Chương 13
Trời chạng vạng tối, Tùng đứng lên bật ngọn đèn phòng khách. Ánh sáng chan hòa hắt ra cửa sổ. Tùng đến đứng trước tấm lưới ngăn muỗi nhìn ra ngoài. Vắng lạnh lạ lùng, Tùng nghĩ thế. Và chợt thấy lòng cô đơn kỳ lạ. Bên ngoài hình như trời hơi lạnh vì mầu xám nhạt nhòa của đêm nối tiếp ngày. Đám Nguyệt Quế phất phơ trước gió. Dưới gốc Ngọc Lan, bốn chiếc ghế gỗ lớn nằm lặng lẽ. Ở chỗ đó Tùng đã tỏ tình với Thủy và nàng từ chối. Kỷ niệm buồn nhưng đẹp. Thứ tình tuyệt vọng không được đền bù. Thứ yêu đơn phương không có người đáp lại.
Tùng bỏ đi trong chán chường. Chàng trở về với gia đình ít lâu, nhưng rồi nỗi nhớ nhung làm Tùng đau xót trong lòng không chịu đựng nổi. Tùng trở lên Sài Gòn, trở lại ngôi nhà quen thuộc để mong lại tiếp tục được đeo đẳng cái dáng người thanh thanh đã ngự trị chàng. Tùng yêu si mê Thủy. Yêu cái cổ trắng và cao, cái eo nhỏ, đôi chân thon. Yêu từng tiếng nói, giọng cười dễ thương của tấm thân mảnh mai yểu điệu. Thủy đã là tất cả của chàng, không còn ai khác làm Tùng thay đổi được.
Nhìn Thủy mê thiếp trên giường trong cơn bệnh, lòng Tùng đau xót. Chàng không thể tưởng tượng được người con gái xinh xắn, tươi vui ấy lại có thể thế này. Nàng xanh xao, gầy gò và mong manh như chiếc lá vàng sắp rụng.
Tùng quay lưng, chậm chạp bước sang phòng Thủy. Chàng dừng lại một chút ở khung cửa cho quen mắt với bóng tối. Ở một góc phòng, trên chiếc giường nhỏ Thủy nằm bất động. Tùng đưa tay tìm nút đèn.
Ánh sánh chói lòa và Tùng thấy Thủy xoay đầu tránh qua phía khác cho khỏi chóa mắt. Chàng đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường:
- Thủy dậy rồi à? Ngủ ít thế?
Môi nàng hơi nhích ra lộ nụ cười mệt mỏi, và nàng gật đầu:
- Thủy cố ngủ mà không được. Y như những lúc uống cà phê học thi, đầu óc cứ trơ ra.
- Tùng pha nước cam cho Thủy uống nhé?
- Cám ơn Tùng, Thủy không khát.
- Uống cho mát.
- Mất công Tùng quá.
Tùng đứng lên:
- Thủy nói thế. Cho Tùng săn sóc tí ti chứ.
Tùng loay hoay vắt nước cam vào lỵ Thủy nằm yên nhìn sau lưng Tùng, bỗng thấy đau lòng. Tại sao người săn sóc nàng không là Cường nhỉ. Tại sao hơn sáu tháng qua Cường không thèm đến thăm nàng một lần, để hai người có thể giải quyết hay nói với nhau những điều chưa xong, chưa hết. Nằm đây Thủy không biết một chút tin tức gì về chàng, trừ một lần cách đây ba tháng Ngọc đến thăm đã vô tình nói cho Thủy biết mẹ Cường đã mất. Mất ngay "ngày hôm đó", cái ngày khủng khiếp nhất đời Thủy. Nghĩ đi nghĩ lại bao lần Thủy vẫn không thấy óan giận cha Cường mà chỉ đau lòng. Nàng vẫ n thương mẹ chàng. Yêu cường và tội nghiệp cho mình. Thủy đoán Cường buồn lắm vì mẹ chàng đã khuất. Bà cụ chết do bệnh đau tim, trong bữa ăn hôm ấy. Nhưng vì sao thì Ngọc không kể và Thủy cũng không đủ tỉnh táo để gạn hỏi Ngọc.
Đã bao lần Thủy nằm đó mà tự đặt ra những dự đoán về Cường. Có thể giờ này chàng đang đau khổ nằm bẹp trong phòng chàng. Có thể Cường đã theo ý bố, đi làm. Có thể chàng vẫn thực hiện ý định theo đuổi ngành Ngoại Giao. Nhưng tại sao Cường không đến thăm Thủy? Cường có biết là Thủy đau không?
Những ngày sau bữa cơm buồn thảm ở nhà Cường, Thủy đã khóc sưng cả mắt. Sự uất ứcc và đau khổ làm Thủy tưởng phát điên. Nàng nhịn ăn, bỏ ngủ. Cho đến một hôm đang ngồi trong ghế dưới gốc Ngọc Lan, Thủy bỗng ngã lăn ra đất, mê man.
Rồi Thủy sốt li bì. Loan nói cơn bệnh kéo dài cả nửa tháng và Thủy tỉnh dần trong nhà thương. Từ đó Thủy yếu dần, yếu dần đi.
Một đôi lần Thủy đã định nhờ Loan đến gặp Cường. Nhưng nghĩ đến sự việc Loan có thể chạm mặt ông bố khắc nghiệt của chàng, Thủy l.ai ngại ngùng bỏ qua ý định. Ngày qua ngày những muộn phiền kéo đến gậm nhấm tâm hồn Thủy, nhiều lúc Thủy đã có ý nghĩ là mình sẽ chết.
Tùng đem ly nước cam đến cạnh Thủy:
- Nước cam đây Thủy.
Thủy nhìn Tùng trìu mến:
- Cám ơn Tùng.
- Tùng đỡ Thủy ngồi dậy nhé.
- Cám ơn Tùng. Để Thủy dậy một mình được rồi.
Thủy uể oải nhổm dậy. Mắt nàng hơi hoa lên và ngực nàng dau ran. Thủy đỡ lấy ly nước ở tay Tùng và hớp từng ngụm nhỏ.
- Uống nữa đi Thủy, chưa được nửa ly.
Thủy chậm chạp:
- Thôi, Thủy không khát.
Nhìn ra cửa sổ, Thủy hỏi:
- Trời tối lâu chưa Tùng?
- Chưa, hãy còn chạng vạng.
Thủy thõng hai chân xuống đất tìm dép. Tùng ngạc nhiên:
- Thủy cần gì đó?
- Thủy muốn ra vườn.
- Ở ngoài hơi lạnh đó Thủy.
- Không sao. Thủy có bị cảm sốt gì đâu, chỉ mệt mỏi thôi mà.
Thủy tiếp:
- Ra ngoài ngồi cho thoáng một tí. Suốt ngày nằm dài trên giường chán quá.
- Để Tùng dìu Thủy đi.
- Cám ơn Tùng, Thủy đi được mà.
Tùng nhăn nhăn:
- Cái gì cũng bị Thủy từ chối. Chiều Tùng một lần xem nào.
Thủy nhếch môi cười, Tùng thấy nụ cười làm lòng chàng ấm áp. Tùng đỡ cánh tay Thủy dìu đi thong thả ra vườn. Thủy nhìn mấy chiếc ghế và đến ngồi vào chiếc Cường thường ngồi gác hai chân qua thành ghế.
Tùng ngồi đối diện nàng. Thủy ngó quanh:
- Mát ghê.
- Vậy mà Tùng cứ lo Thủy lạnh.
- Trong người Thủy đang nóng nực quá chừng.
- Thủy dễ chịu không?
Thủy gật đầu.
- Thủy đói không, để Tùng gọi Loan đem cháo cho Thủy nhé?
Thủy gạt đi:
- Đừng. Thủy ngán cháo quá thể, từ nay Thủy sẽ ăn cơm.
Mắt Tùng sáng lên:
- Thủy thấy khá hơn không?
Nụ cười tươi thật hiếm vừa trở lại trên môi Thủy.
- Thủy đưa hai bàn tay đỡ lấy sau đầu:
- Yên trí đi Tùng. Thủy phải khỏi chứ, đau hoài sao được.
- Ừ. Thủy đau làm bác lo cũng đau theo.
Mắt Thủy chớp chớp, buồn phiền:
- Thủy sẽ cố khỏi nhanh để săn sóc cho mẹ.
- Thủy khỏi cả nhà mừng biết mấy.
Thủy gật đầu. Tùng nói đúng. Gia đình này thương yêu gần gũi nhau ghê gớm, nhất là trong những ngày Thủy ốm đau này. Không như gia đình Cường...
Thủy đưa mắt nhìn quanh. Ngôi vườn tang thương xơ xác quá. Không có Thủy săn sóc, cây cỏ cũng buồn phiền mà chết. Chả ai nghĩ tới chuyện thay Thủy làm công việc đó. Một hôm nào Cường đã ngồi đây, đã ôm hôn Thủy và Thủy gục đầu trên vai chàng, trong vòng tay Cường và lắng nghe đêm tối đi qua trên cây cối, rì rào ru ngủ. Nàng đã chợp mắt buồn ngủ và Cường ví von nàng với một con mèo:
- Như con mèo ngái ngủ trên tay anh.
Cường nói thế. Êm ả ấy, hạnh phúc ấy mong manh quá đến độ Thủy chưa kịp tận hưởng thì hạnh phúc đã tàn, êm ả đã trôi biến vào hư không vô hình vô bóng.
Thủy thở ra:
- Buồn ghê Tùng nhỉ?
Tùng không hiểu Thủy định nói gì, nhưng cũng gật đầ u:
- Ừ, trời buồn thật.
Thủy cắn môi. Nếu bây giờ Cường đến. Nếu Cường đứng cạnh nàng, vuốt tóc nàng, chủ thỉ những lời yêu đương, liệu Thủy có còn chấp nhận? Nàng đã từng nói với cha Cường, không còn liên lạc gì với chàng nữa kia mà. Nhưng tấm tình yêu Cường của Thủy mãnh liệt đến mức Thủy lại vô vàn mong mỏi chàng sẽ đến bên nàng trong giây phút đó.
- Thủy nghĩ gì thế?
Thủy giật mình:
- Không... à, Thủy đang mơ mộng.
Tùng tò mò:
- Mộng mơ gì vậy?
- Thủy ước ao làm con chim.
Tùng phì cười:
- Trẻ con.
Thủy nghĩ:
- Làm con chim để bay đi tìm Cường, đậu trên vai chàng. Làm gì nhỉ?
Nàng nói:
- Làm chim núp trong cây cối sẽ thấy mình bình yên và thanh thản.
- Làm người thích hơn. Tùng hãnh diện được làm người. Chỉ con người mới được hưởng mùi vị của hạnh phúc và đau khổ.
- Hạnh phút thì tuyệt vời và đau khỏ thì khủng khiếp. Đó là hai thái cực.
- Kẻ nào từng sống trong cả hai thái cực đo, kẻ đó đã xứng đáng làm người.
Thủy cười nhỏ:
- Làm con người... sung sướng.
- Đúng vậy. Và sống có ý nghĩa.
- Thủy muốn sống hạnh phúc, không muốn đau khổ nên Thủy sẽ không sung sướng.
- Nhưng Thủy đã sống hai cuộc đời ấy rồi, Tùng nghĩ thế.
- Vậy Thủy đã sống... rất người?
Tùng cười cười:
- Chính thị.
- Thôi, xin Tùng. Thủy không muốn sống rất người theo lối của Tùng.
- Tùng cảm thấy sung sướng trong cuộc sống đó.
Nói xong là Tùng nghĩ mình đã giả dối và đầy giọng hờn dỗi. Chàng nhìn Thủy thăm dò, nhưng Thủy không có vẻ gì để ý đến. Nàng đang nhìn lên cao.
- Cây Ngọc Lan chẳng có bông hoa nào.
- Từ ngày Thủy đau.
- Chắc thiếu tưới bón, chăn sóc cây cối cũng buồn rầu mà không thèm nở hoa, ra trái. Từ mai Thủy sẽ tưới lại.
Tùng nghi ngờ:
- Đã làm nổi chưa?
- Chắc được.
- dDể Tùng làm thay cho.
Thủy càu nhàu:
- Cái gì Tùng cũng dành với Thủy.
Tùng nhìn Thủy âu yếm:
- Tùng muốn làm hết cho Thủy.
- Đừng tán Thủy, không cảm động đâu.
- Nói thật đấy chứ.
- Thật à?
- Ừ.
- Vậy thì cảm động.
Tùng bật cười. Thủy đứng lên:
- Cho Thủy vào, tự nhiên thấy buồn ngủ.
Thủy trở vào nằm dài ra giường. Mấy phút sau Tùng thấy mi mắt nàng rủ thấp. Tùng đắp lên ngực Thủy mảnh chăn đơn rồi bước ra ngoài.
Chương 14
Cường nghiêng mình với lấy ly cà phê gần cạn đặt trên mặt ghế uống một ngụm rồi đặt chỗ cũ. Điếu thuốc lập lòe trong tối vụt soi tỏ gương mặt Thạch rồi lại biến đi.
Thạch hỏi khẽ:
- Mày đã quyết định trở về à?
- Ừ, ngày mai.
- Mong rằng hai cha con sẽ không còn xa cách nữa.
Cường chậm chạp:
- Tao trở về không phải tao đầu hàng, mà vì tao thương mẹ tao. Lúc bà sắp chết, không biết bà nghĩ gì về cả một đời chịu đựng của bà. Bà có được sung sướng bao giờ chưa, bà có được chết trong sự thương tiếc của những người thân không? Những ý nghĩ đó thường làm tao điên lên vì khổ sở. Tao sẽ không bao giờ quên được ngày khủng khiếp đó. Bà cụ mắc bệnh đau tim nặng lại mắc thêm chứng tiểu đường nên người như chiếc lá. Tao thương mẹ, nhưng không bao giờ nghĩ là bà sẽ bỏ đi sớm thế nên chẳng tỏ được cử chỉ nào hiếu thảo cho bà đẹp lòng. Tao nghĩ tao trách nhiệm về sự ra đi của bà, ngày hôm đó. Mắc bệnh tim mà nhìn thấy máu của con đổ ra như suối, chắc bà cụ xúc động quá mức đến tắt thở luôn.
Thạch nằm im. Cường đã hơn một lần nói về những điều này. Cường bị dằn vặt, bị ám ảnh về cái chết của mẹ,và Thạch biết không thể làm gì giúp Cường hơn là nghe và tỏ dấu cảm thông.
Cường châm điếu thuốc, ngồi dậy tựa lưng vào tường. Căn phòng nhỏ tràn ngập mùi khói. Cường nhìn lên ngọn đèn ngủ mờ nhạt trên cao, cả một dĩ vãng đau buồn hiện ra ở đây.
Bà cụ tắt thở trước khi y sĩ đến. Cường cắn răng tự nhủ phải dằn lòng ra mặt. Trong một thời gian ngắn chàng đã vạch cho mình con đường sẽ theo những ngày sắp tới. Hai cha con lạnh lùng gặp nhau trong ngồi nhà rộng, không hỏi nhau một lời. Người cha nhất định mình vẫn luôn luôn phải và Cường cương quyết không đầu hàng ý muốn của cha.
Sau đám tang mẹ, Cường lặng lẽ bỏ đi. Chàng ở trọ nhà một người bạn làm ký giả. Thách sáng đi tối về, giao phòng cho bạn ở. Những ngày đầu Cường nằm vùi trong phòng, tới bữa ăn mới bò dậy, ra quán. Với số tiền dành dụm - - mà Cường định để chi tiêu cho đám cưới - - Cường sống tạm dễ chịu trong ba tháng. Tháng thứ tư Cường nhận lời phụ trách dịch tin viễn ký cho tờ báo Thạch làm với số lương ít ỏi. Cuối tháng, chìa tay nhận số tiền đầu tiên kiếm được trong cuộc sống tự lập, Cường thấy nao nao buồn. Thế là dở dang hết cả. Tương lai mịt mờ, tan vỡ sự nghiệp. Mông ước bay xạ Tình yêu vuột mất. Rất nhiều lúc Cường nghĩ tới Thủy với tấm lòng mong nhớ thiết thạ Rất nhiều lần chàng định đến với nàng nhưng lại thôi. Cường không hiểu sao mình lại như vậy, nhưng chàng mơ hồ cảm thấy gặp lại Thủy, cả hai sẽ tiếp tục đau buồn vì chuyện này hay chuyện khác. Sau đám tang mẹ, Cường đã đến thăm Ngọc, trước khi bỏ nhà đi. Ngọc kể cho Cường nghe chuyện xẩy ra khi Cường rời khỏi phòng ăn. Nghe xong Cường lại thấy oán giận cha và xấu hổ với Thủy.
Thấm thoát một năm quạ Cũng rất nhiều lần Cường có việc đi qua ngôi nhà chàng từng ở thời còn đi học, lúc mẹ còn sống và cha con chưa cách xa nhau. Nhưng không lần nào Cường có ý định vào thăm ngôi nhà đó, không bao giờ chàng dừng chân lại. Chàng nhìn thẳng, đi thẳng, và lòng dửng dưng như người không từng có ở đấy những kỷ niệm của một quá khứ dầy đặc vui buồn.
Suốt một thời gian một năm, Cường thỉnh thoảng được nghe tin tức của cha qua những cuộc thăm viếng của ba Ngọc và do Ngọc đến thăm chàng kể lại. Ông sống lặng lẽ như chiếc bóng. Trong ngôi nhà rộng thênh thang chỉ có mình ông và mấy người giúp việc. Ông đã bảo cha Ngọc cho hai đứa em nhỏ của nàng đến ở với ông cho vui, nhưng chỉ vài tuần chúng nó đòi về vì nhớ nhà và vì không chịu nổi quạnh hiu.
Cường nghe một cách hờ hững, không hỏi thêm điều gì. Chàng muốn hỏi Ngọc về Thủy nhưng không thốt được thành lời. Mà không hiểu vì lý do gì Ngọc cũng im lặng về chuyện Thủy.
Một năm đã trôi qua, Cường tưởng như sắp chôn vùi được những đau buồn của một ngày bất hạnh xa xôi thì bỗng nhiên quá khứ đó bị khơi động lại. Hai hôm trước Ngọc mang đến cho chàng một lá thự Của cha chàng viết cho chàng. Nhìn phong thư dán kín trên tay, Cường tự hỏi không biết mình nên đọc hay nên cất vào một chỗ. Đọc để lại du mình vào những ràng buộc không lối thoát, những đau khổ mà chàng đã co vai gánh chịu. Nhưng hình ảnh người cha già hiện ra trước mắt, ngả nghiêng vì tuổi già sức yếu như nét chữ nguệch ngoạc trên bì thư làm Cường bất nhẫn. Cường thở ra một hơi dài, xé phong thư.
Gia định, ngày... tháng... năm...
Cường,
Nhận được thư này, cậu phải trở về ngày. Bố muốn gặp cậu. Suốt một năm xa gia đình hẳn cậu cũng đã nhớ nhà. Từ ngày mẹ cậu qua đời, bố đau luôn nên sức khỏe sút trông thấy. Bố đau luôn và càng lúc càng thấy chán nản, không thiết tha gì với công việc. Bố chỉ còn mong mỏi sống yên ổn lúc gần đất xa trời. Mẹ con mất đi là một khoảng trống lớn trong lòng bố,điều mà bố không bao giờ nghĩ đến. Cậu bỏ đi càng làm cho bố phiền muộn hơn.
Bố hy vọng lòng thương cha mẹ của cậu chưa mất hẳn. Nếu mẹ con mất đi là một bất hạnh cho gia đình thì có lẽ đó cũng là một cơ hội để bố con ta lấy được khoảng cách, nhích lại gần nhau. Bố tin tưởng con còn thương me, thương bố và sẽ trở về. Bố chỉ muốn được nhìn thấy cậu bên cạnh bố cho đỡ cô đơn trong lúc tuổi già, không còn một lý do nào khác. Bố cũng công nhận cậu đã lớn, và cậu có lý khi đòi hỏi được tự vạch cho mình một tương lai và sự nghiệp.
Bố mong cậu sẽ hồi tâm trở về. Mong đợi.
Bố
Hòa
Cường nghĩ ngợi suốt mấy ngày vì lá thư của chạ Ông cụ đã chịu thua sự cương quyết của chàng. Ông đã chấp nhận con đường chàng chọn lựa. Nhưng thật đáng buồn, tất cả đều quá trễ. Lỡ dở tất cả rồi, tương lai, sự nghiệp, tình yêu... chàng đã đi vào một con đường khác, đầy bấp bênh và tạm bợ.
Sau cùng, chàng quyết định trở về. Trong thâm tâm Cường cho rằng sự trở về của mình chỉ vì chàng nghĩ tới tình thương yêu của cha mẹ - trải dài ở quá khứ - giờ này thật hiếm hoi. Chàng không thể giận hờn bố mãi, chàng phải thay mẹ giúp ông những ngày của quãng đời còn lại bớt cô đơn. Không phải chàng trở về vì thua cuộc, vì thất bại trong một lần chống chọi với đời.
Thạch lên tiếng phá tan sự im lặng ngột ngạt giữa hai người:
- Mày có đoán được cuộc trở về của mày sẽ diễn ra như thế nào không?
Cường lắc đầu mệt mỏi:
- Không. Mà đóan để làm gì. Thế nào chả được, có điều chắn là không vui vẻ gì.
Thạch cười nhỏ:
- Đừng vội bi quan. Theo tao, chuyện sẽ thế này. Ông con gọi cửa đi vào nhà với gương mặt lạnh lùng, cố chấp. Ông bố cố gắng tạo một không khí cởi mở và thân mật giữa hai cha con trong cuộc gặp gỡ thứ nhất sau một năm cách biệt. Ông con trả lời qua loa rồi cáo từ đi về phòng. Ông bố đứng nhìn theo con, thở dài, nhưng trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Cường bật cười. Thạch có lý. Quả tình chàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó. Chàng cũng đã tìm sẵn cho mình một thái độ như thế để biểu lộ khi trở về. Chàng hỏi:
- Mày có vẻ rành tâm lý?
- Tao từng diễn xuất vai trò đó trong đời tao. Bây giờ ông bà bô chết cả mình mới thấy làm vậy là dại. Hạnh phúc và thương yêu quá hiếm hoi so với những bất hạnh của cuộc đời.
Cường dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn:
- Tao chưa từng được sống hạnh phúc.
- Tại mày không biết, không để ý tới chứ không phải mày chưa được hưởng. Bà cụ chẳng đã nuôi nấng thương yêu mày suốt thời thơ ấu đó sao. Hạnh phúc đấy!
- Mày đã bao giờ mất tình yêu chưa?
- Tình yêu gì. Vợ chồng. Chà mẹ hay...
- Trai gái. Tình yêu với một người con gái...
- Thủy, phải không?
- Ừ.
- Tao thì mất... quá nhiều, nhưng không phải mất vì cảnh ngộ như mày. Tại một hoặc cả hai đứa chán nhau nên bỏ nhau thôi.
- Thấy đau không?
- Đau, nhưng không đau lắm. Vì không còn gì đẹp nữa. Mày thì khác...
- Cố nhiên.
- Tội nghiệp cho cô nàng, và cho cả mày nữa. Sao không nối lại xem. Ông già chịu thua mày rồi mà.
- Đã lâu tao không được tin tức gì của Thủy.
- Thì đến tìm...
- Tao ngại. Tao sợ...
- Mày hèn. Cần nhìn vào thực tế, phải can đảm đón nhận hậu quả mọi sự việc xẩy đến cho mình. Tao biết mày ngại gì, sợ gì. Mày sợ họ... khinh khi gia đình mày. Mày ngại Thủy đã... đổi khác, phải không? Đừng sợ, đừng ngại. dDến đi, không cần thiết phải là hôm nay, ngày mai mà là một ngày đẹp trời nào đó sau khi mày về với ông già.
Hãy đến, để dứt khoát với chính mày. Để có thể mạnh dạn quyết định những chuyện khác, trong những ngày sắp tới.
Cường chậm chạp:
- Mày có lý. Chắc tao sẽ làm như vậy.
- Còn chắc gì nữa.
- Ừ. Tao sẽ đến. Hẳn đã có nhiều thay đổi.
Chương kết
Đi bên Ngọc, trở lại trên những lối xưa đầy quen thuộc và thân thiết dẫn đến nhà Thủy, Cường thấy lòng bồi hồi xúc động. Một nỗi đau nhè nhẹ, một nổi nhớ mênh mang dàn trải trong óc, trong tim làm Cường bải hoải. Thong thả, hai người rẽ vào khúc quanh dẫn đến ngôi nhà Cường đã tững để lại đó một quãng đời êm ả, dịu dàng.
Từ xa Cường đã thấy một cái gì đổi khác. khu vườn rộng thênh thang giờ bỗng mọc lên một khu nhà giống như cơ xưởng, tiếng máy móc khua động ồn ào. Bên cạnh là nữa khu vườn còn lại vẫn được che kín đáo bởi hàng rào kẽm gai phủ kín lá mơ lông.
Cường dừng lại trước cánh cổng cũ kỹ quen mắt. Ngọc đứng khuất vào chiếc cột xi măng, quay lưng lại Cường, nhìn vơ vẩn. Cường đứng tựa hai cánh tay trên cổng, một cử chỉ quen thuộc như bao lần chàng đến đây. Cường đưa mắt nhìn khắp quanh nhà. Không có gì thay đổi, vẫn vảnh cũ như lần cuối cùng chàng đến nhà nàng. Chỉ thấy cảnh vật tiêu điều, tàn tạ quá nhiều. Y như một sự đổ vỡ không phương hàn gắn.
Không thấy dáng một ai. Không bóng bà mẹ thoáng qua ở bếp nhà sau. Không có Thủy ngồi bó gối mơ mộng trên những chiếc ghế gỗ dưới gốc Ngọc Lan kia. Không có một ai, đi đâu hết cả?
Cường quay lại nhìn Ngọc:
- Mới đến cổng đã thấy có nhiều thay đổi. Anh có cảm tưởng Thủy không còn ở nơi này.
Ngọc phân vân:
- Em nghĩ là gia đình chị Thủy vẫn ở đây. Hồi năm ngoái chị ấy lên Đà Lạt dưỡng bệnh hai tháng, khi trở về em có gặp mà. Trông mập ra, hồng hào và đẹp hơn trước nữa.
Cường chép miệng:
- Nhanh ghệ Một năm rưỡi trời đã trôi qua mà anh tưởng như mới hôm nào. Y như một giấc mơ.
Ngọc hỏi:
- Không có ai sao anh?
- Không.
- Anh gọi thử xem.
Cường nói:
- Ngày trước anh hay gọi cửa bằng cách này.
Nói xong Cường bám lấy cánh cổng, leo lên và nhẩy vào trong sân. Cánh cổng bấm khóa bên trong.
Cường nhìn Ngọc:
- Chờ anh chút nhé.
Cường bước thật thong thả, thật chậm chạp nữa, dọc theo hông nhà. dDến khúc rẽ vào sân sau Cường dừng lại và đứng yên một chỗ. Chàng như chết lặng, như không còn hơi thở. Trước mặt chàng, Thủy đang khom mình tưới nước trên một khóm mẫu đơn. Khóm cây này hẳn mới trồng trong thời gian Cường không đến.
Lòng Cường mênh mông một tình cảm dịu dàng tha thiết. Thủy vẫ thế, trắng hồng và mơn mởn như một người sung sướng. Nàng đứng quay lưng lại chàng, chăm chú trên khóm hoa. Khi xong công việc, Thủy quay lại và sững sờ. Hình như là tôi mơ? Hình như là tôi bị choáng váng? Có thật không? Cường đứng đó nhìn tôi, ánh mắt chàng nồng nàn thắm thiết như dạo nào. Nụ cười hơi nở trên môi chàng và đôi tay chàng giơ ra trước, y hệt những lần chàng đến với tôi hôm xưa. Tôi... tôi phải làm gì bây giờ?
Thủy và Cường đăm đăm nhìn nhau như thế một lúc. Mắt Thủy chớp chớp và Cường thấy nụ cười tươi nở trên môi nàng.
- Anh đấy à?
- Chào Thủy.
Thủy bối rối cúi xuống, lau hai bàn tay ươt nước vào vạt áo và tiến lên vài bước:
- Mời anh vào nhà chơi.
Cường quay lưng đi theo Thủy ra sân trước. Thủy định mời Cường vào phòng khách, nhưng Cường dừng lại dưới gốc Ngọc Lan:
- Anh muốn được ngồi ở đây.
Thủy ngập ngùng một chút rồi gật đầu. Cường nói:
- Ngọc đến với anh, còn đứng ngoài cổng. dDể anh ra đón, Thủy cho mượn chìa khóa.
Thủy và Cường ra cổng vườn. Ngọc không còn đấy, để lại một mảnh giấy móc vào ô khóa.
Em biết chị Thủy có nhà. Em bận đi công việc, hôm khác sẽ gặp lại hai người.
Cường nói bâng quơ:
- Con bé thế đấy.
Hai người trở lại dưới bóng Ngọc Lan. Thủy nói khẽ:
- Mời anh ngồi.
Cường nghe một chút khách sáo trong giọng nói của nàng. Cường hỏi:
- Thủy... khỏe chứ?
Thủy gật đầu nhè nhẹ. Cường ngồi xuống ghế, nhìn Thủy đứng ngượng ngập trước mặt đầy xa lạ và bối rối.
Cường cười buồn:
- Thủy còn quen anh không?
- Sao anh lại hỏi thế?
- Anh cứ tưởng mình là kẻ xa lạ.
Thủy nhìn đăm đăm trong mắt chàng:
- Tại anh đó chứ.
Cường cúi đầu, hai tay xoa nhẹ trên thàng ghế. Chỗ này mình đã ngồi rất nhiều lần. Đã có lần anh và em ngồi cạnh nhau trong chiếc ghế này. Đã có lần anh hôn em và chúng mình âu yếm nhau ở đây. Đã có lần em gục đầu nằm ngả trên tay anh như con mèo ngái ngủ trưa mùa Hạ. Đã có lần anh đọc cho em nghe một bài thơ, Chuyện Tình Buồn. Cường như thấy mặt gỗ bóng lên dưới bàn tay xoa nhẹ của chàng và hiện rõ mồn một những kỷ niệm êm đềm ấy. Mắt chàng mờ đi như có mây kéo phủ bầu trời. Chàng nhìn lên, Thủy thấy mắt chàng ngầu đỏ.
- Lâu lắm anh không có tin tức gì của em.
- Vâng.
- Anh bỏ nhà đi xa một thời gian sau khi mẹ anh mất, ngày... hôm đó. Rồi anh lại về Sài Gòn sống với người bạn gần một năm.
- Em cũng không được biết gì về anh từ ngày ấy.
- Anh mới trở về sống với ông cụ được sáu tháng nay.
- Và anh đã theo con đường bác chọn lựa cho anh?
Cường gật đầu:
- Theo nghiệp của bố anh nhưng điều khiển theo ý anh. Có lẽ anh đã lầm khi tính chuyện xa xôi. Nhiều lúc an n nghĩ, nếu anh chấp nhận ý kiến của bố anh, biêt đâu mọi sự đã khác?
Thủy hiểu Cường định nói gì. Phải, biêt đâu, nếu Cường nghe lời bố giờ này chàng đã là chủ nhân ông và mối tình của hai người đã đẹp.
- Bác lúc này ra sao?
- Ông cụ chỉ còn là chiếc bóng, nối tiếp chiếc bóng của mẹ anh.
- Còn anh?
- Một đời sống nhàm chán, chẳng có gì đáng nói. Anh cũng định hỏi thăm về Thủy...
Thủy nhìn ra vườn cây. Buổi sáng đã đi qua, nắng non đã chết và nắng gay gắt rực rỡ trong vườn.
- Em còn nhớ có lần anh nói một ngày nào cây soài sẽ chết vì thấm nước mặn... những cây kia cũng thế.
- Ừ.
- Anh thấy không. Chúng đã cằn cỗi, sắp chết cả rồi mặc dù em ra công vun tưới. Theo thời gian, tất cả đều đổi khác và tàn tạ...
- Anh thấy buồn phiền thế nào ấy, ngày từ lúc đến trước cổng nhà.
- Ngày xưa em không bao giờ tưởng tượng nổi kết thúc chuyện chúng mình lại thế này. Em tưởng em như không còn sống, Thủy bây giờ không phải là Thủy ngày xưa...
Cường đăm đăm nhìn Thủy. Nàng xa lạ như người chàng gặp gỡ lần đầu, đầy xa cách và lạnh lùng.
- Chắc anh chưa biết tin em lấy chồng?
Cường lặng người. Dù thoáng có ý nghĩ ấy trong lòng Cường vẫn thấy nhói đau. Chàng lắc đầu khó nhọc.
- Em và Tùng kết hôn gần một năm nay.
Hai người ngồi im rất lâu. Thủy lơ đãng nhìn ra vườn cây, để mặc Cường tự do nhìn mình. Một lúc sau Cường lên tiếng, giọng đầy nuối tiếc:
- Em có hạnh phúc không?
Thủy cúi nhìn xuống ngực. Bụng nàng đã hơi lớn, nhô cao khỏi lần vải áo. Nàng đưa tay đặt nhẹ lên và cảm thấy một đời sống đang đặt dưới sự bao bọc che chở của mình. Thủy bâng khuâng:
- Em không biết nữa. Hình như là có...
Cường nói bằng giọng của người thua cuộc:
- Anh chúc mừng em.
Nụ cười nhếch lên thành nét trên đôi môi Thủy. Đôi môi ấy ta đã từng được hôn, thân thể ấy ta đã từng ôm và vuốt ve âu yếm. Nhưng bây giờ lại là quyền của một người nào khác. Cường nghĩ ngợi lan man và nhìn bàn tay lóang thoáng gân xanh của Thủy đặt hững hờ trên bụng mà thấy tất cả đã thực đổi thaỵ Chàng thở dài đứng dậy:
- Đến thăm Thủy... thôi anh về.
Thủy im lặng đứng lên tiễn chàng. Cường ngước nhìn đám là Ngọc Lan rậm rạp:
- Anh xin Thủy một bông hoa Ngọc Lan.
- Hình như hoa đã hết mùa nở rồi anh ạ.
Cường cố tìm nhưng không thấy. Chàng ngắt một chiếc lá vàng:
- Thì xin chiếc lá xế chiều này vậy.
Thủy nghe như tiếng thao ai oán của chàng. Hai người sáng vai nhau ra cổng.
- Tùng đâu Thủy? Cường hỏi.
Thủy đáp:
- Anh ấy đi làm. Công chức mà anh.
Một người bên trong, một người bên ngoài cánh của. Nhưng lần chia tay này không có nắm tay nhau siết chặt, không trao đổi nụ hôn, không nhìn nhau si mê đắm đối.
Cường nhìn Thủy ngậm ngùi rồi gật đầu nhè nhẹ, quay đi. Dáng chàng cao và gầy, lầm lũi và câm nín. Thủy đứng nhìn theo Cường và thấy như Cường mang cả đời mình theo bước chân chàng. Thủy quay lại dựa lưng vào cánh cổng, nước mắt nàng chan hòa trên má. Nắng chói chang trong những giọt nước mắt long lanh.
VÕ HÀ ANH
(1973)