Chương 4
Ông còn cần đến tôi không ạ? - Walter Simmons ngạc nhiên ngẩng nhìn lên khi cô thư ký thò đầu qua cửa, cất tiếng hỏi.
Anh thoáng nhìn xuống đồng hồ, đã gần 6 giờ tối. Linda vậy là đã làm việc quá giờ. Giọng hối lỗi, Walter Simmons chúc cô thư ký một buổi tối tốt đẹp, lòng thầm tự nhủ ngày mai sẽ mua một hộp kẹo sôcôla mang đến văn phòng để cảm ơn cô.
Đống hồ sơ trên bàn làm việc của anh đã vợi đi trông thấy, chỉ còn hai tập. Anh quyết định xử lý cho xong. Hai tiếng đồng hồ sau, công việc cuối cùng cũng kết thúc. Thở ra nhẹ nhõm, Walter Simmons xếp cả hai tập hồ sơ sang bên rồi đứng dậy.
Suốt cả buổi chiều, anh không nghĩ đến gã người Tàu béo phị nữa, anh dồn toàn tâm toàn lực cho công việc. Nhưng bây giờ, khi theo thang máy đi xuống dưới nhà để xe, anh lại nhớ đến hắn ta, và Walter Simmons bực bội mím chặt môi. Ngay sáng ngày mai, anh sẽ xử lý việc này. Đầu tiên, anh sẽ cho gửi lại 10 ngàn đô. Sau đó anh sẽ gọi điện một lần nữa cho FBI, hẹn gặp họ nhanh như có thể.
Đáng tiếc là khi anh gọi tới lần đầu, cả hai nhân viên đặc nhiệm đang xử lý vụ này không có mặt tại văn phòng và cũng không thể gặp anh trong ngày hôm nay. Nhưng phía FBI tỏ ra hết sức quan tâm đến vấn đề của anh và yêu cầu gọi lại vào sáng sớm mai.
Không, anh sẽ không để cho bọn tội phạm kéo anh vào những trò làm ăn bẩn thỉu của chúng, không để cho bọn chúng phá hủy con đường danh vọng của anh, không để cho bọn chúng ngồi lên đầu lên cổ anh suốt đời. Người con trai gật đầu cương quyết.
***
— Nó, bắt đầu đi! - Gã con trai người Tàu ngồi trước màn hình nói. - Nó sắp lên đến mặt đường!
Một tích tắc sau, chiếc xe Volvo màu xanh của viên quản trị FuTech xuất hiện, hòa vào dòng giao thông.
Gã con trai đeo tai nghe bây giờ đã ngồi xuống đằng sau tay lái của chiếc xe hòm, trong khi tên thứ hai vẫn ngồi lại trong khoang sau, tiếp tục theo dõi tín hiệu của chiếc dài phát đã được gắn lên xe của Walter Simmons.
Đi ngang khách sạn Waldorf Astoria, khi đèn giao thông của đại lộ Lexington và phố số 50 chuyển màu đỏ, gã con trai ngồi bên tay lái cất tiếng cảnh báo tên ngồi sau rồi thay vì nhấn phanh, hắn đạp mạnh xuống bàn ga, húc thẳng vào chiếc Volvo phía trước. Thanh giảm xóc rất chắc chắn được chế tạo trong một xưởng đặc biệt dũi thẳng vào đuôi xe Volvo. Chiếc Volvo bị đẩy về đằng trước một đoạn, tròng trành dữ dội, cuối cùng được phanh lại bởi người lái trên xe. Walter Simmons vượt qua cơn sốc đầu, giận dữ bước xuống.
Cả hai gã trai trên xe hòm cũng nhảy xuống. Hai phía gặp nhau bên đuôi chiếc Volvo. Walter Simmons cau có nhìn phần vỏ xe bị biến dạng. Thế rồi anh xoay lại, nhìn thấy hai gã trai Tàu. Trong tích tắc đầu, anh tưởng mắt mình bị lóa - sao dạo này anh chỉ toàn gặp người Tàu thôi vậy? Nhưng rồi Walter Simmons xua đuổi ý nghĩ đó, New York suy cho cùng là một trong những thành phố "Trung Quốc" lớn nhất thế giới.
— Anh đi đứng kiểu gì vậy hả? - Anh bực bội quát vào gã đàn ông đứng gần anh nhất, và đưa tay chỉ vào cái đuôi xe Volvo đang bị mở toác ra. - Trời ạ, đèn đỏ mà...
Trong khi Walter Simmons bực tức đôi co với tay đàn ông thứ nhất thì gã Tàu thứ hai len lén đi vòng tới sau lưng anh. Đột ngột, Walter Simmons cảm nhận một cú chích rất nhẹ ở gáy, anh đưa tay lên đó.
— Cái gì... cái gì... - anh bắt đầu nói, rồi đột ngột hai chân anh mềm nhũn ra, thân hình anh thỉu xuống.
Cả hai gã Tàu đỡ ngay lấy anh, dìu anh về xe Volvo. Sau khi đã đặt anh lên chiếc ghế sau tay lái, chúng lại trèo lên xe hòm, lái nó vòng quanh chiếc Volvo rồi bỏ đi khi đèn chuyển màu xanh.
Toàn bộ sự kiện diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ. Không một ai chú ý đến họ. Chuyện va quệt là hết sức bình thường trong một thành phố khổng lồ như New York, và tất cả những cuộc cãi cọ vì nó cũng bình thường như vậy.
Nhưng rồi dần dần, dòng ô-tô bị chậm lại đằng sau chiếc Volvo và một vài người bực tức nhìn sang phía người lái đang ngủ gục trong xe. Cuối cùng, hai cảnh sát viên ngồi trong một chiếc xe đi tuần chú ý đến vật cản dòng giao thông, họ đỗ xe sát đằng sau chiếc Volvo.
Bước từng bước một, hai cảnh sát viên lại gần đối tượng, ở một thành phố như New York, người ta luôn phải ở thế thận trọng tối đa.
— Chào ông? - Một cảnh sát viên gõ gõ vào cửa kính.
Khi không thấy người ngồi đằng sau tay lái phản ứng, anh thận trọng mở cửa ra. Người đàn ông ngồi đằng sau tay lái trượt người sang một bên, nghiêng thẳng về hướng anh. Trong tích tắc cuối cùng, cảnh sát viên kịp tóm lấy anh ta, ngăn không cho rơi xuống đất. Anh thận trọng dựng người lái xe lên, trong khi bạn đồng nghiệp của anh hối hả chạy trở lại xe tuần, lấy đến một chiếc chăn.
Khi anh này muốn lót chăn xuống dưới đầu người đàn ông trong xe, bạn đồng nghiệp của anh phẩy tay.
— Thôi đi, anh ấy chết rồi.
— Cái gì? - Cảnh sát viên trẻ tuổi vừa đi lấy chăn ngạc nhiên nhìn xuống thân hình bất động.
— Chắc là đau tim hay một bệnh tương tự. Gọi xe cứu thương đi!
***
Đúng vào lúc chúng tôi chán nản bỏ ý định tìm Lou Potter cùng những gã trai đi cùng và định quay trở lại quan sát chiếc xe Ford bẩn thỉu thì tay đại diện hãng tàu hiện ra trong tầm nhìn của chúng tôi. Vài phút sau đó, Lou Potter bước ra đón một người đàn ông vừa bay từ Panama tới, cú tiếp đón xảy ra rất nhanh.
Chẳng bao lâu, cả hai người đã ngồi lên xe của Lou Potter. Thế rồi đột ngột, xuất hiện những gã trai người Tàu mà chiếc xe đi tuần đã nói tới. Chúng cũng chui vào xe, ép người đàn ông từ hai phía. Từ chỗ quan sát, chúng tôi thấy rõ vị khách của Lou Potter hoàn toàn chẳng thích thú hiện tượng này chút nào.
Thế rồi cái xe Ford lăn bánh, và chúng tôi lên đường về xe Jaguar để đuổi theo.
Lúc đó, các bạn đồng nghiệp đã tới nơi và báo cho chúng tôi biết qua điện đàm. Người lái chiếc xe đầu là Steve Dillaggio, anh bạn đồng nghiệp gốc Italia. Xe thứ hai nằm trong quyền điều khiển của Zeery, anh bạn đồng nghiệp gốc da đỏ.
Tôi để chiếc Jaguar màu đỏ chói đi chầm chậm phía sau, các bạn tôi áp lên trong những chiếc xe công vụ ít gây chú ý hơn.
Chúng tôi vẫn chưa tìm được mối quan hệ cho các sự kiện. Tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì? Tại sao Lou Potter đầu tiên biến mất, để rồi lại quay trở lại với một đội quân người Tàu và đón một người đàn ông từ thành phố Panama?
Thành phố Panama! Tôi sực nhớ hãng tàu của Shanghai Express có đại bản doanh ở thành phố này, và Shanghai Express quả thật cũng đã được đăng ký dưới cờ Panama.
Vừa đưa chiếc xe đi qua cầu về hướng Manhattan, Phil và tôi vừa cố gắng tạo dựng một lý thuyết cho câu chuyện sao cho phù hợp với mọi sự kiện.
— Cứ giả sử như con tàu Shanghai Express bị đánh đắm... - Tôi bắt đầu.
— Chắc là như vậy. Đừng quên vụ nổ.
— Tốt. Tiếp tục giả sử, thủ phạm ở đây chính là hãng tàu đó, họ làm như thế để lấy tiền bảo hiểm...
— Trò này trong cái ngành đường biển không lạ lắm đâu, với nhưng con tàu cũ.
— Chính vậy. Nhưng oái oăm là trên tàu lại chở những mặt hàng đắt tiền, được đăng ký hoàn toàn giả dối.
— Món hàng này là hàng của nhóm người Tàu kia và chúng chẳng vui vẻ chút nào về vụ đắm tàu, nhất là khi chúng chỉ nhận được từ hãng bảo hiểm một phần tiền nhỏ.
— Mà nếu ba gã trai kia là đại diện của bọn làm giả phần mềm, thì chắc chắn đây không phải loại người quen cắn răng chịu thiệt.
— Ngược lại, chúng sẽ tìm cách kiếm tiền thay thế.
— Chính xác. Và kiếm từ chính những kẻ đã gây ra vụ đắm tàu.
— Và vì vậy mà chúng đã tóm lấy Lou Potter, thúc anh ta phải liên hệ với hãng tàu và giục họ gửi sang đây một người đàn ông chịu trách nhiệm. Đó chính là kẻ mà họ vừa đón ở phi trường.
Phil gật đầu.
— Anh chàng này chắc chẳng được hưởng một cuộc nói chuyện tử tế đâu.
Tôi tin là đã nắm được các mối quan hệ của sự kiện. Bây giờ chỉ còn cần bằng chứng nữa mà thôi. Chúng quay trở về bằng đúng con đường cũ. Lần này cả chúng tôi cũng đi qua cầu Manhattan.
— Không biết chúng có quay trở lại phố Mulbery không? - Phil cân nhắc và đưa tay về hướng micro, thông báo cho những người khác biết. Chúng tôi thống nhất với nhau rằng xe của Dillaggio sẽ tiếp tục đi về hướng phố Mulbery mà không cần quan tâm đến chiếc ô-tô màu nâu. Trong khi đó, đội của Zeery tiếp tục bám theo xe Ford. Bản thân chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục đi theo nhưng giữ khoảng cách xa hơn.
Nhưng chúng không quay trở lại phố Mulbery. Chỉ mười phút sau là chúng tôi thấy rõ như vậy. Xuống cầu Manhattan, chúng rẽ vào phố Canal, đi cuối tới phố này rồi rẽ vào phố West chạy song song với bờ sông Hudson. Khu vực này trong những ngày vừa qua hầu như đã trở thành quê hương thứ hai của Phil và tôi.
Chúng muốn gì ở đây? Một khả năng là văn phòng của Lou Potter, nhưng tôi không thật sự tin vào khả năng này bởi nằm ngay cạnh đó là dãy nhà của hải quan. Chọn nơi này làm địa điểm nói chuyện chỉ chuốc thêm hiểm nguy vào người. Nhất là khi kiểu cách nói chuyện chắc chắn sẽ không phải lối luận bàn lịch sự thường ngày. Không, chắc chúng phải có một mục tiêu khác. Thế rồi tôi đột ngột nhớ ra cái địa điểm lý tưởng cho những cuộc nói chuyện thân mật kiểu Tàu: Khu nhà kho khổng lồ của hãng Asia Import!
Vào thời điểm này, ngoại trừ lính gác chắc chẳng còn ai trong khuôn viên đó. Mà lính gác thì thường là tay chân đáng tin cậy, những nhân vật không hề đáng e ngại.
Phil cũng đồng ý với tôi. Vậy là chúng tôi quyết định không bám theo mà vượt lên chắn đầu xe Ford theo đường đại lộ số 10.
Đến gần khuôn viên Asia Import, chúng tôi đậu xe vào một nơi kín đáo rồi bước xuống, tìm một vị trí thuận tiện để chờ thời cơ lẻn vào khu nhà kho đó.
Simon Perez hốt hoảng chớp mắt khi chiếc xe đậu lại bên một hàng rào dây thép gai rất cao và Lou Potter, theo lệnh của gã trai người Tàu ngồi bên cạnh, quay cho cửa kính trượt xuống.
Lại một gã trai người Tàu khác nữa xuất hiện bên cửa xe, nhìn vào trong. Sự lo ngại của Simon Perez dâng lên, khi anh ta nhận ra gã trai này có mang vũ khí. Gã trai ngồi cạnh Lou Potter trao đổi một vài lời với kẻ mới đến, thế rồi cánh cổng trước mặt họ mở ra, Lou Potter đánh xe vào trong.
Cánh cổng đóng lại đằng sau lưng họ. Simon Perez quay đầu nhìn lại và đột có cảm giác mình đã bị đẩy vào một tình thế chung cuộc.
— Ở đây sẽ không có ai làm phiền chúng ta cả, ông Simon Perez, - gã đàn ông ngồi phía trước giải thích, rồi cất tiếng cười lạnh. - Ở đây chúng ta có thể nói chuyện thật bình tĩnh, thật chi tiết.
— Tôi... tôi cứ tưởng ông đã thuê chỗ ở cho tôi! - Simon Perez lẩm bẩm.
— Có đây chứ, ở đây!
— Nhưng mà... nhưng mà như thế này... ông nghe này, tôi đang chờ tin khẩn cấp trong khách sạn của tôi, và nếu không tìm được tôi ở đó, người ta sẽ báo cho cảnh sát...
— Hay thật! - gã trai ngồi cạnh Lou Potter cười giễu. - Ai mà mong chờ ông đến như vậy, Simon Perez? Hãng của ông hả? Hay là một trong những vị sếp của ông? Thôi đi, đằng nào thì ông cũng sẽ báo tin cho họ biết mọi việc, và ông sẽ gọi điện từ đây. Mà ngoài ra, ông có quyền gì trong hãng?
— Ý ông muốn nói sao?
— Ông biết đấy, chúng tôi muốn có 5 triệu đô la. Ông có thể lo được món tiền đó không, hay ông phải hỏi ý kiến của một kẻ khác?
— Ông nghe này, 5 triệu đô la là hoàn toàn không thể được. Đó là một nửa... - Nói tới đây, Simon Perez chợt cắn vào môi mình.
Gã trai người Tàu ngồi phía trước lấy hơi thành tiếng.
— Ra là một nửa, phải không? Vậy là các ông nhận được 10 triệu đô la cho việc đánh đắm con tàu của chính mình?
Simon Perez không trả lời. Anh ta thỉu người, chỉ muốn tìm một lỗ hở nào đó mà chui xuống. Làm sao mà anh có thể ngu đến mức để lộ ra thông tin đó?
— Vì các ông mà chúng tôi đã gặp phải biết bao nhiêu chuyện bực mình, - gã con trai ngồi đằng trước nói tiếp. - Vì thế mà một món tiền bồi thường tử tế cũng là điều phải chăng thôi.
— Nhưng đằng nào thì các ông cũng nhận được từ hãng bảo hiểm 250 ngàn đô, - Simon Perez lẩm bẩm.
— Số tiền như thế đã thích đáng chưa? Tôi nghĩ là chưa. - Fu Yung cương quyết lắc đầu. - Tôi sẽ gọi điện ngay cho sếp. Tôi nghĩ ông ấy sẽ nâng tổng số lên 10 triệu.
— Ơ kìa, nhưng mà... - Simon Perez ngáp ngáp lấy hơi - Như thế là thật sự không thể được, tuyệt đối không, tôi... chúng tôi...
Một cú thúc đểu giả vào mạng sườn cắt ngang câu nói, bắt anh ta im lặng. Rên lên khe khẽ, Simon Perez thả chùng người ra, đầu gục xuống. Người đàn ông cảm giác như đang sa vào một cơn ác mộng.
***
— Dừng xe bên cầu nhận hàng! - Fu Yung ra lệnh.
Lou Potter chỉ khẽ gật đầu. Cũng như Simon Perez, người đàn ông này đã đánh mất mọi ảo vọng về tương lai.
— Ra! - Fu Yung ra lệnh khi chiếc xe cuối cùng đã phanh lại.
Im lặng, Lou Potter bước xuống. Fu Yung đi phía sau, nhìn hai gã tay chân kéo thân hình mềm oặt của Simon Perez ra khỏi xe, rồi tìm cách dựng anh ta đứng dậy. Chúng vừa buông ra, Simon Perez lại gục ngay xuống, người đàn ông đã suy sụp thần kinh. Anh ta kiệt sức và không còn điều khiển được bản thân mình.
— Đứng lên! - Fu Yung bắt đầu giận giữ. Hắn bước tới sát đại diện của hãng tàu, tóm tóc anh ta kéo dậy. - Cái gì thế hả? - Gã rít vào mặt anh. - Chí ít ra thì cũng phải đứng thẳng lên đi chứ?
Bất chấp, thân hình Simon Perez vẫn thỉu xuống. Không một ai để ý đến Lou Potter.
Thật cẩn thận, Lou Potter len lén lẻn về ghế lái xe. Từng chút từng chút một, anh ta hạ người xuống, cố gắng để chiếc xe không nhún mạnh khiến những gã trai người Tàu để ý và nhận ra ý định của anh. Mô-tơ còn đang chạy, anh ta đã quên xoay chìa khóa tắt, mà thằng cầm đầu của bọn Tàu kia cũng quên không để ý.
Lou Potter nghe tiếng nó đang chửi bới và nhục mạ Simon Perez đằng sau lưng mình. Nhanh như cắt, người đàn ông cài xe vào số lùi và đạp ga. Cái xe Ford nhẩy lùi một bước thật xa, và một trong hai gã Tàu đứng cạnh Simon Perez bị đẩy văng sang bên. Có kẻ nào đó giận giữ gào lên, nhưng Lou Potter không để ý.
Anh đạp thật nhanh xuống bàn phanh, đồng thời xoay tay lái, gạt cần số. Thế rồi anh ta lại đạp bàn ga và lao với tốc độ kinh hoàng xuyên qua khoảng sân, về hướng cửa.
Đằng sau chiếc xe Ford là gã Fu Yung đang nổi đóa và bắt đầu chạy theo. Gã lính gác xuất hiện bên cánh cửa, rút súng ra khỏi bao đeo bên thắt lưng.
Lou Potter không để ý. Khoảng sân này được chiếu sáng rất tốt, những cây đèn dài đứng thành hai dãy đều đặn, những bóng đèn tỏa xuống một quầng sáng vàng vàng. Lou Potter chỉ còn nhìn thấy hai cánh cửa rất rộng đằng trước mặt anh, hai cánh cửa lúc này đã đóng lại. Bàn chân anh dán chặt bàn ga xuống sàn xe.
Anh bám vào tay lái thật chắc, những khúc xương trăng trắng trồi lên, hai bàn tay nhói đau. Nhưng Lou Potter chỉ loáng thoáng thấy tất cả những điều đó lờ mờ bên dưới màn cảm xúc. Anh phải ra khỏi đây, đó là điều duy nhất đáng chú ý.
Cánh cửa đang bay thật nhanh về hướng anh. Đằng sau nó là tự do. Ra được khỏi đây, anh sẽ ngay lập tức đến trạm cảnh sát gần đó, và kể không thiếu một chữ. Nhưng đầu tiên anh phải ra dược bên ngoài đã.
Gã gác cửa giơ súng lên bằng cả hai tay, chĩa thẳng vào cái xe Ford đang lao tới. Đang chạy theo, Fu Yung dừng lại, gào lên với gã gác cửa, ra lệnh đừng bắn.
Nhưng tên kia không hiểu, tiếng mô-tơ gào rú trong chiếc xe đang lao tới đã dìm ngập lời ra lệnh. Lou Potter nhìn thấy một lưỡi lửa liếm tới và bất giác thụt đầu vào cổ. Cùng tiếng sột soạt ghê người, toàn bộ mảng kính đằng trước mặt anh biến thành một mạng nhện khổng lồ, đục như sữa, hầu như không thể nhìn qua được. Hoảng hốt, người đàn ông đưa tay đập kính để ít ra cũng tạo cho mình một lỗ nhòm.
Lại một tiếng súng nổ, và viên đạn sượt qua nóc xe, để lại một vết hằn thật sâu.
Cuối cùng, Lou Potter đã cạy được một phần những mảnh kính vụn và nhìn được ra phía trước. Anh hốt hoảng xoay thật mạnh tay lái khi nhận thấy cái xe Ford đang lao thẳng vào một chiếc cột bê-tông rất lớn, làm khung cho hàng rào dây thép gai.
Xe Ford đảo mạnh, xoay lại, và đập thân bên phải vào cột bê tông. Thân hình Lou Potter bị giật về phía trước và vô vàn những mảnh kính nhỏ li ti đâm vào da anh. Thế rồi, phần đầu chiếc xe xoay ngang ra, đập vào lớp rào dây thép gai, lớp rào hứng lấy nó như một tấm lưới hứng lấy một quả bóng, để rồi quăng nó bật lại. Lou Potter phải buông tay khỏi vô-lăng, người anh trôi thấp xuống.
Một may mắn lớn. Bởi ngay sau đó, một viên đạn xuyên qua cửa kính sau, đi là là sát đầu anh, rồi đập vào tấm kính trước.
Gào lên như bị tra tấn, nhưng chiếc mô-tơ vẫn cố gắng tìm cách đẩy cái xe tiến tới, bất chấp hàng rào chắn. Thế rồi nó bị ngộp hơi, kêu lên một vài tiếng sặc sụa như hen, rồi chết hẳn.
Không khí thoắt trở lại tĩnh lặng, một vẻ tĩnh lặng ma quái. Người Lou Potter kẹt một nửa giữa ghế và bảng điều khiển xe, anh vẫn chưa tỉnh hẳn. Trán anh bị sướt nhẹ, một dòng máu nhỏ chảy xuống mặt. Đầu gối anh đau nhói, nó đã bị vặn xoáy đi khi người anh trượt xuống dưới.
Fu Yung đi tới bên chiếc Ford, mở cửa ra. Hắn cúi nhìn Lou Potter và khi thấy một mình không thể kéo được anh ra ngoài, gã con trai quay trở lại, gọi tay chân.
Gã lính gác vừa bắn vào chiếc xe Ford đi tới.
— Đút súng vào bao đi, đồ ngu! - Fu Yung giận giữ gào lên với hắn.
Tay kia nhìn gã đầy kinh ngạc. Hắn thật sự không hiểu nổi thái độ bực tức đó. Chẳng phải chính gã đã giữ cái xe dừng lại đó sao?
— Giúp một tay đi! - Cả hai đứa lôi Lou Potter ra khỏi xe. Chân anh ta vướng vào pêđan, chúng chẳng thèm gỡ chân ra, chỉ ra giật kéo thật mạnh. Cuối cùng, chúng lôi được người đàn ông ra khỏi xe, đặt anh ta nằm lên mui xe trước.
Thở hào hển, Li Tang chạy tới.
— Chạy đi tìm xe cẩu hoặc cái gì đó để chuyển cái Ford ra chỗ khác! - Fu Yung ra lệnh.
Không nói một lời, Li Tang quay người, bước đi. Fu Yung quay lại phía gã lính gác, nhìn tay này từ đầu xuống chân.
— Mày không nghe tao bảo mày là đồ ngu hả, tao đã bảo là không được bắn!
— Vâng, nhưng...
— May mà giờ này quanh khu chẳng còn ai, - Fu Yung nói tiếp, giọng đã nhẹ được một chút. - Nhưng tao báo cho mày biết, nếu những tiếng súng vừa rồi của mày kéo bọn cớm lại đây thì mày còn phải hối hận nhiều. Nhớ đấy!
Gã đàn ông giật nẩy người, ánh mắt lảng đi chỗ khác. Gã biết danh tiếng của Fu Yung, biết gã này không bao giờ dọa suông.
Một xe cẩu lăn bánh tới.
— Giúp Li Tang đưa cái xe đi chỗ khác! - Fu Yung cáu kỉnh ra lệnh rồi kéo Lou Potter xuống khỏi mui xe.
Khẽ rên lên, Lou Potter ngã vào người Fu Yung. Tên này đẩy anh ta ra, đạp anh một cái thật mạnh vào lưng.
— Đi, quay trở lại dốc nạp hàng và đừng có giở trò, hiểu chưa? Nếu không...
Chẳng cần tên con trai nói hết câu, Lou Potter đã hiểu rõ dù trí não anh bây giờ vẫn còn chìm ngập trong một giải sương mù.
Suốt thời gian vật lộn của chiếc Ford, Simon Perez đứng đờ đẫn phía trong sân, mắt mở lớn nhìn về những gì xảy ra ở phía sát cổng.
Gã trai trẻ người Tàu đứng bên cạnh anh ta cũng như bị hút hồn. Thế rồi đột ngột, Simon Perez nhận ra rằng hiện chỉ còn một gã đứng gác anh, bởi tên thứ hai cũng đã chạy về hướng cổng, về phía tên cầm đầu. Simon Perez vốn chẳng phải người dũng cảm, nhưng anh hiểu rõ, anh sẽ không bao giờ còn nhận được một cơ hội như thế này nữa.
Lấy một hơi thật sâu, người đàn ông tập trung sức lực rồi thúc thật mạnh vào mạng sườn gã trai đứng cạnh. Tên này bật kêu lên, đầu gối hơi khuỵu xuống, hai cánh tay giơ lên ôm ngang mạng sườn.
Nỗi sợ hãi của Simon Perez bây giờ chuyển thành cơn giận dữ và hiếu chiến. Lấy đà, anh ta đạp thẳng vào bụng dưới tên trai Tàu rồi xoay người chạy thục mạng.
***
Các sự kiện đột ngột bùng nổ, chồng chéo lên nhau. Nếu trước đây một vài giây hai chúng tôi còn phải cân nhắc tìm cách vào khuôn viên Asia Import thì nỗi lo lắng đó giờ đã tan đi như bọt xà phòng.
Đứng trong chỗ quan sát, hai chúng tôi theo dõi cuộc trốn chạy của Lou Potter và kết cục của nó. Thứ ánh sáng màu vàng của những dãy đèn Natrium chiếu rõ mồn một từng chi tiết như tại sân vận động.
Trong lúc Phil còn đang tìm cách liên lạc với các bạn đồng nghiệp qua điện đàm, tôi đã cất bước chạy. Cái xe Ford đã khoan một lỗ thủng vào hàng rào, tôi nhằm thẳng về hướng đó.
Tiếng một chiếc xe cẩu đang lăn bánh tới che khuất tiếng bước chân tôi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa đứa nào để ý đến tôi.
Lou Potter bây giờ bị một gã đàn ông thúc đi về hướng dốc nhập hàng, còn gã lính gác vừa bắn vào người chạy trốn bây giờ đứng chăm chú quan sát cái xe cẩu đang tiến lại gần.
Nhận thấy bên dốc nhập hàng có một cuộc vật lộn, nhưng tôi quyết định chưa chú ý tới nó vội. Phải tìm được cách lọt vào trong khuôn viên mà không bị ai phát hiện, mọi việc sau đó sẽ có hướng giải quyết.
Chiếc xe cẩu nhỏ đã tiến tới gần chiếc Ford, nó giảm tốc độ. Gã lính gác vẫn còn đứng quan sát, không để ý đến chuyện gì khác. Thế rồi, cái xe cẩu phanh lại và những cánh tay bằng thép hạ thấp, luồn xuống bên dưới thân xe Ford.
Tên lính canh cửa bước tới, ra hiệu cho người lái xe cẩu bằng hai bàn tay vẫy lia lịa.
Một cơ hội! Tôi giơ tay vạch rào, lòn người vào lỗ hổng. Đúng lúc một chân tôi chạm vào sân Asia Import thì gã lái xe cẩu phát hiện ra và hét váng lên. Tay lính gác xoay người lại, nhìn thấy tôi. Tôi nâng cao cánh tay với khẩu Smith & Wesson, nhưng người tôi lúc đó lại bị vướng vào rào.
Bàn tay của gã lính gác giật lên ngang hông, rút súng lục.
— Dừng lại, FBI! - Tôi hét lớn. - Bỏ súng xuống, giơ tay lên!
Gã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tuân lệnh. Tôi nhìn thấy gã đang nhắm về phía mình và cố gắng rút mình khỏi dây thép gai, nhưng không được.
Thế rồi có tiếng súng nổ, và tôi nhìn thấy gã lính gác giật người lại, đưa tay lên vai. PhiI xuất hiện sát cạnh, gỡ tôi khỏi hàng rào. Chỉ một thoáng sau đó tôi đã đến cạnh gã lính gác, đá khẩu súng của hắn văng sang một bên. Viên đạn chỉ sượt qua vai gã. Cơn sốc thậm tệ hơn là vết thương thật sự. Tôi rút còng tay, khóa hắn vào chiếc Ford.
Phil lúc bấy giờ đã trèo lên bên cabin xe cẩu. Gã lái đang nhỏm người lên khỏi ghế, đạp lia lịa về phía anh. Tôi nhìn thấy Phil né người tránh, nhưng anh bị mất đà, trượt xuống đất. Gã đàn ông trên xe cẩu vội vàng ngồi xuống ghế, cho xe giật lùi.
Thế rồi những cánh tay bằng thép hạ thẳng xuống hướng người bạn tôi, lúc đó đang nằm trên mặt đất. Mô-tơ xe cẩu gầm lên, cái xe tiến tới.
Tôi lao vọt đi. Những cánh tay bằng thép chỉ còn cách Phil có vài cm, cái xe cẩu đang tăng tốc. Đạp chân xuống đất, tôi bay về phía Phil, chộp tay phải vào vai anh và dùng hết sức lực, tôi lăn mình sang bên, kéo Phil theo.
Hai cánh tay thép xọc xuống, cách Phil chưa đầy 20 cm, đâm vào xe Ford. Trong một tích tắc, tôi kinh hãi nhắm mắt lại, rùng mình tưởng tượng tới cảnh hai cánh tay kia xọc vào cơ thể Phil... Thế rồi tôi ép mình quay trở lại với hiện thực, nhảy lên.
Gã trai đang ngồi trên xe cẩu đang cố gắng gỡ hai cánh tay cần cẩu ra khỏi vỏ xe Ford. Tôi chạy quanh cái xe, nhảy lên trên, tóm lấy vai gã. Gã kêu lên hoảng hốt như một con chuột sa vào móng mèo, thả tay khỏi cần gạt. Thế rồi gã giơ cả hai tay lên, tìm cách xỉa vào cổ họng tôi.
Thằng khốn kiếp này quả thật không từ một thủ đoạn nào. Tôi đột ngột thả hắn ra, né tránh rồi thẳng tay chặt vào cổ họng hắn. Gã gục xuống, ngã về phía trước, đè lên bàn điều khiển.
Phải lúng túng đến một lúc, tôi mới tìm được cách tắt xe cẩu. Không khí trở lại tĩnh lặng khiến tôi nhẹ cả người. Phil lên tiếng từ phía dưới.
— Cậu làm cái gì trên đấy mà lâu thế?
***
Fu Yung vừa thúc Lou Potter đi về phía trước vừa đánh đấm cho hả giận. Lou Potter lúc bây giờ chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa. Anh không cảm nhận thấy những cú đánh cú đạp, và cũng bỏ hoàn toàn ý định chống trả.
Cú chạy trốn của anh đã cướp đi những giọt sức cuối cùng, người đàn ông thấy cơ thể mình trống trải, cạn kiệt, chẳng làm gì được nữa, chẳng muốn làm gì nữa.
Thế rồi họ đến bên dốc nhập hàng. Lou Potter nghe Fu Yung thét lên giận dữ phía đằng sau lưng mình và quay người lại. Bối rối, anh nhìn gã Tàu. Gã này lúc bấy giờ đang nhìn xuống một đứa con trai nằm dưới đất, thế rồi gã ngẩng phắt đầu dậy, long mắt sòng sọc nhìn quanh.
Bấy giờ Lou Potter mới hiểu điều gì khiến hắn giận dữ. Gã trai trẻ nằm dưới đất, nhưng Simon Perez thì không còn ở đây nữa... Anh ta đã biến đi đâu vậy?
Fu Yung sà xuống tay đàn em lúc này đang khó nhọc bò dậy.
— Đồ đần độn chó chết! Chuyện gì thế? Thằng hãng tàu đâu rồi?
Tên Tàu trẻ tuổi kinh hoàng lùi lại. Hắn giơ hai bàn tay che khuôn mặt méo xệch.
— Em không có tội, Fu Yung, hắn đánh em bất ngờ, hắn chắc chưa trốn xa được...
Fu Yung quật hắn ngã gục bằng một đòn duy nhất.
— Đồ ăn hại khốn nạn! - Gã rít lên như một con rắn, giơ chân đạp tên kia. - Thằng đó mà trốn thoát thì liệu hồn mày!
Thế rồi gã chợt nhớ đến Lou Potter và xoay người lại.
— Đi tiếp! - Gã gào lên, đẩy vai người đàn ông về phía trước.
Lou Potter tròng trành dữ dội và suýt nữa đã ngã xuống nếu Fu Yung không kịp thời tóm lấy anh ta, kéo anh ta dậy.
Gã trai Trung Quốc giơ tay lấy đà, định đấm vào mặt anh, Lou Potter né sang bên. Nhưng ngọn đòn không bổ xuống. Quả đấm của Fu Yung dừng lại giữa không khí.
Hai mắt gã mở to, nhìn về hướng cửa, lúc đó đang có một người đàn ông nhảy lên cabin xe cẩu, tấn công gã lái xe. Thằng đó là ai, nó ở đâu ra? Thế rồi gã nhìn thấy một người con trai thứ hai, đang nhỏm dậy từ khoảng đất trước mũi xe cẩu. Gã hộc lên một tiếng kêu phẫn uất. Tại sao mọi việc lại dồn dập đổ vỡ như vậy?
Cả hai người đàn ông đó trao đổi với nhau chỉ một câu rồi quay nhìn sang phía hắn. Một giọng nói nội tại cho gã biết đây là cảnh sát viên. Thế rồi từ trong khoảng tối đằng sau hàng rào bắt đầu hiện lên những quầng sáng, chúng tiến lại rất nhanh.
Gã rút khẩu súng ra khỏi bao, bắn liên tiếp vài phát về phía hai người đàn ông đứng bên hàng rào, hai người này lúc bây giờ đang chuyển động thẳng về hướng gã.
Lou Potter đứng đờ ra như đã hóa đá. Thế rồi một bàn tay của Fu Yung xọc thẳng vào vai anh, đẩy anh về phía trước.
— Đi, nhanh, đi ngay!
Một giọng quát thật lớn vang lên đằng sau lưng hai người.
— FBI, đứng lại, đầu hàng đi!
Fu Yung buột miệng gào lên một câu chửi, đạp thật mạnh vào người Lou Potter lúc này đang đờ ra và chậm chân bước khi nghe giọng nói kia.
FBI! Anh ta nghĩ và khe khẽ nấc lên. Có lẽ mọi việc vẫn còn chưa quá muộn.
***
Thoáng liếc về phía sau, tôi thấy Steve và đồng đội đang quan tâm đến hai gã gác cửa và lái xe cẩu.
Đằng trước mặt chúng tôi, bên con dốc nhập hàng, gã trai người Tàu vừa bắn về phía chúng tôi đang thúc Lou Potter nhanh bước.
Tất cả các sự kiện đã bùng nổ, trượt ra khỏi vòng kiểm soát của bọn người Tàu và bắt đầu tiến tới đỉnh điểm. Nhóm trai Tàu bây giờ không còn cơ hội nữa, và chính điều đó biến chúng thành những đối thủ nguy hiểm. Phải ngăn chặn để chúng đừng lên cơn hoảng hốt và trút căm hận xuống đầu các con tin.
Lou Potter và gã trai Tàu lúc bấy giờ đã khuất vào gian nhà kho bên cạnh dốc nhập hàng. Chắc chắn khuôn viên này còn những cửa ngách khác, và gã muốn tận dụng chúng để thoát khỏi tay chúng tôi. Ở đây, gã có lợi thế bởi gã quen thuộc từng xó xỉnh, trong khi chúng tôi phải cân nhắc mỗi bước chân đi.
Hai chúng tôi chạy theo đường dích dắc qua quảng sân của Asia Import. Một đoạn đường không có chỗ nấp. Những chiếc xe tải xếp thành từng dãy thẳng tắp, Asia Import chú trọng đến kỷ luật trật tự và điều đó khiến cho công việc của chúng tôi khó khăn lên gấp bội. Trong tích tắc cuối cùng, tôi thoáng nhận ra một chuyển động bên góc nhà và nhanh tay kéo Phil cùng ngã người xuống đất. Chỉ một nửa giây sau, một viên đạn rít lên, lao sát qua đầu chúng tôi.
Phil buột miệng chửi, có lẽ anh đã bị đập đầu gối hoặc mắt cá chân xuống đất. Nhưng phải gạt chuyện nhỏ đó sang bên. Một tiếng súng nữa vang lên khi hai chúng tôi muốn nhỏm dậy. Dán sát người xuống đất, chúng tôi lăn sang bên. Thế rồi, theo nhịp tôi hô khẽ, hai chúng tôi đồng loạt vừa nhảy lên vừa nhả đạn thật nhanh về hướng tên bắn lén.
Chúng tôi không tính đến trường hợp sẽ bắn trúng hắn, hai phát đạn của chúng tôi không được ngắm kỹ và quá vội vàng. Chúng tôi chỉ muốn bắt hắn chui vào chỗ nấp, để có thời gian chạy tới dốc nhập hàng và dãy xe tải đứng bên. Tới đó chúng tôi mới có chỗ nấp và tình thế sẽ trở nên có lợi hơn nhiều. Phil và tôi vừa chui vào được một kẽ hở giữa hai chiếc xe cẩu hàng thì một loạt đạn lại xé không khí lao tới, găm xuống khoảng sân phía bên kia dãy xe tải.
Phải tìm bằng được một con đường tiến đến gần gã con trai đó mà không làm hại đến Lou Potter. Chúng tôi phải qua mặt được hắn, nhưng bằng cách nào đây? Ngoài ra, chắc chắn còn nhiều tên lính gác khác sẽ đổ đến đây trong khoảng thời gian gần nhất. Nhưng tới lúc đó thì các đơn vị cảnh sát cũng đã tới nơi, bởi chắc chắn Steve và Zeery đã liên lạc qua điện đàm và đòi cứu viện.
Chúng tôi phải chia làm hai ngã. Một bám theo kẻ đang nã súng, một tìm cách lọt vào nhà kho và cắt đường gã trai đang nắm Lou Potter trong tay.
Quyết định thật nhanh: Phil tiếp tục truy đuổi, tôi tìm đường lọt vào kho.
— Bắt đầu! - Chúng tôi chia tay nhau và Phil rời chỗ nấp.
Bám sát chiếc xe tải, anh dịch người từ từ ra hướng cabin, rồi từ đó ló ra ở phía dốc nhập hàng. Tôi lẻn ra hướng đằng sau của dãy xe tải, nhìn quanh góc. Phía trước tôi, Phil đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nâng cao khẩu súng P38 trong tay, tôi tập trung rồi nhả đạn về hướng góc nhà nghi có kẻ bắn súng đang ẩn nấp. Trước đó, tôi đã chuẩn bị sẵn bộ phận nạp đạn nhanh. Bàn tay tôi nhanh thoăn thoắt nạp tiếp đạn, rồi lại tiếp tục bấm cò. Không có động tĩnh gì đằng sau góc nhà. Hoặc những viên kẹo chì đã gây ấn tượng mạnh khiến gã trai không dám thò đầu ra hoặc hắn đã sang chỗ khác rồi.
Phil không còn ở chỗ cũ nữa, anh đã chạy tiếp. Đứng từ chỗ tôi không nhìn thấy anh nữa. Tôi nạp đạn mới, nhìn chăm chú về hướng góc nhà, nhưng ở đó hoàn toàn tĩnh lặng. Có lẽ gã con trai đã biến mất, mang theo cả Lou Potter làm con tin.
Tôi rời chỗ, rút lui về hướng dốc nhập hàng. Phía đằng sau lưng tôi, Phil đang rón rén đi vòng quanh góc nhà. Tôi đứng lại vài giây bên cạnh một chiếc Container trên dốc nhập hàng, chuẩn bị hỗ trợ cho Phil nếu cần thiết, nhưng mọi vật vẫn yên tĩnh.
Thế rồi anh đi đến góc nhà, nằm dán xuống đất, toài người về phía trước. Tôi nhìn thấy anh hé mắt nhìn quanh góc tường để rồi một tích tắc, anh nhảy chồm dậy, ngoặt sang phía tường kia. Nhẹ người, tôi quay lại tìm lối vào kho.
***
Lou Potter mỗi lúc một thấy yếu hơn. Hai chân anh ta chốc chốc lại mềm ra và Fu Yung lại phải túm anh dậy, thúc anh đi tiếp. Nhưng tới một lúc nào, người đàn ông này sẽ không để cho người khác thúc mình đi nữa, lúc đó thì trạng thái kiệt sức sẽ chiến thắng, anh ta sẽ đầu hàng.
Fu Yung hiểu rõ như vậy. Gã đẩy Lou Potter đứng dựa vào một khoảng tường và hốt hoảng mở một cánh cửa nhỏ bằng thép.
Dĩ nhiên là hắn không có chìa khóa, bởi gã không phải nhân viên chính thức của Asia Import. Hắn đã tới đây rất nhiều lần, biết rất kỹ toàn bộ khuôn viên này, nhưng đó cũng là lợi điểm duy nhất của hắn so với những người đang truy đuổi. Còn một điểm nữa, gã biết mặt những tay lính gác ở đây và họ cũng biết gã. Bực bội, gã giơ súng lục lên, đập mạnh vào ổ khóa. Mãi mà nó chưa mở ra, gã đàn ông nóng nảy nã đạn.
Phía cuối nhà kho thoáng xuất hiện một bóng người. Người này dừng lại khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa. Dáng người kia rút ra một khẩu súng lục, vào thế ngắm. Fu Yung nhìn thấy nó trong tích tắc cuối cùng, gã vội vã giơ hai tay lên và kêu bằng tiếng Trung Quốc.
Gã trai thở ra nhẹ nhõm khi nhìn thấy dáng người kia hạ súng xuống, vẫy tay. Suýt nữa thì đã bị chính người của mình bắn chết, Fu Yung thầm nghĩ. Từ khi con tàu Shanghai Express chìm xuống, bọn gã chỉ toàn gặp xui xẻo, mọi việc đều đổ bể.
— Nhanh, vào đây! - Cửa đã mở ra, gã đẩy Lou Potter vào nhà kho tối, chỉ có duy nhất một ngọn đèn nhỏ đang sáng lờ mờ.
Dĩ nhiên, gã không thể bật cho dàn đèn nê ông sáng lên, sớm hay muộn thì những kẻ đuổi theo hắn cũng sẽ lọt được vào nhà kho này. Gã đâu có muốn tạo điều kiện dễ dàng cho họ. Bằng một cách nào đó, gã phải giũ thoát được Lou Potter, cái tay đại diện tàu giờ đã trở thành một gánh nặng thật sự. Nhưng mặt khác, gã vẫn phải giữ anh ta trong vòng kiểm tỏa để có thể dễ dàng sử dụng khi cần tới, ví dụ như để làm con tin.
Căn nhà kho mở ra nhiều cơ hội giấu người. Gã con trai hốt hoảng đẩy Lou Potter đi dọc trong kho, tìm một ngóc ngách thích hợp. Cuối cùng, gã tìm thấy.
Giữa một khoảng đất rộng có một chiếc Container óng ánh màu bạc, những sợi chỉ hải quan đã được cắt ra. Fu Yung rút thanh chắn, mở cửa nhìn vào trong, rồi hài lòng gật đầu. Container mới được dọn hàng một nửa, còn rất rộng chỗ. Một tích tắc sau, gã đã đẩy được Lou Potter vào trong.
Sau khi bị Fu Yung rút súng đập gục, anh đại diện tàu thủy nằm dài xuống dưới nền gỗ, ngáy nhè nhẹ. Fu Yung trói cứng tay chân, bịt miệng anh ta bằng một đoạn băng keo mà hắn tìm thấy trong đoạn đất gần đó, thế rồi gã đóng cửa Container lại.
Chỉ cách đó vài mét có một cabin nhỏ bọc kính, dùng làm văn phòng. Vội vàng, gã con trai lục tung những đồ đạc trong tủ, tìm chỉ và dấu niêm phong thích hợp. Khi gã trai làm xong việc, trông chiếc Container như thể vừa được nạp từ trên tàu xuống, chưa hề được mở ra với những dấu niêm phong còn nguyên vẹn.
Có tiếng bước chân vang lên phía cuối nhà kho. Nhanh như cắt, gã trai lẩn vào núp đằng sau một dãy hòm gỗ, rình chờ.