← Quay lại trang sách

Chương 45

Trời lại mưa. Tôi đã định đưa Kitty và Jamie đi dạo ở công viên sau giờ học, nhưng giờ thì kế hoạch đã không còn khả thi. Thay vào đó, tôi lại đang ngồi trên giường, uốn tóc và ngắm mưa. Từng giọt mưa trông như những viên đạn nhỏ màu ánh bạc. Thời tiết thật là hợp với tâm trạng của tôi bây giờ.

Cuộc chia tay với Peter đã làm tôi quên hẳn về trò chơi của cả nhóm. Giờ thì tôi đã nhớ ra. Tôi sẽ thắng. Tôi sẽ đánh bại Genevieve. Cô ta không thể vừa có Peter vừa có chiến thắng. Điều đó quá bất công. Và tôi sẽ nghĩ một điều ước thật hoàn hảo, thứ gì đó thật đích đáng mà tôi có thể tước khỏi Genevieve. Giá như tôi biết mình cần phải ước điều gì!

Tôi cần trợ giúp! Tôi gọi cho Chris nhưng con bé không nhấc máy. Tôi định gọi lại lần nữa nhưng cuối cùng tôi quyết định gọi John.

Cậu giúp tớ hạ Genevieve được không?

Vài phút sau John nhắn lại.

Rất hân hạnh

***

John ngồi thoải mái trên ghế sa lông và cúi người về phía trước, nhìn tôi chăm chú "Nói tớ xem cậu định làm gì nào? Cậu muốn hạ Genevieve đúng không? Câu định bí mật theo dõi cô ấy?"

Tôi pha một cốc trà ngọt mời John. Ngồi xuống cạnh cậu, tôi nói, "Tớ nghĩ trước hết cần theo dõi cô ấy đã, vì tớ cũng không biết thói quen và thời gian biểu của Gen thế nào." Và... nếu tôi thắng tôi sẽ khám phá ra bí mật của Genevieve, và việc ấy ít ra thì cũng là một phần thưởng hậu hĩnh.

"Tớ thích cách cậu lên kế hoạch," John nói, ngả đầu ra sau và thưởng thức cốc trà.

"Tớ biết chỗ nhà Gen giấu chìa khóa phụ. Chris và tớ đã có lần phải đến nhà con bé để lấy máy hút bụi. Nếu mà... nếu mà tớ có thể trêu ngươi cô ấy trước nhỉ? Kiểu tớ có thể để một tờ thông báo là Tớ đang theo dõi cậu. Điều đó sẽ làm Genevieve hoảng loạn lên ấy chứ."

John gần như sặc nước trà. "Khoan đã. Làm thế nào mà cậu nghĩ cả ra điều đó?"

"Tớ không biết. Cậu mới là chuyên gia trong trò này mà."

"Chuyên gia? Tớ mà là chuyên gia cái nỗi gì? Nếu mà tớ giỏi giang thì tớ đầu đã bị loại khỏi trò chơi."

"Thế làm sao mà cậu biết tớ ở Belleview?" tôi nêu luôn chứng cứ. "Đó chỉ là do cậu kém may mắn thôi!"

"Bọn mình có nhiều sự trùng hợp. Ở Belleview. Hay ở Mô phỏng Liên Hợp Quốc."

Tôi nhìn xuống tay mình. "Đó... không phải là trùng hợp. Tớ đã đến buổi Mô phỏng Liên Hợp Quốc vì muốn được nhìn thấy cậu. Tớ đã muốn biết cậu bây giờ trông thế nào. Tớ đã biết là cậu sẽ tham gia cuộc tranh luận, và tớ nhớ cậu đã từng rất thích nó hồi cấp Hai."

"Tớ tham gia vào Mô phỏng Liên Hợp Quốc vì đó là lý do tớ có thể tập nói trước đám đông, để sửa tật nói lắp." John dừng lại. "Mà cậu nói là cậu đã đến đây vì tớ sao? Để xem tớ đã thay đổi thế nào sao?"

"Ừ... vì tớ vẫn luôn tự hỏi điều đó."

Đến đây thì John không nói thêm gì nữa; cậu ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm. Rồi bất ngờ đặt cốc nước xuống, rồi lại nhắc nó lên, rồi để chiếc lót ly xuống dưới cốc, "Mà cậu vẫn chưa nói tớ nghe chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Peter tối hôm vừa rồi sau khi tớ đi khỏi."

"Ồ, bọn tớ đã chia tay nhau rồi."

"Chia tay sao?" John nhắc lại. Mặt cậu trông có vẻ chưa hiểu gì hết.

Lúc này, tôi phát hiện ra Kitty đang quanh quẩn gần bọn tôi như để do thám tình hình. "Em cần gì vậy Kitty?"

"Ừm... còn phần hummus(*) cay nào cho em không?" Kitty hỏi.

[*] Hummus là một món ăn có nguồn gốc Trung Đông và Ả Rập. Sốt được làm từ dầu gà (chickpea) nghiền nhuyễn trộn với bột tahini (bơ vừng), nước cốt chanh, muối, tỏi và dầu ô liu. Món này thường được ăn với bánh mỳ.

"Chị không biết, em ra xem xem."

Mắt John mở to. "Em gái cậu đấy hả?" Rồi quay về phía Kitty, John nói, "Lần cuối cùng anh gặp em, em còn bé xíu."

"Vâng, em đã lớn hơn rồi, con bé nói với giọng xách mẽ.

Tôi nhìn con bé nghiêm khắc. "Em phải nói lịch sự với khách chứ." Kitty quay gót và chạy lên nhà. "Xin lỗi anh về chị gái em. Chị ấy rất thân thiết với anh Peter và chị ấy luôn có những ý tưởng điên

rồ..."

"Ý tưởng điên rồ?" John hỏi lại.

Tôi muốn tát vào mặt mình một cái. "Ừ, con bé đã nghĩ là giữa chúng ta có gì đó. Nhưng rõ ràng là chẳng có gì, và cậu cũng, kiểu như, không thích tớ theo cách ấy, ừ, thế nên, thật điên rồ." Ôi trời, tôi vừa nói cái quái gì thế? Ông trời có ban cho tôi cái miệng để nói ra những điều vớ vẩn này đâu hả giời?

Không gian trở nên im lặng và ngay khi tôi lại mở miệng định nói ra điều ngớ ngẩn gì đó thì John đã nói trước, "À thì, đâu có điên rồ lắm đâu."

"Đúng vậy. Ý tớ là, tớ không có ý là nó điên rồ..." Đến đây thì tôi đột ngột đóng miệng lại, nhìn thẳng ra phía trước.

"Cậu còn nhớ cái lần bọn mình chơi trò quay chai ở tầng hầm nhà tớ không?"

Tôi gật đầu.

"Tớ đã rất hồi hộp khi được hôn cậu, vì trước đó tớ chưa hôn ai bao giờ," John nói và tay với lấy cốc trà. Nhưng trà đã hết, chỉ còn có mấy viên đá mà thôi. Ánh mắt John gặp ánh mắt tôi, và John cười toe toét đến tận mang tai. "Sau đó tụi con trai trêu tớ vì tớ đã thổi vào miệng cậu"

"Cậu đâu có làm thế," tôi nói.

"Tớ nghĩ là vì hồi đó mọi người xôn xao khi anh trai của Trevor nói đã làm một cô gái..." Thấy John có vẻ hơi lưỡng lự, tôi gật đầu ra hiệu cho John tiếp tục. "Anh ấy nói đã làm cho một cô gái lên đỉnh chỉ bằng cách hôn cô ấy."

Nghe đến đây thì tôi không nhịn được cười, và lấy tay che miệng. "Đây là lời nói dối trắng trợn nhất mà tớ từng được nghe. Tớ chưa bao giờ thấy anh ta ở gần một cô gái nào cả. Hơn nữa, không thể nào có điều đó. Mà kể cả nếu một nụ hôn có thể mãnh liệt đến thế, thì tớ cực kỳ nghi ngờ là Sean Pike có khả năng làm việc đó."

John cũng cười lớn, "Ừ, giờ thì tớ biết là anh ấy đã nói dối. Nhưng hồi đấy tất cả bọn tớ đều đã tin sái cổ."

"Nụ hôn của bọn mình hôm ấy cũng đâu có đến nỗi tệ, mặc dù nó cũng không phải tuyệt vời cho lắm."John co người lại, còn tôi nói tiếp. "Ý tớ là nó không đến nỗi kinh khủng. Tớ thề đấy. Với cả tớ cũng đâu có phải người hôn giỏi đâu. Nên tớ cũng chả biết gì mà nhận xét.".

"Được rồi, được rồi, cậu không phải nói để làm cho tớ vui đâu." John đặt cốc xuống. "Giờ tớ khá hơn nhiều rồi. Các cô gái đều bảo tớ thế."

Cuộc nói chuyện của bọn tôi bỗng đổi hướng theo một cách lạ lùng và mang đầy tính... thú tội, và tôi thì thấy bồn chồn, nhưng không phải theo một cách tiêu cực. Tôi thích được chia sẻ bí mật, như kiểu cùng nhau lên một âm mưu nào đó, "A vậy là cậu cũng hôn nhiều cô gái thế rồi cơ nhỉ?".

John lại phá lên cười. "Một con số đáng nể đấy." Rồi cậu ngừng lại. "Tớ vẫn ngạc nhiên là tại sao cậu vẫn nhớ chuyện hôm đó. Lúc đó cậu đã chết mê chết mệt Kavinsky cơ mà, nên tớ không nghĩ là cậu còn để ý ai khác."

Tôi lấy tay ủn vai John. "Đâu, tớ đâu có chết mê chết mệt Kavinsky."

"Cậu có mà. Cậu chỉ chăm chăm nhìn cái chai trong suốt cả cuộc chơi, như thế này này." Nói rồi John với lấy một chiếc chai và bắt chước cách tôi đã nhìn nó. "Chờ đến lượt cậu."

Tôi đỏ mặt, tôi biết rõ mình mà. "Trật tự nào."

John vừa cười vừa nói, "Giống như đại bàng rình mồi vậy."

"Thôi ngay nhé!" Nói rồi tôi cũng cười. "Ma làm sao cậu lại vẫn nhớ chi tiết thế?"

"À, bởi vì lúc đó tớ cũng y hệt như cậu," John nói.

"Cậu cũng nhìn Peter chằm chằm sao?" tôi pha tro. Tôi đang thấy vui quá. Lần đầu tiên trong mấy ngày hôm nay, từ sau hôm chia tay Peter, tôi mới được cười vui vẻ thế này.

John nhìn tôi, đôi mắt màu xanh nước biển đầy cương nghị, và hơi thở của tôi tắc lại trong lồng ngực. "Không, tớ đã nhìn cậu."

Đến lúc này thì tại tôi nghe tiếng o o. Đó là tiếng nhịp tim tôi đập nhanh gấp ba lần mức bình thường. Tất cả mọi điều trong ký ức đều gắn với âm nhạc. Đó là một trong những câu nói mà tôi thích nhất trong tác phẩm Bầy thú bằng thủy tinh(*)". Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi gần như có thể "nghe" thấy nó, ký ức cái hôm bọn tôi ở tầng hầm nhà John Ambrose McClaren. Rồi nhiều năm sau, khi tôi nghĩ về khoảnh khắc này, tôi sẽ nhớ đến nó theo giai điệu nào?

[*] Bầy thú bằng thủy tinh (The Glass Menagerie) là một vở kịch của Tennessee Williams, một nhà biên kịch người Mỹ. Tác phẩm được trình diễn lần đầu năm 1944, là một tác phẩm quan trọng trong sự nghiệp sáng tác của tác giả.

Lúc này, mắt tôi như chìm trong mắt John, và tôi cảm thấy mình xao xuyến, bắt đầu từ họng, dọc lên sau cổ, rồi xuống đến ngực. "Tớ thích cậu, Lara Jean. Tớ thích cậu từ xưa và giờ tớ còn thích cậu nhiều hơn. Tớ biết cậu và Kavinsky vừa chia tay, và cậu vẫn buồn, nhưng tớ chỉ muốn nói ra điều đó, một cách rõ ràng."

"Ừm, được rồi," tôi thì thầm. Những lời của John thật rõ ràng, không thể chệch đi chút nào, không chút vấp váp. Quả thật là rất rõ ràng.

"Thôi được rồi, giờ thì đi giành lấy điều ước cho cậu thôi." John lôi điện thoại ra và mở Google Maps. "Tớ đã xem địa chỉ nhà Genevieve trước khi đến đây. Tớ nghĩ cậu có lý, bọn mình phải chuẩn bị cẩn thận, đánh giá tình hình, không được xung trận khi chưa tính toán rõ ràng."

"À ừ," tôi vẫn còn đang hơi mơ màng nên thật khó có thể tập trung, John Ambrose McClaren thì muốn lên kế hoạch một cách cẩn thận.

Rồi Kitty bước vào phòng khách, tay cầm một cốc soda cam, một hộp hummus ớt đỏ, và một gói bim bim pita. Con bé đi một vòng, dừng lại ở ghế sa lông và ngồi xuống giữa bọn tôi. Tay cầm gói bim bim, con bé hỏi, "Anh chị ăn cùng em không?"

"Tất nhiên," John nói, tay bốc một miếng. "Anh nghe nói em rất giỏi lên kế hoạch. Đúng không vậy?"

Con bé nói giọng cảnh giác, "Ai bảo anh vậy?"

"Em chính là người đã gửi đi những bức thư của Lara Jean phải không nào?" Kitty gật đầu. "Vì thế anh mới nói là em rất giỏi lên kế hoạch."

"À, vâng. Em đoán vậy."

"Vậy thì tuyệt vời. Bọn anh đang cần em giúp đây."

Những ý tưởng của Kitty có vẻ hơi quá khích; ví dụ như làm xẹp lốp xe ô tô của Genevieve, hay vứt bom thối vào nhà để con bé chạy ra. Nhưng John tỉ mỉ ghi lại từng ý một, dưới sự quan sát và ghi nhận của Kitty. Từng li từng tí một!