← Quay lại trang sách

Chương 14 Thông Điệp Mật.

Vào giờ kiểm tra môn Sử hôm qua ở trường đã xảy ra một sự

việc kinh khủng khiếp. Agan, cái thằng đứng đầu lớp và là

cục cưng của cô giáo đã giơ tay, và nó thét lên:

- Em thưa cô! Bạn này quay cóp ạ!

- Không đúng, đồ điêu toa bẩn thỉu nhà mày! Thằng Geoffroy

kêu lên.

Nhưng cô giáo đã đi tới, cô lấy tờ giấy của thằng Geoffroy, tờ của

thằng Agan và cô nhìn Geoffroy, cái thằng đã bắt đầu khóc, cô cho

nó một con không, và sau giờ kiểm tra, cô dẫn nó tới phòng thầy

hiệu trưởng. Cô giáo quay trở lại lớp một mình, và cô nói với chúng

tôi:

- Các em, Geoffroy đã phạm phải một tội lỗi rất nghiêm trọng;

bạn ấy không chỉ quay cóp bài của một bạn khác, mà bạn ấy còn

ngoan cố phủ nhận, nên đã không trung thực còn bị thêm tội dối trá. Chính vì lẽ đó mà thầy hiệu trưởng đã đình chỉ học Geoffroy

trong hai ngày. Cô mong rằng việc này sẽ giúp bạn ấy rút ra được

bài học, khiến bạn ấy hiểu ra rằng trong cuộc sống, không trung

thực sẽ là vô ích. Còn bây giờ thì các em mở vở ra, chúng ta sẽ làm

bài tập chép.

Vào giờ ra chơi, chúng tôi buồn bực lắm, bởi vì Geoffroy là một

thằng bạn, và khi các bạn mà bị đình chỉ học, thì thật là kinh khủng,

bởi vì bố mẹ sẽ sinh sự và sẽ cấm tiệt các bạn hàng đống thứ.

- Phải trả thù cho thằng Geoffroy! thằng Rufus nói. Geoffroy nó

ở trong băng bọn mình, và bọn mình phải trả thù cái thằng cục cưng

Agan bẩn thỉu hộ nó. Như thế sẽ cho thằng Agan một bài học, và

nó sẽ hiểu ra rằng trong cuộc sống, cứ giở trò ra thì cũng sẽ vô ích.

Tất cả chúng tôi đều nhất trí, thế rồi thằng Clotaire hỏi:

- Thế bọn mình sẽ làm cách nào để trả thù được thằng Agan?

- Bọn mình có thể đợi lúc nó đi học về, thằng Eudes nói, rồi bọn

mình đánh nó.

- Không được đâu, thằng Joachim nói. Mày biết rõ là nó đeo kính

còn gì, thế thì đánh nó thế nào được.

- Hay là bọn mình không nói chuyện với nó nữa? thằng Maixent

nói.

- Xời! thằng Alceste nói. Thì bọn mình cũng có bao giờ nói chuyện

với nó cả đâu. thế nên nó cũng sẽ chẳng biết là bọn mình không nói

chuyện với nó nữa.

95

DRAFT

- Thì bọn mình có thể báo trước cho nó mà, thằng Clotaire nói.

- Hay là tất cả bọn mình đều học thật dã man để kì kiểm tra tới

tất cả bọn mình đều xếp thứ nhất thay nó? tôi nói.

- Mày có bị điên không đấy? thằng Clotaire vừa hỏi tôi vừa lấy

tay vỗ vỗ lên trán.

- Tao biết cách đấy, thằng Rufus nói. Tao đã đọc một chuyện

trong một tạp chí, có nhân vật là một tên cướp, ông ấy mang mặt

nạ, cướp tiền của nhà giàu để chia cho nhà nghèo, và khi mà bọn

nhà giàu muốn cướp của nhà nghèo để lấy lại tiền thì ông ấy gửi

cho bọn kia một thông điệp, và viết thế này: "Không ai động đến Kỵ

Sỹ Xanh mà không bị sầy vảy."Và bọn kẻ thù kia sợ kinh lên được,

và bọn chúng không dám cướp nữa.

- "Sầy vảy"có nghĩa là như thế nào? thằng Clotaire hỏi.

- Nhưng mà, tôi nói, nếu bọn mình gửi thông điệp cho thằng

Agan, nó sẽ biết rằng chính bọn mình viết, kể cả là bọn mình đeo

mặt nạ đi nữa. Và bọn mình sẽ bị phạt cho mà xem.

- Không đâu, thưa mày, thằng Rufus nói. Tao biết một ngón mà

tao đã xem trong một bộ phim, khi mà bọn cướp gửi các thông điệp,

để người ta không nhận ra nét chữ của chúng, bọn cướp đã viết

thông điệp bằng các chữ cái cắt ra từ các tờ báo rồi dán lên giấy, và

cho đến cuối bộ phim, vẫn không một ai phát hiện ra chúng.

Chúng tôi thấy rằng đấy đúng là một ý hay kinh, bởi vì thằng

Agan sẽ sợ run lên trước sự trả thù của chúng tôi, đến mức có lẽ nó

sẽ phải bỏ học, mà như thế hẳn cũng là tốt cho nó.

96

DRAFT

- Thế bọn mình sẽ viết cái gì trên thông điệp? thằng Alceste hỏi.

- Ờ thì, thằng Rufus nói, mình sẽ viết: "Không ai động đến băng

Những Kẻ Báo Thù mà không bị sầy vảy!"

Tất cả chúng tôi đều kêu lên: "Hay, hay lắm!"Thằng Clotaire hỏi

"sầy vảy"có nghĩa là gì, và chúng tôi quyết định rằng thằng Rufus sẽ

chuẩn bị thông điệp cho ngày mai.

Và khi chúng tôi đến trường, sáng nay, tất cả chúng tôi đều xúm

quanh thằng Rufus, và chúng tôi hỏi nó có thông điệp chưa.

- Có chứ, thằng Rufus nói. Mặc dù là ở nhà tao đã sinh khối

chuyện, bởi vì tao đã báo của bố tao, và bố tao không thể nào đọc

hết được, và bố tao đã tát tao một cái, và ông ấy cấm tao ăn tráng

miệng, mà đấy lại là bánh nhân kem chứ.

Thế rồi thằng Rufus cho chúng tôi xem cái thông điệp, và cái

đấy được viết bằng hàng đống chữ cái khác nhau, và chúng tôi, tất

cả lũ, đều thấy rất là được, trừ mỗi thằng Joachim thì nói rằng chả

có gì là kinh khủng, và rằng chẳng ai có thể đọc được.

- Vậy đấy, tao đã không được ăn bánh nhân kem, thằng Rufus

hét lên, tao đã làm việc như một thằng điên với kéo và hồ dán, thế

mà cái thằng đần này vẫn bảo là chẳng có gì kinh khủng? Lần sau

thì mày tự đi mà làm thông điệp nhé, đấy!

- Làm quái gì? thằng Joachim kêu lên. Thế mày bảo ai là thằng

đần, chính mày phải không?

Thế là bọn chúng nó đánh nhau, và thầy Nước Lèo, đấy chính là

97

DRAFT

giám thị của chúng tôi, nhưng đó không phải là tên thật của thầy

, đã chạy đến, thầy bảo chúng nó rằng thầy đã chán ngấy khi thấy

chúng nó xử sự như một lũ vô học, và thầy phạt cả hai ở lại trường

vào thứ Năm. May thay, thầy ấy không tịch thu cái thông điệp, bởi

vì thằng Rufus đã đưa nó cho thằng C trước khi bắt đầu đánh nhau.

Trong lớp, tôi đợi thằng Clotaire đưa cho tôi cái thông điệp; bởi vì

tôi là người ngồi gần thằng Agan nhất, chính tôi sẽ phải đặt thông

điệp lên trên ghế của nó, mà không để nó nhìn thấy. Như vậy, khi

nó quay lại, nó sẽ nhìn thấy tờ giấy, nó hẳn là sẽ hãi dã man, cái

thằng Agan ấy.

Nhưng thằng Clotaire lại cứ ngồi nhìn cái thông điệp trong ngăn

bàn nó, và nó cứ hỏi này nọ thằng Maixent, cái thằng ngồi bên cạnh

nó. Thế rồi đột nhiên, cô giáo quát lên:

- Clotaire! Hãy nhắc lại điều cô vừa nói!

Và vì thằng Clotaire đứng lên mà không nhắc lại được cái gì cả,

cô giáo nói:

- Hay lắm, hay lắm. Thôi được, để xem anh bạn ngồi bên cạnh

có chú ý hơn em không vậy... Nào Maixent, em làm ơn nhắc lại xem

cô vừa mới nói những gì?

Thế là thằng Maixent đứng dậy, và nó bắt đầu khóc, và cô giáo

bảo thằng Clotaire và thằng Maixent cùng chia ở tất cả các thời với

thể khách quan và chủ quan của động từ trong câu: "Tôi phải chú

ý trong lớp học, thay vì cứ lơ đãng để làm các trò ngớ ngẩn, bởi vì

tôi đến trường là để học hành, chứ không phải để sao nhãng hay

98

DRAFT

nghịch ngợm."

Thế rồi Eudes, cái thằng ngồi sau bàn tôi, đã chuyển thông điệp

cho thằng Alceste. Alceste chuyển cho tôi, và cô giáo kêu lên:

- Hôm nay các em không đừng được hay sao ấy nhỉ! Eudes,

Alceste, Nicolas! Mang tờ giây ấy lên cho tôi! Nào! Có giấu cũng vô

ích, tôi đã nhìn thấy rồi! Sao thế? Tôi vẫn đợi đây.

Mặt mũi thằng Alceste đỏ dừ lên, còn tôi thì bắt đầu khóc. Thằng

Eudes nói rằng đấy không phải là lỗi của nó, và cô giáo đi tới lấy cái

thông điệp; cô đọc, và cô trợn tròn mắt lên, cô nhìn chúng tôi, và cô

nói:

- "Không ai động đến băng Những Kẻ Báo Thù mà không bị

sầy vảy?"Cái thứ chập cheng này là thế nào vậy?... Ồ, mà tôi cũng

không cần biết đâu, tôi không quan tâm! Các em tốt hơn hết là phải

học trong lớp, thay vì cứ nghịch ngợm những thứ ngớ ngẩn. Còn

bây giờ thì cả ba em sẽ bị phạt ở lại trường vào thứ Năm.

Đến lúc ra chơi, thằng Agan nó cứ cười cợt. Nhưng cái thằng cục

cưng bẩn thỉu ấy nó cười là quá sai lầm.

Bởi vì, nói như thằng Clotaire, sầy vảy thế nào thì không biết,

nhưng không ai dở trò được với băng Những Kẻ Báo Thù!