Kết truyện
Vừa đẩy chiếc xe đựng hành lý ra khỏi cửa, Thủy vừa đảo mắt nhìn quanh, dõi tìm một gương mặt phong trần mà cô đã quen thuộc qua mấy tấm ảnh. Mắt cô dừng lại ở một tấm bảng đề “Cô BẠCH VÂN”, giữa một rừng bảng tên lố nhố. Tên mẹ cô, nhưng tại sao lại phải đưa bảng tên, nếu là ông Sơn đi đón? Người cầm bảng là một thanh niên, trạc tuổi Thủy, vừa nhìn qua Thủy đã biết chính là con ông Sơn: từ vóc dáng, khuôn mặt, mái tóc đến nụ cười, tất cả cùng rất giống với những hình ảnh của ông Sơn mà Thủy đã được coi. Duy chỉ có đôi mắt xếch là có lẽ được thừa hưởng từ mẹ. Người thanh niên cứ nhón chân nhìn về hướng sau lưng Thủy, trong khi cô đẩy xe tiến về phía anh. Đến trước mặt anh, Thủy gật đầu chào:
- Chào anh. Em là Minh Thủy, con của bà Bạch Vân đây. Anh là con cậu Sơn phải không?
Người thanh niên ngạc nhiên:
- Vâng, đúng rồi. Tôi tên Vân. Xin chào cô Thủy.
Thủy hơi khựng người. Mẹ đã ghép chữ Minh trong tên ông Minh Sơn vào tên cô, còn ông Sơn thì đặt ngay tên con trai mình là Vân, dù lúc có con họ đang hoàn toàn thất lạc nhau trong cuộc đời. Nhưng rồi Thủy khẽ tự cười mình. Họ đã yêu nhau đến như vậy thì chuyện lấy tên của nhau đặt tên cho con có gì để phải ngạc nhiên? Minh Thủy, dẫu sao cũng là một cái tên nghe được, còn anh chàng này bị mang cái tên giống con gái như vậy kể cũng tội. Vân, nhưng là… gì Vân? Thủy hỏi luôn:
- Dạ thưa anh tên Vân nhưng là… mây màu gì ạ?
Vân cười, con trai mà có cái răng khểnh rất dễ thương:
- Màu trắng. Tôi hoàn toàn trùng tên với mẹ Thủy.
Trong khi Thủy còn đang ngẩn ngơ thì Vân đã đỡ lấy chiếc xe đẩy:
- Đường bay dài quá, Thủy mệt lắm phải không?
- Mệt chút thôi anh. Em cứ ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ chừng ba lần là tới.
Đến lượt Vân ngơ ngẩn nhìn Thủy. Cô Việt kiều này sinh ra và lớn lên ở Mỹ, sao lại nói tiếng Việt quá chuẩn thế này? Cô cười mới xinh làm sao, với đôi môi hình dấu â cong lên ở hai mép và hai lúm đồng tiền kia nữa! Rất giống những hình ảnh của mẹ cô mà ba của Vân đã để lại. Nhưng sao lại là cô trở về?
- Cô Vân đâu rồi cô? Đang còn kẹt trong hải quan à? - Vân hỏi.
Thủy có vẻ thất vọng:
- Mẹ em không về được. Nhưng… cậu Sơn đâu, không ra đón được sao?
Vân có vẻ lúng túng:
- À… Chuyện hơi dài dòng, tôi sẽ nói sau. Mình ra xe về khách sạn đi. Tôi đã đặt đúng phòng số 201 ở Bình Yên Hotel như ý cô Vân muốn rồi. Thủy có muốn ở khách sạn khác hay vẫn giữ như vậy?
Thủy cố giấu nụ cười. Phòng số 201 ở khách sạn Bình Yên là ý của cô chứ của ai. Trong phần cuối lá thư viết riêng cho Thủy để lại trong hộc bàn ở sở làm, mẹ dặn cô hãy khoan cho cậu Sơn biết tin bà đã chết, vì dạo sau này ông bị huyết áp cao, cần tránh những xúc động mạnh. Mẹ còn ngại nếu biết tin, cậu Sơn sẽ tìm mọi cách bay sang Cali, chỉ thêm tốn kém và phiền phức. Thủy hãy giúp mẹ bằng cách tiếp tục sử dụng cái địa chỉ E-mail mà mẹ tạo riêng để viết thư cho ông Sơn, giả làm mẹ để viết cho ông vài ngày một lần. Việc đó chẳng có gì khó khăn, sau khi Thủy đã đọc hết những bức mail qua lại giữa họ mà mẹ luôn cẩn thận in ra và lưu giữ đầy đủ. Trong mấy cái mail sau này, mẹ đã cho cậu Sơn biết trái tim của mẹ gần đây nghe mệt nhiều. Rủi như có chuyện xấu nhất xảy ra, mẹ muốn cậu Sơn giữ lấy tro hài cốt của mẹ để sau này khi cậu Sơn mãn phần, hãy nhờ con trai hòa trộn tro của hai người để ra rải ở biển Long Hải… “Cách đây hai mươi sáu năm, em đã thề với lòng mình sẽ chỉ yêu một mình anh. Biển đã chứng kiến lời thề ấy và qua bao sóng gió lại đón mình quay về. Em muốn, sau này, khi hai đứa mình chết đi, tro của hai đứa sẽ được rải xuống trên vùng biển ấy, để linh hồn mình sẽ được mãi mãi bên nhau ở đó…”. Mẹ viết như vậy và trong thư hồi âm cậu Sơn đã rầy mẹ, bảo mẹ cứ hay nói gở, nhưng rồi cậu cũng đồng ý sau khi mẹ thuyết phục lần nữa…
Thủy nhập vai mẹ trơn tru, trò chuyện qua mail thường xuyên với ông Sơn rồi đến hè mới báo cho ông Sơn biết ngày bà Vân về, số chuyến bay, giờ đến Tân Sơn Nhất, khách sạn muốn đến. Cô chọn đúng hãng Asiana của Hàn Quốc như trong lần về trước đây của mẹ, để sẽ đến Sài Gòn vào đúng nửa đêm, và đề nghị ông Sơn đặt trước đúng căn phòng mà hai người đã tái ngộ lần đầu sau hai mươi sáu năm. Nhưng ông Sơn đâu rồi mà lại đưa con trai ra đón mẹ cô? Không lẽ ông đang nằm chờ ở khách sạn để tạo bất ngờ cho người yêu?
Thủy nói:
- Ở Bình Yên Hotel được rồi anh. Mình đi đi.
Vân đẩy xe ra sân đỗ xe. Thủy bước bên cạnh, hai tay ôm khư khư trước ngực chiếc túi xách. Vân quay sang vừa cười vừa nói:
- Thủy ôm túi DKNY, ở bên đây người ta sẽ chọc là Đi Kiếm Người Yêu đó!
Thủy nhìn xuống chiếc túi, cũng cười:
- Cũng được chứ có sao đâu anh. Thủy chưa có người yêu mà!
Rồi cô chợt ngậm ngùi nghĩ ngay tới mẹ đang là tro bụi nằm trong chiếc túi xách này. Chính là cô đang đưa mẹ đi kiếm người yêu chứ còn gì nữa! Không biết liệu ông Sơn sẽ đón nhận cái tin này như thế nào? Ngồi trên máy bay, Thủy cứ suy nghĩ mãi không biết nên nói với ông Sơn sao đây. Cuối cùng cô quyết định sẽ chờ xem tình trạng sức khỏe của ông như thế nào đã.
Hai người đi ra bãi đậu xe và dừng lại bên một chiếc Toyota Landcruiser cũ màu kem, trông khá bụi bặm. Thủy không lạ gì chiếc xe này vì nó đã từng xuất hiện trong vài tấm ảnh ở chiếc phong bì 2000, nhưng cô vẫn hỏi trong khi Vân mở cửa sau ra cho hành lý vào:
- Xe của anh à?
Không để ý, Vân nói trong khi vẫn đang quay lưng lại:
- Gia tài của ba để lại cho tôi đó…
Rồi bất chợt anh khựng người, quay lại nhìn Thủy đang tròn xoe mắt nhìn mình:
- Gia tài… ba anh… để lại…?
Vân lặng im nhìn Thủy trong vài giây rồi lẳng lặng đóng cốp xe, vòng lên mở cửa trước cho Thủy:
- Thủy lên xe đi, chúng ta sẽ nói chuyện.
Rời khỏi sân bay, Vân bắt đầu nói, giọng đều đều, mắt vẫn nhìn ra phía trước:
- Ba tôi mất rồi… Ông bị xơ gan dẫn đến ung thư ác tính, nằm viện chỉ được đúng một tuần…
Thủy nhớ ngay trong những cái mail mẹ gởi cho cậu Sơn hồi giữa năm 2001, liên tục nhắc ông đi kiểm tra sức khỏe và đừng uống rượu nhiều nữa. Trong những thư hồi đáp bao giờ ông cũng cho biết sức khỏe mình vẫn tốt, còn đùa là cơ thể đang quen có rượu vô đều mà bắt ngưng thì coi chừng đổ bệnh… Đó chắc là lúc cậu Sơn đã nhuốm bệnh nhưng có lẽ cứ ỷ y không chịu đi khám bệnh, điều trị...
Vân nói tiếp:
- Trước khi hôn mê ba đã dặn tôi hãy thay ông viết mail thường xuyên cho cô Vân chứ đừng cho cô biết, vì cô bị đau tim rất nặng. Để đến hè cô Vân về sẽ báo sau rồi giao bình tro của ông cho cô… Ông cũng đã viết sẵn một lá thư để lại cho tôi, kể lại câu chuyện của ba mươi năm qua, nhờ vậy tôi mới thấy thương ông hơn và biết cách thay ông nói chuyện với cô Vân. Trời đất, Thủy biết không, ngay khi ông vừa mất, không hiểu sao cô Vân lại gọi về, tôi phải nói dối là ba đi công tác bỏ quên điện thoại… Liên lạc qua mail thì tôi không sợ, điều tôi sợ nhất là chuyện điện thoại. May mà không hiểu sao từ đó cô Vân lại không gọi nữa…
Rồi Vân ngạc nhiên nhìn Thủy:
- Nhưng sao cô Vân lại không về? Trong cái mail gần nhất, cô Vân còn nói sẽ về mà.
Thủy thấy người lặng ngắt. Vậy là cả hai người đã cùng ra đi!... Mãi một lúc sau, cô mới nói được:
- Em xin chia buồn cùng anh… Cậu Sơn mất hôm nào?
- Ba tôi mất ngày bảy tháng một…
Thủy thảng thốt:
- Ngày bảy tháng một?
- Vâng. Có gì không Thủy?
Thủy chỉ im lặng, người nổi hết gai ốc. Cậu Sơn mất ngày bảy tháng một, thì chỉ một ngày sau là mẹ Thủy lên cơn suy tim ở ngay sở làm, vào bệnh viện đến tối là chết. Sao lại trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy? Mẹ vốn là người hết sức nhạy cảm và có trực giác rất cao, phải chăng dù cách xa nghìn dặm mẹ vẫn cảm nhận được sự ra đi của một nửa của mình? Và trái tim mỏng manh của mẹ đã không thể nào chịu đựng nổi mất mát đó?
Cuối cùng, Thủy thấy không còn gì để giấu Vân nữa:
- Mẹ em đã chết đúng vào ngày tám tháng một, vì một cơn đau tim bất ngờ.
Chiếc xe đang chạy nhanh chợt khựng lại, rồi Vân cho tấp vào một bên đường:
- Cô Vân cũng đã mất rồi?
Thủy gật đầu:
- Sau ba anh đúng một ngày.
- Và mấy tháng nay Thủy đã thay cô viết mail cho ba tôi, theo lời dặn của cô?
Thủy lẳng lặng gật đầu. Vân chợt mỉm cười:
- Hèn gì…
- Sao anh? - Thủy ngạc nhiên.
- Những cái mail sau này ngắn hơn và viết lủng củng lắm, lỗi ngữ pháp rất nhiều.
Thủy cười:
- Được vậy là khá lắm rồi đó!
Vân trầm ngâm một chút rồi nhẹ lắc đầu:
- Thật không thể hiểu nổi hai ông bà…
Rồi anh cho xe chạy tiếp:
- Thôi để Thủy về nghỉ đi. Tám giờ sáng mai tôi sẽ đến mời Thủy ăn sáng và chúng ta bàn tiếp nên làm gì nữa. Lúc đó dậy nổi chưa bạn?
- Anh cứ đến. Chưa chắc đêm nay em đã ngủ được. - Thủy đáp rồi đưa mắt nhìn những cảnh vật đầu tiên của quê hương mà cô được thấy. Mặt đường vừa qua một cơn mưa nhỏ, loang loáng nước. Thành phố im lìm như đang say ngủ, lướt qua trước mắt Thủy là những căn nhà be bé, xinh xinh với các ô cửa tối. Thủy tò mò ngắm nhìn quang cảnh hai bên, tự nghĩ ngày xưa không biết mẹ và cậu Sơn có đã từng đi qua con đường này? Họ đã có quá nhiều kỷ niệm với nhau mà…
Đêm đó, nằm trong căn phòng số 201, Thủy cố hình dung lại những gì đã xảy ra cách nay hơn ba năm, ngay tại đây, trên chính chiếc giường này, trong đêm hội ngộ đầu tiên sau hai mươi sáu năm của hai người… Quả nhiên cô đã trằn trọc suốt đêm, không sao ngủ được…
Bãi biển Long Hải, một buổi tối sáng trăng. Những ngọn sóng lấp lánh ánh vàng nối nhau dào dạt vỗ vào bờ. Trăng, mây, gió, sóng… bây giờ vẫn không chút gì thay đổi so với ba mươi năm trước nơi đây và có lẽ hàng nghìn năm trước vẫn vậy. Dường như mọi khái niệm về thời gian đều vô nghĩa với biển. Muôn đời, muôn đời biển vẫn cứ thế, bất tận.
Trên một chiếc ghe nhỏ thuê của dân chài, Minh Thủy và Bạch Vân mỗi người ngồi ôm một chiếc bình sứ nhìn ra khơi xa. Những ngọn sóng tới tấp xô vào mũi ghe rồi tới tấp tách ra nhường đường cho chiếc ghe lướt tới. Gió thổi lồng lộng làm tóc Thủy tung bay phần phật, chạm cả vào mặt Vân đang ngồi bên cạnh, tỏa một hương thơm rất nhẹ. Cả hai cùng im lặng suốt từ lúc đặt chân lên mặt cát, nghĩ tới hai con người năm nào có mặt trong một đêm trăng ở đây giờ đã là cát bụi nằm trong tay mình…
Ra đến chỗ không còn sóng nữa, Thủy quay qua nghèn nghẹn hỏi Vân:
- Được chưa anh?
Vân khẽ gật đầu. Hai người mở nắp bình rồi đứng lên, nghiêng người ra biển dốc ngược hai chiếc bình kê sát vào nhau. Những bụi tro trắng xám lả tả tuôn ra. Rất đột nhiên trời bỗng đứng gió và biển chợt chết lặng, đón nhận châu thân của Sơn và Vân hòa quyện vào nhau nhảy múa trên không một lần cuối cùng trước khi chìm vào trong nước. Thủy nghe như có một tiếng thở dài từ dưới lòng biển dội lên. Đúng hai mươi tám năm trước, tại đây, biển - trời - trăng - gió đã là chứng nhân cho một đôi tình nhân, giờ đây gió - trăng - trời - biển lại giang tay đón nhận họ vào lòng. Ý nguyện của cả hai đã được hoàn thành.
Thủy và Vân nhìn nhau, mắt cả hai cùng long lanh nước…
Viết xong ngày 13 - 4 - 2006
Chân thành cảm ơn Lương Quỳnh Châu, người đã giúp nhiều tư liệu cho tôi viết được tiểu thuyết này.
Nguyễn Đông Thức
HẾT.