← Quay lại trang sách

Chương 6 Đèn Pin.

Vì tôi xếp thứ bảy môn Chính tả nên bố đã cho tôi tiền để tôi

mua thứ gì tôi thích, và khi tan trường tất cả bọn bạn đã đi

theo tôi đến tận cái cửa hàng, nơi tôi đã mua một cái đèn pin, bởi vì

đấy chính là thứ tôi muốn.

Đấy là một cái đèn pin hết sảy mà tôi nhìn thấy trong tủ kính

mỗi lần đi qua cái cửa hàng trên đường đến trường, và có được nó

khiến tôi khoái kinh lên được.

- Nhưng mày làm gì với cái đèn pin mới được, thằng Alceste hỏi

tôi.

- Ờ thì, tôi trả lời nó, để chơi trò thám tử điều tra sẽ rất là hay.

Các thám tử lúc nào mà chẳng có một cái đèn pin để tìm dấu vết

bọn tội phạm.

- Hẳn rồi, thằng Alceste nói, nhưng mà tao ấy à, nếu bố tao mà

cho tao một đống tiền để mua cái gì đấy thì tao thích bánh kem kìa, bởi vì đèn pin chỉ dùng được thôi, trong khi bánh kem thì còn ăn

được.

Tất cả bọn bạn bắt đầu cười ồ lên và chúng nó bảo Alceste là cái

đồ ngu và rằng tôi mua đèn pin là rất khôn.

- Mày sẽ cho bọn tao mượn đèn pin chứ? thằng Rufus hỏi tôi.

- Không, tôi nói. Nếu bọn mày muốn, bọn mày cứ đi mà xếp thứ

bảy môn Chính tả, đừng có mà đùa!

Và chúng tôi tức giận chia tay nhau và chúng tôi sẽ không thèm

nói chuyện với nhau nữa.

Về nhà, tôi chìa cho mẹ xem cái đèn pin và mẹ nói:

- Đây á? Thật là một ý tưởng quái dị! Thôi được rồi, ít ra thì với

thứ này con cũng không làm điếc tai bố mẹ. Còn bây giờ thì lên nhà

làm bài tập của con đi.

Tôi đi lên phòng, tôi đóng các mảnh che cửa sổ lại để cho nó tối

đi và rồi tôi thỏa thích chĩa quầng sáng đèn ra tứ phía: lên tường,

lên trần, dưới gầm bàn ghế và gầm giường, nơi mà, ở tít sâu trong,

tôi đã thấy viên bi mà tôi tìm từ lâu lắm rồi và có lẽ tôi sẽ chẳng bao

giờ tìm thấy nếu như không có cái đèn pin hết sảy này.

Tôi đang ở dưới gầm giường thì cửa phòng mở ra, đèn điện được

bật sáng và mẹ kêu lên:

- Nicolas! Con ở đâu vậy?

Và khi mẹ thấy tôi chui từ dưới gầm giường ra, mẹ đã hỏi có

phải tôi bị mất trí không và tôi đang làm gì ở dưới gầm giường tối

41

DRAFT

đen như vậy; và tôi giải thích cho mẹ rằng tôi đang nghịch đèn pin,

mẹ bảo tôi rằng mẹ không hiểu tôi moi ở đâu ra những ý tưởng

như vậy, rằng tôi làm mẹ chết mất và rằng bây giờ thì "Hãy nhìn

xem người ngợm con ra sao", và "Đi làm bài tập ngay, làm xong hãy

chơi", và "Chẳng hiểu bố con nghĩ ngợi cái kiểu gì nữa."

Mẹ đi ra khỏi phòng, tôi tắt điện và bắt đầu làm bài. Làm bài tập

dưới ánh đèn pin thật đúng là hết sảy, kể cả là bài tập số học! Thế

rồi mẹ lại vào trong phòng, mẹ bật đèn sáng choang và mẹ không

hài lòng tí nào.

- Mẹ tưởng là mẹ đã bảo con phải làm bài tập rồi mới được chơi

kia mà? mẹ bảo tôi.

- Nhưng con đang làm bài tập đấy thôi, tôi giải thích cho mẹ.

- Trong bóng tối mò mò với cái đèn pin bé tí ngớ ngẩn này á?

Con có muốn bị mờ mắt đi không hử! mẹ kêu lên.

Tôi bảo với mẹ rằng đây không phải là cái đèn bé tí ngớ ngẩn,

rằng ánh sáng của nó rất là khủng, nhưng mẹ không muốn biết gì

hết, và mẹ cầm luôn cái đèn pin của tôi, và mẹ nói rằng mẹ sẽ trả

đèn pin cho tôi khi nào tôi làm xong bài tập. Tôi đã thử khóc lóc một

tí nhưng tôi hiểu rằng cái đó đối với mẹ cũng chẳng có tác dụng gì,

thế nên tôi đã làm toán nhanh chóng hết sức. Rất may đấy lại là một

bài dễ và tôi ngay lập tức đã giải ra rằng con gà mái đẻ được 33,33

quả trứng mỗi ngày.

Tôi chạy xuống bếp và tôi đòi mẹ đưa trả tôi cái đèn pin.

- Được rồi, nhưng phải ngoan đấy, mẹ bảo tôi.

42

DRAFT

Thế rồi bố đã về và tôi tới ôm hôn bố, và tôi cho bố xem cái đèn

pin hết sảy của tôi, và bố nói rằng thật là một ý tưởng quái dị, nhưng

mà nói cho cùng, thì tôi sẽ không làm ai bị điếc tai với thứ này. Thế

rồi bố ngồi vào trong phòng khách để đọc báo.

- Con tắt điện đi nhé? tôi hỏi bố.

- Tắt điện đi? bố nói. Sao thế hả Nicolas?

- À, để con nghịch đèn pin mà, tôi giải thích.

- Không bao giờ có chuyện đó, bố nói. Với cả bố không thể đọc

báo trong bóng tối được con có biết không.

- Thì đúng thế mà, tôi nói. Con sẽ chiếu sáng cho bố bằng đèn

pin, hết sảy lắm ạ!

- Không được, Nicolas! bố quát lên. Con biết bố đã bảo không là

không chứ nhỉ. Không đời nào! Và đừng có làm bố điếc tai nữa, cả

ngày hôm nay bố đã mệt mỏi lắm rồi.

Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói rằng thật là bất công, rằng xếp

thứ bảy môn Chính tả làm gì cho mất công, nếu mà sau đó chẳng ai

cho nghịch đèn pin, và nếu tôi mà biết thế này thì còn lâu mới làm

bài toán gà mái đẻ trứng.

- Con trai anh nó có vấn đề gì vậy? mẹ từ trong bếp bước ra hỏi.

- Ồ, chẳng có gì cả, bố nói. Nó chỉ muốn anh đọc báo trong bóng

tối, con trai em ấy, đúng kiểu nói của em nhé.

- Thế lỗi là do ai? mẹ hỏi. Đi mua đèn pin cho nó đúng thật là

một ý tưởng quái dị.

43

DRAFT

- Tôi chẳng mua cho nó cái gì cả! bố kêu lên. Chính nó tiêu tiền

mà không thèm suy nghĩ; tôi đâu có bảo nó đi mua cái đèn ngu

ngốc kia! Nhiều khi tôi còn tự hỏi không biết nó giống ai ở cái thói

vung tiền qua cửa sổ vậy!

- Đấy không phải là cái đèn ngu ngốc! tôi kêu lên.

- Ồ, mẹ nói, em biết anh ám chỉ thì hay lắm. Nhưng em phải nói

rõ cho anh rằng ông chú em chỉ là nạn nhân của cuộc khủng hoảng,

trong khi ông em trai Eugène của anh...

- Nicolas, bố nói, đi lên phòng con mà chơi! Con có phòng kia

mà, phải không? Hãy lên ngay đi. Bố còn phải nói chuyện với mẹ.

Thế là tôi đi lên phòng và tôi nghịch trước gương; tôi để đèn

phía dưới mặt tôi rồi chiếu lên và thế trông giống như là một con

ma, thế rồi tôi cho cái đèn vào trong mồm và thế là hai cái mà cứ

hồng rực lên, và tôi cho cái đèn pin vào trong túi và vậy là nhìn thấy

ánh sáng xuyên qua quần, và tôi đang lần tìm dấu vết tội phạm thì

mẹ gọi và bảo tôi rằng bữa tối đã sẵn sàng.

Ở bàn ăn, vì không thấy ai có vẻ vui, nên tôi không dám đề nghị

tắt điện để ăn, và tôi cứ mong rằng cầu chì sẽ bị nhảy, như là thỉnh

thoảng nó vẫn bị, và tất cả mọi người sẽ rất là thích vì có cái đèn pin

của tôi, thế và sau bữa tối, tôi sẽ đi cùng với bố xuống tầng hầm, để

rọi đèn cho bố chữa cầu chì. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, chán thế

cơ chứ, may mà còn có món bánh mứt táo.

Tôi đi lên giường, và tôi đọc một quyển sách bằng đèn pin trên

giường, rồi mẹ bước vào và mẹ bảo tôi:

44

DRAFT

- Nicolas, thật không thể nào chịu đựng được con nữa! Tắt cái

đèn đó và ngủ ngay! Nếu không, phải rồi, đưa cho mẹ cái đèn pin,

sáng mai mẹ sẽ trả lại cho con.

- Ôi! không... ôi! không, tôi kêu lên.

- Cứ mặc cho nó giữ cái đèn! bố kêu lên, để cái nhà này còn yên

ả một chút.

Thế là mẹ thở dài một cái rõ to, mẹ đi ra và tôi bèn chui vào trong

chăn, và ở trong chăn, cùng với cái đèn, thật là hết sảy đến mức bạn

chẳng thể tưởng tượng nổi đâu, rồi tôi ngủ thiếp đi.

Và khi mẹ đánh thức tôi dậy, cái đèn ở tận dưới chân giường, nó

tất ngấm và bật chẳng thấy sáng lên nữa.

- Dĩ nhiên là vậy rồi, mẹ nói. Đã hết pin rồi mà lại không thể

thay pin khác được. Thôi kệ, con hãy đi đánh răng rửa mặt đi.

Và trong lúc chúng tôi ăn sáng, bố bảo tôi:

- Nghe đây Nicolas, đừng có sụt sịt nữa. Con đã rút ra được bài

học chưa: con đã dùng tiền bố chon để mua một thứ con không hề

cần và thứ đó ngay lập tức đã bị hỏng. Có như thế con mới biết cách

mà khôn ra.

Phải rồi, tối nay, bố và mẹ sẽ phải hài lòng kinh lên được khi

thấy tôi đã khôn ra như thế nào. Bởi vì ở trường tôi đã đổi cái đèn

pin không còn sử dụng được cho thằng Rufus để lấy của nó cái còi

thổi nẩy hột sử dụng rất tốt!