← Quay lại trang sách

Chương 3 ÁC MA

Thế giới phía bên kia. Tay nhân viên an ninh ở sân bay kiểm tra cái chai rất kỹ, đến mức Jacob chắc hẳn đã chĩa súng vào ngực áo đồng phục của gã, nếu anh đang ở thế giới sau gương. Chuyến bay chở anh hạ cánh muộn ở New York, và taxi kẹt cứng trong dòng xe cộ ban đêm, khiến Jacob ước gì mình đang ngồi trong một chiếc xe ngựa băng qua những con đường ngái ngủ của Schwanstein. Ánh trăng chiếu xuống vũng nước tù đọng bẩn thỉu trước khu chung cư cũ kỹ, trên bức tường gạch ngay lối vào là những khuôn mặt đá xấu xí trừng trừng nhìn xuống, ngày bé Will rất sợ chúng, cậu luôn cúi đầu bước thật nhanh mỗi khi qua cổng. Từ đó đến nay khí thải đã tàn phá rất nặng nề, khiến giờ đây chúng gần như lẫn vào rất khó phân biệt giữa đám dây leo bám quanh trên tường.

Dù vậy Jacob vẫn cảm thấy cái nhìn chằm chằm của những khuôn mặt kia rõ ràng hơn bao giờ hết khi anh bước lên các bậc thang dẫn đến cánh cửa ở lối vào, và không nghi ngờ gì em trai anh cũng sẽ cảm thấy hệt như vậy. Từ khi làn da của Will dần hóa đá, những khuôn mặt méo mó này mang đến một nỗi sợ hoàn toàn mới.

Người gác cửa bên lối vào vẫn là ông gác ngày xưa thường túm cổ hai thằng nhóc Jacob và Will lôi ra khỏi thang máy vì thói nghịch ngợm ưa bấm thang chạy lên chạy xuống nhiều lần. Ông Tomkins. Ông đã già đi và béo hơn. Trên quầy nơi ông giữ các bưu phẩm vẫn là lọ thủy tinh đầy kẹo mà ông hay dùng để dỗ hai anh em làm những việc vặt cho mình. Có lần Jacob đã thuyết phục được Will tin rằng ông Tomkins là kẻ ăn thịt người, và nhiều ngày liền em trai anh không chịu đến trường mẫu giáo vì sợ hãi khi đi qua chỗ người gác cửa.

Thời gian trôi đi. Nó giăng tổ ở mọi ngóc ngách trong tòa nhà cũ. Phía sau hàng cột trong tiền sảnh, nơi Will và anh hay chơi trốn tìm, trong hành lang, nơi khung cửa tò vò tối đen anh lần đầu chơi trò săn lùng kho báu (nhưng không thành công), hay trong thang máy bọc lưới sắt, tùy theo ý thích của hai đứa trẻ mà biến thành tàu vũ trụ hay cái chuồng của một mụ phù thủy. Thật lạ lùng khi viễn cảnh về cái chết của chính mình có thể gợi lại quá khứ - đột nhiên từng khoảnh khắc sống động hiển hiện và thì thầm: có lẽ đó là tất cả những gì ngươi nhận được, Jacob.

Cánh cửa thang máy vẫn kẹt khi người ta nhấn nút đi lên.

Tầng bảy.

Will để lại lời nhắn cho anh ở cửa vào căn hộ. Bọn em ra ngoài mua sắm. Thức ăn trong tủ lạnh. Chào mừng anh trở về nhà!

Will.

Jacob nhét mảnh giấy vào túi áo khoác trước khi đóng cửa lại. Anh đã trả giá bằng cả mạng sống của mình để được nghe lời chào mừng trở về này, và nếu phải trả giá thêm lần nữa anh vẫn sẽ không ngần ngại, để lại một lần nữa được cảm nhận rằng mình có một đứa em trai. Họ đã không còn gần gũi như trước, khi đêm nào Will cũng bò vào giường anh và vẫn tin rằng ông gác cửa thỉnh thoảng ăn thịt người. Tình yêu thật quá dễ mất đi, dễ dàng một cách khủng khiếp.

Bóng tối chờ đợi Jacob phía sau cánh cửa vừa xa lạ vừa thân thuộc. Will đã sơn lại hành lang, mùi sơn mới hòa quyện với mùi sơn cũ của tuổi thơ họ. Ngón tay anh lần tìm được công tắc đèn trong bóng tối. Đèn đã được thay mới, chiếc tủ có ngăn kéo cạnh cửa cũng thế. Tấm ảnh gia đình cũ không còn ở đó, lớp giấy dán tường phai bạc mà sau nhiều năm trời vẫn còn nhìn ra được dấu vết chỗ từng treo bức ảnh của cha họ, nay đã được thay màu sơn trắng.

Jacob đặt túi xuống sàn nhà lát gỗ.

Chào mừng trở về nhà.

Có thật anh đã trở về nhà, sau từng ấy năm khi mà tất cả những gì anh muốn tìm kiếm ở đây là tấm gương. Một bình hoa hồng vàng đặt trên nóc tủ. Dấu hiệu của Clara. Viễn cảnh gặp lại cô làm anh lo lắng, từ trước khi anh trở về từ bên kia gương. Anh không rõ trái tim anh đập loạn nhịp chỉ vì những kỷ niệm, hay nước suối sơn ca vẫn còn tác dụng. Dù thế nào thì mọi sự rồi cũng ổn. Thật tốt khi gặp lại cô và Will, trong thế giới này, thế giới mà từ lâu anh đã không còn thuộc về. Rõ ràng cô không muốn kể cho Will nghe câu chuyện về suối sơn ca.

Nhưng Jacob vẫn cảm thấy những ký ức chung đã kết nối họ với nhau, như thể họ đã cùng lạc lối trong rừng, và cùng nhau, họ đã tìm được đường về.

Căn phòng của mẹ anh được Will gần như giữ nguyên, phòng làm việc của cha cũng thế. Jacob khẽ mở cửa. Cạnh giường là mấy thùng gỗ đựng sách của Will, tấm ảnh gia đình trước đây treo trong hành lang giờ dựa vào tường bên dưới cửa sổ.

Căn phòng vẫn vương mùi hương của mẹ. Tấm khăn trải giường bà tự may ghép từ những mảnh vải nhỏ sắc màu sặc sỡ. Những mụn vải từng rải rác khắp trong nhà. Hoa lá, muông thú, nhà cửa, thuyền buồm, mặt trăng và những vì sao. Dù tấm khăn trải giường muốn kể điều gì về mẹ anh đi nữa, Jacob cũng không bao giờ đoán ra. Ba mẹ con vẫn thường ngồi trên tấm khăn trải giường ấy, khi bà đọc truyện cho hai anh em nghe. Ông của họ vẫn kể những câu chuyện cổ tích đã cùng ông lớn lên ở châu Âu, trong đó đầy những phù thủy và những nàng tiên - mà sau này Jacob đã gặp gỡ ở sau tấm gương. Còn chuyện của mẹ, dù vậy, lại là những câu chuyện Mỹ. “Kỵ sĩ không đầu”, “Johnny Hạt Táo”, “Người anh sói”, “Bà tiên phép thuật” và “Người khổng lồ Seneca”. Jacob vẫn chưa khám phá ra dấu vết của những nhân vật ấy đằng sau tấm gương, nhưng anh tin họ vẫn tồn tại - như những nhân vật cổ tích của ông mình.

Trên chiếc bàn cạnh đầu giường của mẹ là bức ảnh chụp bà, anh và Will trong công viên. Nom bà hạnh phúc rạng rỡ. Và rất trẻ. Cha anh chụp tấm ảnh đó. Khi ấy, hẳn ông đã khám phá ra thế giới sau gương.

Jacob lau bụi trên mặt kính. Rất trẻ. Và rất xinh đẹp. Cha anh đã tìm kiếm điều gì mà ông nghĩ mình sẽ không thể tìm thấy khi ở bên cạnh mẹ anh? Anh nhiều lần tự hỏi như thế khi còn là một đứa trẻ. Anh đã nghĩ mẹ hẳn đã làm sai điều gì đó - và oán giận. Oán giận vì sự yếu đuối của bà. Oán giận vì bà không thể ngừng yêu cha anh, vẫn chờ đợi ông trở về, bất chấp bao lý lẽ khôn ngoan hơn. Hay có lẽ bà chờ đợi đứa con trai lớn của mình một ngày nào đó sẽ tìm ra cha và mang ông trở lại? Chẳng phải anh đã tự vẽ vời ra viễn cảnh ấy trong tâm trí mình suốt những năm tháng đó sao? Rằng một ngày nào đó anh sẽ mang cha trở về và gột sạch những buồn đau trên gương mặt mẹ?

Ở thế giới sau tấm gương có chiếc đồng hồ cát có thể làm thời gian ngừng lại. Đã từ rất lâu Jacob tìm kiếm nó cho nữ hoàng. Ở Lombardy có một vòng quay ngựa gỗ có thể biến trẻ con thành người lớn và ngược lại, biến người lớn thành trẻ con. Ở Varangia có một lãnh chúa sở hữu chiếc hộp nhạc có thể mang người ta trở về quá khứ chỉ bằng cách lên dây cót. Jacob thường tự hỏi, liệu những đồ vật đó có làm thay đổi mọi thứ, hay con người ta rốt cuộc vẫn sẽ hành động như cách họ đã lựa chọn trong quá khứ: cha anh rốt cuộc vẫn sẽ du hành qua tấm gương. Anh vẫn sẽ theo chân cha, rồi Will cũng vậy, mẹ anh vẫn bị bỏ lại một mình.

Thiên đàng, Jacob! Viễn cảnh về cái chết của chính mình làm anh thấy yếu lòng.

Trong những tháng gần đây anh cảm tưởng như trái tim mình hết lần này đến lần khác bị quẳng vào lò luyện kim, bị nung chảy thành một thử méo mó không hình dạng. Nếu cái chai cũng vô hiệu như quả táo và giếng nước, mọi nỗ lực của anh sẽ là dã tràng xe cát, và anh rồi cũng giống như mẹ, chẳng còn là gì ngoài một bức ảnh lồng trong chiếc khung bạc nhem nhuốc. Jacob đặt bức ảnh của mẹ trở lại trên bàn ngủ rồi vuốt phẳng khăn trải giường, như thể chỉ sau giây lát bà có thể bước vào phòng.

Có tiếng gõ cửa căn hộ.

“Jacob đang ở đây, Will.” Giọng của Clara vang lên quen thuộc như giọng của em trai anh. “Túi của anh ấy ở đây này.”

“Jake?” Giọng Will nghe không còn nhuốm màu mầm đá, thứ màu đã nhuộm da anh. “Anh trốn ở đâu?”

Jacob nghe thấy tiếng em trai anh bước dọc hành lang, và trong một khoảnh khắc anh lỉnh sang một hành lang khác, đứng phía sau khuôn mặt biến dạng của Will. Tất cả đã kết thúc rồi, Jacob . Không, nó sẽ không bao giờ kết thúc, và tốt hơn là như vậy. Anh không muốn quên mình đã có thể mất Will dễ dàng như thế nào.

Will đứng đó ngay ngưỡng cửa, không còn ánh vàng kim trong mắt, làn da cũng mềm mại như da anh, chỉ hơi nhợt nhạt hơn một chút. Dù sao thì Will cũng đâu phải trải qua cuộc hành trình nhiều tuần liền trong sa mạc chết tiệt.

Will ôm anh thật chặt, y như trước đây, khi anh bảo vệ cậu trên sân trường trước một thằng oắt học lớp bốn chuyên bắt nạt bạn bè. Đúng, cái giá phải trả rất xứng đáng, miễn là em trai anh không biết giá cao đến mức nào.

Những ký ức của Will về thế giới sau gương như những mảnh thủy tinh vỡ mà cậu nỗ lực hàn gắn trong vô vọng. Nói cho cùng, không ai muốn sống với ký ức trắng trơn về những tuần lễ quyết định sinh tử của đời mình.

Mỗi lần Will kể cho Clara và anh nghe về những nơi chốn và những khuôn mặt từng gặp, anh càng cảm nhận rõ hơn em trai anh đã một mình trong thế giới sau gương như thế nào. Như thể Will có thêm một chiếc bóng, nó theo cậu như một kẻ lạ mặt - và làm cậu đôi lúc sợ hãi.

*

Đã đến lúc Jacob phải quay về, anh không thể chờ thêm được nữa, nhưng Clara nài anh ở lại ăn bữa tối, ai mà biết được khi nào anh mới có thể gặp lại cô và Will. Anh ngồi xuống bên chiếc bàn trong bếp, chiếc bàn mà khi còn nhỏ anh đã dùng con dao đầu tiên của mình khắc những chữ cái viết tắt tên anh lên đó, cố gắng ra vẻ thản nhiên nhất có thể. Nhưng rõ ràng anh đã đánh mất khả năng bịa chuyện và khiến Will tin sái cổ. Jacob nhiều lần bắt gặp ánh mắt suy tư của em trai, khi anh giải thích về lý do của chuyến đi Chicago với một ông chủ nhà máy ở Schwanstein và sự hứng thú của ông ta đối với những ác ma trong chai.

Với Cáo anh thậm chí sẽ không cố kể câu chuyện bịa đặt này. Sau hết thảy những nỗ lực không ngừng nghỉ tìm kiếm những thứ sai lầm của họ, anh gần như đã muốn nói sự thật với Cáo, nhưng nghĩ đến cảnh phải thấy nỗi sợ của chính mình in trên gương mặt cô thì anh chùn lại. Anh yêu thương Will, đối với cậu, trước hết anh luôn là một người anh trai lớn. Với Cáo anh đơn giản chỉ là anh. Cô nhìn thấu rất nhiều thứ mà anh che giấu với những người khác - cho dù anh không mấy thích điều này, và cả hai hiếm khi nói ra những điều họ hiểu về nhau.

“Em có biết một gã tên là Norebo Earlking không, Will?”

Em trai anh nhăn trán. “Khá nhỏ con? Giọng nói rất kỳ lạ??

“Chính hắn.”

“Mẹ đã bán cho hắn một vài món đồ của ông ngoại lúc túng tiền. Em nghĩ là hắn có vài cửa hàng đồ cổ ở đây và cả ở châu Âu. Sao anh lại hỏi?”

“Hắn nhờ anh chuyển lời chào em.”

“Em ư?” Will nhún vai. “Mẹ không bán cho hắn tất cả những gì hắn muốn. Có lẽ bây giờ hắn muốn thử vận may với chúng ta. Hắn là một tay kỳ quặc khôi hài. Em không chắc mẹ có ưa hắn không.” Will xoa nhẹ cánh tay. Anh hay sờ lên da mình như để chắc chắn rằng lớp da đá đã thực sự biến mất. Clara cũng để ý thấy động tác ấy. Những ác ma... Will đứng dậy và tự rót cho mình một ly rượu.

“Em nên làm gì nếu nhận được một lời đề nghị từ hắn? Hành lang chất đầy đồ đạc phế thải cũ kỹ. Cứ như thể chúng ta không hề vứt đi thứ gì từ khi ngôi nhà này được xây lên. Không còn nhiều chỗ trống cho những tấm ảnh trên tường. Clara cần một phòng làm việc và...” Will bỏ lửng câu nói, như thể linh hồn cha mẹ họ đang chăm chú lắng nghe từ những căn phòng bỏ trống.

Jacob sờ tay lên những chữ cái viết tắt tên mình khắc trên bàn ăn. Anh đã bí mật mua con dao ấy.

“Bán đi, bất cứ thứ gì mà em muốn,” anh nói. “Dọn sạch tất cả đi. Cứ dùng phòng của anh nếu bọn em muốn. Anh có thể ngủ trên ghế sofa, vì anh hiếm khi ở đây mà.”

“Đừng ngốc thế. Phòng của anh vẫn ở đó.” Will đẩy một ly rượu đến trước mặt anh. “Khi nào anh đi?”

“Hôm nay.” Không dễ làm ngơ trước vẻ thất vọng hiện lên trên gương mặt em trai anh như trước kia nữa. Anh sẽ rất nhớ cậu.

“Mọi thứ ổn chứ?” Will nhìn anh lo lắng. Đúng, không dễ đánh lừa Will như trước đây nữa rồi.

“Chắc chắn rồi. Thật khó khi phải sống cùng lúc ở cả hai thế giới.” Jacob cố làm giọng thật hài hước, nhưng mặt Will vẫn lộ nét căng thẳng. Giống hệt khuôn mặt của mẹ. Cách Will nhăn trán thậm chí cũng y hệt như mẹ.

“Anh nên ở lại đây. Việc này quá nguy hiểm!”

Jacob cúi đầu để Will không thấy anh mỉm cười. Việc này chỉ trở nên nguy hiểm vì em, em trai bé bỏng. “Anh sẽ sớm trở lại,” anh nói. “Chắc chắn.”

Dù sao anh vẫn là một tay nói dối siêu đẳng. Cơ hội một phần nghìn để kẻ trú ngụ trong chai cứu anh thay vì giết anh. Một phần nghìn, Jacob . Anh đã từng thắng ván cược còn khó hơn.