Phi chào lại:
– Anh đi với ai vậy?
– Lượng.
Vũ hất hàm về phía trong. Vân Phi nhìn vào:
– Anh ta không sao chứ?
– Dĩ nhiên là không sao. Còn Phi đi với ai vậy?
– Bạn và em trai.
Lúc nãy Vũ mới nhận ra có cả Vân Long. Anh gật đầu chào Long.
Suốt buổi hôm ấy, dường như Vũ bám theo Vân Phi như hình với bóng. Anh quên hẳn Lượng và Ngọc Hoa. Cô ngồi buồn xo.
Nếu như hôm nay cô không đi cùng với anh, cô sẽ mãi nuôi ảo tưởng. Ảo tưởng vỡ tan tành rồi, chỉ còn là nỗi buồn của một mối tình đơn phương, chỉ có trái tim dành cho anh mà thôi. Nước mắt Ngọc Hoa dâng lên.
– Mình về đi anh Lượng!
– Để anh gọi thằng Vũ đã. Cái thằng… đi với bạn bè rồi bỏ mặc bạn bè.
Lượng đi ra gọi Vũ, Vũ lắc đầu:
– Mày đưa Ngọc Hoa về giùm tao đi!
– Mày không về à?
– Ừ.
– Vậy tao về trước.
Lượng nắm tay Ngọc Hoa đi ra. Ngồi sau lưng Lượng, Ngọc Hoa không giấu được tình cảm nữa, cô gục trên vai Lượng mà khóc, những giọt nước mắt rơi âm thầm ướt vai áo Lượng và cũng bóp nát trái tim anh. Ngọc Hoa yêu Vũ.
Đường về đêm nay sao lạnh và buồn quá. Anh yêu Ngọc Hoa, Ngọc Hoa yêu Vũ, còn Vũ… Anh chàng bay bướm đó như con bướm đa tình, chưa chịu dừng chân lại vườn hoa nào.
Hơn mười giờ đêm Vũ mới về đến nhà, anh mệt mỏi cởi áo và giày vứt bừa ra đó.
– Mày ngủ rồi hả Lượng?
Lượng nằm im như ngủ không trả lời. Vũ nhún vai và nằm lăn ra. Một đêm thật vui, gương mặt Vân Phi ám ảnh anh mãi thôi.
Vừa chạy xe vào con hẻm nhà mình, Lượng giật mình vì bên trong hàng rào, Vân Phi đang đứng trên chiếc Atila của cô và với tay lên cao để hái hoa, những cánh ti– gôn màu tím nhạt dễ thương mà Lượng luôn bỏ công chăm chút.
Lượng thắng kịt xe lại. Tiếng thắng xe làm Vân Phi giật mình nhìn xuống, cánh tay của cô cũng hạ ngay xuống, kịp đủ cho Lượng nhìn thấy một phần bụng trắng mịn màng của cô, do chiếc áo quá ngắn.
Định tỉnh mình lại, cô điềm nhiên… đưa tay hái tiếp, như không cần biết sự có mặt của Lượng.
Lượng khoanh hai tay và đứng nhìn Vân Phi. Trong một phút, anh nhận ra… cô đẹp quá, cách ăn mặc cũng quá ngổ ngáo. Cô ta có biết là khi cô với tay hái hoa, cái áo lại bị kéo lên cao hở cả một phần bụng? Lượng vô tình nên phải nhìn, còn với những thằng con trai khác, đây là dịp để… rửa mắt.
Bỗng dưng Lượng thấy bực mình vì cái màn phô diễn này.
Hái xong hoa thành một bó, Vân Phi hân hoan nhìn xuống và định tuột xuống xe. Bắt gặp đôi mắt “diều hâu” của Lượng, Vân Phi cầm mặt, giọng trở nên chua loét đanh đá:
– Nãy giờ anh rửa mắt no chưa vậy?
Chưa dứt lời chua ngoa, Vân Phi chới với vì cái xe lắc lư.
Lượng vội phóng tới, anh đỡ người Vân Phi lẫn cái xe cho đứng lại. Toàn thân cô phút chốc nằm gọn trong vòng tay anh, mặt cô chạm phớt vào mũi anh.
Gượng người lại, Vân Phi dịch người ra lạnh lùng:
– Tôi không cám ơn anh đâu.
Lượng buông tay ra, anh đi nhanh vào nhà mình. Lúc này Vũ mới lò dò về tới, tay cầm bịch thức ăn.
– Ủa! Mày về rồi à? Tao mua thức ăn về định “nhậu” với Vân Phi.
– Vậy hả? Nếu vậy cho mày mượn nhà luôn đó.
Quay ra xe, anh nhìn Vân Phi:
– Muốn hái hoa thì bảo thằng Vũ hái cho, đừng leo lên, coi chừng có ngày cái mũi của cô ăn trầu đó.
Vân Phi bặm môi. Cô thấy ghét cay ghét đắng Lượng. Anh ta vừa xấu trai vừa thô lỗ. Lẽ ra anh ta phải tỏ ra nịnh đầm với cô một chút chứ, dù gì cô cũng là con gái và rất đẹp nữa kìa, chưa kể việc anh đang làm việc cho ba cô. Chính thái độ xem thường của anh, đánh mạnh vào lòng kiêu ngạo tự tôn của cô. Có biết bao nhiêu cây si trồng trước nhà cô, ngay cả Vũ, anh cũng thuần phục trước cô vô điều kiện như một tên nô lệ. Vậy mà…
Vân Phi ném mạnh bó hoa xuống đất, bó hoa thật đẹp vừa được cô cố lòng hái xuống. Bước lại xe, cô mở mạnh công tắc đề máy và leo lên xe phóng đi.
Vũ ngơ ngác gọi theo:
– Vân Phi đi đâu vậy?
Vân Phi chạy vút đi, bỏ mặc Vũ với những món đồ ăn trên tay.
Vừa nhìn thấy Vân Phi, người bảo vệ vội mở rộng cánh cửa cho cô chạy xe vào.
Không một lời cám ơn, Vân Phi phóng vèo chiếc xe của cô qua cánh cửa cổng của công ty. Chiếc Toyota mui trần màu đỏ chói, trông ngông nghênh như chủ nhân của nó.
Két… Từ trong ngõ hẻm của phòng bảo vệ, Lượng hết hồn thắng xe đứng lại. Vệt bánh xe của anh trợt dài trên đường.
Hú hồn! May là anh chạy chậm, nếu không anh đã tông vào chiếc xe kia. Hoàn hồn, Lượng kịp nhìn lại. Lại là cô ta! Nhất quá tam. Ba lần anh gặp cô và ba lần đều có “sự cố”.
Lượng cắn mạnh môi. Cái mà anh ghét lại cứ gặp. Anh chúa ghét con gái quậy. Xem kìa! Cô ta giống như một “xì trum” thứ thiệt. Nhìn cô ta bằng cái nhìn khó chịu, rồi anh lùi xe lại.
Nhún vai, Vân Phi lái xe lướt qua, cô chạy vòng đến trước cửa công ty và thắng mạnh xe.
Mở cửa xe, không nhìn ai, cô chạy nhanh lên lầu:
– Ba!
– À, Vân Phi!
Ông Thiên Ân cười vui vẻ:
– Tìm ba hả? Có chuyện gì vậy, con gái?
Vân Phi ngồi xuống ghế, cô tháo bao tay ra, hai chân đong đưa cặp đùi thon dài tuyệt đẹp.
– Ba thử đoán xem.
– Nào, con gái! Ba đang rất bận.
Nhăn nhó, Vân Phi bật dậy, cô giựt phăng cây viết trong tay cha.
– Con mặc kệ ba đang bận. Lúc nào gặp con, ba cũng nói bận. Ghét ghê!
Ông Thiên Ân cười khẽ, vòng tay ôm qua eo con gái:
– Rồi đó, nói đi. Sắp sinh nhật cho nên muốn xin ba tiền phải không?
– Ba biết rồi còn hỏi. Con chẳng những xin tiền ba mà còn sẽ mở party ở nhà nữa.
– Được, ý con là ý trời. Cần ba phụ giúp gì nữa?
– Để coi…
Vân Phi cười:
– Hữu Lượng là kỹ sư trưởng ở đây phải không ba?
– Ừ. Ba thích Hữu Lượng, một con người thông minh năng động, nhưng hơi nguyên tắc đó con. Sao?
– Ba mời anh ta dự sinh nhật của con giùm con.
– Sao con không tự mời?
– Con sợ… ảnh không đi. Giúp con nghe ba!
Ông Thiên Ân mỉm cười. Hữu Lượng tuy không đẹp trai lắm, nhưng nếu Vân Phi thích, ông sẵn sàng tác thành. Ông ghét đám bạn loi choi của con gái, không một đứa nào chững chạc. Được đấy, ông tin Hữu Lượng đủ bản lĩnh thắng cương con ngựa chứng.
Hữu Lượng đủ bản lĩnh thắng cương con ngựa chứng.
– Được, ba sẽ giúp con. Yên tâm đi, con gái!
– Cám ơn ba.
Có tiếng gõ cửa, ông Thiên Ân cao giọng:
– Vào đi!
Cánh cửa bị đẩy vào và không ngờ là… Lượng. Anh khựng lại:
– Xin lỗi, ông tổng có khách. Tôi xin ra ngoài, một lát trở vào vậy.
Ông Thiên Ân xua tay:
– Không sao. Vân Phi, con gái tôi thôi mà.
Ông quay sang con gái:
– Nếu không có chuyện gì, con về đi Vân Phi.
– Dạ.
Vân Phi nhún mình một cái, cô đi lại cửa và không quên nhăn mũi, lè lưỡi… nhát ma Lượng một cái.
Vẻ trẻ con của cô làm cho Lượng suýt phì cười, nhưng anh nghiêm mặt ngay lại, thản nhiên như không.
Vân Phi dừng chân nơi cửa, cô nháy mắt với cha:
– Nhớ nghe ba!
– Ờ.
Ông chỉ ghế cho Lượng ngồi:
– Cậu ngồi đi, chúng ta bắt đầu từ việc của công trình khu Thảo Điền nhé
Thật tình mà nói Lượng không muốn đến dự sinh nhật của Vân Phi, nhưng rồi Vũ cứ nhất định kéo anh đi.
– Mày bất lịch sự vừa thôi chứ, ông tổng mời mày, có ghét người ta, mày cũng nên đến, năm phút thôi. Nên biết lấy lòng sếp một chút chứ.
Vậy là Lượng đi, đi một cách miễn cưỡng.
Buổi tiệc được khai mạc bằng màn khiêu vũ của ông Thiên Ân và Vân Phi. Hai cha con giống như tình nhân chứ không giống cha con.
Điệu nhạc Rock sôi động. Vân Phi mặc áo đầm trắng, tóc chải từng lọn quăn xoã xuống đôi vai trần. Trên cổ là sợi dây chuyền bạch kim với mặt ngọc sáng lấp lánh. Vẻ yêu kiều trẻ trung của cô nổi bật trông rất thuỳ mị, không ngổ ngáo như Lượng từng bắt gặp. Cô kết thúc bài khiêu vũ bằng một vòng quay đẹp mắt giữa tiếng vỗ tay xuýt xoa ngưỡng mộ, không gian ồn ào, mọi cặp kéo nhau ra sàn nhảy. Vũ cũng vậy, anh đến ngay trước Vân Phi và nghiêng mình kiểu cách.
– Mời Vân Phi!
Vân Phi đưa tay ra cho Vũ nắm tay mình, cả hai lại ra sàn nhảy. Bây giờ là điệu nhạc Jazz sôi động.
Trong một góc, Lượng ngồi một mình, anh định đến nói lời chúc mừng sinh nhật thôi rồi ra về. Nhưng sau khi nói lời chúc rồi, nhận ra hành động bỏ về của mình không đẹp mấy, anh đành ngồi nán lại một chút.
Ông Thiên Ân đi đến và ngồi đối diện.
– Có lẽ không khí này không hợp lắm với cậu?
Lượng cười ngượng:
– Vâng.
– Con bé Vân Phi nhà tôi quen được nuông chiều nên làm nũng và cũng đáo để lắm. Nó có làm gì phật ý, cậu bỏ qua cho.
Lượng vả lả:
– Dạ, không có gì đâu ạ.
– Tôi rất quý cậu và trọng dụng cậu. Hay chủ nhật này, cậu đến nhà dùng cơm nhé. Bà xã tôi nấu món ăn Nam Bộ thì khỏi chê.
Lượng chỉ còn biết dạ. Ông đã nói như thế và hoàn toàn không xem anh là cấp dưới của ông, làm sao Lượng dám nói lời từ chối.
– Nhớ Lượng nhé! Không được từ chối.
– Ba!
Một cái đập lên vai ông Thiên Ân, Vân Phi đến từ lúc nào, cô nũng nịu ôm quàng qua vai ông:
– Ba cho con mượn anh Lượng đi. Anh Lượng! Chúng ta nhảy bản này đi.
Lượng còn chưa muốn đứng lên, ông Thiên Ân đẩy anh đứng dậy:
– Cậu ra sàn nhảy đi.
Lượng đành đứng lên đi theo Vân Phi. Nhạc chuyển tông sang điệu Vales lả lướt. Vân Phi tinh nghịch ôm qua vai Lượng, người cô hơi sát vào người anh, hai gương mặt sát vào nhau.
Bên ngoài, Vũ nhìn cả hai đến rách cả mắt. Anh không tin Vân Phi thích Lượng, cô bé này nhất định trêu Lượng đây.
Phần Lượng, anh tỉnh táo ngay để nhận ra, cô bé đang trêu mình nên cứ thản nhiên ôm qua eo cô đi theo điệu nhạc.
Vân Phi cười khẽ:
– Hình như anh rất ghét tôi?
– Phải!
Không ngờ anh thẳng thừng nhận chứ không chối, một sự thật làm cho Vân Phi bực mình.
Cô hất mặt:
– Anh có biết, có bao nhiêu người quỳ luỵ mong tôi để mắt, chẳng hạn như… anh Vũ?
Lượng lạnh nhạt:
– Tiếc rằng tôi không nằm trong số những người đó, cũng như không hề có ý tán tỉnh cô.
Quả là cách nói của Lượng mạnh hơn cả thứ vũ khí dùng để uy hiếp người khác khuất phục mình. Như một cái tát vào lòng kiêu hãnh tự tôn của Vân Phi, cô mím môi và buông vai Lượng ra, quay phắt lại bàn.
Còn Lượng, anh đi luôn ra cửa. Đã đến lúc anh có thể ra về. Nơi ồn ào ăn chơi trưởng giả này, không thuộc về anh. Chỗ của anh là không gian thanh bình trong căn nhà nhỏ, chiếc máy vi tính, công việc và nỗi nhớ Ngọc Hoa nữa.
Sương đêm lành lạnh ướt vai, Lượng thọc sâu hai tay vào túi quần rảo bước.
Nỗi đau từ đêm gặp Ngọc Hoa lại về canh cánh…
– Cái gì? Anh yêu em?
Trong bóng tối, mắt Ngọc Hoa mở to:
– Anh lầm rồi anh Lượng. Em cư xử tốt với anh vì anh là bạn của anh Vũ. Anh Vũ đang tá túc trong nhà anh.
Cô quay ngoắt vào nhà, mặc cho anh đứng chôn chân. Từ hôm ấy, cô tránh mặt anh. Một ranh giới khẳng định rạch rồi.
Ngồi xuống cạnh vợ, ông Thiên Ân âu yếm ôm vợ vào lòng:
– Em chưa ngủ à?
– Sinh nhật Vân Phi có vui không anh? Tiếc là năm nay em bệnh nên không xuống dự sinh nhật con được.
– Vui! Năm nay nó không ra nhà hàng vì biết em bệnh. Anh rất vui vì hình như nó để ý đến Hữu Lượng.
– Cậu kỹ sư mà anh hay nhắc đến đấy à?
– Ừ. Anh biết chỉ có Lượng mới “trị” được con Vân Phi nhà mình.
Bà Vân Lan cười nhẹ:
– Anh nói quá cho con mình rồi đó. Người anh nên lo là thằng Vân Long kìa.
– Vân Long thì còn có gì đáng lo đâu. Nó chăm chỉ học hành, anh tin nó sau này sẽ kế thừa anh điều khiển công ty đi lên. Gần đây anh tạo cơ hội cho Lượng giúp đỡ nó về cách quản lý các công trình.
– Nói như vậy là anh chọn Hữu Lượng cho Vân Phi à?
– Có thể. Nhưng để xem tụi nó có thể đến với nhau được hay không nữa chứ. Anh quan niệm đàn ông phải tài ba, chững chạc. Đó là tiêu chuẩn nền tảng cho một gia đình hạnh phúc, giống như… anh vậy.
Bà Vân Lan phì cười:
– Rốt cuộc thì mèo lại khen mèo dài đuôi.
– Nhưng mà em có công nhận anh tài giỏi và chính vì vậy mà trái tim cô Vân Lan mới rung động và chịu làm vợ một cách vô điều kiện.
– Có.
Đang vui, bà Vân Lan trở nên buồn buồn:
– Nhưng mà bây giờ, em lại không thể cho anh một cuộc sống vợ chồng chăn gối hạnh phúc… Thiên Ân này!
– Em nói đi!
– Nếu như anh có với cô gái nào, em cũng không trách anh đâu.
Ông Thiên Ân nhăn mặt:
– Em lại nữa rồi, anh không thích nghe em nói như vậy đâu.
– Hơn một năm nay rồi, căn bệnh cứ mỗi lúc giày vò em xuống tận cùng đau không thể chịu được. Anh biết không, có lúc đau quá, em nghĩ nếu chết có lẽ sẽ hay hơn sống.
– Em đừng nói như vậy mà!
Ông ôm chặt bà vào lòng, hôn lên mái tóc:
– Đã hai mươi năm, anh luôn hài lòng vì ông trời đã ban cho em cho anh. Em sẽ lành bệnh mà, Vân Lan.
Đây là một cách nói để an ủi cả hai. Mỗi lúc bà đau oằn oại, ông chỉ biết ôm bà vào mình. Căn bệnh đang mỗi lúc đưa bà đến gần với thế giới thứ ba.
– Ba mẹ! Con vào được không?
Là Vân Phi, cô đã tiễn đưa người khách cuối cùng ra về. Vũ bắt đầu là kẻ phiền phức, khi anh đeo bám cô chẳng rời. Anh cũng chẳng khác gì trong hàng trăm cây si từng đến với cô. Chỉ có Lượng. Anh ta chẳng những không đẹp trai, còn chẳng biết ga– lăng nịnh đầm. Thế mà đêm nay, anh ta lại là người bắt Vân Phi phải suy nghĩ nhiều đến anh.
– Con vào đi Vân Phi. Tiệc tàn rồi à?
– Dạ.
Vân Phi bước vào, cô lại ngồi cạnh ba mẹ:
– Mẹ có khoẻ không ba?
– Cũng bớt đau nhiều rồi. Đêm nay con vui chứ Vân Phi?
– Dạ vui.
Ông Thiên Ân thăm dò:
– Con thấy Hữu Lượng như thế nào?
– Hữu Lượng hả ha?
Vân Phi bĩu môi:
– Anh ta gàn và khó ưa. Con đang hối hận là đã nhờ ba mời anh ta đến đây chọc giận con.
– Có phải là Hữu Lượng nói anh ta sẽ không nằm trong số người tán tỉnh con?
Vân Phi tròn mắt:
– Sao ba biết?
– Đừng quên ba là ba của con.
Nhắc đến Lượng, Vân Phi giận dữ:
– Anh ta thật khó ưa và đang ghét.
Vân Phi không thấy ba đang nhìn cô mà cười. Nụ cười đầy ý nghĩa.
Vân Phi lười biếng nằm dài trên đi– văng. Cô đã thi xong và đang vào hè. Cô không biết có bao nhiêu gã con trai vây quanh cô, có Vũ nữa, ai cũng nuông chiều và ca tụng cô.
Những lời sáo rỗng ấy nghe hoài phát chán.
Điện thoại reo, Vân Phi uể oải nhấc lên:
– Alô.
– Ba đây Phi.
– Ba đang ở đâu vậy?
– Đồng Nai. Con vào phòng ba, lấy cho ba tập hồ sơ về dự án xây dựng khu Thảo Điền cho ba.
Vân Phi ngẩn ngơ:
– Ba đang ở Đồng Nai, con phải đi Đồng Nai à?
– Con có thể bảo Hữu Lượng đưa con đi, ba cũng cần gặp Lượng một chút. À! Hay để bà gọi điện thoại Lượng đưa con đi. Nhanh nghe Phi! Ba đang cần dự án đó.
Ông Thiên Ân cắt máy, không kịp cho Vân Phi nói gì hết. Cô dập mạnh máy vào giá, làu bàu như có ông đang đứng trước mặt. Sao không là tài xế hay ai khác mà cứ bảo là Lượng?
Tức mình, Vân Phi bấm số gọi cho ba. Máy bị bận, Phi gọi đến mười phút mà cứ bận.
Bực mình, Vân Phi ngồi dậy. Cô biết cha cố tình gán Lượng cho cô được. Cô sẽ bắt anh ta mở to mắt ra, nhận ra chân giá trị của cô. Xem thường cô hả, có ngày anh sẽ hối hận.
Chọn một cái áo “nhu mì” nhất, Vân Phi mặc vào. Cô vừa chải tóc thì xe cũng vừa đến. Cho anh ta đợi, Vân Phi thủng thỉnh chải tóc, vẽ mày vẽ mắt.
– Cô Vân Phi! Cậu Lượng nói phải nhanh lên, ông đợi trên Đồng Nai, nếu không sẽ hỏng việc của ông.
Vân Phi quay lại trừng mắt:
– Mặc kệ anh ta!
Phải mười phút sau, giữa lúc Lượng nóng nảy đi qua đi lại, Vân Phi mới đi xuống.
Lượng bực bội xẵng giọng:
– Cô chịu đi xuống rồi sao? Cô có biết cái thói chậm chạp đỏng đảnh của cô, có thể làm cho ba cô mất hàng trăm triệu đồng không?
Vân Phi sầm mặt, chưa có gã con trai nào dám xẵng giọng quát lớn tiếng vào mặt cô như thế. Vậy mà ba cô gán ghép cô vào cái gã “tâm thần” này. Thấy cô còn đứng lựng khựng, Lượng lại cau có:
– Mau lên!
Anh đi nhanh ra xe vào ngồi vào. Vân Phi mím môi cố nhìn, cô tự hứa, có một ngày… Lượng phải trả giá đắt cho hành động xem thường cô của anh.
Cô leo lên xe và ngồi vào băng ghế sau, không quên đóng mạnh cửa như để “dằn mặt” Lượng.
Lượng đạp số cho xe vọt lên phóng nhanh ra đường. Ra đến lộ, anh chạy chậm, nhưng vừa bắt đầu ra xa lộ là… ào ào.
Gió bạt mạnh, tóc Vân Phi bay rối lên. Cô thích thú để gió bạt vào mặt mình. Chạy xe với tốc độ nhanh cũng là… sở thích của Vân Phi mà. Cái bực bội có lúc nãy, lúc này được gió mát ve vuốt nên lắng xuống.
Tuy nhiên vẫn không có đối thoại nào giữa hai người. Được một lúc, Vân Phi chồm người tới, cô bỏ đĩa vào máy và cố tình mở to nhạc lên.
Lượng nhún vai không nói gì, chăm chú vào việc lái xe.
Vân Phi châm chọc:
– Anh Lượng! Anh có nghe câu nói “ghét của nào trời cho của đó” không?
Lượng khô khan:
– Có.
– Anh không biết lịch sự với phụ nữ tí nào cả. Người ta nói “không nên đánh phụ nữ dù là bằng một cành hoa”. Vậy mà gặp tôi, anh luôn xẵng lè, quát nạt.
Lượng giễu cợt:
– Ý cô nói là tôi ghét cô, sau này ông trời sẽ trao cô cho tôi?
Vân Phi bưng miệng. Cô đang mắng khéo anh ta, nhưng không ngờ, anh ta lại lái câu chuyện và dồn cô vào cái thế… cứng họng. Vân Phi trở nên lúng túng. Từ lúng túng, cô trở thành chua ngoa đanh đá.
– Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ vớ anh, mà anh sẽ gặp một cô vợ đỏng đảnh gấp trăm lần tôi.
– Vậy à?
Lượng cười nhẹ:
– Cám ơn lời chúc của cô. Nhưng người ta nói, nếu ngựa chứng ắt sẽ có nài giỏi.
A! Anh ta ám chỉ cô là con ngựa chứng, Vân Phi giận tím mặt. Cô quay mặt ra cửa, môi mím chặt. Và cô câm như hến cho đến khi xe đến nơi.
Ông Thiên Ân đang sốt ruột chờ cả hai.
Vân Phi mở nhanh cửa bước xuống, cô sà lại ôm cánh tay ông:
– Ba! Hồ sơ của ba, con để trên xe.
Lúc này Lượng cầm tép hồ sơ lễ phép trao cho ông Thiên Ân:
– Dạ, hồ sơ đây ạ. Cháu đã lấy được chữ ký bên A rồi.
Ông Thiên Ân vui vẻ:
– Tốt quá! Chúng ta vào trong họp một chút đi.
Ông như quên hẳn Vân Phi, làm cô giận dỗi giậm chân:
– Ba chỉ cần hồ sơ, sao không bảo anh ta đến lấy và mang cho ba, mà nhất định bắt con đi vậy?
– À, xin lỗi con. Nhưng ba có việc cần nhờ con. Con vào căng tin uống nước, ba bận nửa giờ thôi.
Không biết làm sao, Vân Phi đành im lặng, rồi vào căng tin gọi một lon Coca và xem tivi giết thời giờ. Nhưng không lâu lắm, ông Thiên Ân trở ra gọi cô:
– Ba cũng nên cho con tham dự, con cũng đang học ngành kiến trúc kia mà.
Ông ôm quàng qua vai cô âu yếm.
– Giận ba à?
– Sao không giận, con ghét con người kia, anh ta dám nạt con.
Ông Thiên Ân phì cười:
– Có cần ba bảo anh ta xin lỗi con không?
– Không cần.
– Vậy thì vào phòng họp đi.
Thật ra thì buổi họp cũng khá sôi nổi, Lượng có những nhận xét sâu sắc và thực tế. Nhìn phát đồ kết cấu và thiết trình của Lượng, Vân Phi chợt hiểu tại sao ba cô trọng dụng và ưu ái Lượng. Anh ta là người có tài.
Xong buổi họp, cả ba đi ra chợ ăn cơm. Lần đầu tiên Vân Phi đến Đồng Nai. Ở đây bán thật nhiều bưởi. Vân Phi kêu lên:
– Một lát mình mua thật nhiều bưởi nghe ba. Mẹ thích ăn bưởi Biên Hoà lắm.
Ông Thiên Ân cười vui.
– Ừ.
Lượng đi phía sau. Anh có chút ân hận vì đã quát nạt cô.
Sinh viên năm thứ ba rồi mà trông cô như còn bé, vòi vĩnh nũng nịu với cha không ngớt.
Còn anh, có lẽ cuộc sống không mẹ, cha có vợ khác, tình thương dành hết cho những đứa em đã biến anh thành người khô khan.
Lần đầu tiên, Lượng chợt có cái nhìn dịu dàng với Vân Phi.
– Anh Lượng! Ngừng xe đi.
Lượng ngạc nhiên nhìn lại:
– Chi vậy?
– Anh đi núi Bửu Long bao giờ chưa?
– Có. Một lần.
– Anh… có thể ngừng xe và đi núi không? Không cần lên cao.
– Được.
Vân Phi nhăn mặt:
– Anh hà tiện lời nói với em nữa à? Làm người phải cởi mở một chút chứ anh Lượng. Anh cứ như thế này, anh sẽ già… ế vợ đó.
Lượng cười nhún vai, cho xe vào một bãi đất trống.
Vân Phi mở cửa xe bước xuống. Cô thích thú nhìn quanh ngọn núi, những gian hàng nước và bán đồ lưu niệm đầy dãy.
Đi lên cao chút nữa là một quán nước nằm biệt lập, cũng có nhạc. Cảnh thơ mộng, đứng trên cao có thể nhìn xuống thung lũng xa, một màu xanh ngát của ruộng.
Bịch! Tiếng rơi nhỏ đứng trước mặt Vân Phi, cô giật mình nhìn xuống chân. Mùi thị chín thơm ngát, mà mãi lúc này, Vân Phi mới nhận ra. Cô ngước nhìn lên cao, reo khẽ:
– Anh Lượng! Thị nhiều quá.
Những trái thị chín vàng trên cao. Vân Phi áp tay lên má.
– Khung cảnh ở đây thanh bình quá, phải không anh Lượng?
– Đó cũng là nguyên nhân mỗi khi gặp chuyện không vui, anh hay đến đây. À! Bác gái ở nhà có đỡ nhiều chưa vậy?
Vân Phi chớp mắt, nhắc đến mẹ, cô thấy buồn:
– Lúc khoẻ, lúc ốm, anh biết mà. Mẹ em bây giờ sống là nhờ thuốc. Đôi lúc nhìn mẹ đau oằn oại, em thương lắm, nhưng chẳng biết làm sao…
– Sự hiếu thuận của em sẽ là nguồn động viên lắng cơn đau xuống.
Vân Phi trở nên trầm tư, khác với tính hiếu động chua ngoa Lượng từng gặp. Trước mắt anh bây giờ dường như có một Vân Phi khác biệt, và Vân Phi này chợt làm trái tim Lượng xao động.
Mình đã quên được Ngọc Hoa rồi ư? Thật ra bao năm làm việc chung, chỉ có anh để ý đến cô mà thôi. Anh sống quá khép kín, có lẽ vì vậy mà Ngọc Hoa từ chối yêu anh.
Mua hai lon nước bí đao, Lượng khui ra đưa cho Vân Phi một lon.
– Uống đi Vân Phi!
– Cám ơn.
Vân Phi nhận lon nước cô đưa lên môi nhấp.
– Quê anh Lượng ở Vĩnh Long à?
– Ừ. Cũng không xa Sài Gòn mấy.
Lần đầu tiên Vân Phi và Lượng có cuộc nói chuyện tâm tình êm dịu.
Lượng nói chuyện có duyên, nhận xét sâu sắc, thỉnh thoảng anh nói ra vài câu, làm cho Vân Phi cười phá lên.
Không lần nào anh khen cô đẹp hay dễ thương, và dường như anh đọc được ý nghĩ của cô.
Lòng Vân Phi chợt bâng khuâng, như buổi sáng mùa xuân, chợt nghe cơn gió nhẹ ùa về.
Nắng hắt vào khung cửa sổ, một chút ánh sáng qua tấm màn cửa màu xanh, cho Vân Phi biết trời đã sáng. Cô vươn vai nằm lười biếng. Chợt, cô nhổm dậy vì nhớ đến cái hẹn với Vũ.
Tung mền ngồi dậy, nhưng rồi Vân Phi nằm xuống, cô đâu thích Vũ, đi chơi với anh chỉ thêm chán.
Anh ta chẳng có gì lạ cả, chỉ biết tán tỉnh và tâng bốc cô. Tầm thừơng! Vân Phi mơ màng nghĩ đến Lượng. Ngày hôm qua thật vui, đến núi Bửu Long, cô mè nheo đòi ghé một chút. Anh chiều cô, còn dắt tay cô đi. Cuộc đi chơi ngắn ngủi nhưng thú vị, không có những lời tâng bốc khen cô dễ thương, hay xinh đẹp.
– Cô Vân Phi! Ngủ hay thức dậy?
– Vào đi!
Chị Năm đẩy cánh cửa bước vào:
– Cậu Vũ đợi cô gần một giờ rồi đó.
– Vậy hả? Chị xuống nói là tôi xin lỗi, hôm nay tôi bận không đi được. Tôi đang nhức đầu lắm. Nhớ đuổi khéo anh ta về đi.
– Dạ.
Đâu phải đây là lần đầu tiên Vân Phi cho con trai rơi đài, cô cứ hẹn và thích thì gặp, không thích thì “out”.
Vũ buồn hiu. Xưa nay anh luôn tự phụ, vì chỉ có anh cho con gái “out”, chứ con gái cho anh “out” thì chưa. Tuy nhiên anh cho Vân Phi có quyền kiêu ngạo, vì cô đẹp, có học và nhất là cô là con gái cưng của sếp.
Nhưng biết đi đâu giết thời giờ cho một ngày chủ nhật? Vũ đành ghé Ngọc Hoa. Có còn hơn không. Cô gái này đang càng ngày chứng tỏ cho anh biết cô yêu anh. Và cái tâm lý của gã con trai tham lam, thích ôm đồm tất cả cho dù biết mình không hề yêu.
Ngọc Hoa nhận ra ngay tiếng xe quen thuộc của Vũ, cô mừng quýnh chạy ra ngay.
– Anh Vũ!
Mắt Ngọc Hoa sáng long lanh. Lâu lắm rồi, anh mới chịu ghé thăm cô. Cô được nhìn thấy anh ở công ty thôi. Đôi khi anh đi công tác vắng, cô cứ nhìn chỗ ngồi của anh mà nhớ ngẩn ngơ.
– Còn chưa chịu mở cửa cho anh vào hả, Ngọc Hoa? Anh đi về à.
Giật mình, Ngọc Hoa mở rộng cửa ra:
– Mời anh Vũ vào! Tại em không ngờ là anh đến.
Vũ chạy xe vào, trong lúc Ngọc Hoa cài chốt cổng lại.
Vũ dựng xe, anh nhìn quanh:
– Nhà đi đâu vắng cả vậy Hoa? Sao vắng ngắt vậy?
– Dạ, nhỏ em út đi chơi, ba má em đi ăn giỗ tận Bình Dương lận.
Vũ đùa:
– Thành ra em một mình một giang sơn phải không?
Vũ đi luôn vào phòng khách ngồi xuống ghế, Ngọc Hoa vội đi lấy nước.
Cô trở ra và đặt ly nước lên bàn:
– Anh Vũ tìm em có chuyện gì không vậy?
– Đi tìm em là phải có chuyện gì mới được à? Anh nhớ em được chưa?
Ngọc Hoa đỏ mặt. Cô không hiểu Vũ nói chơi hay nói thật, nhưng dù có là lời nói đùa đi nữa, cô cũng thầm sung sướng. Vì anh đã đến, như luồng gió mát thổi qua tâm hồn hiu quạnh của cô.
Vũ cầm ly nước uống một hớp:
– Sao, em không tin là anh nói thật à?
Ngọc Hoa bạo dạn ngẩng lên nhìn Vũ, cái nhìn thương yêu lẫn trách móc.
Vũ chồm tới. Bỗng dưng anh muốn thử xem phản ứng của cô. Vân Phi nhồi anh như trái bóng và anh cũng muốn hành động như thế đó với cô gái này.
Anh nắm tay cô giữ trong tay mình.
– Em yêu anh, phải không Hoa?
Ngọc Hoa cúi đầu. Đó là câu nói cô thầm nói với gió, trong những đêm dài vắng lặng, chỉ có cô với căn phòng lạnh lẽo. Cô biết mình đã hai mươi sáu, cái tuổi không còn trẻ trung như những cô gái đang vây quanh anh.
Buông tay cô ra, anh bước qua và kéo cô đứng dậy. Một tay cô nâng cằm cô lên, cho cô đối diện mình. Anh bắt đầu hôn cô. Đôi môi mềm mỏng của anh tìm môi cô, rồi từ từ lên cổ, lên vai cô. Anh cảm nhận được, cô đang run rẩy trong vòng tay mình và không hề có một cử chỉ phản kháng.
Cho đến lúc bàn tay anh đặt lên ngực cô vuốt ve, cô nắm tay anh lại.
– Đừng… anh Vũ…
– Sao thế, em nói yêu anh mà?
Anh buông cô ra và trở lại ghế ngồi của mình.
– Em vẫn chưa tin là anh yêu em?
– Dạ… không, không phải.
Vũ tự nhiên đi lại tivi, bỏ một đĩa nhạc vào máy. Giọng hát nồng nàn ấm áp của Christophe vang lên, xoa dịu không khí căng thẳng vừa có:
“Je t’aime et je t’aimerai tourjour. Mon presque premier aimé”. (Anh yêu em và anh sẽ còn yêu em mãi, mối tình đầu của anh…).
Ngọc Hoa ngây ngất, cô lao lại ôm chặt Vũ từ phía sau.
– Em yêu anh.
Và lần này cô quay lại người anh lại để hôn, hôn tha thiết một cách dâng hiến vô điều kiện. Vũ hôn lại cô. Lần này chỉ có nụ hôn, rồi anh đẩy cô ra.
– Mình khiêu vũ đi!
Ngọc Hoa đi trong điệu nhạc say say. Cô không uống rượu mà say. Say men tình yêu và hạnh phúc. Mãi đến lúc anh ra về, cô vẫn còn chếch choáng như người say. Hạnh phúc đến bất ngờ quá. Cô đang mê hay tỉnh?
Ngọc Hoa cấu mạnh vào tay mình. Cảm giác đau cho cô hiểu là sự thật chứ không mơ. Đôi môi này có làn môi nóng ấm của anh hôn lên. Cô cho, vậy mà anh không dám nhận.
Thái độ tự chủ của anh làm cho cô cảm kích và mến phục anh.
Vũ ơi! Em yêu anh.
Đến công trường xong, Vân Phi trở nên rụt rè. Cô không hiểu tại sao mình lại đi tìm Lượng nữa. Cô nói như thế nào khi đi tìm anh đây? Nói rằng cô rất nhớ anh ư?
Vân Phi đỏ bừng mặt, toan quay ra, nhưng không còn kịp nữa. Vũ nhìn thấy cô, vui mừng đi ra:
– Vân Phi! Tìm anh hả?
Vân Phi đành đứng lại, cô lúng túng:
– Vâng!
– Mình qua bên kia uống nước đi. Ở đây vôi vữa và bụi lắm.
Vân Phi đi theo Vũ, cả hai băng qua đường. Vũ vui ra mặt. Anh kéo ghế cho cô ngồi:
– Em uống Coca nhé?
Vũ gọi hai lon Coca. Anh nhìn cô âu yếm:
– Mấy ngày nay, anh gọi điện thoại cho em, lần nào chị Năm cũng nói là em đi vắng. Đang hè mà em đi đâu hoài vậy?
– À… em đi gặp bạn bè.
Vân Phi vừa bưng nước ngọt lên uống, cô chợt nhìn thấy Lượng băng qua đường nên mừng rỡ. Quên mất mình đang ở đâu, cô đứng bật dậy:
– Anh Lượng!
Lượng giật mình gật đầu chào Vân Phi, trong lúc Vũ sững sờ. Anh trông thấy rõ mặt Vân Phi bừng lên nét hoan hỉ khi nhìn thấy Lượng. Vậy là cô đến đây tìm Lượng chứ không phải tìm anh. Cơn ghen làm cho Vũ ngồi chết lặng.
Lượng bước vào quán:
– Mày ở đây mà tao đi tìm. Bọn thằng Chất làm ăn ẩu tả quá, vừa xây cao lên chưa được ba mét đã thấy bị nghiêng.
Vũ lạnh nhạt:
– Thì bắt nó đập bỏ hết, xây lại, không thể làm ăn kiểu đó được.
– Tao vừa bảo họ dừng lại.
Cả hai nói chuyện công việc với nhau xong, Lượng quay vào, Vân Phi chạy lúp xúp theo anh:
– Anh Lượng!
Lượng dừng lại chờ đợi.
Vân Phi ngập ngừng:
– Ba tôi nói… muốn mời anh ăn cơm. Anh đến nhé, chiều nay…
Lượng lắc đầu:
– Chiều nay tôi bận rồi.
– Vậy chiều mai chủ nhật. Không được nói bận. Ba tôi nói như vậy đó. Anh nhất định phải tới.
Giọng Vân Phi trở nên ngọt ngào, hoàn toàn khác hẳn những lần cô gặp Lượng.
– Bằng lòng đi anh Lượng! Tôi luôn có thiện ý hoà bình, còn anh cứ muốn chiến tranh hoài vậy.
Cô nheo mắt, một tay đưa ra đòi bắt tay Lượng, phụng phịu như trẻ con. Gương mặt Vân Phi lúc này trở nên đáng yêu vô cùng.
Lượng phải cười và đưa tay ra:
– Được rồi, tôi đến.
Vân Phi reo lên:
– Nhớ nhé! Bảy giờ nghe anh Lượng.
Cô buông tay Lượng ra, đi nhanh ra xe. Đến lúc nổ máy, cô chợt nhớ đến Vũ mới đưa tay vẫy anh:
– Em về anh Vũ ơi!
Vũ ngồi lịm người cay đắng. Bây giờ anh hiểu tại sao mình bị từ chối hôm chủ nhật. Vân Phi thích Lượng? Lần đầu tiên Vũ nghe mình bị tự ái vì bị con gái cho “de”. Trả tiền nước, Vũ trở lại công trường.
Lượng đang ra lệnh đập bỏ hết phần xây ngày hôm qua một cách cương quyết. Đang trong giờ làm việc, Vũ không hỏi được Lượng. Anh cứ nóng nảy bứt rứt như bị phỏng lửa, hét đám thợ ầm ĩ.
– Hôm nay mày sao vậy Vũ?
Vũ lạnh nhạt hỏi bằng giọng châm biếm:
– Tâm trạng tao không vui, nhưng còn mày có lẽ là vui lắm.
Lượng ngạc nhiên:
– Tao có gì vui đâu.
– Vân Phi hẹn mày ăn cơm gia đình, có nghĩa cô ấy và cả ông Thiên Ân đều có tình cảm với mày. Cái đó mà không vui ư? Hèn nào mày lên như diều gặp gió.
Lượng bật cười:
– Tao không tự mãn. Có thể ông Thiên Ân có giúp tao, nhưng nếu như tao không làm tốt nhiệm vụ được giao, ổng đâu có trọng dụng. Còn Vân Phi hả? Mày yên tâm đi, cô ta không phải tuýp người thích hợp với tao.
Vũ nhíu mày:
– Thật chứ?
– Ừ.
– Vậy tao cũng cần nói rõ với mày, tao thích Vân Phi và tao sẽ chinh phục cô ấy.
– Việc đó phần mày.
Lượng bỏ đi. Anh có nghĩ đến tình cảm với Vân Phi. Nét mặt của cô có một lúc đã làm cho anh rung động, tình cảm đó từng có với Ngọc Hoa. Và có lẽ rồi cũng tan đi, bởi tình vừa chợt đến đã vội đi như mây trời.
Vân Phi nghịch ngợm nhảy từng bậc cầu thang, cô hát và đàn bằng miệng:
– Đà đi đa… đà đi đa… Chị Năm nhìn xem có đẹp không?
Chị Năm ngẩng lên cười nịnh Vân Phi:
– Bao giờ mà Vân Phi chẳng đẹp. Bộ đồ này mới may phải không?
Vân Phi gật đầu:
– Còn một bộ nữa, để chiều nay mặc…
Gương mặt Vân Phi trở nên mơ màng. Tiếng chị Năm đột ngột kéo Vân Phi về với thực tế:
– À, Vân Phi! Lúc nãy cậu kỹ sư Lượng có gọi điện thoại đến, nói là chiều nay cậu mắc về Vĩnh Long, không đến đây được. Cậu thành thật xin lỗi.
Nụ cười vụt tắt ngúm trên môi Vân Phi.
Mới ngày hôm qua, anh vui vẻ bắt tay cô nhận lời, sáng hôm nay anh gọi điện từ chối… Chưa có một ai từ chối cô, chỉ có Lượng. Anh từ chối cô và làm cho cô phải bận tâm đến anh. Tại sao thế? Vân Phi này mà đi phải lòng Lượng ư?
Đưa tay gạt mạnh qua trán như chối bỏ ý nghĩ vừa đến, Vân Phi bực bọc đi lại quay số điện thoại. Điện thoại của Lượng đã tắt, Lượng sợ cô gọi điện thoại. Được, nếu như vậy cô sẽ đi tìm anh.
Sáng thứ bảy, công trường vắng hoe. Vân Phi đứng tần ngần buồn hiu. Lần đầu tiên, cô biết thế nào là nỗi buồn khi bị từ chối. Chính điều này làm cô nghĩ nhiều đến Lượng.
Sực nhớ, Vân Phi vội lên xe đến nhà Lượng. Vẫn giàn hoa ti– gôn khoe sắc hồng tím, cánh cửa màu xanh đóng im ỉm, gài bên ngoài bằng ổ khoá to với dòng chữ: “Lượng về Vĩnh Long”.
Vân Phi thẫn thờ quay ra, tâm trạng cô hụt hẫng bi ai.
Chợt nhìn thấy Trung – anh chàng trợ lý của Lượng, Vân Phi mừng gọi to:
– Anh Trung!
Trung nhìn lại ngạc nhiên:
– Cô Vân Phi! Đi đâu vậy? Cô tìm anh Lượng phải không?
– Anh ấy đâu?
– Mới về Vĩnh Long tức thì. Cô đến sớm chừng năm phút là gặp được rồi. Bộ có chuyện quan trọng gì sao? Hay là cô gọi điện thoại di động cho ảnh.
Vân Phi cười ngượng:
– Thôi, cám ơn nhé!
Lên xe định chạy đi, nhưng Vân Phi vội nhìn lại:
– Anh Trung này! Nhà anh Lượng ở Vĩnh Long… mà ở với ai?
– Là nhà của ba ảnh và mẹ kế.
– Mẹ kế?
– Anh Lượng mồ côi hồi nhỏ. Thật ra thì ảnh cũng ít về Vĩnh Long. Bà ấy đâu có ưa anh Lượng.
Lại biết thêm một chút về Lượng, cho Vân Phi vì sao Lượng có cái vỏ bên ngoài lạnh lùng và cứng ngắt.
Vừa chạy xe ra đầu hẻm, Vân Phi đụng ngay Vũ. Anh mừng rỡ:
– Vân Phi! Tìm anh hả?
– Không, em tìm anh Lượng.
Vũ toan vòng xe qua, Vân Phi đã phóng xe đi. Lập tức anh đuổi theo Vân Phi:
– Vân Phi!
Chạy xe sát vào cô, Vũ cố vui vẻ:
– Tìm Lượng có chuyện gì vậy?
– Chuyện riêng của em.
– Chúng ta tìm chỗ vào uống nước đi Vân Phi.
Vân Phi lắc đầu lạnh nhạt:
– Thôi, em muốn về nhà.
Cô tăng ga cho xe vọt lên, bỏ Vũ ở lại. Vũ tức giận nhìn theo, hai hàm răng cắn mạnh lại tưởng chừng bật cả máu.
Có một ngày anh bắt Vân Phi trả giá cho hành động kiêu ngạo của cô.
– Alô.
Ngọc Hoa nhấc ống nghe lên, cô vui mừng vì tiếng Vũ.
– Anh đang bệnh nằm ở nhà, em có thể đến với anh được không Hoa?
– Anh bị bệnh? Như thế nào rồi?
Ngọc Hoa hấp tấp nói tiếp:
– Em sẽ đến ngay.
Cô đóng tủ hồ sơ và đứng vội lên. Từ buổi sáng chủ nhật hôm ấy anh tỏ tình với cô, anh vẫn chợt đến chợt đi, lúc nồng nàn lúc lạnh nhạt, đã làm cho Ngọc Hoa quay quắt với cái vừa nóng vừa lạnh ấy.
Nếu như hôm đó cô không từ chối anh, có lẽ cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh, yêu và hiến dâng cho người mình yêu chẳng phải là đều hạnh phúc hay sao?
Trong những đêm lạnh lùng cô đơn một mình một bóng, cô nhớ anh đến cháy lòng, nhớ nụ hôn nào say đắm, nhớ vòng tay anh ghì cô thật chặt.
Mình sẽ có lại những điều ấy chăng? Mặt Ngọc Hoa đỏ lên.
Ghé quầy trái cây mua một ít trái cây Vũ thích, Ngọc Hoa gọi xe đến nhà Vũ.
Cửa khép hờ. Mảnh giấy Lượng gài trên cửa: “Lượng về Vĩnh Long!”, có nghĩa Vũ đang ở nhà một mình. Ngọc Hoa đẩy nhẹ cánh cửa, gọi khẽ:
– Anh Vũ ơi!
– Em vào đi!
Tiếng Vũ yếu ớt từ trong vọng ra. Ngọc Hoa bước vào.
Cô chạy nhanh đến chỗ Vũ nằm.
– Anh làm sao vậy? Anh…
Vòng tay Vũ lập tức khép kín qua người Ngọc Hoa, anh hôn cô cuồng nhiệt.
– Anh… bệnh mà.
– Đâu có sao, nhớ em nên anh gọi em đến.
Rồi anh ngăn lời cô bằng nụ hôn. Bàn tay anh táo bạo mở từng cúc áo trên ngực cô. Lần này Ngọc Hoa không dám từ chối, cô sợ Vũ giận và hai người lại mất vui.
Đôi môi ướt mềm rơi trên thân thể Ngọc Hoa cho cô cảm giác rung động ngây ngất, từng thớ thịt như căng lên tột cùng. Tay anh đặt lên thắt lưng cô, giọng anh thật khẽ như làn gió thoảng.
– Em không từ chối chứ Hoa?
Ngọc Hoa nói nhanh, như sợ rằng câu trả lời chậm chạp của cô, sẽ khiến Vũ rời bỏ cô. Cô ôm lấy người anh thật chặt.
– Không… anh tiếp tục đi.
Tiếng dây kéo thật nhẹ rồi tay anh thật nhẹ vuốt ve cô… Ngọc Hoa khép mắt lại trong cảm xúc bay cao bay cao…
Ngọc Hoa mở mắt ra, cạnh cô Vũ cũng vừa thức giấc. Anh mỉm cười nhìn nhìn cô:
– Em có hạnh phúc không?
Ngọc Hoa e thẹn giấu mặt lên vùng ngực rộng của anh. Cô đã thuộc về anh hoàn toàn, và giờ đây, cái cảm giác hạnh phúc xen lẫn lo sợ mất anh, làm cho cô ứa nước mắt.
– Anh có… khinh em không anh Vũ?
– Sao lại khinh? Anh yêu em. Hãy nói em yêu anh đi!
– Em yêu anh.
Vòng tay anh lại khép qua người cô, lần thứ hai thật say đắm và cuồng nhiệt…
Nếu như không có buổi giỗ tổ ngày mười sáu tháng ba của ngành xây dựng, có lẽ Vân Phi sẽ khó gặp Lượng. Cô đến giữa lúc mọi người vừa qua thủ tục cúng bái.
Vũ đi nhanh ra đón Vân Phi.
– Ngọn gió nào xui em đến đây vậy Phi?
Vân Phi chỉ cười, cô nhìn về phía cha, lém lỉnh.
– Em thích ăn heo quay không được sao?
– Dĩ nhiên là được. Nhưng anh biết chỉ cần ăn vài miếng là em ngán đến tận cổ. Nào, vào đây!
Vân Phi đứng bên Vũ, mắt cô dõi tìm Lượng. Anh đang cùng những người bạn đồng nghiệp của mình nâng cao ly rượu.
– Dzô!
Vân Phi bưng ly rượu đến trước Lượng:
– Anh Lượng phải nhận ly rượu này của em, xem như em phạt anh vì anh có lỗi với em.
Câu nói của cô làm cho tất cả đều nhìn cô. Họ chưa hề bắt gặp hay nhận ra mối quan hệ này. Còn Vân Phi, cô tỉnh bơ:
– Phải không ba?
Ông Thiên Ân cười to sảng khoái:
– Phải! Cậu Lượng không được từ chối.
Lượng đành đưa tay nhận, anh uống cạn. Lúc đặt ly xuống bàn, anh trông thấy ngay gương mặt khó chịu của Vũ.
Từ lúc ấy, Vân Phi luôn ở cạnh anh, cho dù Lượng không muốn cũng không được.
Vân Phi nũng nịu:
– Bữa đó, em giận anh chết đi được. Tại sao anh cư xử như vậy với em, hả?
Lượng vụng về chống chế:
– Hôm ấy ở Vĩnh Long, gia đình tôi có chuyện mà.
Vân Phi hừ nhẹ:
– Là cái cớ của anh để từ chối ba em và em. Anh Trung nói, lâu rồi anh ít về nhà. Anh muốn chạy chốn em à?
– Vũ thích Vân Phi lắm đó.
– Anh Vũ thích em là chuyện của anh ấy. Không biết, chiều nay anh phải đãi em một bữa cơm. Nếu không em đến nhà anh quậy đó. Có hứa không?
– Thì… hứa!
– Vậy ngoéo tay đi!
Vân Phi tinh nghịch đưa một ngón tay ra, bắt Lượng phải ngoéo tay. Trò chơi trẻ con, nhưng sao chợt cho Lượng cảm giác ấm lòng.
Anh không dối lòng mình nữa. Trái tim anh đang hướng về Vân Phi với nhịp đập tình yêu. Những ngày về Vĩnh Long, anh rất nhớ đôi mắt, nhớ nụ cười của cô, nhớ tha thiết cháy lòng… Nhưng bức tường tình bạn ngăn anh đến với Vân Phi. Lượng băn khoăn. Anh phải xử sự như thế nào đây?
Buổi cơm thịnh soạn. Hôm nay bà Vân Lan có lẽ khởi sắc hơn, nên cũng có mặt trong bữa cơm. Không khí gia đình ấm áp, ông Thiên Ân săn sóc cho vợ từng ly từng tí, còn Vân Phi ríu rít như chim sơn ca, điều đó đánh tan một chút dè dặt và không mấy thoải mái của Lượng.
– Anh Lượng ăn đi chứ! Thức ăn do chính mẹ em ướp đó. Mẹ em là tay nấu bếp số một, còn em… – Vân Phi cười – Em số… chót khi vào bếp.
Ông Thiên Ân lườm con gái:
– Dám nói mình dở mà không biết xấu hổ với cậu Lượng à?
Vân Phi nheo mắt:
– Con nói đúng sự thật mà.
– Không sao đâu, thưa ông. Lời nói thật bao giờ cũng mất lòng.
Vân Phi bặm môi, chân cô giẫm lên chân Lượng dưới gầm bàn. Ông Thiên Ân hiểu ngay:
– Làm con gái phải nhu mì thuỳ mị một chút chứ con.
– Con giống ba đó.
Cô bé quá quắt kê luôn cả cha mình dù là cái kê nhẹ nhàng êm ái. Bữa ăn đầy tiếng cười.
Sau tuần trà, ông Thiên Ân đưa vợ về phòng nghỉ, còn Lượng và Vân Phi, cô kéo anh ra vườn hoa. Nhà trồng nhiều hoa. Vân Phi nói như phân bua:
– Nhà em hoa gì cũng có, chỉ thiếu hoa ti– gôn. Hôm nào em đến nhà anh xin một dây về trồng nhé.
– Anh sẽ mang đến cho Vân Phi.
– Vậy thì xin cám ơn anh trước. À! Vĩnh Long chắc là đẹp lắm, anh Lượng nhỉ?
– Cũng khá. Nhiều trái cây và đặc biệt là nhiều cá.
– Vậy khi nào có dịp, anh cho em đi Vĩnh Long với nghe. Em chưa được thấy cầu Mỹ Thuận. Nghe nói nó rất đẹp.
Không hiểu vô tình hay cố ý mà cô đặt tay lên tay Lượng. Anh nửa muốn rút về, nửa muốn sợ làm như thế sẽ khiến Vân Phi tự ái. Có thể cô quá vô tư mà thôi.
Anh để yên tay mình dưới bàn tay Vân Phi. Bàn tay mềm mại của những cô gái chưa nếm mùi lao động, mùi của cuộc sống… Chút xôn xao rung động nhè nhẹ trong anh.
– Anh Lượng có người yêu chưa vậy?
– Có rồi, nhưng là mối tình thoáng qua, chưa kịp đến đã vội bay đi.
– Vậy còn em?
Lượng nhíu mày:
– Là sao?
– Anh có nghĩ… sẽ có tình cảm với em không?
Lượng lắc đầu, anh đáp dối:
– Không.
– Không có?
– Phải. Vũ yêu em đấy.
Vân Phi bặm môi. Lời nói của anh làm cô giận dữ:
– Em không thích anh Vũ, em thích anh đó.
Lượng đờ người ra trong mấy giây. Vân Phi thích anh? Không thể nào… Ngoài cái danh đội trưởng, anh kém Vũ từ ngoại hình lẫn tiền bạc, gia đình…
– Sao anh không nói gì với em vậy? Anh không tin em nói thật sao?
– Anh nghĩ có lẽ hãy để thời gian trả lời đi. Anh và Vũ là bạn. Vũ yêu em, anh không thể giẫm lên tình bạn tốt đẹp.
Vân Phi cắn nhẹ môi:
– Kể cả anh có tình yêu với em và em có tình yêu với anh?
– Chúng ta hãy nói chuyện khác đi Phi.
Vân Phi bướng bỉnh:
– Không, em muốn nói chuyện này. Em muốn biết ý nghĩ của anh về em.
– Anh không có gì để nói cả.
– Không có gì để nói?
– Phải!
– Vậy thì anh hãy lập tức đi về đi.
Vân Phi giận dỗi quay ngoắt vào, cô đã dám nói tình cảm của cô cho anh rõ, còn anh lại không dám nhận. Có lẽ cô đã lầm anh và cũng có thể cô chưa yêu anh. Cô thú nhận tình cảm của mình, chẳng qua vì anh rất khác những người từng đến với cô. Họ chiều chuộng quỵ luỵ cô, còn anh thì không:
Lượng không gọi Vân Phi lại, anh ngồi thật lâu để suy nghĩ về những lời của Vân Phi
Đứng trên lầu cao, Vân Phi nhìn thấy Lượng đi qua cánh cửa cổng ra về. Cô càng thấy giận. Lẽ ra lúc nãy anh phải gọi cô lại, và nói anh thật sự choáng ngợp, thật sự hạnh phúc vì tình cảm của cô dành riêng cho anh. Đằng này…
Vân Phi cáu kỉnh đá vào co