Chúng Tôi Đi Nghỉ Hè.
CHÚNG TÔI SẮP ĐI NGHỈ HÈ, bố tôi, mẹ tôi và tôi; tất cả chúng tôi đều hài lòng hết sảy.
Chúng tôi giúp mẹ dọn dẹp mọi thứ trong nhà, vỏ chăn gối vứt khắp nơi và, từ hai ngày nay, chúng tôi ăn trong bếp. Mẹ nói: “Chúng ta pQải giải quyết cho xong những thứ còn lại,” thế là chúng tôi ăn đậu hầm đóng hộp. Vẫn còn sáu hộp cả thảy, vì bố chẳng thích món đậu hầm tí nào; tôi thì thích món đó cho tới tận tối qua, nhưng khi tôi biết rằng vẫn còn đến hai hộp, một cho buổi trưa và một cho buổi tối hôm nay, thì tôi thấy muốn khóc.
Hôm nay chúng tôi sẽ đóng hành lý, vì sáng mai chúng tôi sẽ đi chuyến tàu mà muốn kịp thì sẽ phải dậy từ sáu giờ sáng.
“Lần này, mẹ nói, chúng ta sẽ không mang theo hàng đống đồ đạc lỉnh kỉnh nữa.”
“Em nói hoàn toàn đúng, cưng à, bố nói. Anh tuyệt đối không đồng ý tha hàng đống hành lý đóng gói không chặt; chúng ta sẽ mang tối đa ba cái va li!”
“Đúng vậy, mẹ nói, chúng ta sẽ mang cái va li màu nâu, tuy nó không đóng được chặt lắm nhưng nếu chằng dây thì cũng được, cái va li to màu xanh dương và cái va li nhỏ của dì Elvire.”
“Đúng đấy,” bố nói. Còn tôi, tôi thấy thật là cực kỳ khi tất cả mọi người đều nhất trí, bởi vì đúng là mỗi lần đi nghỉ hè, chúng tôi mang theo hàng đống rồi hàng đống các túi và rồi lần nào chúng tôi cũng bỏ quên những thứ cần thiết. Giống như lần chúng tôi bỏ quên cái gói có trứng luộc và chuối và thật là bực mình vì không có chuyện chúng tôi ăn ở nhà ăn trên tàu. Bố bảo ở đó lúc nào người ta cũng cho ăn cùng một thứ và đó chỉ là thịt bê với bánh mỳ, vì thế chúng tôi sẽ không ăn ở đó và chúng tôi mang trứng luộc cùng với chuối theo. Thế là tốt rồi; chỉ cần bóc vỏ ra là được, cho dù những người ngồi cùng toa có nói này nói nọ.
Bố đi xuống kho để tìm cái va li màu nâu không đóng chặt được, cùng với cái va li to màu xanh dương và cái va li nhỏ của dì Elvire, và tôi lên phòng mình để lấy các thứ mà tôi sẽ cần đến trong kì nghỉ. Tôi phải đi làm ba chuyến, vì trong tủ, rồi trong ngăn kéo và dưới gầm giường, có hàng đống thứ. Tôi khuân tất cả xuống phòng khách và tôi đợi bố. Chúng tôi nghe thấy rất nhiều tiếng động dưới nhà kho và rồi bố cũng lên cùng với những chiếc va li, khắp người đen thui và không hài lòng.
“Tôi không hiểu tại sao lại cứ toàn để mấy cái thùng lên trên những chiếc va li mà tôi định lấy, tại sao lại chất đầy than trong nhà kho và tại sao cái bóng đèn lại bị cháy mới được, bố hỏi, và bố đi rửa ráy.”
Khi bố quay lại và nhìn thấy hàng đống thứ mà tôi phải đem theo, bố đã rất cáu.
“Cái đống linh tinh này là thế nào hả? bố hét lên; không phải con nghĩ chúng ta sẽ mang theo tất cả gấu bông, ô tô, bóng và cả cái trò chơi xây dựng của con nữa chứ?”
Thế là tôi bắt đầu khóc và mắt bố đã đỏ lừ lên và bố bảo: “Nicolas, con biết rõ là bố không thích thế tẹo nào,” và rằng tôi sẽ khiến bố hài lòng nếu chấm dứt cái trò làm xiếc này đi, không có bố sẽ không cho tôi cùng đi nghỉ hè; và thế là tôi càng khóc to hơn, thật thế chứ còn sao nữa.
“Em nghĩ chẳng việc gì phải thét lác với trẻ con hết,” mẹ nói.
“Tôi sẽ thét lác với trẻ con nếu nó cứ làm tôi điếc tai bằng cách khóc lóc như cá sấu cái thế này, bố nói và cái đó khiến tôi bật cười, cái vụ cá sấu cái đó.”
“Em nghĩ thật không công bằng lắm nếu như anh trút giận lên đầu thằng bé,” mẹ nói rất nhẹ nhàng.
“Anh không trút giận lên đầu thằng bé, anh chỉ yêu cầu thằng bé ngồi yên thôi, bố nói.
“Anh thật khó chịu và xấu tính, mẹ hét lên, và em không cho phép anh biến thằng bé thành nơi trút giận của anh!” Mẹ hét lên.
Thế là tôi lại bắt đầu khóc tiếp.
“Gì nữa đây? Giờ thì con khóc vì cái gì?” Mẹ hỏi tôi, và tôi giải thích rằng đó là vì mẹ đối xử không tốt với bố. Thế là mẹ liền giơ hai tay lên trần nhà và mẹ đi kiếm đồ đạc của mẹ.
Còn với bố, chúng tôi tranh luận xem tôi có thể mang theo những gì. Tôi cho bố để lại con gấu bông, đám lính chì và bộ đồ chơi lính ngự lâm, còn bố thì cho tôi mang theo cả hai quả bóng đá, bộ đồ chơi xây dựng, cái tàu lượn, xẻng, xô, tàu Qỏa và súng. Còn cái xe đạp, tôi sẽ nói với bố sau. Bố đã đi lên phòng.
Tôi nghe thấy có tiếng la hét trong phòng của bố mẹ, tôi liền chạy tới xem có ai cần tôi không. Bố đang hỏi mẹ vì sao mẹ mang theo chăn phủ và chăn lông màu đỏ.
“Em đã giải thích với anh là ban đêm ở Bretagne rất lạnh rồi còn gì,” mẹ nói với bố.
“Với giá tiền mà anh phải trả, bố đáp, anh nghĩ khách sạn sẽ phải cho anh một cái chăn chứ. Vì khách sạn đó ở vùng Bretagnenên người ta cũng phải biết chuyện ban đêm trời lạnh.”
“Có thể, mẹ đáp, nQưng em tự hỏi chúng ta sẽ nhét vào đâu cái cần câu to đùng mà em không hiểu anh nhất định mang theo để làm gì.”
“Để câu cá rán mà chúng ta trải chăn ra ngồi ăn trên bãi biển,” bố đáp.
Thế là họ mang chăn xuống phòng khách.
“Anh biết không, mẹ nói, em đang tự nhủ nếu mang theo hết đống chăn này thì thay vì cái va li màu nâu, có lẽ chúng ta nên đem cái hòm nhỏ chỉ có một quai.”
“Suy cho cùng, em có lý,” bố đáp.
Bố liền đi lấy cái hòm và đúng là rất vừa ý với đống chăn, song cái cần câu thì không thể cho vào được, cho dù có tháo ra hay để cQéo cũng vậy.
“Không sao cả, bố nói. Anh sẽ cầm cần câu ở ngoài, chúng ta sẽ lấy giấy báo bọc nó lại, mà đã mang theo hòm rồi thì sẽ không cần đến cái va li to xanh dương nữa. Chỉ cần cầm cái giỏ nhỏ đựng quần áo thôi. Chúng ta có thể để đồ chơi của Nicolas và đồ ra biển vào trong đó.”
“Đúng tQế, mẹ nói, còn bữa ăn trên tàu, chúng ta sẽ làm một gói riêng, hoặc chúng ta sẽ cho vào trong bị. Em nghĩ mình mang trứng luộc và chuối theo.”
Bố bảo đúng là ý kiến hay và bố ăn cái gì cũng được, miễn là không phải đậu hầm đóng hộp. Những đồ đạc còn lại, chúng tôi đã cho vào trong cái va li to tướng màu xanh lá cây trong đó có cái áo khoác của bố.
Rồi mẹ vỗ đét một cái vào trán và bảo suýt nữa thì chúng tôi quên mất hai cái ghế dài để mang ra biển ngồi, còn tôi vỗ đét một cái vào trán và bảo suýt nữa chúng tôi quên mất cái xe đạp của tôi. Bố nhìn tôi và mẹ như thể chính bố đang rất muốn đét cho chúng tôi vài cái, nhưng rồi bố bảo thôi được, thế cũng được, nhưng đã thế thì bố cũng sẽ mang theo cái giỏ và một vài thứ để đi pic-nic. Tất cả chúng tôi đều đồng ý và bố đã rất thỏa mãn.
Và bởi vì tất cả đều nhất trí nên tôi chỉ còn việc giúp mẹ đóng gói đồ đạc, trong khi bố mang lại xuống kho cái va li màu nâu đóng không chặt được, dù buộc thêm sợi dây thì cũng chắc, cái va li to màu xanh dương và cái va li nhỏ của dì Elvire.