← Quay lại trang sách

Chương 5 Những Chiếc Ghế.

Ở trường hôm nay đúng thật là khùng!

Buổi sáng chúng tôi đến lớp như thường lệ, và khi thầy Nước

Lèo (đó là thầy giám thị của chúng tôi) bấm chuông thì chúng tôi

đi xếp thành hàng. Thế rồi khi tất cả các bọn khác đã đi lên lớp thì

còn mỗi mình lũ chúng tôi vẫn cứ đứng ở dưới sân trường. Chúng

tôi hỏi nhau không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hay là cô giáo bị ốm

và người ta sắp sửa cho chúng tôi về nhà. Nhưng thầy Nước Lèo

đã bảo chúng tôi im lặng và giữ nguyên hàng lối. Thế rồi chúng tôi

nhìn thấy cô giáo và thầy hiệu trưởng nhà trường đi tới; bọn họ vừa

nói chuyện với nhau vừa nhìn chúng tôi, thế rồi thầy hiệu trưởng

bỏ đi và cô giáo tiến về phía chúng tôi.

- Các em, cô nói với chúng tôi, đêm hôm vừa rồi, một đường ống

dẫn nước đã bị đóng băng và bị vỡ, khiến cho phòng học lớp ta bị

ngập. Các chú công nhân đang làm công việc sửa chữa - Rufus, nếu em không quan tâm đến những gì cô nói thì em cũng làm ơn trật tự

hộ cho - và vì vậy, chúng ta sẽ bắt buộc phải học ở trong phòng giặt.

Cô yêu cầu các em phải rất ngoan, khôn được mất trật tự và không

lợi dụng sự cố nhỏ này để mà xao nhãng đâu - Rufus, cô cảnh cáo

lần thứ hai đấy. Thôi đi nào!

Chúng tôi khoái chí kinh lên được, bởi vì mỗi khi phải chuyển

lớp học thì rất là vui. Thì ví dụ như, đi theo chân cô giáo trong cái

cầu thang nhỏ bằng đá xuống phía phòng giặt cũng rất hết sảy. Ở

trường, mình cứ tưởng mình biết rõ lắm rồi, thế mà vẫn có hàng

đống chỗ như vậy, chỗ mà mình hầu như không bao giờ bước chân

tới bởi vì là bị cấm. Chúng tôi tới chỗ phòng giặt; chỗ này không

được rộng lắm và chẳng có đồ đạc gì, ngoại trừ một cái bồn và một

cái nồi hơi với hàng đống ống nước.

- À, phải rồi, cô giáo nói. Cần phải đi lấy ghế ở trong phòng ăn.

Thế là tất cả chúng tôi cùng giơ tay và chúng tôi bắt đầu gào lên:

"Thưa cô em đi được không ạ? Em thưa cô! Em!"và cô giáo đã đập

thước kẻ xuống cái bồn, và cái này kêu kém xa cái bàn của cô giáo

trên lớp.

- Im lặng một chút nào! cô giáo nói. Nếu các em cứ tiếp tục

kêu gào, thì sẽ không ai đi lấy ghế hết, và cả lớp cứ thế mà học

đứng vậy... Xem nào, em, Agnan, với cả Nicolas, Geoffroy, Eudes,

và... và... và Rufus, dù em thì không xứng đáng đâu, tất cả cùng đi

đến phòng ăn, và không được xao nhãng, đến đấy thì người ta sẽ

đưa ghế cho các em. Agnan, em là có kỷ luật nhất, cô giao cho em

chịu trách nhiệm cho cả nhóm.

35

DRAFT

Chúng tôi đi ra khỏi phòng giặt mà khoái kinh lên được, và

Rufus nói rằng cả bọn sẽ tha hồ mà vui.

- Im lặng một chút nào! Thằng Agnan nói.

- Mày, thằng cục cưng bẩn thỉu, ai mượn mày! thằng Rufus quát

lên. Khi nào tao muốn im thì tao mới im nhé, đừng có mà đùa!

- Không hề, thưa mày! Không hề, thưa mày! thằng Agnan kêu

lên. Khi tao muốn thì mày phải im, bởi vì cô giáo nói rằng tao có

quyền ra lệnh, với cả tao không phải cục cưng bẩn thỉu, rồi tao sẽ

mách với cô, để rồi xem!

- Mày muốn ăn tát hử? thằng Rufus hỏi.

Rồi cô giáo mở của phòng giặt ra và cô nói với chúng tôi:

- Hay nhỉ! Các em giỏi quá đấy! Các em lẽ ra phải quay về rồi

mới phải, thế mà bây giờ vẫn còn cãi nhau ở trước cửa! Maixent, em

ra thay cho Rufus. Rufus, cô đã cảnh cáo em rồi mà, quay vào trong

lớp!

Thằng Rufus nói rằng thật là bất công và cô giáo bảo rằng nó

là một đứa láo hỗn, cô giáo lại cảnh cáo nó một lần nữa và cô bảo

rằng nếu nó mà còn tiếp tục như thế thì rồi cô sẽ trừng phạt nó thật

nặng, và thằng Joachim lại thay thế Geoffroy, cái thằng cứ giở trò

nhăn mặt nhíu mày.

- A! Cuối cùng thì cũng thấy mặt các cậu! thầy Nước Lèo, người

đang đợi chúng tôi ở trong phòng ăn, nói.

Và thầy ấy đưa ghế cho chúng tôi, chúng tôi đã phải đi làm nhiều

36

DRAFT

chuyến, và bởi vì chúng tôi cũng đã nghịch ngợm trong hành lang

và trên cầu thang một tí nên Clotaire đã thế chỗ cho Eudes và tôi

thì bị thay bởi thằng Alceste. Nhưng sau đó tôi lại thay chỗ thằng

Joachim, và trong lúc cô giáo không để ý, thằng Eudes đã đi luôn

một chuyến chẳng cần thay chỗ đứa nào, thế rồi cô giáo nói rằng

ghế khiêng như thế là đủ rồi và các em làm ơn đi, cô muốn được

yên một chút, và thầy Nước Lèo lại đến cùng với ba chiếc ghế. Thầy

Nước Lèo đúng là khỏe dã man, và thầy hỏi rằng ghế khiêng như

thế đã đủ chưa, và cô giáo nói rằng đã thừa ghế rồi và rằng như thế

thì đến nhúc nhích cũng chẳng được, và rằng cần phải khiêng ghế

trả lại, thế là cả lũ chúng tôi lại vùa giơ tay vừa kêu lên: "Thưa cô,

em! Thưa cô, em!"Nhưng cô giáo đã đạp thước kẻ lên cái nồi hơi và

chính thầy Nước Lèo đã khiêng ghế trả lại, và thầy đã phải đi làm

hai chuyến.

- Xếp ghế thành hai hàng đi, cô giáo nói.

Thế là chúng tôi bắt đầu xếp ghế, và ghế cứ bày khắp cả tứ phía

và cô giáo bực mình lên kinh được, cô nói rằng chúng tôi thật là

không thể chịu nổi, và chính cô đã đi xếp ghế lại để hướng về phía

cái bồn, thế rồi cô bảo chúng tôi ngồi xuống, và thằng Joachim với

thằng Clotaire bắt đầu đẩy nhau bởi vì hai đứa bọn nó đều muốn

ngồi cùng một cái ghế ở cuối phòng giặt.

- Lại chuyện gì nữa đây? cô giáo hỏi. Các em có biết là cô đã bắt

đẩu thấy phát chán lên rồi không?

- Đây là chỗ của em, thằng Clotaire giải thích. Trong lớp em vẫn

ngồi sau Geoffroy ạ.

37

DRAFT

- Cứ cho là vậy đi, thằng Joachim nói, nhưng trong lớp thì Geoffroy đâu có ngồi cạnh Alceste. Cứ bảo thằng Geoffroy đổi chỗ đi rồi

mày ngồi đằng sau nó. Còn đây là chỗ của tao, ở ngay sát cửa.

- Tao cũng muốn đổi chỗ đấy, thằng Geoffroy đứng dậy nói,

nhưng mà thằng Nicolas phải để chỗ của nó cho tao, bởi vì thằng

Rufus...

- Vẫn chưa xong à? cô giáo nói. Clotaire! Ra đứng góc!

- Thưa cô góc nào ạ? thằng Clotaire hỏi.

Bởi vì đúng thế thật, ở lớp, thằng Clotaire lúc nào cũng đứng ở

mỗi một góc bên trái bảng, nhưng bây giờ ở trong phòng giặt thì

mọi thứ đều khác hẳn và thằng Clotaire vẫn còn chưa quen. Nhưng

cô giáo lại bực bội kinh lên được, cô nói thằng Clotaire đừng có làm

trò hề nữa, rằng cô sẽ cho nó điểm không, và Clotaire hiểu rằng

đây không phải là lúc đùa cợt và nó đã chọn cái góc ở ngay sát bên

cạnh cái bồn; dù chỗ đó không rộng lắm nhưng nếu ép sát người lại

thì cũng có thể đứng phạt được. Thằng Joachim ngồi khoan khoái

hết sức trên cái ghế ở cuối lớp, nhưng cô giáo bảo nó rằng "không

được đâu, như thế quá là dễ dãi cho em, hãy ngồi lên trên này để

tôi còn quan sát được", và thằng Eudes đã phải đứng dậy nhường

chỗ cho thằng Joachim, và để cho bọn nó đi qua, tất cả chúng tôi lại

phải đứng hết cả lên, và cô giáo đã vừa đập thước kẻ keng keng vào

những cái ống nước ở cái nồi hơi vừa quát lên:

- Trật tự! Ngồi xuống! Ngồi xuống! Có nghe tôi nói không? Ngồi

xuống!

38

DRAFT

Thế rồi cánh của phòng giặt mở ra và thầy hiệu trưởng bước vào.

- Đứng dậy! cô giáo nói.

- Ngồi xuống! thầy hiệu trưởng nói. Thế nào, được lắm! Ầm ĩ ra

trò nhỉ! Cả trường đều nghe thấy tiếng của các em đấy! Nào chạy

huỳnh huỵch trong hành lang, nào la hét, nào gõ ống nước! Tuyệt

diệu! Bố mẹ các em sẽ phải tự hào về các em lắm, chẳng lâu đâu,

bởi vì các em cư xử như một lũ vô kỉ luật và các em rốt cuộc sẽ vào

nhà tù ra tội thôi, không ai lạ gì cả!

- Thưa thầy hiệu trưởng, cô giáo nói - cô thật hết sảy vì lúc nào

cũng bảo vệ cho chúng tôi - các em ấy hơi căng thằng một chút bởi

vì địa điểm này không phải là nơi thích hợp để học lắm, thế nên hơi

có chút lộn xộn nhưng các em ấy sẽ ngoan ngay bây giờ thôi ạ.

Thế là thầy hiệu trưởng nở một nụ cười to và thầy nói:

- Dĩ nhiên rồi thưa cô! Dĩ nhiên! Tôi hiểu rõ lắm mà. Cô có thể

bảo học sinh của mình cứ yên tâm: các công nhân đã hứa với tôi

rằng phòng học của các em sẽ hoàn toàn có thể học được vào ngày

mai, khi các em đến trường. Tôi nghĩ rằng thông tin tốt lành này sẽ

làm các em bình tĩnh trở lại.

Và khi thầy ấy đi rồi, chúng tôi đã rất hài lòng vì mọi thứ đã

được giải quyết ổn thỏa như vậy, cho tới tận lúc cô giáo nhắc chúng

tôi rằng ngày mai là thứ Năm, không phải đi học.