Buổi Chiếu Phim.
MẸ ĐÃ ĐỌC những gì cô giáo viết trong sổ liên lạc của tôi: “Tháng này Nicolas tương đối ngoan.”
“Phải thưởng cho nó mới được,” mẹ nói với bố. Thế là bố gõ nhẹ mấy cái lên đầu tôi và bảo: “Tốt lắm nhóc con của bố, tốt lắm nhóc con của bố” rồi bố lại quay lại đọc tờ báo. Thế nhưng mẹ lại bảo rằng như thế vẫn chưa đủ và rằng để động viên tôi thì bố sẽ phải đưa tôi đến rạp xem phim. Tôi mừng lắm, nhất là ở rạp chiếu phim đầu phố có tới tận sáu bộ phim hoạt hình và một bộ phim cao bồi có tên là Bí mật hầm mỏ bỏ hoang và trên tất cả các áp-phích người ta đều bảo rằng bộ phim này rất hay.
Nhưng bố lại chẳng muốn đi xem phim lắm. Bố thở dài đến hai hay ba lần và rồi bố bảo bố mệt lắm, bố đã làm việc cả tuần rồi và bố muốn ở nhà hơn. Mẹ trả lời bố rằng suy cho cùng thì có thể bố có lý và rằng nếu vậy bố có thể tranh thủ sơn lại nhà để xe vì việc đó cần kinh lên được. Bố liền gấp tờ báo lại và ngước mắt nhìn lên và với vẻ rất lạ, như kiểu bố sợ cái trần nhà sẽ rơi xuống đầu bố vậy. “Thôi được, bố nói, anh sẽ đi xem phim Bí mật hầm mỏ bỏ hoang.” Tôi ôm chầm lấy bố, còn mẹ thì cười rất tươi. Cả nhà cùng hài lòng.
Bữa trưa đối với tôi thật dài và tôi thấy không đói lắm. Bố và tôi mặc quần áo thật đẹp và cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến trước cửa rạp chiếu phim. Tới đây tôi nhận ra nhiều đứa bạn tôi cũng đang đứng chờ đến lượt vào xem phim. Thằng Geoffroy mặc một bộ quần áo cao bồi. Bố của Geoffroy rất giàu và bố nó mua cho nó đủ loại đồ chơi và các thứ. Thằng Geoffroy thích mặc các kiểu quần áo khác nhau tùy theo mỗi bộ phim. Lần trước có bộ phim nói về những tên lửa chuẩn bị bay lên mặt trăng và Geoffroy đã tới rạp chiếu phim trong trang phục sao Hỏa với một cái liễn thủy tinh ở trên đầu. Thậm chí đến giờ giải lao nó cũng chẳng bỏ ra để ăn kem. Cuối cùng, nó cảm thấy rất khó chịu trong cái liễn ấy của nó. Tôi cứ tự hỏi chẳng hiểu thằng Geoffroy sẽ ăn mặc như thế nào khi có phim về Tarzan. Thành con khỉ, chắc vậy.
Bố mua vé và chúng tôi vào trong rạp chiếu phim. Tôi rủ bố lên ngồi trên hàng ghế đầu tiên, ở đó có thể nghe được rõ nhất và hình ảnh trông có vẻ như dài ra. Bố không muốn thế, bố kéo tay tôi. Nhưng đèn đã tắt và cô hướng dẫn nói bố tôi phải quyết định ngồi chỗ này thôi vì cô ấy còn phải đi xếp chỗ cho những người khác nữa.
Trên hàng đầu, bố là người lớn duy nhất, bên cạnh bố là thằng bạn tôi, Alceste béo phị, lúc nào cũng ăn luôn mồm.
Cả sáu bộ phim hoạt hình đều chiếu xong. Đến giờ nghỉ giải lao, bố chỉ than phiền là bị đau đầu và nhức mắt.
Chúng tôi mua kem, một chiếc (sô-cô-la) cho tôi và một chiếc cho bố. Thằng Alceste mua tận bốn chiếc để có thể cầm cự được cho tới cuối phim.
Rồi đèn lại tắt đi lần nữa và bộ phim Bí mật hầm mỏ bỏ hoang bắt đầu. Thật là tuyệt! Có một người đàn ông mặc bộ đồ toàn đen, mặt bịt kín bằng một chiếc khăn đen và có một con ngựa đen. Ông ta giết chết một người thợ mỏ già và con gái của người thợ mỏ đó khóc lóc, rồi cảnh sát trưởng, mặc bộ đồ toàn trắng và không có khăn che mặt, đã thề sẽ tìm ra người đàn ông mặc đồ đen là ai. Cũng có cả một ông chủ nhà băng độc ác muốn chiếm lấy hầm mỏ sau cái chết của ông thợ mỏ.
Đúng lúc đó thì bố quay lại bảo với thằng bé ngồi sau lưng bố đừng có lấy chân đập vào sau ghế bố nữa. “Để cho thằng bé của tôi được yên!” một giọng nói thật to kêu lên trong bóng tối. “Tôi sẽ để nó yên nếu anh bảo nó đừng có lấy chân đá làm xương sống của tôi long ra mất bây giờ!” “Tôi làm long cái đầu của anh ra thì có, như vậy thằng bé nhà tôi sẽ được xem phim yên ổn! Ai bảo chen lên ngồi trên hàng đầu cơ chứ, đồ to đầu!” “Thế hả?” bố vừa nói vừa đứng lên. “Kem của cháu!” thằng Alceste hét lên. Trong khi đứng lên bố đã hất đống kem, mà thằng Alceste để trên thành ghế, đổ xuống quần áo bố (một chiếc vani và hai chiếc dâu tây). Mọi người kêu lên: “Trật tự!” và cả: “Đèn đâu?” Rồi ai nấy nghe thấy một tiếng nổ, đó là thằng Geoffroy đang bắn bằng những cây súng nhựa của nó. Alceste gọi cảnh sát trưởng ầm lên để đòi lại kem của nó. Cái ông giọng nói to ngồi trong bóng tối bảo rằng bố đã ăn kem của trẻ con. Tất cả mọi người đều thôi rồi là vui.
Thật tiếc, cô hướng dẫn đã chạy đến cùng với hai ông và chúng tôi phải ra ngoài. Alceste đi theo chúng tôi về đến tận nhà, nó muốn đòi lại chỗ kem bị dây ra quần áo bố. Bố có vẻ mệt mỏi.
Đêm hôm đó, tôi khát nước, và như thường lệ, tôi gọi bố để bố mang cho tôi một cốc nước. Nhưng chẳng thấy bố trả lời. Tôi liền đi xuống và nhìn thấy bố mặc bộ pyjama đang ngồi trong phòng khách.
Bố gọi điện đến rạp để hỏi xem có phải ông chủ nhà băng chính là người đàn ông vận đồ đen đã sát hại người thợ mỏ già hay không.