Chương 2
CƯỜNG QUĂNG CHỒNG SÁCH XUỐNG MẶT BÀN. Những cuốn sách lướt đi trên mặt gỗ, nằm bừa bãi mỗi nơi mỗi cuốn. chàng cởi vội chiếc sơ mi, tụt chiếc quần dài ra và vắt cả lên thành ghế dựa. Xong, chàng chạy bay vào tắm, nói một mình:
- Nóng chết mất
Đứng dưới vòi nước hoa sen, Cường ngửa mặt nhắm mắt cho làn nước mơn man da thịt, đem đến sự dễ chịu thoải mái khó tả. Vừa tắm Cường vừa huýt sáo một điệu nhạc vui.
Khi trở ra Cường thấy mẹ đang xếp gọn lại mọi thứ. Bà cụ mắng:
- Cái phòng mày còn bừa bãi hơn cái bếp của tao.
Cường cười khanh khách, chạy lại ôm choàng lấy vai mẹ:
- Bởi vậy con mới được mẹ lo cho con.
- Tao chết rồi ai lo cho?
- Con cũng sợ thế.
- Cái thứ mày mà lấy vợ thì vợ mày đến chết vì hầu hạ mất thôi.
Cường đến đứng trước mặt mẹ, thấm khô những giọt nước đọng trên mặt:
- Vợ con sẽ hầu hạ mẹ, còn con sẽ tự lo liệu lấy.
Bà cụ bĩu môi:
- Hay là vợ con hầu hạ mẹ, còn con sẽ hầu hạ vợ con?
Cường kêu toáng lên như đứa trẻ con:
- Mẹ đánh giá thấp con trai cưng của mẹ thế?
Bà cụ cười cười, xếp lại những cuốn sách trên mặt bàn. Cường thay một bộ quần áo mới, thật mốt và ôm vừa vặn thân thể chàng. Bà cụ hỏi:
- Vừa đi học về lại định đi đâu nữa đây?
Cường cười cười, nheo mắt:
- Con đi chơi.
- Ăn cơm đã chứ?
- Thôi mẹ, con đi cho sớm.
- Mẹ để phần nhé.
- Vâng, nhưng ít thôi. Có lẽ con sẽ ăn quà no mất.
Bà cụ nhăn mặt:
- Chỉ thế. Bố mày thì ngồi chờ cơm, con vừa về lại bỏ đi để bố mẹ ăn cơm một mình. Coi được không?
Cường nhè giọng:
- Mẹ. Cho con đi chơi chút mà.
- Đi đâu vậy. Ăn xong rồi đi có được không?
- Con đến... Thủy. Cả tuần nay con không đến.
- Chỉ lếu láo. Mày mới đến nó hôm kia, lúc về còn mang cho tao bông Ngọc Lan đó thôi.
Cường mỉm cười vui vẻ. Bà cụ nhớ dai thật, chàng cứ tưởng mẹ không để ý. Mới xa Thủy hai ngày mà chàng tưởng chừng lâu lắm.
- Con... quên mất.
- Đúng là con trai đoảng.
Bà cụ dừng lại cạnh chàng, nhìn con trai buộc dây giầy và chợt thấy nó đã lớn hơn cả sự yêu trí của mình:
- Chúng mày định thế nào?
Cường ngẩng lên:
- Định gì mẹ?
- Chuyện tương lai ấy.
Cường cúi xuống, thong thả:
- Chưa, mẹ.
- Chưa là sao. Gia đình con bé không đòi hỏi gì à? Tao thấy chúng mày quen nhau khá lâu...
Cường nhỏ nhẹ:
- Bên ấy chưa hết tang ông cụ mà mẹ.
- Còn bao lâu nữa?
- Khoảng nửa năm...
Cường bật cười lớn tiếng:
- Sao mẹ cứ muốn con lấy vợ sớm vậy?
- Sớm gì nữa, hai mươi sáu lấy vợ vừa rồi.
- Chả bù với bố, bố nhất định con phải đi làm được vài năm mới cho lập gia đình.
Bà cụ xì một tiếng:
- Nhà có mày là con trai mà lại con một nên ông ấy làm cao. Giả như có con gái mà nhà người ta bắt chờ đợi như ông ấy thì ông ấy lại la toáng lên ấy chứ. Con gái có một thời xuân sắc, chờ lâu sao được.
Cường nhìn mẹ cảm động:
- Mẹ thương con gái đến thế mà con lại chẳng có em gái.
Bà cụ cúi đầu buồn phiền:
- Nếu con Thu đừng chết sớm thì bây giờ cũng con đàn con đống...
Cường đứng lên thủ thỉ vào tai mẹ:
- Thủy nó ngoan lắm, con biết thế nào mẹ cũng thương Thủy như con gái.
Bà cụ không nói gì, quay đi. Cường quơ tay lấy chùm chìa khóa xe, bước ra cửa:
- Con đi nhé mẹ.
- Ừ.
- Mẹ thích Ngọc Lan không, con hái nữa về biếu mẹ?
- Thôi, hái trụi cây nhà người ta sao?
Bà cụ nói xong, đứng lặng im nghe tiếng cười và tiếng giầy của con trai rộn rã xuống lầu. Tiếng máy xe nổ dòn và chạy vụt đi. Bà chép miệng:
- Vui đấy rồi lại buồn ngay đấy cho mà coi. Có ai được sung sướng lâu bao giờ.