Không nhắn tin
1. Anh tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ đã là 8 giờ. Ít khi anh ngủ dậy muộn thế này. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là Đà Lạt. Sau tấm rèm trắng muốt gác chuông Nhà thờ Con gà thấp thoáng. Có lẽ cái lạnh dễ chịu, êm đềm và hai ngày bận rộn quay cuồng đã khiến anh ngủ sâu đến như vậy. Bình hoa ly trắng trên bàn toả hương thơm dịu nhẹ. Nghe rõ tiếng tích tắc, tích tắc của đồng hồ...
Bỗng nhiên anh thấy lạnh người. Hình như có việc gì đó rất quan trọng anh cần phải làm mà anh đã không làm. Anh nhìn vào lịch công tác. Lịch công tác ghi: Nghỉ phép. Anh đang nghỉ phép. Hai ngày qua là hai ngày đáng nhớ trong cuộc đời anh. Anh đã làm được một việc quan trọng trong đời. Nhưng còn việc gì anh đã quên không làm? Anh giở lại sổ ghi chép. Dường như tất cả những việc cần phải làm anh đã làm. Vậy thì còn việc gì anh đã quên không làm?
Anh nhớ ra là hai ngày vừa qua anh đã quên bẵng đi, không nhắn tin cho cô. Không hề nhắn một tin nào. Anh vẫn thường nhắn tin cho cô sáng, trưa, chiều, tối, đêm và bất cứ lúc nào anh nhớ đến cô, nghĩ đến cô. Điện thoại của anh đầy ắp tin nhắn của cô. Hình như anh chưa hề xoá tin nhắn nào của cô kể từ khi hai người quen nhau đến giờ... Vậy mà hai ngày vừa qua anh không hề nhắn tin cho cô và cũng không nhận được tin nhắn nào của cô.
Không biết cô có giận anh không? Anh nghĩ anh có lý do chính đáng để giải thích cho cô. Hai ngày qua anh cực kỳ bận. Anh vừa làm đám cưới và bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt. Nhưng liệu cô có chấp nhận lý do của anh không?
Điều gì đã xảy ra với anh vậy? Phải chăng là tình cảm của anh đối với cô đã thay đổi?
2. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ vị ngọt ngào của thìa kem dừa cô xúc cho anh. Anh nhớ bàn tay cô với những ngón tay nhỏ nhắn dài và mịn màng như lụa. Anh nhớ những lúc cô ngồi bên anh, dịu dàng dễ thương như một chú mèo con. Anh nhớ hai người có những mối liên hệ vô hình và thần bí, ví dụ khi anh định nói câu gì thì đã nghe cô nói lên thành tiếng câu đó, khi anh định hát bài gì thì đã thấy cô véo von bài hát đó. Anh từng bảo cô: Mình hợp nhau quá, mình sinh ra như thể để dành cho nhau...
Đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ câu chuyện anh viết cho cô: “Ngày xửa ngày xưa, xưa quá là xưa, xưa đến tận ngày nay, trong một khu rừng bê tông có một con Sói già đơn độc. Vì đã già nên nó hiền lành và buồn bã. Mọi người vẫn bảo: “Đáng đời con Sói già gian ác”. Mọi người quên rằng Sói chẳng qua là một loài chó.
Ngày xửa ngày xưa, xưa quá là xưa, xưa đến tận ngày nay. trong một khu rừng bê tông có một cô Cáo trẻ trung xinh đẹp. Cô biết Sói qua Blog. Avatar của Sói là chú sói mặc quần đùi hoa cầm đàn guitar. Cáo nghĩ, Sói này chắc hung dữ, lãng mạn và đa tài. Cáo đọc blog của Sói, thấy không có vẻ gì là hung dữ. Bởi vậy Cáo tò mò. Cáo nghĩ không phải ngẫu nhiên người ta gọi Sói là Sói. Cáo nhắn tin hẹn gặp Sói ở một quán cà phê. Như thể cô bé quàng khăn đỏ hẹn gặp Sói ở nhà bà ngoại”...
Cho đến tận bây giờ anh vẫn nhớ trò chơi giả vờ làm quen của anh và cô, khi đi đường bất chợt anh chạy xe song song với xe cô và hỏi cô - cứ như anh mới gặp cô lần đầu: “Em ơi cho anh hỏi ra Hồ Con Rùa đi đường nào?”. “Rẽ phải là Hồ Con Rùa. Đi thẳng là về nhà em. Anh đi đường nào?”. Đang từ người hỏi đường, bỗng chốc Sói hoá thành người bị hỏi. Đó là một phép lạ của Cáo. “Tất nhiên là anh đi đường về nhà em. Xin lỗi, hôm nay em tên là gì?”. Cái tên, cũng như con người có thể thay đổi theo ngày. Mỗi ngày một tâm trạng khác, mỗi ngày một cái tên khác. “Em tên là Cáo như mọi khi”. “Còn anh là Sói”. Em biết anh rồi. Anh đóng trong phim hoạt hình “Hãy đợi đấy”. Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ như in lời cô bảo: “Bên Sói? Cáo bỗng thấy mình như một chú thỏ. Đó là một phép lạ của Sói”.
Vậy mà bẵng đi hai ngày anh tự nhiên quên không nhắn tin cho cô. Đơn giản là quên.
Anh cũng nhớ cả cảm giác lâng lâng khó tả khi ở bên cô dâu. Cô dâu xinh xắn trong bộ váy cưới trắng muốt xinh như chưa bao giờ xinh đến thế, tươi như chưa bao giờ tươi đến thế. Anh chỉ muốn lật giở ra xem lại tập ảnh cưới, có tấm ảnh anh với cô dâu dắt nhau đi qua chiếc cầu đầy hoa, có tấm ảnh anh múc nước rửa chân cho cô dâu...
2. Anh nhắn tin cho cô: “Đừng giận anh vì hai ngày vừa qua bận rộn và hạnh phúc quá không nhắn tin cho em được”.
Vừa gửi tin đi, đã có ngay tin nhắn trả lời - như thể có người đã gửi tin nhắn cùng lúc với anh: “Xin lỗi vì đã hai ngày rồi không nhắn tin cho anh vì bận rộn và hạnh phúc quá”. Mối liên hệ vô hình và thần bí giữa anh và cô hình như vẫn được giữ nguyên. Những suy nghĩ của anh và cô vẫn trùng hợp với nhau đến không thể tin được.
Anh âu yếm quay sang gỡ chiếc điện thoại trong tay cô. Chẳng biết cô đã thức dậy từ lúc nào và việc đầu tiên cô làm là cầm máy nhắn tin cho anh. Trong giây lát, những sợi tóc cô bay bay cọ nhẹ vào má anh, bờ môi cô gần kề...