← Quay lại trang sách

Chương 38 KHÔNG KHÍ

Không khí. Họ đã biến mất tăm vào hư không. Reckless và người đàn ông Kami’en đã cài để theo dõi anh ta. Thậm chí cả Hentzau cũng không biết họ ở đâu. Con nhện co chân xuống dưới cái bụng xanh và không chịu nhảy nữa. Ngươi có còn vui vì lũ sói đã không ăn thịt bắn ta không, Nerron?

Tâm trạng của gã cũng tăm tối như làn da khi gã quay về cung điện của anh họ Louis. Tòa nhà trông như mấy cái bánh trét đầy ụ kem bán trong những cửa hàng bánh ở Vena, và số phòng ốc còn nhiều hơn cả tóc trên đầu Lelou. Nhưng rất dễ tìm ra Louis. Chỉ việc đi theo tiếng cười khúc khích của cô gái hắn đang yêu thích.

Đây rồi. Phòng chứa đồ vải. Louis không bỏ qua bất cứ phòng nào. Nerron áp tai vào cửa.

Đã đến lúc ngưng dùng những cách thức lịch sự. Gã cần bàn tay. Gã cần quả tim trước khi Reckless tìm thấy nó, và gã phải rủ được đám người đi cùng. Chỉ có một cách để kết thúc tất cả những chuyện này. Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn. “Ngươi làm gì ở đó?” Tiếng thì thầm của Eaumbre nghe còn ẩm ướt hơn mọi khi. Nerron xoay người lại.

Mái tóc ướt sũng nước dính sát vào cái đầu xương xẩu của nam nhân ngư như thể hắn ta vừa chui dưới đầm nước lên. Có lẽ đúng là như thế. Nerron nghĩ gã ngửi thấy mùi cá vàng thoang thoảng đâu đây. Nam nhân ngư sẽ bị khô nếu họ không thỉnh thoảng lặn xuống một cái ao, ao càng bùn lầy càng tốt. Họ cũng sẽ bị khô nếu bị ép phải nuốt bướm lửa. Hẳn là một viễn cảnh thú vị. Bỏ qua đi, Nerron. Giữ mối giao bảo với bắn. Hắn hữu dụng hơn thế nhiều.

Nerron chỉ cánh cửa phòng chứa đồ vải. “Chủ nhân hoàng gia của ngươi đang mất dần kiên nhẫn. Vua Gù muốn chiếc nỏ, nhưng làm sao ta tập trung vào cuộc tìm kiếm khi trong đầu con trai ông ta không chứa gì khác ngoài chuyện dụ dỗ tất cả con gái ở Vena này?”

Khuôn mặt Eaumbre vẫn vô cảm như mọi khi. Chỉ có những con mắt của hắn cho thấy hắn nghĩ gì bên trong cơ thể đầy vảy: sáu con mắt chất chứa chán nản và lòng tự hào bị tổn thương. Louis để mọi người ở Vena đều biết nam nhân ngư chẳng là gì ngoài một vú em phiền nhiễu mà cha hắn buộc hắn phải nhận. Không nghi ngờ gì rằng Eaumbre căm ghét thân chủ của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích một ai đó khác. Ngoài ra hắn còn khỏe nữa. Rất khỏe. Chắc chắn là hắn có thể bẻ gãy từng chiếc xương của một Goyl chỉ bằng một tay. Hẳn là một cảm giác chẳng dễ chịu gì.

“Và? Theo ý ngươi thì chúng ta nên làm gì?” Tiếng thì thầm lấp đầy tai Nerron với bùn lầy ao chuôm.

Một tiếng rên khẽ vẳng qua cánh cửa làm ngay cả những bức chân dung treo trên tường cũng phải đỏ mặt.

“Mang Louis đến thư viện trong một giờ nữa. Ta sẽ nói chuyện với hắn.” Hy vọng nghe có vẻ vô hại . “Và nói với hắn rằng nên mang bàn tay theo.”

“Để làm gì?”

Cẩn thận, Nerron.

“Ta muốn xem xem liệu nó có thể chỉ cho chúng ta biết quả tim ở đâu không.”

Sáu con mắt. Ngươi nói dối, Goyl, chúng bảo thế. Và ta biết điều đó.

“Ở thư viện,” nam nhân ngư nhắc lại. “Trong một giờ nữa.”

Phương pháp Công-chúa-Bạch-Tuyết gây ra những tác dụng phụ nặng nề đến nỗi người ta sẽ bị treo cổ nếu dùng loại phép thuật này ở Albion. Vua Gù chắc chắn có hẳn một cách thức xử tử còn đau đớn hơn nhiều, nếu ông ta phát hiện ra Công-chúa-Bạch-Tuyết được dùng với con trai mình. Nhưng Nerron cũng hy vọng vào khả năng nó sẽ bị nhầm lẫn với tác dụng của bột tiên nhí quá liều.

Một tay phụ bếp trong cung điện nấu cái lưỡi phù thủy cho gã - tên ngốc nghĩ nó là lưỡi bê -, còn Nerron tự chuẩn bị quả táo. Thứ quả ấy chính là lý do phương pháp này được đặt theo tên công chúa Bạch Tuyết, mặc dù trái táo Bạch Tuyết ăn được tẩm thứ độc khác. Nerron cắt cuống và lõi quả táo ra và đổ nước xúp lưỡi vào trong. Phép thuật hắc ám là một thứ chẳng ngon miệng gì. Gã bít chỗ hở lại bằng sô cô la đen để làm quả táo có vị ngọt ngào hơn. Louis khó lòng từ chối sô cô la.

Trên kệ nhà anh họ Louis xếp hàng dãy những quyển sách không dính một vết bẩn mà người ta chỉ tìm thấy trong một thư viện không bao giờ được dùng đến. Anh họ của hắn chỉ thích làm ra vẻ học thức mà thôi.

Trong một giờ nữa. Nam nhân ngư đưa người đến đúng giờ. Dĩ nhiên thái tử xứ Lothringen không cần gõ cửa.

“Nam nhân ngư nói chúng ta có việc cần bàn bạc?” Như mọi khi, hẳn bốc mùi bột tiên nhí và mùi Eau de Toilette gớm ghiếc mà hắn dùng phí phạm như nước lã. “Ở ngoài!” hắn quát Eaumbre khi nam nhân ngư định theo chân hắn. “Nhà ngươi lại bốc mùi cá. Đi tìm anh họ ta đi. Ta muốn ra ngoài.”

Eaumbre quét ánh mắt không màu qua Nerron trước khi đóng cửa lại sau lưng. Hẳn là Lelou không hề dạy Louis về lòng kiêu hãnh của nam nhân ngư. Một lỗ hổng kiến thức khá nguy hiểm.

“Ngài có mang bàn tay theo không?”

Louis giơ cao cái túi.

“Tôi hy vọng là ngài để nó ở cách xa ngài chứ?”

“Tại sao?” Louis nhíu mày. Hắn vẫn còn suy nghĩ rất khó khăn do tác dụng của bột tiên nhí.

“Lelou đang dạy ngài những gì? Phép thuật hắc ám đặc biệt không tốt cho sức khỏe. Và dĩ nhiên tôi là người phải trả lời phụ thân ngài về bất kỳ tác dụng phụ nào!” Nerron đưa quả táo cho hắn. “Đây. Thuốc giải độc có vị kinh lắm, nhưng tôi đã yêu cầu đầu bếp nấu nó ngon lành hơn một chút.”

“Một quả táo ư?” Louis bước lùi lại. “Ta không bao giờ đụng đến táo. Vì hai bà dì của ta đã bị đầu độc bằng táo.”

“Như ngài muốn.” Nerron đặt quả táo lên một chiếc bàn đọc, bên cạnh một quyển sách bám bụi về lịch sử dòng họ những người bà con Austrien của Louis. “Hãy đến gặp bác sĩ nếu ngài không tin tôi. Và chú ý quan sát móng tay của ngài. Nếu chúng chuyển đen, mọi việc đã quá muộn.”

Louis nhìn chằm chằm những ngón tay của hắn. “Ta phát ốm vì việc đi săn kho báu rồi!” hắn nhào tới. “Tất cả những thứ phép thuật vớ vẩn này. Quá đủ rồi.” Hắn cầm lấy quả táo và nhìn nó trừng trừng đầy nghi ngại, đến nỗi Nerron đã gần từ bỏ hy vọng. “Sô cô la ư?”

Một phát cắn và hắn ngã quỵ xuống. Nerron túm lấy hắn trước khi hắn đập người xuống nền đá cẩm thạch. Thật không dễ với cân nặng của Louis.

Gã cúi xuống Louis và thổi vào khuôn mặt say ngủ của hắn. “Trái tim của Guismund, Kẻ Tàn Sát Phù Thủy, ở đâu?”

“Cái gì?” Louis lẩm bẩm.

Nerron đọc lời nguyền lớn đến nỗi gã tự bịt tay lên miệng mình. So với Hoàng Tử Bé , tên vô gia cư mà gã đã thử phương pháp Công-chúa-Bạch-Tuyết sáu năm trước là một tay khôn lỏi.

“Guis-mund-Kẻ-Tàn-Sát-Phù-Thủy,” Nerron thì thầm vào tai Hoàng tử.

Louis muốn lăn sang một bên, nhưng Nerron giữ chặt hắn, gã phải dùng khá nhiều sức mới đỡ được hoàng tử bị thịt.

“Lothringen,” Louis lẩm bẩm.

“Chỗ nào ở Lothringen?”

Louis rùng mình. “Champlitte...” hắn thì thầm, “... trắng như sữa. Đen như một mảnh trời đêm lồng trong vàng.”

Rồi gã bắt đầu ngáy.

Gã sẽ cứ ngáy như thế ít nhất là trong vòng mười năm nữa. Khả năng ngoại cảm có cái giá của nó.

Nerron đứng thẳng dậy. Champlitte. Trắng như sữa. Đen như một mảnh trời đêm lồng trong vàng. Cái quỷ gì thế? Gã rắc bột tiên nhí lên quần áo và tay của Louis, giấu thêm vài gói bột nhỏ vào túi áo khoác của hắn. Rồi gã nhét quả táo cắn dở vào chiếc túi-giấu-đồ chung với bàn tay, gói ghém cả hai vào chiếc túi treo yên ngựa, trong có chứa túi-giấu-đồ với thủ cấp bên trong. Gã mở cửa - nhìn chằm chặp vào khuôn ngực mặc đồng phục của nam nhân ngư.

Eaumbre nhìn qua vai gã.

“Ngươi đã làm gì với hắn?” Giọng hắn như một cây dao bào ẩm ướt bào lên da Nerron.

“Hắn dùng bột tiên nhí quá liều.” Nerron kín đáo đặt tay lên súng.

“Ta sẽ không làm thế,” nam nhân ngư thì thầm. “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi tin rằng Vua Gù sẽ vui vì cây nỏ nếu nhận lại con trai ông ta đã biến thành công chúa Bạch Tuyết thế này à?” Khuôn mặt đầy vảy dãn ra thành một nụ cười nghiêm trang. “Nhưng Vua Gù sẽ không nhận được cái nỏ, đúng không? Ngươi sẽ bán nó cho ai trả giá cao nhất.”

Tốt, ít nhất thì hắn ta không đoán được toàn bộ sự thật.

“Nếu ta làm thế thì sao?” Những ngón tay của Nerron càng siết chặt báng súng.

“Ta muốn chia phần. Ta chán ngấy phải làm cận vệ rồi. Đi săn kho báu được lợi hơn nhiều.”

Nam nhân ngư có đầy kinh nghiệm trong việc này. Theo cách riêng của họ. Những cô gái bị họ kéo xuống ao có thể hát một bài ca ngợi điều đó. Những khuôn mặt đầy vảy tắm các cô gái trong mưa vàng và bạc hòng làm những nụ hôn nhầy nhụa của họ dễ chịu đựng hơn.

Ba con nhạn... Có vẻ như người phải giữ lại một con rồi, Nerron. Con to nhất và nhiều vảy nhất trong ba con.

Tiếng hắng giọng khe khẽ.

Lão Bọ.

“Một trong những người hiện diện ở đây có thể cho tôi biết tôi nên tìm thái tử ở đâu không?” Lelou đứng cuối hành lang, cuốn sổ ghi chép kẹp dưới cánh tay. Lão ta sẽ viết gì vào cuối ngày hôm nay? Và Hoàng tử ngủ thêm mười năm nữa, tiếng ngày của chàng vang vọng khắp lâu đài của phụ thân chàng...

Nerron chỉ cánh cửa thư viện. “Eaumbre vừa tìm thấy hẳn. Tôi nghĩ là lão nên nhìn qua một chút. Chúng tôi đang tự hỏi hắn ta làm gì khi không có cô gái nào trong đó.”

Bọn họ đã bước ra phố trước khi tiếng khóc lóc của Lelou báo động cho những lính canh dưới cổng lớn.

Vua Gù hẳn sẽ xử tử lão Bọ bằng một cách đặc biệt khủng khiếp. Nhưng Nerron chắc chắn là gã sẽ chẳng nhớ thương gì Arsene Lelou.