Chương 32 TRÁI TIM Ở PHƯƠNG ĐÔNG
Rốt cuộc họ mất đến mười lăm ngày đường dù đã có mớ bạc của Troisclerq - mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày Jacob càng thêm chắc chắn rằng gã lai đã tìm ra quả tim từ lâu.
Sau lần anh ngất xỉu, những hành khách khác trở nên ngần ngại khi phải lên xe ngựa cùng anh (ở Bavaria và Austrien vẫn còn bệnh đậu mùa), nhưng Troisclerq vẫn ngồi cạnh anh. Đúng vậy, Jacob đã bắt đầu thích anh ta. Troisclerq hiểu biết về ngựa cũng nhiều như về những loại vũ khí tối tân nhất của người Goyl và có thể ngồi thảo luận hàng giờ không chán liệu lưỡi gươm của Albion hay Katalonien tốt hơn. Họ chia sẻ niềm đam mê đấu kiếm, nhưng Troisclerq thích loại kiếm có lưỡi thẳng, dài và mỏng, trong khi Jacob, ngược lại, thích kiếm lưỡi cong. Những hành khách khác chắc hẳn nguyền rủa họ vì những cuộc thảo luận dài bất tận, họ cãi nhau hàng giờ liệu inquarto hay sparita de vita mới là mánh khóc bẩn thỉu nhất trong môn đấu kiếm.
Bên ngoài, những thung lũng tối đen trôi qua, mặt hồ soi bóng các lâu đài trên đỉnh núi phủ tuyết. Trong một trong những lâu đài ấy Jacob đã tìm ra chiếc giày thủy tinh và được nữ hoàng tặng thưởng huân chương, xa xa họ trông thấy cánh rừng nơi anh đã đánh cắp đôi hia bảy dặm của một băng cướp đường cho một trong những lãnh chúa sói ở phía Đông. Tất cả những điều ấy chưa thể kết thúc như thế, vẫn chưa đâu. Nhưng nhờ có anh mà nữ hoàng trải qua những ngày tháng của bà trong một tòa thành dưới lòng đất, khu rừng chỉ còn rộng bằng phân nửa so với trước kia, từ lúc người ta đốn gỗ để nấu chảy sắt trong thung lũng phía sau, và người Goyl đang cai trị Vena. Không có gì là mãi mãi, kể cả ở thế giới sau gương này.
Hai nữ gia sư mặt đỏ lựng vì câu chuyện cười của Troisclerq, và Jacob nhìn ra ngoài cửa sổ để làm mình sao nhãng khỏi thực tế rằng Cáo cũng đang dành cho ân nhân của anh mối thiện cảm ngày càng lớn. Bên trái họ, dòng Danube lững lờ trôi qua những cánh đồng ngập lụt, và những ngọn tháp của Vena xuất hiện nơi chân trời.
“Jacob?” Troisclerq đặt tay lên đầu gối anh. “Celeste hỏi liệu tôi có biết Louis xứ Lothringen sẽ trọ ở đâu khi hắn đến Vena.”
Celeste. Thật lạ lẫm khi nghe tên thật của cô thốt ra từ miệng một người khác. Chính Jacob cũng chỉ mới được Cáo cho biết cái tên ấy cách đây vài tháng.
“Tôi nghĩ Louis sẽ ở chỗ anh họ của hắn,” Troisclerq tiếp tục. “Tôi khá thân với anh ta. Nếu anh muốn, tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau.”
“Hẳn rồi. Cám ơn nhé.”
Celeste...
Người xà ích ghìm cương ngựa. Con đường ngập lụt. Nước tuyết tan trên đỉnh núi chảy xuống làm các dòng sông tràn bờ. Trong thế giới sau gương các dòng sông vẫn tiếp tục mở rộng lòng. Mỗi năm những làng mạc lại chìm trong lũ lụt, nhưng Jacob yêu những bãi bờ mọc đầy lau sậy, những nhánh sông nhiều vô số kể và những hòn đảo được rừng rậm bao phủ soi bóng xuống dòng nước trôi lững lờ. Những dòng sông trong thế giới sau gương không chỉ là nơi trú ngụ của những nàng tiên cá và những Gnom sống nơi bùn lầy, mà còn chứa đựng kho báu giúp những ngư dân rách rưới trở nên giàu có.
Celeste...
Người xà ích đi qua sông trên đúng cây cầu mà bọn Goyl đã đi để rời thành phố sau Đám Cưới Đẫm Máu. Vena đã đầu hàng vô điều kiện, sau khi con gái của nữ hoàng công khai tuyên bố mẹ của cô chịu hoàn toàn trách nhiệm về cuộc tắm máu trong nhà thờ. Bọn Goyl không hẳn tàn bạo hơn những thế lực thống trị khác, vậy mà khi xe ngựa đi ngang qua những bộ đồng phục xám và những ngôi nhà cửa sổ bị xây gạch bít kín, Jacob vẫn có một cảm giác kỳ quái và tự hỏi liệu có phải tất cả những điều này từng xảy ra mà không có anh hay không.
Trạm xe ngựa vẫn ở sau nhà ga xe lửa, dù tiếng ồn của xe lửa đang vào ga dễ làm lũ ngựa lồng lên hoảng sợ. Có lẽ những người điều hành xe ngựa không muốn nhường vô điều kiện tương lai cho những cỗ xe sắt, nhưng họ đã thua cuộc từ lâu rồi. Người Goyl đã cho xây dựng bên cạnh nhà ga một lối đi dẫn xuống những hầm mộ của thành phố mà giờ đây họ dùng làm nơi sinh sống cho mình. Những hành khách khác nhìn chằm chằm đám lính canh gác lối ra vào với nỗi căm ghét không giấu giếm mà những khuôn mặt đá khơi lên cho hầu hết mọi người. Cuộc hôn nhân của Kami’en không xoa dịu được tình hình.
Trên bức tường nhà ga dán một tá lệnh truy nã. Ở Vena có một nhóm những kẻ vô chính phủ kêu gọi chống lại nữ hoàng mới, tấn công những bộ trưởng của bà, doanh trại quân đội và đồn cảnh sát và nơi sinh sống của người Goyl. Cáo lo lắng nhìn những tấm áp phích, nhưng Jacob không tìm thấy mặt anh lẫn mặt Will trên đó. Dù Hắc Tiên kể gì với người tình của nàng ta, Kami’en vẫn không đi tìm người Goyl da ngọc thạch. Và khi ngươi chết đi, Jacob, sẽ không ai tìm ra em trai người biến đi đầu nữa. Có lẽ đó chính là cái kết mà Hắc Tiên mong muốn...
Dưới những tán cây mọc bên kia sân ga vài chiếc xe ngựa đang chờ.
“Anh đi tìm quả tim nhé!” Cáo thì thầm khi Jacob vẫy một chiếc. “Em sẽ bảo Troisclerq chỉ đường đến nhà của anh họ Louis và tìm hiểu xem gã lại có ở đó không.”
Anh không thích kế hoạch ấy chút nào. Gã Goyl rất nguy hiểm. Nhưng Cáo đã đặt ngón tay lên môi anh khi anh định phản đối. “Đừng phí thời gian nữa, cô thì thầm. “Làm ơn đi mà. Em sẽ chú ý không để gã trông thấy em.”
Sau lưng họ Troisclerq đang chào tạm biệt những hành khách khác. Cáo nhìn anh ta. Jacob cố làm ngơ cơn đau nhói khi anh trông thấy ánh mắt Cáo.
“Tốt. Em lên xe đi. Anh sẽ đi bộ,” anh nói.
Mười lăm ngày trên băng ghế xe ngựa là quá đủ. “Chúng ta sẽ gặp nhau ở khách sạn.”
Giọng anh nghe lạnh lùng hơn dự định. Ngươi đang làm gì vậy, Jacob? Ánh mắt Cáo cũng đang hỏi câu tương tự.
Troisclerq mua một bó thủy tiên ở chỗ cô gái bán hoa trước nhà ga. Anh ngắt một bông hoa và cài lên váy Cáo.
“Anh ổn chứ?” Anh quàng tay qua vai Jacob. “Tôi biết một bác sĩ giỏi ở Vena. Có lẽ anh nên đến đó khám?”
“Không, tôi ổn.” Jacob vẫy chiếc xe ngựa lại gần.
“Anh sẽ tìm ra quả tim!” Cáo thì thầm với anh. “Em biết thế mà.”
Troisclerq mở cửa xe ngựa cho cô.
Cáo kéo váy lên. “Anh sẽ đánh điện cho Chanute hỏi vay tiền chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Cô cười với Jacob lần nữa rồi leo lên xe.
Troisclerq nhìn theo hai phụ nữ đi ngang qua. Họ nhìn lại anh. Một trong hai người đỏ mặt.
“Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp,” Troisclerq thì thầm với Jacob, “nhưng một số ít còn hơn cả xinh đẹp. Hơn rất nhiều.” Anh bước đến bên xe ngựa và ném túi xách của anh cho người xà ích. “Tôi sẽ lên đường tiếp trong hôm nay, anh nói với Jacob, “nhưng tôi chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Rồi anh leo lên xe với Cáo.
Celeste... Jacob thích gọi cô là Cáo hơn.
Anh nhìn theo cỗ xe ngựa cho đến khi nó khuất sau một chiếc tàu điện. Anh sẽ tìm ra quả tim. Anh nhìn quanh. Đi đâu trước đây, Jacob? Đến kho lưu trữ của thành phố, nơi có danh sách liệt kê tất cả những báu vật của Austrien? Đến lăng mộ nơi con gái của Guismund yên nghỉ giữa những hậu duệ đế vương của bà? Anh cố nhớ lại cơn giận dữ khi anh ở trong rừng, nỗi khát khao trả thù gã lại... Nhưng anh không cảm thấy gì cả. Như thể con bướm ma đã thật sự ăn mất quả tim của anh.