← Quay lại trang sách

Chương 3

THỦY GIẬT MÌNH VÌ MỘT TIẾNG ĐỘNG KHÁ LỚN VANG LÊN BÊN CẠNH. Nàng ngẩng lên và mở choàng mắt. Một viên gạch lăn long lóc gần đó. Thủy nhìn ra cổng. Cường đang đứng thập thò sau cánh cửa, nheo mắt trêu nàng.

Thủy đứng lên tiến lại gần chàng:

- Chơi cái trò gì vậy?

- Trò gì?

- Trò... rắn mắt. Lỡ trúng người ta thì sao?

- Thì đền.

- Nói dễ nghe nhỉ. Lỡ vỡ đầu, chẩy máu làm sao đền được?

Cường cười nhại lại:

- Nói dễ nghe nhỉ. Người ta thế này mà chọi viên gạch trúng bừa bãi thế sao được. Nhắm đâu trúng đó chứ.

Thủy bĩu môi:

- Anh làm như anh... ngon lắm.

- Không ngon mà tán được em?

- Tại người ta dễ tin, lầm người.

Cường tỉnh bơ:

- Hối hận chưa?

- Chưa.

Giọng Thủy đầy âu yếm. Cường phì cười:

- Cảm ơn.

Thủy đứng vênh mặt nhìn lên trời. Cường gọi:

- Ê...

- Gọi ai đó?

- Em.

- Ở đây không quen xài tiếng ê.

- Này...

- Gì?

- Mở cửa ra cho người ta vào chứ?

- Phải mở cửa nữa cơ à? Mọi lần...

- Mọi lần không có mẹ ở nhà thì leo được. Hôm nay anh biết mẹ có nhà.

Thủy vui thích:

- Sao tài thế?

- Anh vừa thoáng thấy mẹ phơi đồ ở sân sau.

- Tinh mắt nhỉ.

- Muốn tán con gái nhà người ta thì tai mắt phải tinh chứ.

Thủy mở rộng cánh cổng:

- Khổ thân anh.

Cường bước vào, tì tay lên cánh cổng và nghiêng đầu nhìn người yêu:

- Bé đang làm gì đó?

- Mơ mộng.

- Mộng chuyện gì, cho anh biết được không?

Thủy quay đi:

- Lấy chồng.

Vừa nói Thủy vừa nghĩ đến mẹ nhưng tự nhủ là không bàn chuyện đó với Cường. Tiếng cười chàng ròn rã nho nhỏ bên cạnh Thủy:

- Gái lớn thì ai chẳng lấy chồng. Nhưng người đẹp như em...

- Sao?

- Lấy chồng sớm phí đi. Hãy cứ sống thế này cho thiên hạ đeo đuổi mê mệt đã.

Thủy quay lại nhìn Cường:

- Anh xúi em phải không?

- Em đã làm rồi. Và anh lại là một trong những người đó thôi.

Thủy cấu nhẹ trên cánh tay chàng:

- Anh làm khổ em.

Cường êm ái:

- Sao vậy?

- Lúc nào cũng phải nghĩ tới anh, không học hành gì được.

- Con gái đẹp đâu cần học nhiều.

- Bỏ quan niệm nhà quê đó đi.

- Nhưng với hai chứng chỉ giáo khoa Anh Văn, Thủy quá giỏi rồi. Chỉ tiếc cái nghề dạy học mà em chọn sau này không thích hợp với em.

Thủy nheo mắt:

- Sao Cường nghĩ thế?

- Phụ nữ đẹp mà đi dạy học sẽ bị gò bó nhiều thứ, kém tươi mát đi mất.

Thủy cười:

- Từ nãy tới giờ bạn nịnh tôi hơi nhiều đấy nhé. Biết đâu Thủy đổi ý khi học xong?

- Đồng ý. Học xong ra phụ tá cho anh.

Thủy nguýt dài:

- Luôn luôn muốn hơn người ta.

Cường thản nhiên:

- Con trai mà. Đàn ông luôn luôn lãnh đạo, hướng dẫn và bảo bọc đàn bà.

- Lời hay ý đẹp của ai vậy?

- Cường!

Thủy cười bằng mắt với chàng. Hai người đến ngồi bên thềm trước cửa nhà. Thủy tựa lưng nhè nhẹ vào vai Cường và cảm thấy như mình được che chở bảo bọc thực sự. Thủy nói:

- Tháng bẩy Cường thi phải không?

- Ừ, còn gần hai tháng nữa.

- Học hết chưa?

Cường cười cười:

- Chưa được chữ nào.

Giọng Thủy đầy lo âu:

- Chết chưa? Vậy mà anh cứ đi chơi tối ngày.

Cường vênh mặt:

- Anh đến với em chứ đi chơi hồi nào?

- Thì đến với em! Thôi, đừng đến nữa, ở nhà học đi chứ.

- Đùa đấy. Chỉ còn vài môn cần coi lại kỹ hơn.

Thủy nắm lấy bàn tay Cường bóp nhẹ:

- Cường định học thêm hay ra tập sự?

Vẻ mặt Cường hơi đăm chiêu, Thủy đọc thấy trong mắt Cường những nét do dự:

- Anh cũng chưa quyết định ra sao. Bố thì muốn anh về trông coi Công Ty Plastic của bố, nhưng anh không ưa thích nghiệp kinh doanh.

Cường nhớ lại bữa cơm chiều cách đây hơn một tuần. Hai bố con ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn. Một lúc ông cụ ngẩng lên:

- Vậy là tháng bẩy cậu thi đấy?

- Vâng.

- Chắc chắn đậu chứ?

- Con không biết.

Ông cụ nhăn mặt:

- Con của bố thì không thể trả lời mơ hồ như thế được. Với bố chỉ " có và không " chứ không nên trả lời mơ hồ như vậy.

Cường nhìn bố. Ông cụ càng già càng khó tính, đã hơn sáu mươi rồi mà ông vẫn nóng và hăng hái như hồi còn trẻ. Cường lại thêm một lần tụ nhủ:

- Hai bố con chẳng bao giờ hiểu nhau được, mà cũng không thể nào hợp nhau.

Cường trả lời bố:

- Con vẫn chăm học, nhưng làm sao con có thể nói chắc về một việc do người khác giữ quyền quyết định.

- Trong lãnh vực kinh doanh, khi mình nắm đầy đủ yếu tố tất thắng, mình có thể tự tin: việc này chắc chắn phải xong.

- Thưa bố, việc học hành và việc làm ăn không thể giống nhau.

- Nhưng cũng không hoàn toàn khác. Cậu nghĩ kỹ mà xem, bất cứ lãnh vực nào cũng có sự tính toán làm ăn nằm trong phần căn bản.

Cường ngồi im. Bố lại bắt đầu dùng lối nói xa xôi và mai mỉa để tranh luận với chàng. Cường nhủ thầm, mình nên nhịn bố là hơn.

Ông cụ tiếp:

- Nếu đậu, cậu định chương trình tiếp tục ra sao?

Cường ngập ngùng:

- Con định thi vào Tham Vụ Ngoại Giao.

Ông cụ nhìn trừng trừng vào mặt con:

- Để làm gì?

- Con không rõ lắm. Con thích ngành này.

- Lại lối hồ đồ đó. Phải biết rõ tại sao mình chọn lựa như vậy, và việc chọn lựa ấy có ích lợi gì cho cả đời mình không? Không thể nói là chỉ vì thích hay cảm thấy hợp...

Cường cau mặt, tại sao bố lại độc đoán quá thế. Việc gì cũng không thể, phải, muốn... Tại sao việc tương lai của Cường lại không thể do chàng quyết định. Chàng phải làm theo ý chàng, vì chàng muốn thế.

Bố tiếp:

- Ý bố thế này. Bố muốn cậu ra trường rồi thì về phụ trông coi một trong ba công ty của bố. Công ty Plastic mới mở, cổ phần do Bố nắm gần hết. Các Cổ Đông khác không ai đủ uy thế để điều khiển công ty ấy bằng bố. Bố muốn cậu về thực tập ở đó một thời gian cho thạo công việc rồi thay thế bố...

- Con biết gì về ngành sản xuất Plastic đó đâu bố?

- Thì học. Không có gì khó, kể cả với kẻ chỉ có một dúm chữ nghĩa.

- Nhưng con không hợp với việc buôn bán làm ăn.

Nói xong Cường nhận thấy mình chọc giận bố. Ông cụ hơi chồm tới trước, mặt đỏ gay và ông dằn từng tiếng:

- Con của bố chê nghề làm ăn buôn bán là không ra gì à? Và đi làm Tham Vụ Ngoại Giao mới là đường tiến thân của bậc trí thức hay sao?

- Con không có ý nghĩ đó.

- Làm phụ tá Giám Đốc một xí nghiệp mà là chức vụ không xứng đáng à?

Cường cao giọng:

- Bố đừng nghĩ vậy. Con xin phép nói thẳng, con muốn tự chọn lựa và xây dựng sự nghiệp của con, con không muốn dựa vào một thế lực hay sản nghiệp nào để tiến thân, dù là của bố...

Mặt ông cụ đỏ gay, mắt ông trợn tròn. Ông hét lên:

- À, mày khá đấy. Nhưng mày quên một điều: con giòng cháu giống. Con cái có bổn phận nối nghiệp cha ông để làm rạng danh cho gia đình, chứ không phải chỉ ích kỷ làm theo ý thích của mình.

Tiếng ông cụ làm mẹ Cường từ nhà trong hớt hải chạy ra:

- Gì thế ông? bố con lại to tiếng với nhau rồi.

Cường cúi xuống bát cơm, ngồi bất động. Ông cụ cũng ngồi im. Không phải việc của đàn bà xen vào, và ông không cần phải giải thích.

Bà cụ ngồi xuống cạnh con trai thở dốc:

- Tao mệt quá. Chắc mẹ chết sớm vì bện tật mất thôi.

Cường nắm bàn tay mẹ:

- Mẹ uống thuốc chưa, bệnh tim phải tĩnh dưỡng mà mẹ không chịu giữ gìn gì cả. Mẹ làm việc suốt ngày.

Bà cụ thở dài:

- Ngồi không một chỗ buồn lắm.

Ông cụ lên tiếng:

- Tôi muốn thằng Cường theo nghề kinh doanh của tôi nhưng nó chê.

Cường phản đối:

- Bố nói oan cho con. Con chỉ muốn chọn một nghề theo sở thích của con.

- Nó muốn làm công chức, làm trí thức.

Bà cụ nhìn chồng rồi nhìn con:

- Hai bố con thong thả bàn lại xem.

Ông cụ càu nhàu:

- Nó lớn bằng ấy mà nói toàn giọng trẻ con.

- Thì nó mới lớn lên.

- Hừ. Hai mươi sáu mà bảo nó mới lớn lên. Đứa khác đã có vợ con rồi đó.

Cường chợt nghĩ tới Thủy. Việc hôn nhân của chàng và Thủy liệu có trôi chẩy tốt đẹp, nếu đem ra nói với cha chàng để ông cho ý kiến? Cường mơ hồ cảm thấy có những khó khăn đang chờ đợi chàng đâu đây.

Cường đứng lên:

- Mời bố xơi cơm, mời mẹ xơi cơm.

Bà cụ lo lắng:

- Ăn no đã con?

- Dạ, đủ rồi ạ.

Cường bước đi. Ông cụ hầm hừ:

- Tôi sẽ nói chuyện với cậu lần khác.

... Bàn tay Thủy bóp chặt tay Cường:

- Anh trả lời bố sao?

Cường cười vô nghĩa:

- Anh tính thi vào Tham Vụ Ngoại Giao. Ông cụ bảo chê nghề của cụ, chửi anh một trận.

Thủy ngồi im, bâng khuâng. Hai bố con luôn luôn sung khắc về ý tưởng, Cường nói vậy và Thủy cũng nghĩ thế. Trông ông có vẻ khó tính và độc tài. Mỗi lần Cường đưa nàng về nhà chơi, gặp ông cụ, Thủy chờ đợi ở ông những lời thăm hỏi dịu dàng nhưng ông chỉ nhìn nàng gật đầu khi nàng chào rồi quay đi nơi khác hoặc tiếp tục những việc đang dang dở. Nếu lấy Cường, vai trò con dâu của nàng hẳn là gay go lắm. Mà không biết có chuyện gì trở ngại cho hai đứa không nữa?

Thủy nhìn Cường đăm đăm, định hỏi chàng xong lại thôi.

Cường nhặt những viên sỏi nhỏ trong chậu cây trước mặt ném vào hàng rào phủ kín lá mơ lông. Sỏi trúng vào những sợi kẽm gai, những thân cọc sắt vang lên tiếng động nho nhỏ. Cường nói:

- Quên mấy chuyện ấy đi. Anh đã thi đâu và chắc gì anh đậu nổi.

- Anh phải đậu chứ?

Cường phì cười, chua chát:

- Em nói như bố anh.

- Em mong mỏi như thế.

Giọng Thủy thành khẩn. Cường choàng tay qua vai nàng, nhìn lên cao. Nắng đã nhạt, mơ hồ còn lại trong chiều. Gió hây hây hai món tóc mai trên má trắng hồng của Thủy. Chàng thấy Thủy đẹp nhưng gầy. Cường nói:

- Em gầy nhom.

Thủy dấu mặt vào vai chàng, chiếc áo cánh ngắn tay bằng vải mềm của Thủy cọ nhột nhạt lên má chàng:

- Ừ, em gầy quá.

- Nhưng càng gầy càng xinh mới chết người ta.

- Nịnh lần thứ mấy rồi không biết.

Cường gọi:

- Này Thủy.

- Dạ.

- Thái với Loan đâu rồi?

- Thái đến nhà bạn, Loan đi học Anh văn.

- Mẹ nấu cơm?

- Dạ.

Giọng Cường khác làm Thủy ngẩng lên.

- Buổi chiều đẹp quá nhỉ em?

- Âm mưu gì thế?

- Anh yêu em.

Thủy nói thật khẽ:

- Ừ.

- Anh muốn hôn em.

Thủy định vùng dậy thì môi chàng đã đật lên môi nàng, nóng bỏng. Thủy chết ngất trong vòng tay người yêu.

Một lát, Cường đỡ Thủy ra khỏi lòng chàng. Thủy vuốt lại mái tóc, vạt áo cánh và lườm Cường:

- Không thể tưởng tượng. Lỡ mẹ ra thì sao?

- Mẹ không bao giờ ra như vậy cả.

- Nói lạ?

- Anh nghe tiếng chân mẹ còn quen hơn em nữa. Tai thính, mắt nhanh là đặc điểm của bậc... tài tử.

Thủy nhìn Cường, lắc đầu:

- Hết chỗ nói.

Cường xoa bụng:

- Đói.

- Em tưởng anh no rồi chứ?

- Nhiều khi ta no, nhưng nhiều khi ta đói vì hôn. Cho anh ăn cơm nhé?

- Hôm nay nhà ăn chay, chả có gì.

- Kệ, thưa với mẹ đi.

- Anh vào mà xin, em không biết.

Cường đứng lên, đi vòng hông nhà ra sau bếp. Thủy nhẩy tí tách bên cạnh chàng. Mẹ Thủy đang vo gạo trong thau. Cường cúi mình:

- Bác ạ.

Bà cụ nhìn lên, cười hiền hậu:

- Ừ, cháu.

- Bác cho con ăn cơm với. Con thèm cơm chay.

Bà cụ nhìn Thủy, cười cười:

- Thủy vào lấy thêm một lon gạo nữa cho mẹ vo đi con. Các con lên nhà chơi, chờ hai em về rồi ăn luôn thể.

Thủy kéo áo Cường:

- Lên nhà đi ông. Con trai gì mà mò xuống bếp nhà người ta, không biết xấu.

Cường tán:

- Anh xin lỗi. Anh cứ tưởng đây là nhà anh chứ.

Cường liếc nhìn bà cụ rồi nháy mắt với Thủy. Hai người trở lại trước sân nhà.