Em Vợ.
THẰNG MAIXENT ĐẾN TRƯỜNG hôm nay hết sức khoái chí.
“Ê, bọn mày! Nó bảo chúng tôi. Tao sẽ trở thành em vợ!”
“Mày đùa đấy à?” Thằng Rufus bảo nó.
“Không đâu thưa mày, tao chẳng đùa tí nào,” Maixent trả lời.
Và Maixent giải thích cho chúng tôi rằng bà chị gái lớn Hermione của nó đã đính hôn, và rằng chị ta sắp cưới và rằng nó sẽ trở thành em vợ của anh chồng của Hermione.
“Để làm em vợ thì mày là quá bé, thằng Eudes nói với nó. Bố tao ông ấy mới là em vợ, còn mày ấy à, mày quá là bé.”
“Trước tiên, tao không hề bé, Maixent hét lên, và nếu mày mà muốn thử, thì tao chấp mày chạy đấy, thế còn sau nữa, thì chả có liên quan gì cả, chị tao lấy chồng, còn tao thì, bùm, tao trở thành em vợ.”
Và Maixent bảo với chúng tôi rằng hôn phu của chị gái nó hay ơi là hay, rằng anh ta có ria mép, và rằng anh ta cho nó toàn quà là quà; ví dụ như tối hôm qua, khi anh ta đến thăm Hermione, anh ta cho nó tiền để đi mua kẹo, và rằng anh ta bảo nó gọi anh ta là Jean-Edmond “tên anh ta thế “bởi một khi đã là anh rể em vợ, thì có khác gì là bạn bè đâu.
“Hơn nữa, anh ấy bảo tao rằng trong đám cưới tao sẽ là phù rể, thằng Maixent giảng giải tiếp, rằng tao sẽ uống sâm banh, và rằng tao sẽ có một phần bánh ga tô to đùng.”
“A, có thế chứ!” Thằng Alceste nói.
“Thế rồi anh ấy cũng hứa với tao, Maixent nói, rằng anh ấy sẽ chở tao đi bằng ô tô, anh ấy có một cái ô tô kinh khủng và rằng chúng tao sẽ đến vườn bách thú, để xem khỉ.”
“Mày bắt đầu làm bọn tao thấy bực mình, mày ấy, cái đồ em vợ,” thằng Rufus nói.
“Ra thế hử? thằng Maixent nói. Mày nói thế bởi vì mày là cái đồ ghen tị và mày không thể nào mà làm em vợ được. Lý do của mày chỉ có vậy!”
“Cái gì? Thằng Rufus kêu lên. Tao ấy à, tao có thể làm em vợ bất cứ lúc nào tao muốn! Có cái đồ mày mới không thể làm em vợ được! Mày quá là xấu xí! Mày là đồ em-xấu-xí thì có!”
Tới đó thì cả lũ chúng tôi phì cười hết chỉ trừ mỗi Maixent, cái thằng chất vấn ngay thằng Rufus:
“Mày hãy nhắc lại những gì mày vừa nói xem nào?”
“Đồ em-xấu-xí! Đồ em-xấu-xí! Đồ em-xấu-xí! Thằng Rufus nhắc đi nhắc lại.”
Thế là Maixent nhảy lên người Rufus và bọn chúng bắt đầu đánh nhau, và thầy Nước Lèo “giám thị của chúng tôi” chạy đến, rồi thầy ấy tách chúng nó.
“Nó đã bảo rằng em là đồ em-xấu-xí bởi vì nó ghen tị! Maixent hét lên. Cả bọn nó đều ghen tị hết!”
“Tôi không yêu cầu các cậu phải giải thích, thầy Nước Lèo nói. Tôi không thèm nghe những thứ điên rồ của các cậu. Cả hai cậu bị phạt đứng yên đấy. Còn cậu nào lớ xớ nữa, tôi sẽ phạt luôn cả thể. Cấm ai được nói gì nữa. Trật tự hết. Nào.”
Chiều nay khi đi học về, tôi tự nhủ với mình rằng thằng Maixent thật là may khi được làm em vợ một người lớn có ria mép, cái người đưa nó đi bằng cái ô tô kinh khủng đến vườn bách thú xem khỉ. Rồi khi tôi về đến nhà, tôi vào trong nhà bếp gặp mẹ, và tôi hỏi mẹ:
“Con có thể trở thành em vợ được không?”
Mẹ nhìn tôi, và rồi mẹ bảo:
“Nicolas, mẹ rất là bận, vì thế đừng có làm mẹ phát mệt vì những chuyện của con. Khi nào bố về con đi mà hỏi bố ấy; trong lúc chờ đợi, hãy ăn bữa lót dạ rồi lên làm bài tập của con đi.”
Và khi tôi nghe thấy tiếng bố vào trong nhà, tôi liền chạy xuống, và tôi kêu lên:
“Bố ơi!”
“Chờ một chút, thỏ con của bố, bố nói với tôi. Ít nhất cũng phải để bố cởi áo khoác đã chứ.”
Thế rồi khi bố ngồi xuống ghế phô-tơi trong phòng khách, bố hỏi tôi:
“Thế nào, ông tướng, con muốn gì đây?”
“Con có thể trở thành em vợ được không?’ Tôi hỏi.
“Chắc là không, bố bảo tôi, bố tin là không. Nhưng có thể có em vợ nếu sau này con lấy vợ, với điều kiện là con không cưới một cô con út.”
“Ồ không, tôi nói. Sau này con không biết, phải ngay bây giờ. Maixent nó sắp trở thành em vợ, và nó sẽ đi đến vườn bách thú bằng ô tô, để xem khỉ.”
“Nghe này Nicolas, bố bảo tôi. Con hãy thử nghĩ xem, bố rất mệt và bố muốn được yên tĩnh để đọc báo. Vì thế con hãy lên nhà chơi, hay đi làm bài tập của con, hay là bất cứ thứ gì. Đồng ý không?”
“Ồ thế thì bất công quá thể! Tôi kêu lên. Sao mỗi lần con yêu cầu cái gì, thì chẳng ai muốn nói chuyện cả, mà còn tống con lên trên kia ngay! Thế mà một thằng đần như Maixent chỉ vì chị nó sắp cưới mà nó sẽ đi ô tô đến vườn bách thú để xem khỉ!”
Bố bật dậy khỏi ghế phô tơi, cũng bực mình y như tôi.
“Có thôi đi không Nicolas! Bố quát lên. Hễ con mà còn tiếp tục, bố báo trước là sẽ không ra gì đâu!”
Tôi bắt đầu khóc lóc, và mẹ chạy vào phòng khách.
“Lại còn chuyện gì nữa đây? Mẹ hỏi. Hễ tôi cứ lơi các người thì y như rằng sẽ lại có hú với hét!”
“Có chuyện gì à, bố nói, con ti em nó muốn có một cô chị. Ngay lập tức!”
Mẹ cứ trố cả hai mắt ra, thế rồi mẹ cười.
“Anh ba hoa chuyện gì vậy?” mẹ hỏi.
“Con ti em, bố nói (con ti em, tức là tôi), đang ám ảnh trong đầu muốn trở thành em vợ, bởi vì một trong những ông kễnh đến trường cùng với nó sắp trở thành em vợ, và đứa kia sắp sửa đi vườn bách thú xem khỉ; rút cục anh nghĩ là hiểu được đến vậy.”
Mẹ cười ngặt nghẽo đến nỗi bố cũng mỉm cười, và tôi thì cũng cười theo, y như là mỗi lần thấy mẹ cười vậy. Thế rồi, mẹ cúi xuống, mẹ ghé sát mặt tôi, và mẹ bảo tôi:
“Nhưng còn có ý khác nữa đấy, con yêu! Con biết đó, đâu phải lúc nào có một ông em vợ hay em chồng như vậy cũng hay hớm lắm đâu. Mẹ cũng có đấy chứ, xét cho cùng; nhưng mẹ chẳng biết nói sao tất cả.”
“Vậy à? Thế nó thì làm sao nào, em chồng cô ấy?” bố hỏi.
“Ồ! Mẹ trả lời, anh biết rõ là Eugène thỉnh thoảng cũng hơi… hơi cục mịch, chứ sao nữa. Anh cứ nhớ cái đợt trước chú ấy đến đây và chẳng có cách nào làm chú ấy đi về cả ấy. Lại còn những trò cợt nhả của chú ấy nữa! Ôi không, em cam đoan với anh!...”
“Thế tôi không có quyền đón tiếp em tôi ở nhà tôi hay sao? Bố chất vấn, không còn tươi cười tẹo nào. Có thể là khiếu hài hước của nó không đủ tinh tế với quý chị đây, nhưng với tôi thế là đủ lắm rồi!”
“À vâng, vì là anh không khó tính lắm, mẹ đứng dậy nói, mặt mũi đã đỏ bừng lên.”
“Dù sao đi nữa, bố nói, một ông em vợ hay là em chồng cũng còn đỡ khó chịu hơn là một bà mẹ vợ.”
“Đấy có phải là một ám chỉ hay không?” Mẹ chất vấn.
“Cô muốn hiểu sao cũng được,” bố trả lời.
“Tôi ấy à, tôi cũng biết một người lúc nào cũng có thể bỏ về nhà mẹ vợ anh ngay được,” mẹ nói.
Thế là bố giơ hai tay lên trần nhà, bố bắt đầu đi từ cái ghế phô-tơi tới cái bàn nhỏ có để đèn, và từ cái bàn nhỏ có để đèn lại ra ghế phô-tơi, thế rồi bố đứng lại trước mặt mẹ, và bố hỏi mẹ:
“Em có thấy là chúng ta cũng hơi lố bịch một tí không?”
Mẹ mỉm cười, và rồi mẹ trả lời:
“Thực thà mà nói, có!”
Thế là tất cả mọi người cùng cười và cùng ôm hôn nhau, và tôi thì khoan khoái kinh khủng bởi vì tôi rất vui mỗi khi bố mẹ cùng dàn hòa, và mẹ thì sau đó bao giờ mẹ cũng làm cái gì đó ngon kinh khủng để ăn vào bữa tối.
Thế rồi, ai đó bấm chuông cửa, bố đi mở, và đó là ông Blédurt, hàng xóm của chúng tôi.
“Tôi sang gặp anh, ông Blédurt nói với bố, để hỏi xem sáng mai, tức là Chủ nhật, anh có muốn vào rừng đi bộ cho khỏe với tôi hay không.”
“À! Không, bố nói, xin lỗi nhé. Sáng mai, tôi và Nicolas, chúng tôi sẽ đi ô tô để xem khỉ, như anh rể và em vợ thực sự.”
Và ông Blédurt vừa bỏ đi vừa nói rằng cái nhà này đúng là đã điên cả lượt.