Chương 10 ĐÀO SÂU
Phòng ăn của lão Valiant cũng gió lùa y như những chỗ khác trong tòa lâu đài của lão, và Cáo cảm thấy biết ơn vì Jacob đã khoác chiếc áo jacket lên vai cô. Tất nhiên áo jacket hay ngọn lửa đang được người hầu của lão Valiant nhóm trong lò với thứ gỗ ẩm ướt đều không thể giúp cô chống đỡ nỗi sợ hãi trong lòng.
Bàn, ghế, chén đĩa, ly tách, ngay cả bộ dao nĩa cũng có kích cỡ dành cho người trần dùng, nhưng ghế có gắn những bậc thang cho lão lùn leo lên mà không phải xấu hổ vì phải nhờ người hầu đỡ. Tâm trạng lão đang tốt và may mắn làm sao lão cho rằng sự im lặng của Jacob là vì mệt mỏi sau chuyến đi.
Ngươi sắp mất anh ấy rồi, Cáo.
Những lời đó như chiếc vòng sắt bóp nghẹt tim cô.
Cô xấu hổ vì đã nghĩ rằng anh bỏ đi lâu như thế là vì Clara. Sau từng ấy năm đáng lẽ cô phải hiểu anh rõ hơn. Nhưng cô đã quá mệt mỏi - tình yêu vô vọng, nỗi khát khao anh. Thật tốt khi có thể quay lưng lại với Schwanstein và được một mình trong chốc lát, để cảm nhận sức mạnh của bản thân cô. Sống hạnh phúc mà không có anh. Yêu quá nhiều chẳng bao giờ là tốt cả, đặc biệt là yêu một kẻ cho rằng cảm xúc chẳng có ý nghĩa gì hơn một cơn say mà người ta nên quên đi sau giấc ngủ dài. Đôi lần cô thậm chí đã nghĩ rằng sẽ không quay lại Schwanstein nữa. Nhưng giờ mọi sự đã khác. Làm sao cô có thể bỏ mặc anh một mình được?
Valiant hỏi cô có thích thịt linh dương không.
Làm sao mà cô thích cho được? Ngay cả miếng thịt cũng nhắc cô nhớ đến cái chết. Cô chọc cái nĩa vào miếng thịt và ngước lên nhìn Jacob. Khuôn mặt anh trông rất trẻ, ngay cả khi anh đang sợ hãi. Và dễ tổn thương.
Ngươi đã hứa sẽ bảo vệ anh ấy. Trái tim cô thì thầm mãi những lời ấy. Ngày đó, khi anh ấy cứu ngươi thoát khỏi cái bẫy. Thì sao? Lời hứa trở thành vô dụng khi bị đem ra cân đong với cái chết. Nó giống như một con sói đang đói ngấu trong rừng. Cha ruột của cô bị nó cướp đi chẳng bao lâu sau khi cô chào đời, giờ đây cô chẳng thể nhớ nổi gương mặt ông, rồi ba năm sau đến lượt người chị gái duy nhất của cô cũng trở thành chiến lợi phẩm của nó.
Nhưng không phải Jacob!
Làm ơn, không phải Jacob.
Lão Valiant xúc đầy đĩa lần thứ ba và đánh cuộc với Jacob là bọn Goyl tiếp theo sẽ tấn công Lothringen chứ không phải Albion. Ai thèm quan tâm điều đó chứ, hay liệu con gái của nữ hoàng có thật sự sinh cho vua Goyl một đứa con không. Ngoài kia gió rít từng cơn như con thú đói khát và đêm trở nên lạnh lẽo như nỗi sợ hãi trong lòng cô.
“Ừ, ta biết mà. Ta đã bỏ phiếu chống trong Hội Đồng Người Lùn!” Valiant đã uống quá nhiều. Cơn say càng làm lão thêm lắm mồm. Dĩ nhiên cái tăm mà lão đang dùng để khều thịt linh dương khỏi kẽ răng cũng được mạ vàng. “Kể ra cũng tham lam khi đào sâu như thế, nhưng cho đến giờ thì không gì mang lại nhiều tiền hơn mỏ sắt.” Lão lùn chờ cho đến khi người hầu dọn sạch mấy cái đĩa bẩn rồi mới chồm người trên bàn về phía Jacob. “Bọn chúng chẳng bao giờ có ý định đào sâu xuống Thành Phố Chết. Lũ ngu đó chỉ nhận ra điều ấy một khi chúng mở cánh cửa!”
“Thật sao?” Jacob ậm ừ.
Anh hầu như không ăn gì.
Cáo ném mấy mẩu xương trên đĩa cho hai con chó giữ nhà nằm trước lò sưởi. Bản năng cáo trong cô mách bảo thịt chúng mới ngon làm sao. Valiant không thích chó. Chúng quá to, lão chỉ cao hơn chúng ngót một gang tay, nhưng chúng được bán kèm với tòa lâu đài.
“Bọn chúng lẽ ra nên đổ cả xe tải đá ở trước cửa và quên phứt đi.” Valiant thả cái tăm xỉa răng vào tay người hầu. “Chú mày biết ta luôn thích những kèo thơm mà. Nhưng chúng muốn bán thứ đó cho ai chứ, trong trường hợp chúng quay trở vào đó?”
Jacob rót nốt chỗ rượu ít ỏi lão Valiant chừa lại trong chai. “Quay trở vào cái gì?”
Rõ ràng là anh cũng ít để tâm lắng nghe như Cáo.
“Vào hầm mộ! Chú mày nghĩ nãy giờ ta đang nói về cái gì chứ? Nó chưa kể gì với chú mày hả?” Valiant ném cho Cáo cái nhìn đầy trách móc. Lão có lẽ đã kể câu chuyện cả tá lần. Nhưng cô bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình và không thể chịu đựng thêm việc phải chăm chú lắng nghe những bài giảng dài vô tận về lịch sử và các vấn đề chính trị của người lùn. Một trong hai con chó đến ngửi ngửi bàn tay cô. Có lẽ nó đánh hơi được mùi cáo dưới lớp da người.
Lão Valiant hạ giọng. “Hầm mộ của đức vua không thể gọi tên ra. Kuesmund hay gì đó. Chú mày biết mà... Kẻ Tàn Sát Phù Thủy.”
Jacob uống cạn ly rượu. “Guismund?”
“Ừ. Gì cũng được. Tối mật.” Lão Valiant vẫy một người hầu đến, chỉ chai rượu đã cạn. “Ngươi nghĩ cái này là gì hả?” lão quát. “Mang chai mới lên đây!”
“Gần đây rất nhiều người làm rượu trộn lẫn vang đỏ với bột tiên nhí!” lão thì thầm với Jacob trong khi người hầu vội vã chạy đi. “Ta tự hỏi sao họ không nghĩ ra trò này sớm hơn. Bọn họ nhốt tiên nhí trong lồng. Cả trăm cái lồng. Tuyệt vời.” Lão nâng ly với Jacob. “Uống mừng thời đại mới!”
Jacob nhìn ly của anh, như thể đang có mấy tiên nhí bị nhốt bơi trong đó.
“Hầm mộ có bị cướp phá không?” Giọng anh nghe thờ ơ như thể anh đang hỏi về tay thợ may y phục của lão Valiant.
Lão lùn nhún vai. “Chú mày biết Hội Đồng Người Lùn mà. Tiết kiệm không đúng chỗ. Không một tay săn kho báu nào họ gửi tới đó có thể trở ra. Nhưng ta phải nói là: Tốt thôi! Ai mà thèm thứ vũ khí có thể kết thúc mọi cuộc chiến chỉ với một phát bắn? Giao dịch như thế thì hay ho gì…?”
Lão lùn vẫn tiếp tục nói, và Cáo cảm thấy Jacob đang tìm kiếm ánh mắt cô. Cô không chắc mình sẽ thấy gì trong mắt anh, niềm hy vọng hay nỗi sợ hãi. Kẻ Tàn Sát Phù Thủy. Cô gắng nhớ lại những kẻ săn báu vật có dính líu gì với cái tên đó, nhưng tất cả những gì cô nhớ được là người ta có thể tìm thấy ở mọi nghĩa trang của phù thủy một bia đá nguyền rủa tên ông ta.
“Ông dẫn tôi đến khu hầm mộ được chứ?”
Valiant đang hào hứng nói về lợi nhuận khổng lồ mà người ta có thể thu được trong những cuộc chiến, nhưng câu hỏi của Jacob đột ngột làm lão lùn im miệng. Lão nở nụ cười quỷ quyệt trên môi, để lộ mấy cái răng bọc vàng dưới hàng ria mép khôi hài. “Ta biết mà. Chú mày gần như đã thuyết phục được ta rằng chú mày vẫn còn có lương tâm. Nhưng cuối cùng thứ chú mày quan tâm chỉ là làm ăn, đúng không?”
Jacob lấy ly rượu từ tay lão. “Ông đưa tôi đến đó được không? Tôi cần ông trả lời, trước khi ông ngã khỏi cái ghế đó vì uống quá nhiều.”
Valiant giật lại cái ly. “Chú mày muốn bán thứ đó cho ai? Bọn Goyl chăng? Hay chủ mày muốn thay đổi để làm vui lòng một vị vua người trần với sự giúp đỡ của chú mày và sửa sai những gì chú mày đã làm cho bọn mặt đá trong nhà thờ? Jacob Reckless, tay săn báu vật, kẻ định đoạt ai sẽ thống trị thế giới.”
Mặt Jacob hơi tái đi. Anh không thích nhớ lại Đám Cưới Đẫm Máu và vai trò của anh trong đó. Giọng anh khàn đi vì giận dữ khi trả lời lão lùn.
“Tôi không giúp bọn Goyl, tôi giúp em trai mình.”
Valiant đảo mắt mỉa mai. “Ừ, ta biết. Chú mày là thánh nhân mà. Dù vậy chú mày nên mừng là bọn Goyl vẫn giữ bí mật về kẻ đã giúp chúng bảo vệ làn da đá trong Đám Cưới Đẫm Máu. Bọn chúng đang bị căm ghét hơn bao giờ hết. Những cuộc tấn công ở Vena chẳng là gì nếu so với sự chống đối mà chúng đang vấp phải ở các tỉnh phía Bắc. Ở Prussia và Holstein các cuộc mưu sát diễn ra hằng ngày, và Albion đang cung cấp vũ khí cho những người nổi dậy. Thế giới này là một thùng thuốc súng. Buôn bán thuốc nổ và đạn dược chưa bao giờ ngon ăn hơn. Hoa bách hợp tiên và kim phù thủy…” lão lùn làu bàu đầy khinh miệt, “Buôn bán mấy thứ đó xưa rồi! Buôn bán vũ khí. Đó mới là tương lai. Đôi tay người lùn làm ra những quả bom siêu hữu dụng!”
Nụ cười lão trông thật điên rồ như đang nhìn thấy thiên đường.
“Có gì trong hầm mộ vậy?” Cáo nhìn Jacob dò hỏi.
Lão Valiant dùng khăn ăn chùi chỏm ria mép ướt rượu.
“Cái nỏ có khả năng sát thương ghê gớm nhất từ trước đến nay.” Lưỡi lão líu lại vì say. Cáo phải cố để hiểu được những lời lè nhè của lão. “Một mũi tên vào ngực tướng quân, thế là cả đạo quân sẽ biến thành một núi thây. Không tồi chút nào... chính bọn Goyl cũng chẳng kiếm đâu ra thứ vũ khí lợi hại như thế.”
Cáo nhìn Jacob khó hiểu. Chuyện này có nghĩa gì đây? Không lẽ anh muốn dùng thời gian còn lại của mình đi săn kho báu?
“Phần của ta năm mươi phần trăm,” lão Valiant nói. “Không… sáu mươi. Hoặc chú mày quên việc này đi.”
“Tôi sẽ chia cho lão sáu mươi lăm,” Jacob nói. “Nếu chúng ta lên đường ngay sớm ngày mai.”