Mở Đầu
Peter thân mến,
Tớ nhớ cậu. Năm ngày qua với tớ cảm giác như thể năm năm vậy. Bởi vì tớ cũng không biết liệu có phải mọi chuyện giữa chúng ta chỉ đến đây thôi, hay chúng ta có bao giờ nói chuyện lại với nhau nữa không. Ý tớ là, chắc chắn bọn mình vẫn sẽ chào nhau trong giờ Hóa hay khi gặp ở sảnh, nhưng liệu mọi việc có trở lại như trước không? Cứ nghĩ đến đây là tớ lại cảm thấy rất buồn và thấy nên nói gì đó với cậu. Tớ nghĩ là cậu cũng vậy. Tớ hy vọng thế!
Nên tớ sẽ nói cả với cậu lúc này, khi tớ vẫn còn can đảm. Chuyện xảy ra trong bể nước nóng đã làm tớ hoảng sợ. Tớ biết, với cậu, chuyện xảy ra hôm ấy chỉ là rất bình thường. Nhưng với tớ, đó là MỘT SỰ KIỆN và nó làm tớ lo lắng. Không chỉ là vì mọi người đã bàn tán về chúng ta hay về tớ, mà là vì chuyện xảy ra giữa bọn mình. Bọn mình đã hôn nhau thật dễ dàng, và tớ thích cảm giác ấy biết bao. Nên tớ đã sợ hãi và trút hết nỗi sợ ấy lên đầu cậu. Tớ thực sự muốn xin lỗi cậu.
Trong bữa tiệc ở nhà tớ, tớ xin lỗi đã không đứng về phía cậu, điều đáng lẽ tớ phải làm để bảo vệ cậu trước Josh. Tớ đã nợ cậu rất nhiều, nhiều lắm. Tớ không thể tin được rằng cậu đã đến, mang theo bánh quy trái cây. Hôm ấy, trông cậu rất tuyệt trong chiếc áo len đó. Thật đấy, tớ không nịnh cậu đâu!
Nhiều lúc tớ cảm thấy thích cậu đến phát điên lên. Cảm giác ấy dâng lên, đầy ắp, như thể sẽ cuốn tớ đi. Tớ quá thích cậu và rồi, tớ chẳng biết phải làm gì. Tim tớ đập rộn ràng khi tớ biết là sắp được gặp lại cậu. Để rồi, khi cậu nhìn tớ theo cách cậu vẫn nhìn tớ, tớ cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất thế gian.
Những điều mà anh Josh nói về cậu đều không đúng. Cậu chưa từng làm tớ buồn. Hoàn toàn ngược lại là đằng khác. Cậu đã mở cánh cửa và kéo tớ ra ngoài với thế giới. Cậu là người đã viết câu chuyện tình yêu đầu tiên trong đời tớ, Peter thân yêu! Xin cậu đừng để câu chuyện này kết thúc ở đây nhé!
Thân mến,
Lara Jean.