← Quay lại trang sách

Chương 1

Kitty ca cẩm suốt cả buổi sáng đầu năm, tôi thì ngờ rằng cả bố và chị Margot còn chưa tỉnh hẳn sau đêm Giao thừa "tới bến". Còn tôi ư? Mắt tôi đang có hình trái tim, và túi áo thì chắc đã cháy thủng một lỗ vì lá thư nhét bên trong.

Khi chúng tôi xỏ giày để chuẩn bị đến nhà hai bác Carrie và Victor, Kitty lại cau có với bộ Hanbook. "Mọi người nhìn cái tay áo này! Chúng chỉ dài đến ba phần tư tay em thôi!"

Bố đáp lại không mấy thuyết phục, "Kiểu của chúng là vậy mà con."

Kitty nhìn sang tôi và Margot. "Nhưng tại sao váy các chị lại vừa?", con bé thắc mắc. Bà ngoại mua cho chúng tôi mấy bộ hanbook này trong chuyến về Hàn Quốc lần trước. Bộ của chị Margot có áo khoác màu vàng và váy màu táo xanh. Bộ của tôi có áo khoác màu hồng, pha màu trắng ngà, thắt nơ hồng rực thêu hoa. Tùng váy rộng kinh khủng, như một quả chuông vậy, và phủ đến sàn. Trong khi đó, váy của Kitty dài đúng đến mắt cá chân.

"Em lớn nhanh không phải là lỗi của bọn chị nhé," tôi nói, tay vẫn đang cố gắng thắt nơ đúng kiểu. Thắt nơ hanbook rất khó Tôi đã phải xem youtube rất nhiều lần và tập theo, nhưng cái nơ trông vẫn bên to bên nhỏ.

"Váy của em cũng ngắn luôn," Kitty làu bàu nâng váy lên.

Con bé không hề thích mặc hanbook. Vì khi mặc bộ váy ấy có nghĩa là bạn phải đi đứng nhẹ nhàng, một tay phải giữ áo vì nếu không thì váy sẽ bị tung ra.

"Tất cả mọi người đều mặc hanbook, và bà sẽ rất vui vì điều đó", bố nói, tay xoa chán. "Chúng ta hãy kết thúc chuyện này ở đây!"

Thế nhưng lúc đó trên ô tô, Kitty vẫn liên tục làu bàu "Con ghét ngày đầu năm," khiến mọi người có chút bực mình. Nhưng tôi thì chẳng phiền lòng. Chị Margot đã hơi khó chịu từ trước vì phải thức dậy từ sáng sớm tinh mơ để đi từ chỗ bạn về nhà. Với lại chắc đêm qua chị cũng uống nhiều nữa. Còn với tôi, lúc này chẳng điều gì có thể làm tôi bực mình. Tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy mình đang ngồi trong xe ô tô nữa là. Tôi đang trên mây, nghĩ về bức thư viết cho Peter, tự hỏi liệu nó đã đủ độ chân thành hay chưa, rồi làm thế nào và khi nào tôi có thể đưa nó cho cậu; cả chuyện cậu ấy sẽ nói gì, và ý cậu sẽ thế nào. Liệu tôi có nên bỏ thư vào hòm thư trước nhà cậu í? Hay là cho vào tủ để đồ ở trường? Khi bọn tôi gặp lại nhau, liệu cậu ấy có mỉm cười và trêu tôi vì đã viết bức thư để xoa dịu không khí? Hay cậu ấy sẽ chỉ giả vờ như chưa bao giờ nhìn thấy nó, như một cách chấm dứt câu chuyện của bọn tôi. Thế thì tệ quá nên tôi tự trấn an rằng dù gì đi chăng nữa, Peter là một người tốt và dễ tính; và cậu ấy không phải kiểu người nhẫn tâm như thế. Ít ra với điều này thì tôi khá chắc chắn.

"Chị đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Kitty hỏi tôi.

Tôi không nghe thấy con bé.

"Này chị?"

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi thấy gương mặt Peter. Tôi không biết thực ra là tôi muốn gì ở cậu ấy, hay tôi đã sẵn sàng cho chuyện có người yêu hay chưa; rằng quan hệ của tôi và Peter là chuyện yêu đương nghiêm túc; hay chỉ là kiểu bông đùa, thi thoảng hôn hít nhau chỗ này chỗ kia; hay là đang ở đâu đó giữa hai điều trên. Tôi chỉ chắc chắn một điều là tôi không thể nào gạt khuôn mặt đẹp đẽ của Peter ra khỏi tâm trí. Cái cách cậu nhếch mép khi nhắc tên tôi, hay khi cậu ở gần tôi làm cho tôi quên cả thở.

***

Khi đến nhà bác Carrie và Victor, chúng tôi phát hiện ra chẳng có ai trong số các chị em họ của bọn tôi mặc hanbook cả. Mạt Kitty tái xám vì phải kiềm chế để không hét vào mặt bố. Margot và tôi cũng quay ra lườm lườm bố mấy cái. Nói chung mặt hanbook cả ngày chẳng thoải mái gì. Nhưng rồi khi bà ngoại nhìn ba chị em cười với vẻ hài lòng thì chúng tôi cũng cảm thấy phấn khích.

Khi chúng tôi cởi giày và áo khoác, tôi thì thầm với Kitty, "Biết đâu mọi người sẽ mừng tuổi chị em mình nhiều hơn vì mặc đẹp."

"Các cháu trông thật đáng yêu," bác Carrie vừa ôm bọn tôi vừa nói. "Chị Haven chẳng chịu mặc hanbook."

Haven nhìn bác không hài lòng. "Bác thích tóc mới của cháu." bác nói với Margot Haven và tôi chỉ cách nhau có mấy tháng nhưng Haven thường nghĩ nó lớn hơn tôi nhiều, nên chỉ thích kết thân với Margot.

Theo phong tục của Hàn Quốc. vào ngày đầu tiên của năm mới chúng tôi phải làm lễ vấn an trước tiên. Người ít tuổi phải cúi rạp trước người lớn tuổi, chúc người lớn gặp nhiều may mắn trong năm mới, và sẽ nhận được tiền mừng tuổi. Thứ tự từ người lớn tuổi nhất đến người nhỏ tuổi nhất. Vì thế, bà ngoại ngồi lên ghế trước, rồi bác Carrie và Victor cúi chào bà, rồi đến lượt bố, rồi lần lượt cho đến Kitty, người ít tuổi nhất. Đến lượt bố ngồi vào ghế. Từ khi mẹ mất, cạnh ghế của bố luôn có một chiếc ghế trống. Nhìn cảnh bố ngồi một mình, cố cười, tay xòe tiền mừng tuổi khiến tôi thấy đau thắt ở ngực. Bà dường như bắt gặp ánh mắt của tôi, và tôi nghĩ bà cũng nghĩ giống tôi. Khi đến lượt mình, tôi quỳ xuống, tay để lên trán, và tôi đã cầu năm sau tôi sẽ không phải nhìn thấy bố ngồi một mình trên ghế như thế này nữa.

Chúng tôi nhận được 10 đô la từ hai bác Carrie và Victor, 10 đô la từ bố, 10 đô la từ dì Min và chú Sam (dì Min và chú Sam là anh em họ của mẹ), và 20 đô la từ bà. Vậy là chả được thêm đồng nào cho bộ Hanbook. Nhưng dù sao thì năm nay chúng tôi vẫn được nhiều hơn năm ngoái. Năm ngoái mọi người toàn mừng có 5 đô la.

Rồi chúng tôi ăn món bánh canh Hàn Quốc để cầu may mắn cho năm mới. Bác Carrie còn làm cả bánh canh đậu đen và nài nỉ mọi người ăn thử nhưng chẳng ai hào hứng. Hai đứa sinh đôi, Harry và Leon, thì không chịu ăn cả bánh canh lẫn bánh đậu đen, chạy ra phòng ngoài xem TV và ăn thịt gà chiên. Bàn ăn trong phòng khách cũng không đủ chỗ nên tôi và Kitty ăn ở ghế trong bếp. Chúng tôi nghe tiếng mọi người cười nói.

Trước khi ăn, tôi cũng cầu ước cho mọi việc giữa tôi và Peter sẽ suôn sẻ.

"Tại sao bát của em lại nhỏ hơn của mọi người?" Kitty thì thầm.

"Vì em là người nhỏ tuổi nhất."

"Mà tại sao bọn mình lại không có kim chi?"

"Vì bác Carrie nghĩ là bọn mình không thích kim chi, vì chúng ta không phải 100% Hàn Quốc."

"Chị đi xin một ít đi," Kitty lại thầm thì.

Tôi đứng lên hỏi xin kim chi, vì tôi cũng muốn ăn.

***

Khi người lớn uống cà phê sau bữa ăn, Margot, Haven và tôi lên phòng của Haven và Kitty cũng đi theo. Thường thì Kitty chơi với hai anh em sinh đôi, nhưng hôm nay thì nó ôm con chó Smitty của bác Carrie và theo chúng tôi lên nhà, như thể giờ cô nàng đã là thiếu nữ.

Trên tường trong phòng Haven có dán nhiều tranh ảnh của các nhóm nhạc Indie rock mà hầu như tôi không biết. Cô nàng cũng thay ảnh thường xuyên. Có một poster khá mới, tên là Belle và Sebastian. Trông như được làm từ chất liệu vải bò vậy. "Cái này trông hay quá," tôi nói.

"Chị đang định lấy nó xuống," Haven nói. "Em có thể giữ nó nếu muốn."

"Thế thì hay quá!" tôi nói. Tôi biết Haven cho tôi để thể hiện mình là chị.

"Em sẽ lấy nó." Kitty nói. Mặt Haven cau lại trong giây lát, nhưng Kitty đã xé xong bức poster ra khỏi tường. "Cảm ơn chị Haven."

Margot và tôi nhìn nhau, cố nhịn cười. Haven chưa bao giờ kiên nhẫn với Kitty, và tình cảm ấy là từ cả hai phía.

"Margot, thế em đã đi xem buổi biểu diễn nào từ khi sang Scotland chưa?" Haven hỏi, rồi ngồi xuống giường và mở laptop.

"Chưa," Margot nói. "Bài vở em nhiều quá." Hơn nữa, Margot cũng không phải là tuýp người hay đi xem biểu diễn. Margot cúi đầu xem điện thoại. Chiếc váy hanbook như tấm vải quấn quanh người chị. Chị là người duy nhất trong ba bọn tôi vẫn còn đang mặc nguyên bộ hanbook. Tôi đã bỏ áo ra, còn mặc mỗi tất và váy. Còn Kitty thì bỏ hết cả váy lẫn áo khoác. Giờ con bé đang chỉ mặc áo lót bên trong và quần chun bó ống.

Tôi ngồi xuống cạnh Haven để xem ảnh chụp ở Bermuda trên Instagram. Khi chị đang lướt qua những ảnh mới cập nhật của bạn bè, một bức ảnh của chuyến đi trượt tuyết hiện ra. Haven là thành viên của nhóm đồng ca Charlottesville, nên chị quen rất nhiều bạn ở trường khác, trong đó có trường tôi.

Tôi không nén được một cái thở dài nhẹ khi trông thấy bức ảnh-một bức ảnh chúng tôi trong xe ô tô vào buổi sáng cuối cùng. Peter đang choàng tay qua vai tôi và thì thầm gì đó vào tai tôi. Tôi ước tôi vẫn nhớ cậu ấy đã nói gì với mình.

Ngạc nhiên, Haven ngước lên và hỏi tôi. "Ồ, là em đay ư Lara Jean? Ảnh này là từ khi nào vậy?"

"Từ chuyến đi trượt tuyết của trường."

"Đây là bạn trai em hả?" Haven hỏi tôi, và tôi đảm bảo là bà chị họ đang rất sốc nhưng cố không thể hiện ra.

Ước gì tôi có thể nói có. Nhưng...

Kitty chạy vụt qua chỗ bọn tôi và nói với lại. "Đúng ạ, anh ấy là chàng trai quyến rũ nhất trong số những người chị gặp trên đời đấy, chị Haven." Giọng con bé nói như là thách đố. Margot, đang xem điện thoại, ngước lên và cười khúc khích.

"Cũng không phải vậy đây," tôi nói ngượng ngùng. Với tôi Peter là người quyến rũ nhất trên đời, nhưng tôi không biết Haven thích con trai kiểu gì.

"Không, Kitty nói đúng, cậu ấy rất hấp dẫn," Haven thật thà nói. "Thế làm sao mà em có được cậu ấy? Đừng giận nhưng chị không nghĩ em là người thích hẹn hò."

Tôi thở dài. Tôi không phải là người thích hẹn hò? Tôi là loại người gì? Như một cây nấm nhỏ suốt ngày ngồi nhà, trong một căn phòng ít ánh sáng và mọc đầy rêu mốc?

"Lara Jean hay hẹn hò lắm," Margot nói với giọng chân tình.

Tôi đỏ mặt. Tôi chưa bao giờ hẹn hò với ai, và chuyện với Peter thì không được tính đến, nhưng câu nói của chị Margot vẫn làm tôi rất hài lòng.

"Cậu ấy tên gì?" Haven hỏi tôi.

"Peter. Peter Kavinsky." Đến cả việc nói tên cậu cũng làm cho tôi thấy thích thú, như thể nó có hương vị, kiểu như miệng tôi đang ngậm sô-cô-la.

"Ồ" bà chị tiếp lời. "Chị tưởng cậu ta có bạn gái là một cô bé tóc vàng. Tên cô ấy là gì nhỉ? Jenna à? Em với cô bé ấy đã từng là bạn thân khi em còn nhỏ phải không?"

Tôi như bị đánh vào đầu. "Bạn ấy tên là Genevieve. Bọn em từng là bạn, nhưng giờ thì không. Và Genevieve và Peter cũng đã chia tay được một thời gian rồi chị ạ."

"Thế em với Peter đã hẹn hò được bao lâu rồi?" Haven hỏi tôi. Chị ta nhìn tôi nhi hoặc, kiểu như đã tin đếm 90% nhưng vẫn còn phảng phất 10%.

"Bọn em bắt đầu đi chơi với nhau từ hồ tháng 9." Ít ra thì điều này là sự thật. "Bây giờ bọn em đang hơi có vấn đề, kiểu như sắp chia tay, nhưng...nhưng em... vẫn lạc quan."

Kitty ấn tay vào má tôi, làm lúm đồng tiền. "Chị đang cười này," con bé nói và rúc người vào lòng tôi. "Hôm nay chị làm bánh với anh ấy nhé, được không? Em muốn anh Peter quay lại."

"Không đơn giản thế đâu em," tôi nói, dù trong đầu nghĩ có thể mình sẽ làm được.

"Em chắc là đơn giản mà. Anh ấy thích chị lắm. Chị chỉ cần nói với anh ấy là chị cũng thích anh ấy, và thế là bum, anh chị sẽ quay lại với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra, như chị chưa bao giờ đá anh ấy ra khỏi nhà mình."

Haven lại càng mở mắt to hơn. "Lara Jean, em đá cậu ấy ư?"

"Trời ạ, chuyện này khó tin thế ư?" Tôi nhìn Haven. Haven đã kịp thời đóng ngay cái miệng đang mở to kinh ngạc.

Haven mở thêm ảnh của Peter. Lúc đi vào phòng tắm, chị ấy nói vọng ra khi đóng cửa, "Những gì chị có thể nói là nếu cậu ta là bạn trai của chị, chị sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay."

Tôi run lên khi nghe những điều đó.

Tôi đã từng nghĩ như vậy khi thích Josh. Giờ thì chuyện với Josh như đã xảy ra một triệu năm trước và chỉ còn là một mẩu ký ức. Tôi không bao giờ mong chuyện như vậy lặp lại Peter. Khi những cảm xúc cũ đã đi xa, kể cả khi bạn cố gắng quên đi, thì khi nhắm mắt lại, gương mặt ấy vẫn hiện ra trong tâm trí. Và dù có bất kì điều gì xảy ra, tôi luôn mong được nhì thấy gương mặt của Peter.

***

Đã đến giờ đi về, tôi mặc áo khoác và làm rơi bức thư ra khỏi túi áo. Margot nhặt nó lên. "Lại một bức thư nữa à?"

Tôi xấu hổ đỏ mặt. Vội vàng tôi nói, "Em chưa nghĩ ra khi nào nên đưa cho cậu ấy, hay là em để trong hòm thư, hay là em gửi qua mạng? Hay là em nói chuyện trực tiếp? Gogo, chị nghĩ em nên làm gì?"

"Em chỉ cần đến nói chuyện với cậu ấy," Margot nói. "Đi luôn bây giờ nhé! Bố sẽ thả em ở nhà Peter. Em chỉ cần vào nhà, đưa nó cho cậu ấy và đợi xem cậu ấy nói gì."

Chỉ nghĩ đến việc ấy thôi tim tôi cũng đã đập thình thịch. Ngay bây giờ sao? Đến tận nhà mà không báo trước, không có kế hoạch gì hết sao? "Em nghĩ là em cần nghĩ thêm đã."

Margot định đáp lại, nhưng Kitty tiến đến chỗ bọn tôi từ đằng sau. "Thư từ đủ rồi. Giờ chị phải đi gặp và lấy anh ấy lại thôi."

"Em đừng để mọi chuyện quá muộn," Margot nói. Và tôi hiểu là chị không chỉ ám chỉ mỗi chuyện của tôi và Peter không thôi.

Mấy hôm nay tôi đã tránh không nhắc đến Josh. Ý tôi là dù Margot đã tha lỗi cho tôi thì cũng không có lý do gì để nhắc tới anh ấy. Mấy ngày vừa rồi, tôi chỉ im lặng, và hi vọng sự im lặng đó là đủ. Nhưng tôi cảm thấy thật không phải nếu chị Margot không nói chuyện với Josh trước khi lại quay lại Scotland. Chúng tôi đã là bạn của nhau từ lâu. Tôi biết theo lẽ tự nhiên, tôi và Josh sẽ làm lành với nhau, vì chúng tôi là hàng xóm và gặp nhau thường xuyên. Nhưng với Josh và Margot thì khác, vì giờ chị ở xa. Nếu như họ không làm lành với nhau thì vết sẹo chỉ càng sâu thêm và vôi hóa, và họ sẽ trở thành hai người xa lạ như thể chưa bao giờ là người yêu của nhau. Và đó sẽ là điều buồn nhất nếu nó xảy ra.

Khi Kitty đang đi bốt, tôi thì thầm với Margot, "Nếu em đi nói chuyện với Peter thì chị cũng đi nói chuyện với Josh nhé! Chị đừng đi Scotland mà không nói gì với anh ấy."

"Chúng ta sẽ xem xét," chị nói. Tôi thấy mắt chị sáng lên, thắp thêm chút hy vọng trong tôi.