Chương 9 NÚI KHỈ HO CÒ GÁY
Mười ngày đường trên lưng ngựa... Sau khi nghiên cứu tấm bản đồ lốm đốm vết bẩn của lão Chanute, Jacob quyết định đi bằng xe lửa. Lâu đài của Valiant tọa lạc ở nơi quá hiểm trở đến nỗi lũ ngựa có thể gãy chân trên đường leo lên đó, và may mắn thay những người lùn trong mấy năm vừa rồi đã cho phá núi đào hầm, nên giờ đây ở gần đó có một nhà ga xe lửa.
Mất bốn ngày bốn đêm đi xe lửa. Một quãng thời gian quá dài với cái chết cận kề làm hành trang. Qua mỗi đường hầm, hơi thở của anh lại càng khó nhọc hơn, như thể có ai đang dùng xẻng đào đất trên ngực anh. Anh cố ép mình nghĩ đến những hồi ức của một tay săn kho báu từng săn chim lửa và trái hồ đào ngọc thạch cho lãnh chúa Varangia, nhưng trong khi Jacob cố hướng ánh mắt mình vào những chữ cái in trên giấy, anh lại thấy những hình ảnh khác: máu trên áo sơ mi khi anh bị bọn Goyl bắn vào tim, Valiant trước ngôi mộ mới đào, và cứ trở đi trở lại là hình ảnh Hồng Tiên thì thầm tên cô chị vào tai anh. Bốn ngày...
Anh bước xuống thềm ga ngái ngủ, đi tiếp cáp treo lên đỉnh núi đá lởm chởm nơi tòa lâu đài của Valiant tọa lạc. Những bức tường vươn thẳng lên trên lớp tuyết dày, và Jacob nguyền rủa lão lùn thậm tệ khi anh phải trả một đồng tiền vàng cho một nông phu để thuê con lừa cáu kỉnh của gã leo lên đoạn đường dốc dựng ngược còn lại.
Tòa lâu đài trông chẳng ấn tượng chút nào. Tháp bên trái đã bị sập, mấy tòa tháp khác trông xấu xí tan tành như bị nã đạn, vậy mà lão Valiant nhe răng cười đầy tự hào khi đón Jacob trước cổng vào mục nát, như thể lão đã mua được cung điện của nữ hoàng.
“Không tồi, đúng không?” lão vừa bước về phía Jacob vừa nói, trong khi tên người hầu cáu kỉnh đỡ lấy túi xách từ tay anh. “Ta là chủ nhân của một cung điện! Ừ, ta biết mà. Việc sửa sang đang bị đình trệ một chút,” lão nói thêm khi thấy Jacob nhìn khắp một lượt tòa tháp đổ sập. “Không dễ để chở vật liệu xây dựng lên đây. Ngoài ra...,” lão liếc nhanh về phía tên hầu rồi hạ giọng, “... ngoài ra cái cây vàng làm ta tức điên. Gần đây nó chỉ toàn mưa ra phấn hoa vàng hôi thối.”
“Thật sao?” Jacob cố không để lộ vẻ thỏa mãn. Trước đây anh hiếm khi gặp may với cái cây.
Valiant vuốt chỏm râu lão đang nuôi. Nó nằm vắt ngang môi trên của lão như con rết, nhưng người lùn nào nuôi nhiều râu hơn đều bị cho là cổ lỗ sĩ vô phương cứu chữa. “Chú mày khỏe chứ hả? Có đang đi săn thứ gì không?” Lão ném cho Jacob cái nhìn soi mói. “Trông chú mày nhợt nhạt quá!”
Tốt lắm. Bình tĩnh nào, Jacob. Không thể để cho lão lùn biết anh đang gặp rắc rối.
“Không, tôi ổn cả,” anh đáp. “Tôi đang tìm một thứ nhưng không tìm ra.” Lời nói dối an toàn nhất chính là lời nói dối gần với sự thật hơn cả.
Người hầu mở cửa lâu đài cho họ là một người trần. Không tên lùn nào với tới được tay nắm cửa, và không gì có thể chứng minh sự sung túc của Valiant ấn tượng hơn một người hầu là người trần. Trong khi người hầu đỡ lấy cái áo khoác bám đầy tuyết của Jacob, Valiant thao thao giới thiệu giá của từng món đồ nội thất đặt trong sảnh ở lối vào lồng lộng gió lùa. Tất cả chúng đều được làm ra cho người trần dùng - mấy gã lùn thích nhắm mắt làm ngơ chiều cao khiêm tốn của mình -, nhưng Jacob chẳng buồn để mắt đến mấy cái lọ hoa xứ Mauretanien hay mấy tấm thảm treo tường vẽ cảnh hoàng đế cuối cùng của người lùn làm lễ đăng quang.
“Nó ở trên lầu,” Valiant nói, khi nhận thấy ánh mắt anh. “Hôm qua ta đã gọi bác sĩ đến khám cho nó, dù nó không muốn. Hai đứa bây đã ở cùng nhau quá lâu. Giờ nó cũng cứng đầu hệt như chú mày. Nhưng nó mang về cho ta cái lông tuyệt cú mèo. Chú mày không kiếm ở xó xỉnh nào ra cái tốt hơn đâu!”
Lão Valiant để Cáo ở trong tòa tháp còn nguyên vẹn nhất lâu đài của lão. Khi Jacob bước vào phòng, cô đang ngủ trên cái giường rộng thênh thang đối với một người lùn, nhưng chỉ vừa đủ dài với cô. Cô đã gặp may. Con thiên nga chỉ làm cô bị thương phần mềm. Jacob nhặt chiếc áo vấy máu rơi dưới sàn cạnh giường lên. Nó từng là của anh. Cáo đã học được từ Clara việc quần áo đàn ông có thể hữu dụng đến chừng nào.
Jacob kéo chăn đắp bên vai bị băng bó của cô. Trong mấy tháng qua cô đã thay đổi quá nhiều. Không còn nhiều dấu vết của cô bé xuất hiện trước mắt anh trong hình dáng người trần lần đầu cách đây năm năm. Cáo đã già đi quá nhanh đến độ anh phải liên tục cảnh báo cô không được biến hình quá thường xuyên. Một ngày nào đó cô sẽ phải lựa chọn giữa bộ lông cáo và cuộc sống dài lâu dưới hình dạng một người trần. Anh luôn tin rằng mình sẽ sát cánh bên cô khi cô phải ra quyết định ấy, nhưng giờ thì không có vẻ gì là anh có đủ thời gian chờ đến lúc ấy.
Anh vén sợi tóc đỏ rủ trên trán cô. Một chiếc lông vũ nằm trên bàn ngủ cạnh giường. Anh cầm nó trên tay và mỉm cười. Cô giữ một cái lại cho riêng mình. Lão Chanute cũng dạy anh hệt như thế: “Bất kể chú mày đi săn thứ gì cho khách hàng, luôn luôn nhớ giữ lại một ít cho riêng mình.” Đó là một chiếc lông vũ đẹp không tì vết. Jacob hiếm thấy cái nào đẹp hơn thế. Trong trường hợp đơn giản nhất là cô đã trộm nó từ tổ thiên nga, nhưng như thế thì quá nguy hiểm. Bọn thiên nga lai người cực kỳ hiếu chiến. Nỗi sầu thương không thể hóa giải được biến chúng thành thiên nga và chỉ có máu của đồng loại mới có thể giải thoát và trả lại chúng hình dạng con người. Jacob đã có lần suýt phải trả giá bằng một bên mắt khi đi tìm đứa con trai bị hóa thiên nga của vợ một người thợ làm bánh mì. Lông vũ của người lai thiên nga chạm vào bất cứ thứ gì, thứ ấy cũng sẽ biến mất và chỉ xuất hiện trở lại nơi người ta đặt chiếc lông xuống. Lão Chanute dùng cách này để vận chuyển rất nhiều báu vật. Dù vậy không phải lúc nào nó cũng hiệu quả. Một số bị thất lạc trên đường.
“Đừng mơ tưởng. Chiếc lông vũ là của em.” Đôi mắt Cáo vẫn còn lơ mơ ngái ngủ. Cô rùng mình khi chống bên cánh tay bị thương để ngồi dậy.
Jacob để chiếc lông vũ trở lại bàn ngủ. “Từ khi nào em đi săn kho báu không có anh đi cùng thế?” Anh rất nhớ em, anh muốn nói thêm, nhưng ánh mắt cô thật lạnh lùng - vẫn như mọi lần khi anh rời đi quá lâu.
“Nhiệm vụ không mấy khó khăn. Còn em đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi.”
Cô đã trở thành phụ nữ từ khi nào anh không nhận ra. Trong mắt anh cô luôn xinh đẹp, từ lúc cô vẫn còn là một đứa bé gái gầy gò gỡ những quả ngưu bàng bất trị bám trên tóc. Xinh đẹp như những gì vốn hoang dại và tự do. Nhưng giờ đây cô mang vẻ đẹp của cáo trên làn da con người.
“Em lại biến hình quá nhiều rồi,” anh nói. “Nếu không cẩn thận, không chóng thì chầy em sẽ trông già hơn anh đấy.”
Cô gạt tấm chăn ra. “Thì sao nào?” Cô đang mặc chiếc váy lông, cô luôn mặc nó mỗi khi ngủ vì sợ bị trộm mất. “Thôi lo lắng cho em đi. Trước giờ anh có như thế đâu.” Đúng vậy, Jacob, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi sẽ thấy cô ấy có thể sống tốt biết bao khi không có ngươi ở bên. Nhưng anh sẽ không được chứng kiến điều ấy.
Anh lấy trong ba lô ra cái gói nhỏ mà lão Chanute đã đưa cho. “Em chưa bao giờ kể với anh rằng ở Schwanstein có một người rất giàu có muốn cầu hôn em.”
Cáo gỡ lớp giấy và mỉm cười. Bên trong là một chiếc khăn choàng. Cô vuốt ve lớp nhung xanh ngọc rồi đặt cái khăn xuống cạnh chiếc lông vũ.
“Anh thì sao?” Cô nhìn anh dò hỏi. “Anh đã tìm thấy thứ cần tìm chưa?”
“Có và không.”
“Thế nghĩa là sao?” Cô kéo tay áo che bên vai bị băng bó. “Cuối cùng thì anh có chịu nói cho em biết anh đang tìm kiếm gì không?”
Nói đi, Jacob. Ngươi muốn nói với cô ấy mà. Cô ấy là người duy nhất ngươi muốn kể sự thật. Anh đã rất nhớ cô. Anh không thể chịu đựng việc phải che giấu nỗi sợ hãi của mình thêm nữa.
Anh cởi áo sơ mi.
“Anh đang đi tìm một phương thuốc.”
Viền đỏ quanh dấu con bướm ma trông như thể có ai đó dùng máu vẽ lên.
Cáo hít một hơi thật sâu. “Thế này nghĩa là sao?” Giọng cô nghe khàn đục hơn bình thường.
Cô đọc được câu trả lời trên khuôn mặt anh.
“Thì ra đây là cái giá.” Cô cố giữ giọng thản nhiên. “Em biết em trai anh không thể lấy lại làn da vô điều kiện như thế mà.” Đôi mắt cô ngấn nước. Mắt Cáo có màu nâu như màu vàng xỉn. Cô không biết liệu mình sinh ra đã có màu mắt ấy hay đó là do bộ lông cáo mang lại cho cô.
“Nàng tiên nào vậy?”
Nói gì đi, Jacob. Nói gì đó dỗ dành cô ấy đi. Nhưng nói gì mới được?
Anh bước đến và lau nước mắt trên má cô. “Người ta phải nhận hình phạt là cái chết khi dám bỏ rơi một nàng tiên, và anh đã làm mích lòng cả hai người bọn họ.”
Cáo vòng tay ôm lấy anh.
“Còn bao lâu nữa?” cô thì thầm.
“Anh không biết. Anh chẳng biết gì nữa hết.” Đó chỉ là một nửa lời nói dối. Jacob vùi mặt vào tóc cô. Anh chẳng muốn nghĩ gì thêm nữa. Anh muốn quay ngược thời gian, khi anh cùng cô đi tìm những phép màu đã mất và sống với niềm tin rằng mình bất tử và làm chủ cả thế giới này. Anh muốn vẽ vời ra mọi điều anh sẽ làm khi đã già như Chanute, mơ mộng sẽ mua một tòa lâu đài ở Etrurien hoặc kéo được mẻ lưới đầy vàng của cướp biển trên Biển Trắng. Những giấc mơ trẻ con. Anh hy vọng mình vẫn có thể mơ những giấc mơ ấy trong sinh nhật lần thứ một trăm. Thay vì vậy, giờ anh phải nghĩ xem mình muốn được chôn cất ở thế giới nào.
Có tiếng gõ cửa.
Valiant không đợi mời vào. Cáo rời vòng tay anh khi lão lùn bước vào phòng. Điều đó chỉ càng kích thích trí tưởng tượng của Valiant, nhưng Jacob không có ý định giải thích cho lão lùn biết lý do thật sự đằng sau những giọt nước mắt của cô.
“Bữa tối thế nào đây?” Lão Valiant tặng Jacob một nụ cười châm chọc. “Ta có thịt linh dương. Ta biết nghe không có vẻ hấp dẫn lắm, nhưng ta thuê một đầu bếp từ Vena, hắn có thể nấu cả một bữa tiệc thịnh soạn chỉ từ một con lừa!” Lão gật gù với Cáo. “Hỏi nó xem, nếu chú mày không tin ta!”
Cáo cố nặn ra một nụ cười trên môi.
“Anh nên thử thịt linh dương đi,” cô nói.