← Quay lại trang sách

Chương 2

Buổi chiều cùng ngày hôm đó, một con tàu thủy tốc độ nhanh của thủy quân Mỹ tạt vào New York. Thuyền trưởng bắt buộc phải cắt ngang một chuyến đi thử, bởi họ gặp vấn đề với một chiếc máy mới và cần phải được kiểm nghiệm kỹ thuật một lần nữa, trước khi tiếp tục chuyến đi.

Trên đường đi thử, con tàu tốc độ nhanh đã chạy ngang qua khu vực biển nơi Shanghai Express chìm xuống. Thủy thủ đoàn đã vớt lên được một vài hòm gỗ, chắc chắn là hòm dựng hàng của Shanghai Express. Thuyền trưởng liên hệ với cánh hải quan, thông báo cho họ biết về món hàng vừa tìm được và yêu cầu chuyển giao cho họ chỗ hàng đó khi con tàu đến New York. Hải quan, về phần mình, ngay lập tức báo tin cho FBI.

Qua con đường đó, chúng tôi quay trở lại bến cảng lần thứ hai trong cùng một ngày. Ron Harper, viên thanh tra đã gọi điện tới văn phòng FBI, làm ra vẻ hết sức bí mật khi tiếp Phil và tôi trong cánh nhà một tầng của hải quan.

— Tôi tin là tôi đang có một tin bất ngờ cho các anh, hai chàng đặc nhiệm ạ! - anh thông báo trước.

— Không phải cái tin là sau hai ngày tàu chìm thì người ta đã vớt được một số mảnh vỡ của nó chứ? - Tôi hỏi.

— Không, đó là chuyện thường thôi, - anh ta phẩy tay. - Chuyện đó có thể có rất nhiều nguyên nhân. Có những vụ chìm tàu người ta tìm ngay thấy những mảnh tàu vỡ, nhưng cũng nhiều vụ chìm tàu khác chỉ vài ngày sau những mảnh vỡ mới xuất hiện trên mặt nước. Đó là hiện tượng tự nhiên. Nhưng điều đó bây giờ không quan trọng nữa, tôi đã nói là tôi có tin bất ngờ. Anh đi theo tôi!

Chúng tôi bước theo anh vào khu vực nhà kho, được bảo vệ bằng rất nhiều tầng khóa. Ron Harper mở tất cả ra rồi né sang bên cho chúng tôi bước vào trước. Những dãy kệ gỗ rất dài, cao đến ngang trần, chạy dọc cả hai bên nhà kho. Đại đa phần đều còn trống.

— Chà, trước đây thì tình hình khác đó. - Ron Harper nói, giọng thoáng vẻ đau xót. - Hồi trước cái kho này bao giờ cũng đầy ăm ắp, nhưng giờ đây thì cảng Elizabeth đã cướp mất đa phần khách chuyển hàng của chúng tôi. Mà tàu chở người thì cũng mỗi ngày một giảm di...

Giọng nói của Ron Harper trở nên sinh động hơn khi anh chỉ tay vào một đống khoảng chừng nửa tá hòm gỗ, được để trong một khoảng trống rất rộng nằm giữa hai kệ gỗ. Chúng còn ánh lên màu ẩm ướt, mặc dù gỗ ở một vài chỗ đã bắt đầu khô. Cả nền đất xung quanh chúng cũng còn ẩm.

Ron Harper chỉ vào những dòng chữ được ghi trên hòm gỗ. Mặc dù đã bị nhợt đi ở một vài nơi, nhưng nhìn chung vẫn còn rất dễ đọc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là những hòm gỗ đã được nạp lên con tàu Shanghai Express.

Phil và tôi nhìn nhau, ngạc nhiên. Ngoài chuyện đây là những hòm gỗ của Shanghai Express và vẫn còn tương dối ẩm ướt, quả thật chúng tôi thấy chúng chưa có cái gì đặc biệt. Nhưng đó thật sự là công việc của những chuyên gia điều tra dấu vết. Chắc họ cũng sắp đến đây rồi.

— Thì đã sao? - Tôi quay sang hỏi Ron Harper.

Anh chàng này nhăn răng ra cười:

— Thế trong hòm này chứa gì, anh có biết không?

— Biết quá đi chứ! - Tôi nhìn về hướng các hòm gỗ và đọc lại những gì mà tay đại diện Lou Potter vừa kể cho chúng tôi nghe sáng hôm nay. - Băng video, cassette cũng như CD còn trống.

— Chính xác, người ở ngành hàng hải cũng cho chúng tôi biết như vậy. Nhưng anh thử nhìn vào đây mà xem! - Ron Harper cúi xuống một hòm gỗ, nhấc nắp lên. - Cái hòm này đã bị bật nắp ra khi mấy chàng lính thủy chuyển nó xuống dưới đất. Mà chúng tôi thì vốn là quân tò mò... - Ron Harper đặt nắp gỗ sang bên, lật một tấm giấy dầu và thò tay vào trong hòm gỗ.

Ở dưới đó đang hiện lên mờ mờ những lớp bọc bằng nilon, bên dưới đó chúng tôi đọc thấy những hàng chữ in sặc sỡ. Phần bao bì bằng nilon bên ngoài đã bị cắt hở. Ron Harper thò tay vào bên trong, lôi ra một hộp carton được in bằng đủ mọi màu sắc và ấn nó vào tay tôi. Thế rồi anh ta lại thò tay vào trong đó một lần nữa và trao cho Phil cũng một hộp như vậy.

Chúng tôi ngạc nhiên nhìn xuống tay mình. Có gì đặc biệt đâu, ai sống ở thời buổi máy tính này mà chẳng biết những hộp carton như thế?

— Phần mềm máy tính sao? - Tôi ngạc nhiên nói thành tiếng, trong khi vẫn tiếp tục quan sát cái hộp carton từ mọi phía. Nhìn từ bên ngoài, đây là sản phẩm của một hãng Mỹ, hiện đang đứng đầu ngành sản xuất phần mềm trên toàn thế giới.

— Chính xác! - Ron Harper gật đầu ngắn gọn, nhìn chúng tôi không chớp mắt. - Tôi cam đoan là các anh cũng có những phần mềm như vậy trong văn phòng.

— Dĩ nhiên rồi. - Tôi xé hộp carton và rút ra quyển sách hướng dẫn. Trông nó tuyệt đối giống những quyển sách hướng dẫn mà chúng tôi đang có ở văn phòng.

— Thế nào, thế bây giờ các anh nghĩ con tàu Shanghai Express chở gì? Các anh nghĩ gì về món hàng có xuất xứ từ Trung Quốc? - Ron Harper khiêu khích.

— Phần mềm copy ăn cắp, - tôi đáp, nhìn món hàng trên tay mình kỹ hơn. - Mới nhìn thì không thể nhận ra.

— Chính xác. - Ron Harper hài lòng gật đầu. - Tôi dám cá là toàn bộ con tàu đó chở đầy những thứ như thế này.

— Băng cassette và CD còn trống! - Phil lẩm bẩm rồi lắc đầu. - Đúng là những cái hòm gỗ này rọi một thứ ánh sáng hoàn toàn khác vào cú tàu chìm.

***

Lou Potter phải vất vả một lúc mới quay trở lại được với hiện thực khi tiếng chuông bên cửa ra vào của hắn lại réo lên. Nó réo gay gắt và liên tục như muốn dứt đứt tới sợi dây thần kinh cuối cùng của người nằm trong phòng.

Gã trai không quen tiếp khách trong thời gian làm việc của hắn ở đây, một khoảng thời gian làm việc thường chỉ xảy ra với chuyện đọc báo, chuyện xem những bức hình tục tĩu, ngủ gật giữa ban ngày và uống rượu. Vất vả, Lou Potter cố mở đôi mi mắt nặng trĩu ra. Ngay sau khi hai viên sĩ quan đặc nhiệm rời phòng, hắn liền xoay sang với thứ rượu whisky rẻ tiền mà hắn thường mua cả két. Tọng cả một đống cồn không nhỏ vào người, gã trai ngồi được một chút là ngủ thiếp đi.

Hắn cố gắng ngồi thẳng người dậy, giơ hai tay dụi đôi mắt mỏi mệt. Cả hai gã trai đang bước chân vào phòng và đóng cánh cửa lại đều là người Trung Hoa, giờ thì hắn đã nhận ra như vậy. Lou Potter chỉ thật sự không hiểu hai gã trai tìm gặp hắn làm gì. Nhưng mặc kệ, rồi hỏi cũng sẽ ra thôi.

Bước những bước chân mềm mại của một con báo gấm, Fu Yung đến gần bàn viết của tay đại diện hãng tàu, kẻ đã bị gã xếp ngay vào loại giẻ rách vô tích sự từ cái nhìn đầu tiên. Hai ánh mắt của gã khoan thẳng vào mặt Lou Potter, nhưng gã này cứ nhìn trân trân trở lại. Chắc con sâu rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, chưa nhìn rõ để thấy vẻ đe dọa trong ánh mắt người mới tới.

Li Tang đứng lại bên cửa, không động đậy. Trông như đã biến thành một bức tượng đá. Fu Yung đứng lại trước bàn viết và khinh bỉ nhìn tay đại diện từ đầu xuống chân, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

— Nào, các cậu, tôi làm được gì cho các cậu hả? - Lou Potter ra giọng vui vẻ suồng sã. Ánh mắt tay đại diện cụp xuống, tìm đến cái cốc vẫn còn một nửa rượu trên bàn làm việc, rồi gã cúi người, nâng cốc, sột soạt uống một ngụm thật lớn. Uống xong, gã ợ ra đầy vẻ hả hê, giơ ống tay áo quẹt ngang mồm. - Tôi nghĩ các cậu đến đây là nhầm chỗ rồi, mấy anh bạn trẻ, - gã nói tiếp. - Theo tôi hiểu, chắc các cậu đi tìm việc làm phải không? Tôi đâu phải ông chủ, tôi là đại diện cho các con tàu.

— Cho cả chiếc Shanghai Express phải không? - Fu Yung vừa hỏi vừa nhìn kẻ đối diện không chớp mắt.

— Dĩ nhiên rồi, kể cả Shanghai Express. - Lou Potter lại bật ra một tiếng cười gù gù như gà mái, rồi gã sửa lại cho chính xác. - Khoan, cái đó bây giờ không đúng nữa, con thuyền bị chìm rồi! Nói cho đúng hơn tôi đã là đại diện của nó!

— Tại sao lại chìm? - Fu Yung hỏi, giọng không hề biểu lộ một sắc thái tình cảm nào.

Lou Potter dửng dưng nhún vai:

— Làm sao tôi biết? Lên đường mà hỏi ông Trời, nếu mà gặp ông ta, Ha ha! - Gã trai thấy câu nhận xét của mình tiếu lâm đến mức tự thưởng cho mình một ngụm rượu mới, một ngụm thật lớn.

Khả năng cảm nhận của hắn đã bị rượu whisky che mờ. Lou Potter không nhận ra thân hình gã người Tàu đột ngột căng hẳn lên, như thể gã đã biến thành một con rối và vừa bị những bàn tay của một diễn viên vô hình giật dây.

— Ông là đại diện của Shanghai Express mà ông vui về chuyện đó hả? - Fu Yung hỏi, giọng bây giờ đã gay gắt hơn lên chỉ một chút xíu.

— Thì đùa cho vui thôi mà, hả chàng trai Tàu? - Lou Potter nhăn răng ra cười một cách ngớ ngẩn, rồi lại giơ tay về phía cốc rượu. Nhưng bàn tay của hắn không tới nơi. Cách đích chỉ còn một chút, nó dừng lại giữa không khí bởi một lưỡi dao đã đột ngột sáng lóe lên giữa bàn tay hắn và cốc rượu. Ánh sáng của lưỡi thép thậm chí đã soi vào đến tận não bộ của Lou Potter lúc này đang bơi giữa dải sương mù whisky. Đột ngột, gã đại diện nhận ra mối nguy hiểm. Chỉ trong một tích tắc, gã tỉnh rượu. Gã biết tình huống chẳng phải hiền lành ngoan ngoãn như gã đã dự đoán trước đây chỉ vài giây đồng hồ. Mà hai vị khách cũng chẳng phải thủy thủ đang đi tìm việc mới.

Lou Potter nheo mắt lại, chớp chớp, và khi cuối cùng gã đã nhìn rõ hơn được một đôi chút, hắn cũng nhận ra cả ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn vô cảm của người đối diện. Gã trai bắt đầu thấy rởn da gà.

— Kìa, các chàng trai, có chuyện gì thế? - Gã tìm cách làm chủ tình huống bằng kiểu vui vẻ, bỡn cợt. - Có chuyện gì không? - Lou Potter tuyệt vọng tìm xem hai gã trai muốn gì ở mình. - Khoan đã, giờ thì tôi hiểu ra rồi! - Gã chợt nhớ ra. - Chắc có cậu có bạn hoặc là bà con trên tàu Shanghai Express, đúng không? - Căng thẳng, gã nhìn trân trân vào gã người Tàu đối diện, tìm xem gã nói đã đúng hồng tâm không. Chắc chắn là như vậy, hai người này đã nghe tin Shanghai Express bị chìm và bây giờ đang lo lắng cho người thân hoặc bạn bè của họ, tại sao mà hắn lại không nghĩ ra ngay nhỉ?

— Cũng có thể họ đã kịp xuống tàu cứu nạn hoặc lên được một hòn đảo nào đó, - gã đàn ông tiếp tục nói. - Mặc dù người ta chưa phát hiện ra ai, nhưng tin đó chưa có nghĩa gì cả đâu, đã rất nhiều lần phải nhiều ngày sau hoặc nhiều tuần sau...

— Tại sao nó chìm? - Gã trai người Tàu nhắc lại câu hỏi và tiến thật sát bàn viết, đến mức độ Lou Potter phải dịch ghế nhích về sau một chút.

— Làm sao mà tôi biết được? - quên đi nỗi lo, Lou Potter bắt đầu bực bội. - Tôi chỉ là đại diện và tôi hoàn toàn chẳng biết nhiều hơn những gì người ta viết trên báo, khốn nạn thật! Này nếu mà các cậu không muốn hỏi chuyện khác... - Gã trai ném một cái nhìn lên trên chiếc đồng hồ treo tường. - Tôi sắp hết giờ làm rồi, bây giờ tôi đi về nhà đây, hiểu chưa?

— Không đi về nhà, ông có hẹn.

— Cái gì? - Lou Potter nhìn trân trân vào đối phương bằng hai con mắt mở lớn như muốn lồi ra.

— Sếp muốn nói chuyện với ông, ông đại diện Shanghai Express! Chuyện gấp!

— Tôi không muốn nói chuyện với ai cả, thứ sếp trên đời nào thì cũng thế thôi! - Lou Potter đáp lại rồi đứng dậy.

Người đàn ông không biết làm cách nào mà gã trai người Tàu lại có thể đi vòng quanh bàn viết của anh ta nhanh đến như thế, Lou Potter chỉ thấy đột ngột gã đứng ngay sát trước mặt mình và gí mũi dao vào hõm cổ gã.

— Bây giờ ông có muốn nói chuyện với sếp không? - Fu Yung rít lên như một con rắn độc, nhấn mũi dao hơn một chút.

Lou Potter cố thở thật nhẹ và bình tĩnh, gắng kìm chế nỗi sợ đang bùng lên. Khi đưa mắt nhìn xuống lưỡi dao đang gí vào cổ mình, gã trai vô tình hơi xoay đầu một chút, để rồi một tích tắc sau phải bật lên một câu rủa thầm, bởi mũi dao qua đó đã ấn sâu hơn vào phần thịt nhạy cảm trên cổ.

Bằng một cách nào đó, Lou Potter cuối cùng cũng nói được thành lời.

— Tôi đồng ý! - Gã thì thào. - Rất sẵn sàng, còn gì nữa không?

— Ông đại diện, mời ông đi! - Gã trai người Tàu cầm dao điều khiển Lou Potter đi về hướng cánh cửa mà gã trai người Tàu thứ hai lúc đó đang mở ra.

***

Lou Potter tỉnh dậy trong một căn phòng tối, ngột ngạt. Đầu anh ta đau dữ dội và chỉ muốn nổ tung ra. Vừa nhỏm người tìm cách đứng dậy, Lou Potter phải gục ngay xuống trong tiếng thét khi cảm giác đau như dao xuyên suốt não bộ, phản đối mọi chuyển động.

Người đàn ông nằm im một vài phút, rồi tìm cách nhỏm dậy lần thứ hai. Tới một lúc nào đó, sau khi đã cố gắng không biết bao nhiêu lần, Lou Potter cuối cùng cũng ngồi dậy được. Tim anh ta đập như đã hóa điên và một lớp màng mồ hôi phủ toàn cơ thể.

Anh không biết mình đang ở đâu, nhưng ít ra anh cũng biết mình đã sa vào tình huống này bằng con đường nào. Hai gã trai người Tàu đã dẫn anh ra xe, ném anh vào dãy ghế đằng sau. Gã con trai đã dùng dao găm de dọa trong văn phòng ngồi xuống cạnh anh. Xe chưa lăn bánh Lou Potter đã cảm nhận một cú đâm rất đau vào đùi bên trái. Sau đó, anh đã ngất đi.

Hai thằng con trai đó muốn gì ở anh? Cho tới bây giờ Lou Potter vẫn chưa hiểu. Nhưng chắc chắn là vụ việc xoay quanh con tàu Shanghai Express.

Người đàn ông lắc đầu để xua bớt cảm giác u mê. Chỉ không đầy một tích tắc sau, anh đâm hối hận vô cùng khi cảm giác đau xuyên như một mũi dao nung đỏ thẳng vào óc não. Cảm giác đau chưa tắt hẳn, cánh cửa đã mở ra, ánh đèn tràn vào. Thấy chói, Lou Potter nhắm mắt lại.

— Tỉnh dậy chưa, ông đại diện Shanghai Express? - Lou Potter nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

— Chúng mày muốn gì ở tao? - Lou Potter vất vả nói.

Miệng anh khô đắng, cái lưỡi bây giờ như được phủ lên một lớp nấm rất dày.

— Sếp muốn nói chuyện, - giọng quen thuộc giải thích và chỉ một thoáng sau đó, Lou Potter thấy có kẻ tóm rất mạnh vào vai trái anh, kéo anh đứng dậy.

Lảo đảo nhiều hơn là bước đi, Lou Potter ra khỏi phòng bên cạnh gã trai người Tàu. Cả hai con người chuyển động qua một dãy hành lang hẹp, bụi bặm, ngộp thở, chắc nằm dưới tầng hầm.

Lou Potter bị đẩy vào một cầu thang hẹp và cuối cùng, bị dẫn vào một văn phòng làm việc, nhìn như một phòng máy tính. Đằng sau một chiếc bàn viết khổng lồ là một gã người Tàu béo phị, trán hói bóng lộn và một cái cổ bò tót. Đôi mắt gã hầu như đã chìm hẳn xuống dưới những con nhện mờ xung quanh. Ngạc nhiên, Lou Potter nhận ra cái giọng cao chua như dấm, hoàn toàn chẳng thích hợp với tảng thịt đồ sộ đang ngồi đó. Nếu gặp lão già này trong tình huống khác, chắc anh ta đã phá lên cười. Nhưng hiện thời, Lou Potter quả thật không cười nổi.

— Ra anh là đại diện của Shanghai Express, - gã béo phị giọng dấm nói.

Lou Potter gật đầu.

— Tôi muốn biết tại sao nó lại chìm, ông Lou Potter.

Tay đại diện khẽ rên lên. Vẫn lại câu hỏi đó! Anh ta biết trả lời như thế nào? Anh ta thật sự không biết, đơn giản thế thôi. Và anh ta cũng nói như vậy với gã đàn ông giọng cao thé.

Lão già béo phị nhìn anh kiểm tra, rồi gật đầu. Trước khi Lou Potter kịp hiểu ra động tác đó thì đã có những ngón tay cứng như thép xỉa vào đầu gối anh, khiến nó chụm vào nhau trong đau đớn. Cảm giác đau trầm trọng đến mức độ nước mắt trào lên và suýt nữa thì Lou Potter lại ngất đi. Nhưng không hiểu tại sao anh vẫn tỉnh, và tới một lúc nào đó, cảm giác đau cũng dịu xuống.

— Ông đại diện, ông trả lời như thế là sai, - Lou Potter nghe giọng nói như đã được lọc qua một tấm màng bằng bông. Đó là giọng của gã trai đã đe dọa anh trong chính phòng làm việc của anh. - Sếp hoàn toàn không hài lòng một chút nào. Sếp vừa mới báo qua mạng Internet tới chỗ chúng tôi là ông ấy hoàn toàn không hài lòng.

— Đó mới là phần mở đầu thôi, Lou Potter, - người đàn ông béo phị nói. - Tình hình còn có thể khó chịu hơn như thế rất nhiều. Ông có muốn không?

— Nhưng mà, nhưng mà... - Lou Potter lắp bắp. Người đàn ông sợ muốn chết. - Tôi thật không biết gì cả... Tại sao ông lại quan tâm đến chuyện tàu chìm đó, đây có phải là chuyện bất bình thường đâu, những chuyện như thế này... tôi...

Gã đàn ông béo phị tặc lưỡi đầy giận dữ. - Chúng tôi đã gửi lên con tàu những món hàng có giá trị, Lou Potter. Hàng đó bây giờ đã bị mất, và phải có kẻ trả giá. Anh phải nói cho chúng tôi biết kẻ đó là ai.

—... hãng tàu thủy... - Lou Potter lắp bắp, anh ta vẫn chưa khỏe hẳn lại. - Panama. Tôi chỉ là đại diện tại New York...

— Lou Potter, tôi muốn biết kẻ nào thật sự chịu trách nhiệm cho chuyến đi lần này của Shanghai Express. Mà anh đừng có nêu tên một nhân viên cỡ cò con hoặc thậm chí một tay luật sư lắm mồm làm đại diện cho hãng tàu thủy tại Panama, hiểu chưa? Rồi anh sẽ phải hối hận rất nhanh đấy!

— Vâng, nhưng mà... - Lou Potter lại bị cắt lời một lần nữa, khi những ngón tay cứng như thép xỉa vào vai anh.

— Anh đại diện, anh ngồi xuống đây mà gọi điện đi, - Lou Potter nghe giọng gã đàn ông béo phị vẳng đến từ rất xa. - Anh phải nói là các quan chức ở đây nghi ngờ, gây áp lực với anh, và phải cố gắng nhử làm sao gặp bằng được người chịu trách nhiệm ở phía bên kia, hiểu chưa? Anh phải cố hết sức đấy, nếu không... - lực ấn của những ngón tay bằng thép tăng lên và Lou Potter ngã ngất xuống ghế bành.

***

Walter Simmons ngạc nhiên nhìn xuống tờ giấy thông báo tình trạng ngân khoản mà anh vừa lấy ra ở hộp thư.

Giống như mọi lần, Walter Simmons đầu tiên chỉ nhìn xuống con số tổng cộng bên dưới. Anh không quan tâm đến những khoản chi thu chi tiết, chừng nào con số này còn đúng. Nhưng lần này, con số quá lớn. Bối rối, Walter Simmons ngồi xuống ghế bành, bắt đầu kiểm tra từng khoản chi thu. Chỉ một thoáng sau, Walter Simmons đã tìm ra nguyên nhân cho mức tiền lớn bất bình thường.

Tiền chuyển tới qua nhà băng, 10 ngàn đô - anh đọc ngay trong dòng thứ hai của danh sách. Bối rối, anh lắc đầu. Ai chuyển tiền cho anh? Anh chẳng mong chờ món tiền 10 ngàn đô của ai cả, dù người gửi đó là ai. Nguồn thu duy nhất của anh là tiền lương.

Sáng hôm sau, người đàn ông ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ và trên con đường đến nơi làm việc, anh ghé qua nhà băng. Chỉ cần vài giây đồng hồ nhìn trong màn hình máy tính, nhân viên hữu trách đã tìm ngay ra nguồn gốc của vụ chuyển tiền.

— Người gửi là Internet Trading từ Hồng Kông, thưa ông, - anh ta vui vẻ nói, nhìn khách hàng của mình bằng vẻ tò mò. - Có lần sang Hồng Kông công tác ông đã chơi xổ số phải không, ông Walter Simmons?

— Chắc thế, - Walter Simmons lẩm bẩm và đã muốn bước đi, rồi chợt nhớ ra một việc. - Xin lỗi anh, cho tôi xin một bản in được không?

— Được chứ. Xin ông chờ chút thôi.

Hai phút sau, Walter Simmons ra khỏi nhà băng, trong ví là mảnh giấy ghi những số liệu về vụ chuyển tiền.

Bước lên chiếc xe mà anh đã đậu ngay gần nhà băng, Walter Simmons ngồi đờ đẫn một vài phút như đã bị đánh thuốc mê. Những suy nghĩ xoay lộn vòng trong đầu anh. Internet Trading, Internet Trading... không thể là chuyện tình cờ được. Cái bọn con lợn này đang đào mồ chôn vùi con đường sự nghiệp của anh! Walter Simmons tỉnh dậy từ trạng thái mê mẩn của mình và giận dữ đập bàn tay lên vành lái, rồi anh đưa xe đi.

Anh chưa kịp xem xong đống thư trong ngày thì cô thư ký đã chuyển qua một cú gọi điện thoại của Internet Trading.

Ngay lập tức, Walter Simmons có cảm giác như dạ dày đang co thắt lại và anh phải cố gắng để cổ không nghẹn xuống. Bằng một cách nào đó, rồi người đàn ông cũng giữ dược cho giọng nói của mình tương đối bình tĩnh khi anh lên tiếng.

— Chào buổi sáng, ông Walter Simmons, - anh nghe cái giọng cao thé quen thuộc. - Tôi hy vọng ông đã xử lý xong cái tin mừng bất ngờ đó. - Kẻ gọi tới cười khúc khích và Walter Simmons ghê tởm nhắm mắt lại. - Giờ thì ông cũng biết cái khoản tiền chênh lệch thú vị của ông xuất phát từ đâu phải không? Chắc chắn nhân viên phụ trách ở nhà băng đã cho ông biết thông tin.

— Ra ông cho người theo dõi tôi? - Walter Simmons nói.

— Chúng tôi muốn biết ông phản ứng như thế nào trước tin mừng này, ông Walter Simmons. Chúng tôi muốn chắc chắn rằng ông cũng hiểu các mối quan hệ đó. Hình như là ông đã hiểu.

— Tôi sẽ cho chuyển tiền lại nơi gửi, đồ con lợn! - Walter Simmons rít lên giận dữ. - Tôi không để cho người ta bóp mũi mình dễ như thế đâu!

— Kìa ông Walter Simmons, làm thế thì được ích gì? Có phải ông chuyển tiền lại là ông xóa sổ được cú chuyển tiền tới ngân khoản của ông đâu, nó có thể được lặp lại bất kỳ lúc nào. Có lẽ tốt hơn là ông nên giữ lại món tiền, và giữ nó cho tốt?

— Không bao giờ! - Walter Simmons nhận thấy giọng nói của anh mỗi lúc một lớn hơn, một cao hơn, anh ép mình hít một vài lần thật sâu, rồi mới nói tiếp. - Ông làm điều đó thì được cái gì? Ông mong đợi điều gì? Chẳng lẽ ông tin rằng qua đó ông có thể ép tôi...

— Kìa kìa, ông Walter Simmons, dĩ nhiên là tôi có thể làm! - Gã đàn ông có cái giọng cao vói ngắt lời anh. - Mà vụ chuyển tiền này chỉ là một phần rất nhỏ của toàn bộ vấn đề, anh hiểu không? Một khi anh đã mua hàng của chúng tôi...

— Không đời nào! - Walter Simmons gào lên.

— Có đấy! - Gã người Tàu bình thản sửa lại. - Qua cuộc nói chuyện dễ thương của chúng ta, tôi đã giải thích cho anh biết, tôi có những khả năng nào để có thể ép anh phải cộng tác, Walter Simmons. Tại sao anh lại cố gắng chống chọi lại những thứ không thể chống chọi, thay vì việc tận dụng cơ hội để làm lợi cho riêng mình? Món tiền 10 ngàn đô la chỉ là một khoản trả trước rất khiêm tốn, anh có thể kiếm được hơn như thế gấp nhiều lần.

— Đồ con lợn! - Walter Simmons đập ống nghe xuống giá, thở thật sâu. Thế rồi anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nheo mắt nhìn xuống con phố đang nằm rất xa bên dưới mà thật sự không thấy gì.

Anh không nghe thấy tiếng hắng giọng của cô thư ký, cũng như tiếng reo của chuông điện thoại.

— Thưa ông? - Cô thư ký đã bước đến sát lưng anh, nhìn anh lo lắng.

Walter Simmons quay phắt người lại, ngạc nhiên nhìn cô. Thế rồi anh nhớ ra, quay trở lại với hiện thực, và cố ép mình nở một nụ cười gượng gạo.

— Xin lỗi cô Linda, tôi đang mải nghĩ chuyện khác. Có chuyện gì vậy?

— Điện thoại, thưa ông, Internet Trading lần nữa.

***

Chúng tôi đã yêu cầu thủ thủy đoàn của con tàu tốc độ nhanh giữ bí mật tuyệt đối về những hòm gỗ mà họ đã vớt lên từ chỗ con tàu Shanghai Express bị giật chìm. Sau khi Mr. High liên hệ trực tiếp, thuyền trưởng đã đích thân đảm bảo rằng sẽ không có một người đàn ông nào trên con thuyền của ông hé lộ bất cứ một điều gì ra ngoài. Thanh tra hải quan Ron Harper cũng phải thề với chúng tôi một câu tương tự. Cánh báo chí không được cung cấp thông tin, vậy là chúng tôi có được lợi thế để điều tra về kẻ làm hàng giả và kẻ nhập hàng giả trong im lặng.

Những món hàng giả tìm thấy quả thật đã khiến cú chìm tàu Shanghai Express càng trở nên bí hiểm. Dĩ nhiên chúng tôi chỉ có thể dự đoán tổng giá trị của món hàng đã chìm xuống cùng con tàu, nhưng ngay cả cố ý tính thấp, con số này vẫn nằm ở khoảng chừng 5 triệu đô la.

Ai là người muốn đánh chìm một lượng hàng lớn như vậy xuống biển khơi? Có phải lực lượng cạnh tranh? Đây là một khía cạnh mà nhất định chúng tôi phải kiểm tra. Hay là cú chìm tàu này hoàn toàn không dính dáng gì đến lượng hàng đã được nạp lên nó? Dĩ nhiên đây cũng là một khả năng. Nhưng trong mọi trường hợp, chúng tôi cũng nhất nhất phải tìm cho ra kẻ nào đã bán những món hàng giả đó trên đất Mỹ? Chắc chắn phải có kênh phát hành thích hợp, bởi nếu không thì chẳng có kẻ nào sản xuất cũng như nhập những thứ hàng giả đó sang đây.

Thể theo giấy tờ mà tay đại diện Lou Potter của Shanghai Express cung cấp thì món hàng này dành cho một hãng tên là Asia Import, hãng có trụ sở tại khu East River. Chúng tôi cố ý không tìm ngay đến Asia Import sau khi rời văn phòng của Lou Potter, mặc dù địa chỉ này đứng cách văn phòng của anh ta chẳng mấy xa.

Trước khi tới đây, chúng tôi đã huy động mọi kênh để thu thập thông tin về Asia Import, chỉ có điều kết quả thu được chẳng nhiều. Cái hãng Asia Import đó tồn tại đã tròn 3 năm nay và nhập đủ mọi loại hàng, từ những thứ dược thảo chữa bệnh của Trung Quốc cho tới các loại máy nhạc rẻ tiền từ Hồng Kông. Người ta không thể nhận ra hệ thống hàng chủ đạo, có vẻ như hãng này làm việc với bất kỳ thứ nào mang lại tiền lời.

Chủ nhân của hãng là một tay Ray Miller nào đó, với một cuộc đời cũng nhợt nhạt và thiếu thông tin đúng như tên họ. Hắn không xuất hiện trong bất cứ một hồ sơ nào, hắn thậm chí còn chưa tham gia nghĩa vụ quân sự.

Bực bội, hai chúng tôi nhìn nhau sau khi đã tổng kết tất cả những kết quả điều tra cho tới nay. Thật chẳng nhiều!

— Thằng đàn ông này sạch sẽ như một đợt tuyết đầu mùa, - Phil rên rỉ. - Hắn thậm chí còn chưa bao giờ bị ghi tên vì tội đi xe quá tốc độ hoặc một cái gì lặt vặt tương tự. Đời này làm gì có người như thế!

— Chắc là có đấy, - tôi đáp trả. Mặc dù bản thân tôi cũng thấy anh chàng Ray Miller này quả nhợt nhạt tới bất bình thường.

— Có thể Lou Potter sẽ biết nhiều hơn về hắn, - Phil đề nghị.

— Mình không nghĩ như vậy đâu. - Tôi có cảm giác gã đại diện này chẳng mấy quan tâm đến công việc của gã cùng tất cả những khía cạnh liên quan tới nó. Nhưng vì văn phòng của hắn đằng nào cũng nằm gần hãng của Ray Miller, nên dọc đường chúng tôi quả thật có thể tới gõ cửa Lou Potter lần thứ hai. Bỏ ra thêm vài phút nữa kể cũng không nhiều.

— Thôi được, nào ta đi, - tôi tỏ ý đồng ý với Phil rồi đứng dậy. - Bây giờ là 10 giờ sáng. Vào thời gian này hy vọng Lou Potter vẫn còn chưa say bí tỉ...

Cửa văn phòng của Lou Potter đóng chặt và điều này lại xảy ra trong một ngày làm việc bình thường, lúc 10 giờ rưỡi sáng! Tôi đập mạnh nhiều lần vào cửa, chẳng nghe thấy một tiếng động nào.

— Lạ thật, - Phil nói sau khi nhìn đồng hồ. - Chẳng lẽ thằng cha này chưa hết cơn say của đêm qua và còn đang ngủ nướng?

Bên lề đường có một chiếc xe Ford màu nâu bẩn, y hệt như lần tới thăm hôm qua. Chúng tôi tới bên chiếc xe, nhìn kỹ hơn, nhưng không phát hiện được dấu hiệu của chủ nhân.

Cuối cùng, hai chúng tôi đầu hàng và tiếp tục đi về hướng cánh nhà của hải quan. Ron Harper đang có mặt, anh mừng ra mặt khi nhìn thấy Phil và tôi.

— Thế nào, đã tóm được thủ phạm chưa? - Anh đùa.

— Được thế đã hay. Nhưng chẳng bao giờ việc nhanh như thế đâu. Chúng tôi muốn gặp tay đại diện của Shanghai Express thêm lần nữa, muốn hỏi anh ta một vài câu, nhưng phòng làm việc của anh ta đóng cửa.

— Thế hả? - Ron Harper ngạc nhiên nhướn lông mày. - Dĩ nhiên là tôi biết anh ta, ở đây ai cũng biết anh ta cả. Lou Potter là một con chó lười, mà cũng rất mê rượu, nhưng mặc dầu vậy, văn phòng chắc chắn phải mở chứ.

— Vậy mà nó lại đang đóng đấy. Anh có biết anh ta đi xe gì không?

— Anh ta đi một cái xe Ford màu nâu, lúc nào cũng bẩn phát điên lên được.

Phil và tôi nhìn nhau đầy ý nghĩa.

— Có một cái xe như thế đang đứng trước văn phòng anh ta.

— Thế thì anh ta thể nào cũng có mặt.

— Chúng tôi đã đập cửa rất lớn, và rất lâu, nhưng không có phản ứng gì. Thôi được, vậy chúng tôi quay trở lại chỗ đó lần nữa. À mà tiện thể, anh có biết cái hãng Asia Import không? Hình như nó ngồi ngay đâu đây.

— Đúng vậy, họ có một khu nhà kho rất lớn ở đoạn dưới kia. - Ron Harper nhanh nhẹn trả lời. - Chắc là công việc làm ăn phát đạt lắm. Họ nhận liên tục hết tàu hàng này tới tàu hàng kia. À mà phải, chính con tàu Shanghai Express chở hàng cho họ đấy, giờ tôi mới nhớ ra.

— Chúng tôi đang muốn hỏi Lou Potter chính vì chuyện này. Chúng tôi đã hy vọng anh ta đã cho chúng tôi biết một vài điều về Asia Import.

— Chà, bản thân tôi thấy chỉ thỉnh thoảng họ lại nhận rất nhiều hàng do tàu thủy chở sang, còn ngoài ra cũng chẳng biết gì hơn, các anh đặc nhiệm ạ. Có vẻ ở chỗ đó họ nhập đủ mọi thứ trên đời.

— Điều đó thì chúng tôi đã nắm. Anh không biết gì nữa sao? - Tôi hỏi một lần nữa cho chắc chắn. - Ví dụ như anh có quen ai trong ban quản trị ở đó không, một tay Ray Miller nào đó chẳng hạn?

— Không. - Ron lắc đầu. - Ray Miller là ai nhỉ? Mỗi lần hàng tới, bao giờ cũng chỉ nhìn thấy người Trung Hoa ra dỡ hàng.

Phil và tôi lại nhìn nhau một lần nữa.

— Không bao giờ có người Mỹ sao? - Phil khoan thêm.

— Không bao giờ! Thế Ray Miller là ai vậy?

— Theo giấy tờ thì đó là chủ nhân.

Chúng tôi nói thêm vài câu chuyện vui vẻ nữa với Ron rồi chia tay và quay trở lại văn phòng của Lou Potter. Cái xe Ford vẫn còn đứng đó. Phil gọi về trung tâm, báo số xe, cho kiểm tra. Trong thời gian đó, tôi lại ra tay đập cửa. Cũng với kết quả im lìm như trước đây một nửa tiếng đồng hồ.

— Cái xe này đúng là của Lou Potter, - Phil nói khi quay trở lại chỗ tôi.

— Thế anh ta đang ở đâu? - Tôi giơ nắm đấm lên, đập một lần thật mạnh nữa vào cánh cửa không lấy gì làm chắc chắn.

Đột ngột, nó mở bật ra, chắc nó không được khóa cẩn thận. Lại có một chuyện bất bình thường nữa.

Thật cẩn thận, hai chúng tôi chầm chậm tiến vào. Cái ghế bành sập sệ đằng sau bàn viết của Lou Potter bị lật đổ, giá gỗ treo áo bành tô và mắc ô đứng bên cạnh cửa bị lật ngang. Đã có chuyện xảy ra ở đây, nhưng là chuyện gì? Sự vắng mặt của Lou Potter vậy là có nguyên nhân, và nguyên nhân này không nằm ở phía anh ta.

Nhưng như đã nói, đó chỉ là một cảm giác, là thứ mà chúng tôi hoàn toàn chưa thể chứng minh. Chính thức mà nói, hiện chúng tôi hoàn toàn không có lý do để quan tâm đến sự vắng mặt của Lou Potter. Nhưng dĩ nhiên, hai chúng tôi nghe theo kinh nghiệm điều tra và không bỏ qua hiện tượng này. Trèo lên xe Jaguar, tôi liên lạc với trung tâm và yêu cầu tìm địa chỉ riêng của nhà Lou Potter, yêu cầu cho người tới gặp viên cảnh sát phụ trách khu vực và hỏi thông tin về anh ta.

Hiện thời, chúng tôi không thể làm hơn. Trầm ngâm, hai chúng tôi tiếp tục con đường tới Asia Import.

Dãy nhà kho đồ sộ nằm bên một đoạn cầu tàu đã bỏ hoang ở cuối phố số 41, khu vực phía Tây, bên cạnh khu kho hàng của United Parcel Services chiếm gọn khúc giữa phố số 42 và 43. Dãy nhà kho chạy dài đã có phần xuống cấp. Sơn bên ngoài long ra từng mảng lớn, không còn nhận biết là màu gì. Những vết nứt rất rộng đã xuất hiện trên tường, và ở nhiều chỗ đang hở ra những lỗ hổng to bằng cả nắm đấm.

Nhìn chung, đây không phải là một dãy nhà kho của một ông chủ thành công. Nhưng mặt khác, rất có thể cái vẻ ngoài này là chủ ý. Bao quanh dãy nhà kho tồi tàn đó là một hàng rào rất chắc và rất cao, gây ấn tượng mới được xây tạo. Thêm vào đó là một loạt những máy quay phim canh gác được gắn trên đầu những cột bê tông.

Nhưng tất cả những vẻ ngoài này chưa nói lên điều gì. Theo đúng luật, một doanh nghiệp hoàn toàn có quyền bảo vệ tài sản của mình. Mà khu vực này dù sao cũng chẳng phải là khu vực an toàn nhất thành New York. Khuôn cổng rộng, hai cánh cửa, có người canh gác. Anh ta ngồi trong một cabin bằng kính, và quan sát chúng tôi rất chăm chú kể từ khi tôi dừng chiếc xe Jaguar ở gần đó.

Phil xuống xe, tiến đến nói chuyện với người đàn ông, có lẽ là người Trung Hoa, hay chí ít ra cũng là người Đông Nam Á.

Trong khoảng sân đằng sau cánh cổng là vẻ làm ăn nhộn nhịp, hối hả. Tôi nhận ra một con dốc rất dài dẫn vào kho, có 4 chiếc xe chở hàng đang chờ bên cạnh. Trên đường dốc là những xe xúc hàng bận rộn đi lại, chuyển những chiếc hòm rất lớn vào dãy nhà kho đứng đằng sau đó. Ít nhất là phải có một tá những chiếc xe chở hàng lớn và nhỏ đậu trong khoảng sân kia. Chúng đều đang nhận hàng hoặc chuyển hàng xuống. Cứ theo những dấu hiệu này thì chắc chắn hãng Asia Import đang làm ăn rất thành công.

Quan sát xong, tôi ngồi chờ mỏi cả cổ mới thấy Phil quay trở lại.

— Trời đất ơi, sao họ nhiễu nhương phách lối làm vậy! - Anh rên lên sau khi đã trèo lên xe.

Có vẻ như tay lính gác kia hoàn toàn không muốn nhìn nhận sự việc là có hai nhân viên FBI muốn đến thăm doanh nghiệp của hắn. Chỉ tới khi Phil cứng giọng thúc ép, hắn mới thèm giơ tay với lấy điện thoại và báo cho một kẻ nào đó biết về sự xuất hiện của hai chúng tôi.

— Sẽ có người ra đón bọn mình, - Phil kết thúc bản báo cáo đầy bực dọc. - Nhưng dù sao mình cũng có cảm giác rất rõ ràng là ở đây người ta không muốn tiếp đón chúng ta!

***

— Thưa ông Simmons, ông có khách. - Walter Simmons nhăn trán cầm lấy tấm danh thiếp mà cô thư ký đang đưa tới. Anh vừa cùng một vài đồng nghiệp đi ăn trưa về và đang muốn xem xét một số hồ sơ do ban quản trị đưa xuống. Vì lý do đó, anh đã giao hẹn với cô thư ký không tiếp ai trong buổi chiều hôm nay và cô ta cũng biết rõ như vậy.

Dĩ nhiên, cô ta nhận ra vẻ mặt bực tức của anh.

— Xin ông thứ lỗi, ông Walter Simmons, nhưng ông ta thúc ép rất ghê... Ông ta nói là việc tối quan trọng, và tối hôm nay ông ta đã phải bay về Hồng Kông rồi. Trước khi lên máy bay, ông ấy cần tiếng nói quyết định của ông vì một chuyện rất quan trọng, vì một chuyện mà sáng nay ông ta đã gọi điện tới đây hai lần... - Bối rối, cô thứ ký dừng lại, ngượng ngùng nhìn xuống đất.

— Thôi được rồi. - Walter Simmons vừa cúi đọc tấm danh thiếp vừa cảm nhận rõ nỗi giận dữ lạnh lùng bốc lên trong người mình. Zhao Deng, giám đốc điều hành hãng Internet Trading, chi nhánh Mỹ. Thằng cha khốn kiếp này nghĩ hắn là ai nhỉ?

— Ông ta đâu rồi? - Walter Simmons hỏi cô thư ký, cố ép giọng bình tĩnh.

— Trong phòng hàng mẫu B.

Walter Simmons gật đầu, đút tấm danh thiếp vào túi áo ngực và bước đi. Hãng của anh có nhiều phòng họp - được gọi là các phòng xem hàng mẫu, nơi đại diện của các nhà sản xuất muốn làm ăn với họ thường mang hàng tới đây giới thiệu. Dãy phòng này nằm cuối hành lang, cùng tầng với bộ phận mua hàng của Walter Simmons và được đánh thứ tự bằng chữ cái.

Gã đàn ông béo phị chẳng nghĩ tới chuyện đứng dậy khi Walter Simmons bước vào và đập cửa thật mạnh đằng sau lưng mình. Hắn cứ ngồi điềm tĩnh như một bức tượng trâng tráo, chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn người mới tới bằng vẻ mặt chế nhạo.

Dĩ nhiên, cả hai gã trai trẻ cũng không thiếu mặt, những kẻ đã tóm được anh trong khuôn viên câu lạc bộ Tennis và dẫn anh tới chiếc Cadillac của gã béo. Hai gã trai bây giờ đang tựa lưng vào tường, tỏ vẻ không thèm chú ý tới anh. Mặc dầu vậy, Walter Simmons ngay lập tức thấy có cảm giác kiến bò trên da. Từ hai gã trai kia tỏa ra một luồng không khí đe dọa, nguy hiểm, bạo lực.

— Tôi rất mừng là anh còn dành được thời gian để đón tiếp tôi, anh Simmons, - gã béo phị nói. - Cô thư ký của anh đã rất cố gắng để thuyết phục tôi rằng anh đang rất bận rộn.

— Tôi bận thật, ông Zhao Deng! - Walter Simmons nhổ cái tên ra như nhổ một món ăn hôi thối mà anh trót cắn phải.

— Tôi có nhu cầu bàn bạc trực tiếp với anh một lần nữa sau khi những cuộc nói chuyện qua điện thoại của chúng ta không mang lại kết quả đáng hài lòng, - tên Zhao Deng vẫn du dương tiếp tục ỏn thót.

— Tôi không thấy thế. - Walter Simmons chẳng thèm ngồi xuống, anh muốn giải quyết vụ này thật nhanh, không vòng vo.

Anh cũng tựa lưng vào tường, nhìn gã đàn ông béo phị một cách lạnh lùng.

— Tôi không hề có ý định làm việc chung với ông, tôi không hề có ý định nhúng tay tôi vào bùn, - anh giải thích. - Và nếu ông tiếp tục khuấy rối tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát, ông hiểu chưa?

— Làm như vậy là rất thiếu thông minh, Walter Simmons, sau khi anh đã nhận tới 10 ngàn đô la của chúng tôi. - Tên Zhao Deng giữ thái độ trơ trơ như đá.

— Tôi sẽ trả lại món tiền đó, cái đó thì tôi đã nói cho ông biết rồi. Chỉ có điều tôi chưa có thời gian làm việc này, nhưng ngay sáng mai...

— Không một ai tin anh đâu, Walter Simmons. - Zhao Deng giơ bàn tay béo phị của hắn phẩy ngang. - Hơn thế, giờ đây anh cũng đang là chủ nhân của một ngân khoản với những món tiền rất lớn tại Hồng Kông, mà là chủ nhân từ lâu rồi chứ không phải mới từ hôm qua. Làm sao anh có thể giải thích được vụ việc này trước các cấp trên và các quan chức? Đây là chưa thèm nói đến chuyện một ngôi nhà nho nhỏ dễ thương, cũng là của anh, trên bán đảo Hawaii?

— Cái gì? - Walter Simmons trân trân nhìn vào gã béo phị. Anh cảm giác đầu gối mình đang mềm ra, tay anh sờ vào lưng ghế, rồi thả người xuống đó.

— Như thế là rất tốt. Anh thấy đấy, anh đâu có cơ hội lựa chọn. - Gã béo phị tắc tắc lưỡi. - Ai cũng biết là anh rất thích bán đảo Hawaii.

Cái này thì gã nói đúng. Walter Simmons là một vận động viên trượt sóng không chuyên nhưng rất đam mê môn thể dục này. Mỗi năm anh đều bay nhiều lần vào cuối tuần hoặc thậm chí cả một tuần lễ liền về Hawaii để trượt sóng hoặc đi thuyền buồm. Nhưng cho tới nay, lần nào về Hawaii anh cũng ở trong một căn hộ, trực thuộc một dây chuyền khách sạn nổi tiếng.

— Nó là một ngôi nhà thật sự rất đẹp, - gã Zhao Deng điềm tĩnh nói tiếp. - Nó có cả một khu để thuyền riêng, và một con thuyền buồm dài 10 mét. Kể ra có hơi nhỏ nhưng rất hiện đại về mặt kỹ thuật. Anh quả là người đáng ghen tỵ.

— Cái trò đó không xong đâu, - Walter Simmons phun vào mặt gã béo phị khi đã hồi tỉnh đôi chút sau cú sốc. - Tôi nói cho ông biết, không đời nào! Tôi có thể chứng minh rằng cho tới nay tôi luôn luôn sống trong một căn hộ thuê của khách sạn và tôi chưa bao giờ...

— Thôi nào, thôi đi! Chúng tôi có đủ bằng chứng và giấy tờ để chứng minh điều ngược lại! Từ giữa năm ngoái, ngôi nhà ở trên đảo Hawaii đã là của anh, và tất cả những giấy tờ và những hồ sơ tương thích đều sẵn sàng chờ bất kỳ cảnh sát viên nào nhìn tới! Cả những vụ chuyển dịch tài chính cần thiết cho vụ mua nhà này cũng có thể rất dễ dàng được tạo dựng lại. Có cả những tập hồ sơ chứng minh rằng trước đó anh đã có quan hệ với chúng tôi và chúng ta đã thống nhất với nhau trong chuyện làm ăn. Chúng tôi quả thật đã nghĩ đến tất cả mọi yếu tố, tôi cam đoan với anh như vậy. Và anh biết rồi đó: một khi đã có nỗi nghi ngờ, người ta dễ dàng tin vào tất cả những bằng chứng khẳng định sự nghi ngờ đó, chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện kiểm tra nó cho kỹ lưỡng. Mà có kiểm tra thì cũng chẳng ra được vấn đề gì. Dù muốn hay không, anh đang ngồi trong bẫy rồi và nên hòa hợp bắt tay với chúng tôi. Hơn nữa, vụ này sẽ đem lại cho anh rất nhiều tiền.

— Đồ con hoang khốn kiếp! - Walter Simmons nhảy lên, tiến đến sát mặt gã đàn ông béo phị.

Ngay lập tức, hai gã trai trẻ tuổi thẳng người dậy, tiến ra chắn lấy sếp của chúng. Ánh mắt của chúng lóe lên tia lửa đe dọa.

— Anh bình tĩnh đi, anh Walter Simmons. - gã béo phị đề nghị.

— Liệu hồn thì cút ra khỏi đây! - Bất chấp sự hiện diện của hai gã trai hung dữ, Walter Simmons quả đang nổi giận đến suýt quên cả lý trí và muốn nhào thẳng vào mặt gã béo.

— Bây giờ anh quá mất bình tĩnh, suy nghĩ thiếu sáng suốt, anh Walter Simmons. - Gã béo phị vất vả đứng dậy, rồi lặc lè đi về hướng cửa. - Sáng ngày mai tôi sẽ gọi điện cho anh. Không, có lẽ là ngày kia, và lúc bấy giờ thì anh có thể cho chúng tôi biết quyết định cuối cùng của anh.

— Nó sẽ không hề thay đổi đâu! - Walter Simmons bực tức gào lên. - Và tôi nói cho ông biết: Sáng ngày mai tôi sẽ cho chuyển tiền trở lại, và tôi sẽ nói chuyện với các cấp trên của tôi!

— Làm như thế là rất thiếu thông minh. Không nên vội vàng đâu! - Tay béo phị thoáng làm một cử chỉ như cúi chào rồi bước ra khỏi phòng.

Hai gã đàn ông trẻ tuổi bám sát theo chân hắn. Đến bên ngưỡng cửa, một trong hai gã đó quay trở lại, nhìn Walter Simmons. Gã nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng, hầu như với mối quan tâm của một phẫu thuật gia. Gã ngắm anh chầm chậm từ đầu xuống đến chân, rồi gã quay đi theo chủ.

Walter Simmons đi như người thất thần về văn phòng mình. Anh không thể suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Lũ con hoang này trâng tráo đến mức độ không thể tin nổi. Và có vẻ như chúng hoàn toàn tin chắc có thể khuất phục được anh. Nhưng anh không phải là loại người mà chúng có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy. Anh hoàn toàn không có ý định để lũ gangster này dồn mình đến chân tường.

Cô thư ký ngạc nhiên nhìn khi anh đi ngang qua bàn làm việc của cô, vào phòng. Walter Simmons thả người xuống ghế bành, chống cả hai tay lên mặt bàn đỡ lấy đầu. Anh ngồi im như vậy vài phút liền, suy nghĩ thật lung. Thế rồi anh ra quyết định. Walter Simmons ngẩng đầu lên, bấm nút trên dàn máy và yêu cầu cô thư ký nối anh với FBI.

Trong khi chờ được nói chuyện, anh cảm nhận nỗi quyết tâm mỗi lúc một mạnh mẽ hơn trong anh, trở thành cảm giác hả hê sâu sắc. Giờ thì tao sẽ cho mày biết tay, thằng con hoang béo tởm! Anh thầm nghĩ. Bàn tay anh hầu như thèm thuồng tóm lấy ống nghe khi tiếng chuông telephone cuối cùng cũng reo lên, nối anh với cơ quan cần gặp.