← Quay lại trang sách

Chương 1 (tt) -

Được hơn nửa năm yêu nhau, Sơn qua năm thứ hai và Vân lên lớp 12, mẹ của Vân rồi cũng biết chuyện. Một hôm tình cờ bà nhấc điện thoại khi Sơn gọi đến, lúc Vân vừa có việc chạy ra khỏi phòng, và giọng của bà giống giọng Vân đến nỗi sau khi nghe bà “alô” xong là Sơn nói ngay:

- Anh nhớ Vân quá. Chiều nay mình gặp nhau được không?

Sau vài giây bị bất ngờ, bà Thành bình tĩnh lại ngay:

- Xin lỗi, cậu là ai vậy?

Ở đầu dây bên kia, Sơn hoảng hốt cúp máy. Vì anh đã được Vân căn dặn nhiều lần về sự khó tính của mẹ. Bà cấm ngặt Vân không được có bạn trai khi còn đi học. Bị đau tim, bà chỉ ngồi nhà làm một việc khá nhàn hạ là buôn bán kim cương, cẩm thạch cho các bà lớn. Cần đi lại giao dịch, bà có xe nhà và tài xế riêng. Ông Thành, chồng bà, làm đến thứ trưởng Bộ canh nông nhưng rất nể vợ, cứ ngoài giờ làm việc là luôn có mặt ở nhà. Họ có ba người con. Hai anh trai Giang và Hải của Vân đều đã đi du học. Còn có Vân là cô con gái út, bà Thành định sẽ giữ lại bên mình. Theo kế hoạch của bà, Vân sẽ lấy một người chồng giàu sang cùng đẳng cấp, thậm chí bà đã ngắm sẵn một vài chỗ, con trai của mấy bà bạn. Cũng vì vậy mà bà theo giữ Vân rất chặt.

Cú điện thoại chỉ xác nhận thêm một số nghi ngờ trước đó của bà Thành. Bé Vân rõ ràng đang chăm lo đến bề ngoài hơn. Giữa con nhỏ Ngọc và nó đang có chuyện gì đầy bí mật, cứ thậm thà thậm thụt, thì thầm to nhỏ. Vào một số giờ nhất định trong ngày, Vân luôn ngồi bên điện thoại, khi chuông reo là chụp lấy ngay, nếu có mặt bà ở đó thì nói chuyện cứ lí nhí, lấp lửng, trống không...

Sáng hôm sau, lúc Vân đã đi học, bà Thành cho gọi một người thợ sửa khóa và đưa vào mở khóa hộc bàn Vân, làm cho bà một chiếc chìa riêng. Đúng như dự đoán của bà, bên trong ngăn khóa ấy là những lá thư, tranh vẽ, cùng các món quà nhỏ của một tên con trai nào đó tên Sơn mà Vân đang sa vào chuyện yêu đương quá lậm. Bà Thành đọc kỹ từng lá thư của Sơn, thận trọng xếp chúng lại nguyên vẹn. Buổi chiều, bà phá lệ, ăn mặc xềnh xoàng, ngồi xe đến đầu hẻm nhà Sơn mà địa chỉ bà đã biết qua những bức thư và lội bộ vào. Đến đúng số nhà, thấy phía ngoài chỉ là một tiệm tạp hóa xập xệ với một người đàn bà nhỏ nhắn đứng sau quầy, bà Thành thản nhiên bước qua. Là một người luôn chu đáo, khi quay ra bà còn ghé vào hỏi mấy đứa nhỏ đang chơi gần đó để được xác nhận đó chính là nhà của anh Sơn học văn khoa. Lên xe ngồi rồi, người bà Thành mới run lên, tim bị choáng ngộp vì một cơn tức giận bùng vỡ. Đứa con gái cưng của bà, xinh đẹp và thông minh nhất nhà, được bà đặt nhiều kỳ vọng nhất, lại đi yêu thương một thằng con trai nhà cửa, gốc gác như thế! Không, đó là điều không thể chấp nhận! Bằng mọi cách, bà phải ngăn chặn chuyện tình cảm sai lầm ấy.

Lúc ấy là tháng 11 năm 1974, chỉ còn hơn nửa năm học nữa Vân sẽ thi tú tài phần hai. Bà Thành cân nhắc kỹ, sợ làm mạnh tay sẽ gây sốc cho Vân, ảnh hưởng đến chuyện thi cử, bèn khéo léo viện cớ cần đảm bảo tối đa sức khỏe của Vân, kể từ đó Vân sẽ được đưa rước đi học bằng xe nhà. Trong gia đình, mỗi quyết định của bà đều là một mệnh lệnh phải thi hành nên Vân không thể cãi được. Và, kết hợp đi công việc, bà luôn lên xe đi với Vân và đón Vân về. Con đường liên lạc qua lối đến trường coi như đã bị ngăn chặn. Còn những lúc Vân ở nhà, bà Thành luôn có mặt ở phòng khách, bên cạnh chiếc điện thoại, vờ như đang chờ một cú gọi áp-phe nào đó. Quả nhiên mấy lần Sơn gọi đến, đều gặp bà. Cũng có khi Sơn lấy hết can đảm, xin gặp Vân, nếu không có mặt Vân ở đó là bà nói ngay nàng không có nhà. Còn nếu có Vân, thì với bà ngồi sát một bên, nàng còn nói gì được? Bà Thành còn đến nhà Ngọc, nói chuyện riêng với cô cháu. Rằng trong thời gian này bà chỉ muốn Vân tập trung hết sức cho việc học, không nên quan hệ gì khác, và Ngọc phải giúp bà việc đó. Rằng bà nói ít nhưng Ngọc phải hiểu nhiều, vì bà đã biết khá rõ những gì đang xảy ra với Vân và bà tin là Ngọc có tham dự. Bà Thành cực kỳ khắt khe với chồng con, nhưng lại rất rộng lòng với em út trong nhà và người ăn kẻ ở. Má của Ngọc là em bà, được bà giúp đỡ rất nhiều, hiện vẫn đang thiếu tiền bà, nên Ngọc làm sao dám cãi? Bà bắt Ngọc phải hứa không được nói cho Vân biết chuyện bà đã gặp riêng Ngọc.

Ai đó đã nói rất có lý, tình yêu là một sinh vật kỳ lạ, càng thiếu đói càng lớn mạnh. Những lúc ngồi trên xe hơi chạy lướt qua Sơn đang dừng xe bên đường buồn bã nhìn theo; hoặc những lúc nghe điện thoại reo, bước vội ra thì thấy mẹ đã gác máy..., chỉ càng làm Vân thương nhớ Sơn quay quắt. Họ chỉ còn cách liên lạc với nhau bằng thư từ. Dù sao Vân cũng còn có phòng riêng, hằng đêm tha hồ tâm sự với Sơn qua trang giấy, để sáng hôm sau đến trường lại nhờ Ngọc làm chim bồ câu đưa thư. Lẽ dĩ nhiên Ngọc đã kể lại chuyện mẹ Vân tìm gặp con nhỏ để ra lệnh này nọ, và con nhỏ nói sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho Vân - Sơn. Điều mà Vân không ngờ là tất cả thư của Sơn, hai ngày một lá, xếp ngay ngắn trong hộc bàn có khóa của Vân, đều bị bà Thành đọc không sót một chữ và điên tiết hơn trước một chuyện mà mình không thể ngăn chặn được. Những lời thư càng lúc càng nồng nàn, và qua đó bà còn biết được Vân đã dám cúp cua hai buổi chiều thứ tư và thứ sáu học thêm toán - lý hóa để đi chơi với Sơn. Khi xe bà vừa chạy khuất, Vân lại từ lớp luyện thi bước ra leo lên xe Sơn trờ tới. Đôi bạn canh rất đúng giờ để trả Vân về trước lúc bà Thành đến đón.

Không vào xinê hôn nhau cho thỏa thì Sơn lại chở Vân loanh quanh trên đường phố, rồi vào Pole Nord ăn kem, vào La Pagode uống cà phê nghe nhạc máy jukebox. Lúc đó Sơn đã đi dạy kèm tại tư gia cho vài học sinh tiểu học, kể cả dạy Anh văn cho một cô me Mỹ gần nhà, nên không những có thể tự túc chuyện học hành mà còn rủng rỉnh tiền túi đi chơi. Buổi chiều cuối năm trời thường mưa lất phất, hai người ngồi trong quán cà phê cửa kính ấm cúng, nghe những bản nhạc buồn như J’entends siffler le train, Smoke gets in your eyes, Only you... và chỉ nhìn nhau đã đủ thấy quá hạnh phúc. Bởi dù sao lúc ấy họ cũng còn được bên nhau. Chưa có một lời cản trở chính thức nào, nhưng cả Vân và Sơn đều hiểu chuyện tình của mình thật khó suôn sẻ. Nhất là Sơn. Đã mấy lần anh đến nhà Vân, nhưng cuối cùng vẫn không dám vào. Một căn biệt thự mặt tiền đường quận ba, kín cổng cao tường, một trời một vực so với căn nhà lụp xụp của Sơn. Dù Vân rất giản dị, dễ thương; dù Vân nói Sơn cứ đến chơi, ba mẹ Vân cho phép tiếp bạn trai ở nhà, thế nhưng nỗi mặc cảm đã đè bẹp tất cả. Vân không hề hé miệng, nhưng Sơn tự hiểu phía sau quyết định của mẹ Vân không cho Vân tự đi học bằng xe gắn máy nữa, cũng như bao nhiêu lần gọi điện thoại đều gặp chính mẹ Vân bắt máy, có nghĩa mẹ Vân đã biết và không đồng tình. Thật khó cho Sơn có hi vọng gì trong cuộc tình này. Anh cứ ngồi nhìn Vân, thật xinh xắn và dễ thương bên cạnh, thầm mong những giây phút thế này sẽ kéo dài mãi mãi.

Bà Thành đã biết mặt Sơn qua một tấm ảnh Vân chụp riêng với anh hôm sinh nhật ở nhà Hữu, tấm ảnh duy nhất có trong hộc bàn của nàng. Hai người ngồi cạnh nhau, đang cụng ly, miệng cười hết cỡ. Hữu đưa tặng ảnh, còn ghi phía sau: “Xứng đôi vừa lứa”. Thật quá đáng! Bà Thành phải tự kềm chế lắm mới không xé nát tấm ảnh. Gã con trai trong ảnh, gần đây bà đã thấy thấp thoáng đâu đó quanh trường Vân. Hắn có một đặc điểm rất dễ nhận ra: đi một chiếc Honda C50 cà tàng sơn lại thành màu thiên thanh. Chỉ cần đôi lần liếc mắt thấy Vân quay đầu lại nhìn là bà Thành hiểu ngay mình không lầm.

Chiều thứ tư kế đó, bà Thành bỏ Vân xuống lớp học thêm rồi bảo tài xế lượn một vòng, trở lại đậu xe tại chỗ. Y như rằng Vân vừa bước vào là đã quày quả quay ra. Thấy chiếc xe vẫn đậu đó và đôi mắt mẹ nhìn ra đầy nghiêm khắc, nàng hốt hoảng thối lui vào trong. Lớp học thêm này Vân đã bỏ hẳn bấy lâu nay, nếu mẹ không về thì thật nan giải cho Vân.

Đúng lúc đó Sơn cũng vừa chạy tới. Anh vô tình không để ý chiếc xe, đến chừng nhìn thấy nó thì đã sát bên. Sơn chưa kịp phản ứng thì bà Thành đã quay kính xe xuống, đưa tay ngoắc anh. Sơn hết hồn nhưng không dám làm gì khác, đành cặp xe đến kề cửa xe bà Thành, gật đầu chào. Bà Thành chào lại anh và hỏi:

- Xin lỗi, cậu là cậu Sơn, bạn con Vân?

Sơn hồi hộp:

- Dạ phải.

- Tôi là mẹ con Vân đây. Tôi có chuyện muốn gặp cậu. Nếu cậu rảnh, tôi xin mời cậu đến nhà tôi. Để biết nhà cửa của chúng tôi luôn! Chứ không lẽ bạn bè mà chỉ biết nhau ở ngoài đường ngoài sá thôi sao?

Sơn ấp úng:

- Bao giờ, thưa bác?

- Ngay bây giờ, được không cậu?

Sơn đưa mắt tìm Vân, thoáng thấy ánh mắt đầy lo âu của người yêu nhìn ra.

- Tôi chỉ xin cậu nhiều nhất là nửa tiếng - Bà Thành nói thêm - Cậu biết nhà tôi rồi chứ gì? Còn nếu cậu không đến, buộc lòng tôi phải đến thẳng nhà cậu là tiệm tạp hóa trong một ngõ hẻm gần ngã tư Phú Nhuận, để nói chuyện với cha mẹ cậu.

Thế là Sơn đành riu ríu chạy theo về nhà bà Thành. Bà mời Sơn vào căn phòng khách bóng lộn và vào đề ngay:

- Cậu Sơn, cậu đang yêu con gái tôi phải không?

Sơn bỗng thấy mình không còn gì để sợ nữa:

- Dạ vâng, thưa bác.

- Tốt. Trai gái lớn lên, quen biết rồi thương yêu nhau hoặc tưởng lầm như vậy, cũng là lẽ thường. Tôi không hề phản đối chuyện đó. Tôi chỉ phản đối chuyện vụng trộm, lén lút, đầu đường xó chợ. Tôi muốn gặp cậu chỉ để yêu cầu cậu hai việc. Việc thứ nhứt: Gia đình tôi là gia đình gia giáo, có địa vị cao trong xã hội, không chấp nhận chuyện con gái trốn học đi chơi với trai lung tung như bọn bụi đời vô giáo dục. Từ nay cậu muốn gặp nó thì xin mời cứ đến thẳng đây, đi đâu chơi thì phải xin phép rõ ràng. Cậu nghĩ sao?

- Cháu xin nghe lời bác.

- Việc thứ hai: Đây là mùa học thi. Bằng mọi giá con Vân phải đậu tú tài và đậu cao. Lúc này là lúc không nên đi chơi gì cả. Tôi nói thẳng, cậu có xin phép tôi cũng không cho. Cậu thương con Vân thì phải để nó đậu tú tài, đậu vào đại học. Tôi không hứa gì với cậu hết, thậm chí nếu tôi là cậu thì tôi sẽ rút lui để tìm nơi xứng với mình hơn. Nhưng nếu cậu vẫn cứ yêu con Vân thì cậu và gia đình cậu còn phải cố gắng nhiều lắm nghe cậu Sơn. Tôi không cấm, nhưng muốn lọt vào gia đình này không phải dễ đâu. Con Vân là con gái út, là vàng bạc châu báu của tôi. Tôi đã dọn sẵn tương lai cho nó. Nhưng nếu nó hư hỏng, cãi lời, tôi sẵn sàng từ nó không thương tiếc, một đồng một cắc cũng không cho. Nó theo ai mà tôi không ưng, đã cản mà không nghe, tôi sẽ có cách trị đứa đó đến nơi đến chốn!

Bà Thành nhấn mạnh từng chữ trong câu cuối, rồi nhìn thẳng mặt Sơn:

- Tôi có nhiều thế lực lắm, cậu không biết đâu. Tôi nói ít, mong cậu hiểu nhiều. Từ nay cậu cứ đến đây chơi, nhưng hãy nhớ những lời tôi nói. Nếu không thì mai mốt xin cậu đừng trách tôi.

Sơn làm sao không hiểu ẩn ý phía sau những lời nói của bà Thành? Rằng tốt nhất anh đừng nên hi vọng gì cả. Anh được cho phép làm một “người bạn đến nhà chơi bình thường” của Vân, nhưng muốn gì hơn thì đừng hòng. Và nếu anh cãi lời bà, thì có thể sẽ phải chịu nhiều hậu quả. Rời khỏi nhà Vân, Sơn càng ý thức hơn về sự mong manh của chuyện tình mình.

Sau kỳ thi đệ nhứt lục cá nguyệt[13] của Vân, thêm một sự việc xảy ra như ly nước đầy đối với bà Thành. Hương, một bạn thân cùng lớp Vân, có ba là công chức quan thuế [14] cao cấp. Nhân được thăng chức, ông liền tổ chức một chuyến đi nghỉ cuối tuần cho cả gia đình ở Vũng Tàu - Long Hải. Ba Hương cho phép con gái được rủ thêm một, hai người bạn, vì gia đình đi đến hai chiếc xe hơi, một của ba Hương và một của sở. Mẹ Hương vừa là bạn vừa là khách hàng của bà Thành, còn anh Trung của Hương lại là bạn anh Hải của Vân và nằm trong danh sách những cậu quý tử bà Thành đã ngắm nghía sẵn cho Vân, nên khi Hương đến nhà xin phép cho Vân cùng đi thì bà Thành rất vui lòng. Tất nhiên bà vẫn cẩn thận gọi điện hỏi mẹ Hương và khi biết xe sẽ đến đón và trả Vân tận nhà, bà hoàn toàn yên tâm.

Có hai điều bà Thành không ngờ: Trung đã có người yêu và được phép ba mẹ cho cùng đi chuyến ấy, còn Sơn và Hữu thì chở nhau trên một chiếc Honda chạy theo ra Long Hải. Lộ trình chuyến đi đã được tính trước, nguyên ngày thứ bảy tắm ở Long Hải và nghỉ ở nhà mát của ngành quan thuế gần Dinh Cô, sáng hôm sau qua Vũng Tàu tắm ở bãi Ô Quắn[15], ăn cơm trưa xong rồi về. Theo kế hoạch của bọn Vân thì đây là một cuộc gặp gỡ hoàn toàn tình cờ trên bãi biển Long Hải, rồi Hương sẽ giới thiệu Sơn, Hữu với gia đình đây là bạn của cô và Vân. Anh Trung và cô bồ rất thích nghe chương trình nhạc của nhóm Minh Sơn - Trọng Hữu soạn, nên cả bọn nhanh chóng họp thành một nhóm trò chuyện tưng bừng. Ba mẹ Hương vốn hết sức cởi mở, dễ tính, thấy vậy liền vui vẻ đón nhận Sơn, Hữu vào đoàn.

Khu nhà mát là một dãy nhà trệt năm căn nằm trên một ngọn đồi thấp, quay mặt ra bãi biển, chung quanh trồng nhiều mãng cầu ta, trứng cá, bông sứ… Họ ra đến nơi lúc gần trưa, thích thú thấy những bồn hoa mười giờ đang nở đỏ rực quanh nhà. Trước khi ra tắm biển, Sơn kéo Vân đến chụp một tấm ảnh ngồi trước bồn hoa, nàng mặc quần short khoe cặp đùi dài trắng muốt, phía sau chi chít những bông hoa mười giờ đỏ thắm.

Tối hôm đó tình cờ là một đêm rằm, với ánh trăng nhuộm vàng cả bãi cát và từng ngọn sóng. Cơm tối xong, cả bọn sáu người, thêm hai đứa em của Hương, kéo nhau ra bãi chơi, rượt theo những chú còng gió đến hết hơi mới tụ lại với cây đàn guitar trên tay Sơn. Đây cũng là một tài vặt tự luyện của Sơn từ hồi mới mười một, mười hai tuổi. Họ nối nhau gào lên những ca khúc mà mình yêu thích, vì tiếng sóng biển cứ vỗ ầm ào át cả tiếng hát.

Hai đứa em Hương bắt đầu ngáp và rút trước, rồi đến anh Trung và cô bồ đi tìm chỗ tâm sự riêng, sau đó là Hữu nháy Hương kéo nhau vào quán uống cà phê. Trên bãi vắng giờ chỉ còn mình Sơn với Vân. Trước ánh trăng rực rỡ trên nền trời trong vắt, hầu như chỉ còn dăm ngôi sao sáng lắm mới lấp lánh nổi. Sơn chỉ lên một ngôi sao xanh biếc:

- Ngôi sao của Vân kìa!

- Còn của anh đâu? - Vân nhìn theo tay Sơn và hỏi.

- Đó, cái ngôi sao nhỏ xíu kế bên kìa.

Sơn chỉ cho Vân mà thầm nghĩ có lẽ rồi đây mình cũng sẽ chỉ như ngôi sao lung linh yếu ớt ấy, mãi mãi lẩn khuất đâu đó phía sau cuộc đời Vân. Anh khẽ thở dài và Vân hiểu ngay, đặt một ngón tay lên môi Sơn. Họ im lặng một lúc rồi bất chợt Vân reo lên:

- Kìa anh, ước đi!

Một ngôi sao đang vội vã băng giữa bầu trời. Sơn nắm lấy tay Vân, thầm thì:

- Anh ước gì được mãi mãi sống bên Vân.

Vân khẽ đáp:

- Em cũng ước vậy.

Sơn choàng tay ôm Vân. Giữa mênh mông đất trời và dạt dào tiếng sóng, họ hôn nhau đến mê man. Đó cũng là lần đầu tiên Sơn cả gan mở hết nút áo của Vân, sững sờ trước một bộ ngực con gái tròn căng mướt rượt ánh trăng đẹp đến mức không một kỳ quan nào trên thế giới có thể sánh bằng. Và Sơn đã làm điều mà mọi người con trai khác trên đời mãi mãi sẽ làm trong hoàn cảnh đó, cúi xuống úp mặt vào vùng da thịt vun đầy thơm ngát của người yêu…

Ngay hôm sau khi từ Long Hải về, Sơn và Hữu được anh Hoàng Duy gọi vào đài, cho biết vì tình hình chiến tranh đang ngày càng khốc liệt, để tập trung phục vụ chiến trường, đài phát thanh quân đội buộc phải cho tạm ngưng một số chương trình văn nghệ, trong đó có chương trình nhạc nước ngoài soạn theo chủ đề vào mỗi trưa chủ nhật của nhóm Aphrodite. Sơn và Hữu được thực hiện một chương trình cuối, gọi là để tạm biệt thính giả.

Ý nghĩ phải chia tay với chương trình cộng với nỗi lo rồi đây thế nào cũng mất Vân khiến Sơn quyết định chọn chủ đề biệt ly trong lần phát thanh cuối ấy, với tựa đề “Như núi như mây”. Cảm hứng đến với Sơn từ chính tên của hai người - Sơn là núi mà Vân là mây - khi Sơn và Hữu chạy xe từ Long Hải về, nhìn thấy trên đỉnh mấy ngọn núi luôn có mây trắng bao phủ. Những cơn gió cứ liên tục thổi bay mây, nhưng dẫu mây có bay đi ngàn năm thì rồi cũng về lại với núi. Chia tay, nhưng vẫn tin có ngày gặp lại. Leaving on the jetplane, Five hundred miles, Goodbye, Adieu Jolie Candy, Kiss me goodbye, Adieu sois heureuse, End of the world, Je suis parti, Adios amor… toàn những bài nói về sự ra đi, được Sơn chọn đưa vào chương trình cuối ấy, như một lời từ biệt bao thính giả đã gắn bó gần hai năm với nhóm Aphprodite. Lồng theo là một câu chuyện tình đầy trắc trở của hai người trẻ, rất yêu nhau nhưng cuối cùng phải chia tay. Cả một chương trình buồn hiu hắt càng thêm thống thiết bởi giọng đọc nghẹn ngào của chị Mỹ Linh, nhưng nhờ Sơn đã chọn Get back của Beatles với tiết tấu rộn ràng làm ca khúc kết thúc, khiến người nghe không cảm thấy quá tuyệt vọng. Get back to where you’re once belong… Ai ra đi mà không muốn cuối cùng sẽ được quay lại chính cái nơi chốn mình từng thuộc về? Như châu về hiệp phố, lá rụng về cội, mây bay về núi… Đôi bạn chia tay nhưng vẫn hứa với nhau một ngày gặp lại. Chỉ với niềm tin đó người ta mới có thể sống được qua bao ngày tháng cách xa những gì hằng thân thiết nhất.

“Như núi như mây” quá buồn, lại là một chương trình của đài quân đội, có thể làm “nản lòng chiến sĩ”, nhưng trung úy Hoàng Duy vẫn duyệt cho qua, bởi anh cũng đang trong tâm trạng rối bời không biết mai này mình sẽ ra sao. Là sinh viên văn khoa ra trường bị động viên đi sĩ quan, cũng nhờ thân thế mà Hoàng Duy được Tổng cục chiến tranh chính trị rút về cho làm một chân biên tập an nhàn ở đài phát thanh quân đội nằm ngay chân cầu Thị Nghè. Mấy lúc nay Hoàng Duy liên tục nghe đài nước ngoài và cả đài Việt cộng, quá hiểu chế độ anh phục vụ đang sụp đổ tới nơi. Đứng trong phòng vừa lặng lẽ hút thuốc vừa nhìn ra cửa kính ngắm những tàng cây trùng điệp xanh ngắt trong Sở Thú đối diện, với những cánh cò an nhàn chao liệng, Hoàng Duy cứ tự hỏi không biết mình sẽ còn được bao nhiêu ngày khuây khỏa thế này. Liệu rồi hàng vạn quả đạn pháo của đối phương sẽ dập vào thành phố này như đã từng dập vào An Lộc năm 1972? Sài Gòn có sẽ là một đống gạch vụn như Stalingrad? Những hàng cây xanh mướt kia rồi sẽ gãy đổ tan tành, và những con người đang tấp nập ngược xuôi dưới đường Hồng Thập Tự[16] kia, và kể cả chính anh nữa, rồi sẽ ai còn ai mất sau cuộc bể dâu? Mọi thứ với Hoàng Duy bây giờ như hoàn toàn vô nghĩa.

“Như núi như mây” cũng gần như tâm sự của chính Duy, khi người yêu thời còn đi học của anh đã sang Pháp du học, tốt nghiệp rồi nhưng trước tình hình này vẫn chưa dám về. Ngay từ đầu Duy đã thầm phục Sơn về trình độ nghe nhạc và viết lách. Với chương trình cuối cùng này, anh càng tin Sơn đang có một mối tình lớn và sắp gặp cảnh biệt ly như anh. Trong một lần trò chuyện, Duy đã khuyên Sơn nên thử tập viết văn hoặc sáng tác nhạc. Anh tin Sơn sẽ làm nên chuyện.

Chương trình chia tay ấy được Hoàng Duy sang ra một băng cassette để tặng Sơn, như thường lệ. Và cũng như thường lệ, Sơn lại in thêm một bản để tặng Vân. Mỗi đêm trước khi ngủ, nàng thường nằm ôm cái cassette nhỏ nghe lại các chương trình Sơn đã làm để thêm nhớ anh. Ác nghiệt là kèm theo cuộn băng ấy, Sơn lại viết cho Vân một lá thư kể về ý nghĩa của núi của mây, và nhắc lại những cảm xúc trong một đêm trăng trên bãi biển Long Hải mà suốt đời anh sẽ không quên.

Lẽ dĩ nhiên bà Thành đã đọc được lá thư ấy. Như điên như dại, bà chạy ngay đến nhà Hương làm ầm ĩ lên về chuyện ba mẹ Hương đã không có trách nhiệm gì với con gái bà trong chuyến đi, bỏ mặc Vân cặp kè với một thằng con trai làm đủ thứ trò ngay trước mũi họ. Bà tuyên bố cắt đứt mối quan hệ giữa hai gia đình và cấm Hương không được lui tới nhà bà nữa. Trên đường về, dù còn giận đến ngộp thở, bà vẫn nhớ một câu nói rất nhẹ nhàng của mẹ Hương: “Tôi xin khuyên chị là con Vân đã lớn rồi, chị làm sao theo giữ nó hoài được? Hãy hướng dẫn nó mọi điều cần thiết, rồi cho nó tự do, chị sẽ không mất nó”. Đúng là bà Thành sẽ không thể theo giữ Vân mãi được, nhưng bà nhứt định không chấp nhận Sơn, một thằng gối rơm mà đòi bắt bậc chồm cao. Để Vân ở đây, bà hiểu sẽ khó lòng cản con được. Thế là trong đầu bà Thành bắt đầu nghĩ đến chuyện sẽ đẩy Vân đi du học ngay sau khi nàng thi đậu tú tài. Với thế lực của ông Thành và sự quen biết của bà, mọi thủ tục giấy tờ sẽ được giải quyết rất nhanh. Xa mặt cách lòng, chỉ chừng một năm hoặc cao lắm hai năm là chúng sẽ quên nhau thôi. Kinh nghiệm trước đây của bà với anh Giang anh Hải của Vân - cũng từng yêu đương lạc nẻo, sau khi được bà đưa đi du học chẳng bao lâu đã có ngay chuyện tình khác bên ấy, đương nhiên là đúng ý bà vì ai đi du học lại không phải con nhà giàu? - đã khiến bà tin như vậy. Bà không hề muốn xa Vân, đứa con cuối cùng trong nhà, nhưng tình thế này thì thôi, phải đành…

Trong bữa cơm chiều hôm đó, bà Thành vui vẻ:

- Con Vân ráng thi đậu đi, rồi mẹ cho qua Thụy Sĩ ở với anh Giang anh Hải.

Vân sững sờ nhìn mẹ, rồi quay sang ngó ba, cầu cứu. Ông Thành hắng giọng:

- Mình đã định để con Vân ở lại nhà với hai vợ chồng mình rồi mà. Cho nó đi luôn thì còn ai…

Bà Thành cắt ngang lời chồng:

- Tôi nghĩ lại rồi. Còn lo cho đứa nào đi được thì cứ lo. Học trong nước làm sao bằng học nước ngoài? Vả lại tình hình đang lộn xộn lắm rồi, mất nước như chơi. Không lo cho nó, sau này nó lại trách.

Vân cố gắng nói:

- Con không bao giờ dám trách ba mẹ. Ba mẹ lớn tuổi rồi, con muốn được ở đây, gần gũi ba mẹ…

Bà Thành trừng mắt nhìn đứa con út đang ngồi đối diện. Gần gũi ba mẹ hay gần gũi ai? Bà biết quá rõ những gì con gái bà đang dành cho Sơn. Trong lá thư mới của Sơn gởi Vân, vừa đọc bà vừa tưởng tượng cảnh Vân đang trong vòng tay của Sơn, y như mỗi lần bà tưởng tượng cảnh ông Thành đang trong vòng tay các cô bồ của ông:

…Vân ơi, đêm nay anh lại không sao ngủ được vì cứ nhớ mãi cái đêm tuyệt vời trên bãi Long Hải ấy. Nhớ đôi môi mềm và ngọt ơi là ngọt của Vân, nhớ hương tóc thơm ngát, nhưng nhớ nhất là gì Vân biết không? Đừng la anh nhé: ngực em thơm lắm, một mùi thơm kỳ lạ không thể tả được. Đến tận bây giờ, hương thơm ấy như vẫn còn thoang thoảng trên môi anh…

Càng nghĩ càng tức điên, bà Thành đập mạnh chén cơm đang cầm trên tay xuống bàn. Cái chén vỡ nát, những hạt cơm văng tung tóe lên cả trên mặt, trên tóc Vân:

- Mày nói lại đi! Mày muốn ở đây để gần gũi ai? Đồ dối trá! Vừa rồi mày đi Long Hải với ai, tưởng mẹ mày không biết à?

Mẹ Vân là một con người ghê gớm. Cực kỳ độc tài, ích kỷ. Là con gái cưng một ông hội đồng ở Bạc Liêu, ruộng đất cò bay thẳng cánh, từ nhỏ bà đã muốn gì được nấy, không ai dám trái ý. Đặc biệt bất cứ món đồ gì của bà, dù bà chán chê, cũng không ai được đụng tới. Sự kiện cả dòng họ vẫn truyền tụng là có lần một cô bé con bà giúp việc đã bị bà cào nát mặt vì dám ôm ấp con búp bê cũ mà bấy lâu bà quăng lăn lóc dưới gầm giường. Chưa đã nư bà còn lấy dao chặt nát con búp bê rồi ném luôn vào lửa! Biết ông Thành lẹo tẹo với cô thư ký, bà vào thẳng văn phòng bộ, túm tóc tát cô mấy tát trước mặt mọi người, quá nhục nhã cô phải xin nghỉ. Với ông Thành, biện pháp trừng phạt của bà còn ác liệt hơn. Biết Vân là người được ông thương nhất, mỗi lần nổi cơn điên là bà trút hết tức giận lên đầu Vân. Có lần nửa đêm gây nhau với ông Thành, bà đùng đùng xông qua phòng Vân, nhào lên giường vừa bóp cổ Vân vừa gào thét: “Để tôi bóp cổ con này chết rồi tôi thắt cổ tự tử, cho ông đi theo ai thì đi!”. Rồi cũng có lần hai mẹ con ngồi chờ cơm, ông Thành vừa về tới, chỉ trễ mười lăm phút là bà xô ngã bàn ăn, cầm dao đâm thẳng vào người Vân, may mà Vân né được. Cái lần giữa khuya bà đổ xăng quanh phòng Vân rồi bật lửa đốt mới khủng khiếp. Ông Thành phải quấn mền ướt lao vào phòng ôm Vân ra, tóc tai hai cha con cùng bị cháy sém. Sau lần đó ông Thành sợ lắm, tan sở là về nhà ngay, không dám đi đâu. Còn khi ông ở văn phòng, cứ đúng một tiếng là bà lại gọi điện vào. Ông bận họp hay đi đâu là đều phải báo trước, cho địa chỉ cùng số điện thoại nơi đó, và cũng đúng một tiếng là phải gọi về nhà một lần… Vân là con út mà bà lại ghét vì lúc bà có thai Vân, ông Thành đã cặp lại với một cô bạn cũ thời du học bên Paris. Cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là vài lần đi ăn uống với nhau, đi nhảy ở phòng trà Catinat với cả đám bạn. Được mật báo, bà lên cơn sản hậu suýt chết, vừa tỉnh đã nhờ người khiêng ra xe đưa đi… đánh ghen. Thỉnh thoảng bà vẫn nghiến răng nhắc lại chuyện này, và nói lúc ấy bà đã định bóp mũi cho chết phứt đứa con của “tên phản bội”, bà để cho Vân sống tới giờ này đã là may mắn lắm rồi!

Bà Thành xô bàn đứng dậy, chỉ mặt con gái:

- Tao đã quyết định rồi, không thay đổi nữa! Và mày liệu hồn đi, từ rày sắp tới mà còn lén lút gặp thằng chó đẻ đó nữa thì cả hai đứa mày sẽ chết với tao!

Vân buồn hiu hắt. Nửa đêm, nàng ôm con mèo cưng Ariel ra ngoài hiên ngồi. Được vuốt ve, con mèo nằm im tận hưởng cảm giác dễ chịu, trong khi chủ của nó lòng dạ rối bời. Những ngôi sao lấp lánh trên trời xa chỉ càng làm Vân thêm nhớ Sơn. I know I need her ‘till the stars all burn away… Tôi biết là tôi sẽ cần nàng cho đến khi tất cả những vì sao đều lụi tắt… Bài hát Love story lại cứ dào dạt vang lên vang lên trong Vân. Ôi, từ nay sẽ chẳng biết bao giờ hai đứa mới lại được ngồi bên nhau để ngắm nhìn những ngôi sao này và chờ đến lúc có một ngôi sao băng để cùng nắm tay nhau thề ước như ngày nào…

Có tiếng bước chân vang lên, rồi ông Thành xuất hiện. Giọng ông thật nhẹ:

- Sao giờ này con còn ngồi đây?

- Con không ngủ được.

Ông Thành ngồi xuống bên Vân:

- Con đừng buồn. Nếu là tình yêu thật sự thì chờ nhau mười năm cũng không sao, huống gì chỉ bốn năm. Nhiều khi con đi học lại có lợi hơn.

Thì ra bấy lâu nay ba cứ làm như không hề hay biết gì. Vân sững sờ nhìn ba, không nói được lời nào. Ba nhẹ nhàng cầm lấy tay Vân:

- Nếu con muốn, bằng khả năng của ba, ba sẽ tìm được học bổng đi du học cho bạn con. Nói nó cứ đến văn phòng bộ tìm ba.

Vân ngã đầu vào ngực ba, nức nở:

- Sao mẹ khó với con quá vậy ba? Mẹ không thương con…

Ông Thành lắc đầu, vuốt tóc con:

- Không, mẹ thương con chứ. Nhưng thương theo kiểu của mẹ. Mẹ muốn gì thì con phải làm, không được cãi. Mọi hành động, suy nghĩ của con, đều phải theo ý mẹ. Con là của mẹ, chứ không thể của ai khác… Thôi được rồi, việc lo cho bạn con đi học, ba đã hứa là ba sẽ làm. Còn con thì cứ đi theo ý mẹ. Trở về, nếu hai đứa vẫn còn thương nhau, sẽ không ai cấm được nữa. Ba luôn nhịn mẹ, chỉ vì hạnh phúc của các con, nhất là con. Nếu các con không được hạnh phúc, thì cuộc sống của ba đâu còn ý nghĩa gì nữa…

Nước mắt Vân càng tuôn ra, ướt đẫm cả ngực áo…

Chú thích:

[6] Thư viết bằng tiếng Anh, ở đây xin ghi lại bằng tiếng Việt để bạn đọc tiện theo dõi.

[7] Nay là đường Nguyễn Đình Chiểu

[8] Nữ thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp.

[9] Nay là trường trung cơ sở (cấp 2)

[10] Trung tâm văn hóa Pháp. Nay là IDECAF (Viện trao đổi văn hóa với Pháp).

[11] Love means not having to say you're sorry.

[12] Tôi bắt đầu từ đâu để kể lại câu chuyện về một cuộc tình quá lớn…

[13] Học kỳ 1.

[14] Hải quan

[15] Phiên âm từ tên tiếng Pháp Plage au vent (Bãi gió), còn được gọi là Mũi nghinh phong.

[16] Nay là đường Nguyễn Thị Minh Khai.