Chương 23 MỸ NHÂN NGƯ
Jacob không dám chắc tai anh đầy những tiếng thét của chính mình hay đó là tiếng kêu của những người đàn ông đang bị sóng đánh dập chìm xung quanh anh. Nước biển lạnh như băng, anh bám chặt lấy một tấm ván dập dềnh trôi ngang qua trong lúc tuyệt vọng tìm bóng Cáo trên con tàu. Nhưng khói bốc lên rất dày đặc. Jacob hy vọng cô đã nhảy xuống. Con tàu lớn sẽ hút tất cả mọi thứ xung quanh theo khi nó chìm xuống. Anh thét lớn tên cô, nhưng chính anh cũng không nghe được giọng của mình. Tiếng la thét, rên rỉ vang lên ầm ĩ, như thể bỗng dưng những con sóng rì rào bằng cổ họng của hàng ngàn con người. Một tiếng nổ lớn xé toạc một con tàu bị chìm, và chiếc TITANIA đã chìm về một bên rất nguy hiểm, nhưng Jacob vẫn tiếp tục tìm Cáo giữa những mảnh vỡ và những cái xác nổi lềnh bềnh.
Cô ở đâu?
Anh lật xem từng cái xác trên mặt nước. Những gương mặt trắng bệch trôi lềnh bềnh như những bông hoa làm bằng sáp giữa những cánh buồm cháy đen và những thùng thuốc súng trống rỗng. Tứ chi anh tê dại trong làn nước lạnh giá, và khói làm từng hơi thở trở thành cực hình, nhưng anh phải tìm ra cô.
“Jacob.” Một cánh tay ẩm ướt ôm lấy cổ anh. Gò má lạnh buốt áp vào gò má anh. Mái tóc đỏ của cô gần như chuyển màu đen và sũng nước, bết dính vào gương mặt, và anh ôm cô thật chặt cho đến khi nghe được nhịp đập trái tim cô dưới bộ quần áo ướt sũng. Anh không dám mạo hiểm buông cô ra vì sợ những con sóng sẽ đẩy cô đi mất.
“Anh có thủ cấp ở đó chưa?”
“Rồi.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Rời đi đâu? Jacob nhìn quanh. Dunbar sẽ nghĩ gì khi mở báo ra đọc vào sáng mai? Chiến hạm sắt, những chiếc máy bay, những quả bom từ trên trời rơi xuống... Liệu ông ấy có tự hỏi, có phải chiếc thủ cấp đã cùng chìm với chúng, và bắt đầu sợ hãi trước những ma thuật mới như đã từng sợ hãi ma thuật của Kẻ Tàn Sát Phù Thủy.
“Bờ biển không còn xa mấy. Chúng ta đã đi nhiều giờ liền về hướng Đông Nam.”
Bất cứ điều gì cô nói. Những chiếc máy bay đã biến mất, nhưng chắc chắn họ sẽ không gửi đến bất kỳ một đội cứu hộ nào.
“Đi theo em.” Cáo kéo anh theo cô. Có vẻ như cô biết chắc chắn rằng bờ biển nằm ở đâu.
Bơi đi, Jacob.
Những làn khói vẫn theo họ một quãng xa. Khói. Mảnh vỡ. Tiếng kêu cứu. Nhưng cuối cùng xung quanh họ chỉ còn lại biển cả mênh mông thở phập phồng như con thú khổng lồ đang tiêu hóa những con mồi mà nó vừa nhấn chìm. Cáo nhìn anh đầy lo lắng. Cô là một tay bơi rất cừ, nhưng Jacob đã cảm thấy tay mình nặng trĩu, và anh khó nhọc hớp lấy không khí mỗi đợt sóng đánh. Cuối cùng Cáo phải bơi bên cạnh anh, nhưng anh bơi ngày càng chậm dần. Đừng bám vào cô ấy, Jacob! Anh sẽ kéo cô chìm cùng mình. Da anh tê cóng đi vì lạnh, và anh cảm thấy mình đang mất dần cảm giác.
“Jacob!” Cáo vòng tay quanh người anh và giữ cho đầu anh cao khỏi mặt nước. “Anh không cần cố gắng bơi đến bờ đâu! Hãy thả lỏng để mình chìm xuống. Anh có nghe em nói gì không?”
Để mình chìm xuống ư? Cô ấy đang nói gì chứ? Anh gắng sức thở, nhưng không khí dường như chỉ còn mùi nước biển.
“Đây là cơ hội duy nhất của anh. Họ sẽ không xuất hiện trên mặt nước!”
Họ? Trước khi anh kịp hiểu những gì cô nói, cô đã kéo anh chìm xuống. Nước tràn vào miệng và mũi anh. Anh cố chống cự, nhưng Cáo không buông anh ra. Cô kéo anh xuống càng lúc càng sâu hơn, mặc cho anh ra sức vùng vẫy. Jacob cổ gắng đẩy cô ra, anh muốn thở, chỉ cần thở thôi, rồi đột nhiên anh cảm nhận được những bàn tay khác nữa. Ấm áp và nhỏ nhắn như tay của trẻ con. Họ nhét vào miệng anh một cái vảy của họ, và phổi của anh bắt đầu thở trong nước như thể nó chưa từng làm điều gì khác trước đây. Những thân hình đang quây quanh Cáo và anh trong suốt như thủy tinh sữa. Cá hay người - họ là cả hai. Ở Lothringen người ta gọi họ là Mal de Mer, nhưng họ có tên gọi khác nhau ở mỗi vùng bờ biển. Người ta đồn rằng họ đánh chìm những chiếc thuyền để kéo linh hồn của những người chết xuống thành phố của họ dưới đáy biển sâu. Nữ hoàng có một phiên bản mỹ nhân ngư trong phòng chứa kho báu của bà, nhưng cái chết đã biến vẻ đẹp trong suốt của nàng thành một hình sáp vô hồn.
Họ quây quanh Cáo như thể cô là một người trong số bọn họ, cài những bông hoa lên tóc cô và vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cô không rời khỏi Jacob và đẩy các mỹ nhân ngư ra khi họ muốn kéo anh xuống sâu hơn. Cảnh tượng trông giống như một điệu múa giữa bầy mỹ nhân ngư và Cáo, và rồi Jacob cảm thấy như mình bị những con sóng đánh dạt vào một nền đất cứng. Anh cảm thấy cát ẩm và những con sò cứa vào ngón tay mình. Mắt anh cay sè vì nước biển, nhưng cuối cùng anh cũng có thể mở mắt ra và nhìn thấy mây cùng bầu trời xám xịt ở phía trên. Cáo ngồi xổm bên cạnh anh. Cô đã rất yếu để tự đi bằng chân, nhưng anh và cô vẫn tiếp tục cùng nhau kéo mình ra xa dòng nước mà tiếng kêu của nó vang lên như muốn ăn tươi nuốt sống họ, cho đến khi cả hai kiệt sức và ngã xuống cát bên cạnh nhau.
Jacob nhả miếng vảy tiên cá mà mỹ nhân ngư đã đặt giữa môi anh vào tay và hít thở gấp gáp cho đầy bầu không khí ẩm ướt vào buồng phổi đau buốt. Không khí lúc này mang vị mặn của biển, lạnh và ngon lành hơn bất kỳ mùi vị nào trước đây anh từng nếm qua.
Thở. Chỉ đơn giản là thở thôi.
Cáo gỡ đi những bông hoa mà các mỹ nhân ngư đã cài vào mái tóc cô. Dưới làn nước biển chúng thật rực rỡ như bảy sắc cầu vồng, nhưng ở đây chúng trở nên rũ rượi và vô sắc. Cáo quăng chúng xuống làn sóng biển như thể cô muốn trả chúng về với cuộc sống của mình. Rồi cô lại quỳ xuống bên cạnh Jacob và vùi đôi bàn tay xuống lớp cát xám xịt.
“Suýt chút nữa.” Giọng cô nghe đầy vẻ nghi ngờ như thể cô không tin rằng mình thực sự vẫn còn sống.
Sống sót... Jacob luồn tay xuống dưới lớp áo ướt sũng, nhưng tất cả những gì ngón tay anh chạm vào là dấu bướm ma trên ngực.
Chiếc túi-giấu-đồ đựng thủ cấp đã rơi mất.
Cáo mỉm cười lấy chiếc túi từ tay áo của mình ra và quăng nó lên ngực anh.
Đôi găng tay cùng cái ba lô đã chìm xuống biển, nhưng Jacob thấy ngón tay bị châm chích nhẹ khi cho tay vào túi và chạm phải những sợi tóc mạ vàng. Chiếc túi-giấu-đồ có thể hóa giải phần nào những tà thuật đen tối, dù anh chưa từng gặp phải một loại tà thuật nào mạnh như thế. Dù thế nào đi nữa... anh đã có được cái đầu. Giờ anh chỉ có thể hy vọng gã Goyl đã ít thành công hơn anh trong cuộc tìm kiếm. Jacob buộc chiếc túi lại và nhìn lên bầu trời, nơi có vài con hải âu đói chao liệng tìm mồi. Trong trí nhớ của mình anh như vẫn còn thấy hình ảnh những chiếc phi cơ đỏ rực đảo quanh trên đầu những chiến hạm bốc cháy.
“Tại sao các mỹ nhân ngư lại giúp chúng ta?”
Cáo đang phủi cát dính trên cánh tay trần của mình. Cô đã cởi bỏ váy áo sũng nước dưới biển và chỉ còn mặc bộ váy lông. Cô luôn mặc nó dưới lớp quần áo bình thường để đề phòng bất trắc, nhưng lần này không phải cáo cái mà chính hình dạng con người của cô đã cứu sống cả hai.
“Thực ra họ chỉ giúp phụ nữ,” cô nói. “Họ đã từng cứu chị gái của mẹ em khi em còn nhỏ. Họ thường bắt đàn ông theo họ xuống đáy biển, và em không chắc liệu mình có thể bảo vệ được anh không, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của họ, anh chắc chắn đã chết chìm.” Cáo mỉm cười “Thật may mắn họ đã nhận ra rằng em sẽ không dễ dàng để họ bắt mất anh.” Đúng, thật may mắn, nhưng chính việc cô không biết sợ là gì đôi khi lại làm anh sợ hãi. Jacob ngồi dậy. Anh chỉ có thể hy vọng tìm được trái tim và bàn tay một cách dễ dàng hơn. Không phải là anh thật sự mong đợi mọi việc sẽ diễn ra như thế. Jacob nhìn quanh. Dốc đá cheo leo và bãi cát đầy đá. Có một ngọn hải đăng ở phía xa.
“Em có biết chúng ta đang ở đâu không?”
Cáo gật đầu. “Em đã lớn lên ở cách nơi này không xa. Em đã cầu xin các mỹ nhân ngư đưa chúng ta đến đây. Chúng ta đang ở Lothringen, chỉ còn cách biên giới với Flander vài dặm.” Cô đứng dậy. “Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây. Ngư dân ở vùng này không được thân thiện với người lạ cho lắm. Anh còn cái khăn tay vàng chứ. Chúng ta sẽ cần tiền mua ngựa và quần áo mới.”
Jacob sờ vào túi. Chiếc khăn đã ướt sũng, nhưng tấm danh thiếp của Earlking rơi ra vẫn khô ráo và nguyên vẹn như thể nó chỉ mới lẻn vào tay anh. Cáo ném cái nhìn khó chịu vào tấm danh thiếp, nhưng giờ trên đó không còn chữ nào khác ngoài cái tên Earlking. Tấm giấy trắng xóa như thể nước biển đã gột sạch mực in trên nó. Jacob xua con nhện đang bò ra từ túi anh đi chỗ khác rồi nhét tấm danh thiếp lại vào túi. Anh luôn muốn vất nó đi, nhưng kể từ khi tên của Will xuất hiện trên đó, anh dù không nói được lý do nhưng đã xem tấm danh thiếp như sợi dây liên hệ với em trai mình.
Như thường lệ, chiếc khăn vẫn hoạt động tốt dù nó bị ướt, nhưng Jacob đã phải chà xát nó rất lâu và rất nhiều lần mới có được một đồng xu mỏng dính như giấy. Vâng, anh cần một chiếc khăn mới, nhưng nó không phải là vật dễ dàng tìm được.
Jacob trút hết nước khỏi đôi ủng.
“Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?”
Anh gần như không đứng nổi trên đôi chân mình.
“Lần thứ bao nhiêu của cái gì?”
Cáo cũng gần như không thể đứng vững. Họ lạnh run trong bộ quần áo ướt sũng.
“Em đã cứu anh.”
Cáo mỉm cười và phủi những hạt cát trên lưng anh.
“Em nghĩ chúng ta sắp hòa rồi.”