Tháng Mười Sài Gòn
1.Trước cửa nhà Tâm có một cây hoàng lan. Buổi tối hương lan thoang thoảng ướp thơm không khí. Ngồi ở ngoài ban công cảm giác rất dễ chịu.
Hà Nội mùa thu. Cô gái gánh thúng đi qua. “Ai cốm đê”. Những hạt cốm đầu sàng mỏng dẹt và xanh như những chiếc lá me.
Hà Nội mùa thu. Có những ngày gió và mưa. Có những ngày thiếu trời xanh. Nhà Tâm tự nhiên nhiều kiến. Chỗ nào cũng có kiến. Kiến lăng xăng đi đám ma bác gián hôm qua Tâm lỡ chân dẫm chết. Có thể nhà nhiều kiến là một ls do để người ta muốn đi đâu đó. Và khi người ta muốn đi người ta hay nghĩ ra những lý do. Tâm nghĩ: “Mình không muốn trở thành nạn nhân của kiến”.
2. Tâm ra mua vé máy bay vào Sài Gòn. Cuộc đời là chuyến đi lớn gồm nhiều chuyến đi nhỏ. Ngày xưa những chuyến đi xa quá 100 km là sự kiện lớn, giờ đi 1000 km đã trở thành bình thường. Như thể tấm vé máy bay trang trọng in màu ngày xưa giờ thành tờ giấy A4 đen trắng chui từ máy in ra.
Sài Gòn cuối mùa mưa. Những cơn bão rớt. Những cơn mưa không hề rớt chút nào. Mưa nhiệt đới lúc sầm sập, lúc dai dẳng.
Tâm ngồi nhìn mưa Sài Gòn qua cửa sổ quán cà phê. Trong mưa là Sài Gòn hoa lệ - những cao ốc, những cửa hàng sang trọng. Trong mưa là Sài Gòn lam lũ - những chiếc xe thồ, những gánh hàng rong. Sài Gòn đang tháng Mười. “Bao giờ cho đến Tháng Mười / Lúa chín trên cánh đồng giông bão”. Tâm thấy Sài Gòn tháng Mười như cánh đồng giông bão. Có điều chẳng biết ai là lúa chín. Chẳng biết cái gì là lúa chín. Chỉ biết Tâm đang ngồi đây giữa Sài Gòn tháng Mười.
3. Tâm ngồi trò chuyện với Tháng Mười Sài Gòn. Ngày xửa ngày xưa Tâm có yêu một cô gái Sài Gòn vào tháng Ba mùa con ong đi lấy mật. Mọi người gọi cô gái ấy là Tháng Ba Sài Gòn của Tâm. Tháng Mười Sài Gòn có những đường cong ra cong, thẳng ra thẳng. Tháng Mười Sài Gòn hơi lạnh mà cũng hơi ướt.
Tháng Mười Sài Gòn im lặng. Tâm cũng im lặng. Im lặng cũng là một cách nói chuyện. Im lặng là đỉnh cao của âm thanh.
Biết nói gì với Tháng Mười Sài Gòn? Thật ra chỉ cần bỏ một triệu đồng là có thể có riêng cho mình một Tháng Mười Sài Gòn. Tháng Mười Sài Gòn lạnh. Cái lạnh vừa phải không đẩy người ta ra quá xa. Tâm nghĩ cái nóng cái lạnh của Tháng Mười Sài Gòn không phải tự bản thân Tháng Mười Sài Gòn. Nếu có mặt trời, nếu người ngồi với Tháng Mười Sài Gòn ấm nóng, Tháng Mười Sài Gòn sẽ ấm nóng. Nếu có mưa hay trong buổi tối Sài Gòn tháng Mười như thế này, Tháng Mười Sài Gòn sẽ lạnh. Tháng Mười Sài Gòn lạnh nhưng ướt. Nếu động vào Tháng Mười Sài Gòn sẽ thấy ướt và mình cũng có thể bị ướt lây.
Tâm thấy Tháng Mười Sài Gòn hấp dẫn. Ở Tháng Mười Sài Gòn, chỗ nào cần cong thì được cong, chỗ nào cần thẳng thì được thẳng. Có thể vì Tâm đang cô đơn. Có thể là vì Tâm đang ngồi một mình với Tháng Mười Sài Gòn nên Tâm mới thấy Tháng Mười Sài Gòn hấp dẫn. Tâm muốn nằm dài trên người Tháng Mười Sài Gòn. Có thể vì Tâm đang mệt mỏi, nhưng có lẽ lúc này không được tỏ ra mệt mỏi. Trước Sài Gòn không được tỏ ra mệt mỏi. Sài Gòn không thích những người mệt mỏi. Sài Gòn uống nhiều cà phê.
Ngồi với Tháng Mười Sài Gòn, Tâm bỗng nhớ 10 năm trước Tâm trở về thành phố tuổi thơ - nơi Tâm sinh ra. Ai cũng có một thành phố tuổi thơ. Ai cũng có một nơi sinh ra. Tâm nhớ cuộc chuyện trò với bố con gã hàng thịt trong tiếng mua bán mặc cả rào rào. Mười năm đã trôi qua, người ta đã quen với kinh tế thị trường, người ta đã quen với những tiếng mua bán mặc cả rào rào. Mười năm đã trôi qua, đã chẳng còn ai thất vọng vì mối tình đầu trong trắng thiết tha. Mười năm đã trôi qua, Tâm thấy mình như đã sống từ lâu lắm rồi, Tâm thấy mình như đã chết từ lâu lắm rồi.
Tâm ngồi với Tháng Mười Sài Gòn, hay nói đúng hơn, Tâm ngồi trong lòng Tháng Mười Sài Gòn. Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại. Tháng Mười Sài Gòn với những đường cong ra cong, những đường thẳng ra thẳng. Dường như Tâm đã say, Tâm chẳng còn nhớ nổi chân Tháng Mười Sài Gòn có dài không…
Tâm soi mình vào trong mắt Tháng Mười Sài Gòn. Tâm chỉ là một gã đàn ông già không già trẻ không trẻ, không nghèo không giàu. Chỉ Tháng Mười Sài Gòn đang biết chính xác Tâm cân nặng bao nhiêu.
Châm điếu thuốc, Tâm tưởng tượng mình là một điệp viên, được giao nhiệm vụ sinh ra lần thứ hai ở một thành phố xa lạ. Tâm tưởng tượng mình bay vào Sài Gòn với giấy tờ của một người tên là Hùng Hổ gì đó với Visa Card không hạn chế mức chi. Tâm rời Tháng Mười Sài Gòn, quay vào phòng uống cốc đúp whisky rồi đi ngủ. Tâm đã có một ngày nặng nề. Ngày mai Tâm bắt đầu phải thực hiện nhiệm vụ. Tất cả chúng ta ai cũng phải thực hiện một nhiệm vụ gì đó, tuy nhiên một số người vẫn chưa biết nhiệm vụ của mình là gì.
Kết. Thật ra Tháng Mười Sài Gòn là chiếc ghế đá ở sân nhà Tâm ở tạm khi mới vào Sài Gòn. Chiếc ghế đá có chỗ nào cần cong thì cong và chỗ nào cần thẳng thì thẳng. Chiếc ghế đá Tháng Mười Sài Gòn mưa, ướt và lạnh. Chỉ cần bỏ ra một triệu đồng là có thể có riêng cho mình một chiếc ghế đá, thậm chí là một triệu mua được hai chiếc. Và có thể làm bất cứ điều gì với ghế đá, có thể ngồi, có thể nằm, thậm chí có thể viết tên mình lên ghế đá.