← Quay lại trang sách

Chương 22 MẠN TÀU SẮT

Những chiếc thuyền nằm đó, xếp hàng nối nhau ở cảng. Tiếng cót két của dây chão cột buồm ẩm ướt hòa với tiếng hải âu xao xác và tiếng người xôn xao báo hiệu những chiếc tàu đã sẵn sàng xuất bến. Không hạm đội thủy quân nào ở thế giới sau gương có thể sánh bằng hạm đội Albion. Sự tự tin như được khắc trên trán của những thủy thủ vai khoác ba lô đi lên những cầu ván lắc lư, của những người sĩ quan đang đứng ở lan can tàu, và trên cả lá cờ có hình những con rồng đội vương miện. Albion không cần giữ bí mật nhiệm vụ thủy đội của họ.

Jacob nhặt một tờ báo trên mặt đường lát đá ẩm ướt. Những dòng tít trên trang bìa với chữ cái được vẽ uốn lượn, nhưng thông điệp vẫn rõ ràng như những dòng tít ở thế giới của anh.

HẠM ĐỘI THỦY QUÂN CỦA VƯƠNG QUỐC ALBION VẬN CHUYỂN VŨ KHÍ CHO FLANDER >

Những công xưởng ở Albion nhen nhóm niềm hy vọng chống lại quân đội Goyl.

Họ cảm thấy rất chắc chắn. Ai cũng biết Goyl sợ nước, sợ biển. Albion không chỉ cung cấp vũ khí cho Flander. Những chiến thuyền của họ còn mang vũ khí đến những vùng phía Bắc, nơi một liên quân đang được thành lập chống lại người Goyl. Hầu hết các chiến hạm nói chung vận hành nhờ vào hơi nước và sức gió, và sức công phá của những khẩu súng thần công trên các chiến thuyền này cũng rất nổi tiếng, nhưng rõ ràng thế vẫn chưa đủ cho Wilfred “Hải Cẩu”.

Jacob nhìn chằm chằm vào bức phác họa được vẽ ở trang kế tiếp. Hình vẽ hầu như không thể nhận ra vì tờ báo quá ướt. Nhịp tim anh nhanh rộn ràng như khi anh nhìn thấy những chiếc máy bay trong pháo đài của người Goyl. Chuyến đi săn mà anh đã từ bỏ từ lâu. Những dấu vết luôn biến mất vào hư không. Và anh lại vấp phải nó lần nữa, ở một nơi mà anh không bao giờ nghĩ sẽ đi tìm.

CHIẾC VULCAN NEO Ở CẢNG GOLDSMOUTH

Cơn ác mộng của biể¬¬n cả nhổ neo lần thứ ba với nhiệm vụ hộ tống một chuyển vận chuyển vũ khí. Kiệt tác của ngành kỹ thuật Albion dạy cho người Goyl biết thế nào là run sợ.

Jacob bỏ tờ báo xuống, đưa mắt tìm dọc dãy thuyền đang neo đâu.

Nằm ngay phía bên trái là chiếc TITANIA, lý do để anh đến cảng Goldsmouth này: chiến thuyền hàng đầu của hạm đội Albion, được đặt theo tên mẫu hậu của hoàng đế Albion với sức chứa 376 người và 45 khẩu đại bác. Bức tượng thần điêu khắc ở mũi tàu [*] in bóng xuống dòng nước đen ngòm ở cảng. Nhưng ánh nhìn của anh chỉ lướt khẽ qua nó. Cái mà anh muốn nhìn thấy bây giờ là chiến thuyền mà bài báo đã đề cập.

Nó ở đâu?

Jacob nhìn khắp một lượt qua những thân tàu gỗ và những cột buồm cho đến lúc bỗng dưng bị ánh mặt trời phản chiếu kim loại đập vào mắt.

Nó kia rồi, ở phía cuối cầu tàu. Xám xịt và xấu xí, như một con cá mập sắt đứng giữa một bầy cá thu bằng gỗ. Vỏ tàu phẳng nổi lên chỉ vài ba mét trên mặt nước. như một ống khói được mạ sắt nhô lên khỏi mặt nước. Ở thế giới hiện đại, chiếc tàu sắt đầu tiên chỉ xuất hiện từ cuộc nội chiến Mỹ nhưng vào lúc này, ở thế giới sau gương đã có một phiên bản hiện đại như thế.

Jacob, quên nó đi! Nhưng tâm trí của anh đã không thể rời khỏi nó. Trái tim anh đập rộn ràng khi anh rẽ lối đi xuyên qua những thùng hàng, những chiếc ba lô, ngang qua những thủy thủ đang chuyển lương thực và đạn dược lên tàu, ngang qua những cô gái đang chia tay người yêu, và những đứa bé úp khuôn mặt đẫm nước mắt vào bộ quân phục của cha chúng. Mọi chuyện diễn ra như thể anh đang ngã nhào vào giấc mơ của mình, giữa một rừng cột buồm.

Chiếc tàu sắt từ khoảng cách gần trông còn ấn tượng hơn. Dáng của nó thật to lớn, thậm chí nó còn che đi cả bóng của một phần lớn thân tàu in trên mặt nước. Bốn người đàn ông đứng trên tấm ván gỗ nối giữa bến cảng và sàn tàu. Ba trong số họ là sĩ quan của hạm đội hoàng gia, nhưng người thứ tư mặc thường phục. Ông ta đứng quay lưng về phía Jacob. Tóc ông ta màu xám và ngắn như Jacob vậy.

Sẽ thế nào nếu đó là ông ấy? Sau ngần ấy năm? Quay lại đi, Jacob. Mọi chuyện đã qua. Tất cả chỉ là quá khứ . Nhưng anh thấy như thể quay trở về thuở mười hai tuổi, quên đi dấu vết bướm ma trên ngực của mình, quên đi mất vì sao mình lại ở đây. Anh cứ đứng đấy và nhìn chằm chằm vào chiếc tàu sắt và tấm lưng của người xa lạ.

Jacob!

Một thủy thủ trẻ chạy ngang qua anh kẹp dưới cánh tay rắn chắc hai thùng thuốc lá. Người chạy những công việc lặt vặt cuối cùng cho các sĩ quan. Cậu ta nhìn lên hoảng sợ khi bị Jacob giữ chặt lại: “Cậu có biết người đàn ông ấy là ai không, người đứng cạnh các vị sĩ quan ấy?”

Cậu trai trẻ nhìn Jacob dò xét như thể anh vừa hỏi cậu tên của mặt trời. “Ông ấy là Brunel, người đã tạo nên con tàu VULCAN và đang dự định cho ra đời một chiếc tàu mới.”

Jacob để cậu ta đi.

Một trong số các sĩ quan quay nhìn xung quanh, nhưng người đàn ông mặc thường phục vẫn quay lưng về phía anh.

Brunel, không phải là một cái tên phổ biến. Isambard Brunel là một trong những anh hùng trong lòng cha của Jacob. John Reckless đã từng diễn giải cho cậu con trai lớn của mình về những bản thiết kế của Brunel, khi Jacob còn là một cậu bé chưa đầy bảy tuổi.

Sau từng ấy năm, và đột nhiên bây giờ có thể ông ấy chỉ đứng cách anh vài bước.

“Quý ông Brunel?” Anh không chắc có phải chính mình đã thốt lên tiếng gọi đó. Mọi thứ như thể anh trở lại là cậu bé mười hai tuổi.

Brunel quay người lại và Jacob nhìn gương mặt của người xa lạ. Chỉ có đôi mắt màu xám là giống như đôi mắt của cha anh.

Anh không biết mình đang cảm thấy như thế nào lúc này. Thất vọng? Nhẹ nhõm? Hay cả hai? Hãy nói gì đi Jacob. Hãy tiếp tục đi.

“Brunel. Một cái tên không phổ biến cho lắm.”

“Cha tôi xuất thân từ vùng Lothringen.” Brunel mỉm cười. “Cho phép tôi được hỏi, anh là...”

“Jacob Reckless.” Người sĩ quan đứng bên cạnh Brunel gật đầu chào Jacob. “Một kiểu làm ăn khá khác biệt: săn tìm những phép mầu cổ xưa, và chàng trai đang đứng trước mặt ông là một người lừng danh trong lĩnh vực ấy.” Người sĩ quan bắt tay Jacob. “Tôi là Cunningham. Không phải là một cái tên gây hứng thú. Trung úy hạm đội thủy quân hoàng gia Albion, rất hân hạnh được quen biết anh. Thật may mắn là báo chí của chúng tôi vẫn còn tường thuật về các thợ săn kho báu, kể cả khi họ biến mình thành trò cười với những chiến lợi phẩm họ kiếm được. Một huân chương từ nữ hoàng xứ Austrien là phần thưởng cho việc tìm được chiếc giày thủy tinh và huy chương thập tự sắt của xứ Bavaria cho đôi hia bảy dặm. Tôi phải thú nhận rằng tôi rất ghen tị với nghề của anh. Ngay từ bé, tôi đã quyết tâm không làm nghề nào khác ngoài thợ săn kho báu.”

“Thật vinh hạnh cho tôi.” Brunel cúi chào Jacob một cách kính trọng. Giọng của ông không mang âm điệu vùng Lothringen.

Phía sau họ những quả ngư lôi đang được vận chuyển lên tàu. Chúng sẽ xé tan các thân tàu gỗ dễ như xé toạc một mảnh giấy.

Cunningham nhìn theo Jacob khi anh chào từ biệt họ, nhưng Brunel đã nhanh chóng quay lại phía con tàu. Phép mầu mới của Albion.

Nhẹ nhõm và thất vọng. Một hy vọng xưa cũ gần như bị lãng quên. Jacob hầu như không biết được anh đã đi đâu. Thùng hàng, dây thừng, thùng lương thực... tất cả xung quanh anh mờ đi như thể anh đang soi mặt vào một tấm gương tối. “Nhìn đi, Jacob. Chiếc cầu này rất nhẹ và hoàn hảo như một hệ thống mạng nhện, nhưng nó được làm bằng sắt.” Anh có còn nhớ hình dáng của cha mình ra sao không? Anh nhớ giọng nói, đôi bàn tay của ông, khi ông đặt anh lên chiếc bàn giấy để anh có thể sờ vào các mô hình máy bay được treo trên đó...

“Jacob!”

Ai đó nắm lấy cánh tay anh. Là Cáo.

“Tên hậu cần muốn cả một kho báu.” Cô nhìn lơ đãng các thủy thủ đang tải những túi than qua cửa hầm hàng tàu TITANIA. “Chúng ta chỉ đủ tiền cho một bộ đồng phục. Anh đã tìm ra cách nào để chúng ta có thể lên tàu chưa?”

Chết tiệt. Anh vẫn chưa tìm ra cách nào. Dường như trong thoáng chốc anh đã lạc lối và quên mất một điều, tương lai của anh sắp chấm hết rồi.

“Chuyện gì xảy ra với anh vậy?” Cáo nhìn anh lo lắng. “Có gì đã xảy ra lúc nãy sao?”

“Không, không có chuyện gì cả.” Đó là sự thật. Không có gì đã xảy ra. Anh chỉ là trông thấy một bóng ma, bóng ma mà anh vẫn vấp váp đuổi theo trong những giấc mơ của mình. Thời gian có thể giúp chôn vùi những ký ức không chỉ về mẹ anh mà cả về cha anh nữa. Từ lâu nay anh đã tin vào điều đó.

Anh cầm lấy cái gói đựng bộ đồng phục từ tay Cáo. Một vài thủy thủ nhìn Cáo chằm chằm không chút ngượng ngùng, Jacob ném cho bọn họ một ánh nhìn sắc lẻm. “Làm thế nào để em lên tàu?”

Cáo nhún vai: “Đội lốt cáo cũng là một cách giải quyết.”

“Cách đó quá nguy hiểm!”

“Quý ông Reckless?”

Jacob quay người nhìn lại. Trong một thoáng anh mong sẽ nhìn thấy gương mặt thon gọn của Brunel, nhưng người đứng phía sau anh lại là Cunningham.

Viên sĩ quan cúi người chào Cáo và mỉm một nụ cười ngượng ngùng với Jacob. “Chúng tôi... uhm... sẽ xuất bến trong một giờ nữa. Tôi rất hân hạnh được giới thiệu các vị với thuyền trưởng của chúng tôi. Tôi chắc chắn rằng ông ấy rất hứng thú với câu chuyện về những chuyến phiêu lưu của các vị.”

Jacob mở miệng định nói lời từ chối lịch sự nhưng Cáo đã lên tiếng trước anh, “Ông đang phục vụ cho tàu nào, thưa ông Cunningham.”

Cunningham chỉ về phía sau. “Trên chiếc TITANIA. Chúng tôi sẽ vận chuyển vũ khí đến Flander. Chúng tôi sẽ khởi hành lúc mặt trời lặn.”

Cáo tặng cho Cunningham nụ cười đẹp nhất của cô. “Đó là một vinh hạnh cho chúng tôi,” cô nói trong lúc cầm lấy túi đựng bộ đồng phục từ tay Jacob và kín đáo giấu nó ra sau lưng.

Hàm râu quai nón trên mặt Cunningham rung lên bày tỏ sự vui sướng, còn Jacob tự nhủ thầm lời xin lỗi với những nhà báo mà anh thường nguyền rủa vì những lời dối trá và phóng đại mà họ đã viết về anh trên báo.

“Chắc chắn rồi,” anh nói. “Chúng tôi đang không vội. Tôi thậm chí sẽ không phiền đi cùng các ngài cả chuyến hành trình. Tôi thích những chuyến đi biển.” Anh trước đây chưa từng nói những câu ba hoa tráo trở như thế.

Cunningham trông như thể không tin nổi vào vận may của mình.

Viên thuyền trưởng tàu TITANIA cũng có cùng niềm đam mê săn lùng kho báu như viên lái phụ của ông và dẫn họ đến khoang phía dưới, phòng dành cho đức vua khi ngài đến thăm hạm đội. Khi Cunningham giới thiệu với thuyền trưởng họ là Jacob Reckless và vợ, anh phải giải thích sự ngượng ngùng của Cáo là vì họ mới cưới nhau chưa bao lâu. Đó là một lời nói dối trong rất nhiều lời nói dối mà họ tiếp tục nói ra trong nhiều giờ kế tiếp.

Thuyền trưởng mời họ một bữa tối thịnh soạn như thể họ không phải chỉ đi biển có ba ngày mà là đi hẳn ba trăm ngày. Bếp trưởng trên tàu đã chuẩn bị bàn ăn sẵn sàng khi tàu nhổ neo rời bến, và Jacob cảm thấy ngày càng khó khăn trong việc phớt lờ nhịp chao đảo theo sóng của con tàu, trong khi Cunningham cứ đặt câu hỏi về những chuyến phiêu lưu của anh đã được một tờ báo nào đó bịa đặt ra. Khi thuyền trưởng, người có bộ ria mép giống hệt đức vua của ông, hỏi về những phương cách đối phó những kẻ ăn thịt người thì Cáo viện cớ sợ những chủ đề máu me để xin phép về phòng. Jacob muốn theo cô, nhưng Cunningham đâu để anh dễ dàng bỏ đi, song anh tự an ủi mình rằng, cho tới khi anh có thể đứng dậy, Cáo đã biết được hết những biện pháp canh phòng trên tàu cũng như những lối thoát thân. Qua cửa sổ đuôi tàu trong cabin của thuyền trưởng, Jacob có thể nhìn thấy cột treo lồng đèn của những chiến hạm khác, và phía trước họ là mạn tàu bằng sắt sáng lên dưới ánh trăng, chiến hạm của Brunnel.

“Ông Brunel có ra khơi cùng chiến hạm VULCAN không?” Jacob tự hào vì đã vờ tình cờ thốt ra câu hỏi thật tài tình.

Thuyền trưởng lắc đầu một cách khinh miệt. “Theo hiểu biết của tôi ông ta không bao giờ rời khỏi Albion, phải không Cunningham?”

Lái phụ của ông gật đầu, trong khi tự rót cho mình một ly rượu khác. “Brunel không thích biển lắm...”

“Chúng ta có thể thấy điều đó qua chiến hạm ông ấy đã chế tạo.” Thuyền trưởng nốc cạn ly rượu của mình như thể ông có thể nuốt trôi cả chiếc chiến hạm sắt cùng với rượu. “Đáng tiếc là đức vua của chúng ta lại rất sủng ái ông ta, kể từ khi ông ta chế tạo ra cỗ xe không cần ngựa kéo kia. Giờ chúng ở khắp nơi. Nực cười. Hoàn toàn nực cười. Và con quái vật sắt ngoài kia đang nhạo báng chúng tôi. Bảo mẫu giáp sắt của chúng tôi!”

Jacob không rời mắt khỏi chiếc VULCAN, trong khi Cunningham và ngài thuyền trưởng say sưa kể về những trận chiến đã qua trên biển và vẻ đẹp của những chiến thuyền gỗ bốc cháy. Khi cả hai bắt đầu bàn luận về sức công phá của những khẩu thần công hiện đại và cảm giác khó chịu khi trông thấy những tứ chi bị bắn nát vụn, anh cáo lỗi xin phép về phòng, dù họ rất thích thú với câu chuyện về cánh tay bị cụt của Chanute.

Ánh trăng bạc trông rất giống ánh trăng ở thế giới bên kia gương, treo lơ lửng giữa những đám mây đen khi Jacob bước ra bên ngoài, nhưng người anh em song sinh màu đỏ của nó nhuộm màu những con sóng như màu sắt gỉ. Cáo đang đợi anh ở phía mũi tàu. Bên dưới cô là bức tượng điêu khắc ở mũi tàu vươn ra phía trên dòng nước sủi tăm.

“Dạ dày của anh thế nào rồi?” Không ai ngoài cô biết được chứng say sóng của anh. Kể cả lão Chanute. “May cho anh biển bây giờ rất lặng”

Và may mắn làm sao anh được một sĩ quan của hạm đội hoàng gia Albion biết đến, sau khi anh nhìn nhầm viên kỹ sư hàng đầu của Albion là cha mình. Phải chăng vận may của anh đã quay trở lại, từng chút một...

“Có ba lính canh ở mũi tàu.” Cáo thì thầm với anh. “Em sẽ đánh lạc hướng chúng, trong khi anh leo lên bao lơn.”

Một lính canh đứng cách họ chỉ vài ba mét, đang nhoài người ra giữa những chiếc xuồng cứu sinh, nhìn về phía họ. Anh ta đang nhìn gì? Một đôi tình nhân dưới ánh trăng? Sẽ ra sao nếu điều đó là sự thật, Jacob? Sẽ ra sao nếu anh cho phép mình quên đi Cáo có ý nghĩa gì với anh trong suốt những năm qua? Kể cả tên lính gác kia cũng muốn hôn cô. Mong muốn ấy rõ ràng như được viết trên trán của hắn ta.

Mày sẽ làm tan vỡ trái tim của cô ấy, Jacob! Hay Cáo sẽ làm tan vỡ trái tim anh.

“Anh còn chờ gì nữa?” Cáo nhấn chiếc ba lô vào tay anh.

“Đừng cho hắn ta quá nhiều hy vọng. Hắn cao hơn em gần hai cái đầu đó.”

Cáo mỉm cười, “Em nghĩ nhiệm vụ của anh nguy hiểm hơn!”

Cô thong thả đi về phía tên lính canh, như một con cáo đang tiếp cận con mồi.

Jacob nhoài người qua bao lơn tàu. Bức tượng thần ở mũi tàu có thân rồng nhưng đầu của một người đàn ông. Dunbar đã từng lưu ý gương mặt mạ vàng của bức tượng trông giống Kẻ Tàn Sát Phù Thủy đến thế nào trong một bài giảng về lịch sử của chiến hạm hải quân hoàng gia. Jacob vẫn chỉ cho đó là một lý thuyết táo bạo, nhưng bức tượng được cho là sẽ sống dậy nếu chiến hạm này bị tấn công. Thủ cấp của một phù thủy để bảo vệ thủy quân Albion. Những tà thuật đen tối như thế không thể gây hại gì trong thế giới hiện đại. Dunbar khẳng định rằng chắt của Feirefis đã bắt đầu truyền thống gắn chiếc thủ cấp ma thuật lên bức tượng ở mũi thuyền, mà không biết rằng đó chính là thủ cấp cụ cố phù thủy của ông.

Jacob nhìn xung quanh.

Robert Lewis Dunbar, tôi hy vọng ông không nhầm!

Từ chỗ này không còn thấy tên lính canh nữa. Cáo đã dụ anh ta đi đâu? Quên chuyện đó đi, Jacob. Cô ấy đã trưởng thành rồi. Anh lấy sợi tóc Rapunzel [*] từ chiếc hộp đựng thuốc lá anh dùng để cất giữ nó. Sợi tóc vàng là một trong rất ít những báu vật mà nhờ lão Valiant anh không bị mất trong pháo đài của bọn Goyl. Nó mọc thêm hết sợi này đến sợi khác khi anh về nó giữa những ngón tay, cho đến khi trở nên chắc chắn hơn bất kỳ sợi thừng bện từ cây gai dầu nào. Jacob cột một đầu vào lan can tàu. Anh ném đầu còn lại xuống phía dưới, sợi dây lập tức quấn quanh cổ bức tượng thần. Anh nhảy qua lan can và treo mình trên sợi dây thừng lấp lánh cho đến khi leo được lên lưng con rồng.

Đừng nhìn xuống dưới, Jacob.

Anh có thể đứng trên bất kỳ vực sâu nào mà dạ dày vẫn không nôn nao, nhưng nhìn thấy mặt nước bên dưới anh suýt nữa thì nôn lên chiếc đầu mạ vàng của Guismund. Đôi cánh được gắn trên thân rồng cũng phủ đầy vảy vàng, nhưng cổ và thân thì làm từ gỗ sơn son.

Jacob gỡ sợi dây Rapunzel khỏi chiếc cổ tượng to khỏe và buộc nó xung quanh hồng. Rồi anh lôi một chiếc lưới đánh cá từ ba lô ra và giăng xung quanh đầu và cổ của bức tượng, để tránh không làm rơi chiến lợi phẩm của mình xuống biển khi cắt lấy cái đầu. Ngón tay anh ướt bọt sóng, những con sóng cao làm anh trượt tay hai lần, dù vậy sợi thừng Rapunzel giữ anh không rơi xuống nước.

Thủ cấp được buộc vào thân rồng gỗ bằng một chiếc vòng kim loại lớn, nhưng con dao anh rút ra từ thắt lưng có thể cắt đứt sắt. Anh đã ăn cắp nó từ nhà bếp của lão Valiant. Không có gì tốt hơn một con dao của người lùn, vả lại Valiant nợ anh còn nhiều hơn một con dao vì những vết sẹo anh đang mang trên lưng vì ông ta.

Từ đường chân trời những tia nắng sớm như một chú bạch mã xuyên qua màn đêm. Nhanh tay lên, Jacob. Theo như anh dự đoán, Guismund đã phù phép ba bộ phận để đảm bảo chắc chắn chỉ có con cháu của ông mới an toàn khi chạm vào chúng, vì thế Jacob mang vào đôi găng tay đã giúp bảo vệ anh trong hầm mộ trước khi anh đưa mũi dao xuyên qua chiếc lưới. Con dao cắt qua chiếc vòng sắt như cắt qua bánh mì tươi và anh không cảm thấy gì khi chạm vào chiếc thủ cấp. Tốt. Jacob cắt được hơn phân nửa thì anh nghe có một tiếng động ở phía trên. Cáo đứng phía sau bao lơn. Anh ra hiệu cho cô chờ ở phía trên. Độ bám của bức tượng vào mũi tàu trông không đủ chắc chắn để có thể giữ được cả hai người. Nhưng đột nhiên phần thân gỗ của bức tượng phía dưới anh bật dậy. Chiếc đầu mạ vàng há miệng ra, mặc dù chỗ kim loại nối nó với phần thân gỗ chỉ còn khoảng vài đốt ngón tay, và phát ra một tiếng thét vang vọng trên mặt nước.

Jacob nghe thấy tiếng động cơ trước khi những chiếc trực thăng xuất hiện từ màn sương mù. Một phi đội máy bay hai tầng cánh lướt phía trên mặt sóng đen ngòm tiến về phía họ. Những thủy thủ chằm chằm nhìn chúng tiếp cận con tàu như không tin nổi vào mắt mình, trước khi chỉ có duy nhất một khẩu thần công nhằm hướng chúng. Chúng lượn qua trên đầu hạm đội Albion như con chim ưng săn mồi lượn trên đầu một đàn cá không còn sức chống cự. Thân máy bay đỏ rực được tô điểm bởi viền đen của một con kỳ nhông lưỡng cư, biểu tượng thay thế hình bướm ma trên quân kỳ của người Goyl kể từ khi vua của họ cưới một cô gái người trần.

Bức tượng thần vỗ cánh, và thủ cấp của Guismund la hét trong chiếc lưới mà Jacob đã trùm lên làn da mạ vàng của nó. Jacob bám chặt lưng rồng khi quả bom đầu tiên phát nổ giữa những chiếc thuyền. Tiếng la hét và tiếng súng đạn trộn lẫn với tiếng rít của các động cơ máy. Những đợt bom xé toạc thân các thuyền gỗ và từ những cột buồm người rơi xuống biển hàng loạt như lũ chim bị bắn hạ. Cơn mưa lửa rơi xuống từ bầu trời, biến mặt biển thành một đám cháy. Cái đầu, Jacob! Hay ngươi sẽ chết như những người đang làm mồi cho cá dưới kia, kể cả khi có thể sống sót qua hôm nay.

Ở phía trên anh, Cáo đang tuyệt vọng cố giữ cho sợi thừng đứng yên. Jacob bấu chặt tay vào tấm lưới và nhanh chóng thụt đầu xuống để tránh một trong hai cái cánh đầy ngạnh cửa vào lưng anh. Cáo hét lên gì đó với anh nhưng Jacob không thể nghe được trong mớ âm thanh hỗn độn này. Anh cũng không còn nhìn thấy gì nữa. Khói cay sè bốc lên từ giữa những con tàu làm anh chảy nước mắt. Mặc cho cơn gió nồng mùi thuốc súng và gỗ cháy, những chiếc trực thăng vẫn tiếp tục tấn công. Tiếng rít chói tai của động cơ như muốn xé toạc màng nhĩ của Jacob, tàu TITANIA rên rỉ như con quái vật bị thương.

Cái đầu, Jacob! Anh đưa con dao xuyên qua phần vòng sắt còn lại và chiếc đầu cuối cùng cũng nằm gọn trong lưới. Khuôn mặt mạ vàng nhìn anh chằm chằm qua những mắt lưới và miệng vẫn không ngừng la hét. Chiếc túi-giấu-đồ anh lôi ra từ dưới chiếc áo ướt đẫm dính vào những ngón tay run rẩy của anh. Jacob nhét cái đầu vào túi và nhìn về phía lan can tàu. Cáo đang bám chặt vào đó trong khi một tay khác của cô giữ chặt sợi thừng Rapunzel. Họ hầu như không thể nhìn thấy nhau qua màn khói bốc lên ngày càng dày đặc hơn từ những con tàu. Sàn tàu đang cháy, nhưng anh phải leo lên đó! Cáo đang ở đó và có lẽ vẫn còn vài chiếc xuồng cứu sinh chưa được đưa xuống nước.

Cô bắt đầu gắng sức kéo sợi thừng, nhưng thật khó để giữ chặt nó, chiếc TITANIA rung lắc dữ dội, và Jacob rất nặng. Chiếc tàu chìm dần mang theo nó cả hạm đội của Albion. Dập dềnh trên mặt nước giữa những chiến hạm thuyền buồm đang bốc cháy là chiến hạm sắt, thân bọc sắt bị xé nát thành từng mảnh, những chiếc máy bay bay lượn phía trên như bầy ong vò vẽ màu đỏ tươi.

Jacob nhét chiếc túi-giấu-đồ lại vào áo và bắt đầu leo lên, chân đạp mạnh vào thân tàu để giúp Cáo giảm bớt trọng lực kéo của dây. Phía dưới anh bức tượng vẫn không ngừng đập cánh như một con gà mất đầu. Cáo thét lên cảnh báo qua lan can tàu, nhưng đã quá muộn. Jacob cố gắng tránh những cái cánh, nhưng những cái ngạnh của chúng sắc như dao cạo. Phép thuật hắc ám được ém bên trong chúng cắt đôi sợi thừng Rapunzel ở vị trí cách đầu Jacob chưa đến một gang tay, và anh rơi xuống mặt biển đang bốc cháy như một hòn đá.