Chương 5
Zhao Deng đang dùng bữa trong quán ăn của hắn tại phố Canal do những tay chân gỗ đứng tên thì tên giám đốc điều hành xuất hiện. Gã này cúi mình rất thấp, miệng xin lỗi lia lịa rồi mời Zhao Deng vào phòng làm việc của hắn.
Trên bàn có để một chiếc điện thoại. Sau khi người đàn ông đã kính cẩn lùi ra và đóng cửa lại, Zhao Deng nhấc ống nghe, lên tiếng.
Đầu dây bên kia là Sun Goh, giám đốc diều hành Asia Import.
— Tôi thật sự không muốn làm phiền ông, kính thưa ông Deng, - gã bắt đầu, nhưng Zhao Deng thô bạo ngắt lời gã. Bây giờ không phải lúc nói lời hoa mỹ, hơn nữa con vịt Bắc Kinh thì đang nguội đi trên bàn ăn của hắn ngoài kia.
— Có chuyện gì thế? - Gã béo gầm gừ.
— Dĩ nhiên là tôi sẽ không bao giờ làm phiền ông, nếu như không...
— Vào việc đi Sun!
— Tôi vừa nhận được một cú điện thoại của cảnh sát, thưa ông Deng. Người ta yêu cầu tôi đến ngay Asia Import, ở đó đang có một trận đấu súng. Người ta bắt tôi phải mang chìa khóa đi theo, ngoài ra người ta còn cần tôi làm việc cho cảnh sát, để phân biệt những người có quyền hoạt động trong khuôn viên và những người...
— Bao giờ? - Zhao Deng ngắt lời hắn.
— Trước đây một phút. Tôi đã gọi điện cho ông ngay lập tức.
— Cảnh sát có nói gì nữa không?
— Họ được một nhân viên đặc nhiệm của FBI báo động, người này hiện đang ở trong khuôn viên của Asia Import. Người ta chỉ nói có vậy.
— Anh cứ đi tới đó, nhưng đi từ từ thôi, - Zhao Deng ra lệnh. - Chọn đường đi vòng thật xa, nếu có thể thì tìm cách đi lầm đường và mất càng nhiều thời gian càng tốt. Ra lệnh cho tay lái xe như thế! Phải tìm cách chần chừ tối đa nhưng làm sao để người ta không buộc tội được anh, hiểu chưa?
— Dĩ nhiên rồi, thưa ông...
— Tôi sẽ tìm cách liên lạc lại với anh sau. Anh đừng liên lạc lại với tôi nữa. - Nói xong, Zhao Deng đặt máy, ngả người ra sau lưng ghế, nhăn trán lại.
Có chuyện gì? Dĩ nhiên sự xuất hiện của cảnh sát chưa phải chuyện lớn lao. Có lẽ nhóm gác cửa đã bắt được những tên ăn trộm, xẩy ra chuyện đấu súng, và có ai đó đã gọi điện cho cảnh sát. Chỉ như thế thôi thì chẳng có gì trầm trọng. Mặc dù trong kho Asia Import vẫn còn hàng lậu, nhưng cảnh sát chẳng có lý do gì để khám xét kỹ lưỡng, sau khi những tên ăn trộm đã bị tóm cổ. Thế nhưng việc cảnh sát nhận được tin báo động từ một nhân viên đặc nhiệm của FBI khiến cho gã phải suy nghĩ.
FBI tìm cái gì ở đó? Đúng là vừa mới hôm qua đã có hai nhân viên đặc nhiệm xuất hiện ở chỗ Sun Goh, nhưng chỉ để điều tra mối liên quan với cú chìm tàu Shanghai Express. Đúng vậy không?
Gã giơ tay với chiếc điện thoại, tìm số của Sun Goh. Có lẽ vẫn còn gặp được hắn, bởi chính gã đã ra lệnh cho tên này chần chừ. Sau tiếng chuông thứ ba, tay giám đốc Asia Import lên tiếng.
— Còn một câu hỏi nữa, Sun. - Zhao Deng vào việc. - Hôm qua có người của FBI đến chỗ anh?
— Vâng, thưa ông...
— Thôi đừng có thưa thốt nữa, khốn nạn! Chúng nó muốn gì?
— Họ đến đây hỏi về việc chìm tàu Shanghai Express và lượng hàng đựng trên đó.
Zhao Deng nhăn trán lại. Có cái gì đó trong giọng nói của Sun Goh khiến gã phải hỏi tiếp.
— Không phải chỉ có vậy, đúng không Sun? - Gã nghiêm giọng như thể gã đã biết nhiều hơn.
Sun Goh không trả lời ngay. Chỉ sau khi Zhao Deng thúc ép hết lời, gã mới lên tiếng, giọng lộ rõ vẻ khẩn trương.
— Họ đã có ám chỉ, nhưng mà họ chưa biết...
— Ám chỉ cái gì? - Zhao Deng rít lên.
— Họ có mang tới đây một hộp carton đựng phần mềm, họ đặt nó lên trên bàn và hỏi tôi có biết loại hàng đó không. Thế rồi họ còn hỏi liệu chúng tôi có cung cấp cho các cửa hàng máy tính và các cửa hàng bán dàn nhạc Hifi.
— Tiếp đi! - Zhao Deng gầm lên.
— Họ nói rằng, người ta đã tìm thấy hộp carton đựng phần mềm đó cùng những món hàng khác ở chỗ con tàu bị chìm và đây là hàng giả. Dĩ nhiên tôi đã cương quyết phủ định tất cả những lời buộc tội của họ. Họ tỏ vẻ như hài lòng rồi ra về. Còn chuyện đi thăm... - Sun Goh ngưng lại.
— Đi thăm cái gì, đồ ngu? - Deng gào lên.
— Một trong hai người đó tỏ ý muốn tham quan Asia Import, nhưng tôi đã nói anh ta phải hẹn trước.
— Tại sao anh không nói cho tôi nghe tất cả chuyện đó, Sun?
— Tôi... đầu tiên tôi cho nó không quan trọng, đó là một cuộc trò chuyện bình thường... tôi... tôi không muốn làm phiền đến ông, thưa ông...
— Đồ ngu! - Zhao Deng đập thật mạnh ống nghe lên trên giá và đứng dậy. Gã đàn ông béo phị nôn nóng đi đi lại lại trong phòng.
FBI vậy là đã có trong tay một phần của món hàng lậu, nếu hai thằng con trai đến chỗ Sun Goh không lòe bịp. Bây giờ chúng lại đang lục lọi trong khuôn viên của Asia Import, chắc chúng đã tìm được đường vào đó. Chuyện gì đã xảy ra? Trong trường hợp trầm trọng nhất, chúng sẽ phát hiện ra những chiếc container cùng với những chiếc hòm gỗ đựng hàng giả và tịch thu hàng. Vây là sau vụ tổn thất 5 triệu đô la cùng với con tàu Shanghai Express, ta lại phải chịu thêm những thiệt thòi nặng nề khác, cũng có giá trị không kém con số đó.
Đám người giật dây ở Hồng Kông sẽ chẳng thích thú chút nào. Nhưng đâu biết làm gì để thay đổi tình hình? Dù sao thì vẫn còn tay đại diện của hãng tàu thủy mà Fu Yung đang đi đón. Zhao Deng nhìn nhanh xuống đồng hồ. Fu Yung chắc đã gặp đối tượng. Zhao Deng tin chắc là bọn gã sẽ ép được hãng tàu nộp ra 5 triệu đô la.
Gã đàn ông béo phị giơ tay với điện thoại, gọi về văn phòng tại phố Mulberry, nhưng ở đó không có người bốc máy. Fu Yung với tay đại diện Lou Potter và người của hãng tàu thủy đi đâu rồi? Nó sẽ nói chuyện với chúng về vụ tiền nong ở đâu?
Đột ngột, Zhao Deng thấy sống lưng ớn lạnh và gã dừng phắt lại. Ở địa vị Fu Yung, chắc gã sẽ đưa cả hai người đàn ông đó về khuôn viên của Asia Import để trò chuyện trong khu nhà kho khổng lồ đó.
Gã người Tàu lao khỏi văn phòng. Gạt tay giám đốc điều hành sang một bên, gã quay lại Restaurant, ra lệnh cho tài xế và cận vệ bằng một cái vẫy tay nhanh gọn.
***
Phil hầu như không có chỗ nấp khi anh vòng quanh góc nhà và chạy dọc bức tường. Thỉnh thoảng lại có những gờ tường nhỏ nhô ra, anh có thể tạm nép vào đó và nhìn quanh tìm Lou Potter cùng kẻ bắn lén. Nhưng nếu gã trai người Tàu đối địch dồn toàn tâm toàn lực vào việc tiêu diệt những người truy đuổi thì những gờ tường nho nhỏ hoàn toàn chẳng phải chỗ chở che thật sự. Vậy mà anh vẫn tiến rất nhanh, nhanh đến mức độ đáng ngạc nhiên, mà không có chuyện gì xảy ra.
Thế rồi anh nhìn thấy ở khoảng rất xa đằng trước có một dáng người đang chui qua một khuôn cửa nhỏ vào trong khuôn viên của Asia Import. Vừa định nép người sát tường và chạy vụt đi thì Phil kịp nhận ra người đó mặc đồng phục gác cổng của Asia Import. Tay gác cửa hiện đã cách cửa khoảng chừng 50 mét, Phil cách hắn cũng xa bằng thế.
Đúng lúc đó, tay gác cửa nhận ra anh. Phil giơ cả hai cánh tay lên, vẫy thật mạnh về hướng người đàn ông.
— Để yên vũ khí đấy! Đừng có rút ra! - Anh thét lớn, nhưng gã gác cửa không hiểu anh hoặc không muốn hiểu.
Nhìn tia lửa lóe ra phía đầu nòng súng, Phil đập nhanh người xuống đất. Viên đạn vụt qua đầu anh, cắm phập vào khoảng tường đằng sau, vữa và những viên đá nhỏ lăn lả tả.
Thằng ngu đần khốn kiếp! Phil khum hai tay thành loa rồi lại thét thật lớn rằng anh là người của FBI và ra lệnh cho hắn bỏ súng xuống. Câu trả lời là một trận mưa đạn. Thế rồi Phil nghe thấy một tiếng "tách" nhỏ. Nhanh như chớp, chàng đặc nhiệm nhảy chồm lên, lao thẳng tới.
Gã gác cửa nghe tiếng anh chạy, gã ngẩng lên nhìn anh rồi lại hạ ngay ánh mắt xuống khẩu súng lục, tập trung toàn lực cho việc thay ổ đạn. Nhưng khi ngẩng lên nhìn Phil trong một thoáng, gã đã đánh mất những phút giây quý giá.
Ổ đạn vừa cắm vào súng thì Phil đã tới bên. Gã đàn ông không còn cơ hội để kết thúc động tác. Phil chặt thẳng vào cánh tay dưới của gã gác cửa khiến khẩu súng văng xuống. Anh nhanh chân đá nó ra xa rồi rút còng tay, phập xuống cổ tay đối thủ.
Gã đàn ông bắt đầu vặn vẹo, chửi bới như đã phát điên, nhưng Phil không để ý. Anh đẩy hắn ngồi xuống dưới đất, rút cà vạt buộc hai chân hắn lại. Xong việc, anh lại vội vàng tiếp tục con đường của mình, lẻn người qua một cánh cửa có ổ khóa đã bị bắn tung ra.
Anh đã vào đến nhà kho chính, một gian phòng rộng mênh mông nằm trong bóng tối nhờ nhờ, đây đó chỉ có một vài ánh đèn bảo vệ li ti đang cháy ở khoảng cách rất xa nhau. Chúng lờ mờ tỏa những quầng sáng nhỏ nhưng không đủ sức chống chọi với bóng tối. Cẩn thận, Phil bước vào và nhao ngay lập tức sang một bên. Thế rồi anh khép cánh cửa lại sau lưng.
Anh tựa người vào một giá gỗ cao, ép mình thở thật đều, thật nhẹ. Trong nhà kho là bầu không khí tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ cần một hơi thở mạnh cũng đủ để anh bại lộ, nếu gã người Tàu đang rình mò ở quanh đây.
Khi đôi mắt đã quen dần với thứ ánh sáng nhập nhoạng trong kho, chàng nhân viên đặc nhiệm lại tiến từng bước về phía trước.
***
Tôi đứng giữa hai hàng giá gỗ tưởng như dài vô tận và tìm cách định hướng.
Trong kho hiện chỉ bật đèn dự trữ, tỉ lệ ánh sáng vì vậy rất tồi tệ. Nói chính xác hơn, nhà kho đang chìm trong một bầu không khí nhập nhoạng, mắt người hầu như không thể xuyên qua. Ngóc ngách nào cũng là những vệt tối thẫm, có thể chứa đựng mọi thứ bên trong nó. Ở đâu đó trong khuôn nhà kho sâu thẳm đột vang lên tiếng cạo, tiếng va quệt, nhưng nó đang ở rất xa tôi. Ngoài ra là tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng sột soạt rất nhẹ của gỗ trong góc nào đó.
Thế rồi tôi có cảm giác mình đã định hướng được tiếng chân người, cẩn thận, thật cẩn thận, tôi nhấc từng bước dọc hai dãy giá gỗ, đi về nơi vừa phát ra tiếng động.
Lại có tiếng rít, tiếng thép cào vào mặt thép. Giờ thì tôi đã định hướng được nguồn âm thanh rất rõ. Tôi chầm chậm di chuyển về hướng đó. Đột ngột, mọi âm thanh ngừng bặt, cả nhà kho lại chìm vào im ắng. Im ắng đến nỗi tôi tự hỏi không biết mình có vừa nghe nhầm hay không.
Tôi đi vòng quanh một dãy kệ gỗ nữa và nhìn thấy trước mặt hiện ra một khoảng đất để container rất rộng, những chiếc container được chồng thành từng dãy. Xung quanh không một bóng người. Nếu muốn xem xét kỹ những container kia, tôi phải đi qua một khoảng đất trống hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp. Và nếu gã trai người Tàu hoặc một trong những tên gác cửa của Asia Import đang rình rập quanh đây thì trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ trở thành một con mồi rất dễ dàng cho chúng.
Tôi dừng lại, cứng người, tìm cách thở thật nhẹ. Tai tôi lắng nghe chăm chú, chăm chú đến mức độ suýt nữa giật nảy mình khi nghe có tiếng động. Tiếng động lần này xuất phát từ một trong những chiếc container, tôi biết chắc như vậy. Nghe như tiếng một hòm gỗ bị lật đổ bên trong đó.
Tôi tập trung nhìn về hướng đó, căng thẳng đến mức mắt bắt đầu cay xè. Lại thêm một tiếng động trầm đục nữa vang lên, giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn nguồn âm thanh là lòng chiếc container nào. Câu hỏi chỉ là tôi cần phải làm gì đây? Rất có thể nó là một cái bẫy.
***
Đột ngột, như có một cơn bão nổ bùng ra trong chiếc container đó. Tiếng đổ, tiếng rơi tiếng đập loạn lên như trong một trận động đất.
Nhanh như chớp, tôi đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Không thấy một ai. Không một tiếng động nào khác, chỉ những tiếng động đang vang ra từ chiếc container. Không thể trì ở vị trí rình mò được nữa, tôi tập trung tinh thần và lao vụt tới, chạy theo hướng dích dắc qua khoảng đất trống.
Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Cũng có thể tôi gặp may và cả tên người Tàu lẫn bọn gác cửa đều không có mặt nơi này. Đến bên chiếc container, tôi nhìn thật kỹ. Trong ánh sáng nhập nhoạng của những ngọn đèn rất nhỏ, những dấu niêm phong bao quanh chiếc container trông có vẻ vẫn còn nguyên. Nhưng tôi tin chắc đây chính là chiếc container đã phát ra những âm thanh tôi vừa nghe thấy.
Những âm thanh đó giờ đã ngưng bặt. Tôi đánh liều rút bật lửa ra. Trong ánh sáng của lưỡi lửa gí sát, tôi nhận ngay ra vấn đề: những dấu niêm phong rõ ràng đã bị bẻ một lần, rồi lại được hàn lại hời hợt phía trên. Mở container thật ra là chuyện nhỏ. Giờ thì tôi mới hiểu những âm thanh ban nãy tôi nghe thấy, những tiếng thép chà vào thép đã đập đến tai tôi cách đây vài phút.
Tôi chỉ mở cánh gỗ ra một khe hở đủ cho người lòn qua. Dĩ nhiên trong container không có điện. Thêm một lần nữa, tôi cần đến bật lửa. Đầu tiên, tôi chỉ thấy từng chồng từng chồng hòm gỗ. Nhưng rồi sau đó, khi từ từ tiến vào sâu, chân tôi đá phải một vật gì đó mềm mềm. Tôi hơi khuỵu gối xuống, quan sát.
Lou Potter! Tay đại diện hãng tàu đang nằm nghiêng và hầu như không còn thở được nữa. Ánh sáng bật lửa dù chỉ lờ mờ, nhưng tôi cũng thấy mặt anh ta đã tím bầm.
Vội vàng, tôi tháo đoạn băng keo dán trên mồm Lou Potter. Bây giờ chẳng còn thời gian để mà né đau. Tôi giật một cái thật mạnh, miệng người đại diện tàu thủy được tự do.
Lou Potter há mồm ra, hít hơi thành tiếng vài lần. Trong lúc đó, tôi cởi dây trói cho anh ta.
— Cảm ơn! - Anh ta chỉ kịp sặc sụa trong cổ, rồi ngất đi.
***
Nghe những tiếng động vẳng ra từ chiếc container, Fu Yung buột miệng rủa. Vậy là ngọn đòn hắn giáng xuống gáy Lou Potter đã không đủ đô.
Giờ thì cái thằng cha khốn nạn đó đang gây cả một núi tiếng ồn như dưới địa ngục để gọi dụ cả lũ cớm về đây. Nếu bọn cớm tìm thấy chúng, Fu Yung vậy là sẽ không còn con tin nữa. Hắn đứng cách đó chẳng mấy xa, đằng sau một chồng hòm gỗ rất cao và thụt người xuống sâu hơn nữa khi thoảng nghe tiếng chân người. Nhưng sau đó, nhà kho lại chìm vào tĩnh lặng.
Thật thận trọng, gã trai người Tàu rời vị trí, tiến từng chút một vào phía bãi trống để container. Cuối cùng, hắn lại nhìn thấy chiếc container đựng Lou Potter. Ánh sáng quá mờ, không thể nhìn rõ vật gì. Gã con trai nheo nhỏ mắt lại, chăm chú quan sát. Cuối cùng, hắn nhận ra nắp container đang hé ra một kẽ nhỏ. Hắn nghiến răng nghiền nát một câu chửi tục muốn buột ra, rồi hắn đút dao vào người, rút súng.
Người trong container đang hoạt động, đó điều là chắc chắn. Hắn giơ súng lên, nhắm vào giữa kẽ hở của nắp container. Thế rồi, khi chợt nhớ ra rằng đám nhân viên đặc nhiệm của FBI giờ đã tràn vào khuôn viên Asia Import, gã con trai lại đút súng lục trở lại bao. Một tiếng súng nổ bây giờ sẽ kéo cả đám nhân viên đặc nhiệm về đây.
Hắn phải nghĩ ra một phương thức khác và phải liều một chút. Hắn lại rút dao ra, tập trung tư tưởng rồi chạy vụt tới. Chỉ một thoáng sau, hắn đã đến sát bên container và dán người vào bên cạnh kẽ hở. Từ bên trong đang vẳng ra những âm thanh nho nhỏ, nghe như tiếng rên rỉ, thế rồi có vẻ như một thân thể con người đang được lật từ bên này sang bên khác. Vậy là có kẻ đã tìm thấy gã đại diện khốn kiếp kia và đang cởi dây trói cho nó.
Fu Yung thầm hy vọng kẻ vừa tới là một trong những tên đặc nhiệm. Từ khi chúng quan tâm đến vụ chìm tàu Shanghai Express, mọi chuyện làm ăn của hắn đều đổ bể. Hắn sẽ rất sung sướng nếu được đưa một trong những thằng khốn nạn này về miền cực lạc.
Fu Yung đứng trong góc chết của chiếc nắp container. Dù là kẻ nào từ trong đó đi ra ngoài, kẻ đó cũng sẽ không nhìn thấy hắn. Nhưng thay vào đó sẽ cảm nhận thấy hắn một cách rất rõ ràng qua lưỡi thép. Gã đàn ông tự nhủ thầm, tay xiết chặt con dao.
Gã nín thở, chờ đợi.
Thế rồi có người đi đến gần phía bên kia của nắp container. Gã trai người Tàu giơ dao lên, sẵn sàng giết chóc...
***
Vừa dợm chân định đi vòng quanh một dãy giá gỗ thật cao, Phil chợt nghe thấy những âm thanh lạ. Đầu tiên là tiếng đổ, tiếng gãy, như có cái gì đó rơi xuống đất, rồi nhà kho lại trở lại tĩnh lặng. Chờ một lúc, chàng nhân viên đặc nhiệm thoáng có cảm giác như đang nghe thấy tiếng chân người, dù là rất khẽ.
Anh chuyển động về đúng hướng đã vang tiếng chân, mặc dù bây giờ nó đã lại câm bặt. Có cảm giác như cả một vĩnh hằng đã trôi qua. Cuối cùng, anh đi tới cuối giá gỗ và nhìn thấy trước mặt mình một khoảng trống rất rộng, đang chất rất nhiều container.
Thêm một lần nữa, nhà kho vang lên những tiếng động khe khẽ, Phil có cảm giác như nó đang phát ra từ một chiếc container rất lớn, óng ánh màu bạc. Khi sự tĩnh lặng quay trở lại và khi Phil quan sát thật kỹ khoảng trống xung quanh chiếc container, anh phát hiện ra hắn. Một gã trai người Tàu cao lớn đang bước ra từ bóng tối sâu thẳm giữa những dãy giá gỗ. Ánh mắt hắn dán chặt vào chiếc container vừa khiến Phil quan tâm tới.
Dù ánh sáng mờ mờ trong nhà kho khiến người ta nhìn mọi vật trong khoảng trống này rõ ràng hơn hẳn giữa những giá gỗ rất cao, Phil vẫn không nhận ra điều gì đang thu hút sự chú ý của gã người Tàu tới mức độ đó. Anh đang đứng đối diện với gã ở phía bên kia khoảng trống.
Gã con trai kia đã giơ một tay lên, có cái gì lóe sáng trong bàn tay. Rõ là hắn đang chờ ai đó. Một người sẽ đi ra từ chiếc container kia?
Thế rồi Phil chợt nghĩ tới Jerry và anh thấy sống lưng mình lạnh toát.
***
Simon Perez không hiểu bằng cách nào mà anh đã lọt được vào khu nhà kho khổng lồ này. Anh đã tìm thấy ở một nơi nào đó một cánh cửa nhỏ không bị khóa, và đã lách người qua đó. Nhưng từ đó tới nay đã là một khoảng thời gian rất dài, anh cứ đi mãi và thấy nó dài như vô tận.
Người đàn ông lang thang trong quầng tối mờ mờ, từ dãy giá gỗ đựng hàng này sang dãy giá gỗ khác, vừa đi vừa thầm cầu nguyện được thoát khỏi đây. Ở phía trước anh, điện có vẻ sáng hơn một chút. Simon Perez cẩn thận đi tới. Cho tới giờ người đàn ông vẫn luôn tìm cách gây ít tiếng động như có thể, nhưng dần dần sức tập trung của anh giảm sút. Thỉnh thoảng anh lại va người vào một góc giá gỗ hoặc một chồng hòm gỗ nào đó. Có lần, suýt nữa anh đã hất đổ cả một chồng hòm, may mà anh còn kịp giơ tay giữ những chiếc hòm đựng hàng lại trong giây phút cuối cùng. Đi đến cuối dãy giá gỗ, Simon Perez có cảm giác như vừa nhìn thấy một dáng người. Anh dừng lại, nheo mắt, nhìn thật chăm chú về hướng có dáng người vừa xuất hiện. Chăm chú đến mức cả hai con mắt cay xót lên và đường nét đột mờ đi.
Cuối cùng, quá mệt mỏi, người con trai nhún vai, đi tiếp.
***
Cần phải giúp đỡ Lou Potter. Người đàn ông đã kiệt sức hoàn toàn và đang bị sốc nặng. Cẩn thận từng bước, tôi đi về hướng "cửa" của chiếc container, rồi dừng lại trước đó. Đứng ở đây, tôi không thể nhìn và nghe thấy những gì ở ngoài kia.
Đúng vào lúc tôi muốn bước chân khỏi container thì toàn bộ dàn đèn pha trong nhà kho sáng rực dậy, chói lòa. Tôi nhắm mắt lại, lảo đảo lùi về. Từ đâu đó vang lên giọng Steve Dillaggio nói qua loa, anh yêu cầu tất cả những người có mặt trong nhà kho từ từ giơ hai tay lên, đi ra hướng cửa nhập hàng.
Mặc dù hầu như đã mê mẩn đi vì ánh sáng quá chói và quá đột ngột, cũng như tiếng nói của Steve được bức tường vọng trở lại ầm ầm, tôi vẫn thoáng nhận thấy một cử chỉ bên phía cửa container. Thế rồi một dáng người hiện ra ở đó, nó che khuất luồng đèn chói lọi ngoài kia, cho mắt tôi có điều kiện làm quen chút nào với tình huống mới.
Tôi còn nhìn thấy một thứ khác nữa, dù chỉ lờ mờ. Trong bàn tay giơ lên của dáng người kia lóe ánh thép.
***
Ánh điện đột lóa lên khiến Phil hoàn toàn bất ngờ và hầu như tạm mất hoàn toàn khả năng thị giác. Anh nhắm và chớp mắt dữ dội, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là một khoảng sáng mờ với những vệt tối bên trong.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng anh, rồi có cái gì đổ thật mạnh. Phil ném người xuống, lăn xuống bên dưới một giá gỗ. Chàng đặc nhiệm có cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua, mắt anh mới làm quen được với tình huống mới và hoạt động trở lại. Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên ngay bên cạnh giá gỗ trên người anh, Phil đặt khẩu Smith & Wesson sang bên, giơ tay.
Hai bàn tay anh thò qua gầm giá gỗ, tóm lấy cổ chân kẻ kia, giật thật mạnh. Có tiếng đàn ông la thật lớn. Thế rồi một thân người đập mạnh xuống nền đất, che ánh mắt Phil. Anh đứng dậy, đi vòng quanh giá đựng hàng và ném ập thân hình xuống người đàn ông đang nằm bất động. Ngạc nhiên, anh thấy mình đang nhìn vào một khuôn mặt Nam Mỹ.
— Xin ông đừng làm gì tôi! - Simon Perez van nài. - Làm ơn để cho tôi đi, tôi xin thề là chúng tôi sẽ trả tiền!
— FBI! Ông bình tĩnh lại đi!
Gỡ mình ra khỏi hai tay người đàn ông lúc này đang tóm lấy quần anh, Phil nhìn về hướng chiếc container màu bạc.
Vừa đúng lúc một gã trai cao lớn người Tàu đang bước vào khe cửa mở của chiếc container. Phil nhảy về hướng đó, xoạc chân, chĩa khẩu Smith & Wesson sẵn sàng nhả đạn về hướng lưng gã người Tàu.
— Đứng lại! FBI! Không được cử động! - Anh gào lớn.
***
Ngay trong tích tắc sau đó, tôi nghe thấy giọng Phil. Gã con trai đứng trước mặt tôi vừa phun ra một câu rủa độc địa vừa chồm tới. Tôi né mình sang bên, đập đầu thật mạnh vào một thùng carton lăn dưới đất.
Đối thủ của tôi ngã xuống cách tôi chưa đầy một bàn tay, con dao trượt trên nền thép của container rồi văng vào đâu đó. Cú đập vào đầu khiến tôi đờ đẫn. Dáng người vừa lao vào đây xoay lại, lăn một nửa vòng, rồi nhỏm được người lên trên hai đầu gối. Ngay lập tức, hắn nhào về hướng tôi.
Những thoáng mây màu đỏ trôi trước mắt. Mỗi lúc tôi một thấy khó thở hơn. Tuyệt vọng, tôi lăn lộn dưới thân hình đối thủ, kẻ đang dùng toàn sức nặng đè chặt tôi xuống nền container. Bằng một cách nào đó, tôi hơi co chân được về phía trên và ưỡn người lên. Vòng tay đang xiết tới trên cổ tôi lỏng ra chút ít.
Nhưng ngay lập tức, đối phương đè tôi trở lại. Tôi xoay trở, rồi may mắn tóm được hai ngón tay cái của hắn, bẻ ngoặt ra sau. Gã đàn ông gào lên, tìm cách đưa tôi sang miền cực lạc trước khi tôi kịp bẻ gẫy ngón cái hắn. Rồi đột ngột, mọi việc kết thúc. Vòng xiết tàn nhẫn quanh cổ lỏng ra, những ngón tay trượt xuống, cuối cùng cả thân thể hắn nhũn mềm, lăn ra khỏi người tôi.
— Cậu liệu điều đi luyện lại bài chiến đấu tay không đi, anh bạn già! - Phil vừa giúp tôi đứng dậy vừa dạy dỗ.
— Cảm ơn, nhưng không có cậu thì mình cũng giải quyết xong.
Đùa chưa hết câu, tôi đã nghiêm trang trở lại, chạy tới bên Lou Potter và cúi người xuống. Người đàn ông chỉ còn thở thoi thóp.
— Gọi bác sĩ! - tôi nói với Phil rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Lou Potter.
Vài phút sau, có hai người đàn ông mặc áo Blue trắng thế chỗ tôi. Họ có mang theo mặt nạ ôxy và ngay lập tức chụp cho người kiệt sức.
Thở ra nhẹ nhõm, tôi đứng dậy, bước khỏi container. Cả nhà kho lúc này đầy cảnh sát. Tôi nhìn thấy Steve Dillaggio đứng gần đó và bước ngay tới chỗ anh.
— A! Ra cậu ở đây! - Steve nhìn tôi từ đầu xuống chân. - Hết cả vẻ bảnh trai rồi, Jerry! - anh lẩm bẩm.
***
Ngay đợt kiểm tra ngẫu nhiên đầu tiên đã lôi ra cả một lượng lớn phần mềm giả. Hàng phạm pháp được chứa đầy từng dãy container. Ngày hôm sau chắc chắn sẽ có một đội chuyên gia đặc nhiệm của FBI và hải quan tới đây và kiểm kê toàn bộ.
Im lặng với điếu thuốc lá, tôi đứng giữa Phil và Steve nhìn hàng đoàn cảnh sát viên chạy qua chạy lại trong khuôn nhà kho rộng mênh mông, mở các container, xé các hộp carton.
Thế rồi tôi không chịu đựng được nữa.
— Cậu nói rằng tay Sun Goh đang ở trên phòng làm việc của hắn? - tôi hỏi Steve.
— Đúng. Các cảnh sát viên đã báo tin và yêu cầu hắn lại đây. Từ nhà tới khu này mà hắn cần tới cả đống thời gian đấy.
— Đâu có gì lạ đâu, - tôi nhận xét và hất hàm về phía các hộp carton.
— Được, ta đi nói chuyện với hắn chút đi.
Sun Goh ngồi đằng sau bàn viết, nhìn chúng tôi bằng nét mặt bất động. Hai cảnh sát viên cao to lừng lững đứng tựa lưng vào hai bên tường phòng, mắt không rời hắn lấy một giây.
Hai chúng tôi nhanh chóng vào đề, hỏi thẳng tay giám đốc điều hành của Asia Import:
— Giờ thì ông còn phản đối những lời ám chỉ của chúng tôi nữa hay không?
— Việc các ông đang làm ở đây là một vụ can thiệp phạm pháp. Tôi đòi được nói chuyện với luật sư của tôi nhưng người ta đã ngăn cản việc đó.
— Việc đó ta sẽ xét sau. - Tôi sắc mắt nhìn hắn từ đầu xuống chân. - Ông rõ là ông sẽ gặp những khó khăn trầm trọng chứ? Dù chúng tôi chỉ vừa kiểm tra ngẫu nhiên, nhưng kết quả tìm thấy cũng đã quá đủ rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ xem xét khu nhà của ông kỹ lưỡng hơn.
— Các ông không có quyền làm việc đó, tôi yêu cầu được nói chuyện với luật sư!
— Rồi ông sẽ được nói chuyện với luật sư mà, thưa ông giám đốc. Nhưng trước hết hãy trò chuyện đôi chút đã. Ai là kẻ nhận những món hàng này?
— Không có luật sư...
— Vâng, vâng, trò này chúng tôi quá quen rồi.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại chợt réo vang. Một cảnh sát viên nhấc ống nghe, ngẩng lên nhìn tôi rồi vẫy tay ra hiệu. Tôi cầm lấy ống nghe. Phía bên kia là một hộ lý.
— Người đàn ông mà chúng ta đã đưa ra khỏi container muốn nói chuyện với một trong hai ông. Các ông có thể xuống đây được không?
Lou Potter trông đỡ hẳn phần thảm hại, bình dưỡng khí quả đã tạo nên chuyện thần kỳ. Mặc dầu vậy, chắc anh ta sẽ được đưa thẳng từ đây vào bệnh viện để được tiếp tục chăm sóc.
Nhận ra tôi, khuôn mặt người đàn ông nhếch thành một nụ cười mệt mỏi, thế rồi anh ta vẫy tôi lại gần. Tôi ngồi xuống cạnh cáng, cúi người về phía Lou Potter.
— Các ông phải tóm bằng được tay người Tàu béo phị. Hắn mới chính là kẻ cầm đầu băng gangster, - anh ta nói bằng giọng run run. - Thằng chó đó đã... đã... - Anh đại diện ngưng bặt, hổn hển lấy hơi rồi nói tiếp.
Con bệnh cần cả 15 phút đồng hồ để kể cho tôi biết mọi chi tiết. Đã nhiều lần tôi ngại chuyện này quá sức Lou Potter. May mà có một hộ lý bước tới bên và theo dõi bệnh nhân không chớp mắt. Qua đó, chúng tôi được biết tới sự tồn tại của Zhao Deng, mặc dù anh chàng đại diện không may lúc đó chưa biết tên họ hắn.
Tôi cương quyết quay trở lại văn phòng của Sun Goh.
— Người đàn ông này là ai? - Tôi hỏi rồi miêu tả kỹ ngoại hình của "con rồng" đầu nhóm.
Dù Sun Goh đã gắng hết sức, tôi vẫn thấy rõ là hắn đang kinh hoảng. Nhưng gã không để lộ một lời.
***
Nôn nóng, Zhao Deng đi một lần nữa qua từng căn phòng, kiểm tra xem bọn tay chân đã dọn dẹp sạch sẽ hay chưa.
Trước đây năm phút, chiếc xe tải chở những tập hồ sơn, đĩa mềm và đĩa cứng đã lăn bánh rời địa điểm. Toàn bộ sổ sách của hãng Internet Trading qua đó đã tan vào không khí. Người của hắn sẽ chở tất cả ra khỏi New York rồi cho hủy diệt tại một cơ sở xử lý rác tại New Jersey, cũng là một doanh nghiệp của băng nhóm nhưng do đám chân gỗ đứng tên. Zhao Deng đã nghĩ tới mọi chi tiết, đã tổ chức việc giải tán thật chu đáo. Dĩ nhiên là món hàng tại Asia Import đã bị mất, nhưng đó là việc không may và không còn thể thay đổi được.
Bọn tay chân bị cớm tóm chắc chắn sẽ ngậm mồm ngậm miệng, mà trong giấy tờ của Asia Import thì Internet Trading chỉ xuất hiện như một trong số rất nhiều các khách hàng. Tới một lúc nào đó, khi các cơn sóng dịu xuống, hắn sẽ quay trở lại. Hắn còn nắm chắc trong đầu từng quan hệ, từng chi tiết, từng mánh lới.
Zhao Deng nhìn đồng hồ. 10 giờ tối. Bọn cầm đầu tại Hồng Kông vừa nhận được tin hắn qua mạng Internet. Sáng sớm mai hắn sẽ có mặt tại Hồng Kông và sẽ ngay lập tức bắt tay vào việc lên kế hoạch, tạo dựng lại mạng lưới "phát hành" tại Mỹ. Ngồi ở Hồng Kông, hắn sẽ nối lại quan hệ với hãng tàu thủy tại Panama. Câu chuyện còn chưa kết thúc. Có nằm mơ Zhao Deng cũng không nghĩ tới chuyện để 5 triệu đôla trôi vào tay kẻ khác.
Thật tiếc, thật rất tiếc là hắn phải tạm rời khỏi thành phố này. Hắn đã sống ở đây dễ chịu biết bao, mà những món tiền lời mà bọn hắn đã thu được ở đây cũng nằm ngoài vòng mong ước của không ít đám người "cùng nghiệp" làm hàng lậu.
Dĩ nhiên người Hồng Kông sẽ đặt ra một vài câu hỏi khó chịu, nhưng rồi mọi việc cũng sẽ nhanh chóng đi qua. Mà một khi nghe hắn trình bày những kế hoạch mới, bọn họ chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn vụ trục trặc này.
Gã đàn ông lại nhìn chăm chú một lượt, lần này để ghi mọi chi tiết vào não bộ. Thế rồi hắn rời văn phòng, đóng cửa lại. Xuống đến dưới, hắn ném chìa khóa vào thùng rác. Chiếc Cadillac đang đỗ gần đó. Khi nhìn thấy Zhao Deng bước ra, tay tài xế bước xuống, vội vã lao qua mở cửa.
Zhao Deng ra lệnh tới quán ăn mà hắn yêu thích nhất. Tay giám đốc điều hành sẽ thu xếp cho hắn nghỉ qua đêm tại khu riêng của tên này, để rồi sáng sớm mai hắn sẽ từ đó tới phi trường Kennedy và bay sang Hồng Kông.
***
Ngay từ phút đầu, tôi đã không tin Sun Goh là tay thật sự cầm đầu, kẻ giật dây tất cả. Lời khai của Lou Potter đã khẳng định điều đó. Nhưng cả Sun Goh lẫn Fu Yung lẫn một tên người Tàu khác mà chúng tôi bắt được đều không hé răng thốt một lời.
Thế rồi tôi đột nhớ ra rằng chiếc xe Ford của Lou Potter đã có lúc dừng bánh trước một ngôi nhà tại phố Mulberry và chúng tôi đã nhờ cánh cảnh sát thành phố tìm hiểu hộ xem kẻ nào là chủ ngôi nhà đó. Tôi gọi điện về trụ sở, được biết họ đã để tin lại cho mình và ghi lại thông tin được cung cấp.
Một restaurant trong tầng trệt, một cơ sở buôn bán trên lầu một, còn lại là những người thuê nhà bình thường.
Cơ sở buôn bán có tên là Internet Trading. Mà Lou Potter thì đã bị ép phải gọi điện cho hãng tàu thủy tại Panama, gọi từ văn phòng gã Tàu béo phị. Trên máy có đề số máy. Anh chàng đại diện còn nhớ 4 chữ số đầu, bởi chúng tình cờ trùng với ngày sinh nhật của một người quen.
Tôi gọi tới trung tâm bưu điện, xin số của Internet Trading. Phil hồi hộp nhìn qua vai tôi, chăm chú quan sát từng con số được viết ra. Bốn chữ số đầu trùng hợp hoàn toàn với 4 chữ số mà Lou Potter cung cấp.
— Ông có biết một hãng nào có tên là Internet Trading không? - tôi hỏi Sun Goh.
— Một khách hàng quen, - hắn lãnh đạm trả lời.
Tôi gật đầu. Vài phút sau, chúng tôi đã cùng xe Jaguar lăn bánh về phố Mulberry, số 344. Từ trên xe, Phil gọi về trụ sở, xin lệnh khám nhà, rồi anh thúc ép cánh điện thoại cho tới khi gặp được một viên chức hữu trách hứa tạo điều kiện cho chúng tôi kiểm tra mọi cuộc nói chuyện của Internet Trading trong thời gian cuối.
Toàn cơ sở đã được dọn dẹp gọn gàng. Thất vọng, hai chúng tôi nhìn nhau. Thế nhưng mặt khác, tình trạng này cũng là một lời khẳng định chắc chắn cho nỗi nghi ngờ.
Hai giờ sau đó, chúng tôi nhận được kết quả từ hãng điện thoại. Cuộc nói chuyện cuối cùng xảy ra với một hãng bay vốn nổi tiếng về những dịch vụ tuyệt hảo.
***
Tới thăm Lou Potter vào sáng sớm hôm sau, chúng tôi thấy anh chàng đại diện đã khoẻ lại trông thấy. Người đàn ông ngay lập tức tuyên bố sẵn sàng giúp đỡ cuộc điều tra.
Phải một lúc sau, mọi thủ tục mới được giải quyết xong và chúng tôi có thể mang anh đi cùng. Nhìn xuống đồng hồ, tôi không khỏi nôn nóng vì thời gian còn lại rất sít sao.
Cẩn thận, chúng tôi đã liên hệ với viên quản trị của phi trường Kennedy từ sáng sớm, sắp đặt một số công việc nhất định. Khởi đầu, chúng tôi muốn xuất hiện cả bộ ba trong đồng phục của hãng bay và bắt giam tay người Tàu béo phị ngay tại phòng đợi, nếu Lou Potter nhận diện được gã. Sau một cú điện thoại đến bộ phận phụ trách doanh nghiệp, giờ thì chúng tôi đã biết gã tên là Zhao Deng.
Nhưng các bước thủ tục tại bệnh viện đã ngốn quá nhiều thời gian so với kế hoạch, mà dòng giao thông sáng hôm nay lại đặc như chưa từng thấy. Khi chúng tôi tới nơi thì mọi hành khách đã yên vị trên máy bay. Viên quản trị mặt đất gọi cho chiêu đãi viên trưởng, xin số ghế của Zhao Deng và thông báo trước cú viếng thăm của bộ ba chúng tôi.
Chẳng một ai để ý khi chúng tôi xuất hiện trên máy bay trong đồng phục của hãng bay. Chiêu đãi viên trưởng đứng chờ bên cửa lên và bối rối mỉm cười. Chúng tôi từ từ bước tới, hướng về khoang hạng Nhất rồi dừng lại bên rèm cửa ngăn cách với khoang ghế hạng hai. Lou Potter ngó qua kẽ rèm, tìm Zhao Deng.
Đột ngột, thân hình người đàn ông cứng đờ ra, hai chúng tôi hiểu rõ. Dịu dàng, tôi gạt Lou Potter sang bên, cùng Phil tiến vào.
Đến bên Zhao Deng, tôi dừng bước, cúi người xuống.
— Cho phép chúng tôi mời ngài dùng một món giải khát, thưa quý ngài? - Gã người Tàu chỉ rời ánh mắt khỏi màn hình máy tính xách tay chưa đầy một giây đồng hồ, thoáng lắc đầu rồi lại chùng người xuống.
— Vậy thì mời quý ông tham gia một chuyến du ngoạn đặc biệt nhé? - vừa nói tiếp tôi vừa rút còng số 8. - Ví dụ như tới trụ sở trung tâm của FBI New York, thưa quý ngài?
• HẾT •