← Quay lại trang sách

Chương 37 NHỮNG ĐÓA HOA

Những bông hoa úa tàn trong xe ngựa và trên sân ga. Không. Troisclerq thậm chí còn không cố xóa dấu vết của hắn. Donnersmarck đứng bên cạnh Jacob khi anh hái những đóa hoa trên sân ga. Yêu râu xanh. Một từ đã biến thái độ thù địch của Donnersmarck thành sự ủng hộ không chút nghi ngờ, sự ủng hộ mà Jacob luôn có thể dựa vào cho đến trước Đám Cưới Đẫm Máu.

Từ bấy đến nay đã ba năm kể từ lần nữ hoàng yêu cầu Jacob đi tìm một tên yêu râu xanh đã bắt một trong những hầu gái của bà đi. Donnersmarck đã đề nghị yểm trợ quân sự cho anh. Người hầu gái là em gái của ông. Họ đã tìm thấy cô trong một tòa lâu đài bỏ không, cùng với bảy cô gái khác nữa, đều đã chết. Kẻ giết người đã trốn thoát. Họ lùng sục hắn ta hàng tháng trời, nhưng cuối cùng lại rơi vào cái bẫy do hắn giăng ra và thoát chết trong gang tấc, sau đó họ mất hẳn dấu hẳn. Vai năm sau hắn ta bình yên trút hơi thở cuối cùng trên giường mình, giàu có và được trọng vọng, sau khi đã giết thêm sáu cô gái nữa.

Những tên yêu râu xanh luôn trong bộ dạng mày râu nhẵn nhụi lúc đi săn, để những chòm râu màu xanh mà chúng được đặt tên theo đó không tố cáo chúng. Có lẽ chỉ có khoảng một tá yêu râu xanh, nhưng lão Chanute thể rằng có cả trăm. Người ta nói tất cả bọn chúng đều có cùng tổ tiên, một người đàn ông mang dòng máu đen và bộ râu xanh đen, người đã tìm ra con đường để trở nên bất tử bằng cách nuôi dưỡng nỗi sợ hãi của kẻ khác. Yêu râu xanh chỉ giết chết nạn nhân của mình khi nỗi sợ hãi này cạn kiệt. Đó là điều Jacob hy vọng: Cáo sẽ không dễ dàng cho Troisclerq cái mà hắn thèm muốn.

Một trong những người giám sát nhà ga vẫn còn nhớ một phụ nữ trẻ với mái tóc đỏ, trông rất mệt mỏi đến nỗi chồng cô phải dìu cô lên xe lửa. Tác dụng của bông hoa...

Xe lửa dừng ở Champlitte. Chuyến tiếp theo đến tận sáng mai mới khởi hành, nhưng Jacob quyết định không chờ. Khi anh yêu cầu người xà ích đưa anh đến khu ngoại ô của thành phố, nơi không khí hôi hám mùi của muội than và nghèo đói, Donnersmarck không hỏi tại sao. Họ cần những con ngựa phi thật nhanh, thậm chí nhanh hơn cả những con trong chuồng của nữ hoàng, và Donnersmarck cũng như Jacob đều biết rằng người ta chỉ tìm được những con ngựa như thế trong những xó xỉnh tối tăm nhất của Vena. Những người nông dân gọi chúng là ngựa quỷ, vì chúng ăn thịt sống và hơi thở thì nóng hổi đủ làm bỏng da thịt người ta. Người ta bắt chúng trong những đầm lầy và rong rêu, những con ngựa trắng bệch với bờm như mở rễ cây rối nùi quanh cổ. Chúng chạy nhanh gấp đôi so với ngựa thường, nhưng chúng ăn thịt cả những chủ nhân mất cảnh giác trong lúc ngủ.

Jacob mua hai con ngựa mà chính gã khổng lồ đi buôn chúng cũng khó lòng ghìm cương nổi. Donnersmarck không nói gì nhiều từ sau cuộc ẩu đả giữa họ, nhưng cả hai người đều biết rằng tốt hơn là không nên một mình bước vào nhà một tên yêu râu xanh. Trời đã sụp tối khi họ quay lưng khỏi Vena và cùng nhau phi ngựa về hướng Tây.