← Quay lại trang sách

Như Một Người Lớn.

TÔI có một cô bé hàng xóm mới tên là Marie-Edwige rất chi là xinh. Hôm nay, bố cô nàng và mẹ cô nàng để nàng ta đến chơi với tôi trong vườn nhà.

“Mình chơi gì đây hả Marie-Edwige, tôi hỏi, bóng hay bi hay tàu hỏa chạy điện?”

“Không, Marie-Edwige đáp lời tôi, chúng ta sẽ chơi trò làm bố và làm mẹ. Cậu sẽ giả vờ làm bố, còn tôi sẽ giả vờ làm mẹ, còn con búp bê của tôi sẽ là con gái của chúng ta.”0

Tôi không muốn chơi với một con búp bê cho lắm, bởi vì tôi không thích, vả lại nếu lũ bạn tôi mà nhìn thấy, chúng nó sẽ chế nhạo tôi kinh khủng lắm. Nhưng tôi không muốn làm Marie-Edwige bực mình, vì cô nàng rất xinh, vậy là tôi bèn nói là tôi đồng ý.

“Được rồi, Marie-Edwige nói, thế thì đây, đây sẽ là phòng ăn, kia, bàn ăn và kia là tủ cốc, có cả ảnh của cậu Léon ở bên trên. Mà đang là buổi tối, tôi đang mặc một cái váy đỏ và đi đôi giày cao gót của mẹ tớ, còn cậu, cậu thì đang đi làm về. Nào, làm vậy đi.”

Tôi nhìn ra đường phố, xem có ai không, nhất là Alceste, cái thằng ở chẳng cách xa đây mấy, thì rồi tôi bắt đầu chơi.

Tôi giả vờ mở một cánh cửa và tôi nói:

“Chào buổi tối Marie-Edwige.”

“Ôi không, Marie-Edwige nói, sao cậu đần thế! Cậu phải gọi tôi là cưng, như bố tôi vẫn gọi, còn tôi thì sẽ gọi cậu như mẹ gọi bố. Làm lại đi.”

Tôi bắt đầu lại.

“Chào cưng,” tôi nói.

“Chào Grégoire, Marie-Edwige nói, sao đến giờ này anh mới về?”

“Nhưng Marie-Edwige à… tôi nói, nhưng Marie-Edwige không để tôi nói hết lời.”

“Ôi không, Nicolas, cậu chẳng biết chơi gì cả! Thế không đúng! Cậu phải gọi tôi là cưng và cậu còn phải nói với tôi là cậu có quá nhiều việc phải làm và chính vì thế nên cậu về muộn!”

“Anh có hàng đống việc phải làm, tôi nói, chính vì thế anh mới về muộn, cưng à.”

Thế là Marie-Edwige giơ hai tay lên trời và cô nàng kêu lên:

“À! Tôi biết ngay mà, cái câu này! Tối nào cũng như tối nào! Tôi cuộc là anh vẫn cà kê với đám bạn bè của anh! Và dĩ nhiên, anh đâu quan tâm xem tôi có lo lắng hay là không, hoặc bữa tối của tôi nó đã lạnh ngắt hay là chưa, hoặc là con gái nhỏ của chúng ta, cái con bé xinh thế, nó đã ốm hay là không. Ít nhất anh cũng phải gọi cho tôi một cuộc điện thoại và nghĩ rằng anh vẫn có một gia đình và một mái nhà. Nhưng không, anh nào có màng đến những chuyện đó, anh thích ngồi lê với bạn bè anh kia! Tôi bất hạnh quá thể! Và đừng có mà gọi tôi là cưng kiếc gì nữa!”

Khi cô nàng nói xong, Marie-Edwige ấy, cô nàng đỏ rần hết cả người lên, thế rồi cô nàng nói với tôi:

“Tại sao cậu cứ há hốc mồm ra mãi thế hả Nicolas? Tiếp đi!”

“Marie-Edwige này, tôi đề nghị, cậu không thích mình chơi bóng à? Tớ ném không mạnh lắm đâu, cậu sẽ thấy.”

“Không, Marie-Edwige trả lời. Bây giờ ấy à, cậu có thể nói rằng cậu làm việc rất nhiều, để kiếm hàng đống tiền về nhà.”

“Tôi làm việc rất nhiều, để kiếm hàng đống tiền về nhà,” tôi nói.

Thế là Marie-Edwige bắt đầu làm hàng đống những cử chỉ nọ kia.

“Cả câu này nữa, tôi cũng biết ngay mà! Cô nàng kêu lên. Bọn họ chỉ lợi dụng anh trong công việc thôi. À, mà dĩ nhiên rồi, anh đâu có phải đi mua đồ ăn và trả tiền giặt giũ. Còn tôi, tôi đâu có xoay xở được với những gì anh đưa cho tôi. Con búp bê và tôi, chúng tôi còn chẳng có gì mà mặc nữa kia. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là anh đi gặp lão giám đốc và yêu cầu lão ta tăng lương mà. Nhưng anh đâu có dám, tôi mà ở vào vị trí của anh thì đã xong rồi!”

“Còn tớ, tớ phải nói gì bây giờ?” Tôi hỏi.

“Không gì sất, Marie-Edwige nói, cậu ngồi vào bàn để ăn tối và cậu đọc báo.”

Thế là tôi ngồi xuống cỏ và tôi làm như thể tôi đang đọc một tờ báo.

“Thay vì đọc báo, Marie-Edwige nói với tôi, sao không nói chuyện với tôi một tí, kể cho tôi nghe xem ngày hôm nay làm những gì. Cả ngày tôi đã chẳng gặp mặt ai rồi, thế mà vừa về đã mở ngay báo ra và chẳng nói lấy một tiếng.”

“Nhưng, Marie-Edwige, tôi nói, chính cậu bảo tớ đọc báo mà!”

Thế là Marie-Edwige phì cười.

“Dĩ nhiên rồi, đồ đần, cô nàng nói với tôi, đấy là để cho vui, để đóng trò mà. Thế nên giờ cậu làm như thể cậu gập tờ báo lại và cậu nói dào, dào ôi dào ôi dào ôi!”

Cô nàng rất chi là xinh, Marie-Edwige ấy, mỗi khi cô nàng cười, thế nên, vì tôi thích chơi với cô nàng lắm, tôi làm như thể gập tờ báo lại và tôi nói:

“Dào, dào ôi dào ôi dào ôi!”

“Thật là quá thể lắm! Marie-Edwige nói, anh còn phản ứng trong khi tôi chỉ có bảo anh gập báo lại. Mà anh cũng chẳng thèm ôm hôn con anh, cái con bé nó xinh thế và còn được điểm chính tả rất cao!”

Và Marie-Edwige vớ lấy con búp bê của cô nàng trên bãi cỏ, và cô nàng muốn tôi ôm lấy.

“Không, tôi nói, búp bê thì không được đâu!”

“Tại sao lại không được?” Marie-Edwige chất vấn.

“Vì thằng Alceste, tôi đáp lời, nếu nó mà nhìn thấy, tớ sẽ chẳng khác nào một thằng hề và nó sẽ kể chuyện này cho tất cả bọn chúng nó ở trường.”

“Tôi xin hỏi, Alceste là ai mới được? Marie-Edwige chất vấn.”

“À, đó là một thằng bạn, tôi giải thích cho cô nàng. Thằng đó rất béo và nó ăn luôn mồm, giờ ra chơi, nó làm thủ môn.”

Thế là Marie-Edwige nhíu hết cả mắt cả mày lại.

“Vậy là cậu thích chơi với bạn của cậu hơn là chơi với tôi chứ gì?” Cô nàng nói.

“Không phải, tôi đáp. Nhưng mà bây giờ thì bọn mình chơi tàu hỏa chạy điện đi, tớ có hàng đống toa và ba-ri-e hết lượn lên lại lượn xuống.”

“Bởi vì cậu thích chơi với bạn cậu hơn, cậu cứ việc đi mà chơi. Còn tôi, tôi về nhà với mẹ tôi đây! Marie-Edwige nói, thế rồi cô nàng đi luôn.”

Còn tôi, tôi còn lại một mình trong vườn, và tôi muốn bật khóc, nhưng bố đã vừa từ trong nhà ra vừa cười.

“Bố đã thấy bọn con qua cửa sổ, cả hai đứa, bố nói với tôi, con thế là rất khá! Con có khí chất lắm!”

Và bố đặt tay lên vai tôi và bố nói với tôi: “Thôi nào anh bạn, bọn họ đều như thế cả mà!”

Và tôi lại thấy rất vui, bởi vì bố đã nói với tôi như thể tôi là một người lớn. Còn nữa, với Marie-Edwige rất chi là xinh thì, đúng vậy! ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi cô nàng. Y như một người lớn.