← Quay lại trang sách

Chương 16 Viên Phấn.

Hay thật đấy! cô giáo nói, không còn viên phấn nào nữa! Sẽ lại

phải đi lấy phấn vậy.

Thế là tất cả chúng tôi đều giơ tay và chúng tôi kêu lên: "Thưa cô,

em! Em!"trừ mỗi thằng Clotaire là không nghe thấy gì. Bình thường

thì chính là Agnan, cái thằng đứng đầu lớp và là cục cưng của cô

giáo, sẽ đi lấy các thứ vật dụng, nhưng giờ Agnan lại vắng mặt bởi

vì nó bị cúm, thế là tất cả chúng tôi đều kêu ầm lên: "Thưa cô, em!

Em!"

- Trật tự một chút nào! cô giáo nói. Xem nào... Em, Geoffroy, em

đi vậy, nhưng phải quay về nhanh đấy nhé? Đi qua hành lang thì

đừng có lề mề.

Thằng Geoffroy đi ra, tự hào như ai, và nó đã quay lại, miệng

cười toe toét, tay cầm đầy những viên phấn.

- Cám ơn em, Geoffroy, cô giáo nói. Hãy về chỗ ngồi đi; lên bảng nào. Clotaire, cô nói em đấy!

Khi chuông reo lên, tất cả chúng tôi chạy ùa ra ngoài, trừ Clotaire,

với thằng này thì cô lại muốn trò chuyện các thứ, như mỗi lần cô

gọi nó lên bảng.

Và thằng Geoffroy bảo chúng tôi ở trên cầu thang:

- Tan học đi với tao nhá. Tao có một thứ kinh khủng cho chúng

mày xem!

Tất cả chúng tôi đều đã ra khỏi trường, và chúng tôi hỏi thằng

Geoffroy có gì để cho chúng tôi xem, nhưng thằng Geoffroy nhìn

ngó bốn phía và nó nói: "Ở đây không được. Đi nào!"Cái thằng

Geoffroy này rất thích làm ra vẻ bí ẩn, cái tính ấy của nó thật là khó

chịu. Thế là chúng tôi theo sau nó, chúng tôi ngoặt vào một góc phố,

chúng tôi băng qua đường, chúng tôi tiếp tục đi một đoạn, chúng

tôi lại băng qua đường, thế rồi thằng Geoffroy đứng lại, và tất cả

chúng tôi xúm quanh nó. Thằng Geoffroy lại nhìn quanh lần nữa,

rồi nó cho tay vào trong túi, và nó bảo chúng tôi:

- Xem đi!

Và ở trong tay nó là - các bạn chẳng bao giờ đoán được đâu - một

viên phấn!

- Thầy Nước Lèo đưa cho tao năm viên, thằng Geoffroy, tự hào

hết sức, giải thích cho chúng tôi. Và tao chỉ đưa cho cô giáo bốn

viên!

- Phải công nhận là, thằng Rufus nói, mày cũng liều phết nhỉ!

109

DRAFT

- Chứ sao nữa, thằng Joachim nói, nếu thầy Nước Lèo hay cô

giáo mà biết được, thì mày sẽ bị đuổi học là cái chắc!

Bởi vì đúng vậy đấy, với vật dụng học tập thì đừng có mà giở

trò! Tuần vừa rồi, một tên lớp lớn đã lấy bản đồ mà tên ấy đang cầm

đập lên đầu một tên lớp lớn khác, cái bản đồ bị rách, và hai tên lớp

lớn đó đã bị đình chỉ học.

- Đứa nào hèn với cả chết nhát thì cứ việc đi, thằng Geoffroy nói.

Còn lại thì bọn mình sẽ nghịch phấn.

Và tất cả chúng tôi đều ở lại, đầu tiên vì chả có đứa nào hèn với

lại chết nhát ở trong nhóm của chúng tôi, rồi là bởi vì có một viên

phấn thì chúng tôi có thể chơi nghịch dã man và chúng tôi làm hàng

đống với cả hàng đống thứ. Bà tôi một lần đã gửi cho tôi một cái

bảng đen, bé hơn cái bảng ở trường, và một hộp phấn, nhưng mẹ

đã lấy mất hộp phấn của tôi, vì mẹ bảo rằng bảng thì tôi không vẽ

mà cứ vẽ ra khắp nơi. Thật là tiếc, vì đấy là những viên phấn màu,

màu đỏ, màu xanh, màu vàng, và tôi nói rằng nếu như có các viên

phấn màu thì mới gọi là hết sảy.

- À, gớm nhỉ, thằng Geoffroy kêu lên. Tao đã phải liều kinh

khủng rồi, thế mà anh Nicolas đây vẫn còn không thích màu phấn

của tao. Nếu mày giỏi thì mày cứ đi mà bảo thầy Nước Lèo đưa mày

phấn màu ấy! Đi đi! Mày còn đợi gì nữa.? Đi đi! Mày ấy à, chỉ được

cái cứ leo lẻo cái mồm, chứ mày đời nào dám giữ phấn lại, nhỉ! Tao

còn lạ gì!

- Chứ sao nữa, thằng Rufus nói.

110

DRAFT

Thế là tôi quăng cặp xuống đất, tôi túm lấy áo vét thằng Rufus

và tôi hét lên với nó:

- Hãy rút lại những gì mày vừa nói!

Nhưng vì nó không muốn rút lại tí gì, chúng tôi bắt đầu đánh

nhau, thế rồi chúng tôi nghe thấy một giọng hét tướng lên từ phía

trên cao:

- Chúng mày có ngừng ngay đi không, lũ lưu manh kia! Đi chỗ

khác chơi nếu chơi không tao sẽ gọi cảnh sát!

Thế là tất cả chúng tôi chạy ù đi, chúng tôi ngoặt vào một góc

phố, chúng tôi băng qua đường, lại băng qua nữa, rồi chúng tôi

đứng lại.

- Thế chúng mày đã giở trò xong chưa, thằng Geoffroy nói, để

bọn mình còn nghịch phấn của tao tiếp.

- Nếu cái thằng này mà còn ở đây thì tao đi luôn! thằng Rufus

hét lên. Kệ xác phấn của mày.

Và nó bỏ đi, còn tôi thì cả đời sẽ không bao giờ thèm nói chuyện

với nó nữa.

- Được rồi, thằng Eudes nói, bọn mình làm gì với viên phấn bây

giờ?

- Sẽ là rất hay, thằng Joachim nói, nếu mà mình viết các thứ lên

tường.

- Phải đấy, thằng Maixent nói. Bọn mình có thể viết: "Băng

Những Kẻ Báo Thù!"Như thế, bọn địch sẽ biết rằng bọn mình đã đi

111

DRAFT

qua chỗ này.

- A, hay nhỉ, thằng Geoffroy nói. Thế rồi tao, tao sẽ bị đuổi khỏi

trường! Hay nhỉ! Hoan hô!

- Mày là thằng hèn! thằng Maixent nói.

- Tao mà hèn, trong khi tao đã liều kinh khủng như thế? Mày

làm tao phải phì cười đấy! thằng Geoffroy nói.

- Nếu mày không hèn thì cứ viết lên tường đi, thằng Maixent

nói.

- Thế nhỡ về sau tất cả bọn mình đều bị đuổi học thì sao? thằng

Eudes nói.

- Thôi, bọn mày, thằng Joachim nói. Tao đi đây. Nếu không tao

sẽ về nhà muộn mất, và tao sẽ lại bị sinh chuyện.

Và thằng Joachim chạy đi nhanh kinh khủng. Tôi chưa bao giờ

nhìn thấy nó vội về nhà đến như vậy.

- Sẽ rất là hay, thằng Eudes nói, nếu mình vẽ các thứ trên áp

phích. Như kiểu vẽ thêm kính này, ria mép này, râu này với cả tẩu

nữa!

Tất cả chúng tôi đều thấy rằng đấy là một ý hết sảy, mỗi tội là ở

trên phố, chẳng thấy có áp phích đâu cả. Thế là chúng tôi bắt đầu

rảo bước, nhưng mãi cũng vẫn thế. Khi mình muốn kiếm áp phích

thì lại chẳng có.

- Mà này, thằng Eudes nói, tao nhớ là có một cái áp phích, ở đâu

đấy trong khu... Cái bức một thằng nhỏ ăn một cái bánh ga tô sô cô

112

DRAFT

la ấy bọn mày, có phết kem bên trên...

- Phải, thằng Alceste nói. Tao biết rồi. Chính tao đã cắt nó ra từ

báo của mẹ tao chứ ai.

Rồi thằng Alceste bảo chúng tôi rằng mọi người đang đợi nó về

ăn bữa quà chiều ở nhà; và nó chạy đi luôn.

Vì đã muộn rồi nên chúng tôi quyết định không đi tìm áp phích

nữa, mà cứ tiếp tục nghịch phấn thôi.

- Bọn mày biết sao không hả? thằng Maixent kêu lên. Bọn mình

có thể vẽ một cái ô nhảy! Bọn mình vẽ trên vỉa hè, và...

- Mày có hơi bị điên không hả? thằng Eudes nói. Nhảy ô là trò

của bọn con gái!

- Không hề, thưa mày, không hề, thưa mày! Maixent nói, cái

thằng đã đỏ mặt tía tai lên. Đấy không phải là trò của bọn con gái!

Thế là thằng Eudes bắt đầu nhe răng nè lưỡi hàng đống phát,

rồi nó hát bằng một giọng rất chi là réo rắt.

- Cô Maixent thích chơi nhảy ô này! Cô Maixent thích chơi nhảy

ô này!

- Đi ra bãi đất hoang, tao với mày đánh nhau! thằng Maixent hét

lên. Đi! Nào! Nếu mày có gan đàn ông!

Và thằng Eudes với thằng Maixent cùng bỏ đi, nhưng đến đầu

phố thì chúng nó đã mỗi đứa một ngả. Chính vì cứ mải nghịch phấn

kiểu thế, chúng tôi không nhận ra là bây giờ đã bắt đầu muộn kinh

lên được.

113

DRAFT

Chỉ còn mỗi thằng Geoffroy và tôi. Thằng Geoffroy làm như thể

viên phấn chính là một điếu thuốc lá, rồi sau đó, nó để viên phấn

vào khoảng giữa môi trên và mũi, như thể đấy là một cái ria mép.

- Mày cho tao một mẩu đi? tôi hỏi.

Nhưng thằng Geoffroy lắc đầu từ chối; thế là tôi cố đoạt viên

phấn của nó, nhưng viên phấn đã rơi xuống đất và bị vỡ ra làm đôi.

Thằng Geoffroy tức giận dã man.

- Này! nó hét lên. Xem tao làm gì mẩu của mày đây!

Và nó lấy gót chân di nát một mẩu phấn.

- Thế hử? tôi kêu lên, thế thì xem tao cũng làm gì cái mẩu phấn

của mày!

Và, rắc! tôi cũng lấy gót chân nghiến nát luôn cái mẩu phấn của

nó.

Vì chẳng còn phấn mà chơi nữa, nên chúng tôi ai về nhà nấy.