← Quay lại trang sách

Chương 6

Nếu tình yêu là thứ có thể cân đong đo đếm được thì chưa chắc cái tình của ba dành cho mẹ đã thua gì cậu Sơn. Thế nhưng làm gì có chuyện cứ ai cho đi là sẽ được nhận lại, nhứt là với một loại tình bướng bỉnh như tình yêu? Với nhiều người, trái tim là một thứ giấy thấm tồi, chỉ thấm được một lần. Mẹ nằm trong số đó. Cái tình của ba có làm mẹ xúc động, nhưng gọi là yêu thì không. Vì trong tim mẹ, đã thấm sâu một hình bóng duy nhất…

(Trích thư của bà Bạch Vân để lại cho con)

Nỗi nhớ tình yêu vừa như một lò lửa thúc bách chân mình phải chạy đi tìm gặp đối tượng, vừa như một trái núi đè lên người không phương chống cự mà cũng không làm được chuyện gì nữa, lại chẳng khác nào một loại siêu vi trùng không ngừng ngọ nguậy gặm nhấm trong đầu mình, bắt tâm trí mình cứ phải nghĩ về với một khuôn mặt quen thuộc…

Trở lại một ngày giữa tháng Ba năm 1976, sau khi Ba Nhỏ lên Sài Gòn gặp Sơn và trở về. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời anh hiểu thế nào là sự kỳ lạ của cảm giác nhớ nhung một người, đến mất ăn mất ngủ, ngồi đâu chết đó. Phờ phạc cả người, Ba Nhỏ phải vào trại Cồn Đất xin gặp Vân.

Anh nhìn Vân bằng đôi mắt đầy xót xa. Chỉ mới vài tháng trong trại cải tạo, trông nàng tiều tụy quá với gương mặt hốc hác và làn da sạm đen. Vân không nhìn lại Ba Nhỏ. Con gái biết mình đang xấu sẽ không bao giờ dám nhìn ai, nhất là với người đang thần tượng mình. Bên cạnh đó là nỗi oán hận chế độ sau những ngày bị đối xử tồi tệ ở trại đã làm Vân ghét lây Ba Nhỏ. Dù chưa có lỗi gì với Vân nhưng anh cũng đang là một trong số họ.

Một lúc sau Ba Nhỏ mới thốt lên lời, một câu hỏi thừa:

- Vân cực lắm phải không?

Vân chỉ cúi mặt lặng thinh. Câu hỏi như một cú hích đẩy tung cánh cổng ngăn chặn nỗi muộn phiền trong nàng khiến chúng tự do tràn ra khóe mắt thành những giọt lệ nóng hổi nối nhau rơi xuống như mưa. Ba Nhỏ lúng túng vỗ về:

- Đừng khóc nữa… Anh sẽ bảo lãnh cho Vân và ba mẹ ra sớm.

- Anh lấy tư cách gì để bảo lãnh? - Vân gạt nước mắt ngước lên nhìn Ba Nhỏ, đôi mắt đẫm lệ của nàng làm anh muốn nín thở. Anh ấp úng:

- Thiệt ra là… ông Tám Khuyên sẽ đứng bảo lãnh, vì ông Tư Đảnh và ba Vân là em bà con của ông ta. Nhưng cũng cần ý kiến của anh…

Vân thô bạo ngắt lời Ba Nhỏ:

- Anh cứ làm đúng nhiệm vụ của anh đi. Chúng tôi có tội mà, xử sao cũng được. Còn nếu anh định làm ơn cho tôi thì đừng, tôi không đền ơn cho anh được đâu…

Câu nói của Vân đã chặn ngang cổ họng Ba Nhỏ, khiến anh không nói tiếp được lời nào về nỗi nhớ thương anh dành cho nàng. Thậm chí khi đến đây tìm Vân, Ba Nhỏ đã mất mấy đêm nằm sắp xếp trong đầu lời tỏ tình và còn định hứa với nàng là nếu được chấp nhận, anh sẽ dùng mọi mối quen biết để xin cho cả nhà nàng được ra trại. Nếu tổ chức cản trở chuyện anh chung sống với Vân, anh sẽ xin ra dân và đưa nàng về Long Mỹ quê anh để làm ruộng suốt đời nuôi nàng. Mối tình mộc mạc ấy đã bị Vân bóp chết với vài câu nói và ánh mắt lạnh như băng.

Ba Nhỏ ra về, quyết định sẽ không làm gì giúp Vân cho đến khi nào anh nghĩ ra được cách giữ chân nàng không về Sài Gòn tìm Sơn khi đã tự do. Anh vẫn yêu Vân và đau lòng khi thấy nàng hốc hác tang thương, nhưng nghĩ đến chuyện Vân gặp lại Sơn thì chẳng thà cứ để nàng ở trong Cồn Đất một thời gian. Vẫn còn một chút hi vọng trong anh rằng sẽ đến lúc Vân - và nhất là ba mẹ nàng - hết chịu đựng nổi cuộc sống khắc nghiệt nơi đây, lúc đó nàng sẽ nghĩ lại và chụp lấy chiếc phao cứu sinh luôn sẵn sàng bên cạnh - đó chính là anh. Câu cuối cùng Ba Nhỏ dặn Vân là anh có một người bạn thân làm quản giáo trong trại này, tên Năm Đực. Bất cứ khi nào có chuyện cần kíp muốn gặp Ba Nhỏ, Vân chỉ việc nhắn anh ta.

Ba tháng sau, Vân phải xin gặp Năm Đực. Bà Thành đau buồn vì tiếc của và không chịu đựng nổi kham khổ ở trại cải tạo, suy sụp quá nhanh. Bỏ cả ăn uống, bà cứ nằm một chỗ lảm nhảm chưởi rủa “bọn ăn cướp” cho đến khi kiệt sức không buồn nói gì nữa, ai hỏi gì cũng lặng câm nhìn bằng ánh mắt vô hồn. Đưa vào trạm xá, bà la hét không chịu uống bất cứ thứ thuốc gì, nói là người ta định đầu độc bà. Khi Ba Nhỏ chạy vào trại định xin đưa bà ra điều trị ở bệnh viện tỉnh thì cũng là lúc bà vừa hôn mê.

Đám tang bà Thành diễn ra thê lương vào một ngày cuối tháng Sáu trời mưa tầm tã, nước ngập, chiếc quan tài bằng gỗ tạp cứ trồi lên, phải chèn xuống bằng những thanh tre và lấp đất vội vã. Trước đây mới hơn một năm, không ai có thể ngờ bà lại ra đi trong cảnh trắng tay và lặng lẽ như vậy. Cả ông Thành lẫn Vân đều đứng lặng câm không một tiếng khóc, mặc cho nước mưa chảy tràn trên mặt. Sau lưng hai người chỉ có vợ chồng Tư Đảnh và gia đình ông Kim Sang, tất cả cùng ngậm ngùi. Con người đang nằm dưới lòng đất ngập nước kia từng bao nhiêu năm lên xe xuống ngựa, nắm trong tay bao nhiêu là bạc vàng châu báu, nhà cao cửa rộng… vậy mà giờ đây phải chịu vùi thây không kèn không trống nơi xó xỉnh xa lạ này. Sự vô nghĩa của kiếp người đã bộc lộ đầy đủ nhất qua cái chết của bà Thành.

Những ngày chung sống với bà là những ngày đầy chịu đựng của ông Thành và Vân, nhưng dẫu sao đây cũng là người vợ người mẹ của họ. Họ không thương vợ và mẹ mình được như mọi người, nhưng họ vẫn thấy quá đau lòng trước cái chết buồn tủi của bà. Ông Thành lẳng lặng nắm chặt tay Vân. Bằng mọi giá, ông nghĩ, họ phải chạy thoát khỏi đất nước này, một đất nước không còn gì của họ và đã lấy đi của họ tất cả.

Khi mọi người ra về, Ba Nhỏ đang đội mưa đứng xa xa phía sau liền bước tới định nói lời chia buồn cùng Vân. Thấy anh, mặt nàng lập tức đanh lại và đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay ngạc nhiên của Tâm nãy giờ luôn đi sát sau lưng. Nếu ba tháng trước Ba Nhỏ chịu cùng Tám Khuyên làm giấy xin cho cả nhà Vân được ra trại thì mẹ nàng đã không phải chết tức tưởi như thế này. Ba Nhỏ thở dài, cảm thấy hối hận vì sự ích kỷ của mình đã gây tang tóc cho gia đình Vân. Về lại đơn vị, anh viết ngay một giấy bảo lãnh cho gia đình Tư Đảnh và Năm Thảnh, đưa qua cho Tám Khuyên cùng ký tên.

Qua nhiều thủ tục giấy tờ, ba tháng sau ông Thành và Vân mới được cầm tờ giấy cho về lại nơi cư trú chịu sự quản lý và giáo dục của chính quyền địa phương. Chính là Ba Nhỏ đã đến tận trại đón họ bằng chiếc xuồng máy của công an xã. Gia đình ông Kim Sang với thế lực mạnh hơn đã được ra trại trước ông Thành và Vân khoảng một tháng, và Vân ngạc nhiên khi vừa ra khỏi cổng trại đã thấy Tâm đang ngồi ở một quán nước đối diện, nhấp nhổm chờ. Thấy Ba Nhỏ mặc sắc phục hẳn hoi, anh không dám đến mừng mà chỉ lặng lẽ đi theo họ ra bến sông, nơi anh cũng có sẵn một chiếc ghe máy riêng.

Tâm đã cố ý dặn người lái ghe giữ một khoảng cách chừng hai chục mét giữa ghe mình và chiếc xuồng máy chạy trước, nhưng làm sao anh qua mắt được chàng công an đang si tình và luôn cảnh giác? Gương mặt Tâm đã đi vào bộ nhớ của Ba Nhỏ từ cái hôm anh đi đám tang bà Thành và thấy sau lưng Vân luôn có một anh chàng thư sinh nhỏ thó, sau đó còn được Vân nắm tay dắt qua mặt anh. Hừ, cô ta làm như đàng hoàng và chung tình lắm, vậy mà mới vào trại có mấy tháng đã cặp bồ với một thằng con nít ranh như thế kia! Hèn gì mà… “tôi không đền ơn cho anh được đâu”! Ba Nhỏ lập tức đi tìm Năm Đực và biết ngay mọi thứ về Tâm, kể cả cái gốc có ông cậu làm ở ủy ban nhân dân tỉnh, nên cả nhà Tâm đã được can thiệp cho về, chỉ còn chờ xong thủ tục.

Và bây giờ, cái thằng con chủ tiệm vàng đó dám xách ghe máy - của hiếm trong thời xăng dầu bán duyệt từng lít này - xuống đây đón Vân và còn cả gan chạy theo anh! Nó biết đích xác ngày Vân được ra trại, chứng tỏ đã có tay trong. Chuyện dễ hiểu khi người ta có tiền có thế.

Mặt lầm lì, Ba Nhỏ bước tới nói với người lái chiếc tam bản:

- Đưa tao lái!

Bất thình lình anh cho chiếc xuồng quay ngoặt lại, đâm thẳng vào ghe của Tâm! Mọi người trên xuồng hốt hoảng rú lên. Bên kia người lái ghe lính quính bẻ hết cần máy tránh qua một bên thì bên này Ba Nhỏ cũng kịp thời lách ra. Cơn sóng lớn từ chiếc tam bản ập tới hất chiếc ghe máy lật úp xuống sông. Ba Nhỏ nhẹ nhàng cho xuồng quay đầu lại, cười hăng hắc khi thấy hai người lóp ngóp nổi lên vịn lườn ghe:

- Từ nay đừng có chạy theo tao nữa nghe chưa?

Anh không hề nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của Vân đang ném về phía mình. Đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy tội nghiệp Tâm - mà với trái tim của các cô gái nhân hậu, sự tội nghiệp rất dễ bị nhầm lẫn…

Nhờ lý do phải tiếp tục giáo dục, cải tạo tại chỗ những người chạy trốn không thành, Ba Nhỏ cảm thấy yên tâm phần nào khi Vân chưa thể về Sài Gòn đi tìm Sơn. Chỉ yên tâm phần nào vì bên Vân đã xuất hiện một con kỳ đà cản mũi khác, chính là tên con trai bị Ba Nhỏ hất văng xuống sông hôm trước. Lì đòn, Tâm tiếp tục quay lại thăm Vân hàng tuần bằng một chiếc Honda 67. Ba Nhỏ điên tiết cho lính chặn Tâm ngay đầu xã xét hỏi giấy tờ, nhưng không làm gì được vì mọi thứ đều hợp lệ. Luôn nhớ về Sơn và không hề xúc động trước Tâm, nhưng Vân vẫn gắng gượng vui vẻ tiếp anh để Ba Nhỏ đừng chộn rộn nữa. Nhưng với một anh nông dân si tình thì điều đó chỉ như chế dầu vô lửa. Mỗi lần Tâm ngồi trong nhà nói chuyện với Vân là Ba Nhỏ cứ xách xe chạy qua chạy lại, có hôm anh còn xộc vô nhà kéo Vân ra ngồi điền đủ loại giấy tờ. Ông Thành tức giận nhờ bà Năm Rảnh tìm Tám Khuyên mắng vốn. Tám Khuyên phải rủ Ba Nhỏ về nhà nhậu, nói chuyện phải quấy:

- Mầy thương con cháu tao thiệt sao Ba Nhỏ?

Ba Nhỏ không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài sông. Tám Khuyên thở dài:

- Trước tao không cản mầy, nhưng bây giờ gia đình nó có chuyện như vậy, má nó lại chết ngay trong trại, mầy đến với nó khó lắm đó… Cháu tao tao cũng thương, nhưng về mặt tổ chức thì tao thấy mầy không nên dính dáng tới nó nữa. Mầy còn trẻ, sự nghiệp còn lớn lắm chứ không phải ở hoài trong cái xó này đâu. Con gái ngoài kia còn thiếu gì, mai mốt tha hồ cho mầy lựa...

Ba Nhỏ lầm lì:

- Mấy chuyện ông nói, tôi biết hết rồi!

Rồi anh nốc cạn ly, bỏ về. Phải, những chuyện ông Tám Khuyên vừa nói, anh đều đã biết, đã nghĩ. Gia đình bần nông, theo cách mạng từ năm mười bốn tuổi, mười bảy tuổi vào đảng…, Ba Nhỏ đã có hướng được rút lên huyện. Con đường đi lên của anh còn thẳng bon, nhưng anh dư sức hiểu nếu đụng vào Vân coi như sẽ bị chặn ngang. Nhưng cái đầu thì biết vậy còn cái bụng cứ không nghe. Ba Nhỏ càng ngày càng mê Vân như khùng điên, ngày nào không gặp là không chịu được. Kiếm cớ phải quản lý giáo dục Vân, anh bắt nàng lên văn phòng xã đoàn ngồi làm văn thư - dù sao cũng có cớ là cả xã không có ai được ăn học và viết chữ đẹp bằng Vân - và cứ chàng ràng một bên, mặc cho Vân không thèm ngó ngàng gì tới, nếu buộc phải nói chuyện với anh thì chỉ trả lời từng câu.

Đưa ông Táo về trời cuối năm Bính Thìn 1976, Ba Nhỏ tới nhà nói với Vân:

- Ngày mốt anh có việc phải đi Cồn Đất. Vân và ba muốn đi thăm mộ bác gái thì anh đưa đi.

Đó là một đề nghị khó lòng từ chối vì rất khó có cách cho cha con ông Thành vào lại trại Cồn Đất thăm mộ bà Thành đúng ngày thiêng hai mươi lăm tháng chạp theo tục lệ của người Việt, nếu không có sự giúp đỡ của Ba Nhỏ. Về nguyên tắc, họ vẫn còn bị quản lý không cho ra khỏi địa phương, rồi đường xá xa xôi, phương tiện không có, và làm sao xin được giấy phép vào trại?

Năm Đực rầu rầu nói với Ba Nhỏ bằng cái giọng y như của Tám Khuyên, khi hai người đứng từ xa nhìn cha con ông Thành ngồi đắp lại nấm mộ đất:

- Sao mầy thương con Vân quá vậy Ba?

Ba Nhỏ chỉ im lặng. Từ xa anh đã nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa nước mắt của Vân và lòng dạ thêm rối bời. Năm Đực bực bội truy bạn:

- Mầy thương nó nhưng nó đâu có thương mầy! Nếu có thương thì chắc nó chỉ thương thằng con tiệm vàng thôi! Vậy có đáng cho mầy phải đánh đổi không?

Ba Nhỏ nghiến răng:

- Kệ cha tao!

Năm Đực thở dài theo kiểu “hết thuốc chữa!”, quay lưng bỏ đi.

Sau lần lập công đó, Ba Nhỏ càng lấn tới, nào là tổ chức lớp học đêm cho trẻ em trong xã bắt Vân đứng dạy, nào là tập dợt văn nghệ mừng Đảng mừng xuân, hội họp thanh niên chuẩn bị các hoạt động mừng sinh nhật Đoàn… Một đêm, lớp học vừa tan, Vân đang định tắt đèn ra về thì Ba Nhỏ từ đâu lù lù xuất hiện, người nồng nặc mùi rượu:

- Vân ngồi xuống đi, cho tui nói chuyện.

Vân e dè:

- Chuyện gì vậy anh Ba? Khuya quá rồi, để sáng mai nói được không?

- Không, tui phải nói liền bây giờ, chứ không nói trong người khó chịu quá! Vân ngồi xuống đi.

Vân đành ngồi xuống, nhìn Ba Nhỏ bằng đôi mắt đầy cảnh giác. Anh cũng ngồi xuống đối diện với Vân và cứ giương mắt nhìn nàng trân trân một lúc lâu, rồi bất ngờ chụp lấy tay nàng, gấp gáp:

- Tui… Tui thương Vân lâu lắm rồi, Vân biết không?

Vân sợ hãi rút mạnh tay về, nhìn sững Ba Nhỏ. Biết, nàng biết chứ, làm sao không? Nhưng làm sao nàng có thể thương lại anh? Và tại sao anh lại tỏ tình lúc khuya lắc khuya lơ và đang say mèm thế này? Rượu đã làm anh can đảm hơn? Vân liếc mắt nhìn chung quanh. Bên ngoài trời tối thui, không một bóng người! Ba Nhỏ hiểu ngay:

- Đừng sợ, tui là người cách mạng mà, không làm gì bậy đâu. Tui thương Vân lâu lắm rồi, không để trong bụng được nữa. Vân đang có tang, tui biết. Nhưng tui phải nói, rồi chờ Vân bao nhiêu năm nữa cũng được. Thậm chí Vân không thương tui cũng không sao. Miễn Vân hiểu bụng dạ tui là được rồi! Vân thấy sao?

Mặt Ba Nhỏ có nét gì đó vừa ngây ngô vừa đầy chân thành, khiến Vân thấy mình không thể đối xử tàn nhẫn với anh, nhất là trong hoàn cảnh nguy hiểm này. Nàng vừa nói vừa cân nhắc từng lời:

- Anh Ba… Vân rất tôn trọng anh, nhưng nói thật với anh là Vân đã có người yêu rồi, Vân không thể đáp ứng tình cảm anh dành cho Vân đâu. Giữa anh và Vân lại có nhiều khác biệt quá, nhất là về chính trị…

- Đừng nói chuyện chính trị ở đây! - Ba Nhỏ bực bội ngắt ngang lời Vân - Luật pháp nào cấm tui thương Vân? Bộ thương Vân là tui phản động à? Nếu tổ chức cấm đoán, tui sẽ xin ra dân, thiếu gì chuyện làm, chỉ cần Vân ưng là được!

Vân vẫn nhỏ nhẹ:

- Kìa anh… Bao nhiêu năm anh theo cách mạng gian khổ, sao bỏ ngang vậy được? Điều quan trọng Vân đã nói với anh, là Vân thương người khác rồi, không thể nhận lời anh được. Vân không còn xứng với anh đâu…

Ba Nhỏ lại ngơ ngác nhìn Vân hồi lâu:

- Vân đã thương người khác? Thằng con tiệm vàng phải không?

- Không, không phải anh Tâm…

- Tôi biết rồi… - Ba Nhỏ buột miệng.

Vân hốt hoảng:

- Anh biết gì?

Ba Nhỏ nói trớ:

- Thì từ trước khi Vân biết thằng Tâm, tôi đã thấy Vân hay lo ra rồi. Người đó là bạn Vân ở Sài Gòn chứ gì?

Hai người cùng im lặng và cùng nghĩ về đúng một người: Sơn. “Đúng là tay thanh niên xung phong đó rồi!”, Ba Nhỏ nghĩ. Còn Vân chỉ thấy nhớ Sơn đến tê tái. Nàng đứng dậy:

- Thôi, khuya rồi, mà Vân cũng đang mệt lắm. Vân bị bệnh tim mà. Anh cho Vân về đi, mai mốt mình nói chuyện sau. Anh say rồi, nên về nghỉ cho khỏe.

Sau khi thổ lộ được nỗi lòng với Vân, Ba Nhỏ càng đeo bám nàng hơn, không ngày nào không tìm cách kề cận. Cả xã giờ đây đều biết chuyện anh mê mệt nàng. Ông Thành thấy không ổn chút nào, đi tìm Tám Khuyên hỏi ý. Tám Khuyên suy nghĩ hết hai ngày mới đưa ra giải pháp cho Vân xả tang để gả cho Tâm rồi đưa ra Cần Thơ ở luôn, muốn đi học tiếp thì ra đó cũng dễ. Tám Khuyên nghĩ ra giải pháp này không chỉ để gỡ chuyện khó xử cho cha con ông Thành mà còn nhằm “giải cứu” Ba Nhỏ, giữ lại cho cách mạng một cán bộ chí cốt. Nhưng ông chỉ nói:

- Tao thấy mầy và cả con Vân đều không ưa thằng Ba Nhỏ, nên tao mới gợi ý như vậy. Ở đây nó bị thằng Ba theo quấy hoài, chịu không nổi đâu. Cái thằng đó đánh trận lì lắm, coi bộ mê gái cũng vậy rồi! Nó là một thằng tốt, nhưng hai đứa không có gì hợp nhau hết, không nên… Đám cưới vừa xong là tao kêu mấy đứa ủy ban làm giấy cho nó ra Cần Thơ theo chồng ngay. Vậy là yên!

Tâm mừng rơn khi được ông Thành gợi ý riêng, chỉ cần anh thuyết phục được Vân thì ông sẽ đồng ý. Sau khi được Tâm tỏ tình và xin cưới sớm, thật bất ngờ chỉ một tuần sau Vân đã chấp nhận, nhưng…

- Nếu anh thương Vân thì liệu anh có chịu đây sẽ chỉ là một lễ cưới giả, để giúp Vân với ba thoát khỏi ông Ba Nhỏ và cái xã này để ra Cần Thơ ở? Chứ Vân xin nói thiệt với anh là…

Và Vân kể thật với Tâm chuyện nàng đã có người yêu ở Sài Gòn, sau ngày ba mươi tháng Tư cả hai bị lạc nhau, cho đến giờ vẫn không ai biết ai ở đâu. Vân kết luận:

- Chỉ có ra Cần Thơ ở Vân mới có thể đi Sài Gòn tìm anh Sơn. Không hiểu sao Vân đã gởi mấy lá thư vẫn không thấy anh Sơn hồi âm. Vân lo lắm, vì hôm Vân về đây thì anh Sơn vẫn còn trong trại giam, không biết sống chết thế nào. Nếu được anh giúp, Vân xin mang ơn anh suốt đời…

Làm sao Tâm có thể từ chối lời cầu xin đó?

Đám vu quy diễn ra vào một ngày trong tháng 5-1977, gọn nhẹ trong gia đình hai bên, lối xóm. Đại diện chính quyền có mỗi Tám Khuyên được mời, đồng thời cũng là bà con có chức sắc bên đàng gái. Khi xong tiệc ông sẽ theo nhà gái ra Cần Thơ dự tiệc tân hôn của bên đàng trai, với nhiệm vụ ngăn chặn các phản ứng không hay của Ba Nhỏ, dù họ đã sắp xếp sao cho không thể xảy ra. Nắm rõ lịch công tác của Ba Nhỏ, ông Tám Khuyên bật đèn xanh cho ông Thành làm đám cưới vào ngày anh phải đi họp trên công an huyện, thường thì đến hôm sau mới về. Kế hoạch được giữ bí mật tuyệt đối. Tám giờ sáng nhà trai tới, làm các thủ tục rất nhanh để theo dự định chín giờ là nhập tiệc, mười một giờ lên xe đi Cần Thơ, dù cho chiều hôm đó Ba Nhỏ nghe tin quay về thì con sáo cũng đã sang sông.

Quỳ bên Tâm trước bàn thờ gia tiên, Vân nghẹn ngào thầm xin lỗi mẹ, xin lỗi Sơn và cả Tâm nữa, về chuyện giả dối này. Khi Tâm run run đút chiếc nhẫn cưới vào ngón tay Vân, cô nói thật khẽ với anh:

- Em xin lỗi anh.

Tâm cười buồn:

- Anh thật lòng chúc em tìm được anh Sơn.

Gần tàn tiệc, mọi người sắp thở phào nhẹ nhõm, chợt có tiếng xe Honda quen thuộc vang rền từ ngoài ngõ. Chính là Ba Nhỏ mặt đỏ gay đang ầm ầm chạy vào! Anh quăng xe, xồng xộc bước tới bàn cô dâu chú rể đang đứng, rồi khựng lại khi thấy Tám Khuyên đã kịp thời có mặt bên Vân. Ông Tám nạt:

- Mầy làm cái gì vậy Ba Nhỏ?

- Tại sao… mấy người làm đám cưới mà giấu tui? - Ba Nhỏ ấp úng.

Thì ra có người đã ngầm báo cho Ba Nhỏ biết và sáng nay anh bỏ đi họp trên huyện, nhưng không đủ can đảm vác mặt tới đám cưới. Anh trốn trong nhà uống rượu khan một mình, để cuối cùng hơi men phừng lên, chịu không nổi nữa mới lên xe...

Tám Khuyên nghiêm nghị:

- Chứ tại sao phải xin phép mầy? Mầy nghĩ lại đi Ba, đừng làm gì quấy bà con cười cho.

Mặt tái xanh tái mét, Ba Nhỏ quay sang Vân:

- Sao em lại giấu tui? Tui không đáng được em mời à?

Vân nói nho nhỏ:

- Kìa, anh Ba… Em còn tang mẹ, đám cưới xả tang chỉ có mặt hai bên gia đình, đâu dám mời ai…

- Nhưng tại sao em ưng nó? Em đã nói nó đâu phải là người em thương! Tại sao phải lấy nó gấp gáp như vậy? Lấy chồng thợ bạc đeo vàng đỏ tay à? Em có biết mấy thằng thợ bạc sống bạc lắm không?

- Em cảm ơn anh. Nhưng chuyện hôn nhân của em là do em và gia đình quyết định…

Ý Vân rất rõ ràng, nhưng Ba Nhỏ cứ trừng trừng nhìn nàng, như không hiểu gì cả. Rồi thật bất ngờ, anh thò tay vào bụng móc cây K54 ra chĩa thẳng vào mặt Tâm:

- Đ.M. mầy, mai mốt mầy mà bỏ nó tao bắn mầy bể đầu! Nghe chưa?

Mặt Tâm trắng bệch không còn chút máu:

- Dạ nghe.

Ba Nhỏ nhìn Vân một cái nhìn hun hút rồi cười hộc một tiếng, quay ra dựng xe lên, nổ máy chạy đi…