Chương 12
TUÂN HỎI TÙNG.
- Con bé ngủ rồi à, cậu Tùng?
Tùng gật đầu:
- Dạ, thưa anh. Thủy mới chợp mắt xong.
Tùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tuân, buồn rầu:
- Thủy càng lúc càng gầy anh ạ. Cứ tình trạng này không hiểu rồi sẽ ra sao?
Tuân thở dài:
- Tôi cũng không biết làm sao hơn. Đó chỉ là thứ bệnh kiệt quệ về tâm hồn lẫn thể xác. Suốt sáu tháng nay Thủy nó lúc đau lúc đỡ, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy là nó khỏi hẳn được.
Tuân châm điếu thuốc. Trong vùng tranh tối tranh sáng của căn phòng, Tùng thấy những nếp nhăn hằn rõ trên trán người anh lớn của Thủy. Chàng thở hắt ra, buồn bã. Tuân hít một hơi dài đầy khói rồi thổi thành luồng trước mặt:
- Gia đình tôi đến hồi xuống dốc. Gặp toàn chuyện không maỵ Tôi làm ăn thất bại, gần sạch cả vốn liếng. Bà cụ tôi đau ốm vì con gái... Ốm đau. Con Thủy thì như vậy đó.
Tuân ngừng một chút rồi tiếp:
- Con Loan muốn bỏ học để ở nhà săn sóc gia đình, ông Thái đòi đi lính. Cậu tính có chán không?
Tùng ngồi im, nét mặt đầy cảm thông. Tuân tiếp:
- Tôi đã bán một nửa khu vườn nhà lấy tiền chạy chữa cho con Thủy, và để cố gắng xoay sở làm ăn trở lại. Cậu thấy đó, chỉ độ cuối tháng này người mua đất sẽ xây lên một cái xưởng đứng sừng sững cạnh nhà tôi, coi nản không chịu được.
Tùng nhìn qua cửa sổ hông nhà. Khu vườn lúc này trông thật xác xơ Cây cối ủ rũ tàn úa, cây xoài rụng lá trơ cành. Mấy cây ổi sắp chết khô Các chậu cây Nguyệt Quế không lớn nổi. Chỉ còn cây Ngọc Lan vẫn đầy lá xanh nhưng không buồn nở hoa. Thủy đau ốm, không ai chăm sóc vườn cây mà cũng chẳng ai còn lòng dạ nào lo lắng đến loài cây cỏ đó nữa.
Giữa khu vườn một hàng cọc sắt phân chia ranh giới. Hàng kẽ gai xa lạ và lạnh lùng cắt đôi khu vườn rộng thênh thang một cách tàn nhẫn. Tùng thấy mủi lòng. Chàng hỏi Tuân:
- Họ định mở xưởng làm gì vậy anh?
- Hình như sửa chữa xe hơi.
Tùng nghĩ tới hộm nào không xa, bên đó sẽ mọc lên một cơ xưởng lợp tôn kín mít. Tiếng máy móc, bủa kìm phá tan những êm ả dễ thương của khu vườn. Dầu nhớt loang lổ đầy mặt đất. Tất cả sẽ thay đổi và không còn gì đẹp, thơ mộng nữa hết. Cảnh vật chung quanh sẽ đổi thay, tang thương theo sự suy tàn của con người, như một định luật tương đồng.
Nhưng lúc này ngôi nhà vẫn còn trong im lặng, chỉ có tiếng chim chóc chiêm chiếp kêu đâu đó trong buổi chiều tàn nắng. Tùng hỏi:
- Anh có những dự tính gì mới chưa anh?
Tuân hỏi lại:
- Cậu hỏi về gia đình tôi hay về công việc làm ăn của tôi?
- Cả hai.
Tuân thong thả:
- Tôi muốn đưa mẹ tôi và con Thủy lên Đà Lạt ở với bà chị họ một thời gian may ra hai người có khỏe hơn chăng. Nhưng bà cụ không chịu đi, viện đủ lý lẽ. Còn con Thủy thì vô ý kiến.
Tôi định Thủy đi xong rồi giao cho con Loan, thằng Thái coi nhà săn sóc mẹ, rồi tôi thử thời vận chuyến khác xem có phục hồi lại được không?
Tuân chép miệng:
- Tôi chưa bao giờ thất bại nặng nề như lần này. Chung quy chỉ tại tin người.
Tùng góp:
- Nghiệp kinh doanh đầy tính tóan...
- dDúng thế. Phải mưu mô, xảo quyệt, tàn nhẫn và có gan mới khá được. Tôi chưa đủ các tính đó.
Tùng nhìn Tuân thấy buồn. Anh có vẻ bất mãn và uất ức. Có thể Tuân đã bị người lừa gạt trong công việc king doanh. Với kinh nghiệm đắt giá, Tuân sẽ trở thành một người tâm tính khác? Một người như Tuân vừa nói: mưu mô, xảo quyệt, tàn nhẫn và gan lỳ.
Tuân nhìn Tùng:
- Nếu tôi đi xa, mong cậu thỉnh thoảng tới thăm dùm mẹ và các em cho nhà bớt vắng.
Tùng sốt sắng:
- Vâng, em sẵn sàng:
Tùng nghe lòng êm ả. Chàng được coi như một người trong gia đình, được tin cẩn. Từ mấy tháng nay, khi Tùng trở lại thăm thì Thủy đã đau nặng. Tuân được tin trở về thăm em, đưa vào bệnh viện với sớ tiền còn giữ được sau cuộc kinh doanh thất bại.
Các bác sĩ thay nhau săn sóc cho Thủy. Đấy là một tâm bệnh, ông bác sĩ già nói với Tùng và Tuân cùng mọi người trong gia đình:
- cô ấy bị uất ức hay phiền muộn lo nghĩ quá mà sinh bệnh. Lại thêm cơ thể yếu đuối nên không chống chỏi được. Đó là tình trạng kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác. Tây nó gọi là...
ông bác sĩ nói ra một tên bệnh dài. Từ hôm ấy mọi người thay nhau canh Thủy, bên giường bệnh. Sau hai tháng bác sĩ cho Thủy về nhà vì đã qua tình trạng nguy hiểm. Hàng ngày Tùng dành một khoảng thì giờ tới săn sóc Thủy. Chàng không hỏi, nhưng đoán chắc có chuyện rắc rối giữa người con gái chàng thương yêu với tên sinh viên Luật. Loan có kể cho Tùng nghe vài chi tiết về chuyện hai người ấy:
Tuân hỏi:
- Dạo này cậu có bận lắm không?
Tùng đáp:
- Cũng thường anh ạ. Em vẫn đi học và đi làm thêm buổi tối, một tuần ba lần.
- Vất vả đấy chứ?
- Em kèm trẻ cho vui vậy thôi. Thỉnh thoảng lại về Long Xuyên thăm gia đình và lo việc giấy tờ học hàng ở dưới đó.
- Các cậu chịu khó vậy rất tốt. Mai sau cuộc sống đỡ vất vả, gian nan nhờ mình đã kinh nghiệm và tháo vát.
Tuân nói như khuyên đứa em và Tùng nghe một cách ngoan ngoãn. chàng cảm thấy mình còn trẻ dại nhiều so với người đành ông lịch lãm ngồi trước mặt.
Tuân đứng dậy:
- Cậu ở chơi. Tôi ra phố mua thuốc cho bà cụ và cô Thủy.
Tùng ngồi im nhìn theo Tuân khuất hút sau cánh cổng