Chương 4 ĐỘC DƯỢC
Trở lại. Mưa gió quất từng cơn vào mặt Jacob khi anh leo lên tháp cổ. Anh thoáng tưởng như thấy lại những giọt mưa lăn dài trên kính cửa sổ ở nhà mẹ anh ngày trước. Mắt anh dõi tìm bóng Cáo giữa những bức tường đổ nát như lúc họ cùng ở đây dạo cuối đông, nhưng chỉ có một người tí hon giúp việc lao qua dưới chân anh, ốm yếu và đói meo. Cô đâu rồi? Thật kỳ lạ vì Cáo không chờ anh. Cô vẫn thường dự cảm được thời điểm anh trở về trước nhiều ngày. Dĩ nhiên anh nghĩ ngay đến những chiếc bẫy thú hay nòng súng săn của một nông dân muốn bảo vệ lũ gà của bác ta. Vô lý, Jacob . Cô biết tự chăm sóc mình tốt hơn cả anh. Anh nhất định không muốn cô ở bên cạnh khi anh mở cái chai.
Sau hết thảy ồn ào trong thế giới phía bên kia, sự tĩnh lặng đang vây quanh anh dường như phi thực hơn cả một người tí hon giúp việc, như mọi khi, mắt anh cần một vài giây để quen với bóng đêm đen thẫm. Trong biển ánh sáng của thế giới phía bên kia, người ta nhanh chóng quên rằng đêm có thể tối đến nhường nào. Anh quay nhìn xung quanh. Anh cần một chỗ để giữ kẻ trú ngụ trong cái chai không trốn thoát lên những tầng mây. Ngoài ra anh không được phép mạo hiểm làm hư hại ngọn tháp và tấm gương ngự trong đó.
Nhà nguyện cũ trong lâu đài.
Nhà nguyện, cũng như ngọn tháp, vẫn nguyên vẹn trong ngọn lửa đã phá hủy lâu đài, nằm sau khu vườn hoang phế trải suốt sườn đồi. Jacob phải dùng thanh kiếm có lưỡi cong của mình mở đường xuống đó. Những bậc thang rong rêu, những tượng đá vỡ toác, những đài phun nước với bể cẩm thạch ngập lá rụng rữa nát từ mùa đông. Trước nhà nguyện, những ngôi mộ đá thấp thoáng trong vạt cỏ cao không cắt: Arnold Fischbein, Luise Moor, Kaethchen Grimm. Mộ của những người quản gia vẫn nguyên vẹn sau cơn hỏa hoạn, nhưng nhà mộ của chủ nhân lâu đài chỉ còn là một vòng đá cháy đen.
Tấm gỗ cửa nhà nguyện nở dày vì khí ẩm, khiến Jacob mở ra rất khó nhọc. Cảnh tượng bên trong tiêu điều. Các ô kính cửa sổ nhiều màu sắc vỡ tan, những băng ghế gỗ bị đem làm củi sưởi ấm các căn lều lạnh lẽo, nhưng mái nhà thì vẫn còn tác dụng - không gian trong nhà thờ cao không quá bốn mét. Bấy nhiêu là đủ.
Một tên quỷ lùn từ trên rìa bể chứa nước thánh cạn khô ló nhìn đầy lo lắng khi Jacob gỡ vỏ da bọc ngoài cái chai. Lớp thủy tinh nâu lạnh buốt đến mức suýt làm bỏng tay Jacob. Kẻ trú ngụ trong đó không đến từ phương Nam, nơi người ta có thể tìm thấy những ác ma trong chai ở bất cứ khu chợ trên sa mạc nào. Thứ thần dược mà Jacob cần chỉ có ở những ác ma phương Bắc. Chúng hiếm gặp hơn rất nhiều lần và đặc biệt nguy hiểm, vì vậy những kẻ săn đuổi chúng còn đáng sợ hơn lão Chanute nhiều. Ác ma mà Jacob định thả ra đã làm kẻ đi săn hắn thương tích trầm trọng sau khi cầm cự cuộc chiến chỉ được vài giờ. Jacob đã tự tay chôn kẻ xấu số.
Anh đuổi tên quỷ lùn ra ngoài trước khi trí tò mò giết chết hắn, rồi đóng cánh cửa lại.
“Tất cả bọn chúng đều là kẻ sát nhân, Jacob, đừng bao giờ quên điều đó.” Chanute đã cảnh báo anh hơn một lần về những ác ma trong chai đến từ phương Bắc. “Bọn chúng bị giam giữ vì rất thích giết chóc, và chúng nhận hình phạt phải làm tôi tớ cho bất cứ tên ngốc nào sở hữu cái chai suốt cuộc đời bất tử của chúng. Điều duy nhất chúng bận tâm là làm thế nào giết được chủ nhân và tự mình làm chủ cái chai.”
Jacob bước đến giữa nhà nguyện.
Họa tiết khắc trên bề mặt thủy tinh của chai cũng chính là sợi dây xích thật trói các linh hồn lại bên trong chai. Jacob vẽ lại mẫu họa tiết trên lòng bàn tay trước khi rút con dao ra. Thả linh hồn lũ ác ma này ra lần nữa còn khó khăn hơn bắt giữ chúng. Nhưng anh còn gì để mất?
Con dấu niêm phong trên cổ chai được đóng bởi tòa án nơi đã tuyên cho các linh hồn bản án chung thân sau lớp thủy tinh nâu. Jacob dùng dao cạy sáp, đặt cái chai xuống gạch lát nền và bước lùi lại thật nhanh.
Khói dâng lên từ cổ chai màu xám bạc như vảy cá. Ngón tay, rồi cánh tay và vai dần dần hiện hình. Những ngón tay quờ quạng trong khí lạnh, thu lại thành nắm đấm, rồi từ vai trồi lên một cái gáy, trông như gáy thằn lằn.
Cẩn thận, Jacob!
Anh cúi nhìn luồng khói vẫn bốc lên từ miệng chai. Phía trên anh, bộ xương có vầng trán thấp tịt và mớ tóc rối bù ngang vai đang thành hình. Một cái miệng há ra giữa đám thịt màu bạc. Hơi thở dốc tuôn từ đó làm những bức tường nhà nguyện rúng động như khung xương sườn của một con thú. Cửa sổ nứt toác, bụi thủy tinh cuộn lên xộc thẳng vào mũi Jacob. Hàng ngàn mảnh vỡ đủ màu sắc trút như mưa xuống đầu anh trong khi ác ma từ từ mở mắt trên cao. Chính giữa con mắt trắng dã như lòa trồi lên một con ngươi đen ngòm như họng súng. Khi cặp mắt ném cái nhìn sốt ruột vào Jacob, anh đang nắm cái chai trong tay, những ngón tay siết chặt quanh cổ chai.
Thân hình khổng lồ cúi xuống trong tư thế một con mèo sửa soạn chồm lên.
“Nhìn xem.” Giọng ác ma trong chai vang lên khàn đục, như thể hắn đã quên mất cách nói năng sau từng ấy năm bị giam cầm trong ngục thủy tinh. “Ngươi là ai? Tên kia đâu, kẻ đã bắt giam ta đâu?”
Hắn nghiêng người về phía Jacob. “Hắn chết rồi phải không? Ta vẫn nhớ đã bẻ gãy xương sườn của hắn thế nào. Nhưng thế vẫn chẳng nhằm nhò gì với chuyện ta sẽ làm với lão quan tòa. Bao nhiêu năm nay ta luôn nghĩ đến cảnh này. Ta sẽ vặt hắn như vặt một bông hoa, xỉa răng bằng xương của hắn, và xì mũi lên da hắn…”
Nhà nguyện ngập tràn giọng nói khào khào giận dữ của hắn. Họa tiết trên lòng bàn tay Jacob phủ một lớp băng tinh.
“Đừng huênh hoang nữa!”, anh ngước lên bảo ác ma. “Ngươi sẽ không làm điều gì giống vậy cả. Ngươi phải phục vụ ta cho đến khi nào ta hết muốn, nếu không ta sẽ nhốt ngươi vào cái chai mà người ta mang quẳng vào kho không hơn gì một chai rượu tầm thường.”
Ác ma trong chai hất nùi tóc rối trước trán. Chúng được làm từ thủy tinh dẻo, thứ thủy tinh đáng giá cả gia tài ở bất cứ vương quốc nào sau gương.
“Láo xược!”, ác ma lầm bầm. Khuôn mặt hắn nom rất ghê sợ, tai trái nát bươm. Nơi quê hương lạnh lẽo của mình, những ác ma như hắn thường được sử dụng trong các cuộc chiến.
“Tốt thôi. Vậy chủ nhân mới của ta ước gì?”, hắn gầm gừ. “Như mọi khi? Vàng. Quyền lực. Đối thủ bị giẫm bét như ruồi dưới chân?”
Cái chai thủy tinh lạnh đến mức tay Jacob đã mất cảm giác. Giữ nó thật chắc, Jacob.
“Đưa nó cho ta!” Ác ma trong chai cúi thấp đến mức những sợi tóc thủy tinh của hắn chạm vào vai Jacob. “Đưa ta cái chai, rồi ta sẽ hoàn thành điều ngươi muốn. Ngươi mà giữ nó, ta sẽ suốt đêm ngày tìm cách giết ngươi. Lớp thủy tinh nâu bao lâu nay khiến ta không nhìn được, và tiếng gào của ngươi sẽ thổi bay bụi bẩn trong lỗ tai ta.” Viễn cảnh đó vẽ nên nụ cười đắc ý trên khuôn mặt xảo quyệt của hắn. Lũ ác ma trong chai thích tán chuyện y hệt như thích giết người.
“Để lấy cái chai,” Jacob nói vọng lên. Mùi lưu huỳnh hôi thối từ lớp da xám xịt xộc mạnh làm anh buồn nôn. “Hãy đổi bằng một giọt máu của ngươi.” Ác ma nhe những chiếc răng cũng xám xịt y như màu da của hắn. “Máu của ta?” Hắn cười chế giễu, vẻ hí hửng trước nỗi đau của kẻ khác lộ liễu không che đậy. “Ngươi đang bị thứ gì hủy hoại? Thuốc độc. Bệnh tật? Hay một lời nguyền?”
“Không phải việc của ngươi,” Jacob đáp. “Có đồng ý không?”
Nụ cười chế giễu chuyển sang tàn bạo. Thông thường ác ma sẽ tìm cách cắn đứt đầu của nạn nhân ngay khi kẻ xấu số đưa chai cho chúng. Jacob biết số phận của hai tay săn kho báu đã kết thúc như thế. Răng lũ ác ma trong chai cực kỳ khỏe. Phải hành động thật nhanh, Jacob. Cực nhanh.
Ác ma chìa tay về phía anh. “Nhất trí.” Ngón tay ngắn nhất của hắn còn dài hơn cả cánh tay của người thường.
Jacob siết chặt cái chai, dù thủy tinh lạnh bỏng tay anh. “Không. Ta cần có giọt máu của ngươi trước.” Ác ma nhe răng nghiêng mình nhìn xuống Jacob đầy nhạo báng. “Sao ngươi không tự đến đây mà lấy?”
Jacob chỉ chờ có thế.
Anh nắm một sợi tóc thủy tinh và bật nhảy lên cao. Ác ma vồ lấy anh, nhưng Jacob nhanh tay cắm phập cái chai vào mũi hắn. Ác ma rống lên, dùng hết sức bình sinh giằng cái chai ra khỏi lỗ mũi bằng những ngón tay cục mịch. Làm ngay, Jacob. Anh nhảy qua vai hắn, vung dao chém nát bươm tai hắn. Máu đen phụt mạnh. Jacob xoa máu lên da, trong khi ác ma hoài công cố kéo cái chai ra khỏi mũi. Các tinh thể băng nhảy múa trong không trung theo nhịp thở hổn hển và tiếng rên của hắn. Jacob nhảy khỏi vai ác ma. Anh suýt gãy chân khi đáp xuống nền gạch phủ băng. Đứng dậy, Jacob! Trên đầu anh mái nhà nguyện bắt đầu rung chuyển khi ác ma dựa lưng vào tường trong cơn thịnh nộ. Anh trượt nhanh ra cửa.
Chạy đi, Jacob.
Anh chạy về hướng cây thông cao mọc sau nhà nguyện, nhưng trước khi có thể an toàn dưới lùm thông thì đã bị những ngón tay lạnh buốt tóm lấy nhấc bổng lên cao. Jacob cảm thấy xương sườn như bị bóp nát. Độc dược.
“Lấy nó ra!”
Jacob hét lên đau đớn khi ác ma siết chặt thêm. Những ngón tay khổng lồ đưa anh lên cao hơn, cho tới lúc tay anh ngang tầm với hai lỗ mũi khổng lồ.
“Nếu mày để nó rơi,” ác ma thì thào, “tao vẫn thừa thời gian bẻ gãy từng cái xương của mày!”
Đúng thế. Nhưng hắn cũng sẽ giết Jacob dù lấy được cái chai. Không còn gì để mất. Những ngón tay của Jacob nắm cổ chai và tóm thật chắc lớp thủy tinh lạnh buốt.
“Lấy... nó... raaaaaaaaaaaaa.” Ác ma gào lên, giọng hắn bủa vây quanh anh trong cơn khát máu lạnh lẽo.
Jacob không vội. Đây có thể là những khoảnh khắc cuối của đời anh. Cao cao trên đồi anh nhìn thấy ngọn tháp từ đống đổ nát vươn thẳng lên bầu trời tối đen, bên dưới một con chồn đang gặm những chồi non vừa nhú. Mùa xuân đang đến. Sống sót hay là chết, Jacob. Một lần nữa thôi.
Anh rút cái chai ra khỏi lỗ mũi ác ma, ném thật lực về phía nóc nhà nguyện.
Tiếng thét thịnh nộ của ác ma làm con chồn bất động. Những ngón tay xám ngoét siết chặt hơn quanh thân Jacob, khiến anh ngỡ như nghe tiếng từng khúc xương đang gãy. Trong cơn đau, thoáng vọng đến tiếng thủy tinh vỡ choang. Những ngón tay khổng lồ buông lơi - Jacob rơi xuống.
Anh rơi rất lâu.
Cú chạm đất rút cạn kiệt hơi thở của anh, trên cao ác ma nổ tung như thể bị nhồi chất nổ đầy trong thân. Thịt xương xám xịt của hắn bắn tung muôn ngàn mảnh, rơi xuống đầu Jacob như cơn mưa bùn tuyết nhầy nhụa, anh nằm đó và liếm máu đen chảy tràn trên môi. Nó ngọt, và làm lưỡi anh bỏng rát.
Jacob đã có thứ anh muốn.
Và anh vẫn còn sống.