Chương 5 ALMA
Trên những con đường được chiếu sáng bằng đèn khí gas của Schwanstein từ lâu đã vắng bóng phù thủy. Các phù thủy là một phần của quá khứ, còn cư dân Schwanstein tin vào tương lai. Họ thích được chữa trị bởi các bác sĩ từ Vena chuyển đến hơn là tin vào phép thuật và thảo dược đẳng nghét. Chỉ khi nào các loại thuốc hiện đại không hiệu nghiệm, họ mới tìm về ngôi làng nằm ở phía Đông ngọn đồi nơi lâu đài tọa lạc.
Nhà Alma Spitzweg nằm ngay sát nghĩa trang, nhưng bà thường có cách giữ cho bệnh nhân không bị chuyển hộ khẩu vào đó quá sớm. Dưới mắt chính quyền, bà điều hành một phòng mạch bình thường. Alma có thể chữa trị gãy xương chân tay như bất cứ bác sĩ nào ở thành phố lớn. Đôi lúc bà thậm chí kê đơn thuốc viên giống họ, nhưng Alma cũng chữa cho bò và người lùn với sự cẩn trọng y như chữa cho các bệnh nhân người của mình, trang phục của bà đổi màu theo thời tiết, và đồng tử mắt bà hẹp y chang mắt của con mèo bà nuôi.
Phòng mạch của Alma vẫn còn đóng khi Jacob gõ cửa sau. Mất khá lâu sau bà mới mở cửa. Hẳn bà vừa qua một đêm mệt mỏi, nhưng khuôn mặt sáng lên vui mừng khi thấy anh. Sáng nay nom bà giống hệt mụ phù thủy mà anh hình dung khi còn nhỏ, nhưng anh đã có dịp thấy Alma dưới nhiều diện mạo và bộ dạng khác nhau.
“Giá như tối qua có con giúp ta,” bà nói, trong khi con mèo của bà gừ gừ chào đón anh. “Lão người nhện trên khu thành đổ nát cố bắt cóc một đứa trẻ. Con không thể đuổi lão đi sao?”
Lão người nhện... sinh vật đầu tiên mà anh gặp sau tấm gương. Jacob vẫn còn mang những vết sẹo gây ra bởi bộ răng vàng khè của lão trên tay. Anh đã hàng tá lần cố bắt lão, nhưng lão người nhện láu cá là tay chơi trốn tìm bậc thầy.
“Con sẽ cố lần nữa.” Con hứa. Jacob ẵm con mèo vẫn kêu gừ gừ lên tay và theo Alma bước vào căn phòng trống trải, nơi bà bào chế các loại thuốc cả cũ lẫn mới. Bà lắc đầu mệt mỏi khi trông thấy vết máu đen trên sơ mi lúc anh cởi áo khoác ngoài.
“Gì nữa đây?” bà hỏi. “Con không thể một lần đến chỗ ta chỉ vì bị cúm hay đau bao tử sao? Ta sẽ còn hối hận cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay vì đã không cản con đến học việc chỗ lão Albert Chanute.”
Alma chưa bao giờ ưa lão già săn kho báu. Jacob vẫn hay trốn ở chỗ bà mỗi lần lão Chanute đánh đập anh, và cũng như những phù thủy khác, bà không mấy ưa trò săn lùng kho báu. Jacob gặp bà lần đầu ở khu thành cổ đổ nát. Alma đã tuyên bố trước những cây thuốc mọc ở đó. “Bị nguyền rủa ư? Phân nửa thế giới này đều bị nguyền rủa, bà bình luận về câu chuyện lời nguyền ám trên khu thành cổ đổ nát. “Lời nguyền bốc hơi còn nhanh hơn mùi thối. Trên đó chỉ có dăm cục đá cháy sém thôi.”
Bà chưa bao giờ hỏi một đứa con nít mười hai tuổi làm gì một mình giữa những bức tường của một tòa lâu đài bị cháy. Bà không hỏi, có lẽ vì bà hẳn đã biết câu trả lời. Bà mang Jacob về nhà, cho mặc quần áo để tránh ánh mắt tò mò của người khác, và cảnh báo anh về bọn quỷ lùn và quạ vàng. Trong những năm đầu tiên sống sau tấm gương, anh luôn được thưởng thức những bữa ăn nóng sốt, có chỗ ngủ ấm áp trong nhà bà. Alma đã chữa trị khi anh lần đầu tiên bị sói cắn, bó lành cánh tay gãy của anh khi anh cố cưỡi một con ngựa bị yểm bùa, và dạy anh nên tránh xa những kẻ nào trong thế giới sau gương.
Bà quệt chút máu đen trên da anh đưa lên mũi ngửi. “Máu ác ma phương Bắc.” Bà nhìn anh lo lắng. “Con cần thứ này để làm gì?”
Bà đặt bàn tay lên bên ngực có trái tim anh. Rồi bà cởi áo sơ mi của anh ra và sờ vào dấu con bướm ma.
“Đồ ngốc!” Bà đấm ngực anh bằng nắm tay xương xẩu. “Con lại tìm đến ả tiên ấy! Ta chưa bảo con phải tránh xa ả ta ra sao?”
“Con cần cô ta giúp!”
“Thì sao? Tại sao con không đến tìm ta?” Bà mở cái tủ cất giữ dụng cụ dùng trong vài phương pháp chữa bệnh ít hiện đại hơn.
“Đó là lời nguyền của tiên. Bà chẳng thể làm gì đâu.” Không phù thủy nào có thể chống lại phép thuật của các nàng tiên. “Nó liên quan đến em trai con,” anh nói thêm.
“Em trai con đáng để con trả giá cả mạng sống của mình sao?”
“Vâng.”
Alma im lặng nhìn anh hồi lâu. Rồi bà mở tủ lấy dao cắt một nhúm tóc của Jacob. Nhúm tóc bắt lửa ngay lập tức khi bà vò nó trong tay. Phù thủy có thể làm bốc cháy hầu hết mọi thứ chỉ bằng tay không.
Alma quan sát nhúm tro bám trên đầu ngón tay - rồi liếc nhìn Jacob. Những ngón tay của bà trắng như tuyết. Bà không phải giải thích cho anh hiểu như thế nghĩa là gì. Một lần anh đã tự mình hóa giải một lời nguyền. Khi anh để Alma kiểm tra liệu anh đã thật sự phá được lời nguyền chưa, nhúm tro trên đầu ngón tay bà hóa thành màu đen.
Máu ác ma trong chai vô tác dụng.
Anh cài lại cúc áo sơ mi. Ngươi là một kẻ đã chết, Jacob.
Có phải Hồng Tiên đã theo dõi anh từ nhiều tháng nay, chứng kiến hy vọng nối tiếp hy vọng của anh rốt cuộc chỉ là hão huyền? Những nàng tiên có nhiều cách để biết điều họ muốn. Chắc hẳn nàng đã chờ ngày anh chết, từ khi thì thầm tên người chị gái vào tai anh. Không, Jacob. Từ khi ngươi rời bỏ nàng.
“Còn bao lâu nữa?”, anh hỏi.
Nỗi đau buồn hiện lên trong mắt Alma lớn hơn cả cơn giận dữ của bà. “Hai, ba tháng nữa, có lẽ ít hơn. Làm sao mà cô ta lại ếm lời nguyền lên con?”
“Cô ta làm con phải thốt ra tên người chị hắc ám của mình.”
Con mèo của Alma cọ cọ vào chân anh, như muốn an ủi. Người ta không thể đoán được con mèo có thể trở nên nguy hiểm đến thế nào nếu nó không ưa kẻ viếng thăm.
“Ta đã tưởng con biết về tiên nhiều hơn ta. Con quên họ đã dựng lên bí ẩn gì xung quanh những cái tên của mình sao?” Alma bước đến chỗ tủ thuốc cũ, trong các ngăn kéo tủ chứa đầy đủ thứ mà con người ở thế giới sau gương có thể dùng làm dược liệu.
“Con đã gọi tên Hồng Tiên không biết bao nhiêu lần.”
“Thì sao chứ? Với Hắc Tiên thì khác đấy.” Cái rễ cây mà Alma lấy từ một ngăn kéo ra giống con nhện trắng bệch có mấy cái chân buông thõng dưới bụng. “Nàng ta quyền lực hơn các tiên khác rất nhiều, nhưng không giống như họ, nàng ta không sống dưới sự bảo vệ của đảo tiên. Điều đó làm nàng ta dễ bị tổn thương. Nàng không cho phép bất kỳ ai biết tên nàng. Chắc hẳn nàng không nói cả tên mình với người tình!” Bà nghiền nhỏ cái rễ trong cối rồi đổ đầy bột vào một túi nhỏ. “Con đã mang con bướm ma trên ngực bao lâu rồi?”
Anh luồn tay vào dưới áo sơ mi. Khó mà cảm nhận được dấu con bướm ma.
“Ban đầu Hồng Tiên cứu sống con với cái này.”
Alma cười cay đắng. “Cô ta cứu con chỉ để giết con theo cách cô ta muốn. Tiên thích đùa giỡn với chuyện sinh tử của người khác... Và ta chắc rằng báo thù làm cô ta sung sướng vì đã biến người chị quyền lực của mình thành kẻ giúp đỡ bất đắc dĩ.” Bà đưa cho Jacob cái túi nhỏ chứa bột rễ cây nghiền nhuyễn. “Đây. Đây là tất cả những gì ta có thể làm. Uống một ít khi cơn đau ập đến, nó sẽ đến đấy.”
Bà đổ đầy một chậu nước lạnh múc từ dưới giếng sau nhà lên cho Jacob rửa sạch máu của ác ma trên người, trước khi nó ăn mòn da anh. Nước đổi màu xám xịt như màu da của ác ma.
Vào ngày sinh nhật năm ngoái anh đã viết đầy vào tờ giấy tên những báu vật mà anh muốn tìm kiếm trong đời mình. Đó là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh. Ngươi không thể già thêm một tuổi nữa rồi, Jacob.
Hai mươi lăm.
Chiếc khăn tay Alma đưa cho anh có mùi bạc hà.
Anh không muốn chết. Anh yêu cuộc sống của mình. Anh không muốn sống một cuộc đời khác, chỉ cần sống lâu thêm cuộc đời này là đủ.
“Bà có thể nói cho con biết nó sẽ xảy ra thế nào không?”
Alma mở cửa sổ để hắt nước ra ngoài. Trời hửng sáng dần. “Hắc Tiên dùng con dấu của em gái cô ta để đòi lại tên mình. Con bướm ma trên ngực con sẽ dần dần hồi sinh. Sẽ không dễ chịu đâu. Khi bướm ma tách ra khỏi da thịt con và bay đi, con sẽ chết. Có lẽ con vẫn sống thêm được vài phút, hay một giờ... nhưng không có thuốc chữa.” Bà đột ngột quay đi. Alma ghét để người khác nhìn thấy bà khóc. “Ta ước gì ta có thể làm điều gì đó cho con, Jacob,” bà nói nhỏ. “Nhưng tiên có nhiều quyền lực hơn ta. Quyền lực ấy sinh ra từ sự bất tử của họ.”
Con mèo nhìn anh. Jacob vuốt ve bộ lông đen của nó. Bảy mạng. Anh luôn tin rằng ít nhất mình phải sở hữu được chừng ấy mạng.