← Quay lại trang sách

Bố Phát Phì Kinh Lắm.

KHI BỐ ĂN XONG ĐĨA KEM thứ hai, bố vo tròn khăn ăn lại và rồi bố nói: "Dù sao đi nữa cũng đã quyết định rồi, nhất định ngày mai anh sẽ bắt đầu ăn kiêng."

Tôi hỏi cái đó nghĩa là gì, ăn kiêng ấy, mẹ đã giải thích cho tôi rằng đó là khi người ta ăn ít đi để khỏi bị béo. "Đúng, quả thực là anh đang phát phì", bố nói. Phát phì, có nghĩa là béo, hình như thế thì phải. Tôi thì tôi chẳng thấy bố bị phát phì đến thế, chỉ trừ lúc bố đeo thắt lưng vào thôi, nhưng vì bữa tối đã kết thúc, tôi chẳng bàn luận nữa và tôi đi ngủ.

Ngày hôm sau, tức là ngày chủ nhật, mà chủ nhật thì mẹ thường làm đồ ăn sáng ngon kinh khủng với bánh mì nướng, bánh xốp, sô-cô-la và mứt cam, cái loại mứt có cả vỏ cam ở trong ấy, nhưng kể cả thế thì ăn vẫn rất ngon. Riêng bố, để không phát phì, bố chỉ dùng một tách cà phê, không sữa và không đường, và chỉ có thế. Trong khi tôi ăn, bố cứ nhìn tôi, và bố bảo mẹ: "Anh đang nghĩ không hiểu liệu thằng cu nhà mình có phát phì không nhỉ." Mẹ đáp rằng tôi không phát phì, tôi chỉ có lớn lên thôi, và hai chuyện đó không hề giống nhau. Bố bảo rằng tất nhiên, và rằng tôi dù sao đi nữa cũng quá bé để có ý thức nghiêm túc về chuyện ăn kiêng.

Sau đó, tôi và bố hai người cùng nhau đi dạo; chúng tôi luôn đi dạo như thế vào ngày chủ nhật, và tôi rất thích đi dạo với bố vì bố kể cho tôi nghe hàng đống những kỷ niệm về thời bố đã chiến thắng trong chiến tranh. Trời đẹp và tất cả mọi người đều có vẻ hài lòng. Có đầy người ở trong hiệu bánh ngọt, họ đang mua bánh ga-tô, và tôi muốn dừng lại để xem bánh trong tủ kính, nhưng bố đã vừa kéo tay tôi vừa bảo: "Đừng có đứng lại đó." Nhưng dù sao ở đó mùi rất thơm, trước cửa hiệu bánh ngọt ấy! Thế rồi chúng tôi đến trước một cái chợ. Thật hết sảy, trong chợ ấy, khi tôi đến đó cùng với mẹ, những người bán hàng, thỉnh thoảng họ cho tôi một quả táo hoặc một con tôm. Nhưng bố không muốn nán lại đó. "Về thôi, bố nói, muộn rồi đấy." Bố trông có vẻ bứt rứt.

Đến bữa trưa, mẹ đã làm một món nhập bữa như ở nhà hàng: thịt hun khói cuộn với xốt may-ô-ne và các thứ bên trong nữa, ngon hết sảy. Thế rồi, có cả thịt gà với khoai tây và đậu Hà Lan, tôi xơi đến hai lần; sa-lát, pho mát camembert và bánh ga-tô. Bữa trưa hết sảy đến mức mà khi chúng tôi ăn xong tôi cảm thấy hơi mệt mệt. Điều khiến tôi ngạc nhiên là cả bố cũng có vẻ như không được khỏe lắm. Thế mà bố chỉ ăn có mỗi mấy miếng bánh mì khô, rau chân vịt với một tí thịt lườn gà.

Tôi và bố đi ra vườn. Bố ngồi xuống một cái ghế phô-tơi và tôi nằm dài trên bãi cỏ. Thế rồi có thằng Alceste đến chơi với tôi. Alceste là một thằng bạn cùng trường bị phát phì kinh lắm. Nó suốt ngày ăn luôn mồm. Thằng Alceste bảo "chào chú", và nó moi từ trong túi áo ra một miếng bánh ga-tô sô-cô-la to tướng và nó bắt đầu ngoạm một miếng. Cái bánh hơi bị bẹp, nhưng trông có vẻ ngon. Tôi không xin thằng Alceste một miếng nào, bởi vì nó luôn bực mình mỗi khi ai đó muốn ăn các thứ của nó. Bố nhìn thằng Alceste, bố đưa lưỡi liếm môi, và rồi bố nói: "Này Alceste, ở nhà cháu, bố mẹ cháu không cho cháu ăn à?" "Có chứ, bố mẹ cháu có cho cháu ăn chứ, thằng Alceste trả lời, ngay bữa trưa nhà cháu đã ăn thịt bò nấu rượu vang với xốt ngon hết sảy mà phải lấy cả bánh mì để vét. Mẹ cháu làm chuẩn cực kỳ, cái món xốt ấy. Mẹ cháu làm bắp cải muối cũng cực ngon, chẳng hạn như tối qua…" "Thôi, thôi, được rồi!", bố kêu lên và bố bắt đầu đọc báo. "Bố mày sao thế hả, thằng Alceste hỏi tôi, ông ấy không thích thịt bò nấu rượu vang à?" Còn tôi, tôi gợi ý rằng chúng tôi chơi bóng.

Chúng tôi đang chơi ở đó thì nhìn thấy cái đầu của ông Blédurt lấp ló trên hàng rào khu vườn. Ông Blédurt là hàng xóm của chúng tôi, ông ấy thích trêu chọc bố lắm và ông ấy rất buồn cười. "Thế nào các cháu, ông Blédurt hỏi, đang chơi đấy hả?" Rồi ông ấy nhìn sang bố vẫn đang đọc báo. "Anh lẽ ra phải chơi với chúng chứ, ông Blédurt nói, vận động một chút sẽ tốt cho cậu đấy, cậu đang phát phì lên kìa!" "Bố cháu không phát phì nữa đâu, tôi nói, bố đang ăn kiêng." Ông Blédurt bắt đầu cười ầm lên và điều đó chẳng làm bố hài lòng. "Đúng hoàn toàn, tôi đang ăn kiêng, bố hét lên. Đúng hoàn toàn! Tôi ăn kiêng để không trở nên vừa béo, vừa xấu, vừa ngu như anh!" "Tôi mà béo ư?, ông Blédurt, thôi không cười nữa, kêu lên. "Đúng rồi", thằng Alceste nói. "Mồm trẻ con đã nói ra thì toàn là sự thật, bố nói, và anh sẽ tiếp tục béo lên bởi vì anh chẳng bao giờ có đủ quyết tâm để ăn kiêng!" "Không đủ quyết tâm, tôi ấy à?" ông Blédurt hỏi. "Gom hết quyết tâm lại chắc cũng không nặng bằng nửa cân pho mát tươi", bố đáp. Ông Blédurt nhảy qua hàng rào, ông ấy béo nhưng ông ấy nhảy rất cừ, và ông ấy bắt đầu đẩy bố và bố cũng đẩy ông ấy. Chúng tôi đang xem họ chơi đùa với nhau thì mẹ từ trong nhà kêu lên: "Đến đây nào, hai đứa, bữa điểm tâm xong rồi đây!"

Khi chúng tôi ăn xong điểm tâm chiều, chúng tôi quay ra vườn. Ông Blédurt đã bỏ đi và bố đang nhặt những mẩu báo rách. "Thay vì giở trò, chú nên vào ăn điểm tâm chiều thì hơn, thằng Alceste nói, có bánh mì tẩm gia vị nhé. Không nhiều lắm, nhưng ngon kinh khủng." Bố nhìn thằng Alceste và bố bảo nó rằng khi nào bố cần người góp ý về thực phẩm cho bố thì bố chắc chắn sẽ gọi nó. "Nhất trí!", thằng Alceste đáp. Tôi tin rằng đó cũng là một ý hay, bởi vì những thứ là thức ăn, thằng Alceste biết nhiều khủng khiếp.

Vì trời bắt đầu mưa, mẹ bảo chúng tôi vào trong nhà. Tất cả chúng tôi ngồi trong phòng khách, Alceste và tôi chơi với mấy cái ô tô con, mẹ đan len và nghe đài và bố thì đọc những mẩu báo rách. Đài chẳng có gì hay ho lắm, có một bà đang giải thích cách nấu món thỏ sốt vang. Cả bố cũng thấy cái đó chẳng có gì hay. "Tắt cái đài đó đi được không!" bố kêu lên, và bố bỏ lên phòng. Thằng Alceste chẳng hài lòng chút nào. "Đó là chương trình tao thích nhất đấy", nó nói.

Thằng Alceste đi về vì trời đã muộn và cũng bởi vì chẳng còn bánh mì tẩm gia vị nữa.

"Bữa tối đã sẵn sàng rồi!" mẹ kêu lên. Tôi đi rửa tay và khi tôi vào phòng ăn, bố đã ngồi sẵn ở bàn, bố có vẻ rất buồn bã.

Thế rồi, tôi ngạc nhiên kinh lắm, bởi vì mẹ, người thông thường có trí nhớ rất tốt, nhưng lại hoàn toàn quên mất việc phát phì của bố. Mẹ tiếp cho bố hàng đống thứ để ăn, thậm chí có cả món đậu hầm. Còn bố, bố chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, cần phải nói thêm là bố còn đang rất bận nhai.

Và khi bố đã ăn xong đĩa kem thứ hai, bố vo tròn cái khăn ăn lại và rồi bố nói: "Dù sao đi nữa, cũng đã quyết định rồi, nhất định ngày mai anh sẽ bắt đầu ăn kiêng."