Chương 44
Kitty chạy như bay vào phòng tôi. Tôi đang ngồi ở bàn để làm bài tập về nhà. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi vào bàn học. Peter và tôi vẫn thường làm bài tập ở Starbuck. Tôi đã thấy cô đơn trở lại.
"Thế chị và Peter lại chia tay nhau sao?" Kitty hỏi như ra lệnh.
Tôi lưỡng lự. "Ai bảo em thế?"
"Chị đừng quan tâm ai bảo. Chỉ trả lời câu hỏi của em thôi."
"Ừ."
"Chị không xứng đáng được anh ấy yêu."
Tôi quay ngược người từ ghế ngồi. "Gì cơ? Em là em gái của chị cơ mà - thật không công bằng khi em lại đi bênh anh Peter. Em còn chưa nghe gì từ chị hết, mặc dù em không buộc phải làm thế. Em có biết rằng trong mọi trường hợp, em không bao giờ được về phe chống lại chị gái em không?"
Con bé cong môi. "Thế từ phía chị thì thế nào?"
"Phía chị thì hơi lằng nhằng. Nhưng anh Peter vẫn còn tình cảm với Genevieve."
"Nhưng anh ấy không quan tâm đến chị ấy theo cách trước đây. Chị đừng chỉ nên dựa vào điều đó mà buộc tội."
"Nhưng em không chứng kiến những gì chị đã nhìn thấy, Kitty. Tôi bắt đầu thấy tuôn trào.
"Thế chị đã thấy gì?" Con bé hếch cằm thách thức, "Chị nói em nghe xem nào."
"Và không chỉ là những gì chị nhìn thấy. Mà đó còn là những điều chị biết, sau một thời gian dài. Nhưng thôi, đừng bận tâm. Em sẽ không hiểu được đâu Kitty ạ."
"Thế chị có nhìn thấy anh ấy hôn chị Genevieve không?"
"Không, nhưng..."
"Không nhưng gì hết." Con bé liếc tôi. "Chuyện này có liên quan gì đến cái anh bạn của chị có cái tên là lạ không nhỉ? John Amberton McClaren hay gì đấy ấy?"
"Không hề. Mà sao em lại hỏi chị thế?" Tôi há miệng ngạc nhiên. "Mà khoan đã, em lại đọc thư của chị đấy hả?"
Con bé nhăn nhở. Tôi biết con bé đã làm thế. "Chị đừng thay đổi chủ đề. Nói em nghe chị có thích anh ấy không?"
"Chuyện này không liên quan gì đến John McClaren. Chỉ là chuyện giữa chị và anh Peter thôi."
Tôi định kể cho Kitty rằng Gen chính là người đã quay video và phát tán nó. Rằng Peter đã biết vậy nhưng vẫn muốn bảo vệ Gen. Nhưng tôi không muốn con bé biết sâu quá về Peter. Điều đấy có thể sẽ là quá tàn nhẫn với con bé. "Kitty, không có chuyện gì hết. Đơn giản là vì anh Peter vẫn còn có tình cảm với Genevieve, và chị luôn biết điều đó. Hơn nữa, đâu có gì nghiêm trọng với Peter đâu khi chuyện chia tay này của bọn chị cũng như chuyện đã xảy ra giữa anh Josh và chị Margot thôi mà. Những chuyện tình cảm học sinh khó mà bền, em hiểu không. Và việc đó cũng tốt. Bọn chị vẫn còn còn quá trẻ để quá nghiêm trọng chuyện yêu đương." Nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy dòng nước mắt nóng đang tuôn ra từ khóe mắt.
Kitty giờ đã có vẻ xuống nước. Con bé ôm lấy tôi. "Thôi chị đừng khóc mà."
"Chị đâu có khóc. Chị chỉ tống ít nước mắt ra ngoài thôi."
Thở dài, em nói, "Nếu đây là tình yêu thật thì không, cho xin. Em không muốn dính dáng. Khi nào em lớn, em sẽ chỉ làm việc của mình."
"Ý em là sao?" tôi hỏi.
Kitty nhún vai. "À là nếu em thích một bạn trai thì em sẽ hẹn hò với cậu ấy, nhưng xong rồi thì em sẽ không ở nhà và khóc vì bạn ấy đâu."
"Em đừng có giả vờ như em không phải là đồ mít ướt nhé!"
"Em chỉ khóc vì những thứ quan trọng thôi."
"Em vừa khóc tối hôm nọ vì bố không cho em thức khuya xem ti vị đấy thôi."
"Ồ, tại vì chương trình TV là quan trọng với em mà."
Tôi khịt khịt mũi, nói tiếp, "Chị không biết là tại sao lại đi tranh luận với em về chủ đề này nữa." Em Kitty còn quá nhỏ để hiểu hết vấn đề. Một phần trong tôi hy vọng con bé sẽ không bao giờ phải trải qua việc như tôi. Dường như cuộc sống trước đây của tôi dễ chịu hơn nhiều trước khi dính vào chuyện yêu đương.
***
Tối hôm ấy tôi cùng bố dọn bát đĩa sau bữa ăn. Bố hỏi, "Em Kitty nói với bố về chuyện con chia tay. Con cảm thấy sao rồi?"
Tôi đang tráng một chiếc cốc và bỏ nó vào máy rửa bát. "Kitty thật là lẻo mép. Con đang định nói cho bố biết. Thực ra trong lòng tôi vẫn chưa muốn làm việc đó.
"Con có muốn chia sẻ với bố về chuyện đó không? Bố có thể làm trà night-night cho con. Nó không ngon được như trà của mẹ, nhưng cũng vẫn là trà night-night."
"Chắc lúc khác đi bố," tôi nói, chỉ để không làm bố buồn. Trà của bố làm không được ngon lắm.
Bố đặt tay lên vai tôi. "Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, bố hứa đấy. Peter Kavinsky không phải là chàng trai duy nhất trên thế giới này con ạ."
Tôi thở dài nói, "Con không bao giờ muốn chịu đựng nỗi đau này nữa."
"Những nỗi đau về chuyện tình cảm thì không có cách nào tránh được đầu con gái ạ. Đó là một phần của cuộc đời." Bố thơm vào đỉnh đầu tôi. "Thôi con lên nhà nghỉ ngơi đi. Bố sẽ làm nốt việc ở đây."
"Con cảm ơn bố." Tôi để bố ở lại bếp một mình lau nồi chảo và tự ngân nga với bản thân.
Bố đã nói Peter không phải là cậu con trai duy nhất trên thế giới này. Tất nhiên đúng là vậy, tôi biết điều đó. Nhưng nhìn bố xem, với bố thì mẹ chính là người phụ nữ duy nhất trên đời. Vì nếu không, thì giờ bố cũng đã phải có ai đó rồi. Có lẽ bố cũng đang cố tìm cách tự bảo vệ mình khỏi nỗi đau tình cảm một lần nữa? Phải chăng bố con tôi có tính cách này giống nhau, điều mà tôi chưa bao giờ nhận ra.