Từ Bậy.
TRONG GIỜ RA CHƠI, chiều nay, thằng Eudes đã nói một từ bậy.
Những từ bậy bạ, ở trường, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nói, nhưng cái từ đó chúng tôi không biết.
“Chính anh tao nói sáng hôm nay đấy,” thằng Eudes giảng giải cho chúng tôi.
Anh ấy là một sĩ quan. Anh ấy đang ở nhà nghỉ phép; anh ấy đang cạo râu thì bị xước một cái và anh ấy đã nói bậy.
“Anh mày không phải là sĩ quan, thằng Geoffroy nói. Anh ta chỉ đi làm nghĩa vụ quân sự và làm lính; thế nên đừng có mà làm tao phải phì cười.”
“Anh ấy hoàn toàn là sĩ quan,” thằng Eudes nói.
“Nói cho khỉ nó nghe,” thằng Geoffroy nói.
Thế là thằng Eudes văng cái từ bậy ra với thằng Geoffroy.
“Thử nhắc lại xem,” Geoffroy nói.
Eudes nhắc lại cái từ bậy. Geoffroy đáp lại Eudes cũng bằng cái từ bậy đó, bọn chúng nó ẩu đả, thế rồi chuông reo lên.
“Đúng vào cái lúc đang vui thì,” thằng Rufus nói.
Và nó phun ra cái từ bậy.
Khi tôi tan học về nhà, mẹ đang ở trong bếp. Tôi chạy ùa vào, và tôi kêu lên:
“Mẹ, con đây!”
“Nicolas, mẹ bảo tôi, đã bao nhiêu lần mẹ yêu cầu con không được chạy huỳnh huỵch vào đây rồi hả? Bây giờ thì ăn bữa lót dạ rồi đi làm bài tập. Mẹ đang bận việc.”
Trong lúc tôi uống cà phê và ăn bánh mì phết, tôi thấy thứ mẹ đang nấu nướng là… đùi cừu. Tôi thì thích đùi cừu thôi rồi, ngon kinh khủng, nhất là khi không có khách khứa, bởi vì như thế thì tôi chắc chắn sẽ được xơi một nửa chỗ thịt đầu bắp.
“Thích thật, đùi cừu!” tôi nói.
“Ừ, mẹ nói. Chính bố yêu cầu mẹ phải làm một cái cho bữa tối, với thật nhiều tỏi. Bố sẽ thích lắm đây.”
Bố ấy à, cũng thích đùi cừu ngang với tôi, và chúng tôi luôn luôn chia nhau chỗ thịt đầu bắp.
“Thôi nào Nicolas, mẹ bảo tôi. Con đã ăn lót dạ xong rồi thì lên làm bài tập ngay đi.”
“Con chơi trong phòng khách thì có làm sao? Tôi chất vấn. Ăn tối xong con sẽ làm bài tập.”
“Nicolas! Mẹ quát lên, con phải lên làm bài tập ngay tức khắc, hiểu chửa?”
Vậy là, tôi ấy, tôi phun ngay ra cái từ bậy.
Đôi mắt mẹ mở to chưa từng thấy, mẹ nhìn tôi, còn tôi, tôi lúng túng kinh khủng vì đã nói ra cái từ bậy. Những từ bậy bạ mà mình thuộc trong giờ ra chơi thì không bao giờ được nói ra ở nhà sất, bởi vì những từ bậy bạ trong giờ ra chơi thì hay, nhưng ở nhà thì bẩn thỉu và sẽ sinh ra hàng đống chuyện.
“Con nói cái gì vậy? Nhắc lại xem nào?” Mẹ yêu cầu tôi.
Thế là tôi nhắc lại cái từ bậy.
“Nicolas! Mẹ kêu lên. Con học những lời như thế này ở đâu vậy?”
“À, tôi giải thích, ở trường, trong giờ ra chơi ạ. Eudes nó có một ông anh là lính, nó thì nó nói là anh ấy là sĩ quan; nhưng chỉ là chuyện bốc phét, thằng Geoffroy bảo thế; còn anh thằng Eudes thì đang nghỉ phép ở nhà, thế rồi anh ấy cạo râu và bị xước một cái, và anh ấy liền nói bậy thế, thế là Eudes nó bảo chúng con như thế trong giờ ra chơi.”
“Hay thật! mẹ nói. Hay thật đấy! Giờ thì tôi rõ người ta quan tâm tới việc dạy dỗ con ghê và bạn bè của con cũng được giáo dục tốt quá nhỉ. Giờ thì lên làm bài tập ngay; để rồi về xem bố sẽ xử lý con thế nào.”
Tôi bèn lên nhà làm bài tập; bây giờ không phải lúc giở trò nọ kia ra mà được, và tôi rất chi là khó chịu. Thậm chí tôi còn hơi muốn khóc một tí bởi vì cái từ bẩn thỉu này và bởi vì cái thằng đần Eudes kia chỉ cần nó không lôi những thứ ngu ngốc mà anh nó phun ra trong khi cạo râu thôi; thật đấy, có thế thôi mà, nói cho cùng.
Tôi đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng bố vào trong nhà.
“Em yêu ơi, anh về rồi đây!” Bố kêu lên.
“Nicolas đâu!” Mẹ kêu lên.
Thế là tôi đi xuống phòng khách, mà tôi thật tình chẳng thích lắm, còn bố, khi nhìn thấy tôi, bố cười và bố nói:
“Thế nào! Con lại khó chịu đấy hả ông tướng! Lại có chuyện gì bực mình ở trường hả, bố chả biết thừa!”
“Còn tệ hơn là bực mình đấy, mẹ nói và nhìn tôi với ánh mắt giận dữ. Thậm chí còn nghiêm trọng nữa. Anh có biết là con trai anh nó nói những từ rất bậy không…”
“Những từ rất bậy? bố rất ngạc nhiên hỏi. Những từ bậy nào, Nicolas?”
Thế là tôi nói ra cái từ bậy.
“Cái gì? Bố kêu lên. Con nói cái gì thế?”
“Anh nghe rõ rồi còn gì nữa, mẹ nói. Anh thấy sao?”
“Ác đấy, bố nói. Thế ai dạy con nói như vậy?”
Thế là tôi giải thích với bố cái chuyện thằng đần Eudes và anh trai của cái thằng đần Eudes.
Bố phủi một cái lên túi áo vest, và bố thở một cái rõ dài.
“Mình thì chắt bóp khốn khổ, bố nói với mẹ, ấy thế mà họ dạy cho chúng nó như thế đấy! Hay thật đấy, nhỉ! Đúng, hay thật đấy nhỉ! Tôi muốn viết ngay một lá thư cho ông hiệu trưởng trường nó. Thật đấy chứ không đùa đâu! Bọn họ phải trông coi lũ nhãi ranh này kỹ hơn. Khi tôi đi học ấy à, đứa nào dám nói một từ như thế hả, hấp, đứa ấy lập tức bị tống ra khỏi cửa ngay! Nhưng thời bây giờ thì cái kỷ luật cũ tốt đẹp ấy có tồn tại nữa đâu! Ôi không! Giờ thì người ta đã có các phương pháp mới, người ta tiến hành giáo dục hiện đại. Không được chất lên chúng nó, bọn trẻ thân yêu kia, đủ mọi thứ phức tạp nữa! Và sau đó thì chúng nó trở thành lũ du côn áo blu dông đen, lũ kẻ cướp, rồi chúng trộm xe trộm cộ nữa, hay lắm, ôi dà hay thật đấy, tuyệt quá đi mất! Một thế hệ lưu manh mới tuyệt chứ, đấy là thứ họ sắp cho ra lò đấy!”
Tôi ấy à, tôi thì kinh sợ khiếp lên rồi. Nếu bố mà viết thư cho hiệu trưởng, thì chuyện sẽ khủng khiếp lắm, bởi vì ở trường tôi ấy à, thì cũng giống y như trường của bố khi bố bé tí thôi. Ông hiệu trưởng không thích những từ bậy đâu, và một đứa lớp lớn vì nói bậy trong lớp với một đứa lớp lớn khác đã bị đình chỉ cơ.
“Con không muốn bố viết thư cho hiệu trưởng, tôi khóc. Nếu bố viết thư cho hiệu trưởng thì con sẽ không bao giờ đi học nữa!”
“Học mà như vậy thì chẳng thà đừng!” bố nói.
“Không phải thế, mẹ nói. Cái chính là Nicolas nó hiểu được rằng nó không được phép nhắc lại những từ tương tự nữa. Không bao giờ.”
“Em có lý, bố nói. Đến đây tẹo nào,” Nicolas.
Bố ngồi xuống ghế phô-tơi, bố cầm lấy hai tay tôi, và bố để tôi ngồi lên đầu gối của bố.
“Con có xấu hổ không hả Nicolas?” Bố hỏi tôi.
“Có ạ,” tôi nói.
“Con xấu hổ là đúng lắm, bố bảo tôi. Con biết không Nicolas, chính sự giáo dục con nhận được bây giờ sẽ quyết định tất cả đời con, tất cả tương lai con. Nếu con học hành kém, nếu con nói những từ bậy bạ, con sẽ không là gì khác ngoài một kẻ thất bại, một kẻ thân tàn ma dại mà người ta sẽ chỉ trỏ. Những từ thô tục mà con nghe rồi con nhắc lại mà không hiểu chúng muốn nói gì, con cứ tưởng rằng chúng không quan trọng, rằng như thế là hay ho. Con lầm đấy. Lầm kinh khủng. Xã hội không cần đến những kẻ ăn nói tục tằn. Con phải chọn lựa hoặc trở thành một kẻ mất dạy hoặc thành một người có ích cho xã hội. Đấy, con hãy chọn đi! Thành một kẻ trơ trọi mỗi mình hay là thành một người mà ai cũng muốn đón tiếp, mời ăn và kết bạn với. Một kẻ thô lậu thì không bao giờ ngóc đầu lên nổi trong cuộc đời; người ta coi khinh hắn, người ta xua đuổi hắn, người ta không thèm dây dưa gì hết. Đấy, một từ đơn giản cũng có thể phá nát một cuộc đời như vậy đó. Con có hiểu không hả Nicolas?”
“Có ạ,” tôi nói.
“Anh tin là nó hiểu à? Mẹ hỏi bố. Em có cảm tưởng rằng…”
“Chúng ta sẽ xem, bố nói. Bố đã giải thích gì với con hả Nicolas?”
“À, tôi nói, không được nói những từ bậy, bởi vì nếu không, thì không được ai mời ăn.”
Bố mẹ nhìn nhau và rồi cả hai cùng bật cười.
“Ờ, cũng đại khái như vậy, anh chàng ạ, bố nói.”
“Mẹ rất tự hào về Nicolas của mẹ,” mẹ ôm lấy tôi nói.
Thế rồi bố chợt ngừng cười, bố bắt đầu ngửi hít, bố nhìn về phía nhà bếp, và bố kêu lên:
“Hình như cháy hay sao ấy: đùi cừu của em!”
Và mẹ phun ra cái từ bậy!