← Quay lại trang sách

Chương 1

Fu Yung cảm nhận rõ rệt ánh mắt khẩn cầu của tay cấp dưới Li Tang, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện trả lời. Gã con trai ngồi bất động, ánh mắt trân trân hướng tới dòng Hudson trước mặt.

Cả hai gã trai người Tàu đang ngồi trong một chiếc xe chở hàng loại nhỏ, nhãn Ford và màu xám, bên ngoài có sơn tên của một doanh nghiệp Tàu chuyên phụ trách việc cung cấp phụ liệu cho tàu thủy miền châu Á. Nhưng nếu có hỏi, chắc chắn người ở hãng chẳng một ai biết đến sự tồn tại của chiếc xe này. Biển số xe cũng giả tạo như hàng chữ sơn trên xe vậy.

Mới 7 giờ sáng, trời đã rất oi. Ngày hôm nay sẽ còn rất nóng, sẽ còn vắt kiệt đến giọt mồ hôi cuối cùng của mỗi người dân New York.

Fu Yung nhìn về hướng dãy nhà hải quan đứng cách chúng chẳng bao xa. Khu vực hoàn toàn yên ắng.

Tàu Shanghai Express đã trễ quá một tiếng đồng hồ rồi. Lẽ ra nó phải có mặt ở đây từ 6 giờ, vậy mà giờ vẫn hoàn toàn chưa có một dấu hiệu gì. Suốt cả một tiếng đồng hồ ngồi chờ, hai gã trai chỉ nhìn thấy có hai con tàu kéo lầm lũi đi qua.

Fu Yung vất vả chống chọi với ý muốn bước ra khỏi xe, đi về hướng dãy nhà hải quan để hỏi xem liệu họ có biết gì về Shanghai Express hay không, hoặc đi hỏi bộ phận phụ trách cảng. Một tiếng đồng hồ quả là rất dài khi người ta phải chờ đợi, nhưng mặt khác, nó lại chưa phải là khoảng thời gian đủ lớn để người ta phải thật sự lo lắng.

Đúng 8 giờ, sau khi ra lệnh cho Li Tang ngồi yên tại chỗ, Fu Yung mở cửa xe ra. Hắn thong thả đi tới dãy nhà hải quan rồi bước vào phòng trước. Trong thái độ nửa khúm núm giả tạo, nửa lo lắng thật sự, hắn bước đến gần quầy gỗ. Đằng sau quầy có một công chức trung niên, anh ta đã ngẩng lên và nhìn gã chăm chú ngay từ khi Fu Yung bước qua ngưỡng cửa.

— Xin lỗi quí ông, - Fu Yung thoáng tỏ vẻ cúi chào. - Chúng tôi đang chờ một con tàu từ Thượng Hải, chúng tôi có nhiệm vụ cung cấp thực phẩm và đồ dùng vật dụng cho thủy thủ đoàn. Theo lịch thì nó phải tới đây từ 6 giờ.

— Con Shanghai Express phải không?

— Vâng, thưa ông.

Viên công chức nhún vai, vẻ buồn phiền.

— Cả chúng tôi cũng đang chờ nó đây. Nhưng mà đừng lo, rồi thế nào nó cũng sẽ tới nơi thôi, con tàu cũng già lắm rồi.

— Nhưng cho tới nay, lần nào nó cũng đến rất đúng giờ, thưa ông!

Viên công chức lại chỉ biết nhún vai lần nữa, rồi giơ tay về phía điện thoại.

— Thôi được, để tôi hỏi xem người phụ trách cảng có biết tin không.

Nhưng cả trong văn phòng phụ trách cảng cũng không một ai nhận được tin gì mới. Fu Yung cảm ơn, rồi rời dãy nhà hải quan.

Li Tang nhìn hắn đầy mong đợi khi Fu Yung bước lên xe, nhưng gã trai chẳng nghĩ đến chuyện kể lể với đàn em. Li Tang chỉ cần theo dõi cuộc nói chuyện của hắn qua điện thoại về văn phòng là đủ rồi.

Gã trai người Tàu rút chiếc điện thoại di động được cất trong một chiếc bao nhỏ khâu vào phía trong cánh cửa bên người lái. Hắn chọn số. Người đầu dây bên kia nhấc máy ngay lập tức.

— Fu Yung đây, - hắn ta lên tiếng. - Tàu vẫn chưa đến, không một ai biết có chuyện gì xảy ra.

Phía đầu dây bên kia im lặng một thoáng.

— Hai anh chờ ở đó cho tới khi con tàu xuất hiện, hoặc cho tới khi nhận được tin! - Phía bên kia ra lệnh.

Fu Yung nhận lệnh rồi tắt máy. Li Tang nhìn hắn vẻ dò hỏi:

— Không biết con tàu có bị làm sao không?

— Vớ vẩn! Nó già rồi. Chắc gặp chuyện trục trặc nhỏ thôi, - Fu Yung nói át đi, dù bản thân hắn cũng chẳng mấy tin vào lý lẽ đó.

Bản năng và kinh nghiệm cho hắn biết đằng sau sự trễ muộn của Shanghai Express không chỉ là một trục trặc về kỹ thuật. Con tàu đã rời bến rất đúng giờ ở Thượng Hải, bọn chúng biết chắc như vậy. Mặc dù vẻ ngoài không còn là con tàu trẻ trung nhất, nhưng chủ nhân của Shanghai Express luôn giữ nó ở trạng thái kỹ thuật hoàn hảo. Chỉ có điều rất ít người biết chuyện đó.

10 giờ sáng, đoạn cảng đón chờ Shanghai Express vẫn nằm trong trống vắng. Nỗi bất an trong lòng Fu Yung mỗi lúc mỗi lớn thêm, dù gã trai cố gắng không biểu lộ ra ngoài. Nhưng khi thấy đã giữa trưa mà con tàu vẫn chưa về bến, Fu Yung quyết định gọi điện một lần nữa về văn phòng.

***

Graham Hall thở ra nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe taxi lăn bánh vào khuôn viên của phi trường JF Kennedy sớm hơn anh dự đoán.

Buổi sáng hôm nay, có vẻ như cả cuộc đời này đều xoay sang chống đối anh. Đầu tiên, anh không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, dậy quá trễ; rồi tới cái máy cạo râu điện lăn ra hỏng, khiến anh phải cạo bằng dao. Cuối cùng, Graham Hall lại phải chờ mãi taxi mới tới cho.

Khởi hành muộn như vậy, dĩ nhiên cái taxi phải cùng anh dừng chân biết bao nhiêu lần trong những khúc kẹt xe giữa giờ cao điểm.

Nhưng bây giờ thì Graham Hall cuối cùng cũng đã đến được phi trường. Đứng trước mặt anh còn tới một nửa tá người cũng đang chờ ở quầy vé hạng nhất của hãng Cathay Pacific. Anh đặt chiếc vali đắt tiền của mình xuống đất, thả lỏng người vào tư thế nghỉ ngơi.

Hàng người tiến nhanh về phía trước. Graham Hall thậm chí không có đủ thời gian để đốt thuốc lá. Nhưng chẳng sao, vào tới phòng đợi hút thuốc cũng còn kịp. Cứ để cảm giác thèm thuốc chờ thêm chút nữa.

— Xin mời ông! - cô nhân viên dưới đất vừa chìa vé cho Graham Hall vừa tặng vị khách một nụ cười dịu dàng. Người đàn ông gật đầu thân thiện rồi đi qua cánh cổng ngăn, tiến vào phòng chờ, đợi chuyến bay sang Hồng Kông.

Dần dần anh đã cảm thấy dễ chịu hơn. Nỗi vất vả trầm trọng nhất đã qua đi, anh đã đến phi trường kịp thời, đồ đạc của anh đã được đưa vào phía trong, giờ thì anh ngồi ở phòng chờ, chuẩn bị tinh thần cho một chuyến bay dễ chịu. Thở ra khoan khoái, Graham Hall ngồi xuống một chiếc ghế bành êm ái, đưa tay rút bao thuốc lá.

"Tách", có tiếng bật lửa nhè nhẹ ngay sát bên anh.

— Ông dùng lửa chứ? - Một chàng trai, người châu Á trẻ tuổi mặc một bộ complê màu xám rất đắt tiền cúi sang phía Graham Hall, phục vụ anh bằng một chiếc bật lửa bằng vàng.

— Cảm ơn, rất cảm ơn anh! - Graham Hall cúi đầu xuống, rít một hơi thuốc thật sâu.

Trong tích tắc đầu tiên, anh hầu như không cảm nhận được cú châm. Chỉ sau đó vài giây đồng hồ, Graham Hall mới nhận ra có cái gì vừa chích khẽ vào cổ mình.

Thật ra nó không gây cảm giác đau, và chắc chắn cú chích chỉ kéo dài chưa được một giây đồng hồ. Theo phản xạ, Graham Hall đưa bàn tay lên gáy, sờ vào chỗ bị chích. Nhưng trước khi ngón tay anh sờ tới nơi, mũi chích bắt đầu cháy lên, lan ra. Ngón tay anh không cần phải tìm tòi nữa. Cảm giác cháy nhanh chóng được thổi bùng lên, mạnh mẽ hơn. Graham Hall có cảm giác nó đã xâm chiếm toàn phần gáy anh, rồi đốt cháy cả bờ vai anh, rồi ngoác răng ngoạm xuống thân thể anh như dã thú. Cảm giác cháy phi xuống đến tim, nó thúc tim anh bốc lửa, rồi chớp nhoáng nổ bung, phi ra muôn vàn tia lửa đỏ.

Graham Hall muốn thét lên, nhưng chỉ những âm thanh nghẹn ngào sặc sụa trôi được tới gần bờ môi anh. Cơ thể anh căng lên một lần cuối dưới những áp lực quá lớn, thế rồi nó chùng xuống, người đàn ông gục đi trong lòng ghế bành.

Điếu thuốc lá rơi khỏi những ngón tay đã hết sức và tiếp tục lăn trên nền đất. Gã đàn ông vừa châm lửa cho anh cúi xuống nhặt nó lên, đứng dậy để ném nó vào một chiếc gạt tàn gần đó. Một gã trai người châu Á thứ hai, cho tới nay vẫn ngồi phía sau Graham Hall, đưa mắt bao quát toàn bộ phòng chờ để tin chắc rằng chẳng một ai để ý tới bọn chúng. Thế rồi làm ra vẻ vô tình, gã khéo léo thò một ngón tay vào cổ Graham Hall, đúng nơi động mạch, kiểm tra xem nạn nhân đã chết thật hay chưa.

Gã trai vừa nhặt đầu thuốc lá quay lại, cúi người cầm lấy chiếc cặp tài liệu của Graham Hall, trong khi kẻ thứ hai lúc đó đã bỏ đi và đang bước chân qua ngưỡng cửa phòng chờ. Không một ai để ý tới hắn, và cũng chẳng một ai để ý tới gã đàn ông thứ hai, kẻ đã châm lửa cho Graham Hall hút thuốc.

Trong bãi đậu xe rộng mênh mông của phi trường, hai gã đàn ông gặp lại nhau. Chúng cùng bước lên một chiếc xe Chevy màu trắng rất đỗi bình thường. Đúng vào thời điểm máy bay cất cánh về hướng Hồng Kông, hai tên giết người rời phi trường JF Kennedy và quay trở lại hướng Manhattan.

***

Người đàn ông bước chân vào phòng làm việc của chúng tôi hôm nay trông như một gã ăn chơi ngông cuồng và đáng tiếc là cũng cư xử như một thứ nhà giàu thất học, điều mà chúng tôi cay đắng nhận ra chỉ sau vài giây đồng hồ. Nói một cách khác, ông Richard Kimberley là loại người mà cả Phil và tôi đều thấy khó ngửi.

Nhưng đó dĩ nhiên chẳng hề là lý do để người ta được FBI hỗ trợ. Chẳng thèm nghe lời mời, Richard Kimberley ném người xuống ghế, phi danh thiếp lên bàn làm việc. Tôi nhặt nó lên, đưa mắt liếc qua. Vị khách của chúng tôi là một nhà quản trị trong bộ phận bồi thường thiệt hại của hãng bảo hiểm Inter Globe Insurance xứ New York. Theo lời ghi trên danh thiếp, anh ta chuyên phụ trách "những nhiệm vụ đặc biệt".

Tôi đưa cho Phil cái danh thiếp có in hình một quả địa cầu hoành tráng, sáng chóe, rồi quay sang với Richard Kimberley.

— Chúng tôi có thể giúp gì được cho ông, thưa ông Richard Kimberley?

Giọng người đàn ông này nghe cũng cao ngạo, vênh váo y như vẻ mặt.

— Thì ông vừa đọc đây, hãng Inter Globe Insurance giao cho tôi chuyên trách những nhiệm vụ đặc biệt, - anh ta vừa mào đầu vừa quan sát tôi rất chăm chú, mong đánh giá hiệu ứng những câu văn đó.

Tôi không chuyển động bất kỳ một thớ thịt nào trên mặt, và điều này khiến người ngồi phía bên kia bàn thất vọng. Đường nét trên người anh ta chảy xị xuống.

— Ông hiểu không, mặc dù ở đây có ghi là bộ phận bồi thường thiệt hại, nhưng tôi chỉ quan tâm đến những vụ việc thật sự khó khăn, nơi chúng tôi có một đôi chút nghi ngờ.

Tôi gật đầu nhẹ. Cho tới nay, cả màn mở đầu chưa có gì đặc biệt. PhiI, ban nãy đã kịp ném tấm danh thiếp trở lại mặt bàn và thoải mái tựa người ra sau lưng ghế, giờ khoanh thêm hai cánh tay ra đằng trước ngực. Richard Kimberley nhìn anh bối rối.

— Hình như tôi không gây được mối quan tâm đặc biệt ở phía hai ông, - anh ta mím môi rồi lẩm bẩm.

— Làm sao chúng tôi quan tâm nổi? - Tôi đáp lại ngay. - Anh đã vào việc đâu.

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn tôi. Hình như đã lâu lắm rồi chưa có ai cư xử với anh ta như vậy. Thế rồi anh ta húng hắng giọng, ngồi thẳng người lên một chút. Khi Richard Kimberley tiếp tục nói, giọng anh ta rõ ràng đã bớt vẻ kiêu căng.

— Thôi được, vậy tôi vào việc chính. Trước đây hai ngày có một con tàu chở hàng tên là Shanghai Express bị nổ ở một vị trí cách New York chỉ vài hải lý. Chúng tôi mới nhận được tin này cách đây vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi tin rằng vụ này có những yếu tố bất bình thường, rất có thể là một vụ lừa tiền bảo hiểm. Con tàu được bảo hiểm với tổng giá trị 10 triệu đô la ở hãng chúng tôi.

— Mười triệu đô la cho một con tàu chở hàng vượt đại dương thì không phải nhiều đâu, - tôi nói.

— Đó là một con tàu già nua cũ kỹ, nó đã được hạ thủy cách đây tới gần 30 năm rồi. Nhưng bao giờ tình trạng kỹ thuật của nó cũng được giữ ở mức hoàn hảo. Mới năm ngoái, trước khi chúng tôi cho phép tàu tiếp tục hoạt động, chúng tôi đã mời chuyên gia đến xét nghiệm.

— Tại sao ông lại nghĩ là việc nó chìm xuống không có những lý do tự nhiên? - Phil nói. -Có người sống sót và khai như vậy chăng?

— Không, nhưng tình trạng kỹ thuật của con tàu, mức độ đáng tin cậy của nó cho tới nay và nhất là thông tin về thời tiết cũng như khu biển trong ngày hôm đó thật ra không cho phép một nguyên nhân tự nhiên dạng này tồn tại.

Richard Kimberley ngừng lại một đoạn ngắn, đầy dụng ý. Rõ ràng là anh ta còn một quân bài nữa trong ống tay áo.

— Sau khi con tàu gián đoạn liên lạc nhiều tiếng đồng hồ liên tục, người ta đã báo cho các cơ quan hữu trách. Lực lượng tuần tra bờ biển cũng như một con tàu của Thủy Quân Mỹ lúc đó đang tình cờ có mặt trong khu vực đã tiến hành đi tìm Shanghai Express. Vào ngày đầu tiên con tàu mất tích, người ta không hề phát hiện ra một dấu vết nào ở khu biển mà lẽ ra nó phải có mặt. Nhưng tới hôm qua, người ta thấy một vài mảnh tàu trồi lên, chắc chắn nó đã trôi ra khỏi con tàu và nổi lên trên mặt nước. Những mảnh vỡ mang dấu hiệu rõ ràng của một vụ nổ. Các chuyên gia đã khẳng định như vậy ngay sau lần xét nghiệm đầu tiên.

— Mặc dù con tàu Shanghai Express ở tình trạng kỹ thuật hoàn hảo, nhưng vẫn có thể vụ nổ đã xảy ra do một trục trặc kỹ thuật nào đó, - tôi phản lại. - Ví dụ một đoạn cáp đã bị mục, ví dụ một chỗ hỏng nào đó trong buồng máy, chắc chắn là có rất nhiều khả năng.

— Vâng, dĩ nhiên. Nhưng ý kiến của các chuyên gia là ở đây đã có kẻ đã dùng tới thuốc nổ, thể theo một số dấu vết mà họ tìm thấy trên các mảnh tàu.

— Shanghai Express có bao nhiêu người?

— Tám, hai người Mỹ, thuyền trưởng và sĩ quan chỉ huy.

Vậy là một vụ giết 8 người, nếu Richard Kimberley nói đúng.

***

Walter Simmons ngạc nhiên nhìn về hướng hai gã trai trẻ tuổi đang khoanh tay đứng tựa lưng vào chiếc xe Volvo đời mới của anh. Người đàn ông dừng phắt lại, cân nhắc xem có nên quay trở lại tòa nhà của câu lạc bộ để gọi báo cảnh sát. Nhưng rồi Walter Simmons thấy sáng kiến này không hay. Thật ra anh không biết hai người đàn ông kia là ai và họ muốn gì ở anh - đấy là cho trường hợp họ thật sự đang chờ anh, điều mà hiện giờ anh vẫn chưa chắc chắn.

Cũng có thể họ nhầm xe anh với xe người khác trong câu lạc bộ. Sẽ chỉ tổ mất mặt nếu vì vậy mà làm to chuyện và gọi đến cảnh sát. Walter Simmons nhớ ra là trong câu lạc bộ ít nhất cũng có ba người đàn ông khác đi xe Volvo. Người đàn ông quyết định bước tiếp.

Giống như mọi ngày thứ bảy khác, hôm nay Walter Simmons đến câu lạc bộ Tennis gần công viên Flushing Meadow, trong khi vợ anh cùng bạn gái đi dạo chơi trong khu Manhattan. Nói một cách chính xác hơn, đám đàn bà lại rủ nhau đi thăm tất cả các cửa hàng cửa hiệu thời trang.

Khi đến gần xe, Walter Simmons cố tạo vẻ mặt bình tĩnh. Cả hai người đàn ông trẻ tuổi, giờ anh mới nhìn rõ họ là người Châu Á, vẫn nhìn đăm đăm về hướng anh với hai gương mặt hoàn toàn vô cảm. Walter Simmons không biết phải xử sự ra sao. Cả hai người này không thèm nhúc nhích lấy một phân, không hề tỏ ý rời chỗ, mặc dù bây giờ rõ ràng họ phải nhìn ra rằng họ đang tựa vào xe anh. Có nên mở xe, đút đồ đánh Tennis vào khoang chứa, hay có lời giải nào khác?

Đột ngột, người đàn ông thấy mình đổ mồ hôi. Anh phải hắng giọng nhiều lần liên tiếp mới cất thành tiếng. Mà nói nên lời rồi, Walter Simmons lại đâm bực mình vì giọng anh đầy vẻ bối rối, thiếu tự tin.

— Xin lỗi ông, cho phép tôi vào xe chứ? - Anh dừng lại trước mặt hai gã con trai, lúc lắc chùm chìa khóa trong tay.

Thật ra mà nói, kể cả anh lẫn bất kỳ một thành viên nào khác của câu lạc bộ này đều không thể và không được phép rơi vào một tình huống ngớ ngẩn như bây giờ. Đây là một câu lạc bộ tương đối đắt tiền, toàn bộ khuôn viên được canh gác vô cùng cẩn mật. Người ta chú ý quan sát từng người vào và ngăn cản bất cứ kẻ nào không có phận sự. Vậy mà rõ ràng đứng trước mặt anh bây giờ là hai gã trai người châu Á mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Chúng điềm nhiên tựa vào xe anh, nhìn anh, mặt vô cảm.

— Ông Walter Simmons phải không? - Một trong hai tên thẳng người lên, tiến một bước về hướng anh. - Có phải ông Walter Simmons của hãng Future Technical Co.? - Gã bổ sung thêm.

Walter Simmons ngạc nhiên nhìn gã. Anh không tính đến câu hỏi này. Và lại càng không tính đến việc chúng biết tên anh, thậm chí biết cả tên nơi anh làm việc. Future Technical Co. là chủ nhân của một loạt các siêu thị kỹ thuật mang tên "FuTech" nằm dọc bờ biển phía Đông nước Mỹ, bán kỹ thuật giải trí, các trò chơi máy tính, máy tính, chương trình và tất cả những gì đi kèm cùng đĩa CD và băng Cassette. Walter Simmons phụ trách bộ phận mua hàng cho phần mềm và tất cả các vật thể ghi âm thanh, trực thuộc đại bản doanh của hãng tại Brooklyn.

— Ông quen tôi sao? - Giọng nói của mình bây giờ nghe đã chắc chắn hơn, Walter Simmons hài lòng thầm nghĩ. Việc gã con trai nêu tên anh và nêu tên hãng đã mang lại trong anh một cảm giác tự tin nhất định.

— Quen quá đi chứ. - Gã trai nói rồi nhìn anh từ đầu xuống chân, trong khi gã thứ hai vẫn tiếp tục tựa người vào chiếc xe Volvo đời mới.

— Chà, ông biết không, nếu ông muốn nói chuyện làm ăn, thì làm ơn liên lạc với văn phòng, cô thư ký sẽ...

— Xin lỗi ông, nhưng chúng tôi đã làm điều đó rồi mà không kết quả. - Gã trai trẻ tuổi đứng trước mặt anh khẽ lắc đầu. - Cô thư ký của ông là người rất thiếu thông minh, cô ta không cho phép chúng tôi nói chuyện với ông. Như thế là dại dột đấy.

Gã con trai này tỏ ra chật vật và khó khăn trong việc phát âm chữ 'r'.

— Vâng, cô ta dĩ nhiên được trả lương để giữ cho tôi không bị quấy rầy, - Walter Simmons tự tin đáp trả. Dần dần, anh thấy mình đang ở thế thượng phong, bởi một khi thư ký của anh từ chối không tiếp những gã trai này thì chúng chắc chắn không phải là người quan trọng. Suốt bao nhiêu năm trời, cô thư ký đã tỏ ra là người có linh cảm rất nhạy bén, cô ta có thể phân định rất chính xác đối tượng nào có ý nghĩa đối với hãng hoặc quan trọng đối với Walter Simmons.

— Hôm nay là ngày nghỉ, tôi đến đây để giải lao, thưa các quí ông, - anh nói tiếp. - Nguyên tắc của tôi là trong giờ nghỉ thì hoàn toàn không nói chuyện làm ăn, xin các ông thông cảm cho. Yêu cầu các ông để tôi vào xe...

— Ông rất thiếu lịch sự, ông Walter Simmons. - Gã trai đứng trước mặt anh nói rất khẽ, chỉ vừa đủ để Walter Simmons hiểu, nhưng vẻ đe dọa vẫn hiện rất rõ qua từng âm thanh. - Có một người rất muốn nói chuyện với ông, ông Walter Simmons.

Đột ngột, cả hai gã trai kẹp Walter Simmons vào giữa và kẻ lên tiếng ban nãy tóm lấy khuỷu tay phải của anh, ấn cho nó đau điếng.

— Ông ấy đang ngồi trong chiếc xe Cadillac đằng kia, thưa ông Walter Simmons. Mời ông đi cùng với chúng tôi!

Walter Simmons muốn phản đối và thật sự anh đã chống chân xuống đất, trì người lại. Nhưng chỉ trong một tích tắc sau đó, người đàn ông bật hét lên. Cảm giác đau như lửa cháy xộc thẳng từ khuỷu tay phải lên vai. Anh có cảm giác cả cánh tay đang bốc thành lửa và tách rời khỏi cơ thể mình.

— Xin ông đừng gây khó dễ, ông Walter Simmons. Tại sao ông lại chống chọi chỉ một cuộc nói chuyện nho nhỏ trong hàng ngũ dân làm ăn với nhau? - Gã người Tàu đang tóm lấy khuỷu tay phải của anh tặc tặc lưỡi vẻ trách cứ, rồi kéo Walter Simmons về phía trước.

Mất lực phản kháng, Walter Simmons lảo đảo bước. Cánh tay phải của anh vẫn cháy lên như lửa. Gã con trai người Tàu chắc chắn đã bấm đúng một cái huyệt nào đó, chỉ có nguyên nhân đó mới giải thích được cho nỗi đau đớn hiện thời.

Khi cả ba đến gần chiếc Cadillac màu trắng, cánh cửa bên ghế tài xế mở ra và một gã trai người châu Á nữa - có phải người Tàu không? - bước xuống xe. Gã đi về phía sau, cúi người xuống bên cánh cửa bên trái và nhìn cả nhóm ba người bằng vẻ mặt bất động.

Thế rồi, khi họ thật sự đến bên xe, gã nhanh tay mở cửa và hai gã châu Á kia đẩy Walter Simmons vào trong. Anh vừa ngồi xuống, thằng con trai vừa đày đọa khuỷu tay phải của anh chui vào theo, cánh cửa đóng lại.

Phải sau đó vài giây đồng hồ, Walter Simmons mới quen nổi với tình huống mới. Anh ngồi ở đó, đưa tay xoa xoa chỗ khuỷu tay đau.

— Rất mừng được làm quen với ông, ông Walter Simmons, - một giọng đàn ông cao chói lói cất lên bên cạnh anh. Khi quay lại, Walter Simmons ngạc nhiên nhìn thấy trước mặt mình một gã người Tàu rất béo, trán bóng lộn, cổ đầy mỡ như cổ bò mộng, hoàn toàn chẳng hợp chút nào với cái giọng lảnh lót như kim khí.

Gã đàn ông béo phị mặc một bộ complê màu xám óng ánh bạc, chắc chắn là được may do và rất đắt tiền. Walter Simmons không thể tưởng tượng được rằng các cửa hàng lại có đồ may sẵn cho cái cỡ người như gã. Những ngón tay chuối mắn của hắn đeo lia lịa không biết bao nhiêu là nhẫn, những cái nhẫn to xù, thô tục, đối chọi với khổ người phì nộn cũng như giọng nói cao thé.

Nhưng Walter Simmons nghiến răng, không để lộ vẻ ghê tởm. Tình huống của anh bây giờ đang quá nguy hiểm.

— Ông là ai? - Anh hỏi, giọng run run.

— Tên tuổi thì có gì quan trọng đâu, ông Walter Simmons? ông để chúng ta nói chuyện làm ăn thì hay hơn. Ta càng thống nhất nhanh thì ông càng sớm được về nhà.

— Ông nghe này, theo nguyên tắc tôi chỉ nói chuyện làm ăn...

Gã béo phị phẩy tay.

— Ông là người mua các chương trình máy tính và các vật dụng âm thanh. Ông Walter Simmons, đó là một nhiệm vụ hết sức thú vị. Chúng tôi rất muốn trở thành người cung cấp hàng cho ông, chúng tôi rất có khả năng.

— Thế thì làm ơn gửi hàng mẫu, giá cả cũng như các điều kiện đến cho chúng tôi, nếu chúng tôi thấy thú vị...

— Ông hoàn toàn chưa hiểu gì cả, ông Walter Simmons, - thêm một lần nữa gã người Tàu thô bạo cắt lời anh. - Chuyện các ông có thấy thú vị hay không thật ra không quan trọng, chỉ có điều ngược lại mới là đáng kể. Chúng tôi thấy hãng Future Technical Co. là quan trọng và thú vị, và vì thế mà chúng tôi muốn cung cấp hàng cho ông.

— Ông nghe này! - Walter Simmons giận dữ nói. Trong một thoáng, nhà quản trị trong anh trỗi dậy và khiến anh quên đi tình huống nguy hiểm hiện thời. Một cú thúc rất mạnh vào mạng sườn khiến anh giật người lại, im lặng.

— Ông nghe tôi nói cho kỹ đây, ông Walter Simmons! - Tên béo phị nói tiếp, trong khi Walter Simmons quặn người xuống vì đau...

Nửa tiếng sau, Walter Simmons lảo đảo quay trở lại xe mình. Đi theo anh là thằng chuyên gia bấm huyệt. Ra vẻ chu đáo, gã cúi xuống mở cửa cho anh. Trong khi Walter Simmons vất vả ngồi xuống sau tay lái, gã ném vào dãy ghế sau một tập hồ sơ mỏng, chứa danh sách các mặt hàng mà gã người Tàu béo phị vừa đề cập tới.

Khi thấy viên quản trị của FuTech ngồi bất động, tỏ vẻ chẳng muốn bật khóa lẫn lái xe đi, gã trai người Tàu đập thật mạnh lên trên nóc xe. Tiếng động ầm vang đánh thức người đàn ông khỏi cơn đờ đẫn, bàn tay anh hốt hoảng xoay chìa khóa.

Chiếc Volvo bực tức gầm lên khi mô-tơ đã nổ rồi mà cánh tay chủ nhân vẫn cứ xoay chìa khóa mãi. Cuối cùng, xe từ từ lên đường. Walter Simmons có cảm giác như tất cả những dây thần kinh trên cánh tay anh đang cùng gào lên đau đớn. Gã trai người Tàu đã mang anh trở lại xe chắc chắn đã "xử lý" chúng theo cái kiểu riêng của hắn. Cả cơ thể anh bây giờ tưởng như chỉ còn là một cảm giác đau như lửa dí. Điều an ủi là có vẻ như chúng sẽ không để lại những tổn hại lâu dài.

Thế nhưng đó lại chẳng phải là điều trầm trọng nhất. Yếu tố nặng nề hơn cả chính là điều mà tên đàn ông béo phị đến tởm lợm đòi hỏi ở anh.

Trong tương lai, Walter Simmons phải đặt mua đa phần cho một vài chủng loại hàng đầu vào ở một hãng có tên là Internet Trading, một cái hãng cho tới nay anh chưa hề nghe tới. Gã nói rằng hãng này có thể cung cấp tất cả những mặt hàng mà anh có trách nhiệm phải mua cho Future Technical Co. và thậm chí còn hơn thế nữa. Thoáng nhìn, lời đề nghị của gã có vẻ hấp dẫn, nếu người ta không nghĩ đến hoàn cảnh xuất xứ của các mặt hàng.

Internet Trading cung cấp tất cả những mặt hàng mà anh thường mua cho tới nay với giá rẻ hơn. Nhưng điều đáng nói là người ta thật ra không được phép bán tất cả những thứ hàng đó. Walter Simmons nắm rõ thị trường, anh biết từng mặt hàng có xuất xứ ở đâu. Và một cái hãng có tên Internet Trading chắc chắn không phải là khách hàng thân thiết của các hãng phần mềm, trò chơi máy tính cũng như các hãng nhạc lớn.

Anh đã nói thẳng vào mặt gã người Tàu béo phị như vậy. Nhưng ngoài một cú thúc mới rất mạnh vào khu bụng dưới, Walter Simmons lần này còn phải nghe thêm tiếng cười hả hê nhạo báng đến tởm lợm.

Cười xong, gã béo phị giải thích cho Walter Simmons hiểu Internet Trading thật sự cung cấp những gì: đó là những bản copy ăn cắp, giống hàng nguyên gốc tới từng sợi tóc, và được cung cấp trong những phương thức đóng gói y hệt như của hãng chính. Kể cả những quyển sách hướng dẫn cũng được làm giả đến mức độ không ai phân biệt được.

Chỉ riêng dây chuyền siêu thị Future Technical Co. mỗi năm đã bán tới cả trăm triệu đô la. Trong tương lai, Walter Simmons không phải thay thế toàn bộ các sản phẩm này bằng đồ của Internet Trading, nhưng chí ít ra thì cũng phải một phần đáng kể. Gã người Tàu béo phị đưa ra con số 20%.

Walter Simmons hầu như không nhìn thấy con đường trước mặt, chiếc xe Volvo như được một bàn tay vô hình lái đi qua khuôn viên của câu lạc bộ, về hướng cửa ra. Chỉ khi suýt nữa tông phải thanh barie chắn ngang mà người canh gác chưa kịp nâng lên bởi đang bận gọi điện thoại, người đàn ông mới tỉnh lại phần nào.

Ngay lập tức, trước mặt anh lại hiện lên câu hỏi mà anh đã đặt ra khi anh nhìn thấy hai gã trai trẻ người Tàu và sau đó là chiếc xe Cadillac của tên béo phị: Làm sao chúng có thể vào đây được, vào một nơi mà người ta canh chừng cẩn mật đến như thế này? Cương quyết, anh dừng lại đằng sau barie, xuống xe. Người canh cổng nhìn anh vẻ dò hỏi khi anh tiến đến sát khoảng kính đằng trước buồng gác, cúi sát miệng vào khu kính có lỗ hở để nói vọng vào.

— Ông Norman, trong kia tôi có nhìn thấy một chiếc xe Cadillac màu trắng, bên trong toàn là người Tàu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhóm họ ở đây. Ông có biết bọn người đó không? Ý tôi muốn nói, họ có phải là thành viên câu lạc bộ không?

— Thưa ông Simmons, tất cả bọn họ đều có thẻ khách, - ông già tóc bạc trắng như cước và làm việc trong câu lạc bộ này đã cả 10 năm nay nhanh nhẩu đáp. Norman rất mừng vì lại có cơ hội nói chuyện. - Ông cũng biết đấy, người ngoài sẽ dễ dàng nhận được thẻ khách nếu một thành viên trong câu lạc bộ này đứng ra đảm bảo.

— Vâng, phải. Suýt nữa thì tôi quên. Tôi chỉ tò mò chút thôi, bởi câu lạc bộ này từ xưa tới nay chưa bao giờ có người Tàu.

— Tình thế thay đổi rồi, thưa ông. - Norman lộ rõ vẻ thất vọng khi thấy Walter Simmons chia tay và quay trở lại xe.

Dĩ nhiên rồi, thẻ khách! Chắc chắn anh có thể truy ra ai là kẻ đứng ra bảo đảm cho bọn Tàu, rồi sau đó, anh sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm. Không thể để cho kẻ khác ép anh vào chân tường như vậy được. Những nỗi nhục nhã mà anh vừa mới trải qua khiến Walter Simmons uất hận. Không thể để cho người khác hạ nhục mình dễ dàng đến thế, Walter Simmons tự nhủ. Bằng một kiểu nào đó, rồi sẽ có ngày bọn con trai này phải trả giá.

Xe anh đi qua được 10 phút thì chiếc Cadillac cũng lăn bánh tới, ông Norman hạ mũ xuống, kính cẩn chào.

***

Đại diện hãng tàu tại bến cảng này có tên là Lou Potter và trông chẳng đáng tin cậy chút nào. Chúng tôi gặp gã trai đó trong phòng làm việc của anh ta, một cái lỗ bé xíu, ẩm thấp và bẩn thỉu bên dòng Hudson, gần khu đỗ của tàu du lịch Circle Line Boat.

Hình như đã lâu lắm rồi, Lou Potter chưa thèm dọn dẹp cái chuồng lợn mà anh ta gọi ngoa ngoắt là "văn phòng". Chúng tôi chẳng ngạc nhiên chút nào nếu thấy chuột và gián bò lổm ngổm qua chân mình. Lou Potter ngồi đằng sau một cái bàn đầy vết xước, thượng cả hai chân lên mặt gỗ. Bên cạnh đó là một cái phích, chắc chắn chẳng để đựng cà phê nguyên chất. Lou Potter có lẽ khoảng 50 tuổi, nhưng người ta cũng có thể đoán anh ta đã đến 60 hoặc thậm chí mới chỉ 40. Một đại diện của nhóm người rất khó đoán tuổi, bởi người khác đơn giản không thể biết họ đã có mặt dưới ánh nắng mặt trời bao lâu rồi.

Trán anh ta nhăn nhúm như một quả cây khô và mái tóc có lẽ vốn màu vàng bây giờ đã bị mặt trời biến thành trắng nhợt. Da anh ta rám nắng đến mức độ đáng ghen tị, chứng minh đại đa số thời gian gã trai này đều ở ngoài trời.

Cả khi chung tôi đã bước vào phòng, gã trai vẫn không nghĩ tới chuyện rút đôi bàn chân khỏi mặt bàn hoặc thực hiện một cử chỉ lịch sự nho nhỏ tương tự. Gã cứ ngồi ì ra trong cái ghế bành đã thủng lỗ chỗ của gã, lưng ngả ra phía sau, nhìn chúng tôi bằng con mắt bạc thếch, bất động.

— Chúng tôi tìm nhân viên của hãng tàu Pacific American Shipping Company, - tôi nói sau khi đã vào trong và đóng cửa lại.

— Thế thì các anh tìm thấy rồi, - gã đáp lại, mặt vẫn lạnh như tiền.

— Hừmm, - Phil nhìn quanh tìm chỗ ngồi, nhưng căn phòng này ngoài cái ghế bành của Lou Potter chỉ còn duy nhất một mẩu ghế đẩu xiêu vẹo đứng trước bàn làm việc của gã, mà trông nó thì chẳng đáng tin chút nào.

Chúng tôi đã được người phụ trách cảng cho biết tên của gã trai đang ngồi đây. Ngoài Pacific- American, Lou Potter còn làm đại diện cho một loạt các hãng tàu thủy khác, chẳng một hãng duy nhất nào trong đó tỏ ra có tiếng tăm.

Hai chúng tôi chia nhau đứng sang hai phía trái, phải, tựa lưng vào tường và chăm chú quan sát cái kẻ được gọi là đại diện một vài giây đồng hồ trong im lặng. Lou Potter mặc chúng tôi làm việc đó, chẳng thèm động đậy đến duy nhất một sợi lông mi. Cũng phải công nhận gã trai này không thuộc loại người dễ nao núng.

— Này các cậu, các cậu có muốn xin ảnh tớ không? - Cuối cùng, gã lên tiếng, cắt đứt bầu không khí im lặng.

— Ảnh của cậu thì không, nhưng ảnh của tàu Shanghai Express thì sao? - Phil khô khan đáp.

— Làm kỉ niệm hả? - Lou Potter cười lục khục trong cổ, nghe giống tiếng gà mái hơn là tiếng cười của một con người. - Các cậu đã có lần hầu hạ trên cái con tàu già nua đó hả? À mà không, hai thằng trẻ này trông chẳng giống thủy thủ chút nào, còn non lắm! - Hắn tự trả lời cho bản thân mình.

— FBI! - tôi nói và chìa thẻ ra. Nhưng cả điều này cũng chẳng hề gây ấn tượng với Lou Potter.

— Thì đã sao? - Chí ít ra thì nét mặt hắn cũng hiện lên một vẻ thăm dò nhất định.

— Con tàu Shanghai Express đã bị đánh chìm, - Phil khẳng định.

— Vớ vẩn! - Lou Potter phẩy tay. - Tại sao anh lại nói thế hả? Con tàu quá già rồi, tới một lúc nào đó thì cũng phải chìm chứ. Cả một con tàu chở hàng thì cũng vậy thôi, hiểu chưa?

— Hiểu. Nhưng trong đợt kiểm tra kỹ thuật cuối cùng do hãng bảo hiểm tiến hành, kết quả rất tốt. Con tàu đó đảm bảo 100% về mặt kỹ thuật.

Lou Potter nhún vai.

— Chẳng ăn thua gì cả. Chỉ cần một vết rạn rất nhỏ trong đường dẫn mà họ đã bỏ qua, thế là đủ để xảy ra việc rồi... Bùm! Thế là xong! - Hắn giang rộng hai tay ra như người đang muốn bay để miêu tả vụ nổ.

Thật hai chúng tôi không thể ngờ cái gã trai này lại có lúc kể chuyện hào hứng đến thế.

— Không đơn giản như vậy đâu. - Tôi bực tức nhìn gã. Vẻ trầm tĩnh quá đáng của gã khiến tôi nôn ruột. Dù sao thì vụ nổ cũng đã cướp đi tính mạng của cả tám con người.

— Shanghai Express chở hàng gì? - Phil hỏi. Cả văn phòng của người phụ trách cảng lẫn văn phòng của cánh hải quan đều không thể cho chúng tôi biết thông tin đó. Danh sách hàng đã không được thông báo trước.

— Đồ vớ vẩn. Băng cassette còn trống, đĩa CD trơn chưa có nội dung, băng video còn trống, toàn thứ rẻ tiền của Trung Quốc.

Nghe thật sự không đáng để ý. Và lại càng không phải là lý do cho một vụ đánh bom vào con tàu Shanghai Express nếu cứ cho là tay đại diện bảo hiểm Richard Kimberley có lý. Nhưng mặt khác, cả chúng tôi giờ cũng đã có trong tay bản báo cáo của nhóm chuyên gia khám nghiệm, cho thấy quả thật Shanghai Express đã trở thành nạn nhân của một vụ đánh bom. Dĩ nhiên yếu tố chính ở đây là món tiền bảo hiểm, nhưng chúng tôi không thể quên là tám con người đã phải chết đi.

— Chúng tôi cần giấy tờ nạp hàng của nó, - tôi đòi hỏi, Chẳng phải chúng tôi tin đám giấy sẽ giúp chúng tôi đi tiếp. Nhưng Phil và tôi phải chú ý tới tất cả mọi khía cạnh, mọi chi tiết, trước khi đưa ra lời phán quyết chung cuộc.

Lou Potter miễn cưỡng đứng dậy và lục lọi trong cặp hồ sơ. Chúng tôi phải chờ rất lâu, hắn mới tìm thấy thứ mà chúng tôi cần. Chẳng phải chỉ riêng căn phòng nằm trong tình trạng bừa bộn đến khủng khiếp, mà tất cả giấy tờ của gã trông cũng chẳng tốt hơn được chút nào.

— Các anh chỉ phí thời gian thôi. - Gã nói khi đưa cho tôi tập giấy. - Cứ tin tôi đi, con tàu đó đã chết chìm vì một trục trặc kỹ thuật. Chuyện này rất thường xảy ra mà, nhiều hơn những người ngoài cuộc tưởng nhiều.

— Thì cứ cho là anh nói đúng. - Tôi nhìn mặt gã trai một lần nữa bằng vẻ kiểm tra, thế rồi chúng tôi chia tay.

Cuộc tới thăm lần này đúng là một vụ tốn thời gian vô ích.

— Một con quạ kỳ cục. - Phil nói khi hai chúng tôi đã bước chân ra khỏi cái căn phòng ngập ngụa và đứng ở trên hè phố.

— Thằng này nó tỉnh như một con lợn điên, - tôi gầm gừ. - Chuyện vụ nổ đã cướp đi bao nhiêu mạng người chẳng khiến nó động lòng chút nào.

Khi đã bước chân lên chiếc Jaguar, tôi vô tình nhìn về phía cửa sổ của Lou Potter. Gã trai đang đứng ở đó và quan sát hai chúng tôi.

Tôi mách cho Phil biết, nhưng Phil thấy chuyện này bình thường. Tôi thì nghĩ khác. Bởi tôi có cảm giác Lou Potter đang theo dõi và kiểm tra để chắc chắn là chúng tôi đã thật sự ra đi. Động tác kiểm tra này hoàn toàn chẳng thích hợp với con người gã cùng cái tính dửng dưng bất cần của gã. Mặt khác, tay đại diện này đang che giấu điều gì, đến mức độ hắn cần phải biết chúng tôi có thực sự ra đi hay không? Mà cũng có thể tôi chỉ tưởng tượng ra thôi, nhưng sao cảm giác không hài lòng cứ dai dẳng bám theo...