Chương 9 (tt)
Sau hơn hai mươi lăm năm, Vân mới có cảm giác được hoàn toàn thoát khỏi tất cả mọi ràng buộc, muộn phiền, để được sống trở lại với chính mình, với người đàn ông duy nhất mình yêu trong suốt cuộc đời duy nhất này. Nàng cứ đứng chôn chân như bị thôi miên trước cái nhìn đắm đuối của anh, rồi một cảm giác khát khao bất ngờ bùng cháy trong nàng, làm nàng phải tự thảng thốt với chính mình. Đã bao năm trôi qua, vậy mà như một lời nguyền truyền kiếp, anh vẫn cứ là người đàn ông duy nhất được nàng yêu thương và khao khát.
Vân bước về phía Sơn, cùng lúc đó anh cũng bước tới và đưa tay về phía nàng. Trong chớp nhoáng họ đã trong vòng tay của nhau, hôn nhau hôn nhau như hai mươi lăm năm chỉ là một cái chớp mắt.
Không một lời, hai người nằm xuống bên nhau và lại hôn nhau trong vòng tay xiết chặt, như sợ hễ buông nhau ra là lại mất nhau lần nữa. Chợt Sơn buông Vân ra, nhổm dậy nhìn nàng đăm đăm:
- Em yêu, anh chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra, anh đã chờ đợi em lâu lắm rồi. - Anh nói rất khẽ và run rẩy xúc động.
Vân nghẹn ngào:
- Em xin lỗi anh… Em đã…
Sơn cắt lời nàng:
- Em không có lỗi gì hết…
Rất thận trọng và chậm rãi, anh cởi quần áo cho Vân. Vân thầm thì:
- Em già và xấu lắm rồi phải không anh?
Sơn nhẹ nhàng vuốt ve ngực Vân:
- Em còn đẹp lắm, không xấu chút nào đâu.
Ở tuổi bốn ba, ngực Vân vẫn tròn trĩnh và độ căng mẩy hầu như không thay đổi, làn da không láng mượt được như trước nhưng vẫn mịn màng một màu trắng sữa, điểm hai nụ hoa đã nở to hơn nhưng vẫn đỏ hồng. Vân nói như trong cơn mộng du khi Sơn bắt đầu cúi xuống hôn ngực nàng:
- Anh có tin không, ít nhất em đã giữ được một lời hứa với anh. Duy nhất chỉ một mình anh được hôn ngực em…
- Anh tin… Anh tin mà…
Giọng Sơn nghèn nghẹn. Rõ ràng cơ thể anh đang bị cơn thèm muốn nhấn chìm cũng như Vân vậy và hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau lần nữa, rồi môi Sơn rời môi Vân, từ từ đi xuống cổ nàng, ngực nàng, trong khi tay nhè nhẹ vuốt ve đùi trong của nàng… Vân nghe tim Sơn đập nhanh trên ngực phải của mình và cảm nhận rõ cơn hứng anh đang dâng lên mạnh mẽ, nàng ghì chặt anh hơn, hai tay bám lấy lưng và vai anh. Dường như nàng đang bồng bềnh trôi trong một cơn sóng đê mê chưa bao giờ được biết, rồi anh nằm lên người nàng, tiến vào bên trong nàng, rên rỉ:
- Em là của anh, em là của anh rồi!
Hai người làm tình rất lâu, mê mải. Cuối cùng, mệt lả và rã rời, cơn thèm khát nhau trong cả hai mới dịu đi.
- Em yêu, - Sơn thì thầm rồi đưa tay nắm chặt tay Vân và đưa lên miệng hôn thật dịu dàng - anh sẽ không bao giờ để em đi đâu nữa, không bao giờ!
Vân nằm cạnh anh, vẫn vô cùng kinh ngạc trước cuộc làm tình vừa qua. Nàng cảm thấy no nê và đắm mình trong cảm giác hân hoan vui sướng:
- Ai có thể biết chúng ta vẫn say đắm nhau đến thế nhỉ?
- Anh biết, biết điều đó ngay từ khi gặp lại em, biết được đêm nay anh sẽ được gì và điều đó tuyệt vời như thế nào.
- Anh biết à? - Vân ngạc nhiên.
- Biết chứ! Chỉ cần nhìn mắt em là anh đã biết.
- Sandra cũng nói là chỉ cần nhìn cách anh và em nhìn nhau, cô nàng đã hiểu mình được sinh ra là để dành cho nhau. Chính Sandra đã khuyên em nên về đây gặp anh, để giải quyết cho được chuyện vương vấn trong đầu. Chưa chắc mình còn thật sự yêu nhau mà chỉ là chuyện ảo ảnh. Nhưng khi nãy lúc mình gặp lại nhau, Sandra nói thấy có pháo bông xẹt lung tung giữa em và anh khi mình nhìn nhau, cô nàng biết là mình vẫn còn yêu nhau lắm. Chính cô nàng hối thúc em qua đây với anh ngay, chứ em cũng… ngại quá!
- Sao lại ngại? Biết anh đã trông đợi em hai mươi lăm năm rồi không?
Vân nghiêng người dậy lấy một ngón tay lần quanh mặt Sơn, thủ thỉ:
- Hai mươi lăm năm, biết em nhớ anh như thế nào không? Gương mặt này sao đêm nào em cũng nhớ… Anh biết không, hai mươi lăm năm, em chỉ cầu mong có một điều, đó là được gặp lại anh, dù sau đó có chết cũng vui… Thật không ngờ lời cầu xin ấy đã được đáp ứng vượt quá mong đợi… Hồi nãy từ xa em đã nhìn thấy anh rồi, và em cứ dụi mắt tưởng mình lại đang nằm mơ… Anh không có gì thay đổi hết…
Điều ngạc nhiên duy nhất của Vân về Sơn sau khi gặp lại là tửu lượng của chàng, bởi xưa kia nàng chưa bao giờ thấy chàng uống dù chỉ là một ly bia. Sandra rất thích uống rượu và là loại nặng đô. Cô nàng bỏ trong vali một chai tequila La Reserva de la Familia de Jose Cuervo - loại đắt tiền nhất trong dòng rượu rẻ tiền nấu từ xương rồng agave của Mexico - và một chai vodka Pháp Grey Goose để đi Việt Nam uống, đồng thời ra sân bay còn cẩn thận mua thêm một chai cognac Martel Cordon Bleu nhét vào túi xách của Vân với suy nghĩ Sơn là nhạc sĩ hẳn sẽ thích rượu, dù Vân đã chuẩn bị sẵn cho anh một chai whisky Blue Label thượng hạng của hãng Johnny Walker. Ngay trong đêm đầu tiên cũng đúng là đêm giao thừa giữa hai thiên niên kỷ, ba người đi ăn ở nhà hàng Ra Khơi ở đầu đường Hai Bà Trưng gần bờ sông Sài Gòn, Sơn khui chai Martel và cùng Sandra uống cạn trước ánh mắt sửng sốt của Vân. Thật ra chỉ được hai phần ba chai là Sandra đã lắc đầu chịu thua, một phần vì nàng ta quá tập trung “miam miam” món tôm tít rang me, cua gạch son nướng và cá bống mú chưng tương nên không còn bụng dạ đâu để uống. Một phần ba chai còn lại, Sơn thanh toán nhẹ nhàng, mặt không hề biến sắc. Sau đó họ thả bộ ra đường Đồng Khởi, giữa dòng người đông nghìn nghịt hớn hở kéo về bến Bạch Đằng chuẩn bị coi pháo bông. Nghe Vân nói Sandra rất ngạc nhiên khi thấy dân Việt Nam quá lạc quan và ham vui, Sơn chỉ im lặng mỉm cười. Nếu không lạc quan, ham vui và… mau quên, làm sao họ có thể chịu đựng được bao nhiêu cuộc chiến tranh và gian khổ truyền đời?
Đã dặn chỗ trước với người bạn làm quản lý vũ trường Maxim, Sơn đưa Vân và Sandra vào nhảy vài bài, nghe lại Happy New Year của Abba và cùng một người bạn trai làm nghề luật sư - Sơn gọi tới để làm bạn nhảy với Sandra - uống thêm một chai Henessy nhỏ loại nửa lít! Họ dìu nhau ra piste nhảy. Lonely river flows to the sea to the sea. To the open arms of the sea. Lonely river signs wait for me wait for me. I’ll be coming home, wait for me… Are you still mine? I need your love, I need your love[63]… Trong tiếng nhạc êm dịu của bàiUnchained melody, Vân dụi đầu vào ngực Sơn và ôm anh thật chặt như cứ sợ buông ra là anh lại tan biến mất tăm.
Mười ngày sau đó là những ngày hạnh phúc nhất đời hai người. Họ đi Mũi Né rồi Đà Lạt, Vũng Tàu. Đôi tình nhân chỉ đi chơi với người bạn Mỹ vài điểm rồi để mặc cho nàng ta tự do tìm hiểu cảnh đẹp, món ăn Việt Nam và tha hồ tắm biển, phơi nắng, kể cả tha hồ “nhá đèn” bắt bạn tình là mấy chàng Mỹ sồn sồn đi solo, để họ có được nhiều lúc sống riêng bên nhau. Thấy Sandra thích uống rượu nặng, Sơn cầm theo một lít Bàu Đá - Bình Định lấy tại lò, so với loại “nước mắt quê hương” thượng hạng này thì mấy thứ tequila hay vodka gì gì đều như nước ốc. Quả nhiên Sandra lập tức mê man và mừng như con nít được kẹo khi Sơn chiết cho nửa lít vào chai Jose Cuervo đã cạn để cô nàng còn đi mời các chàng bạn Mỹ mới quen thưởng thức.
Bao giờ Vân cũng chuẩn bị cho họ chuyện ái ân một cách lãng mạn mà trân trọng, thơ mộng mà vẫn nồng nàn say đắm. Nếu đó là buổi sáng sau cả ngày hôm trước đi chơi mệt mỏi về nằm vùi, nàng gọi nhân viên khách sạn mang bữa điểm tâm tới tận phòng, với bánh mì, trứng, patê, bơ, mứt… và cà phê sữa nóng. Họ ngủ thỏa thuê, tắm nước nóng rồi ăn sáng, thưởng thức hương cà phê còn đọng trên môi nhau rồi đi vào cuộc làm tình một cách chậm rãi để tận hưởng cho thật hết hạnh phúc yêu đương.
Nếu là buổi trưa thì sau khi ăn xong về phòng, nàng lại rủ Sơn bước vào bồn tắm. Đó là những giây phút thần tiên tuyệt vời trong cuộc sống lứa đôi! Nàng kỳ cọ, tắm táp cho chàng như thể chàng còn quá bé không thể tự làm cho mình được! Đôi lúc bất chợt Sơn lại hôn đắm đuối một nơi nào đó trên thân thể Vân, thoạt đầu nàng thẹn thùng nhưng sau đã quen dần. Thỉnh thoảng nàng hôn lại chàng, nơi mà chàng thích nhất, cũng tự nhiên và đằm thắm như đó là hạnh phúc cụ thể, đẹp nhất của riêng mình.
Nếu là buổi tối thì ngoài mấy ngọn nến thơm và những tình khúc ngoại quốc cũ - tất cả đều được nàng mang về từ Mỹ - vang lên từ chiếc cassette nhỏ mới sắm, thường có thêm một chai champagne ngâm lạnh. Họ nhâm nhi rượu cùng với những môi hôn, lâng lâng mơn trớn thân thiết cơ thể nhau, đó là lúc không còn một khoảng cách hay phân biệt nào giữa hai người vì họ đã cảm thấy quá thân thuộc như đó mới chính là mình. Tâm hồn họ tan trong nhau, trái tim họ đập cùng một nhịp… Họ nghe được bình an, cảm được hạnh phúc với mọi giác quan, rồi ôm nhau ngủ trong nỗi mệt mỏi thật dễ chịu…
Trong mấy ngày cuối ở Vũng Tàu, Sơn và Vân dành đêm sau cùng tách ra đi Long Hải. Sơn dừng xe trước nhà nghỉ mát của Tổng nha quan thuế, cảnh vật gần nguyên vẹn như xưa, chỉ khác nay là đồn công an biên phòng với người gác cổng nhìn ra đầy cảnh giác. Đêm đó, Sơn và Vân thả bộ ra bãi biển, đúng đoạn ngày xưa họ từng ngồi bên nhau. Gió thổi lồng lộng. Tiếng sóng dạt dào. Họ ngồi xuống và hôn nhau, cảm thấy cái đêm rằm của hai mươi lăm năm trước như chỉ mới hôm qua đây. Khi Sơn cúi xuống để hôn vồng ngực thơm mát của người yêu như tại đây - lần đầu - ngày xưa, những giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi như mưa xuống tóc anh.
Hai người nhìn nhau bằng cái nhìn thăm thẳm, rồi Vân thầm thì:
- Cảm ơn trời đã cho em gặp lại anh… Bao đêm em đã cầu xin trời phật, cầu xin vong hồn ba cho em được gặp lại anh, chỉ cần gặp lại rồi có chết cũng được…
Sơn đưa một ngón tay lên bịt miệng Vân:
- Nói bậy! Gặp lại nhau thì mình phải sống với nhau, sao lại chết?
Vân im lặng một lúc lâu, cố nén tiếng thở dài. Sau bao tai biến của cuộc sống, nhất là sau cái chết thảm của ba ngay trước mắt nàng, trái tim nhỏ bé của Vân không đủ sức để chịu đựng, bắt đầu trở chứng. Những cơn đau thắt ngực thỉnh thoảng lại xuất hiện. Lần sinh Thủy, nàng bị hôn mê, suýt chết. Các bác sĩ ở Mỹ đã kết luận Vân bị bệnh động mạch vành, làm giới hạn lưu lượng máu đến cơ tim, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy cơ đột tử. Từ ấy đến nay, không ngày nào Vân không phải uống một viên Atenolol, một năm phải vào bệnh viện ít nhất hai lần để kiểm tra tim mạch, đặc biệt là lượng cholesterol trong máu. Nàng phải giữ gìn rất kỹ chế độ ăn uống và phải tập thể dục hàng ngày, có lẽ nhờ vậy mà thân hình vẫn rất đẹp… Gặp lại Sơn, Vân vui lắm nhưng đã mấy lần lên cơn đau lâm râm trong ngực, phải lén Sơn để ngậm viên Nitroglycerine cho qua. Chẳng sao cả, nàng chỉ mong con - tim - đã - vui - trở - lại của mình chịu đựng được qua những ngày này và đừng phá phách để nàng được thả sức chìu chuộng Sơn, rồi về lại Mỹ có sao cũng được. Được gặp lại Sơn và hạnh phúc như thế này, chỉ cần một ngày là đã quá đủ cho một đời, huống hồ gì nàng đã có hơn mười ngày!
- Đúng rồi, mình phải sống với nhau… - Vân thẫn thờ nhắc lại.
Sơn nhìn Vân đầy yêu thương:
- Anh chờ em một năm nữa thôi nhé.
Vân gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Sơn. Trong tiếng sóng ru rì rào, họ lại đắm đuối hôn nhau…
* *
Sau hai mươi lăm năm, Cồn Đất vẫn là một trại giam. Không còn ai vượt biên nữa, trại giờ dùng làm nơi giam giữ tội phạm trong tỉnh Hậu Giang, cải tạo họ bằng công việc lao động hàng ngày trong khi chờ mãn án. “Nước sông, công lính” làm sao bằng “nước sông, công tù”, Cồn Đất ngày nay khang trang, đẹp mắt hơn nhiều, chính là nhờ công sức của nhiều thế hệ con người đã đi qua lò tôi luyện này.
Tên tuổi và sự quen biết của Sơn đủ giúp anh tìm được một giấy giới thiệu đưa Vân vào trại thăm mộ bà Thành và xin hốt cốt trước khi nàng trở về Mỹ. Xuống bến đò gần cổng trại, Vân bồi hồi nhớ lại ngày nào cả nhà mình đã bị đưa vào đây một đêm đầu năm 1976 sau chuyến vượt biên đầu tiên không thành. Cuộc khám xét thô bạo lúc nửa khuya, rồi những khổ ải tưởng chừng không thể chịu đựng nổi, cuối cùng là cái chết thảm thương của bà Thành…, tất cả lại chiếu trở lại trước mắt Vân như một cuồn phim quay chậm. Vân thở dài. Tất cả rồi cũng qua. Và qua rất nhanh. Những cảm giác thù hận sục sôi ngày nào giờ cũng đã lắng hết xuống đáy lòng. Chỉ là chuyện số phận của con người trong chiến tranh, và thậm chí phần nào cũng là do chính họ. Nếu gia đình Vân vẫn ở lại Sài Gòn sau ngày 30 tháng Tư, thì ông Thành chỉ phải đi học tập một thời gian, sau đó cả nhà sẽ được người Mỹ cho đi qua. Hoặc nếu họ chạy về Cần Thơ sớm một chút thì đã được cậu Cầm đưa lên tàu, đâu phải về tận Phụng Hiệp làm gì?... Sau buổi cầu siêu cho những người đã chết trên chiếc tàu vượt biên của ông Kim Sang diễn ra tại ngôi chùa trên đồi tín ngưỡng ở Pulau Bidong, vị đại đức trụ trì đã khuyên mọi người còn lại nên quên đi tất cả chuyện cũ để bắt tay vào cuộc sống mới, bởi khoan dung chính là lễ vật lớn nhất của đời người. Lần đầu tiên Vân được khuyên nên tha thứ cho tất cả, bởi sự sắc không vô thường của số kiếp con người, mọi thứ nhân quả đều đã được định sẵn, chẳng nên oán hận nhau làm gì. Trở về nước và gặp lại những cảnh cũ người xưa, Vân chỉ thấy lòng dịu đi chứ không trách hận gì ai cả. Đường xá, nhà cửa… tuy chưa bằng các nước chung quanh nhưng so với ngày xưa đã tiến bộ nhiều lắm, khác hẳn những gì mà số người Việt chống đối ở Mỹ hằng tuyên truyền. Điều quan trọng Vân nhìn thấy là cuộc sống rất tấp nập, sôi động. Hầu như mọi người đã quên hết chuyện quá khứ tự lâu rồi để cùng chung tay xây dựng quê hương. Còn nghèo nhưng vui, đó mới là điều không phải nước nào cũng dễ có.
Đến quán nước gần cổng trại, giờ đã là một quán nhậu kiêm tiệm tạp hóa đầy ắp hàng hóa, Vân lại như thấy chính là Tâm đang ngồi nhấp nhổm ở chiếc bàn sát bên đường chờ nàng, cái hôm nàng và ông Thành được Ba Nhỏ vào rước về lại Hiệp Hưng. Tâm đã yêu nàng biết bao nhiêu, một tình yêu đầy sự chịu đựng đáng thương, chỉ tiếc là nàng không thể yêu lại, dù chỉ bằng một nửa tình yêu của anh dành cho, như anh hằng ao ước. Làm sao có thứ tình yêu nào chỉ bằng một nửa tình của người khác, cũng như làm sao có thể chỉ yêu bằng một nửa trái tim được nhỉ? Cũng như Sơn, nỗi ân hận lớn nhất của Vân giờ đây chính là việc mình đã đón nhận một tình yêu trong khi lòng không thể đáp ứng. Đó chẳng khác nào một tội ác.
Từ trong quán bất ngờ vang ra tiếng gọi tên Vân, rồi một người đàn ông trung niên mập mạp mừng rỡ chạy ra chặn đường hai người:
- Vân đây rồi! Biết là trước sau cũng gặp lại Vân ở đây mà!
Đó chính là Ba Nhỏ!
Anh kéo ngay Vân và Sơn vào quán, ngồi ở cái bàn sát bờ sông Hậu, mát rượi.
Sau sự cố say rượu móc súng đòi bắn chú rể trong cái đám cưới giả của Vân và Tâm, Ba Nhỏ bị kỷ luật rút về tỉnh rồi cho lên Thủ Đức học một thời gian. Anh lại buồn tình ra chợ Tăng Nhơn Phú nhậu và quậy, lại bị kỷ luật, cuối cùng tự nộp đơn xin ra khỏi ngành, về làm ruộng cho khỏe. Giờ anh đã có vợ con, là chủ mấy đìa tôm và việc đầu tiên khi bắt đầu có nhiều tiền chính là việc đi mua lại cái quán này để chờ đợi ngày Vân trở về. Ba Nhỏ tin chắc ngày ấy rồi sẽ đến, bởi trong trại vẫn còn mộ bà Thành nằm đó. Anh về đây mở quán là để hi vọng có ngày gặp lại Vân, nhưng lâu quá vẫn không thấy nàng về rồi duyên nợ đẩy vào tay anh một cô vợ quê phốp pháp mắn đẻ, thằng lớn nhất trong bốn đứa con giờ đã mười lăm tuổi.
Mừng Vân xong, Ba Nhỏ quay qua Sơn, chỉ nhíu mày vận dụng năng khiếu công an một cái là nhớ ra ngay:
- Xin lỗi tôi quên tên anh rồi, nhưng hồi đó đã gặp anh ở trường Thanh niên xung phong phải không? Anh dám qua mặt công an, gan lắm đó! Tôi biết mà, biết hai người yêu nhau lắm, vậy mà sao hồi đó tôi khùng điên quá, đòi chen vô giữa làm gì vậy không biết? Lại còn đi ghen với thằng con chủ tiệm vàng nữa! Vân đâu có yêu nó chút nào đâu…
Vân ngắt ngang lời Ba Nhỏ:
- “Thằng con chủ tiệm vàng” bây giờ vẫn là chồng của Vân đó anh!
Ba Nhỏ trợn mắt nhìn hai người rồi bẽn lẽn:
- Vậy à? Tôi tiếp tục chẳng hiểu gì cả! - Rồi anh quay qua hỏi Sơn - Anh tên gì?
Sơn cười:
- Tôi tên Sơn.
Vân chen vào:
- Ảnh bây giờ là nhạc sĩ Minh Sơn, nổi tiếng lắm đó anh Ba.
Ba Nhỏ à lên một tiếng:
- Nhớ rồi! Vân và Sơn… Hồi đó tôi đã nghĩ hai người như mây với núi, yêu nhau là phải rồi… Thôi, nói cho tôi nghe đi, hai người về đây đi thăm mộ bà già phải không?
Biết ý định của Vân, Ba Nhỏ phẩy tay:
- Chuyện nhỏ! Trưa rồi, hai bạn cứ ngồi đây ăn uống nghỉ ngơi cho thoải mái, chút nữa tôi dắt vào trại. Vân nhớ thằng Năm Đực không? Trung tá rồi đó! Nó đi lòng vòng một thời gian rồi lại quay về đây làm quản đốc trại này. Mẹ nó chớ! Thằng Ba Nhỏ này mà không yêu đương lộn xộn thì bây giờ cũng phải là thủ trưởng của nó tới mấy cấp!
Nói xong Ba Nhỏ cười hà hà đầy vẻ thích chí. Thấy anh hoàn toàn vui vẻ, Vân cười:
- Thì hồi đó Vân cũng nhắc anh rồi.
Ba Nhỏ lại cười vang:
- Lúc đó có Trời xuống mà nhắc! Thôi được rồi, ông này bây giờ là nhạc sĩ Minh Sơn à? Chắc nhậu được ngon lành chớ gì? Để tôi nói con gấu mẹ vĩ đại làm mấy dĩa mồi rồi cho đứa nào vô trại kêu thằng Năm Đực ra ngồi lai rai luôn. Xong một cái là nó ký giấy, mình giải quyết liền trong chiều nay đỡ mất công hai bạn.
Món quà cuối cùng Ba Nhỏ tặng cho Sơn và Vân khi chia tay với hai người chính là ba lá thư của Vân gởi không tới tay Sơn, giờ đã ố vàng. Ba Nhỏ thở dài, rơm rớm nhìn thẳng vào mắt cả hai:
- Từ rất lâu tôi chờ Vân về chỉ để nói lời xin lỗi này. Có ông Sơn đây, cho tôi xin lỗi luôn. Tôi bậy quá, làm hư hết chuyện của hai bạn!
Vân nhẹ nhàng cầm tay Ba Nhỏ:
- Thôi được rồi, anh Ba đừng bận lòng nữa… Chuyện đã qua rồi.
Ba Nhỏ thở hắt ra:
- May mà cuối cùng hai bạn đã gặp lại nhau, nếu không thì tội của tôi chắc không được khoan hồng đâu.
Sơn mỉm cười nâng ly rượu chuối hột cuối cùng lên:
- Cạn ly, anh Ba!
Trên đường về, anh chọc Vân:
- Ông Ba Nhỏ còn thương em ghê lắm đó nghe! Ổng về đây mở tiệm là để đợi em đó. Không có anh, dám ổng dẹp tiệm đi theo em luôn quá!
Vân lắc đầu:
- Trước khi có vợ con thì có thể, chứ bây giờ không có chuyện đó đâu.
Rồi nàng thở dài:
- Ổng cũng dễ thương quá chứ!
Tiếng cười thoải mái và ánh mắt trong veo của Ba Nhỏ cho Vân hiểu anh đã thật sự quên được nàng, thậm chí còn coi đó là chuyện khùng điên, ngu ngốc. Có lẽ anh đã quên được Vân từ khi có vợ con. Vậy tại sao khi đã có con với Tâm, Vân vẫn không thể quên được Sơn? Hay như theo lời kể của Sơn, anh chưa một ngày không nhớ đến nàng, dù bên cạnh có Liên và đứa con trai? Tình yêu của họ sao bướng bỉnh vậy?
Như cùng ý nghĩ với Vân, Sơn choàng tay qua ôm vai nàng:
- Anh đã làm gì để được em yêu quá vậy?
Vân chỉ im lặng. Đã bao đêm nàng cũng tự hỏi vì sao mình cứ mãi yêu Sơn để rồi không thể nào tìm được câu trả lời. Tình yêu… Làm gì có một công thức nào và một câu trả lời khuôn mẫu nào. Tất cả dường như chỉ là chuyện duyên nợ. Điều gì buộc Vân phải lặn lội về đây tìm Sơn để trả cho anh món nợ tình này? Để kiếp sau chẳng nợ nần gì nhau nữa? Hay chỉ gây thêm nợ để kéo dài thêm một kiếp khác?
Cánh cửa kính cách ly ở sân bay Tân Sơn Nhứt chợt nhòe nhoẹt hẳn khi Vân quay lại nhìn Sơn lần cuối trước khi bước vào khu vực làm thủ tục xuất cảnh về Mỹ. Chân nàng nặng trịch bước đi không đành, sau một Sandra đang tíu tít với ba cái valise lớn chứa đầy hàng hóa mua ở Việt Nam. Phía bên kia cánh cửa, Sơn ngây nhìn người yêu như muốn thu hút hết hình ảnh của Vân vào tâm khảm. Họ đã hẹn nhau sẽ gặp lại trễ lắm là sau một năm nữa để sẽ sống hẳn với nhau, nhưng không hiểu sao cả hai cùng thấy quá lo âu trong phút chia tay này. Vì họ quá yêu nhau hay vì một linh cảm rằng định mệnh chưa bao giờ tử tế với họ lâu như vậy? Nằm bên Sơn, đêm nào chợt tỉnh giấc Vân cũng cảm thấy như mình đang mơ. Hạnh phúc mà nàng đang được hưởng cứ như không có thật, và phải chăng lần chia tay này sẽ một lần nữa đưa họ trở về với số phận khắc nghiệt?
* *
Vân không giấu Tâm chuyện nàng đã tìm được Sơn, nhưng không đành lòng nói thật rằng mình đã có gần hai tuần trăng mật với người tình cũ, dù trong mấy năm sau này Vân và Tâm hầu như đã ly thân.
Thể lực Tâm vốn không khỏe, chuyện tình dục lại không hề được vợ chìu chuộng, hưởng ứng, nên chẳng còn mấy hào hứng, dạo sau này còn vướng thêm bệnh tiểu đường, coi như… thua! Vân chỉ càng mừng vì thoát được cảnh trân mình chịu đựng. Giữa năm 2000, Tâm bắt đầu bị biến chứng mờ mắt, không còn khả năng đứng coi tiệm kim hoàn được nữa, phải giao lại cho vợ chồng Út Ngân, chỉ thỉnh thoảng buồn tình anh mới ra ngồi chơi còn không thì lui về nằm nhà nghe nhạc đỡ buồn. Anh và Vân vẫn ở riêng mỗi người một nhà, cách nhau mấy chục dặm đường. Anh được thừa hưởng căn nhà của ba mẹ ở Westminter, cả hai đều đã nối nhau qua đời trước đó vài năm, còn Vân thì vẫn ở căn hộ thuê ở Studio City vì không xa lắm chỗ làm của nàng mà lại gần trường Thủy. Thương ba, hàng tuần Thủy đều ghé tới đón Tâm về ở chơi với Vân, cả nhà đi ăn uống với nhau thật đầm ấm. Dù sao, Tâm vẫn là một người bạn tốt nhất của đời Vân.
Hôm cùng Sandra về Việt Nam, Vân chỉ nói với Tâm mục đích chuyến đi nhằm hướng dẫn một người khách Mỹ kết hợp đi tour để tìm hiểu cơ hội kinh doanh, theo đề nghị của họ với công ty của ông bà Cohen. Chỉ khi trở lại Mỹ, Vân mới cho Tâm biết nàng đã tình cờ gặp lại Sơn ở thành phố Hồ Chí Minh, giờ là một nhạc sĩ nổi tiếng, đồng thời đưa anh coi một tấm hình nàng, Sandra và Sơn chụp chung ở nhà hàng Ra Khơi. Tâm đeo kính vào và nhìn tấm hình thật lâu, xong đưa lại Vân:
- Anh Sơn đã có gia đình chưa?
Vân chỉ nói một nửa sự thật:
- Anh ấy đã có vợ và một con trai, lớn hơn con mình gần hai tuổi.
- Em có chụp tấm ảnh nào với gia đình anh Sơn không?
Đến nước đó thì Vân đành nói dối:
- Em đưa bà Sandra đi liên miên, chỉ gặp riêng anh Sơn được một lần này mà thôi.
- Hôm em về lại đây, anh ấy có đưa em ra sân bay không? - Tâm lại hỏi.
Vân cố nén tiếng thở dài vì biết Tâm sẽ không tin nếu mình tiếp tục giấu:
- Dạ có.
- Chỉ một mình anh ấy ra đưa em?
- Dạ.
Chỉ vậy thôi, rồi Tâm không nói gì nữa. Vân biết chắc chắn anh không yên lòng chút nào, bởi hơn bất cứ ai trên đời này, Tâm thừa hiểu Vân chỉ yêu một mình Sơn và tình yêu ấy đến giờ vẫn chưa phai. Tâm im lặng, không có nghĩa là anh không quan tâm đến chuyện Vân gặp lại Sơn. Có thể anh sợ nhắc đến chỉ làm Vân buồn vì hoàn cảnh của cả hai người giờ đã yên bề, hoặc cũng có thể chính anh sẽ phải đối diện với một nguy cơ tan rã gia đình, vì cho đến giờ Vân vẫn là một người vợ không hôn thú của anh, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Quả nhiên, khi gặp lại vào tuần sau, bất ngờ Tâm hỏi Vân khi chỉ có hai người ngồi lại nơi bàn ăn:
- Anh Sơn có hạnh phúc không?
- Em không hỏi chuyện gia đình anh ấy. - Vân tránh né.
- Theo anh thì anh ấy không có hạnh phúc. Cả tuần qua anh đã nghe hết những ca khúc của Sơn và anh biết… anh ấy vẫn còn yêu em…
Hai người cùng im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Tâm gọi Thủy đưa anh về và trước khi ra xe đã đặt nhẹ một tay lên vai Vân:
- Anh rất yêu em. Nhưng anh thấy em khổ tâm quá nhiều rồi… Sắp tới em muốn sao cũng được, anh không bao giờ trách em…
Nói vậy nhưng sức khỏe của Tâm suy sụp nhanh sau ngày đó, trong khi những cái mail của Sơn thì không ngừng hi vọng về khả năng “châu về Hiệp Phố” của Vân và anh. Trong đêm cuối ở khách sạn Bình Yên, anh và Vân đã bàn nhiều về dự định sắp tới. Anh giờ hoàn toàn tự do, còn Vân có chồng nhưng không hôn thú, chuyện chia tay không khó, nhất là khi nàng và Tâm gần như đã sống ly thân. Họ dự định dành năm 2001 cho Vân giải quyết xong chuyện gia đình để năm sau sẽ chính thức chung sống. Vân thật lòng thích về Việt Nam ở luôn hơn là đưa Sơn qua bên ấy sống một cuộc sống mà nàng tin sẽ không phù hợp với anh chút nào. Ở Mỹ, chỉ có thể rảnh vào ngày cuối tuần, thường người ta phải dành cho gia đình. Và đã đi nhậu thì không thể lái xe được, phải nhờ vợ hoặc con đưa đến quán, hẹn đúng giờ đến rước bóp kèn một cái là phải móc tiền ra trả phần mình rồi ra về ngay. Anh sẽ tìm đâu ra những buổi chiều chỉ cần nhấc điện thoại hú một tiếng là có ngay vài “chiến hữu” tụ tập lại ở một cái quán nào đó để lai rai đỡ buồn? Sẽ tìm đâu ra bầu không khí và khung cảnh thoải mái quen thuộc để dễ dàng có cảm hứng sáng tác, ở một nơi mà cuộc sống cứ hối hả hối hả xô vào lôi mình chạy theo nó? Rồi anh sẽ héo rũ như một cái cây bị bứng mất rễ đem trồng nơi khác, như rất nhiều người đến tuổi trung niên mới qua nương thân xứ người, khó lòng bắt kịp một nhịp sống khác hẳn…
Việc sức khỏe của Tâm ngày càng tệ hơn đã làm Vân ray rứt rất nhiều. Có thể nào nàng bỏ được Tâm giữa lúc này? Rồi nỗi nhớ Sơn một thời gian dài bị chôn vùi bắt đầu ào ạt trở lại, sau những ngày hạnh phúc tuyệt đỉnh của hai đứa… Vân mất ngủ liên tục, người hốc hác hẳn. Một hôm, khi vừa dừng xe tại bãi đậu gần công ty và mở cửa bước xuống, một cơn đau nhói ngực chợt ập tới xô Vân ngã sấp mặt xuống đất, ngất xỉu. Vài người đi đường thấy vậy vội gọi xe cứu thương đến đưa Vân vào bệnh viện, với một bên mặt trầy trụa ướt máu và một ngón tay chống xuống đất bị gãy. Được báo tin khi đang ở nhà một mình và không cách nào liên lạc với Thủy vì con bé đang trong giờ học phải tắt điện thoại di động, Tâm quýnh quáng tự lái xe chạy vào bệnh viện khi mắt chỉ còn nhìn thấy lờ mờ, trong một cua quẹo vì tránh một chiếc xe ngược chiều anh đã đâm vào một gốc cây bị gãy cả hai chân, may mà gối hơi bảo vệ đầu và ngực còn bung ra được. Khi cơn sốc tim đã qua, chính Vân lại là người phải thường xuyên vào bệnh viện thăm Tâm. Đúng là họa vô đơn chí cho hai vợ chồng!
Mỗi lần Vân vào ngồi cạnh Tâm là anh lại đưa tay cầm chặt tay nàng và nhìn nàng bằng đôi mắt thật tội nghiệp. Vân chỉ biết thở dài. Sau bao khổ đau, giờ đây số phận mới trả lại người yêu duy nhất cho nàng, mọi chuyện chỉ còn đợi nàng quyết định thì hầu như nàng lại… không thể. Sandra biết chuyện, cười Vân, nói bọn châu Á tụi mày thật lạ, mỗi người chỉ có một cuộc đời vài chục năm này mà thôi, sao không biết sống theo ý mình, với người mình yêu, làm những gì mình thấy vui thích, mà lại cứ phải sống vì những ràng buộc vô nghĩa. Sandra khuyên Vân tốt nhất là chia tay với Tâm cho xong, không yêu mà cứ ở với nhau, như vậy mới là vô đạo đức. Sơn qua đây cũng được mà Vân về Việt Nam cũng OK, cứ sống bên nhau là được rồi. Cô nàng còn nhắc Vân nên lo cho Sơn thay vì chiều nào cũng vào bệnh viện ngồi cho Tâm cầm tay. Cần khuyên Sơn đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, bộ gan chịu không nổi đâu. Trong lần đi Việt Nam vừa rồi, Sandra đã thấy tròng mắt và nước da Sơn hơi vàng, dấu hiệu bệnh lý về gan, Vân cần nhắc anh đi kiểm tra sức khỏe ngay…
Vân làm theo lời khuyên của Sandra ngay và sau đó Sơn gởi mail qua trả lời, trấn an nàng là anh đã đi kiểm tra, không có vấn đề gì để Vân phải lo. Họ vẫn liên lạc hàng ngày qua mail, thỉnh thoảng lại hẹn nhau ngồi chat đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bày tỏ tình yêu nỗi nhớ của mình qua từng kỷ niệm cũ. Chỉ có một điều Vân còn giấu Sơn: nàng chưa thể nói lời từ biệt cùng Tâm trong năm 2001 như đã tính. Sau những lá thư thúc hối không được như ý, Sơn bắt đầu chán nản. Lần nào Vân gọi điện về vào buổi tối bên Việt Nam, gần nửa đêm vẫn nghe quanh Sơn có tiếng cười nói ồn ào của một quán rượu. Thế rồi gần cuối năm, những cái mail hàng ngày của Sơn chợt ngắn hẳn, hầu như anh không còn kể chuyện gì mà chỉ là vài dòng thăm hỏi Vân. Sơn còn cho biết lúc này anh rất bận, đi công tác tỉnh liên miên. Tuy nhiên, dịp Noel và Tết dương lịch, Sơn vẫn gởi tặng Vân một cái thiệp chúc do chính tay anh vẽ, như thông lệ hồi xưa. Chỉ có điều bức tranh không được sắc nét lắm, dường như Sơn đang rất vội. Vân lo âu gọi điện thoại về cho máy cầm tay của Sơn, nghe giọng anh vẫn vui vẻ bình thường thì mới yên lòng.
Đêm bảy tháng Một năm 2002, Vân bỗng thấy người mệt mỏi kỳ lạ và nôn nao không sao ngủ được. Vừa chợp mắt được chút xíu bỗng nàng giật mình thấy chính là Sơn đang đứng ở đầu giường nhìn mình đăm đăm, trong mơ mà rõ ràng y như đời thật! Vân hốt hoảng choàng dậy, nhìn đồng hồ thấy đã ba giờ sáng, ở Việt Nam bây giờ là khoảng sáu giờ chiều. Nàng bấm điện thoại gọi về cho Sơn thì gặp con trai anh. Cu cậu ấp úng cho biết hôm nay Sơn đi công tác bỏ quên máy di động ở nhà, rồi cúp ngay máy. Vân mỉm cười khẽ lắc đầu cho tính đãng trí của Sơn và tính hay lo của mình, rồi uống một viên Ambien cho dễ ngủ. Sáng dậy nàng vẫn cố gắng ăn chút ít rồi lái xe đi làm, vì sau đợt nghỉ Giáng sinh và Năm mới, công việc dồn lại rất nhiều. Lúc mười một giờ sáng, khi nhổm dậy để vói lấy các trang giấy vừa in xong, cơn đau cuối cùng của đời Vân ập đến. Nghe có tiếng động mạnh ở phòng bên, ông bà Cohen chạy sang thì thấy cô nhân viên của mình đang ôm ngực nằm sóng soài trên sàn…
Chú thích:
[63] Dòng sông cô đơn trôi hoài ra vòng tay mở rộng cửa biển. Dòng sông cô đơn thở dài hãy chờ em, em đang trở về đây... Anh có vẫn là của em không? Em cần tình yêu của anh.