Chương 15 TIN NHỆN
Xe ngựa và ngựa đua. Charles, vua xứ Lothringen, sưu tầm chúng như sưu tầm chân dung các nữ diễn viên. Nerron ngồi trên cỗ xe ngựa sơn các màu biểu tượng của vương quốc Lothringen với những cánh cửa nạm kim cương. Rõ ràng óc thẩm mỹ khi chọn trang phục của Vua Gù tốt hơn hẳn khi chọn xe. Đã từ rất lâu Nerron tìm một nơi không bị gián điệp của nhà vua cũng như của bộ tộc cẩm thạch đen giám sát, vì thứ mà gã đang tìm kiếm chẳng liên quan gì đến cả hai phe.
Jacob Reckless đang trốn ở đâu? Mẹo nhỏ nơi cánh cửa chắc chắn không thể giữ chân anh ta lâu trong hầm mộ. Quy tắc vàng đầu tiên của giới săn kho báu (và của cuộc sống nói chung): không bao giờ đánh giá thấp khả năng của đối thủ.
Vậy thì - anh ta ở đâu?
Tấm mề đay Nerron lôi ra từ bên dưới chiếc áo làm bằng da kỳ nhông là một trong những tài sản quý giá nhất của gã. Con nhện bò ra từ trong đó do gã ăn cắp được vào sinh nhật lần thứ năm - cùng với nó gã đã tự cứu mạng mình. Bộ tộc cẩm thạch đen mời tất cả những đứa con lai màu da của họ trong khoảng từ năm đến bảy tuổi đến một cung điện bên bờ một cái hồ dưới lòng đất. Cái hồ sâu đến nỗi loài cá lịch sống dưới đó có lẽ dài hàng trăm mét. Nerron không thể hiểu tại sao mẹ gã lại không vui khi được vinh dự mời tới cung điện. Bà hầu như không nói một lời trong khi gã há hốc miệng vì ngưỡng mộ kỳ quan dưới lòng đất. Cho tới lúc ấy đối với gã, nhà chỉ là một cái lỗ trên tường, với một hốc tường bằng đá để ngủ và một cái bàn để mẹ gã mài đá khổng tước, loại đá như trên da bà. Nerron lớn lên không cao lớn mà cũng chẳng đẹp mã - hai phẩm chất được bộ tộc cẩm thạch đen đánh giá rất cao - và mẹ gã biết điều đó có nghĩa là gì. Các thủ lĩnh bộ tộc cẩm thạch đen rất bủn xỉn với dòng máu của mình. Những đứa con lai không vượt qua được kỳ tuyển quân sẽ bị dìm chết dưới hồ sâu nơi tòa lâu đài tọa lạc. Nhưng một đứa trẻ năm tuổi có khả năng ăn cắp trót lọt một công cụ tình báo đắt giá như thế trong khi chờ án phạt của mình trong thư viện, hứa hẹn sẽ trở nên hữu ích một lúc nào đó.
Con nhện đang buồn ngủ, nhưng bắt đầu điệu nhảy của mình ngay khi Nerron chọc móng vuốt của gã vào cái bụng trắng hếu của nó.
Nhện sinh đôi.
Rất quý hiếm.
Mất nhiều tháng gã mới hiểu được những gì con vật tám chân viết trên lòng bàn tay gã. Điệu múa không lời cũng giống như điệu múa của loài ong dẫn đường cho đồng loại tìm đến những bông hoa hứa hẹn nhiều mật ngọt nhất. Nhưng con nhện không đưa những tin tức chính nó nhìn thấy, thay vào đó là những tin tức mà người chị em sinh đôi của nó nhìn thấy. Và người chị em sinh đôi này đã bò vào trong áo của Jacob Reckless trong lăng mộ của Guismund.
Thủ cấp. Bàn tay. Trái tim. Anh ta sẽ đi tìm thứ gì đầu tiên?
Những gì con nhện viết ra nghe như những mảnh rời rạc của một đoạn hội thoại: ... một người bạn cũ... không biết... rất lâu trước đây... hai, ba tiếng đi phà...
Phà... Chỉ có thể là Albion, nghĩa là hướng Tây. Rất tốt. Chỉ riêng ý nghĩ về Kênh Lớn đã làm Nerron thấy buồn nôn. Nỗi sợ những nơi ẩm ướt của người Goyl... Trong trường hợp cái đầu ở Albion, Reckless sẽ thật sự ban cho gã một ân huệ nếu anh ta tìm và mang nó trở về đại lục.
Con nhện vẫn tiếp tục nhảy múa, nhưng chị em song sinh của nó nhiều chuyện khủng khiếp và cứ lảm nhảm về bất cứ thứ gì nó tình cờ nghe được. Kẻ quái quỷ nào thèm quan tâm bầu trời Reckless nhìn thấy có màu gì chứ, nó có mùi như thế nào và liệu anh ta ngủ ngoài trời hay trong khách sạn? Thôi nào! Chính xác thì Reckless đang đi đâu? Anh ta đã biết cần đến nơi nào để tìm bàn tay và quả tim chưa. Nhưng tất cả những gì con nhện đưa tin là những món trên thực đơn của một nhà nghỉ ở Flander. Mẹ kiếp, giá mà con quái vật ấy khôn ra một chút.
“Ông có phải Goyl được cử đi hộ tống thái tử không?”
Giọng nói không khác gì một lời thì thầm ướt át.
Một nam nhân ngư đứng trước cửa sổ xe ngựa, da đầy vảy như da con kỳ nhông làm y phục cho Nerron. Sáu con mắt của hắn cũng không màu như nước những nô bộc mang ra cho ngựa của Vua Gù.
Người Goyl hộ tống thái tử. Tuyệt vời...
“Thái tử đang chờ.” Mỗi từ nam nhân ngư thốt ra nghe như một lời đe dọa.
Tốt thôi. Thái tử có thể đợi đến lúc rêu mọc ra dưới cái nách hoàng tộc của hắn. Nerron cho con nhện chui tọt trở lại vào trong tấm mề đay.
Bộ đồng phục nam nhân ngư mặc gợn lên những nếp sóng trong lúc hắn ta dẫn đường Nerron đi vào trong cung điện, cứ như cơ thể hắn đang biểu tình phản đối bộ y phục. Trong ao chuôm của mình họ chỉ che đậy làn da đầy vảy với tảo và bùn. Trên bờ họ cũng không thật sạch sẽ. Hiếm có sinh vật nào làm người Goyl ghê tởm hơn nam nhân ngư.
Một hoàng tử và một nam nhân ngư. Đồ lưỡng cư đê tiện... Nerron nhổ ra - và nhận ngay lấy một tia nhìn không đồng tình từ những con mắt không màu. Ít nhất thì nam nhân ngư cũng được biết đến như những kẻ kiệm lời, và trong vai trò vệ sĩ hoàng gia, hy vọng họ sẽ ngưng không lôi những cô gái người trần nhan sắc trung bình xuống suối.
Thái tử đang chờ.
Nerron nguyền rủa Vua Gù trong mỗi bước chân mang gã đến gần hậu duệ của nhà vua hơn. Louis xứ Lothringen đang chờ họ ở trước chuồng nhốt ngựa săn của cha hắn. Trang phục đi đường của hắn thu hút sự chú ý của khách bộ hành từ cách hàng trăm dặm. Người ta chỉ có thể hy vọng rằng chúng sẽ bẩn chỉ trong vài ngày và bọn quỷ lùn sẽ vặt trộm sạch mớ cúc kim cương. Kẻ kế vị Lothringen rõ rành rành là ăn rất nhiều và rất khỏe, và những lọn tóc xoăn vàng nhạt rối bù rủ trên khuôn mặt mập ú búng ra sữa, như thể người hầu mới lôi hắn từ trên giường xuống. Hắn thậm chí mang theo cả một người hầu: lão ta chỉ cao đến ngang ngực chủ nhân và trông như một con bọ trong chiếc áo choàng dài đen cứng đờ. Lão chăm chú quan sát Nerron bằng ánh mắt ngạc nhiên như thể lão chưa bao giờ trông thấy một người Goyl nào. Nerron hằn học nhìn trả. Tất cả những điều lão nghe được về chúng tôi đều là sự thật, lão Người-Bọ ạ.
Một nam nhân ngư, một hoàng tử và một con bọ... Jacob Reckless sẽ xoa tay hoan hỉ khi biết điều này.
“Vậy thì, chính xác là chúng ta đi tìm cái gì?” Giọng Louis nghe cau có, như người ta thường thấy ở một đứa trẻ dòng dõi vua chúa được nuông chiều. Hắn vừa mới ăn mừng sinh nhật lần thứ mười bảy, nhưng khuôn mặt ngây thơ kia là lừa bịp. Dễ thấy rằng hiếm có thứ gì được an toàn dưới tay hắn, cả những hầu gái của mẫu hậu hẳn cho đến vàng bạc của bà, bị hắn thường xuyên đánh cắp để trả nợ cờ bạc và trả công cho thợ may.
“Phụ thân ngài đã truyền rằng việc này có liên quan đến Guismund Kẻ Tàn Sát Phù Thủy, thưa thái tử.” Giọng lão Bọ nghe như thể lão bị gọng kính bằng kim loại kẹp chặt mũi. “Hạ thần chắc thái tử vẫn còn nhớ bài học của chúng ta về lịch sử dòng dõi hoàng gia. Người con trai út của Guismund là một trong những tổ tiên của ngài, không trực hệ” - những tổ tiên trực hệ đã bị thần dân Lothringen mang ra chém đầu -, “mà là thông qua một người anh em họ được sinh ra ngoài giá thú,” Lão Bọ ngậm miệng lại và vuốt mở tóc mỏng dính, như thể muốn tự tán dương đầu óc uyên bác của mình.
Một gia sư. Vua Gù cử cả một gia sư đi cùng con trai ông ta trong chuyến săn tìm kho báu. Nerron ước gì mình tránh xa, thật xa khỏi chỗ này. Địa ngục xem ra còn có vẻ hấp dẫn hơn.
Louis nhún vai ngao ngán và nhìn chằm chằm một cô hầu gái giúp việc trong nhà bếp đang đi ngang qua sân chầu. Hy vọng là hắn thật sự ngu ngốc như vẻ ngoài của mình. Như thế sẽ dễ giữ bí mật với hẳn hơn. “Ít nhất thì chúng ta cũng có thể dùng cỗ xe mới chứ?” hắn hỏi. “Cỗ xe không cần đến ngựa ấy. Phụ thân ta đã nhập khẩu nó từ Albion.”
Lờ hắn đi, Nerron. Nếu không cao nhất chỉ đến ngày thứ hai ngươi sẽ đánh chết hắn mất.
“Chúng ta sẽ lên đường trong một giờ nữa,” gã nói với nam nhân ngư. “Bằng ngựa”, gã nói thêm với ánh mắt nhìn vào Louis. “Nhưng trước hết tôi phải nhìn kỹ hơn gia sư của ngài đã.” Gã túm lấy cổ áo lão Bọ và lôi lão theo gã, điều này, như mong đợi, chẳng mảy may làm tên học trò của lão bận tâm.
“Arsene Lelou. Ta hộ tống thái tử không chỉ với vai trò là gia sư!” lão Bọ lắp bắp. “Phụ thân của Người đã truyền lệnh cho ta phải ghi chép lại cuộc phiêu lưu của Người cho hậu thế. Thậm chí có một vài tờ tạp chí có hứng thú.”
Nerron bắt lão câm miệng chỉ với một cú búng lưỡi. Người Goyl da cẩm thạch đen là bậc thầy gây khó dễ cho thuộc hạ.
“Tôi cho rằng ông biết một chút về người con trai út của Kẻ Tàn Sát Phù Thủy?”
Trên cái miệng nhẵn nhụi râu của lão Bọ nở một nụ cười trịch thượng. “Ta biết tất tật về ông ta. Nhưng đương nhiên là ta không chia sẻ sự hiểu biết của mình về gia đình hoàng gia với bất cứ...”
“Bất cứ gì hả? Nghe ta nói đây, Arsene Lelou!” Nerron thì thào với lão. “Ta có thể giết lão dễ như trở bàn tay, như vặn cổ một tên quỷ lùn, và cả hai chúng ta đều biết rằng, học trò của lão thậm chí sẽ chẳng giơ một ngón tay ra để cứu lão. Có lẽ lão nên cân nhắc mách ta những gì lão biết.” Nerron nở một nụ cười tựa như chó sói với lão.
Mặt Arsene Lelou đỏ lựng, như thể da lão vừa biến thành mã não hồng.
“Ngươi muốn biết điều gì?” lão nói giọng mũi. Lão cố tỏ ra là một con bọ can đảm. “Ta có thể liệt kê thời gian và địa điểm những chiến thắng quan trọng nhất của ông ta. Ta còn thuộc nằm lòng một phần quan trọng trong thư từ của ông ta trao đổi với chị gái Orgeluse về thứ tự kế vị ở Austrien, những thỏa thuận đình chiến với người anh cả mà Feirefis nhiều lần phá vỡ, và...”
Nerron mất kiên nhẫn gạt ngoài tai tất cả những điều đó. “Ông có biết tí gì về một bàn tay bị cắt rời mà Kẻ Tàn Sát Phù Thủy để lại cho Gahrumet không?”
Làm ta vui đi nào, lão Bọ. Nói có đi.
Nhưng Lelou chỉ dẩu môi đầy kinh tởm. “Rất tiếc. Ta chưa bao giờ nghe về một của thừa kế kỳ cục như thế. Tất cả chỉ có thể sao?”
Cái cằm trợt của gã run lên, không rõ vì giận dữ hay vì bị sỉ nhục. Gã cúi mình chào cứng đơ và hấp tấp quay lại chỗ những người khác, nhưng gã khựng lại chỉ sau hai bước chân.
“Quả thực đã có một biến cố,” Lelou đẩy gọng kính với một vẻ mặt ta-đây-biết-tuốt khiến Nerron suýt thì đấm vỡ mũi lão, “liên quan đến người hầu thân tín nhất của cháu nội Gahrumet. Hắn bị một bàn tay đứt lìa siết cổ đến chết.”
Đòn trúng đích.
“Chuyện gì đã xảy ra với bàn tay ấy?”
Lelou vuốt lại áo gi lê cho phẳng. Chiếc áo được gắn thêm không biết bao nhiêu là quốc huy của Lothringen. “Cháu nội của Gahrumet xử nó tội chết. Trong một phiên tòa bình thường”
“Nghĩa là sao?”
“Nó được giao cho đao phủ, chặt làm bốn và chôn dưới chân nạn nhân của nó.”
“Ở đâu?”
“Trong nghĩa trang tu viện Fontevaud”
Fontevaud. Mất sáu ngày đi ngựa tới đó - trong trường hợp tên thái tử ấy không phải nghỉ ngơi quá thường xuyên. Reckless chắc chắn cũng rong ruổi ít nhất ngần ấy thời gian ở Albion.
Thủ cấp hướng Tây. Bàn tay ở phương Nam.
Nerron mỉm cười. Gã chắc chắn rằng mình sẽ đoạt được bàn tay trước khi Reckless có thể tìm ra cái đầu ở đâu. Dễ dàng hơn mong đợi. Có lẽ không quá tồi khi mang theo một con bọ có học thức như thế trong chuyến đi săn. Nerron hoàn toàn không hảo sách vở, trái ngược hẳn với Reckless, kẻ được đồn rằng biết tất cả mọi thư viện nằm giữa Biển Trắng và Iceland, bỏ hàng tuần nghiên cứu những văn tự cổ xưa trước khi lên đường săn tìm kho báu. Không, đó không phải phong cách của Nerron. Gã thích truy tìm dấu vết kho báu trong các nhà ngục, nhà nghỉ hay bên vệ đường. Nhưng một con bọ có học thức thế này... Nerron gõ gõ lên đôi vai gầy gò của Lelou.
“Không tồi, Arsene,” gã nói. “Rõ ràng ông đã làm tăng cơ hội sống sót của mình qua chuyến phiêu lưu này lên rồi đấy.”
Lelou trông có vẻ không mấy chắc chắn rằng lão có nên yên tâm về câu nói này không. Trước chuồng gia súc Louis đang bàn bạc với nam nhân ngư xem họ cần bao nhiêu ngựa để vận chuyển đủ hành lý của hắn.
“Không được hé răng về cuộc nói chuyện của chúng ta!” Nerron thì thầm với Lelou trong lúc họ quay trở lại với hai người kia. “Và quên chuyện báo chí đi, kể cả khi Louis muốn chường mặt lên trang nhất các báo. Ta muốn đọc từng chữ một lão viết về chuyến phiêu lưu của hắn, và dĩ nhiên là ta mong đợi vai trò của mình trong đó được khắc họa thật hoành tráng.”