Đêm nhạc Jazz
Mai sau dù có bao giờ
Đốt lò hương ấy so tơ phím này
(Truyện Kiều, Nguyễn Du)
1. Cô chuẩn bị ra Sân bay. Sài Gòn nóng 30 độ. Về Hà Nội thấy bảo là rét. Cô để ra ngoài chiếc áo len. Cô nhìn lại căn phòng lần cuối. Trống rỗng. Cô sẽ không quay lại đây nữa. Cô nhìn dòng chữ cô viết trên tường “Không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông”. Một hàng chữ nhỏ ở dưới: “Cơn say thứ 99 ở Sài Gòn”. Cô nhìn chai rượu Smirnoff rỗng không để ở góc nhà. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình có thể uống nhiều vodka đến như vậy, như thể vodka là nước tinh khiết. Cô viết xuống dưới: “Cơn say thứ 99 đã qua lâu rồi - Sài Gòn ngày 27 Tết Mậu Tý”.
Cô gọi điện cho anh: “Em ra sân bay đây”. Anh bảo: “Để anh chạy sang”. Cô bảo: “Không cần đâu”. Anh bảo: “Cần”.
Lúc anh sang cô đã kịp kéo vali xuống nhà. Hành lý của cô cũng chẳng có gì nhiều: một valy kéo, một túi xách tay và một ba lô. Anh bảo: “Anh sẽ không nói xin lỗi em vì đêm hôm qua. Anh nói là anh cám ơn em vì đêm hôm qua dù em đã không ở lại với anh”. Cô bảo: “Chuyện xin lỗi hay cám ơn có còn quan trọng nữa hay không? Em đi đây. Anh ở lại mạnh khỏe!”.
2. Anh về mở lại những bản nhạc anh và cô đã nghe đêm qua. Những âm thanh hỗn loạn. Vậy mà đêm hôm qua tiếng nhạc đã đầy ý nghĩa. Tiếng nhạc Jazz đã khiến đêm Sài Gòn trở nên ấm cúng, dịu êm. Anh đã thắp một ngọn nến. Anh và cô đã uống JW Gold. Cô đã chiều theo anh, không uống vodka như mọi khi. Cô đã chiều theo anh khi anh bảo: “Sang đây ngồi với anh”. Cô đã để anh ôm đầy âu yếm, đã để anh hôn nhẹ lên cổ cô, hít mùi nước hoa đầy quyến rũ cô dành cho đêm.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô - trong một lần uống bia Sài Gòn kiểu Sài Gòn. Uống bia kiểu Sài Gòn là cô tiếp viên mở cho mỗi người một chai bia, rót vào cốc và để chai bia bên cạnh. Những chai bia cứ dựng đứng như những cột mộc, như những chứng nhân. Sau đó người ta phải tự tay mình rót nốt bia vào cốc và tự mình uống hết, một cách tự giác. Đôi khi người ta uống bia với vẻ nhẫn nhục và đôi chút khoái cảm, như kiểu người uống thuốc độc, như kiểu người sắp trẫm mình xuống nước.
Hôm ấy anh ngồi uống bia với hai thằng bạn - một thằng làm đại diện cho một công ty nước ngoài ở Việt Nam, một thằng làm xuất nhập khẩu. Còn anh, thật ra anh chẳng biết anh đang làm gì trong cuộc đời này. Chỉ biết lúc đó công việc chính của anh là uống bia. Chỉ biết lúc đó anh đã uống khá nhiều bia. Chỉ biết lúc đó đã bắt đầu đến đoạn trình bày hoàn cảnh.
Anh bảo: “Chúng mày thật sướng, chúng mày có chủ đích để sống.”
Một thằng bạn bảo: Chè tam rượu tứ du hành nhị. Mình chỉ có ba người uống bia thôi à? Thằng bạn kia bảo: Ba là ba thế nào? Để tôi gọi một em đến uống cho vui. Anh bảo: Một em thôi à? “Một con gái những hai chàng rể / Vua cho rằng thế cũng hơi nhiều”9. Hình như anh say rồi. Uống từ trưa đến giờ không say mới là lạ. Thằng bạn bấm điện thoại: Alô, em đang ở đâu? Đến đây uống bia...
Lát sau, một cô gái chân dài, tóc dài đến. Cô tiếp viên lấy thêm một chai, một cốc. Cô gái uống một hơi hết cốc bia. Chẳng ai vỗ tay. Đã không còn ai đủ khỏe để vỗ tay. Và một cốc bia chưa nói lên điều gì. Và anh nhớ đó là cô.
Thằng bạn bảo: Đây là em Thủy. Cô bảo: Tên em là Xin. Anh bảo: Tại sao lại là Xin? Cô bảo: Chuyện dài lắm. Bao giờ anh lớn anh sẽ hiểu.
Anh rót nốt chai bia vào cốc. Anh đã lớn chưa? Thú thực là chưa.
Anh bảo: Anh đã 40 tuổi. Chưa có mối tình nào nghĩa là chưa lớn?
Cô bảo: Bởi vậy trông anh có vẻ rất khát khao.
Anh bảo: Em là phù thủy à?
Thằng bạn bảo: Em Thủy là PR.
Thằng bạn kia bảo: Ở Sài Gòn hình nhưcứ em nào chân dài là làm PR.
Thằng bạn bảo: Em Thủy là PR nhưng mà là người tốt.
Cô bảo: Thôi em xin.
Anh hỏi: Em ở ngoài Bắc vào à?
Cô bảo: Tất cả chúng ta đều từ ngoài Bắc vào.
Anh mỉm cười với cô. Cô mỉm cười dịu dàng với anh. Cả bọn mỉm cười dịu dàng với nhau. Tâm trạng “khi bia”. Tâm trạng “khi bia” là tha thứ và bao dung. Tâm trạng khi yêu nhiều khi đầy hờn ghen.
3. Hình như tay anh vẫn còn mùi nước hoa của cô. Tất cả đã trở thành quá khứ, ngoại trừ mùi nước hoa của cô. Tất cả có còn quan trọng nữa hay không, khi cô đã đi...
Anh tự hỏi: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đêm qua cô ở lại? Anh muốn cảm ơn cô vì cô đã không ở lại, để cho anh còn cảm giác bình an. Nếu cô ở lại với anh đêm qua, giờ đây có lẽ anh phải đọc câu thơ quen thuộc “Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn tôi bỗng dại khờ”. Anh hiểu, cô cũng như anh, những người lang thang không muốn để lại một mảnh tim mình ở những nơi đã đi qua.
Anh tự hỏi: Tại sao cô không ở lại với anh đêm hôm qua? Cô bảo anh là người sống theo cảm xúc, những người như vậy sẽ gây cho người khác cảm giác bất an.
Anh đã muốn cô ở lại. Không phải để làm tình. Đơn giản chỉ để ôm nhau, nói chuyện, để không có cảm giác cô đơn trong đêm. Cô bảo anh là người có thể gây cho người khác cảm giác choáng váng. Anh cười phá lên bảo: Không hiểu tại sao anh vẫn một mình. Khi cô hỏi: Anh đang yêu à. Anh đã không trả lời. Nếu trả lời là không, có lẽ cô sẽ không tin - những câu thơ của anh nồng nàn như mùi nước hoa cô đang dùng. Nếu bảo là có, có lẽ anh sẽ không tin - anh biết rõ anh hơn ai hết.
4. Tất cả mọi chuyện có còn quan trọng hay không, khi cô đã đi?. Ngồi trên máy bay, cô bỗng thấy chuyến đi của mình như một cuộc chạy trốn. Nếu cô ở lại Sài Gòn, không biết giữa cô và anh sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu anh thật sự nghiêm túc với cô, có lẽ cô sẽ không chống đỡ nổi. Dù biết anh gây cảm giác bất an, dù mọi thứ sẽ chỉ là những khoảng khắc, như đêm nhạc Jazz - khi cô ở bên anh, tay trong tay. Cô thú thực với mình là cô thích cảm giác ở trong vòng tay của anh. Cô cũng thích mùi nước hoa anh dùng, anh bảo đó là mùi của biển.
Tại sao cô không ở lại với anh đêm qua? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đêm qua cô ở lại? Cô cũng chẳng tò mò đến mức như vậy, phía trước cô là Hà Nội.
Chú thích:
[9] Sơn Tinh Thủy Tinh, Nguyễn Nhược Pháp