Chương 33 NHỮNG PHƯƠNG CÁCH KHÁC NHAU
Thật khôi hài là người ta thích làm những việc cấm kỵ ở dưới hầm. Như thể chỉ cần bò xuống dưới lòng đất là đủ để không bị phát giác. Một người Goyl luôn chọn ánh sáng ban ngày.
Người đàn ông mà Nerron được một thợ đào huyệt mách cho biết tên, thực hiện các giao dịch phạm pháp của mình bên dưới một cửa hàng thịt lâu năm. Mùi thịt tỏa ra từ cửa là vỏ bọc hoàn hảo cho những món hàng mà ông ta buôn bán.
Cầu thang tầng hầm dẫn xuống nơi giao dịch không được thắp sáng và kết thúc trước cánh cửa treo một tấm bảng tráng men Chỉ tiếp khách hẹn trước . Người đàn ông mở cửa cho Nerron chính là tay thợ đào huyệt đã đưa cho gã địa chỉ. Ông ta có cái đầu hói trông giống như một Gnom hổ phách và giấu con dao dưới áo jacket dài màu đen. Căn phòng mà ông ta vẫy Nerron vào rất tối, đến nỗi chỉ một Goyl mới có thể thấy được từ cái nhìn đầu tiên những thứ bán ở đây. Những bình đựng mắt, răng và móng vuốt các loại, tủ chứa đầy bàn tay người, chân và móng guốc động vật, tai và mũi, và đầu lâu với mọi loại hình dạng và kích cỡ. Những nguyên liệu hiệu quả khi người ta muốn hàng xóm của mình bị đau đầu hay cho ông chồng trăng hoa mọc móng guốc dê. Bùa chú hãm hại. Đó là cách người ta gọi những món đồ bất hợp pháp này, chúng bị phù thủy coi thường, xem như trò mê tín dị đoan của con người, nhưng thậm chí con gái của nữ hoàng cũng thích nhét mắt hoặc răng dưới gối kẻ thù để trù ếm sức khỏe của kẻ ấy. Dĩ nhiên Nerron có lưu ý thấy rằng nhà thuốc đặc biệt này cũng cung cấp một số lượng đáng kể tứ chi của người Goyl. Chúng được nghiền nhỏ ra thành bột và được cho là có thể gây bại liệt.
Người đàn ông buôn bán tất cả những thứ này trông như thể chính ông ta là nạn nhân của những sản phẩm mà mình cung cấp. Lớp da vàng vọt bị kéo dãn ra bên trên bộ xương của ông ta như thể trước ông ta đã có ai từng mặc nó vậy. Ông ta mặc một áo choàng trắng như tất cả những dược sĩ khác, những kẻ tráo đổi thuốc chữa bệnh thành thuốc hại người vì lợi nhuận cao hơn và khách hàng khó mà phàn nàn nếu những thứ thuốc gây hại ấy không phát huy tác dụng.
“Tay thợ đào huyệt đã nói với ông tôi đang tìm gì rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Cặp môi dày đáng kinh ngạc giãn ra thành một nụ cười niềm nở. “Một quả tim. Một quả tim rất đặc biệt. Món hàng đắt giá.”
Nerron trút một túi đá mặt trăng đỏ lên mặt quầy trắng sạch không tì vết. Nụ cười càng nở rộng hơn nữa.
“Bấy nhiêu là đủ rồi. Đó hẳn là một thử thách để tìm ra món hàng này, nhưng tôi có nguồn của mình.”
Tay dược sĩ quay người đi và mở một trong những ngăn tủ tráng men phía sau ông ta. Những quả tim trong đó thuộc đủ mọi kích cỡ và hình dạng. Một số nhỏ như hạt dẻ và quả lớn nhất trông như một quả tim được bảo quản tốt của người khổng lồ.
“Không có bộ sưu tập nào tốt hơn trên toàn Vena này đâu.” Một nụ cười nữa, nụ cười tự hào của một người bán hoa đang ca tụng những bông hồng đẹp nhất của anh ta. “Bùa chú giúp bảo quản những món hàng của tôi khá phức tạp và không phải là không nguy hiểm, nhưng những thứ đó dĩ nhiên là không cần thiết cho quả tim này. Rốt cuộc thì nó là tim của một thầy phù thủy. Có lẽ tôi không cần phải giải thích điều đó có nghĩa là gì.”
Ông ta với lấy một cái hộp nhỏ bằng bạc bên cạnh quả tim của người khổng lồ. Quả tim chứa bên trong không lớn hơn quả sung là mấy và có độ rắn như đá opal đen. Linh vật trên huy hiệu của Guismund được khắc trên bề mặt nhẵn nhụi của quả tim. Con sói đội vương miện.
“Như ông có thể thấy, quả tim vẫn trong tình trạng tốt. Dù thế nào thì nó cũng thuộc quyền sở hữu của gia đình đế vương nhiều thế kỷ rồi.”
Trước hết là tay thợ đào huyệt, Nerron.
Gã xoay người lại và dộng đầu người đàn ông vào tường trước khi tay thô lậu ấy kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Một gã phải ngu ngốc cỡ nào mới cố bán viên đá giả cho một Goyl chứ,” gã rít lên với tay dược sĩ. “Ngươi nghĩ người Goyl chúng ta cũng ngu ngốc như con người các ngươi và không thể phân biệt một viên đá opal với một quả tim phù thủy hóa đá sao? Một hòn đá đen như bất kỳ hòn đá nào khác, đúng không? Ngươi nghĩ da ta làm từ gì chứ. Ngọc thạch anh à?"
Gã hất chiếc hộp khỏi mặt quầy. Thất vọng. Quá sức thất vọng. Đáng đời, Nerron. Mày muốn tìm quả tim của một vị vua, và mày ở đây, tìm trong một mớ rác rưởi! Reckless sẽ không ngu ngốc như thế.
Gã chĩa súng vào tay dược sĩ đang run lẩy bẩy và chỉ về phía cái bình bên cạnh quầy thu ngân. Trôi nổi giữa những mắt người và mắt người lùn là hai tròng mắt của người Goyl.
“Thử hai con mắt màu vàng xem,” Nerron nói trong lúc nhặt đá mặt trăng cho lại vào túi. “Ta chắc là chúng có mùi vị hơn. Và ai mà biết được, có lẽ sau này ông sẽ nhìn những người như ta với một đôi mắt hoàn toàn khác.”
Một ý tưởng bẩn thỉu đến với gã trong lúc tay dược sĩ cố nuốt trôi con mắt đầu tiên, nhưng cho đến nay gã đã săn lùng quả tim gần một tuần, mà kiên nhẫn chưa bao giờ là thế mạnh của gã. Nerron túm lấy bàn tay tái nhợt run rẩy khi nó chuẩn bị thò vào bình thủy tinh đựng mắt lần nữa. “Ông có thể để dành con mắt thứ hai lại. Ông có lưỡi của phù thủy không? Lần này tốt nhất không xài đồ giả nhé.”
Tay dược sĩ vội vàng mở một ngăn kéo. Cái lưỡi ông ta dùng kẹp lấy ra chỉ khác lưỡi của người thường ở một rãnh nhỏ nơi đầu lưỡi. Nerron ném quả tim Guismund giả ra khỏi hộp và để chiếc lưỡi vào trong đó.
Tay đào huyệt chỉ bắt đầu nhúc nhích khi ga đã ra khỏi cửa.
Nhưng ông ta không đuổi theo Nerron.