← Quay lại trang sách

Chương 35 ĐỨC VUA THẬT SỰ

Cái hang rồng nằm bên dưới sân của một xưởng sản xuất bia. Không một ai ở Vena biết về sự tồn tại của nó, cho đến khi mùi lưu huỳnh và lửa thằn lằn nồng nặc bay đến mũi một lính tuần tra Goyl.

Những cận vệ của Kami’en giấu mình dưới bóng của cổng xưởng bia. Có lẽ họ hy vọng rằng người ta sẽ nhầm làn da ngọc thạch với ánh trăng lấp lánh. Họ đã quá quen với việc mắt con người có thể dễ dàng bị lừa đến thế nào. Lẻn qua mắt họ là một trò tiêu khiển, và Nerron cần thứ gì đó mua vui một chút sau thất bại với tay dược sĩ.

Hai lính canh đứng gác ở chỗ đường hầm lấy không khí của rồng mở ra phía sau những cỗ xe thồ bia. Nerron lướt ngang qua họ trước cả khi họ kịp quay đầu lại, và tan biến vào bóng tối của đường hầm. Con rồng đào đường hầm này đã chết từ hàng thế kỷ trước, nhưng mùi của nó vẫn vây quanh Nerron như thể nó đang đợi gã dưới hang.

Yên lặng nào, đồ con lại. Như loài rắn ấy.

Hang động mở ra ở cuối đường hầm đen sạm vì lửa rồng khạc ra. Chỉ một vài chỗ có ánh lấp lánh vàng xuyên qua lớp muội than. Hang động kho báu. Được bảo tồn tốt hơn hầu hết những hang khác mà Nerron từng thấy.

Gã tì người vào đá lạnh.

Và ông ta đứng đó, với làn da mà trong bóng tối trông như ngọn lửa hóa đá. Vua Goyl.

Kami’en quay lưng về phía đường hầm. Chỉ cần một viên đạn nhắm chuẩn. Hoặc một mũi tên tẩm độc vào giữa xương bả vai... Bộ tộc da cẩm thạch đen đã trả tiền thuê bao nhiêu sát thủ để được đứng đúng chỗ gã đang đứng. Thật đơn giản. Đúng vậy, người là kẻ tài ba nhất, Nerron. Kể cả khi người chưa tìm ra quả tim chết tiệt ấy.

“Mất bao lâu nữa?” Giọng Kami’en nghe vẫn điềm tĩnh như mọi khi, như thể không có gì trên đời này làm hắn sợ hãi.

“Tay kiến trúc sư bảo hai tháng, nhưng tôi có thể lo liệu để công việc xong sớm hơn.” Đương nhiên rồi. Hentzau đứng bên cạnh đức vua. Chỉ một vài năm trước đây hắn có thể bắt được mùi của Nerron, nhưng những năm tháng trải qua dưới lòng đất đã làm con chó canh trung thành của Kami’en dở mù và làm cùn đi khứu giác của hắn, đến nỗi giờ đây nó cũng chả thính nhạy hơn khứu giác của con người là mấy.

“Hãy thuê bọn người lùn. Bọn chúng làm việc nhanh chóng nhất.” Nerron bước ra khỏi hầm.

Hentzau nhanh chóng quay lại và đứng ra phía trước bảo vệ Kami’en.

Con chó dũng cảm.

“Thứ này là gì?” hắn quát Nerron. “Ngươi muốn ta bắn vỡ lớp da vân của ngươi à?” Từ sau Đám Cưới Đẫm Máu khuôn mặt đá thạch anh của hắn càng nứt nẻ nhiều hơn.

So sánh với Hentzau thì Nerron vẫn còn đẹp chán. Gã cúi đầu mỉm cười và thu nắm đấm ấn lên tim, một hành động thể hiện sự ngoan ngoãn vâng lời, hành động thường gã vẫn gặp khó khăn khi thể hiện, nhưng không phải trước mặt vị vua này.

“Hãy biết ơn gã, Hentzau. Gã chỉ chứng minh rằng ta cần một cận vệ tốt hơn thôi.” Kami’en điềm tĩnh quay người lại theo cái cách mà chỉ có kẻ sở hữu phân nửa thế giới này mới làm được. Hắn mặc bộ quân phục như hắn đã mặc trong lễ cưới. Đá mặt trăng che những vết máu của người trần, hồng ngọc che vết máu của quân Goyl. Hắc Tiên biết cách biến thứ khủng khiếp trở nên đẹp đẽ.

“Gã nói đúng đấy. Hãy thuê bọn người lùn,” hắn nói với Hentzau. “Ta muốn công việc bắt đầu ngay lập tức. Ta chán mấy cung điện của người trần rồi. Phòng làm việc của ta sẽ ở đây. Cận vệ trong hang ngủ. Một đường hầm dẫn đến cung điện, một dẫn đến nhà ga và cái thứ ba kết nối với đường xá dưới lòng sông.” Kami’en ném cho Nerron một cái nhìn lạnh lùng. “Ngươi vẫn chưa tìm ra quả tim phải không?”

“Vẫn chưa. Nhưng tôi có bàn tay và thủ cấp rồi.”

“Tốt.” Kami’en xát tay lên bức vách đầy muội than cho đến khi thấy vàng hiện ra. “Cây nỏ của Kẻ Tàn Sát Phù Thủy... Có lẽ ta nên cử máy bay đến hầm mỏ của bọn người lùn để chúng biết rằng, tốt hơn là không nên giấu giếm ta điều gì.”

“Chúng ta nên cử chúng đến nhiều nơi,” Hentzau gầm gừ. “Thậm chí ở phía Đông bọn thịt mềm đang hợp nhau chống lại chúng ta! Hãy hỏi gã ai đã khiến chúng ngồi lại với nhau như thế. Không có bọn cẩm thạch đen thì giờ này chúng vẫn còn chém giết lẫn nhau.” Hắn nhìn Nerron với vẻ căm ghét. Như tất cả những quân nhân khác, Hentzau không tin bất kỳ kẻ nào không mặc quân phục, đặc biệt là một gã lai da cẩm thạch đen, kẻ có được lòng tin của kẻ thù của đức vua. Có lẽ hắn đánh hơi được rằng sau tất cả lòng ngưỡng mộ Nerron dành cho đức vua, gã không phục vụ ai ngoài chính bản thân gã. Nhưng họ biết ơn gã vì đã tiết lộ tên của những gián điệp và thông tin của gã đã ngăn được hai vụ ám sát Kami’en. Chính Hentzau cũng thấy rằng họ cần gã lai. Thậm chí cả khi hắn không tin tưởng gã xa hơn mức hắn có thể nhổ ra.

“Gián điệp của Hentzau báo cáo rằng, ngươi có một đối thủ nặng ký trong cuộc tìm kiếm cây nỏ.” Khuôn mặt Kami’en bất động như bức chân dung của hắn được khắc trên đồng xu. Lần duy nhất Nerron thấy khuôn mặt ấy bớt vẻ bình tĩnh là khi gã báo cáo cho Kami’en âm mưu chống lại hắn của bộ tộc da đá cẩm thạch đen đã tiến xa tới đâu.

“Có vẻ như ngài không chỉ cần cận vệ tốt hơn mà cần cả gián điệp giỏi hơn.” Nerron quét qua Hentzau bằng ánh mắt chế giễu. “Không còn đối thủ nào nữa.”

“Thật sao?” Hentzau nhếch đôi môi mỏng dính. Gần như một nụ cười. “Những gián điệp vô dụng của ta báo cáo rằng đối thủ vẫn còn sống và đang ở Vena. Jacob Reckless có một niềm thích thú đặc biệt với việc trỗi dậy từ cái chết.”

Nerron nghe tim mình đập nhanh vài nhịp.

Ngạc nhiên. Thế vào đó... sẽ thất vọng đến chừng nào nếu Jacob Reckless để bầy sói xé xác dễ dàng như thế?

Kẻ giỏi nhất....

“Reckless đã đến thăm Bảo tàng lịch sử.” Con mắt trái của Hentzau có ánh sữa vì bị quá nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào. “Ta cho là nhà ngươi biết vì sao?”

Nerron không đoán ra nổi, nhưng gã hy vọng mặt gã không để lộ ra điều đó.

“Ta cho một người bạn cũ đi theo hẳn. Ông ta sẽ chăm sóc Reckless.” Kami’en cúi người xuống và kiểm tra những dấu vết mà móng rồng để lại. “Thật phí phạm khi giết sạch tất cả bọn chúng,” hắn nói và chạy ngón tay dọc theo những rãnh sâu. “Chúng là những vũ khí tuyệt diệu trong chiến tranh. Dù không phải lúc nào cũng vâng lời. Máy móc còn dễ điều khiển hơn nhiều.”

Kami’en đứng thẳng dậy. Mắt hắn màu vàng sáng hơn mắt của người bộ tộc da cẩm thạch đen. “Hentzau rất muốn giết Reckless, nhưng ta có chút yếu lòng trước hắn kể từ lễ cưới. Hắn đi tìm cây nỏ cho ai?”

Nerron nhún vai. “Không quan trọng. Vì tôi sẽ là người tìm ra nó.”

“Cùng với con trai của Vua Gù à?” Giọng Hentzau nghe thô lỗ như khi ông ta ra lệnh cho quân lính của mình.

Cẩn thận cái mạng của ông, lão già.

“Chúng ta phải trở về.” Kami’en xoay người lại. “Hentzau nói đúng. Từ giờ ngươi hãy đi tìm một mình.”

Hentzau ném cho Nerron một túi bạc. Lộ phí. Vua Goyl không hào phóng bằng bộ tộc cẩm thạch đen, nhưng Nerron vẫn sẽ làm việc cho ông ta dù là không công. Không phải thứ gì cũng đem bán được. Nerron lắng nghe tiếng bước chân họ cho đến khi chúng dần biến mất trong đường hầm lấy không khí của con rồng.

Đoàn diễu hành sắp bắt đầu cho dân chúng phản đối ở Vena. Vua Goyl ra mắt cô vợ người trần đang mang thai của ông ta. Những thần dân của cô ta đã đặt sẵn nhiều cái tên cho đứa trẻ. “Con quái vật”, “Hoàng tử không da”... Mọi người đều có vẻ cho rằng đứa trẻ sẽ là con trai. Con lai của con người và Goyl không sống thọ. Thỉnh thoảng người ta vẫn thấy họ xuất hiện trong những show kinh dị ở hội chợ quê hằng năm. Một số cứng đờ như đá đến nỗi không thể di chuyển được, những kẻ khác có làn da mà người ta có thể nhìn thấy xương và nội tạng bên trong như nhìn xuyên qua thủy tinh - hoặc có kẻ chẳng có tí da nào. Nhưng Kami’en kiên quyết giữ đứa trẻ được sống. Có lẽ ông ta thậm chí còn nhờ Hắc Tiên giúp đỡ.

Reckless tìm gì trong bảo tàng chứ:

Nerron tựa vào hòn đá bị móng vuốt cào nát. Bóng tối vây xung quanh gã có mùi hôi của rồng. Con nhện ngái ngủ bò trên tay gã khi gã mở tấm mề đay ra. Tại sao gã không hỏi nó sớm hơn liệu Reckless đã thực sự chết chưa? Vì rốt cuộc gã không muốn nghe tin ư? Thật thú vị...

Gã phải cho con nhện ăn thêm một phần Lapislazuli [*] trước khi nó bắt đầu nhảy múa trở lại.

Không có xe ngựa... chết tiệt.... chặn đường... hoa hoét khắp nơi...

Nerron cảm thấy nụ cười len lén hiện ra trên gương mặt gã. Đúng, anh ta thật sự còn sống. Con nhện tiếp tục nhảy múa. Người xà ích! Cái gì? Không. Đến cánh cổng đây gai...

Nhìn xem. Có lẽ cái lưỡi của phù thủy không cần thiết nữa.