Chương 1
Đầu năm 1976, mẹ gặp và quen ba con, trong một chuyến đi đầy sóng gió. Gặp và quen, chứ không hề yêu, cho đến tận hôm nay. Vì trước đó hai năm, mẹ đã quen và yêu một người con trai khác, đến mức không còn có thể yêu ai được nữa. Đó là ngày 17-2-1974… [6]
(Trích thư của bà Bạch Vân để lại cho con).
Có những giây phút suốt đời một con người sẽ không bao giờ quên.
Với Sơn, những giây phút ấy khá nhiều và hầu như gắn liền với chỉ một người. Bắt đầu từ 9 giờ sáng chủ nhật ngày 17 tháng Hai năm 1974 đáng nhớ ấy, phút giây có tiếng xe gắn máy dừng lại ngoài sân. Sơn và Hữu nhìn ra bức mành cửa sổ và thấy hai cô gái mặc áo dài trắng trên một chiếc Yamaha xanh, hiểu ngay là Ngọc đã tới. Đúng boong giờ Ngọc hẹn. Chắc là cô đi với một cô bạn khác cho đỡ ngượng. Sơn và Hữu vội vàng bước ra. Lúc ấy Sơn mới mười chín tuổi, và dù đây không phải là cuộc hẹn đầu tiên trong đời với bạn gái, Sơn vẫn thấy lòng rất hồi hộp. Vài lá thư qua lại trước đó, cho Sơn biết Ngọc mười bảy tuổi, đang học lớp 11 trường Trưng Vương. Cô rất mê các chương trình ca nhạc nước ngoài do Sơn và Hữu biên soạn trên Đài phát thanh Quân đội vào trưa chủ nhật hàng tuần. Đó là những chương trình lần đầu tiên được sắp xếp theo chủ đề hẳn hoi, với lời giới thiệu trước mỗi bài hát được viết theo một câu chuyện tưởng tượng, thường là một chuyện tình buồn, nội dung liên quan ít nhiều đến các ca từ trong những bài hát ấy.
Hoàng Duy, người phụ trách phần ca nhạc nước ngoài của đài, là bạn của Đức, anh Hữu. Hữu và Sơn cùng rất mê nhạc ngoại quốc. Lúc ấy Sơn chỉ biết nghe qua radio chứ chưa có máy dĩa riêng, còn Hữu thì có máy của anh Đức nhưng lâu lắm mới để dành được đủ tiền để ra tiệm King’s Records trên đường Nguyễn Huệ, mê mẩn trước hàng chồng dĩa mới nhưng cuối cùng chỉ đủ tiền lấy mỗi một cái. Buổi tối hai thằng thường ra các quán cà phê ở góc ngã ba Nguyễn Du - Chu Mạnh Trinh ngồi nghe nhạc, xong lại về nhà mở đài quân đội Mỹ ra nghe các ca khúc đang ở trên top. Vài lần gặp Hoàng Duy, được anh dắt vào đài cho nghe nhạc ở phòng thu, biết anh đang muốn xây dựng các chương trình mới lạ hơn, Sơn bỗng có ý nghĩ tại sao không thử dựng một chương trình gồm những bài hay bất kể cũ mới, theo một chủ đề hoặc một câu chuyện nào đó. Nghe Sơn trình bày, Hoàng Duy chịu ngay. Anh bảo cả hai cứ làm thử. Sau này nghĩ lại Sơn thấy anh Duy quả rất mạnh dạn tin người. Sơn và Hữu đều chỉ mới đậu tú tài 2, Hữu vào học năm 1 Vạn Hạnh còn Sơn năm 1 Văn Khoa, mặt còn búng ra sữa, vậy mà được giao hẳn một chương trình dài 45 phút hàng tuần trên đài phát thanh! Thế là cả hai bắt tay soạn những chương trình nhạc Pháp, nhạc Mỹ, chủ đề về mối tình đầu, về mưa, về mùa thu, về sự chia tay... Sơn và Hữu bàn nhau về chủ đề, các bài hát sẽ chọn, câu chuyện dẫn dắt, rồi Sơn viết nội dung, Hữu chạy tìm dĩa nhạc - vì có nhiều bài hát ở đài không có. Thật không ngờ loại chương trình đó vừa ra đời đã được sự hoan nghênh nồng nhiệt của thính giả trẻ. Nhiều lá thư tới tấp gởi về đài, khen ngợi, góp ý, yêu cầu, làm quen... với nhóm biên soạn. Trong số đó, có thư của Ngọc.
Sơn và Hữu cùng học bên nhau suốt bảy năm trung học ở Võ Trường Toản, một ngôi trường dành riêng cho bọn con trai nằm ngay góc đường Nguyễn Du - Nguyễn Bỉnh Khiêm, đối diện Thảo Cầm Viên. Kế bên trường họ là một trường nữ nổi tiếng hơn: Trưng Vương. Các cô hàng xóm ấy rất xinh đẹp nhưng tốt nhất nên “kính nhi viễn chi”, vì đa số là con gái Bắc kỳ vốn không hiền lành chút nào, hơn nữa trong mắt các cô gái mười bảy mười tám tuổi thì đám con trai đồng lứa chỉ như em út trong nhà. Bọn con trai lớp 12 thường chỉ đủ can đảm làm cái đuôi của các cô lớp 10-11 và giương những đôi mắt đầy ganh tị nhìn các đàn anh sinh viên hoặc sĩ quan không quân tấp nập đưa đón các cô sắp ra trường bằng những chiếc Honda 90 Super hoặc Lambretta 150 cáu cạnh.
Lúc bấy giờ ở cạnh cửa Thảo Cầm Viên có một kiosque bán cà phê và thức ăn sáng, hầu như là nơi độc chiếm của đám trưởng tràng Võ Trường Toản. Chủ kiosque chắc chắn phải là một nhà thơ kiêm nhà tiếp thị số một khi đặt cho quán cái tên Hẹn. Ở đó, các chàng trai vừa mới lớn thường hay đến sớm ngồi trầm tư bên ly cà phê và ngắm nhìn những tà áo trắng nhởn nhơ như những cánh bướm lần lượt bay qua. “Cuộc duyệt binh” chỉ chấm dứt lúc bảy giờ hai mươi tám phút, khi cổng trường sắp sửa đóng lại, các chàng trai mới nuối tiếc đứng lên. Để đêm về, từ trong những cánh bướm chập chờn ấy mới dần hiện ra một gương mặt mỹ miều sẽ đi vào giấc ngủ đầy mộng mị của mỗi chàng. Rồi thì những ánh mắt gặp nhau, những lời làm quen vụng về, những lá thư trao vội... Hãy thử tưởng tượng Võ Trường Toản mà không có Trưng Vương hoặc ngược lại, những ngày đi học ấy sẽ buồn biết bao nhiêu!
Hồi đầu năm học lớp 12 của Sơn, cũng đã có một gương mặt mỹ miều trong số ấy đi vào giấc ngủ hàng đêm của anh. Một cô gái cao ráo, tóc dài, da trắng bóc, mặt trái xoan, môi cong mắt tròn đầy vẻ tinh anh. Sơn và đội duyệt binh ở quán Hẹn lần đầu nhìn thấy cô bé xuất hiện trong năm học này, có nghĩa cô nàng chỉ mới từ lớp 9 buổi chiều chuyển lên. Con gái lớp 10 lớn nhanh như thổi, vóc dáng và vẻ trưởng thành tương đương mấy anh chàng láng giềng học lớp 12. Nét đẹp tinh khôi của cô gái làm Sơn mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày đêm nghĩ cách làm quen. Rất thuận tiện là nàng có riêng một chiếc Yamaha Dame để đi học. Phương pháp thông thường trong trường hợp này, theo kinh nghiệm bạn bè, vẫn là cứ chịu khó làm cái đuôi trong một thời gian, biết được nhà, rồi chờ cơ hội làm quen. Nếu lùng ra được tên của người đẹp trước thì hay nhất. Nhờ những đường dây của bạn bè, cuối cùng Sơn cũng biết tên nàng là Vân, học lớp 10P2, có nghĩa chọn tiếng Pháp là sinh ngữ chính. Lần thứ ba chạy sau lưng Vân, đến ngã tư Phan Đình Phùng [7] - Hai Bà Trưng thì đèn đỏ. Sơn giữ ý dừng xe - một chiếc Honda Dame cũ - sát sau đuôi xe nàng. Rất bất ngờ, Vân quay mặt lại và nói bằng một giọng không nhỏ nhẹ chút nào:
- Em còn nhỏ lắm, chạy theo chị làm gì? Ba mẹ đang chờ cơm ở nhà kìa!
Giờ tan trường cũng là giờ tan sở, chung quanh xe cộ đông vầy. Không dám liếc quanh nhưng Sơn cũng biết mọi người đang nhìn thẳng vào mình, tủm tỉm cười. Sơn ước chi mặt đường nứt ra làm đôi để mình chui xuống đó cho rồi!
Cũng may là đèn đường đã bật xanh, mạnh ai nấy chạy. Tất nhiên Sơn cúi mặt quẹo ngang để về nhà với “ba mẹ đang chờ cơm”, còn Vân thì vui vẻ chạy thẳng sau cú “hồi mã thương” chết người ấy. Ngón đòn đau đến nỗi Sơn trốn biệt quán Hẹn cho đến tận ngày ra trường. Thỉnh thoảng vẫn bắt gặp Vân chạy trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm đầy lá me bay, nhưng “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, Sơn đều đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Kỷ niệm đau thương ấy vẫn không làm Sơn mất thiện cảm trước lá thư của một cô học trò Trưng Vương. Ngọc cho biết rất thích nhạc nước ngoài và đặc biệt mê chương trình trưa chủ nhật của nhóm Aphrodite [8] - nhóm của Sơn, Hữu. Cô muốn làm quen với nhóm, gợi ý nên sử dụng thêm nhiều nhạc Pháp và sẵn sàng cho nhóm mượn các dĩa nhạc mới để thu... Sơn viết thư hồi âm, không cho biết mình từng học Võ Trường Toản, và sau hai lượt thư qua lại, họ đã hẹn gặp nhau vào buổi sáng chủ nhật ấy tại nhà Hữu. Lý do Ngọc đưa ra để không dám tiếp bọn Sơn tại nhà: mẹ Ngọc khó lắm, chưa cho quen bạn trai.
Như có một luồng điện cao thế chạy thẳng từ mắt vào tim Sơn khi anh vừa bước ra khỏi cổng nhà Hữu để đón Ngọc. Cô gái ngồi trước cầm tay lái mặt mũi khá xinh xắn nhưng trông hoàn toàn xa lạ. Còn cô gái phía sau đã bước xuống xe, đang nhìn Sơn bằng một đôi mắt nhãn tròn xoe, chính là người đã gọi anh bằng “em” và xưng “chị” ngọt xớt buổi trưa ngày nào cách đó chỉ hơn một năm. Trái đất mới tròn và nhỏ bé làm sao!
Thấy Sơn cứ đứng im ru, Hữu ở sau lưng vội mở lời:
- Ngọc đây phải không?
Cô cầm tay lái gật đầu:
- Dạ, Ngọc đây. Ngọc đi với người chị bà con, cũng học ở Trưng Vương...
Sơn đã lấy lại bình tĩnh:
- Tên Vân, đúng chưa?
Ngọc ngạc nhiên:
- Ủa, sao anh biết chị Vân? Hai người quen nhau rồi à?
Vân cất tiếng, lạ lùng thay lại bằng một giọng êm như nhung:
- Anh Sơn năm ngoái học lớp 12A1 Võ Trường Toản đó Ngọc.
Ngọc mừng rỡ:
- Ồ, vậy à? Vậy mình từng là hàng xóm với nhau rồi. Anh Hữu cũng Võ Trường Toản à?
Hữu cười:
- Đúng vậy. Tôi thấy Ngọc và Vân đều quen lắm.
Thì ra đối phương cũng đã chịu khó nghiên cứu về mình. Sơn cảm thấy được an ủi đôi chút. Anh nhìn Vân và bất chợt nàng khẽ nháy mắt với anh, miệng nhoẻn cười thật dễ thương. Nàng đang đứng ngược sáng, được ánh nắng phía sau phủ một đường viền vàng rực trên tóc, trông như một thiên thần của ban mai. Đó là một hình ảnh tuyệt đẹp mà Sơn cứ nhớ suốt đời mình. Nhớ một cách bướng bỉnh, ngu ngốc, cho dù từng trải qua bao thăng trầm ác liệt tưởng đã làm anh không còn chút xúc động trước mọi thứ trên đời...
Mọi chuyện sau đó diễn ra rất nhanh. Vừa gặp nhau sáng chủ nhật thì trưa thứ hai đã có một lá thư được bí mật nhét vào khe cửa nhà Sơn. Lá thư xin lỗi của Vân, cho biết trước kia đã rất ân hận ngay sau trò đùa tai quái của mình, cứ định gặp Sơn sẽ xin lỗi ngay, nhưng không nhìn thấy anh đâu nữa. Tình cờ nàng cũng đã biết tên và lớp học của Sơn, nhưng cứ xấu hổ, chần chừ..., để đến khi anh ra trường thì không còn biết cách nào liên lạc. May mà âm nhạc đã làm cầu nối cho Vân. Rất mê nhạc nước ngoài, nhất là nhạc Pháp vì đó cũng là sinh ngữ chính ba chọn cho, Vân không bỏ sót chương trình buổi trưa nào trên đài, và đã thích “Minh Sơn, Trọng Hữu và nhóm Aphrodite” ngay từ chương trình đầu tiên. Chính Vân giục Ngọc viết thư làm quen, với chút hy vọng Minh Sơn ấy chính là tên con trai tội nghiệp của buổi trưa hôm nào…
Cuối thư, Vân cho số điện thoại nhà mình, cẩn thận ghi rõ ngày giờ nào nên gọi, vì mẹ Vân rất khó, chưa cho phép chơi với bạn trai.
Chiều ấy, Sơn chạy ngay ra bưu điện. Ba của Sơn làm giáo viên trung học đệ nhất cấp [9], mẹ buôn bán tạp hóa lặt vặt ở nhà, với năm 1974 điện thoại vẫn là một cái gì quá tầm tay của họ. Sơn vừa cất tiếng “Xin cho gặp cô Vân” thì bên kia đầu dây đã vang lên một giọng nói êm dịu: “Vân đây. Anh Sơn phải không?”. Sơn nhắm mắt và hít vào một hơi dài, cảm thấy như từ nay đã có một định mệnh dành sẵn cho mình, nối buộc mình mãi mãi với con người vừa cất tiếng trả lời kia.
Họ hẹn nhau vào đêm đó, lúc bảy giờ, ở cổng Hội Việt Mỹ là nơi Sơn học tiếng Anh mỗi tối hai - tư - sáu. Tan học, Sơn đi như bay ra cổng. Vân tươi tỉnh đứng chờ sẵn, bên cạnh là Ngọc. Cô em họ cười:
- Rồi, Ngọc đi nghe. Một giờ nữa sẽ quay lại đón.
Thì ra để được ra khỏi nhà vào buổi tối, Vân phải nhờ Ngọc đến chở đi, gọi là “thăm một cô giáo bị bệnh”. Sơn đưa Vân ra cà phê Thu Hương nằm trên đường Hai Bà Trưng đối diện bưu điện Tân Định, nơi anh và Hữu thường ngồi vào những buổi sáng rảnh rỗi. Chưa biết nói gì với nhau, Vân xin lỗi lại lần nữa và giải thích thêm rằng nàng vốn không thích trò rượt đuổi tán tỉnh ngoài đường, và đã sử dụng một kinh nghiệm “cắt đuôi” học được từ các đàn chị đi trước. Nhưng liền sau đó, nhìn vẻ mặt sượng ngắt của Sơn rồi thấy Sơn đau khổ bỏ chạy hướng khác, Vân thấy hối hận ngay. Và rồi tình cờ, một buổi lớp Vân về sớm, vài cô bạn kéo Vân ra xe chè đậu của chú Si ở xéo cửa Thảo Cầm Viên, đang ngồi vừa ăn vừa đấu hót thì thấy Sơn chạy ngang qua. Nhỏ Hằng chỉ:
- Ê, hình như tên kia đang mết mi lắm đó Vân.
Nhỏ Dung đế thêm:
- Đúng rồi, tên Sơn, lớp 12A1. Ta thấy mấy hôm trước hắn cứ lẽo đẽo chạy sau lưng con Vân hoài.
Vân cười:
- Thì tụi bây đứa nào cũng có đuôi vậy. Nhưng sao mi biết hắn tên Sơn?
Dung trợn mắt:
- Hôm bữa hắn vô lớp mình bán báo, mi không nhớ à? Nằm trong ban đại diện Vô Trật Tự, trưởng ban báo chí đó nghe.
Vân ngạc nhiên:
- Ủa, sao ta không biết?
Thúy chen vào:
- Ta nhớ rồi. Hôm đó mi cũng mắc đi bán báo bên Pétrus Ký.
Hồi ấy mỗi trường trung học ở Sài Gòn đều có các hoạt động văn nghệ - thể thao - báo chí rất mạnh mẽ... Cứ đến cuối năm dương lịch là học sinh mỗi trường lại rộn rịp làm báo Xuân, in typo hẳn hoi, bán trong trường mình và cả các trường bạn. Báo của trường Võ Trường Toản - mà các cô Trưng Vương cứ hay gọi là Vô Trật Tự - có tên truyền thống là Đôi Mươi. Còn báo của Trứng Vịt - cách Võ Trường Toản gọi trả đũa lại Trưng Vương - thì giữ đúng tên trường mình.
Hằng khuyến khích:
- Ê, ta thấy hắn cũng được đó Vân. Mặt mày sáng sủa, tướng tá cao ráo. Hắn vẽ trên báo thấy cũng đẹp lắm đó...
Hôm đó về nhà, Vân lục lại tờ Đôi Mươi năm ấy ra xem, và thấy Minh Sơn chính là người trình bày, vẽ minh họa cho cả tờ báo. Nét vẽ của anh rất mềm mại, dễ thương, không thua gì đàn anh Đinh Tiến Luyện. Vân càng thấy chuyện mình đùa với Sơn hôm nọ thật quá quắt, nhưng sau đó đúng là nàng không còn thấy mặt mũi Sơn ở đâu nữa. Cho mãi đến hôm nay...
Nghe Vân kể xong, Sơn mở cặp và bảo Vân nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nàng đã thấy trên bàn có vài tờ giấy ép plastic hẳn hoi. Đó chính là những tấm chân dung đủ kiểu của Vân, được Sơn vẽ bằng bút sắt theo trí nhớ trong những ngày ngắn ngủi theo đuổi nàng. Trông khá giống, nhưng Vân vẫn nói:
- Vân đâu có đẹp như vầy.
Sơn đưa ra tấm tranh cuối tự nãy giờ vẫn giữ trong tay:
- Còn đây là tấm anh vừa vẽ suốt đêm qua.
Đó chính là bức tranh Sơn ghi lại nét đẹp như thiên thần của Vân vào sáng chủ nhật, bằng màu nước hẳn hoi. Anh cho Vân mặc áo dài trắng, tay ôm cặp che trước ngực, môi khẽ mỉm cười, tóc óng ánh nắng. Trong cặp của Vân còn ló ra một nụ hồng chớm nở...
Vân lặng người ngắm bức tranh. Một cảm giác lạ lùng, chưa từng có, dâng lên tràn ngập tâm hồn nàng. Được gặp lại Sơn hôm chủ nhật ở nhà Hữu, nói chuyện với anh gần suốt buổi sáng, biết anh chính là người viết lời giới thiệu mượt mà cho những chương trình nhạc từng làm mình mê mẩn, Vân đã thấy mến Sơn lắm. Đến khi chạy về nhà, Vân mới sực nhớ mình đã quên xin lỗi Sơn về trò đùa độc địa năm trước. Thế là có lá thư, rồi cú điện thoại, và bây giờ... Đây chính là lần đầu tiên Vân cảm nhận được sự quan tâm chân thành của một người khác phái dành cho mình. Nàng cảm thấy lâng lâng với thứ tình cảm mới mẻ đó.
Giọng Sơn ấm áp bên tai Vân:
- Anh đặt tên bức vẽ này là “Thiên thần buổi sáng”. Anh xin tặng Vân để làm kỷ niệm ngày mình quen nhau.
Món quà không chỉ dừng lại ở đó. Trưa chủ nhật tuần sau, chương trình ca nhạc do nhóm Aphrodite biên soạn mang tên “Yêu một thiên thần” đã bắt đầu bằng bài Angel of the morning thật dễ thương của Merrilee Rush và ban The Turnabouts, sau đó là một loạt những tình khúc giọng nam để đời: nhạc Pháp thì có Love me please love me, La plage aux romantiques, La nuit, Aline, Elle était si jolie; nhạc Mỹ là Unchained melody, Never my love, Nights in white satin, I want you to love me, I’ll never fall in love again. Tất cả được lồng trong câu chuyện về mối tình đơn phương thầm kín của một chàng trai, và mỗi ca khúc như từng lời tỏ tình êm dịu mà anh muốn gởi tới người mình yêu, một cô gái quá cao sang. Qua giọng đọc tình tứ của cô phát thanh viên Mỹ Linh, Vân nghe như muốn nuốt lấy từng lời Sơn viết.
Vân hiểu ý Sơn muốn nói gì với mình và lòng càng thấy xôn xao hơn. Âm nhạc đã bắc cầu cho tình yêu của họ. Từ đó hầu như ngày nào họ cũng tìm cách gặp nhau. Sơn bắt đầu quay lại trường Trưng Vương sáng sớm và lúc tan học. Họ còn tận dụng những buổi học thêm của cả hai. Sơn học ở Hội Việt Mỹ, luôn vào sớm nửa giờ để được ngồi bên Vân trong quán cà phê dưới sân. Vân học ở Centre Culturel Français [10] thì có quán nước dưới tầng hầm thư viện. Những giờ phút ngắn ngủi bên nhau vẫn chưa đủ thỏa, thì họ viết thư. Những lá thư kể lể lung tung đủ thứ chuyện trên đời, giúp họ mỗi ngày một hiểu nhau hơn. Cho đến hôm sinh nhật Vân, ngày 14 tháng Năm...
Ba mẹ Vân luôn tổ chức sinh nhật cho con tại nhà, vì vậy Vân phải chuẩn bị tiệc riêng trước một ngày. Lẽ dĩ nhiên Ngọc lại phải giúp sức. Một thiệp mời ăn sinh nhật giả của một cô bạn được Vân đem về trình mẹ. Buổi chiều hôm đó, Ngọc và Vân cùng trốn học thêm, đến nhà Vương - một bạn trai trong nhóm của Sơn, là con duy nhất trong một gia đình giàu có - để chuẩn bị trước vài món ăn. Sau đó ai về nhà nấy và đến giờ hẹn thì Ngọc diện đẹp chạy đến chở Vân đi. Trong căn phòng riêng có gắn máy lạnh của Vương, bắt đầu diễn ra một bữa tiệc sinh nhật rất ấm cúng gồm sáu người - Vân, Sơn, Ngọc, Hữu, Vương và cô bạn gái tên Lan. Có đầy đủ hoa tươi, bánh ngọt, champagne, vài món ăn nhẹ - và cả âm nhạc, dĩ nhiên. Vân thổi nến, họ cùng hátHappy birthday, rồi khui rượu, cụng ly, nhập tiệc. Chưa bao giờ Vân được vui như thế. Mắt long lanh, má ửng hồng, nàng sung sướng ngồi nhìn Sơn và các bạn trò chuyện, ăn uống. Các món ăn được thanh toán rất nhanh. Rồi những món quà được mở ra. Một con mèo bằng nhung xanh với cái đầu có thể lắc lư được, kèm theo là cuộn băng cassette thu lại chương trình “Yêu một thiên thần”. Đó là quà của Sơn. Anh rất thích cái tên Mimi ở nhà của Vân và sẵn sàng bỏ thời gian đi tìm những món quà nho nhỏ có hình mèo thật dễ thương để tặng cô. Rồi xấp vải của Hữu, chai dầu thơm của Vương, cái kẹp tóc của Ngọc, cuốn album đựng ảnh của Lan. Vân cảm ơn tất cả bạn bè. Rất bất ngờ, Hữu đưa ra một đề nghị: chỉ mình Vân ngồi lại trong phòng, và mỗi người sẽ vào nói lời chúc riêng của mình cho Vân nghe. Thế là cả bọn kéo nhau ra ngoài, và dĩ nhiên Sơn được sắp xếp vào sau cùng. Đóng cửa phòng lại và đến ngồi trước Vân, mặt Sơn bỗng tái nhợt. Anh nhìn Vân bằng một đôi mắt sâu thăm thẳm. Nàng cúi mặt không dám đón nhận cái nhìn đó, nghe tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Sơn đưa tay cầm lấy tay Vân, cả hai bàn tay cùng run rẩy trong nhau. Thời gian như đứng hẳn lại, cho đến khi Sơn cất tiếng, giọng khản đặc:
- Anh yêu Vân.
Rồi thật nhanh, Sơn chồm tới hôn lên tóc Vân. Một mùi hương con gái thơm ngát phả vào mũi làm anh ngây ngất. Vân hốt hoảng xô Sơn ra, cảm thấy trái tim non nớt của mình đang muốn vỡ tung. Sơn vội vã buông tay Vân, và rút một phong thư trong túi ra đưa nàng:
- Anh xin lỗi Vân. Vân về nhà đọc đi...
Suốt đời Vân sẽ không quên lá thư đó.
Vân ơi,
Anh yêu Vân lắm.
Anh đã thích Vân từ hồi còn chạy theo, để rồi bị gọi bằng em. Tưởng đã mất hẳn nhau, nào ngờ trời xui đất khiến... Phải chăng mình đã có duyên nợ? Giây phút anh gặp lại Vân lần đầu ở nhà Hữu, cũng là lúc anh hiểu trái tim mình từ đây đã bị trói chặt. Ba tháng qua là những ngày hạnh phúc nhất đời anh từ trước đến nay, và anh sẽ càng hạnh phúc hơn nếu sau khi nói yêu Vân đêm nay mà được Vân chấp nhận. Vân hãy cứ suy nghĩ kỹ đi, bao giờ trả lời anh cũng được. Nếu lắc đầu thì hãy để câu trả lời ấy càng chậm càng tốt, cho anh được bên Vân thêm phút nào hay phút đó. Anh không bao giờ trách Vân một tiếng nào cả, và xin cam chịu số phận của mình. Còn nếu được Vân gật đầu, đó là phút giây anh thấy cuộc đời này đáng sống như thế nào.
Một lần nữa, hãy cho anh được nói: Anh yêu Vân. Hôm nay hơn hôm qua và không bằng ngày mai. Mãi mãi..
Ba ngày sau đó, vào buổi chiều lúc Sơn bước chân ra khỏi Hội Việt Mỹ, đã thấy Vân chờ sẵn bên kia đường, trên chiếc Yamaha vẫn đang nổ máy. Nét mặt xanh tái không dám nhìn Sơn, Vân dúi vào tay anh một chiếc hộp nhỏ và rồ ga cho xe chạy vọt đi.
Trong hộp đó chỉ là một phong thư và một bông hồng nhỏ làm bằng giấy màu xanh lơ. Đó là màu xanh hy vọng, như Vân giải thích trong thư. Chuyện xảy ra quá nhanh chóng và mới mẻ nên Vân chưa biết trả lời Sơn thế nào. Nàng xin anh cho nàng thêm thời gian suy nghĩ, và mong đóa hồng xanh này sẽ giúp anh yên tâm chờ đợi.
Bộ phim Love story đã cắt ngang sự chờ đợi đó. Dựa theo cuốn truyện best-seller ở Mỹ của Eric Segal, Hollywood dựng thành phim này với cặp tài tử trẻ đẹp Ryan O’Neal và Ali Mac Graw. Một chuyện tình đẹp và buồn thảm, với câu định nghĩa về tình yêu đầy ấn tượng của nhân vật nữ chính: Yêu có nghĩa là không bao giờ phải nói rất tiếc [11]. Cũng có phân biệt giàu nghèo, có cách biệt hai thế hệ già - trẻ, có vượt qua cản trở của gia đình để tự quyết định lấy hạnh phúc của mình, nhưng đành chịu thua số phận vì một cái chết đau đớn giữa lúc còn son trẻ... Một chuyện tình cổ điển, với những tình huống ngang trái quen thuộc cùng một đoạn kết cố ý hốt nước mắt, vậy mà vẫn được dân chúng ở Mỹ - và nhiều nơi khác trên thế giới, trong đó có Sài Gòn - mê mẩn. Đúng theo bài bản của Hollywood, ca khúc chính trong phim cũng phải góp phần lôi người ta đến rạp và khiến nhớ mãi về nó. Ngay từ trước khi bộ phim đến Sài Gòn, người ta đã nghe được trên đài phát thanh quân đội Mỹ giọng ca ấm áp của Andy Williams hát vang bài Love story hàng ngày: Where do I begin to tell the story of how great a love can be... [12]
Đó chính là bộ phim đầu tiên mà Sơn và Vân cùng xem - như một dự báo về sự bất hạnh trong cuộc tình của họ. Trong bóng tối lạnh lẽo của lầu hai rạp Eden, Sơn và Vân trao nhau nụ hôn đầu tiên của mỗi người. Một nụ hôn nồng nàn, đê mê, ngây ngất, tưởng như không bao giờ chấm dứt. Môi Vân mềm và ngọt lịm trên môi Sơn, trong tiếng nhạc của Francis Lai dào dạt bay - và từ đó sẽ bay mãi bay mãi trong cuộc đời của cả hai, cứ mỗi khi được nghe lại Love story thì dù đang làm gì cũng cứ sững người thả hồn bay lên...
Mắt Sơn sáng rực như mắt mèo khi họ buông nhau ra. Anh khẽ nói:
- Anh yêu Vân.
Vân chưa kịp lấy lại hơi thở thì cái hôn thứ hai đã ập tới. Họ không còn biết gì khác ngoài một cảm giác mê man đắm đuối. Cả thế gian dường như chỉ còn có mỗi hai người đang tan ra trong nhau. Không còn mọi âm thanh, hình ảnh, ý nghĩ. Chỉ còn hai trái tim bị ngộp thở đang hối hả đập trong lồng ngực.
Vân gần như chết ngất sau cái hôn ấy. Người rũ liệt không còn chút hơi sức, nàng chỉ còn nghe được tiếng Sơn thoảng nhẹ bên tai:
- Sẽ không còn cuộc tình nào nữa, nhé Vân?
Đó cũng là một câu trong bài hát. There’ll never be another love, another time... Vâng, sẽ không bao giờ có một cuộc tình nào khác và không một lúc nào khác trong đời ta sẽ có lại được cảm giác này. Vân khẽ mở mắt nhìn vào gương mặt dễ thương biết mấy của Sơn đang kề sát, một gương mặt mà từ giây phút ấy nàng hiểu sẽ không lúc nào trong suốt đời mình có thể quên được, rồi thầm thì:
- Vâng, sẽ không còn cuộc tình nào nữa.
- Sẽ không có ai được hôn Vân như thế này nữa?
- Vâng, sẽ không có ai hết...
Sáng hôm sau, trước cổng trường Trưng Vương, Vân lại đưa Sơn chiếc hộp nhỏ thứ hai, bên trong đựng một bông hồng trắng, tượng trưng cho một tình yêu tinh khiết và duy nhất mà nàng đã trao cho anh, mãi mãi.